Bạc Vụ - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Bạc Vụ


Chương 19


Mưa nhỏ tí tách.

Bầu trời u ám, từ hành lang nhìn lại tựa hồ không hề có tia sáng.

Đóng cửa nhà lại, hai bàn tay nhỏ bé vô thức nắm quai đeo cặp sách, trong lòng đang nghĩ hôm nay sau khi tan trường có thể mua một cái bánh ngọt nhỏ ở cửa hàng nằm ở góc đường, như vậy nếu buổi tối ba ba tăng ca quên về nhà thì bé cũng không lo bị đói.

Trong hành lang có đèn, cậu bước qua chín tầng bậc thang, sau đó ở chỗ rẽ đụng phải một người.

Cậu ngẩng đầu nhìn, người nọ mặc một bộ đồ màu tím sậm có mũ trùm che kín toàn bộ gương mặt.

Đó là một người xa lạ.

Cậu dừng lại, đối phương cũng dừng lại, sau đó đi ngang qua người cậu.

Lúc mưa tạnh, dưới lầu kéo dây cảnh giới.

Rõ ràng chỉ mới buổi chiều nhưng trời rất tối, tiếng xe cảnh sát, xe cứu thương, còn có tiếng bước chân cùng ánh đèn báo hiệu xanh xanh đỏ đỏ không ngừng lấp lóe.

Cậu đứng bên ngoài dây cảnh giới, có người chạy tới bên cạnh, một tay ôm cậu vào lòng, âm thanh run rẩy không rõ là muốn trấn an cậu hay tự trấn an chính mình: “Kiển Kiển, Kiển Kiển.”

Cảnh sát hạ giọng nói với người kia, âm thanh mơ mơ hồ hồ: “…Quý giáo sư, đứa bé bị dọa không nhẹ, rất có thể đã tình cờ gặp qua hung thủ….”

Cậu cúi đầu nhìn thấy trên chiếc áo mưa màu vàng của mình có một giọt nước trượt xuống.

Trong căn phòng được điều chỉnh ánh đèn ấm áp đặt rất nhiều món đồ chơi nhồi bông làm người ta cảm thấy dễ chịu.

Dì quản lý nhi đồng mở cửa phòng.

Có người hoàn thành hết thảy thủ tục, ngồi xổm xuống trước mặt cậu, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cậu: “Kiển Kiển, ta tới đón con về nhà, một ngôi nhà mới.”

Cậu gật đầu.

“Con có sợ không?”

Cậu lắc đầu.

“Vậy thì tốt lắm. Sau này trong nhà có mẹ, có ba, còn có anh trai, rất náo nhiệt.”

Cậu trầm mặc.

Từ hôm nay trở đi, con sẽ mang họ Quý.”

“Aiz, Tiểu Quý, đã làm 89 nhiệm vụ cấp B rồi, cậu thật sự không nghĩ tới chuyện trợ giúp một nhiệm vụ cấp A à?” Lâm bộ trưởng tận tình khuyên nhủ: “Tôi và thượng cấp thân thỉnh, nếu như dùng một nhiệm vụ cấp A đổi ngang với 10 nhiệm vụ cấp B thì tổng cộng cậu có 99 cái rồi, sau khi trở về lại làm thêm một nhiệm vụ thì không phài hoàn thành mục tiêu của cậu rồi sao?”

Cậu nói: “Không vội, tôi tự làm 10 nhiệm vụ cấp B cũng vậy thôi.”

Lâm bộ trưởng gấp gáp: “Ầy! Đứa nhỏ này sao lại không chịu nghe lời khuyên như vậy chứ? Cậu vào Thiên Khung là vì cái gì, tất cả mọi người đều biết. Cậu muốn quay trở lại năm đó một lần, cấp trên nói muốn khảo hạch cậu, bất quá bọn họ cũng không nghiêm khắc vậy đâu, không ai làm khó cậu cả, việc gì cậu phải tự làm khó mình như vậy a!”

Cậu bình tĩnh nói: “Lâm bộ trưởng nói, đối mặt với đồng đội có ấn tượng cứng nhắc, mù quáng, tự đại, tôi không có cách nào cộng sự.”

Lâm bộ trưởng: “Vị Tống đội trưởng kia kỳ thực cũng không có tự đại mù quáng…. aiz, Tiểu Quý cậu chờ chút!”

Con mèo mun nằm trên đùi cậu ngái ngủ.

Cậu một tay cầm sách, một tay vuốt mèo.

Con mèo này đã già rồi, cậu vuốt rất nhẹ, cảm thụ da lông mềm mại trơn mướt ở kẽ ngón tay.

Lúc thông tấn khí vang lên, con mèo duỗi người từ trên đùi cậu nhảy xuống, cậu tiếp cuộc gọi video.

Trong video, một cụ giáo già tóc hoa râm đeo kính nói chuyện với cậu.

Một con mèo mun khác lại nhảy lên đầu gối, nằm trên đùi cậu mà lật người khoe bụng. Cậu gãi gãi nó, kiên nhẫn lắng nghe đối phương nói, sau đó hỏi thẳng: “Thầy, thầy muốn khuyên con đi Giang thành à?”

Cụ giáo già dừng lại, sau đó thở dài: “Kiển Kiển, sớm đạt mục tiêu, sớm trở lại năm đó, như vậy con cũng sớm giải thoát.”

Cậu nói: “Vâng.”

*

Hàng mi dày rậm run rẩy, giây tiếp theo, Quý Vũ Thời mở mắt.

Đau đớn từ phần bụng chậm rãi nhưng rõ ràng truyền tới đại não, đau đến mức cậu không thể động đậy nổi cơ thể, chỉ có thể nằm yên tại chỗ, miệng khẽ mấp máy hút khí.

Từng đoạn ký ức vụn vặn theo cơn đau đớn quay trở lại, Quý Vũ Thời nhớ được mình đang cùng Tống Tình Lam phân tích tình huống.

Cậu chỉ mới nói được phân nửa, cậu còn rất nhiều lời chưa nói, cậu rất sợ mình nhắm mắt lại sẽ không tỉnh lại được.

Người ngồi bên cạnh để ống dòm xuống, quay đầu lại nói: “Quý cố vấn! Anh tỉnh lại nhanh thế?”

Là Lý Thuần.

Quý Vũ Thời mê hoặc nói: “Tôi ngủ bao lâu rồi?”

Lý Thuần nhìn thông tấn khí một chút: “Hiện giờ chỉ mới 10h42p thôi, từ lúc anh hôn mê tới giờ còn chưa tới một tiếng!”

Quý Vũ Thời quan sát bốn phía, phát hiện bọn họ đang ở trên ban công lầu hai của một dãy nhà.

Tường được xây bằng gạch chạm trổ hoa văn, từ bên ngoài nhìn vào không dễ phát hiện bọn họ, mà bọn họ ngược lại có thể thông qua những khe hở này quan sát tình huống bên ngoài.

Quý Vũ Thời được đồng đội đặt nằm trên một chiếc ghế dài ở ban công, dù che nắng giúp cậu che đi hơn phân nữa ánh mặt trời, không đến mức chết vì cảm nắng.

Nếu không phải nghe thấy tiếng “ô ô” của lũ tang thi, Quý Vũ Thời xuýt chút nữa cho rằng mình đang ở trong nhà người nào đó nghỉ trưa.

Quả nhiên, cậu hơi nghiêng đầu nhìn lại, từ khe hở chạm trổ của viên gạch nhìn thấy tang thi kết quần kết đội du đãng bên dưới.

Ánh mắt thả tới nơi xa nhất, có thể thấy ở một đầu khác của con phố, trên sườn núi là một nửa tiệm sách.

“Quý cố vấn ngủ nông thế, rõ ràng đã hôn mê nhưng tròng mắt vẫn luôn chuyển động, thoạt nhìn đã biết đang nằm mơ chứ không phải nghỉ ngơi.” Lý Thuần nhấc kính viễn vọng lên dòm, hắn là người khá lắm lời, điểm này Quý Vũ Thời đã sớm hiểu rõ: “Nghe nói bình thường anh cũng không ngủ ngon giấc, thế nhưng bây giờ đang bị thương, nghỉ ngơi mới tốt, sao có thể không kêu không rên tiếng nào, cố chịu đựng chứ?”

Quý Vũ Thời không nói gì, cũng không biết nên làm sao giải thích với đối phương.

“Đệt mợ.” Lý Thuần đột nhiên mắng một câu: “Tui con mẹ nó đúng là ngu độn mà.”

Quý Vũ Thời: “…”

Lý Thuần cầm kính viễn vọng trong tay, cảm thấy thật nhục nhã nói: “Ra là dáng đi của tui khó coi như vậy, sao trước giờ không ai nhắc tui hết vậy? Tui còn tưởng mình tuấn tú lắm ấy! Thảo nào tình trường cứ không thuận lợi như vậy, hết em gái này tới em gái khác “say gút bai”, lão Chu đi còn dễ nhìn hơn tui.”

Cái gì?

Quý Vũ Thời đột nhiên nhớ lại—– khoảng thời gian này tiểu đội 2 đã trốn ra khỏi cao ốc Nhuận Kim, sau khi tổn thất Thang Kỳ cùng Đoàn Văn, nhóm năm người đã tiến tới tiệm sách!

Cậu nghiêng đầu, mơ hồ nhìn thấy trong tiệm sách có vài bóng người, chính là tiểu đội 2!

Trong vài giây đó, cậu sợ tới túa mồ hôi lạnh.

Nhóm Lý Thuần đã biết rồi sao?

“Quý cố vấn, anh không cần khẩn trương, Tống đội đã nói cho bọn tôi biết rồi.” Lý Thuần quay đầu lại nói: “Bởi vì nhiệm vụ trùng lặp nên chúng ta gặp gỡ sự kiện bất đồng, sớm muộn gì cũng sẽ đụng mặt, giống như bây giờ bọn em gặp bọn anh vậy.”

Tống Tình Lam đã nói với bọn họ rồi sao?!

Tống Tình Lam làm như vậy cũng nằm trong phạm vi có thể lý giải của Quý Vũ Thời.

Thế nhưng phản ứng của Lý Thuần có phải quá bình thản rồi không? Trong tình huống như vậy ai còn tâm tư khinh bỉ một “chính mình” khác chứ? Không phải phải sợ sệt kinh hoảng mới đúng à?

Quý Vũ Thời cảnh giác: “Cậu không cảm thấy sợ à?”

“Có gì mà sợ chứ, chết còn không sợ mà lại sợ gặp một “chính mình” khác à?” Cậu nhóc có suy nghĩ rất đơn giản: “Cũng như Quý cố vấn vậy, biết rõ bị thương như vậy có thể chết đi nhưng vẫn tận lực tiến tới trước—- cũng như ký lục giả bọn anh, trong lúc quay trở về quá khứ thi hành nhiệm vụ vẫn luôn nhìn thấy người và sự việc đã trải qua. Nếu thời gian xuyên việt gần một chút thì còn có thể nhìn thấy chính mình, lẽ nào bọn anh cảm thấy sợ?”

Quý Vũ Thời: “Cái này không giống.”

Nghe Quý Vũ Thời nói vậy, Lý Thuần lơ đễnh cười cười, dáng vẻ không quá sai biệt với Tống Tình Lam.

Không, là cả tiểu đội bọn họ vẫn luôn có thời điểm cà phất cà phơ như vậy.

“Không sai biệt lắm.” Lý Thuần nói.

“Anh xem, hiện giờ chúng ta nhìn thấy chỉ là chính mình trong quá khứ từng làm ra lựa chọn bất đồng mà thôi.” Lý Thuần tiếp tục nói: “Chính là vô luận trong khoảng thời gian đồng nhất đó tồn tại bao nhiêu chính mình thì điểm neo ban đầu là cố định, giống như anh quay trở về quá khứ chấp hành nhiệm vụ xong sẽ quay trở về hiện tại vậy. Nói cách khác, mặc kệ xảy ra chuyện gì, tôi một lần nữa xuất hiện ở điểm neo hay tôi bây giờ thì chỉ có một mình tôi mà thôi. Như vậy đối với tôi ở điểm neo mà nói, có bao nhiêu chính mình từng tồn tại kỳ thực bản chất không khác gì cả.”

Tôi ở quá khứ và tôi ở tuyến thời gian song song, ai mới là ý thức chủ thể?

Điều này kỳ thực liên quan tới vấn đề triết học, trên đời này chỉ sợ không có bao nhiêu người có thể trả lời.

Thế nhưng bởi vì điểm neo tồn tại nên nó quả thật là một lời giải thích rất hay.

Không nhìn ra Lý Thuần lại chọn phương thức lý giải thông suốt như vậy, con ngươi Quý Vũ Thời khẽ co rút, đột nhiên nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.

Anh nhìn Lý Thuần với cặp mắt khác xưa: “Cậu nói rất có đạo lý.”

Lý Thuần gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: “Kỳ thực đạo lý đều là Tống đội phân tích! Em làm sao thông minh được như bọn anh chứ! Em chỉ ngồi ở đây coi chừng anh mà thôi, đầu nghĩ tới sắp nổ tung luôn, nghĩ cả một tiếng mới hiểu được ý của Tống đội!”

Quý Vũ Thời: “…”

Cũng tốt.

Xem ra vô luận là Lý Thuần nào thì đầu óc đều rất đơn thuần.

… Tống Tình Lam.

Người này cư nhiên có chút không giống với tưởng tượng của cậu.

Quý Vũ Thời còn tưởng sự tình sẽ trở nên phức tạp hơn, mọi người sẽ tránh đi “chính mình” khác, tạo thành tràng diện không phân rõ ai với ai thậm chí xem nhau là kẻ địch. Cậu thậm chí còn nghĩ tới vô số chính mình xuất hiện ở điểm thời gian đồng nhất, vì tranh đoạn chủ thể ý thức mà tàn sát lẫn nhau, đó quả thực chính là ác mộng trong ác mộng.

Thế nhưng làm Quý Vũ Thời không nghĩ tới chính là dưới sự dẫn dắt của Tống Tình Lam, đội ngũ này giống như mũi tên rời cung vĩnh viễn không quay đầu lại, cũng không xoắn xuýt những chuyện vô vị, binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn, cứ một mạch tiến thẳng tới trước.

Mỗi người trong đội đều là hạt nhân để ngưng kết thành đội ngũ đội bảy Thiên Khung.

Bọn họ không ngừng thay đổi nhận thức của Quý Vũ Thời.

Bắt đầu từ lần tuần hoàn nhiệm vụ đầu tiên tới bây giờ, vô luận là ai hi sinh, ai tụt lại phía sau, mục tiêu của bọn họ chưa bao giờ thay đổi.

Điều này tựa hồ đang nhắc nhở Quý Vũ Thời, hết thảy đều không có gì ghê gớm cả, chỉ cần ý chí kiên định thì bọn họ sẽ lạc lối.

Không quản thế nào, mặc kệ có bao nhiêu bọn họ thì mục tiêu chỉ có một.

– —-hoàn thành nhiệm vụ, trở lại thế giới cũ.

Lời nhắc này làm tảng đá vẫn luôn đè nặng trên ngực Quý Vũ Thời từng chút từng chút nhẹ hẳn đi.

Tim cậu đập loạn nhịp, cho nên, sự tình còn có thể đơn giản như vậy sao?

Gương mặt của Tống Tình Lam trước khi hôn mê xuất hiện trong đầu cậu, đối phương nhíu mày, trong mắt là cảm xúc phẫn nộ.

Quý Vũ Thời không hiểu lắm, vì sao Tống Tình Lam lại phẫn nộ?

Mà nhóm Tống Tình Lam đi đâu rồi?

Cậu liền hỏi.

Lý Thuần nói: “Sau khi anh hôn mê thì lão Chu với lão Đoạn tới—- cũng chính là tiểu đội số 4 mà anh nói, chính là đội bị phân tán ở cao ốc Nhuận Kim. Bọn họ lái xe không gian nên tới nhanh hơn tiểu đội số 2, thế nhưng vẫn chưa rõ tình huống tồn tại nhiều chính mình, Thang Kỳ Thang Nhạc đại khái đang khai thông tư tưởng cho bọn họ. Tống đội thì đi tìm thuốc cùng băng vải để băng bó cho anh, chắc sắp quay lại rồi. Chốc nữa mọi người sẽ hội hợp ở đây, sau đó đi tới nơi mục tiêu.”

Sắc môi Quý Vũ Thời vẫn còn trắng bệch, người vẫn rất yếu.

“Quý cố vấn, lỗ đạn trên người anh là do khẩu toản thạch điểu bắn trúng, bị chính súng của mình bắn bị thương. May mắn đạn của toản thạch điểu không phải đạn thực thể nên không cần tìm đầu đạn trong bụng anh, chỉ là vết thương bên ngoài tuy nhỏ nhưng tổn thương nội tạng bên trong rất lớn, lần sau ngàn vạn lần đừng như vậy.” Lý Thuần nhịn không được nói: “Tống đội thật sự rất lo lắng cho anh.”

Quý Vũ Thời: “…”

Chắc sợ cậu sẽ cản trở đội.

Lý Thuần: “Aiz, kỳ thực Tống đội của chúng ta là người rất tốt, lần đó lão Vu gặp chuyện không may, Tống đội đã gắng gượng cõng ảnh từ trong sa mạc ra ngoài, đi tới mấy chục km, lúc trở về thì môi nứt nẻ không chỗ nào lành lặn. Quan sát viên tuy có thể xem là vị trí văn chức, thế nhưng không biết lúc nào cần phải xuất ngoại, nhiệm vụ khẩn cấp ai có thể nói được chứ? Sau chuyện đó Tống đội vẫn luôn tự trách chính mình, vì không hi vọng anh tới mới cố ý nói như vậy. Bọn em kỳ thực chỉ hơi thẳng tính thôi chứ không đến mức—–“

“Cạch——“

Một âm thanh thật nhỏ vang lên, một cái móc câu quặp vào ban công.

Đám tang thi lởn vởn dưới lầu thay đổi phương hướng kêu “ô ô”, hai ba giây sau Tống Tình Lam xuất hiện ở ngoài tường, dáng người khỏe khoắn lộn vòng vào bên trong ban công.

“Cậu nhiều lời thật đấy.” Con ngươi đen thâm thúy của Tống Tình Lam nhìn thoáng qua Quý Vũ Thời, tiếp tục nói với Lý Thuần: “Ở bên phố đối diện mà vẫn nghe thấy được cái giọng oang oang của cậu.”

Đó đương nhiên là không có khả năng.

Lý Thuần cười hắc hắc, lập tức ngậm miệng.

Thang Nhạc cũng bám dây thừng lộn vào ban công: “Quý cố vấn, anh tỉnh rồi!”

Quý Vũ Thời gật đầu.

“Tỉnh thì tốt rồi! Bất quá anh nên nghỉ ngơi nhiều một chút, chúng ta vẫn còn thời gian!”

Phản ứng của Thang Nhạc cũng không quá sai biệt với Lý Thuần, câu tiếp theo cư nhiên là: “Chờ đã, đưa tôi xem xem, có phải có một tôi khác xuất hiện không?”

Lý Thuần đưa kính viễn vọng qua: “Xuất hiện rồi, không phải đi về phía chúng ta, chắc đang tìm thức ăn. Yên tâm đi, tôi có chừa lại số đậu khắc mông không thèm lấy trong tiệm tiện lợi cho bọn họ.”

Thang Nhạc: “….Đệt, ngay cả chính mình cũng dám hố, ông có phải người không vậy?”

Vóc dáng của Tống Tình Lam rất cao, đứng dưới dù che nắng gần như phải cúi đầu mới không bị đụng.

Anh ném một túi đồ cho Lý Thuần: “Tìm được một chai thuốc giảm đau, không có băng vải, tìm được cồn khử trùng, chỉ khâu với miếng dán chống thấm, dùng tạm trước đi.”

Lý Thuần lập tức giúp Quý Vũ Thời xử lý vết thương.

Chỉ mới động một cái, Quý Vũ Thời đã “tê” nhỏ một tiếng hít sâu một hơi, phần bụng trắng nõn bằng phẳng theo hô hấp mà phập phồng, lỗ đạn được dán tạm bằng một miếng băng cá nhân, lúc này đã bị máu thấm ướt.

Cồn được lau phần da gần vết thương, Quý Vũ Thời đau tới nói không nên lời, lúc khâu thì cắn chặt môi, một tiếng cũng không phát ra.

“Ngạnh hán!” Lý Thuần khâu xong thì cảm thán: “Quý cố vấn, em đã quá coi thường anh rồi!” [người đàn ông cứng cỏi, kiên cường]

“Còn hơn cả ngạnh hán.”

Quý Vũ Thời phát hiện dáng vẻ Tống Tình Lam không quá cao hứng.

Không ngờ câu tiếp theo Tống Tình Lam lại nói: “Xin lỗi cậu, ngạnh hán.”

Quý Vũ Thời: “?”

Cậu hoài nghi lỗ tai của mình.

Ngẩng đầu nhìn lại, Tống Tình Lam cũng không nói tại sao mình lại nói xin lỗi, chỉ nhìn cậu chằm chằm, lười biếng nói: “Muốn giảm bớt một lần thì phải sống tiếp, đừng có cái gì cũng im im chống đỡ không nói, tôi cũng đâu có ăn thịt người. Đều là người mình, tận chức tận trách, đội viên hữu ái, đây là truyền thống vang vinh của đội bảy Thiên Khung.”

Nói nói, Tống Tình Lam cúi người, từ trong túi lôi ra một chiếc áo sơ mi chữ T mới tinh: “Quý vố vấn, đồng phục của cậu lúc nãy đã bị cắt rách, trên đường đi tùy tiện lấy cái này, cậu xem xem có thể tự thay được không. Không được thì nói.”

Thang Nhạc cùng Lý Thuần cùng quay đầu lại, ánh mắt đầy chấm hỏi: “???”

Tuy nói tận chức tận trách, đội viên hữu ái không sai, thế nhưng từ khi nào Tống đội lại cẩn thận tỉ mỉ đến như vậy?

Lẽ nào người thông minh được đãi ngộ đặc biệt?

Là bọn họ không xứng được đối xử như vậy?

Tống Tình Lam lạnh lùng liếc nhìn hai người, cả hai lập tức quay đầu đi, giả vờ như không xảy ra chuyện gì.

Cảm thụ được ý tốt của Tống đội, còn không hiểu sao được xếp thành người một nhà với đội bảy Thiên Khung.

Quý Vũ Thời nảy sinh hoài nghi.

Thế nhưng cậu không mảnh mai đến mức đó, thậm chí có chút sợ hãi: “Cám ơn, tôi có thể tự mình tới.”

Tống Tình Lam: “Cậu xác định?”

Quý Vũ Thời: “Tôi xác định!”

Nói xong, Quý Vũ Thời liền túm lấy vạt áo đồng phục tác chiến thuần đen kéo lên.

Vừa nãy khâu vết thương quá đau nên trên người cậu đã mướt mồ hôi, trên làn da trắng nõn lấm tấm một tầng mồ hôi hột.

Sự thực chứng minh, cậu thật sự cần giúp đỡ, động tác ảnh hưởng tới vết thương, đau tới mức cậu suýt chút nữa đã bất tỉnh thêm lần nữa.

Tống Tình Lam cũng không khoanh tay đứng nhìn, càng không nhân cơ hội cười nhạo, chỉ thực đứng đắn giúp Quý Vũ Thời rút tay ra khỏi tay áo đồng phục, sau đó lại giúp cậu thay chiếc áo sơ mi chữ T trắng tinh sạch sẽ.

Cả người Quý Vũ Thời lập tức nhu hòa không ít, thoạt nhìn giống như một thiếu niên không rành thế sự đang cầm sách vở học bài.

Tống Tình Lam giúp xong lập tức nói: “Không cần khách khí, Quý cố vấn.”

Quý Vũ Thời: “…”

Tống Tình Lam quay đầu hỏi Lý Thuần: “Hiện giờ là tình huống gì?”

Không người trả lời.

Lý Thuần cùng Thang Nhạc thay phiên nhau xem kính viễn vọng, vẻ mặt có chút quái quái: “Oh, cái này, à ờ.”

Quý Vũ Thời cắm toản thạch điểu vào thắt lưng, đứng dậy chỉnh sửa quần áo một chút: “Tôi xem một chút.”

Lý Thuần: “Oh.”

Quý Vũ Thời nhận lấy kính viễn vọng từ tay Lý Thuần.

Chỉ thấy trong tiệm sách, Tống Tình Lam tiểu đội 2 đang bắt chéo tay Quý Vũ Thời tiểu đội 2 ở sau lưng ấn vào giá sách, biểu tình nghiêm nghị nói gì đó, mà Quý Vũ Thời tiểu đội 2 thoạt nhìn không hề có chút sức lực đánh trả—– đó là tình cảnh lúc Tống Tình Lam hoài nghi mà chất vấn cậu rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu lần tuần hoàn.

Quý Vũ Thời để ống nhòm xuống, nói với Tống Tình Lam: “Tống đội, tình huống hiện tại là: anh đang vách tường đông tôi.”

Lý Thuần: “!!!”

Thang Nhạc: “!!!”

Tống Tình Lam: “Tôi, vách tường đông, cậu?”

Quý Vũ Thời vẻ mặt tự nhiên.

Tống Tình Lam: “…”

Tống Tình Lam tỏ ra tử tế nên Quý Vũ Thời cảm thấy mình cũng không cần phải dùng nhãn mác “anh tính bụp tôi” nữa.

Thế nhưng anh ta thật sự cũng đã làm sai, vì thế cậu cứ việc ghim.

Bánh ít đi bánh quy lại.

*

Xe không gian lái tới trước tòa kiến trúc, đây là điểm tập hợp lâm thời.

Quý Vũ Thời là người đầu tiên bám vào dây thừng tuột xuống, cậu có vết thương nên nhanh chóng được Chu Minh Hiên cùng Đoàn Văn tiếp được, dìu vào trong xe không gian.

Xe không gian bày biện quen thuộc không có chút gì bất đồng với chiếc xe bọn họ lấy từ chỗ quản lý công viên, trang bị chất đống muốn cái gì có cái đó—- Quý Vũ Thời cơ hồ chỉ trong nháy mắt nhớ tới một hồi ác chiến, tiếng hét chói tai của nữ nhân, tiếng chửi rủa, tiếng súng, hình ảnh bé gái nằm trong vũng máu, còn có âm thanh va chạm khi tông vào tường, hết thảy đều rõ mồn một ở trước mắt.

Người nam da đen cầm toản thạch điểu của cậu ở trong tay, trong lúc kịch liệt va chạm thì súng bị cướp cò.

Đau đớn khi nháy mắt viên đạn xuyên thấu vào da thịt, Quý Vũ Thời có thể nhớ kỹ càng quá trình nó tiến vào trong da, vì thế cảm giác lúc vá vết thương cũng càng đau đớn kịch liệt hơn.

Thế nhưng chiếc xe này thì vẫn yên lành.

Ở một tuyến thời gian khác, chưa từng xảy ra chuyện gì.

Tống Tình Lam là người chui vào thùng xe cuối cùng: “Tiểu đội số 2 đang ở phụ cận, vì không muốn phát sinh liên tiếp với bọn họ, mọi người đã tắt định vị thông tấn khí hết chưa?”

Mọi người: “Đã tắt!”

Tống Tình Lam nói: “Đoàn Văn, bây giờ tạo ra một kênh mã hóa, chỉ có người trong chiếc xe này có thể liên lạc với nhau.”

Đoàn Văn đáp một tiếng, lập tức thực hiện.

Tống Tình Lam nói: “Khoảng cách tường đen tới nơi này còn hai đến ba tiếng, hiện giờ dành thời gian giải đáp những vấn đề chưa hiểu.”

Mọi người giật mình, lập tức giành nói.

Tống Tình Lam đau đầu, không chút khách khí ngăn lại: “Từng người một!”

Ở một tuyến thời gian khác, trong xe không gian một đường chạy băng băng, Chu Minh Hiên vẫn chưa kịp tiêu hóa tốt tin tức đặt câu hỏi trước nhất: “Tôi nói trước! Tống đội, dựa theo trình tự sắp xếp tiểu đội xuất hiện thì là như vầy đúng không? Anh xem, em, Đoàn Văn, Thang Kỳ, Thang Nhạc, Lý Thuần, năm người bọn em tới từ tiểu đội số 4. Anh và Quý cố vấn tới từ tiểu đội số 3, nói cách khác, hai người tới từ tiểu đội 3 cùng bọn em tới từ tiểu đội 4 ở nơi này họp thành đội?”

Mặc dù có chút quanh quanh co co nhưng đúng là như vậy.

Chu Minh Hiên lại hỏi: “Vậy, Tống đội cùng Quý cố vấn tiểu đội 4 cùng số người còn lại của tiểu đội 3 đi đâu rồi?”

Tống Tình Lam: “Sau khi tôi và Quý cố vấn bị bắt đi ở tiệm sách, những người còn lại của tiểu đội 3 khẳng định cũng đang truy tìm bọn tôi. Khi đó tôi có liên lạc với Thang Kỳ ở băng tần chung, Thang Kỳ nói mình nghe thấy tiếng nổ, như vậy khi đó khoảng cách của bọn họ với chỗ bọn tôi bị nhốt không xa. Mà vị trí xe không gian hư hại cũng là con đường phải đi ngang qua nếu muốn tới tiệm sách. Tôi đoán, sau khi liên hệ thì nhóm Thang Kỳ muốn tới đón bọn tôi thì lại gặp phải bọn họ đang trên đường tới tiệm sách.”

Chu Minh Hiên: “Đệt, hiểu rồi. Có nghĩa là tiểu đội 3 và 4 vẫn giữ nguyên, chỉ có Tống đội cùng Quý cố vấn của hai đổi trao đổi với nhau mà thôi!”

Tống Tình Lam: “Chính là đơn giản như vậy. Để phân biệt, chúng ta có thể tạm gọi bọn họ là đội B.”

Thang Nhạc: “Vậy còn chúng ta?!”

Thang Kỳ đỡ trán: “Chúng ta đương nhiên là đội A rồi em trai.”

Thang Nhạc nghe ra được hàm ý trong lời nói của Thang Kỳ: “Thật xin lỗi.”

Lý Thuần bắt đầu ngơ ngác: “Vậy đội B sao cũng không tới tiệm sách? Chúng ta tìm xe không gian ở công viên muốn tới tiệm sách là vì Quý cố vấn muốn xem manh mối vẫn chưa kịp xem. Theo lý thì cho dù chúng ta hợp thành hai đội thì bọn họ vẫn phải tới tiệm sách mới đúng.”

Quý Vũ Thời ngồi trên thùng trang bị, đầu tựa vào thành xe nghỉ ngơi.

Lúc này cậu chậm rãi nói: “Bởi vì tôi ở đội B nhất định cũng phát hiện được thời không trùng điệp.”

Tất cả mọi người quay qua nhìn cậu.

Sắc mặt Quý Vũ Thời quả thực rất khó coi, tựa hồ chỉ cần một cơn gió thổi qua sẽ ngã rạp xuống.

Hiện giờ hi vọng giải được nút thắt câu đố nhiệm vụ đặt hết vào người Quý Vũ Thời, không có Quý Vũ Thời thì chắc chắn sẽ không có cục diện bây giờ, nói không chừng tất cả mọi người đều phát điên cả rồi.

Mọi người đau lòng vì cậu không thôi, quả thực chỉ hận không thể nâng cậu như nâng trứng.

“Thế nhưng tôi ở đội B không bị thương, cũng không hôn mê, vì thế thời gian phát hiện thời không trùng điệp của đội B khẳng định sớm hơn đội A chúng ta.” Quý Vũ Thời nói: “Đội B cũng giống như chúng ta, bọn họ biết nếu tới tiệm sách vào lúc này thì nhất định sẽ gặp phải tiểu đội 2, như vậy sẽ sản sinh ra nghịch biện.”

Đó là điều mà Quý Vũ Thời chưa kịp nói với Tống Tình Lam trước khi hôn mê.

May mắn, Tống Tình Lam khẳng định cũng nghĩ tới chuyện này, vì thế anh quyết định chọn vị trí ở phụ cận quan sát.

Hai người một đứng một ngồi lại có một bầu không khí chung kỳ lạ, cứ như bọn họ với là đồng bọn chân chính, là cái loại mà người khác không thể chen vào.

Loại ăn ý này cứ vậy vô tình sản sinh.

Lý Thuần: “Nghịch biện là sao?”

Quý Vũ Thời có chút cố sức, nói một câu phải dừng lại nghỉ một chút.

Tống Tình Lam liền tiếp lời: “Bởi vì sự hiện diện của chúng ta tới từ lần tuần hoàn nhiệm vụ thứ ba, mà nguyên nhân lần tuần hoàn thứ ba được mở ra là vì tiểu đội số 2 đoàn diệt. Vì thế không quản là đội A hay đội B nếu chạm mặt với tiểu đội 2 vào lúc này đều sẽ thay đổi vận mệnh của tiểu đội 2, như vậy tuần hoàn lần thứ ba cũng không giống như bây giờ, chúng ta cũng sẽ không xuất hiện ở nơi này.”

Mọi người nghe hiểu.

“Cho nên bọn họ cũng không tới tiệm sách.”

“Thì ra là vậy!”

Quý Vũ Thời gật đầu, sau đó nói: “Kỳ thực còn một điểm nữa, mọi người có nhớ hình thức nhiệm vụ không?”

Mọi người cùng nói: “Ouroboros.”

“Đó là bí ẩn then chốt mà chúng ta phải phá giải, tôi tựa hồ đã hiểu được một chút.” Quý Vũ Thời nói: “Ouroboros trong truyền thuyết phương tây có nghĩa là tuần hoàn vô hạn. Lúc ban đầu chúng ta chỉ hiểu được ý nghĩa này nên cho rằng sau khi tử vong nhiệm vụ sẽ được mở lại. Kỳ thực Ouroboros còn một biểu tượng nữa—– là một con rắn đang tự ăn đuôi của mình, cũng chính là tự nuốt chửng chính mình.”

Ouroboros, tượng trưng cho vô cùng vô tận không có hạn cuối.

Quý Vũ Thời cầm lấy một thanh quân đao ở bên cạnh: “Tống đội, giúp tôi vẽ một vòng tròn.”

Tống Tình Lam làm theo, ở trên sàn xe khắc ra một vòng tròn màu bạc.

Quý Vũ Thời nhận lại quân đao, sau đó dùng mũi đao điểm vài điểm nhỏ trên vòng tròn.

“Mọi người xem, không quản là điểm nào, chúng ta đều có thể xem nó là điểm bắt đầu của vòng tròn, cũng có thể xem là điểm kết thúc.” Cậu nói rất chậm, dành ra thời gian để mọi người suy tư cùng phản ứng: “Nó cũng giống như tình huống của chúng ta. Lần tuần hoàn đầu tiên của chúng ta bị xe không gian đụng chết là vì người chọn điều khiển xe không gian vừa vặn chính là chúng ta. Chúng ta gặp phải chướng ngại vật trên đường cùng xe không gian bị hư hại, đi ra hẻm nhỏ, sau đó thuận thế đi tới tiệm sách, đó là vì nhóm chúng ta trong một lần tuần hoàn khác bị bắt cóc tạo thành sự cố chặn mất đường đi. Chúng ta chạy ra khỏi tiệm sách, tông trúng lưới sắt sau đó bị tường đen thôn phệ là vì đám người bắt cóc đã dựng ra lưới sắt. Tựa hồ hết thảy đã được định sẵn, tất cả sự cố đều là một vòng nối tiếp một vòng, tự tạo thành một vòng tròn.”

“Bởi vì điểm neo thời gian được bố trí vào thời điểm cố định. Vì thế mỗi vết tích mà chúng ta lưu lại cũng giống như những điểm nhỏ trên vòng tròn này, không thể phân biệt trước sau, nhân quả đan xen lẫn lộn.”

Lời giải thích cho hệ thống hoạt động khổng lồ cực kỳ rối rắm phức tạp của PU-31 hoàn toàn chấn kinh mọi người.

Mặc dù Tống Tình Lam sớm đã có suy đoán nhưng cũng không thể phân tích rõ ràng như Quý Vũ Thời.

Thật lâu sau trong xe không hề có người nào lên tiếng.

“Anh, anh nghe hiểu được không?” Thang Nhạc chọt chọt Thang Kỳ.

“Oh.” Thang Kỳ lạnh lùng lộ ra chút mê man, sau đó lại xác định đáp thêm một tiếng: “Ừ.”

Chu Minh Hiên: “Không được, tui giống như đã hiểu nhưng lại giống như không hiểu, sắp xỉu tới nơi rồi.”

Đoàn Văn lôi thuốc lá ra: “Hút một điếu không?”

Lý Thuần: “Anh Văn, cho em một điếu nữa.”

Để mọi người có vài phút tiêu hóa, Tống Tình Lam chỉ đành để bọn họ hút thuốc.

Thang Nhạc lo lắng hỏi điểm mấu chốt: “Kia Quý cố vấn, chúng ta còn có thể rời khỏi vòng tuần hoàn này không?”

Thang Kỳ cũng thần giao cách cảm nói: “Có khi nào hết thảy những việc chúng ta làm bây giờ kỳ thực đều nằm trong nhân quả, cái gì cũng không thể thay đổi không?”

Có lẽ là thuốc giảm đau có tác dụng, vết thương của Quý Vũ Thời đã không còn đau như trước.

Cậu trầm mặc một hồi, thành thực nói: “Tôi không biết.”

Tống Tình Lam đột nhiên lên tiếng: “Nhất định có thể thoát khỏi vòng tuần hoàn này đi ra ngoài.”

Cậu dựa lưng vào thành xe, đó là một tư thế nhàn hạ lười nhác, thế nhưng biểu tình không hề có chút thả lỏng nào: “Nếu đã không biết xảy ra chuyện gì thì không việc gì phải sợ. Chỉ là tuần hoàn mà thôi, phương pháp duy nhất chính là không nên quay đầu lại, vẫn cứ đi tới trước, cho dù thất bại vẫn phải để lại manh mối cho lần kế tiếp. Các cậu đã quên rồi sao, chúng ta tới nơi này không phải thể nghiệm nhân quả, mục đích của chúng ta là—– hoàn thành nhiệm vụ.”

Mọi người dần dần hòa hoãn lại.

Tống Tình Lam hỏi: “Tôi hỏi các cậu, có muốn trở vể không?”

Mọi người: “Muốn!”

Tống Tình Lam gật đầu, lại hỏi: “Vậy có sợ chết không?”

Mọi người: “Không sợ!”

“Vậy không phải xong rồi à.” Tống Tình Lam bật cười: “Cần chi phải nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần biết xảy ra chuyện gì là đủ rồi. Với lại mặc dù không biết đội B đang tránh ở nơi nào, thế nhưng hiện giờ chúng ta có hai đội AB, tương đương với biết phân thân thuật, hoàn thành nhiệm vụ không phải càng dễ dàng hơn sao?”

Tinh thần mọi người chấn động, có chút kiêu ngạo.

Lúc này Tống Tình Lam không chút khách khí tạt một gáo nước lạnh: “Đương nhiên, trọng điểm là chúng ta có hai Quý cố vấn biết phân tích.”

Lời này Tống Tình Lam nói mà không có chút gành nặng nào.

Đại khái không khác gì lúc Quý Vũ Thời không biểu cảm gì nói muốn nằm thắng.

Thời thế đổi thay.

Mọi người: “…”

Đột nhiên, bên ngoài xe không gian vang lên một âm thanh nhỏ, Chu Minh Hiên ném tàn thuốc, cầm khẩu súng laser của mình ra ngoài kiểm tra.

Chỉ thấy trên cửa xe không gian bị móc ưng trảo đóng đinh một cái túi cột kín.

Ba bốn con tang thi theo âm thanh tìm tới, sợ làm ra động tĩnh hấp dẫn càng nhiều tang thi hơn, Chu Minh Hiên rút dao găm ra tiêu diệt đám tang thi, sau đó cầm chiếc túi tiến vào trong xe: “Này là cái gì?! Có người dùng bồ câu đưa tin à?”

Tống Tình Lam tựa hồ nghĩ tới điều gì đó, anh nói: “Mở ra xem thử.”

Trong túi cư nhiên là một tờ giấy, còn có một cây bút.

Mở tờ giấy kia ra, bên trên chỉ viết tên một quyển sách: [Kim Ô Số 1: Sinh Sôi Không Ngừng]?

“Tôi xem một chút.”

Quý Vũ Thời vươn tay.

Tống Tình Lam đưa qua.

“Này là bút tích của tôi.” Quý Vũ Thời lập tức hiểu ra: “Là tôi bên đội B! Như vậy giống như suy đoán của tôi, bọn họ cũng làm rõ được vấn đề thời không trùng điệp, cũng biết hiện giờ không thể tới tiệm sách xem manh mối nên đang quan sát chúng ta!”

Quý Vũ Thời đội B nhớ kỹ việc muốn tìm manh mối, vẫn chưa kịp xem quyển sách này.

Trên lưng mọi người nổi lên một tầng da gà.

Mới vừa nói không biết đội B trốn ở đâu thì bọn họ liền xuất hiện.

Bất đồng với cảm giác quan sát tiểu đội 2 trong tiệm sách, tiểu đội 2 là quá khứ của bọn họ, mà đội B lại là hiện tại.

Vô luận người nào nghĩ tới trên thế giới có hai chính mình cùng tồn tại cũng đều tê dại da đầu.

“Bọn họ lấy được giấy bút ở đâu vậy?” Đoàn Văn nói: “Có muốn thông qua thông tấn khí liên hệ bọn họ không?”

“Không.” Tống Tình Lam ngăn lại: “Hiện giờ đã phát triển ra thêm tuyến thời gian, chúng ta phải cố hết sức giảm khả năng bị tiểu đội 2 phát hiện.”

Quý Vũ Thời viết rất nhanh.

Cậu viết lý giải về quyển [Kim Ô Số 1: Sinh Sôi Không Ngừng] lên giấy, vừa viết vừa nói: “Trước đó tôi đoán không sai, PU-31 là một thuộc địa nhân tạo trong vũ trụ song song, nằm ở trong kẽ hở, là sản phẩm không nên tồn tại. Trong vũ trụ này, nguồn năng lượng của địa cầu đã cạn kiệt, một số gần như cạn sạch, vì thế thuộc địa giống như PU-31 có rất nhiều. Bọn họ dựa vào nguồn năng lượng nhân tạo để vận hành, trong đó bao gồm cả kế hoạch phản ứng nhiệt hạch để tạo ra mặt trời nhân tạo.”

“Mặt trời nhân tạo?” Tống Tình Lam cảm thấy thực khó tin: “Kim ô số 1?”

“Còn có số 2 nữa, sau khi mặt trời xuất hiện, cô bé kia chưa từng phơi nắng nên chắc chắn sẽ không biến dị.” Tống Tình Lam lập tức hiểu ý Quý Vũ Thời: “Cho nên, trận đại họa tang thi này có quan hệ với người tạo ra mặt trời.”

“Bởi vì mặt trời nhân tạo mà xuất hiện tang thi?”

“Đệt, vậy chúng ta phơi nắng này có bị biến dị không?”

“Cái này tôi hiểu, giống như trò chơi lưu trữ vậy, chỉ cần chúng ta trọng sinh trở lại điểm neo thì chẳng khác nào chưa từng phơi nắng.”

Quý Vũ Thời nói: “Không chỉ có quan hệ với biến dị, khẳng định cũng có quan hệ với nhiệm vụ kẻ truy đuổi hắc ám của chúng ta. Tuy hiện giờ vẫn chưa rõ liên hệ đó là gì, thế nhưng căn cứ kim ô có hai cái, chúng ta có thể tách ra đi tới đó, tìm kiếm đáp án.”

Chờ Quý Vũ Thời viết xong, Tống Tình lam lấy giấy bút qua, ở dưới trang giấy điền lạc khoản là: đội A.

Hai người nói xong thì quay đầu lại.

Năm gương mặt trong xe đờ đẫn ngốc xít.

Lý Thuần: “Tui cảm thấy tui là một tên NPC cái gì cũng không hiểu, cứ theo nhân vật chính phát triển theo tình tiết kịch bản là được rồi.”

Mọi người gật đầu: “Tán thành.”

Luyên thuyên xong, Chu Minh Hiên tùy tiện vứt chiếc túi đã một lần nữa cột kín ra ngoài.

Đám tang thi điên cuồng rượt theo cái túi.

Chu Minh Hiên: “…”

Một lát sau, vỏ xe lại vang lên một tiếng vang nhỏ.

Chiếc túi một lần nữa truyền trở lại.

Trên đó viết: Bọn tôi tới Kim Ô số 1.

Lạc khoản bên dưới: đội A.

Chữ A còn bị khoanh một vòng tròn đậm, nhấn mạnh bọn họ mới là đội A.

Cái này vừa nhìn đã biết là bút tích của chính mình, Tống Tình Lam nhất thời im lặng: “Quá ngây thơ, bên bọn tôi thì mấy người chính là đội B.”

Quý Vũ Thời: “…”

Tống Tình Lam xoẹt xoẹt viết tình huống thành viên tiểu đội lên giấy, anh muốn biết tình huống “đội B” bây giờ thế nào.

Lúc tờ giấy truyền về, Tống Tình Lam nhíu mày.

Tình huống thành viên đội B trước mắt: Tống Tình Lam, Quý Vũ Thời, Đoàn Văn, Lý Thuần, Chu Minh Hiên, Thang Kỳ, chỉ thiếu mất Thang Nhạc.

Bên dưới có dòng P/s: nhắc nhở Thang Nhạc không nên truy đuổi chó hai đuôi.

Phía sau dòng này có vẽ hình một người, trên cổ vẽ dấu x.

Phân tích của Quý Vũ Thời lúc ở tiệm sách hiện lên trong đầu Tống Tình lam, khi đó cậu nói trong lần tuần hoàn thứ hai, tang thi xuất hiện bên ngoài tiệm sách không phải Thang Kỳ mà là Thang Nhạc. Khi đó Tống Tình Lam không rõ ý của Quý Vũ Thời, hiện giờ thì đã hiểu.

Thì ra đó là Thang Nhạc đội B.

Lúc này Thang Nhạc vẫn còn đang tám nhảm với Thang Kỳ, khỏe như rồng như hổ.

Mười mấy tiếng trước, Thang Nhạc vọt vào tiệm sách ừng ực nốc nửa chai nước, sau đó liến thoắng nói với mọi người: “Nơi này có chút không đúng!”

Đối mặt với sự phỉ nhổ của đồng đội, Thang Nhạc nói mình nhìn thấy một con chó hai đuôi.

Lúc đó Thang Nhạc không biết, mười mấy tiếng sau đó, một “chính mình” khác bởi vì nguyên nhân tương tự hấp dẫn mà đuổi theo, sau đó chết đi.

Tống Tình Lam nghiêng người, cúi đầu nhìn Quý Vũ Thời đang ngồi trên thùng trang bị.

Đối phương cũng đang nhìn anh, trong cặp mắt xinh đẹp kia lộ ra nghi hoặc, tựa hồ đang hỏi: làm sao vậy?

Thời gian vô cùng ảo diệu, vũ trụ mênh mông.

Duy chỉ có trí khôn là vĩnh viễn bất biến.

Lúc mất phương hướng nếu có thể gặp được ngọn hải đăng thì vô luận khó khăn cỡ nào, vô luận phải trèo đèo lội suối cũng có thể tìm được đường về nhà.

Tống Tình Lam thu hồi ánh mắt.

Anh vò cuộn giấy ném đi, sau đó nói: “Dọn dẹp một chút, chúng ta xuất phát đi tới kim ô số 2.”

[end 19]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN