Bạc Vụ
Chương 12
Hội chứng trí nhớ siêu phàm?
Thiên Khung nhân sự phức tạp, bát quái cũng nhiều, từ hai năm trước khi Tống Tình Lam vẫn chưa trở thành lính đặc chủng thủ hộ giả, vẫn còn ở trung tâm huấn luyện thủ hộ giả đã từng nghe người nói qua chuyện này. Trong một kỳ xếp hạng kết quả kiểm tra thử, một vị lão sư trong kỳ thi kiến thức chuyên ngành cư nhiên xếp hạng thứ hai, lúc lên lớp vị lão sư này vui đùa nói với đám học viên: “Kỳ thực tôi cũng không tính là thua, hạng nhất là Quý Vũ Thời có hội chứng trí nhớ siêu phàm, ai có thể qua mặt được cậu ta chứ?”
Chỉ là một câu vui đùa, nghe đại khái chính là dùng cách ví von cực kỳ khoa trương để hình dung trí nhớ của Quý Vũ Thời tốt đến mức nào.
Thự tế thì trước kia Tống Tình Lam cũng chỉ xem là một loại hình dung mà thôi.
Thế nhưng…. nó thật ra lại là một loại bệnh sao?
Cách gần như vậy, hàng mi ướt át của Quý Vũ Thời cũng càng rõ ràng hơn.
Da dẻ cậu chuyển thành màu trắng nhợt nhạt, lúc tức giận cũng không nhìn thấy mạch máu lộ ra sắc đỏ, cứ như một bức tượng đá lạnh lùng.
“Nhân đuôi cùng thùy trán của tôi phát sinh dị thường, sẽ không thể khống chế tiến hành chứa đựng ký ức thời gian dài. Tôi nhớ được ngày đầu tiên vào lớp tiểu học mình mang tất màu gì, cũng nhớ được ngày nghỉ cuối tuần đầu tiên sau khi tham gia công tác là một ngày không mưa, tôi đã nằm lỳ ở nhà cả ngày, cũng nhớ rõ vừa nãy tiến vào tiệm sách đã bước chân trái trước hay là chân phải.”
Đôi mắt Quý Vũ Thời trong suốt, ánh mắt không mang theo bất kỳ tâm tình gì, giống như đang tự thuật vậy.
“Chỉ cần tôi đã thấy, đã nghe qua, đã cảm thụ, vô luận có quan trọng hay không, có cần phải nhớ hay không, tôi đều nhớ hết, không hề có quá trình sàng lọc. Nói cách khác, tôi không có năng lực quên đi.”
Mày Tống Tình Lam giãn ra, con ngươi lộ ra chút kinh ngạc: “…”
Không có năng lực quên đi?
Quý Vũ Thời nói: “Có lẽ anh thấy rất dị thường, thế nhưng đối với tôi mà nói đó là chuyện rất bình thường. Chỉ cần là chuyện tôi đã trải qua một lần hay vô số lần đều không có gì khác biệt. Nói cách khác, tôi giống như anh, chỉ là lặp lại quá trình đã trải qua mà thôi.”
“Cho nên sở dĩ cậu biểu hiện dễ dàng như vậy là vì cậu nhớ hết toàn bộ?”
“Đúng vậy.”
“Tất cả mọi chuyện?”
“Tất cả, anh có thể kiểm tra.”
Quý Vũ Thời thoạt nhìn không giống như đang nói dối.
Đương nhiên, Tống Tình Lam không đủ hiểu biết về đối phương, cũng không biết đối phương rốt cuộc có liên quan với việc nhiệm vụ xảy ra vấn đề hay không, chỉ hỏi: “Vậy tại sao lại phải tới tiệm sách?”
“Thấy được từ hình ảnh máy bay không người lái người.” Quý Vũ Thời tựa hồ cảm thấy vấn đề này rất ngu xuẩn: “Không có mạng internet, thiết bị điện tử chỉ còn là vật trang trí. Ở một nơi xa lạ, nếu như muốn nhanh chóng hiểu rõ lịch sử của nó thì còn có thể đi tới đâu?”
Tống Tình Lam: “…”
Quý Vũ Thời một lời hai ý: “Tống đội, đừng tưởng cứ dùng quyền là có thể nghiền ép mọi thứ.”
Lời này rơi vào tai Tống Tình Lam chẳng khác nào đang nói “lúc rảnh rỗi nên đọc nhiều sách một chút, đừng có dựa vào vũ lực mà khi dễ người”.
Thủ hộ giả chấp hành nhiệm vụ cần phải xác định rõ, chú ý nhanh gọn chuẩn, gặp phải trở ngại thì binh tới tướng đỡ, rút đao xông tới.
Từ khi nhận thức tới nay, đây không phải lần đầu tiên hai người giao phong, thế nhưng là lần đầu tiên Tống Tình Lam không thể không thừa nhận đối phương nói có lý. Ở trong thế giới này không có cách nào nhanh gọn chuẩn, cẩn thận tỉ mỉ vốn là khuyết điểm của thủ hộ giả, hiện giờ xem ra Quý Vũ Thời có thể bù trừ điểm này.
“Thế nhưng có điểm anh nói rất đúng, thuốc của tôi quả thực là thuốc giải tỏa tâm lý, dùng để nâng cao tinh thần.” Quý Vũ Thời dùng ngón tay chọt chọt bả vai Tống Tình Lam: “Tống đội, có thể tránh ra được chưa?”
Lúc này Tống Tình Lam mới phát hiện tư thế của mình ám muội cỡ nào.
Tình hình này đặt trên người đồng tính thì không có vấn đề, tỷ như Lý Thuần, tư thế này thường biểu thị Lý Thuần vì lười biếng mà hạng mục huấn luyện thất bại, phải bị đòn. Đặt trên người Quý Vũ Thời lùn hơn anh nửa cái đầu, vóc người nhỏ gầy, da trắng mắt to thì lập tức có chút không đúng lắm.
Mấu chốt là, cả Thiên Khung đều biết vị Quý cố vấn này có tính hướng: nam.
Tống đội tưởng ỷ vào thân mình cao lớn tùy tiện đè ép người khác rốt cuộc cũng cam lòng tránh qua bên cạnh, để Quý cố vấn thanh tú yếu ớt bước ra khỏi kệ sách.
Chính là sắc mặt của gương mặt tuấn tú kia có chút khó coi.
Hộp thuốc nhỏ khi nãy bị ném ra ngoài theo một đường pa-ra-bôn.
Nhiếu kệ cùng sách như vậy không phân rõ phương hướng nên có chút khó tìm, Quý Vũ Thời đi vài vòng cũng không tìm được hộp thuốc.
Đúng lúc này, đồng đội đã quay lại.
“Đùng đùng đùng…..”
Tiếng súng đột nhiên vang vọng bên ngoài tiệm sách.
“Tống đội!!” Chu Minh Hiên hô to một tiếng: “Đóng cửa lại, nhanh!!”
Ba người xông vào trên người đều nhuộm đầy máu tang thi.
Hai ba chục con tang thi vọt tới cửa, từ cửa sổ thủy tinh nhìn đám người sống ổ bên trong thì gào thét “ô ô” đập vào cửa, hàm răng cọ lên mặt kính phát ra âm thanh chói tai, lưu lại thịt thối rữa cùng vết máu.
Thoát khỏi hiểm cảnh, Lý Thuần liền mắng: “Con mẹ nó, thức ăn bị cướp hết rồi, khó khăn lắm mới tìm được một siêu thị nhưng bên trong không có gì cả, chỉ có vài lon đồ hộp, tôi thấy còn mười mấy hộp trên kệ mà không ai thèm lấy.”
Chu Minh Hiên tâng tâng hộp đồ hộp: “Chắc mùi vị không tốt lắm.”
“Có thể khó ăn cỡ nào chứ?” Tống Tình Lam nhặt một hộp lên: “Đã tận thế rồi mà vẫn có người ghét bỏ sao?”
Thang Nhạc vừa vào cửa, nhìn thấy trên giá sách đặt một chai nước suối liền không nói hai lời vặn nắp uống ừng ực, hiển nhiên đã khát khô rồi: “Nơi này có chút không đúng!”
Quý Vũ Thời nhìn bình nước kia, không lên tiếng ngăn cản.
Cậu cũng nhặt một hộp lên kiểm tra.
Trên hộp vẽ hình hạt đậu xanh biếc, có chữ “Đậu Khắc Mông”, thoạt nhìn không khác gì đậu bình thường. Lật ra mặt sau, thành phần cũng rất bình thường, thế nhưng dòng chữ nhỏ ở bên dưới thành phần làm Quý Vũ Thời chú ý. Là một dòng song ngữ viết hoa Anh và Trung: Lô rau dưa hữu cơ đầu tiên của PU-31 Kim Ô số 2, tinh phẩm kính tặng.
Từ hừng đông tới gần buổi trưa, một đám thanh niên mặc dù thân thể khỏe mạnh nhưng chiến đấu với cường độ cao như vậy cũng sớm đói lả.
Lý Thuần sớm đã đói tới rỗng bụng không thèm để ý thứ đồ hộp này có ngon hay không, nhanh chóng dùng dao găm của mình khui nắp nói: “Nơi này không phải có điểm không đúng, là khắp nơi đều không đúng!”
Thang Nhạc một hơi nốc nửa chai nước: “Tôi muốn nói là vừa nãy tôi gặp một con chó. Thế nhưng tôi không biết mình có bị hoa mắt hay không.”
Tống Tình Lam: “Chó cũng bị tang thi cảm nhiễm à?”
Thang Nhạc có chút khó xử ngừng một chút: “Không phải, hình như nó có hai cái đuôi, thôi coi như tôi chưa nói đi.”
Mọi người: “….”
“Phi….” Lý Thuần ăn một ngụm đậu khắc mông, lập tức phun ra: “Đệt, khó ăn kinh dị luôn á!?!”
Chu Minh Hiên đẩy đầu Lý Thuần: “Biết là ăn không ngon rồi, nhắm mắt ráng nuốt đi. Có năm đó tôi với Tống đội tham gia sinh tồn ở rừng mưa, phải ăn côn trùng ăn vỏ cây, suýt chút nữa đã phải ăn bùn rồi kia kìa.”
Lý Thuần liên tiếp mở hộp đồ hộp chia cho mọi người.
Quý Vũ Thời nếm thử một chút, miệng lập tức vừa chát vừa đắng, tính chất cũng rất kỳ quái, không giống mọc ra từ thổ nhưỡng, thế nhưng cậu vẫn nuốt xuống.
Nhìn thấy ngay cả Quý Vũ Thời “mảnh mai” nhất đội cũng có thể ăn, Lý Thuần cũng không còn tâm tư mà phỉ nhổ nữa, mọi người đều trầm mặc ăn cơm.
Tống Tình Lam: “Đều ăn no cả chưa? Chưa no thì ăn nhiều một chút, tiếp theo cũng không biết sẽ gặp phải tình huống gì, nói không chừng đây chính là bữa ăn cuối cùng.”
Bảy người đã thiếu mất hai.
Lời này không có ai ngại chói tai hay khó nghe, dù sao đó cũng là sự thật.
Tống Tình Lam chính là người đứng đầu trong đội, anh lạnh lùng mở hình chiếu thông tấn khí, vừa liệt kê vừa nói: “Vấn đề mà bây giờ chúng ta gặp phải chính là: một, tang thi, hai, tường đen, mặc kệ là cái nào, một khi bị vây đều phải chết. Tang thi chúng ta có thể giết, tường đen thì không có cách nào phán đoán, hiện giờ chúng ta chưa tìm được quy luật di chuyển của nó, cũng không biết nó là cái gì.”
Tống Tình Lam vẽ vị trí hiện tại của tường đen trên bản đồ.
Nó cách vị trí của bọn họ mười mấy cây số, cho dù di chuyển thì cũng cần một chút thời gian, tiệm sách này có thể coi như tạm thời an toàn.
“Quy tắc nhiệm vụ có nói là tử vong đào thải.” Chu Minh Hiên suy đoán: “Tôi đoán ý nghĩa tồn tại của tường đen là vì muốn nuốt chửng đám tang thi kia, căn bản không phải muốn loại bỏ chúng ta. Chúng ta cần phải làm nhiệm vụ, cấp trên không cần phải đưa ra quy tắc này cho chúng ta, chúng ta chết không có lợi gì cho bọn họ. Quy tắc hẳn là nhắc nhở bức tường đen này không phân rõ tang thi cùng người sống, nếu chúng ta bị nó đụng trúng thì cũng sẽ phải chết, như vậy liền khó tránh số phận bị loại bỏ.”
Nói tới tử vong đào thải, mọi người lại nhớ tới Thang Kỳ cùng Đoạn Văn.
Có Thang Kỳ ở, Thang Nhạc vẫn luôn tỏ ra vô ưu vô lo, thế như lúc này đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhàn nhạt tiếp lời: “Lão Chu nói rất có khả năng. Thế nhưng tường đen làm thế nào bị chế tạo ra? Lẽ nào khoa học kỹ thuật của thời không này đã siêu việt hơn thời chúng ta nhiều đến như vậy sao?”
“Tôi cho rằng không phải.” Tống Tình Lam phủ định: “Nếu có năng lực chế tạo ra một bức tường có thể tiêu diệt tang thi thì vì sao không trực tiếp oanh tạc? Ngược lại kết quả cũng giống nhau thôi, hà tất phải đi đường vòng như vậy chứ.”
Lượng cơm của Quý Vũ Thời nhỏ nhất nên ăn xong trước nhất, chịu đựng vị đắng chát trong miệng, ở trên giá sách tìm kiếm một vòng.
Thấy mọi người đều ăn xong, cậu ôm sách đi tới: “Nếu người ra nhiệm vụ cho chúng ta không phải Thiên Khung của thời không chúng ta thì sao?”
Tất cả mọi người ngẩng đầu.
Quý Vũ Thời nói: “Tôi biết PU-31 có ý gì rồi.”
Một quyển sách bìa da cam bị ném vào trong đám người, mặt bìa vẽ một tinh cầu màu xanh lục, mặt bìa viết [Thế Giới Mini: PU-31]
“PU, Paralle Universe, vũ trụ song song.” Quý Vũ Thời nói: “Tiểu tinh cầu đánh số 31, đường kính 3696 km, so với sao thủy còn nhỏ hơn, là thuộc địa nhân tạo trong vụ trụ song song.”
Từ khi xuyên thời không được phát minh tới nay, liên minh thời không của các quốc gia vẫn luôn quản lý cực kỳ nghiêm ngặt.
Thế nhưng kỹ thuật này được phát minh có nghĩa là từ ngày đó trong mỗi thời không tương lai đều tồn tại hệ thống Thiên Khung. Đã từng phát sinh tầng suất băng tần tương đồng, thủ hộ giả xuyên việt xuất hiện tình trạng thông tấn khí bị quấy nhiễu, nghe thấy tin tức nhiệm vụ của thủ hộ giả ở tọa độ phía trước.
Vạn sự có nhân tất có quả, nhân loại phát minh khoa học kỹ thuật siêu việt đã định trước không thể hoàn toàn khống chế.
Vì thế lời thề trước khi xuất phát mới được nói ra thành khẩn nghiêm túc như vậy.
*
“Tôi là nhân chứng thời gian, tôi ở đây xin thề rằng.”
“Tuyệt đối không thay đổi quá khứ!”
“Tuyệt đối không đàm luận hiện tại!”
“Tuyệt đối không say mê tương lai!”
Mọi người đều có chút suy nghĩ.
Tống Tình Lam: “Ý của cậu là lúc chúng ta xuyên việt đã bị Thiên Khung của thời không này chặn lại đưa tới khu thuộc địa này?”
Quý Vũ Thời nói: “Tôi cảm thấy khả năng này rất lớn. Như vậy cũng có thể giải thích được vì sao chúng ta lại bị cảnh báo là chuyển tiếp phi pháp, còn không thể liên lạc được với trung tâm chỉ huy, ngay cả trọng điểm nhiệm vụ cũng phải nhận từ thông tấn khí của nhân viên quản lý.”
“Cốp!”
Ngoài cửa sổ, vài tang thi vì góc độ mà có thể nhìn thấy người sống ở trong tiệm. Chúng nó cào cửa sổ thủy tinh, con ngươi trắng đục nhô ra, thế nhưng không ai trong tiệm có tâm tư để ý tới chúng.
Tin tức này so với bị một ngàn con tang thi vây công còn khiếp sợ hơn.
“Đệt.” Trái tim Lý Thuần co rút, ánh mắt lộ ra hoảng sợ, miệng há to: “Chúng ta phải làm sao mới về được đây? Hoàn thành nhiệm vụ? Nếu quả thật là Thiên Khung của thời không này mang chúng ta tới đây, bộ người chỉ huy trung tâm không biết nói tiếng người sao? Trọng điểm nhiệm vụ cũng chỉ nói được lèo tèo vài từ, bộ nói nhiều hơn một chút thì chết à?!”
Mấy lời phỉ nhổ này quả thực là tiếng nói chung của mọi người lúc này.
Chu Minh Hiên vỗ vai Lý Thuần: “Người anh em, có thể nói nhiều một chút.”
Tống Tình Lam mím môi, trong tình cảnh này, khí tức lãnh liệt sắc bén như lưỡi dao của anh vẫn như cũ không thể bỏ qua.
“Nếu như nơi này là thuộc địa PU-31 thì rất có thể thời không này không có trung tâm chỉ huy, bản thân hệ thống… chỉ là số liệu máy móc mà thôi, cậu còn trông cậy nó nói tiếng người chắc.”
“Vậy nhóm Uông bộ trưởng có biết mà tìm chúng ta không?” Lý Thuần nói: “Người bên trung tâm chỉ huy khẳng định cũng phát hiện chúng ta biến mất a.”
“Thế thì không nhất định.” Hai mắt Thang Nhạc có chút thất thần, âm thanh rất nhẹ: “Vũ trụ song song, đối với bọn họ có lẽ thời gian chỉ mới qua một giây mà thôi, ai biết được chứ. Anh trai tôi cùng lão Đoạn đã phải lưu lại nơi này…”
Trong tiệm sách là một mảnh trầm mặc.
Tống Tình Lam: “Cho nên, kẻ truy đuổi hắc ám mà nhiệm vụ nói tới rốt cuộc là cái gì?”
Anh quay đầu lại nói với Quý Vũ Thời: “Quý cố vấn, thừa dịp hiện giờ có thời gian, cậu có thể nghiên cứu thêm vài quyển sách không?”
Quý Vũ Thời thực lạnh nhạt đáp: “Tôi sẽ cố gắng, dù sao thì tôi cũng không phải thiên tài hiểu biết thuyết lượng tử gì gì đó.”
Mọi người: “…”
Đệt.
Câu này là câu Tống Tình Lam đã nói trước khi xuất phát, cư nhiên bị Quý Vũ Thời đốp lại thẳng mặt!
Lúc này đã là lúc nào rồi chứ, này cũng quá thù dai đi!!
“Còn nữa.”
Quý Vũ Thời đứng ở nơi đó, khẽ kéo nhẹ tay áo mình lộ ra vết tích trên cổ tay.
Trên da thịt trắng nõn là mấy vết bầm xanh tím, thoạt nhìn là dấu tay, tựa hồ bị ngược đãi.
Quý Vũ Thời chậm rãi tự nhiên hỏi: “Xin hỏi ai có thể giúp tôi tìm sách? Tay tôi đau.”
Tống Tình Lam: “…”
Tống Tình Lam: “Để tôi.”
[end 12]
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!