Bạc Vụ - Chương 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


Bạc Vụ


Chương 15


Mọi người trong xe im lặng, ánh mắt nhìn về phía ghi chép trên đài điều khiển.

Tuy di chuyển trong thành thị có không ít vật trở ngại, thế nhưng tốc độ ít nhất cũng hơn 100km, vừa nãy bọn họ chỉ cảm thấy sảng khoái, không ai nghĩ tới chuyệt đột nhiên tông phải xe khác, càng không nghĩ tới khả năng gặp phải người sống. Loại sự tình đụng trúng người ta còn nghiền thành sắt vụn như vậy, vô luận là người có lương tri đạo đức thì đều phát sinh ra cảm giác bất an mãnh liệt.

Lý Thuần choáng váng, vẻ mặt hoảng sợ: “Chúng, Chúng ta không phải đã đụng chết người rồi đi?”

Sắc mặt của nhóm đồng đội thực khó coi.

Đụng chết tang thi là một chuyện, đụng chết người sống sờ lại là một chuyện khác.

Chỉ có Thang Kỳ trước nay trầm ổn không lộ hỉ nộ trả lời: “Đúng vậy.”

Lý Thuần do dự: “Vậy làm sao bây giờ?! Chúng ta có cần quay trở lại xem thử không?”

Giọng điệu Chu Minh Hiên nặng nề: “Còn cần phải xem à? Với tốc độ cùng trọng lượng này, khẳng định không còn cái gì để mà xem. Có thấy đống sắt vụn được xử lý ở nghĩa địa xe bao giờ chưa? Không sai biệt lắm.”

“PU3K650.” Quý Vũ Thời nói biển số xe.

Những lời này khá đột ngột, nhóm đồng đội nhao nhao ngẩng đầu.

Chỉ thấy Quý Vũ Thời đột nhiên rũ mi, xoay người đi về phía đuôi xe.

Phần đuôi xe có một khung cửa sổ thủy tinh nho nhỏ hình vuông, vị trí rất cao, ánh mắt Quý Vũ Thời vừa vặn có thể nhìn thấy bên ngoài.

Đường phố tan hoang bị ánh mặt trời chiếu rọi, ngay cả thịt thối máu me hòa lẫn với phế tích cũng sinh ra mỹ cảm làm người ta khó chịu—- chỉ là tốc độ xe không gian cực nhanh, chiếc ô tô vừa nãy đã sớm bị bỏ xa ở phía sau, căn bản không nhìn thấy được.

Quý Vũ Thời không phải lần đầu tiên nhìn thấy chiếc xe đó.

Theo hồi ức, cuộn tranh ký ức bắt đầu mở rộng.

Khói súng kịch liệt, tang thi điên cuồng.

Cậu từ cửa sổ giả của kho hàng nhảy xuống, bàn chân bởi vì chấn động độ cao mà mang tới cảm nhận sâu sắc, cậu không kịp suy tư đã giơ súng tiêu dệt một con tang thi ở bên trái trước mặt, con tang thi kia bị đánh trúng mắt, không trung tóe ra dịch thể đậm đặc, văng lên tóc cậu. Tay trái cậu dùng sức lôi Thang Nhạc đang ở bên bờ tan vỡ, kéo cậu ta đi tới trước.

Phía sau vẫn còn văng vẳng tiếng rống giận của Tống Tình Lam bảo bọn họ đi trước cùng tiếng súng điếc tai của thần miên, viên đạn bắn phá làm bụi tường văng tứ tung.

Cách đó không xa là một chiếc xe nhỏ màu xám bạc, Lý Thuần từ khoang điều khiển ló đầu ra, biểu tình cấp bách, hô to: “Mau lên xe!!”

Những ký ức này rất chậm, trở thành một đoạn phim quay chậm kéo dài tới hơn mười giây.

– —biển số xe không chút bắt mắt bị dư quang khóe mắt của cậu đảo qua.

Khoảnh khắc đó trở về trong nháy mắt, Quý Vũ Thời lạc vào cảnh giới kỳ lạ, thực rõ ràng nhìn thấy biển số xe.

PU3K650.

Nền trắng chữ đen.

Giống hệt như chiếc xe nhỏ tông tới vừa nãy.

Mu bàn tay bị một vật thể lạnh như băng chạm vào.

Quý Vũ Thời cúi đầu, nhìn thấy là một chai nước khoáng mới tinh, cậu ngẩng đầu, thấy người đưa tới là Tống Tình Lam.

Hàng mày anh khí của đối phương hơi cau lại: “Cậu có cần nghỉ ngơi một chút không?”

Ánh sáng từ cửa sổ chiếu rọi lên mặt Tống Tình Lam.

Lúc này mới từ điểm tuần hoàn mới xuất phát, gương mặt đó vẫn duy trì dáng vẻ sạch sẽ thoải mái lúc mới tiến ra khỏi khoang con nhộng.

Tướng mạo của Tống Tình Lam rất phù hợp thẩm mỹ của phần lớn mọi người, xương mày cao, mũi cao thẳng, hốc mắt khá sâu, con ngươi đen láy, môi không mỏng không dày, là một dạng tướng mạo anh tuấn chính phái. Thế nhưng người này trời sinh mang theo chút phỉ khí, nói chuyện làm việc không hề đi theo quy luật bình thường, vì thế luôn làm người ta có cảm giác kiệt ngạo bất tuân.

“Cho cậu này.”

Chai nước kia lại đụng một chút vào mu bàn tay Quý Vũ Thời.

Đại khái là vì không quen biểu đạt quan tâm, giọng của Tống Tình Lam không tính là quá kiên trì: “Lấy trong tủ đấy.”

Đây là chai nước Quý Vũ Thời tìm được nước uống trong phòng quản lý công viên lần trước, vừa nãy Tống Tình Lam đi tìm nước đã dành ra chút thời gian tìm kiếm trong tủ.

Quý Vũ Thời nhận nước: “Cám ơn Tống đội.”

Tống Tình Lam nhìn ngoài cửa sổ phân tích tình huống: “Cậu có ấn tượng với chiếc xe vừa tông phải à?”

Bởi vì quan hệ độ cao, sánh sáng chiếu rọi vào mắt Quý Vũ Thời.

Con ngươi kia bị chiếu sáng thành màu hổ phách khiến người ta nhịn không được phỏng đoán chủ nhân của đôi ngươi này rốt cuộc nhớ được bao nhiêu thứ ở trong đầu.

“Có.” Quý Vũ Thời nói: “Nó chính là chiếc xe chúng ta lái trước khi tông vào cao ốc Nhuận Kim lần trước.”

Tống Tình Lam nhớ tới lần trước lúc bọn họ lái xe từ con hẻm sau kho hàng chạy tới ngã tư đường thì trước mặt có một chiếc xe không gian phóng tới như bay, là Quý Vũ Thời đột nhiên hô to “quẹo trái” nên bọn họ mới miễn cưỡng tránh được một kiếp mà vọt vào trong cao ốc.

Vị trí vừa nãy vừa vặn chính là ngã tư đường!

Chờ đã, Tống Tình Lam đột nhiên nhớ tới một chuyện mà Quý Vũ Thời từng nói với mình ở trong phòng rửa tay cao ốc Nhuận Kim.

Anh hỏi Quý Vũ Thời là “nếu không phải tôi phát điên thì tôi nhớ các cậu đã trốn lên xe rồi mà”, mà khi đó Quý Vũ Thời trả lời là—-“đúng vậy, thế nhưng vận khí không tốt lắm, vừa mới trốn lên xe chạy được không bao xa đã bị một chiếc xe không gian đụng chết”.

Tống Tình Lam hiểu vì sao mà Quý Vũ Thời lại có phản ứng khác thường như vậy.

Không cần Quý Vũ Thời nói, anh đã chắc chắn nói: “Cũng là chiếc các cậu đã lái trong lần nhiệm vụ thất bại đầu tiên đúng không?”

Cảm giác quỷ dị trong lòng lập tức dâng cao.

Tâm tình hai người đều trầm xuống, sau lưng có cảm giác mát lạnh.

Ở một đầu khác của xe không gian, các đồng đội vẫn chưa hay biết gì về đề tài thảo luận của bọn họ, vẫn đang phân tích về khả năng người sống sót, đã sắp thành tranh cãi tới nơi.

Tống Tình Lam theo thói quen khoanh tay trước ngực: “Điểm neo được bố trí ở thời không này là cố định, tôi đoán có một số việc sẽ phát sinh cố định, tựa như tình tiết trong game vậy, căn cứ theo lựa chọn của chúng ta mà có kết quả khác nhau. Hai lần trước chúng ta đều vào cửa hàng tiện lợi nên mới phải lái chiếc xe kia, thế nhưng lần này chúng ta chọn khác, là xe không gian…”

“Giống như anh nói, có một số việc sẽ phát sinh cố định. Như vậy nếu chúng ta không lái chiếc xe kia thì có thể sẽ có người sống sót khác lái.” Quý Vũ Thời bước ra khỏi vị trí trước cửa sổ, dựa vào thành xe, Tống Tình Lam không thấy rõ mặt cậu: “Chúng ta ở trong cao ốc Nhuận Kim không phải còn thấy khói à? Còn có nữ nhân từ trong cao ốc lao ra cầu cứu nữa, bọn họ đều là người sống.”

Tống Tình Lam suy nghĩ vài giây, hàng mày nhíu chặt giãn ra: “Cậu nói đúng.”

Không quản thế nào, hiện giờ không có cách nào chứng thực chuyện này.

Bọn họ không có khả năng quay trở lại xem chiếc xe kia rốt cuộc là chuyện gì, chuyện quan trọng nhất bây giờ là làm thế nào tra được manh mối, sớm kết thúc nhiệm vụ chết tiệt này, quay trở lại tuyến thời gian của bọn họ.

“Nếu như gặp phải nhưng người sống sót khác, chúng ta sẽ thu thập tin tức từ bọn họ.”

Tống Tình Lam nói xong chuẩn bị đi nhưng lại khựng lại, đứng tại chỗ.

Tay Quý Vũ Thời trống rỗng, Tống Tình Lam đã cướp mất chai nước suối.

Sau đó, giúp cậu mở nắp chai.

“Chúng ta tranh thủ chênh lệch thời gian, so với lần trước thoải mái hơn không ít.”

Chai nước bị đưa trở lại trong tay Quý Vũ Thời.

Quý Vũ Thời: “…”

Này coi là chiếu cố đặc biệt hay là vì cậu thật sự không vặn được?

“Lại nói, hiện giờ đã an toàn, lần này sẽ tốt hơn lần trước.”

Đối phương vẫn như cũ đứng ở vị trí ánh sáng chiếu rọi, mày khẽ nhếch, là một gương mặt đầy ngạo khí: “Cho dù không thể quên được thì cũng nên xua những hình ảnh không tốt kia ra khỏi đầu, đừng để nó chiếm giữ đầu óc cậu. Đừng để mệt thành tai nạn lao động đấy.”

*

Sáng sớm 6h52p.

Xe không gian một đường nghiền ép, không chút ngăn trở tiến tới tiệm sách.

Mọi người xuống xe nhìn một chút liền có cảm giác buồn nôn.

Thân xe sạch sẽ trơn bóng nhưng bây giờ dính đầy thịt thối, trên đầu xe còn vướn đoạn ruột, giống như vừa bị xối một xe nội tạng pha lẫn thịt vụn, màu gì cũng có.

Nghe thấy động tĩnh, đám tang thi lởn vởn gần tiệm sách “ô ô” vọt tới, khí tức thơm ngon của người sống làm chúng nó cực kỳ phấn khởi.

Lúc này nhiệm vụ tuần hoàn, các đồng đội gần gũi đối mặt với thứ này, sau một trận càng quét thì lại càng có nhiều tang thi từ trong các tòa nhà, trong các con đường vọt ra.

Đoàn Văn một cước đá văng cửa tiệm: “Mau, mau tiến vào!”

Mọi người nối đuôi nhau tiến vào.

Tang thi lớn tuổi ở phía sau quầy lảo đảo vọt tới chỗ Quý Vũ Thời cách mình gần nhất.

Quý Vũ Thời sớm đã dự tính một màn này, còn chưa kịp ra tay thì con tang thi kia đã bị người bên cạnh một súng bắn chết.

Đồng đội mặt tròn, một trong hai cậu nhóc sinh đôi tính tình thoạt nhìn lãnh tĩnh.

Quý Vũ Thời: “Cám ơn cậu, Thang Nhạc.”

Thang Nhạc: “…”

Quý Vũ Thời đã cất súng đi tới trước kệ sách.

Thang Nhạc lúng túng quay đầu: “Quý cố vấn thật sự có thể phân biệt!”

Anh trai Thang Kỳ liếc mắt: “Cậu có thể giả làm anh được sao? Đi ra sau kiểm tra!”

“Oh.” Thang Nhạc túm cổ Lý Thuần lôi đi: “Đi, theo anh ra sau kiểm tra!”

Lý Thuần bị kẹp cổ ho khan: “Tui con mẹ nó chỉ là hậu cần thôi! Rủ anh Văn kìa!”

Đoàn Văn vừa mới đóng cửa lại, đang bận bịu điều khiển máy bay không người lái, dự tính kiểm tra tình huống phụ cận: “Anh Văn không rảnh!”

Chu Minh Hiên giơ súng trong tay, nói với Tống Tình Lam: “Tống đội, tôi lên lầu kiểm tra.”

Tống Tình Lam nhếch môi: “Đi đi.”

Xem ra Chu Minh Hiên tạm thời không nhớ rõ sự tình lần trước, vẫn tiếp tục chọn nơi cao, có lẽ đây là thói quen của tay súng bắn tỉa.

Một phòng bảy người.

Đội ngũ này chưa từng chỉnh tề đến như vậy, nghe mọi người trò chuyện khí thế hừng hực, thần kinh căng thẳng của Quý Vũ Thời cảm nhận được chút thư giãn.

Sau đó cậu liếc nhìn quyển sách trên kệ mà lần trước không phát hiện.

Là người duy nhất lưu giữ ký ức hai lần thất bại trước, Tống Tình Lam thật sự tò mò với manh mối này: “[Kim Ô Số 1: Sinh Sôi Không Ngừng]? Cái này có liên quan gì tới kẻ truy đuổi hắc ám?”

Quý Vũ Thời mở sách ra.

Vừa dùng tốc độ nhanh tới chóng mặt xem sách, sau khi phát hiện được từ then chốt thì không ngẩng đầu lên trả lời: “Kim ô có ý là mặt trời, còn có biệt danh là xích ô.”

Thấy Quý Vũ Thời đã tiến vào trạng thái tìm kiếm thông tin, tuy Tống Tình Lam có nghi vấn nhưng vẫn tạm thời kiềm chế.

Lần này bọn họ tranh thủ tới tiệm sách, khoảng cách tường đen tiến tới vẫn còn bảy, tám tiếng, đủ để bọn họ nghiên cứu được mình nên đi đâu, cũng đủ để Quý Vũ Thời xem xong thứ mình muốn xem.

Trong tiệm sách vẫn còn duy trì dáng vẻ lúc bọn họ tới đây lần đầu tiên.

Mọi thứ đều ở vị trí vốn có, không hề có dấu vết bị động tới, đồ hộp Lý Thuần làm rơi tứ tán tự nhiên cũng không thấy.

Theo Tống Tình Lam quan sát, mỗi lần nhiệm vụ tuần hoàn, mọi thứ ở PU-31 đều được reset về trạng thái lúc bọn họ chưa tới, vừa vặn phù hợp với suy đoán điểm neo thời gian.

Đồng đội rối rít kiểm tra một vòng rồi quay trở lại.

Đoàn Văn đã thả máy bay không người lái ra ngoài, nhìn hình ảnh truyền về ngày càng xa, Tống Tình Lam nhắc nhở: “Chú ý tường đen.”

Lần trước máy bay không người lái cũng chính vì đụng phải tường đen mới biến mất.

Đoàn Văn hơi ngẩn người, biểu tình biến đổi.

Tống Tình Lam nhạy bén cảm nhận được: “Nghĩ ra được cái gì à?”

Đoàn Văn: “…”

Nam nhân ba mươi mấy tuổi thực khó miêu tả cảm giác trong lòng mình lúc này.

Tống Tình Lam vỗ vỗ vai đối phương, hai anh em an ủi nhau không cần nhiều lời, thẳng thắn nói vào chính sự: “Trước tiên xem bản đồ. Khoảng chừng 14h chiều nay, tường đen sẽ bắt đầu tiến tới đây với tốc độ cực nhanh. Bởi vì nó quá khổng lồ nên đến giờ chúng ta vẫn chưa thể xác định nó rốt cuộc là vòng tròn hay mặt cắt ngang, thế nhưng chúng ta biết nó sẽ tiến tới đây, vì thế chúng ta chỉ có thể đi hướng ngược lại, còn phải lựa chọn phương hướng tương đối ít tang thi.”

Anh vẽ một con đường trên hình ảnh máy bay không người lái truyền về.

“Hiện giờ chúng ta có xe không gian, trong tình huống không có manh mối, chúng ta phải cố gắng duy trì khoảng cách không bị tường đen đuổi kịp.” Tống Tình Lam nói: “Trước khi có manh mối, chúng ta phải bảo trì tình huống dây dưa này. Hiện giờ trước tiên xác định vị trí có thể tìm kiếm thức ăn cùng nhu yếu phẩm, ký hiệu lại, sau đó sẽ chuẩn bị kế sách.”

Nói xong, anh đối mặt với mọi người: “Hiện giờ tranh thủ khoảng thời gian rỗi rảnh, mọi người có ý kiến gì hay có gì muốn hỏi không?”

Lý Thuần giơ tay.

Tống Tình Lam hất cằm: “Nói.”

Lý Thuần liếc nhìn về phía Quý Vũ Thời, nhỏ giọng nói: “Tống đội, em muốn hỏi bây giờ anh với Quý cố vấn có quan hệ như thế nào vậy?”

Con ngươi Tống Tình Lam đen thăm thẳm: “Tôi là đội trưởng, cậu cảm thấy tôi và cậu ta có quan hệ như thế nào?”

“Không phải, tại em có cảm giác tiến vào khoang con nhộng một phen, hai người liền có cảm giác khác khác? Trước khi xuất phát hai người không nói lời nào cả, hiện giờ lại tựa hồ có rất nhiều chuyện chỉ có hai người biết, nhóm đội viên cũ bọn em muốn chen vào cũng không được.”

Lý Thuần kiên trì nói xong, còn học theo mấy em gái nũng nịu “anh anh” hai tiếng, kết quả bị Tống Tình Lam sút cho một cú vào mông.

Lý Thuần nhảy ra xa mấy bước vẫn không phục rống lên: “Không phải một mình em cảm thấy vậy, anh Văn, anh nói coi có phải không?”

Đoàn Văn dù sao cũng nhớ nhiều hơn Lý Thuần, vừa điều khiển máy bay trinh sát vừa do sự nói: “Cái đó, tôi nhìn thấy màn vặn nắp chai trong xe không gian.”

Chu Minh Hiên cũng bồi thêm một câu: “Còn thì thầm với nhau nữa.”

Thang Nhạc có chút kinh sợ, chỉ là muốn nói lại thôi.

Ngay cả Thang Kỳ khá ổn trọng cũng gật đầu: “Có sao nói vậy, quả thật có chút thân mật. Tôi cũng có chút đố kị.”

Những người khác: “Thêm tôi nữa.”

“Thêm cái rắm ấy mà thêm.” Tống Tình Lam lạnh lùng: “Mấy người còn mẹ nó mỗi lần đừng có chết, đừng có ngay cả nhân viên ngoài biên chế cũng không bằng thì tôi cũng thân thiết với mấy người như vậy ấy.”

Nhóm đội viên lập tức tan tác như chim muông.

Chỉ còn lại Đoàn Văn nhìn bản đồ, không dám nói lời nào.

Tống Tình Lam đứng bên cạnh Đoàn Văn nhìn một hồi, chỉ một điểm: “Kiến trúc này là gì?”

Trong hình ảnh máy bay không người lái truyền về, một tòa kiến trúc có hình cái chén đặc biệt thu hút sự chú ý của Tống Tình Lam.

Bên ngoài kiến trúc phủ đầy kim loại phản quang.

Đoàn Văn: “Chưa từng thấy qua, nhìn dáng vẻ thì có lẽ là nhà xưởng gì đó…. bất quá có hơi lớn một chút.”

Tống Tình Lam nói: “Nhớ kỹ vị trí nơi này, phương hướng cũng trùng hợp, đến khi đó chúng ta có thể lưu ý một chút.”

Đoàn Văn: “Rõ.”

Trong lúc vô tình, Tống Tình Lam phát hiện một vật có chút quen mắt ở trên giá sách.

Anh đi tới, biểu tình trầm xuống.

Đó là một hộp thuốc nho nhỏ hình vuông, mặt ngoài sạch sẽ không hề có nhãn mác gì cả.

Là của Quý Vũ Thời.

Lần trước sau khi nhặt được dưới quầy hàng, anh vốn định đưa nước rồi sẽ thuận tiện đưa thuốc luôn, thế nhưng Quý Vũ Thời lại ghét bỏ nước đã bị người khác uống qua nên không nhận lấy.

Khi đó vừa vặn bị Thang Kỳ xuất hiện ngoài cửa sổ cắt đứt, Tống Tình Lam liền tiện tai đặt hộp thuốc lên kệ sách.

Không sai, chính là kệ sách này, chính là tấm ngăn tầng thứ bảy.

Tống Tình Lam không có hội chứng trí nhớ siêu phàm thế nhưng anh rất tự tin đối với trí nhớ của mình, lúc này lại hiếm khi sinh ra nghi hoặc.

Quý Vũ Thời đưa lưng về phía cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ tang thi đã tụ tập thêm một lớp, móng tay cào cào mặt kính thủy tinh phát ra âm thanh chói tai làm người ta khó chịu.

Chuyện này không quấy rầy việc đọc sách của Quý Vũ Thời.

Cảm nhận được Tống Tình Lam tới gần, Quý Vũ Thời ngẩng đầu, trong cặp mắt xinh đẹp có thứ gì đó lóe sáng: “Tôi biết rồi! PU-31 hóa ra là….”

Bị ánh mắt kia nhìn trúng, kết hợp với mấy lời trêu chọc của đội hữu khi nãy, trong lòng Tống Tình Lam có một chút dị dạng…. không sai biệt lắm với lần mình tới phòng huấn luyện tìm Quý Vũ Thời.

Anh ngắt lời Quý Vũ Thời: “Quý cố vấn, vừa nãy cậu có lấy hộp thuốc ra không?”

Quý Vũ Thời bị chặn lời, không còn cách nào khác chỉ đành trả lời: “Không có.”

Tống Tình Lam đưa một thứ qua cho cậu: “Này có phải là của cậu không?”

Quý Vũ Thời nhận hộp thuốc nhìn một chút, sau đó đáp: “Phải.”

Ngay sau đó, cậu tự trong túi móc ra một thứ cầm trong tay.

Hai hộp thuốc giống nhau như đúc.

Quý Vũ Thời mở hộp thuốc Tống Tình Lam đưa cho mình, chỉ thấy trong ô vuông nhỏ bên trong đã thiếu mất hai viên.

Mà một hộp khác thì vẫn còn đủ.

[end 15]

[tác giả] một đoạn thời gian sau.

Tống Tình Lam: Tôi thừa nhận là chúng tôi có chút thân mật.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN