Bạch Bào Tổng Quản
Chương 6: Tô như
Sở Ly hỏi:
– Trác Phi Dương, còn không chịu thua sao?
Triệu Dĩnh vội gọi:
– Trách sư huynh!
Nhưng Trác Phi Dương chỉ trừng mắt nhìn Sở Ly, hơi thở càng ngày càng nặng nề. Cảm giác không cam tâm, không tin vào những gì đã xảy ra cùng với cảm giác phẫn nộ đang bao trùm lấy hắn ta.
Sở Ly lắc đầu cười cười.
Triệu Dĩnh lại lay nhẹ Trác Phi Dương:
– Trác sư huynh!
Đột nhiên Trác Phi Dương quay sang nhìn nàng, tức giận nói:
Ta chịu thua!
– Bộp bộp bộp bộp bộp bộp!
Sau đó hắn ta liền tự tát vào mặt mình sáu cái khiến cho gương mặt anh tuấn của hắn đỏ dần lên.
Sở Ly lắc đầu nói:
– Thắng thua là chuyện thường tình, hà tất phải như vậy?
– Ngươi…
Trác Phi Dương nhìn Sở Ly bằng ánh mắt tóe lửa.
– Sở sư huynh, huynh đừng nói gì nữa!
Triệu Dĩnh giọng quở trách nói.
– Thôi được rồi, có nói cũng chẳng được gì!
Sở Ly khoát tay nói tiếp:
– Quay về chăm chỉ luyện thêm đi, đừng tưởng được người khác khen là tưởng thật, ngốc mà cứ tưởng mình là thiên tài!
– Hôm nay ngươi đối xử với ta thế nào, sau này ta sẽ trả lại gấp trăm, ngàn lần!
Trác Phi Dương nghiến răng, tức giận nói sau đó quay người bỏ đi.
Triệu Dĩnh trách cứ nói:
– Sở sư huynh, huynh quá đáng lắm!
Sở Ly lắc đầu cười nói:
– Triệu sư muội, da mặt hắn dày lắm, không yếu đuối vậy đâu!
– Muội sẽ mang Nguyệt Quang lan đến ngay!
Triệu Dĩnh giẫm giẫm chân, hờn mát nói xong cũng quay đầu bỏ đi.
Nhìn ba người họ chèo thuyền rời khỏi, Lý Việt cười to mấy tiếng, còn Sở Ly thì đang vội dùng kiếm chống lên đất làm điểm tựa, sắc mặt hắn trắng bệch ra.
– Huynh đệ có sao không?
Lý Việt giơ tay ra đỡ và quan tâm hỏi han, Sở Ly cũng nhanh chóng nắm lấy tay hắn ta.
– Không sao, chỉ là dùng quá nhiều sức thôi.
– Vậy hãy mau ngồi xuống đi.
Lý Việt vội vàng nói.
Sau khi nghỉ ngơi được một lát, Sở Ly lại đến vườn hoa Thanh Tang. Hắn đưa tay sờ nhẹ vào một gốc hoa Thanh Tang, một luồng linh khí mạnh mẽ nhanh chóng truyền vào cho hắn, tinh thần hắn bất giác chấn động, hắn cũng vội vận hai lần Trường Xuân công để giúp điều hòa tinh khí. Sau khi tinh khí đã được bổ sung đủ, tinh thần hắn cũng cảm thấy phấn chấn hơn, cảm giác mệt mỏi cũng biến mất.
Trường Xuân chông là một tâm pháp hắn mới luyện được, là một loại Nội Đơn thuật của Đạo gia và cũng là một pháp môn dùng thúc đẩy tinh khí ngũ cốc, chữa bệnh và tăng cường tuổi thọ.
“Leng keng…” tiếng khánh vang lên, Lý Việt chạy ra và vội vàng đem Nguyệt Quang lan vừa mới nhận được vào nói:
– Triệu cô nương quả nhiên giữ lời, mới đó đã mang Nguyệt Quang lan đến cho chúng ta rồi!
Sở Ly mừng rỡ nhìn Nguyệt Quang lan, sau đó vẫy vẫy tay.
Lý Việt đem Nguyệt Quang lan đến cho hắn và hỏi:
Có cần phải chiết ra không?
Sở Ly lắc đầu.
Tay phải hắn sờ nhẹ vào Nguyệt Quang lan và bắt đầu vận Tẩy Mạch quyết, lập tức một luồng tinh khí thuần khiết truyền vào cơ thể hắn.
Những ngày sau đó, Sở Ly cũng chỉ ngồi bên cạnh Nguyệt Quang lan để cảm nhận nó, tìm hiểu tập tính và quy luật sống của nó.
Nguyệt Quang lan chỉ cần tưới đủ nước là được, không cần tưới quá nhiều nước.
Nguyệt Quang lan cũng là một loài hoa cần rất nhiều chất dinh dưỡng, đặt biệt là khi phát sáng vào ban đêm. Chỉ cần qua một đêm thôi là tất cả chất dinh dưỡng trong đất đều bị hút sạch.
Thế nên Sở Ly phải dùng bùn dưới hồ, trộn chung với đất mùn để thay đất trong chậu cho Nguyệt Quang lan.
Lúc đầu, Nguyệt Quang lan hầu như không thích nghi với bùn và đất mùn, thế nên nó cứ như một đứa trẻ thích gì làm nấy, thà đói chết chứ không ăn những gì mà nó không thích.
Vậy là, Sở Ly lại phải dùng linh khí của hoa Thanh Tang để duy trì sự sống cho Nguyệt Quang lan, khoảng một tuần sau đó, nó dần thích nghi và bắt đầu hút chất dinh dưỡng trong đất.
Sở Ly lại lần nữa cảm khái rằng, nếu không có Khô Vinh kinh, Nguyệt Quang lan chắc chắn không thể sống được!
Trong vòng một tháng, Sở Ly hầu như lúc nào cũng ở cạnh Nguyệt Quang lan, hắn không màng đến chuyện gì khác, chỉ chuyên tâm chăm sóc, theo dõi Nguyệt Quang lan. Trong một tháng này, hắn chiết thêm được một cành Nguyệt Quang lan mới và cành mới chiết này hiện đã cao bằng nửa cành gốc.
Được tiếp linh khí nên Nguyệt Quang lan mới lớn rất nhanh. Thúc đẩy tăng trưởng cũng là phương pháp vận dụng mới của Khô Vinh kinh mà hắn phát hiện được.
Khô Vinh Thụ dường như là chúa tể của các loài cây cỏ, nó có thể giúp cho các loài cây héo úa, mất sức sống trở nên xanh tươi, tràn đầy sinh khí trở lại.
Phút chốc, trong đầu hắn nảy ra vô số ý nghĩ. Nguyệt Quang lan có thể lớn nhanh như thế nếu đổi lại là các loài linh thảo khác chẳng hạn như những loài linh thảo quý hiếm trong truyền thuyết thì sao?
Nếu có thể tìm thấy hạt giống của chúng thì Khô Vinh kinh cũng có thế giúp chúng sinh trưởng, rút ngắn thời gian sinh trưởng như Nguyệt Quang lan vậy, lợi ích mang lại chắc chắn sẽ không tưởng.
Nếu như có thể mở một tiệm kỳ hoa dị thảo, chắc chắn sẽ kiếm được bộn tiền.
Lý Việt thấy hắn nuôi dưỡng và chiết thành công Nguyệt Quang lan vội hối hắn mau đi bẩm báo nhằm tránh bị Cố Lập Đồng qua mặt. Nhưng Sở Ly vẫn chưa muốn báo, bởi vì hắn vẫn chưa nghĩ ra được cách ứng phó với những câu chất vấn đại loại như tại sao hắn lại nuôi trồng được Nguyệt Quang lan mới, hơn nữa Nguyệt Quang lan mà hắn trồng được lại lớn nhanh hơn… của những người khác.
Ngoài ra, việc dùng Khô Vinh kinh để nuôi trồng Nguyệt Quang lan cũng khiến hắn mất rất nhiều sức lực.
…
Chiều tối, khi Sở Ly đang ngồi luyện công cạnh hai chậu Nguyệt Quang lan thì Lý Việt vội vã chạy tới ngồi bệt xuống đất nói:
– Huynh đệ, có tin mới…
– Cố Lập Đồng thành công rồi sao?
– Không phải Cố Lập Đồng, mà là Trác Phi Dương!
– Hắn sao?
– Trác Phi Dương hôm qua xuất quan, vượt Cửu Phẩm lầu… hiện giờ hắn đã là hộ vệ thất phẩm!
– Biết xấu hổ nên có cố gắng, quyết chí vươn lên thôi mà, cũng đâu có gì kỳ lạ, tài năng bẩm sinh của hắn cũng được đấy.
Sở Ly nghe xong gật đầu thờ ơ nói.
Lý Việt nghe vậy liền nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ:
– Đệ không lo sao?
– Lo hắn trả thù à?
– Nếu hắn lại tìm đến thì đệ chưa chắc đã là đối thủ của hắn!
– Vậy thì từ chối thôi.
Sở Ly cười cười.
Quy định trong phủ Quốc Công là để bảo vệ kẻ yếu hơn, nhưng đương nhiên, nếu muốn sống thoải mái một chút thì tự mình cũng phải biết cố gắng.
Lý Việt trợn tròn mắt:
– Từ chối? Chuyện này…
Sở Ly nói:
– Chúng ta dù gì cũng là thị vệ, làm sao có thể thi đấu võ công với hộ vệ được, cũng như bọn họ làm sao thi trồng hoa với thị vệ chúng ta được!
Lý Việt lo lắng nói:
– Huynh đệ, ta cứ thấy có gì đó… không ổn.
Sở Ly cười nói:
– Được rồi, yên tâm đi, ngày mai đến Bách Thảo viện bẩm báo đi.
Tuy ngoài mặt dửng dưng như trong lòng Sở Ly cũng rất lo lắng. Hắn biết tên Trác Phi Dương nhỏ mọn kia nhất định sẽ trả thù.
– Phải vậy chứ!
Lý Việt vô cùng phấn khởi:
– Đáng lẽ ta phải báo từ sớm rồi, nhằm tránh đêm dài lắm mộng, ngày mai ăn cơm xong đi ngay… hay là đi luôn bây giờ nhỉ!
Nói xong, hắn ta liền xoay người rảo bước.
Còn lại một mình, Sở Ly trầm ngâm nghĩ, Trác Phi Dương quả nhiên kiên trì, lần trước thắng hắn Sở Ly cũng đã phải dùng hết sức lực của mình.
Việc bổ sung nền tảng cơ bản cũng phải chờ thêm năm tháng nữa. Năm tháng sau, Trác Phi Dương nhất định sẽ lại mạnh hơn bây giờ!
Mạnh Khánh Lâm và Lý Việt vội vã chạy đến, thấy Nguyệt Quang lan mới, hắn vui mừng khôn xiết và không ngừng vỗ vai Sở Ly cười lớn.
– Tiểu tử, giỏi lắm, quả nhiên có bản lĩnh, ngươi quả nhiên thành công rồi!
Mạnh Khánh Lâm càng cười to hơn.
Sở Ly chỉ cười nói:
– Nhờ may mắn thôi.
Mạnh Khánh Lâm vừa ngồi vừa khoát tay nói:
– Tiểu Sở, không phải là giả chứ? Đừng vì muốn thắng Cố Lập Đồng mà làm chuyện dại dột!
Lý Việt nghe vậy la lớn:
– Mạnh Lão!
Mạnh Khánh Lâm đưa cặp mắt ti hí liếc hắn ta một cái nói:
– Làm gì dữ vậy, chỉ buột miệng hỏi thôi mà, chuyện này có liên quan đến thể diện của tiểu thư, không thành công cũng không sao nhưng nếu làm giả thì mất mặt lắm!
Sở Ly cũng ngồi xuống, đưa tay sờ nhẹ vào Nguyệt Quang lan, linh khí không ngừng chuyển động:
– Mạnh Lão, đây là chậu Nguyệt Quang lan mới trồng được, còn chậu kia là Nguyệt Quang lan mua về từ Kỳ Thảo hiên hơn một tháng trước.
– Chỉ mua một chậu mà đã thành công rồi sao?
Mạnh Khánh Lâm cười hỏi.
Sở Ly mỉm cười gật đầu.
Mạnh Khánh Lâm mặt mày hớn hở, Cố Lập Đồng mua hơn mười chậu Nguyệt Quang lan để nghiên cứu, tốn rất nhiều tiền nhưng vẫn không thành công, Sở Ly chỉ cần một chậu là đã thành công, quả nhiên may mắn!
Lý Việt nói:
– Mạnh Lão, lão bản Kỳ Thảo hiên đó nói là năm nay Nguyệt Quang đảo có vấn đề nên cũng chỉ đưa ra đảo một chậu này thôi, bọn ta muốn mua thêm cũng không mua được!
– Trời ơi, lời của mấy người buôn bán mà cũng tưởng thật sao, họ chỉ nói vậy để bắt các ngươi mua thôi. Các ngươi tin thật sao?
– Mạnh Lão, từ nay về sau, Nguyệt Quang lan không còn là thứ chỉ có ở Kỳ Thảo hiên nữa.
Sở Ly cười tươi nói.
Mạnh Khánh Lâm nhìn chậu Nguyệt Quang lan mới chỉ cao bằng chậu lan cũ, xoa xoa tay nói:
Trời cũng sắp tối rồi, ta muốn thưởng thức vẻ đẹp độc đáo của Nguyệt Quang lan!
Hắn ta nói vậy không phải nghi ngờ gì Sở Ly. Hắn biết Sở Ly là một người thông minh, hắn ta nhất định sẽ không vì lợi ích trước mắt mà đánh đổi tiền đồ của mình.
Hơn nữa chuyện này không thể giả dối được, chuyện Nguyệt Quang lan được trồng thành công nhất định sẽ được truyền khắp nơi trong phủ. Phủ Quốc Công tuy nhiều tiền của, mua một, hai chậu Nguyệt Quang lan không thành vấn đề gì, nhưng nếu muốn mua mấy trăm chậu thì có tiền cũng không mua được, Kỳ Thảo hiên không có nhiều Nguyệt Quang lan như vậy!
Thế nên hắn hỏi vậy cũng chỉ để nhắc nhở họ thôi. Phía Tây Hoa viện nhất định sẽ không cam tâm, bọn họ sẽ tìm cách để phủ nhận tin này và sẽ không cho Sở Ly cơ hội vươn lên.
Lý Việt tâm trạng vui vẻ hơn thường ngày nên đồ ăn cũng ngon hơn và nhiều hơn. Hắn ta mang ra tám món ăn và hai món canh, ba người ăn no căng bụng.
Đêm xuống, khi trăng lên, trước mặt họ cũng có hai ánh trăng khác. Hai chậu Nguyệt Quang lan đang phát sáng, đẹp một cách ngỡ ngàng.
– Ôi… đẹp quá!
Mạnh Khánh Lâm say mê và hết lời khen ngợi.
Sở Ly cười nói:
– Nhìn mãi cũng thấy không có gì đặc biệt.
– Thật không biết thưởng thức gì cả, ta có ngắm chúng một trăm năm cũng chẳng chán nữa!
Mạnh Khánh Lâm trừng hắn một cái nói.
Sở Ly lắc đầu cười, trăng sáng thì đẹp đấy nhưng có mấy ai ngày nào cũng ngắm trăng đâu.
– Tiểu Sở, chuẩn bị xong hết chưa?
Mạnh Khánh Lâm vừa nhìn Nguyệt Quang lan vừa hỏi.
Sở Ly cười:
– Chuẩn bị gì?
– Ngươi sắp nổi tiếng rồi. Thậm chí còn nổi tiếng hơn Cố Lập Đồng nữa!
Mạnh Khánh Lâm vỗ vai hắn nói.
Sở Ly cũng chỉ cười mà không tiếp lời.
– Chuyện vào Dược Viên, ngươi kiên nhẫn chút nữa, bên Tây Hoa viên nhất định sẽ tìm mọi cách để ngăn cản ngươi, nhưng công lao của ngươi ở ngay trước mặt đây, bọn họ có muốn ngăn cũng không được!
– Dạ, mọi chuyện nhờ Mạnh Lão.
– Ôi… nhờ phúc của ngươi, Đông Hoa viên ta cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu rồi!
Chỉ một mình Cố Lập Đồng thôi đã ép Đông Hoa viên họ không thể ngẩng cao đầu vậy thì có thể thấy Cố Lập Đồng quả thật là một nhân tài hiếm thấy.
Viên đinh cũng giống như bác sĩ vậy, cùng học một y thuật, nhưng sẽ có kẻ thấp người cao, quan trọng là tài năng thiên bẩm.
Mạnh Khánh Lâm cao hứng nói:
– Đem rượu ra đây!
Lý Việt vội vàng mang một vò rượu đến, Mạnh Khánh Lâm vui đến nỗi nốc hết một nửa vò rượu. Sau đó say đến nỗi lăn ngay ra đất nằm ngáy pho pho một giấc cho đến tận sáng ngày hôm sau mới rời khỏi Đông Hoa viên.
Mạnh Khánh Lâm vừa rời khỏi không bao lâu thì lại có một chiếc thuyền nhỏ rẽ nước đến, trên thuyền là một thiếu nữ mặc y phục màu vàng, dung mạo xuất chúng, hai mắt to tròn, sống mũi cao, miệng chúm chím, đẹp như mỹ nhân trong tranh vậy.
Nàng nhẹ nhàng bước lên bờ và rung quả khánh nhỏ trên cành liễu.
Sở Ly và Lý Việt xuất hiện, vừa nhìn thấy nàng, Lý Việt đã la lớn:
– Tô tổng quản, tiếp đón không chu đáo, xin bỏ qua cho!
Sở Ly đứng cạnh chắp tay hành lễ, nghe Lý Việt la lớn như vậy nên hắn cũng biết được thân phận của người này. Nàng không phải ai khác, mà chính là Tô Như, thị nữ bên cạnh tam tiểu thư Tiêu Kỳ.
Tô Như từ nhỏ đã theo hầu tam tiểu thư, danh nghĩa là chủ tớ nhưng tình cảm của họ lại không khác gì tỷ muội. Địa vị của nàng trong phủ rất cao, nàng là tổng quản của Ngọc Kỳ đảo, đối với tất cả thị vệ mà nói, chỉ cần một câu của nàng thôi thì số phận sẽ lập tức thay đổi.
Tô Như nhoẻn miệng cười, khoát khoát tay:
– Được rồi, không cần đa lễ như vậy, nghe Mạnh Lão nói các ngươi trồng được Nguyệt Quang lan?
– Đúng vậy! Sở huynh đệ đã trồng được đấy!
Lý Việt tự hào khoe.
Tô Như đưa mắt nhìn sang Sở Ly.
Sở Ly cười chắp tay nói:
– Sở Ly xin bái kiến Tô tổng quản.
Tô Như cười:
– Là người đã thắng Trác Phi Dương sao?
Sở Ly ngại ngùng cười.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!