Khi biết tiểu Tạ muốn làm bản đồ bối cảnh thì Trần Tiêu vô cùng ủng hộ, Chỉ có điều ngay cả Trần Tiêu cũng chẳng phải là dân chuyên nghiệp trong lĩnh vực hội họa, việc vẽ bối cảnh lớn thế này anh cũng là lực bất tòng tâm, nhưng ngược lại có thể chiêu mộ nhân tài cho việc này.
Tạ Minh Triết đề nghị: “Khoa Mỹ Thuật của trường Đế Đô có rất nhiều cao thủ tụ tập, em nghĩ mình có thể tìm họa sĩ trong trường, bạn đồng lứa sẽ dễ dàng giao lưu, mà ở gần thì thương lượng bàn chuyện với nhau cũng tốt hơn.”
Trần Tiêu gật đầu: “Anh thấy được đó, tốt nhất là tìm một người đã tốt nghiệp, có thể làm toàn thời gian tại văn phòng Niết Bàn, vừa chế tạo bản đồ bối cảnh, vừa có thể giúp chúng ta kiểm định mấy thiết kế của thẻ chiến đấu khác, xem như là trưởng ban mỹ thuật của Niết Bàn.”
Dụ Kha nói: “Vậy người này cũng phải đáng tin nữa! Không thì rất dễ lộ ra các thiết kế thẻ bài của chúng ta, tương lai sẽ càng khó khăn hơn.”
Trần Thiên Lâm nhắc nhở: “Lúc ký hợp đồng phải chú ý thêm mục giữ bí mật và sai quy định, tốt nhất là phải điều tra rõ ràng lai lịch của đối phương.”
Trần Tiêu cười nói: “Anh cứ yên tâm, em sẽ mời luật sư chuyên nghiệp để làm lại hợp đồng cho Niết Bàn.”
Mọi người nhanh chóng thảo luận xong hết thảy.
Nhân thủ hiện tại của Niết Bàn quá ít, dẫn tới áp lực của Tạ Minh Triết sẽ rất lớn. Cậu chẳng những phải chế tạo thẻ bài cho cả mình lẫn Dụ Kha, mà còn cần đi đánh xếp hạng để nâng cao ý thức đánh đấu trường. Nếu cậu cũng ôm luôn cả công việc chế tạo bản đồ bối cảnh thì hoàn toàn không đủ tinh lực để quán xuyến tất cả mọi việc.
Về vấn đề bản đồ bối cảnh, Tạ Minh Triết tính là sẽ chỉ đưa ra một chút ý tưởng thiết kế và những yếu tố bối cảnh cần có, còn làm sao để vẽ thành bản đồ có cảm giác không gian chân thực thì sẽ giao hết cho họa sĩ chuyên nghiệp của câu lạc bộ để hoàn thành. Thế thì có thể thiết kế theo ý tưởng của mình, cũng có thể tiết kiệm một đống thời gian lẫn tinh lực, để cậu có thể tập trung hơn vào việc chế tạo thẻ chiến đấu.
Không có ai là người toàn năng có thể ôm đồm hết thảy mọi thứ.
Một câu lạc bộ muốn phát triển mạnh thì nhất định phải có nhiều người cùng quản lý, phân công hợp tác, mỗi người tự làm nhiệm vụ của chính mình.
Dù Niết Bàn hiện tại không được nổi tiếng, nhưng cũng đã có quy mô đơn giản, chí ít thì ở mặt công hội bên kia, Trì Thanh, Oánh Oánh, Nhóc Mập và Kim Dược đã hoàn toàn có thể quản lý ổn thỏa, cứ thế mà dần dần mở rộng và ổn định về sau.
Còn những trợ thủ khác thì có thể chậm rãi tìm dần.
Toàn bộ mọi thứ đều đang được tiến hành rất ngay ngắn ổn định.
Tạ Minh Triết còn phải hoàn thành bài tập của giáo sư nên mấy ngày gần đây cũng không có thời gian vẽ thêm thẻ mới.
Vào thứ tư, tất cả sinh viên nộp bài tập đúng giờ. Giáo sư Trần chấm bài cũng rất nhanh, đa số đều đạt được 6 – 7 điểm, hơn 10 người đạt điểm 8 trở lên, chỉ có hai sinh viên được 9 điểm.
Một người trong đó thì ai cũng đoán được, là hoa khôi của lớp hội họa, bạch phú mỹ Lưu Tuyết, nghe nói nhà cô nàng rất giàu, học vẽ từ năm ba tuổi, bái một danh họa nổi tiếng làm sư phụ, từ nhỏ đã đoạt được vô số giải thưởng, còn trẻ nhưng cũng đã từng mở triển lãm tranh cho chính mình, sau khi tốt nghiệp chắc chắn sẽ theo con đường họa sĩ chuyên nghiệp. Tạ Minh Triết chưa từng nói chuyện với cô nàng, cũng không quen lắm.
Nhưng Tạ Minh Triết lại không ngờ rằng, tác giả của bức tranh còn lại mà lão quái nhân chấm 9 điểm lại là người cậu quen thuộc —— Tần Hiên.
Bạn cùng phòng lợi hại thế sao?
Bức tranh của Tạ Minh Triết được 8 điểm, cậu vẽ rừng trúc, kết cấu tương đối đơn giản, nhưng may mà mỗi một cây trúc cậu vẽ đều giống như thật, thế nên giáo sư chấm cậu 8 điểm thì cậu đã rất hài lòng rồi.
Tần Hiên lại được tới 9 điểm, không biết cậu ta vẽ gì nhỉ?
Tiếc là vì để bảo vệ sự riêng tư của sinh viên, giáo sư cũng không công khai bài tập lần này.
Khi trở về ký túc xá, Tạ Minh Triết nhìn thấy Tần Hiên đang dọn dẹp màu nước thì chủ động tiến lên hỏi: “Bức tranh của cậu được tới 9 điểm, thật lợi hại, cậu đã vẽ gì vậy?”
Giọng nói của Tần Hiên rất bình thản: “Hồ nước.”
Hồ nước? Chỉ dùng màu xanh lá để phủ lên hồ nước, hẳn là cậu ta đã vẽ rất nhiều cây cỏ hoặc lá sen, kết cấu chắc chắn rất phức tạp mới có thể được giáo sư chấm tới 9 điểm.
Tạ Minh Triết cười he he, nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, video đấu vòng loại không được đăng lên mạng, hôm đó cậu có thi đấu nhưng tớ không biết cậu đã dùng set thẻ nào. Nếu ở vòng 16 cậu không bỏ quyền thì có thể thắng được Dụ Kha không?”
Video trận chung kết đã được đăng khắp nơi, dù không phải sinh viên đại học Đế Đô thì cũng có rất nhiều người đã biết tới Dụ Kha cùng set thẻ quỷ hoàn toàn mới có phong cách rất đặc biệt.
Đương nhiên Tần Hiên biết Dụ Kha, Tạ Minh Triết đột nhiên hỏi tới khiến hắn im lặng một hồi, sau đó nói: “Tôi tham gia chơi thôi, không nghĩ tới việc đoạt giải.”
Hắn không trả lời thẳng vấn đề, Tạ Minh Triết lại càng hoài nghi thực lực chân chính của hắn hơn.
Không biết vì sao Tạ Minh Triết luôn cảm thấy người này có rất nhiều bí mật, chắc hẳn cũng là một nhân vật lợi hại. Một người bỏ đấu nửa chừng, chắc là cũng có thực lực tranh giải quán quân với Dụ Kha nhỉ?
**
Đảo mắt đã tới thứ bảy.
Sáng sớm, Tạ Minh Triết gọi Trần Tiêu cùng tới trường xem triển lãm tranh.
Hôm nay phòng trưng bày của khoa Mỹ Thuật trường đại học Đế Đô sẽ mở cửa cho tất cả mọi người, ngoại trừ sinh viên của trường, người ngoài cũng có thể vào trường tham quan.
Phòng trưng bày có bốn tầng lầu, diện tích cũng có thể so với sân vận động lớn, đủ để chứa tới hơn mười ngàn người. Từ tầng một tới từng bốn sẽ lần lượt chia ra trưng bày tác phẩm của các sinh viên từ năm nhất tới năm tư, nếu thích tác phẩm thì cũng có thể ra giá mua lại.
Tạ Minh Triết đặt trước vé vào mười giờ sáng, Trần Tiêu có mặt đúng giờ, Dụ Kha cũng chạy tới góp vui.
Ba người được kiểm tra vé vào cửa xong thì Tạ Minh Triết đề nghị: “Chúng ta bắt đầu từ tầng bốn đi, tầng bốn sẽ trưng bày các tác phẩm của các sinh viên sắp tốt nghiệp năm nay, chắc sẽ có chất lượng tốt nhất.”
Trần Tiêu hoàn toàn đồng ý, sinh viên sắp tốt nghiệp ký kết với văn phòng Niết Bàn sẽ dễ dàng hơn.
Sau khi đi đến tầng bốn, Tạ Minh Triết cẩn thận quan sát từ bức tranh đầu tiên.
Tất cả tranh nhân vật, tĩnh vật, hoa cỏ đều bị cậu pass qua, chỉ chuyên tìm cao thủ vẽ cảnh tượng.
Gặp những họa sĩ có kết cấu hoàn chỉnh, đồng thời có phong cách đặc biệt của riêng mình thì cậu sẽ lập tức ghi chú lại, định đợi xem hết một lượt rồi sẽ tiền hành sàng lọc lần hai.
Dụ Kha không hiểu gì về mỹ thuật, thấy vài bức tranh có sắc thái khá đặc biệt, cảm thấy rất đẹp nhưng lại bị Tạ Minh triết lướt qua, Dụ Kha bèn mờ mịt gãi đầu, quyết định yên tĩnh làm một người xem bình thường.
Trần Tiêu cũng không phải là người trong nghề, nhìn một đống tranh đủ loại phong cách cũng khiến anh hoa cả mắt, thế là anh rất thản nhiên nhét tay vào túi quần, đủng đỉnh theo sau Tạ Minh Triết —— cái việc tìm họa sĩ này vẫn nên để người trong nghề là Tạ Minh Triết quyết định vậy.
Tạ Minh Triết không hề do dự gánh vác trọng trách lớn lao, tập trung cao độ vào những bức tranh đang được trưng bày, tìm kiếm cao thủ có phong cách hợp với thẩm mỹ của mình, đồng thời cũng am hiểu vẽ bối cảnh.
Đa số những tác phẩm được trưng bày ở buổi triển lãm này đều là tranh tĩnh vật tinh xảo, rất hiếm thấy tranh vẽ bối cảnh lớn, Tạ Minh Triết nhanh chóng dạo xong tầng bốn, chỉ chọn được hai bức tốt nhất rồi ghi chú lại.
Ở tầng ba cậu cũng chỉ chọn được ba bức tranh. Ngược lại là ở góc rẽ dưới tầng hai, cậu nhìn thấy một bức tranh bối cảnh dài tới hai mét, vẽ hình ảnh phụ huynh dẫn con tới khu vui chơi, vô cùng sống động, vẽ đủ loại trò chơi như cáp treo, vòng quay ngựa, chẳng những là một cảnh tượng rất khổng lồ, đến cả vẻ mặt của nhân vật cũng được miêu tả rất sinh động.
Trần Tiêu nói: “Bức này không tồi nhỉ?”
Tạ Minh Triết nói: “Cứ nhớ kỹ trước, chút nữa thử tiếp xúc với tác giả.”
Trần Tiêu gật đầu: “Ừm. Rất nhiều sinh viên lợi hại nhưng cũng không chắc chắn sẽ đáp ứng ký kết với câu lạc bộ chúng ta làm nhà thiết kế bối cảnh. Dù sao thì hiện tại câu lạc bộ Niết Bàn cũng chẳng có một chút tiếng tăm nào, thế nên chúng ta có thể thương lượng mức tiền lương cao một chút.”
Tạ Minh Triết khẽ thở dài: “Xét tổng thể thì bức này đúng là bức bối cảnh tốt nhất, nhưng em lại không thích phong cách của người này lắm. Haizzz, nếu không tìm được ở trường thì chúng ta có thể công khai đăng tuyển trên mạng, nhưng nếu vậy thì người tới phỏng vấn không chắc sẽ đáng tin.”
Trần Tiêu nói: “Đúng vậy, anh cũng muốn tìm ở trường hơn. Chúng ta vẫn chưa xem tầng một, thử đi xem một chút đi.”
Đang trò chuyện thì đột nhiên nghe Dụ Kha kêu lên một tiếng, chỉ về lối rẽ xuống tầng một: “Hai người xem bức tranh kia đi, thật quái dị!”
Tạ Minh Triết nhìn theo ánh mắt cậu, quả nhiên trông thấy một tác phẩm có phong cách rất đặc biệt treo ở góc rẽ ——
Sắc thái của bức tranh này vô cùng ngột ngạt, một tòa lâu đài cổ thần bí như ẩn như hiện trong bóng tối, đỉnh lâu đài lóe lên một tia sáng đỏ như máu, toàn bộ cây cối xung quanh tòa lâu đài đã khô héo từ lâu, phía trên treo một cây thánh giá cũ nát nhuốm máu, trên bầu trời có đàn quạ đen bay qua, che khuất ánh trăng băng lãnh. Một trận gió ập tới, bên dưới cây thánh giá bỗng hiện ra một bóng ma xốc xếch, tựa như một con quỷ đang giương nanh múa vuốt.
Đơn độc bước đi trong đêm tối, hắn mặc một chiếc áo choàng đen tuyền, cơ thể như muốn hòa làm một với bóng đêm, nhưng đôi mắt hắn lại mang một màu đỏ như máu, sắc mặt trắng bệch như giấy, khóe miệng nhếch lên lộ ra một cặp răng nanh sắc bén.
Trần Tiêu trông thấy bức tranh này thì giật nảy mình: “Đây là tranh vẽ quỷ hút máu sao?”
Dụ Kha gãi đầu nói: “Hình tượng này còn hơn cả phim về quỷ hút máu em từng xem, chẳng lẽ họa sĩ này cũng thích phong cách kinh dị à?”
Hai mắt Tạ Minh Triết tỏa sáng, lập tức chạy xuống dưới, đi tới trước bức tranh nhìn tên tác giả.
Tần Hiên, sinh viên năm nhất ngành hội họa khoa Mỹ Thuật.
Thế mà lại là tác phẩm của cậu bạn cùng phòng Tần Hiên!
Bức tranh “Pháo Đài Quỷ Hút Máu” này xen lẫn trong hàng tá bức tranh đủ loại sắc thái, phong cách có thể nói là vô cùng rõ ràng.
Mà thứ khiến Tạ Minh Triết càng vui hơn là, Tần Hiên có thể vận dụng sắc thái của màu sắc tới tối đa. Hắn chỉ dùng ba loại màu đơn giản là đen, đỏ và trắng để vẽ nên một bức tranh đêm đen tĩnh mịch tràn đầy nét quỷ dị. Hắn vẽ giống như thật, chỉ đứng ở trước bức tranh thôi cũng có thể cảm giác được làn gió lạnh lẽo thổi qua tòa lâu đài cổ, nghe được tiếng quạ kêu chói tai trên bầu trời đêm.
Người này chắc chắn là một thiên tài.
Nếu để cậu ta vẽ bản đồ Huyết Trì Địa Ngục thì chắc chắn sẽ đạt tới hiệu quả lý tưởng nhất của mình.
Tạ Minh Triết vô cùng mừng rỡ, so với bức tranh vẽ khu vui chơi trên lầu, thì bức tranh lâu đài cổ này của Tần Hiên lại hợp khẩu vị Tạ Minh Triết hơn —— cậu muốn tìm người, cứ tưởng xa tận chân trời, thế mà lại gần ngay trước mắt.
Tần Hiên sẽ không chạy thoát, nhất định phải kéo cậu ta vào Niết Bàn! Tạ Minh Triết cười híp mắt ngắm nhìn bức tranh này, trong lòng bắt đầu suy tư, nên làm thể nào để thuyết phục người này gia nhập đây?
Tần Hiên đang bình tĩnh ngồi bên cửa sổ uống trà, đột nhiên hắt xì một cái thật to.
Cái cảm giác bị người ta nhắm vào này là thế nào?
Tần Hiên nhíu nhíu mày, vừa định đứng dậy rời đi thì thấy người tổ chức hoạt động lần này, chủ tịch hội mỹ thuật vội vã đi đến trước mặt hắn: “Đàn em, có người muốn mua bức tranh quỷ hút máu kia, hỏi cậu có muốn bán không?”
‿︵‿︵‿︵‿︵‿︵‿︵‿︵‿
Tác giả:
Đợi đội ngũ của Niết Bàn đầy đủ thì sẽ bắt đầu công cuộc chế tạo thẻ bài và bản đồ!
Nếu các bạn cảm thấy thiết lập bản đồ bối cảnh thú vị thì có thể tìm đọc bộ “Pháp sư triệu hồi cấp thần”, quyển về đánh giải thế giới, lúc đó đội tuyển của các quốc gia đều có nhiều loại bản đồ rất đặc sắc, bản đồ của đội Trung Quốc chơi rất vui nha!
Bộ truyện này sẽ tập trung vào bối cảnh cổ đại, phong cách của Triết nhây nhây phải thống nhất, Huyết Trì Địa Ngục chỉ là bản đồ thử nghiệm đầu tiên, sau này sẽ có thêm nhiều bản đồ rất đáng ghét:)