Bách Biến Tiêu Hồn - Chương 19: Đoạt Tiền
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
131


Bách Biến Tiêu Hồn


Chương 19: Đoạt Tiền


Con đường thông đạo thật dài đi sâu vào sân trường, đó đây có lá vàng bay phất phới, nhưng chúng lại không khiến cho nơi đây trở nên dơ bẩn, trái lại còn khiến cho nó có một loại không khí u tịch và trang nghiêm. Hai người dắt bạch lộc đến trước địa điểm tiếp đãi tân khách, một người béo phì liền mỉm cười lên tiếng chào đón:

– Ta là người phụ trách tiếp đãi tân khách ở đây, Khắc Lý A Ba Tây. Các bằng hữu đều gọi ta là Khắc Lý. Nhị vị đến đây nhập học à?

Lưu Sâm bước lên trước một bước, rồi nói:

– Đúng vậy, Khắc Lý tiên sinh.

Khắc Lý nói với giọng đầy khách khí:

– Hoan nghênh tiên sinh và tiểu thư mỹ lệ! Ta sẽ lo thủ tục nhập học giúp nhị vị, bảo đảm nhị vị sẽ có thể chính thức trở thành học viên của Ma Võ học viện ngay!

– Đa tạ!

Lưu Sâm thở phào nhẹ nhõm. Hắn đã xé nát bức thư của phụ thân, nên vẫn lo lắng về việc nhập học không biết có gì trở ngại hay không, nhưng nay nghe gã mập này nói thế vậy thì việc nhập học cũng không khó mấy.

Khắc Lý quan sát họ một chút rồi mỉm cười nói:

– Nếu muốn nhập học với Ma Võ học viện thì cũng không khó! Không biết nhị vị muốn ở ký túc xá loại nào? Thành thật mà nói, ở loại ký túc xá nào của học viện cũng đều được miễn phí cả.

Lưu Sâm hỏi:

– Chúng ta có thể tự lựa hay không?

– Đương nhiên!

Pha Tư Đế xen vào:

– Ngươi nói thử xem, giữa các loại đó, chúng có chỗ nào khác biệt?

Khắc Lý đáp:

– Có hai loại. Loại thứ nhất là nhiều người sẽ cùng ở chung trong một căn phòng nhỏ, nhân số có thể từ mười đến mười bốn người, thức ăn chỉ là những món xoàng xỉnh như lúa mì, bột, bánh mì, vv…Mỗi hai năm mới có một lần được ăn thịt, nhưng ta không dám bảo đảm…..

Lưu Sâm và Pha Tư Đế hơi biến sắc, vậy mà cũng gọi là đi học à? Hơn mười người ở chung một căn phòng, hai năm mới được ăn thịt một lần, nhưng điều đó cũng không được bảo đảm nữa. Ngay cả nhà ngục cũng đâu đến nỗi tệ như thế chứ?

Hai người vốn không định đi hưởng phúc, nhưng với sự đãi ngộ như vậy thì cũng có phần không chịu nổi.

Nhưng may mà Khắc Lý còn một loại thứ hai, y nói tiếp:

– Loại thứ hai là mỗi người ở một căn phòng lớn, hằng ngày sẽ có mỹ nữ đến giúp quét tước và làm vệ sinh, thực đơn mỗi bữa đều do các trù sư khéo tay nhất đảm trách, rất phù hợp với thân thể khang kiện của các ma pháp sư. Ngoài ra, mỗi tuần còn được hưởng thụ rượu ngon một lần nữa!

Nếu nói loại thứ nhất là lối sinh hoạt của địa ngục thì loại thứ hai chính là thiên đường chứ không còn gì nghi ngờ nữa. Nhưng bên trong đó có huyền cơ gì? Chẳng lẽ là một loại huấn luyện khắc khổ cho học viên hay sao? Lưu Sâm thắc mắc:

– Cả hai đều là miễn phí à?

Hiển nhiên loại thứ nhất là được miễn phí rồi, bởi vì không có ai lại chịu bỏ tiền ra để trả cho lối sinh hoạt khắc khổ như vậy cả, nhưng còn loại thứ hai mà cũng miễn phí nốt thì thật là khó hiểu.

Khắc Lý mỉm cười:

– Một khi đã là học viên chính thức của Ma Võ học viện thì tất cả đều là miễn phí!

Pha Tư Đế kêu lên:

– Vậy ta chọn loại thứ hai, một mình ở một phòng. Chứ cái kiểu mười mấy người ở chung một phòng kia thật là đáng sợ!

– Có lẽ tiên sinh đây cũng chọn giống vị tiểu thư này phải không? Vậy xin mời theo ta sang đây!

Khắc Lý vừa nói vừa quay người bước đi.

Y tiến đến bên trái của đại môn. Tòa đại sảnh ở đây có hai cánh cửa thật lớn, từ ngoài nhìn vào thấy chúng giống nhau như đúc vậy.

– Còn con bạch lộc này tính sao bây giờ?

Pha Tư Đế kéo kéo tay áo của Lưu Sâm hỏi. Nàng phải tốn hết hai mươi kim tệ để mua nó, giờ dẫn vào học viện thì có vẻ không mấy thích hợp.

Lưu Sâm còn chưa kịp trả lời thì Khắc Lý đã quay đầu lại nói:

– Không sao, bổn học viện có thể thu mua lại chúng!

Như vậy thì quá tốt, bọn họ biết rõ các học viên đến từ bốn phương tám hướng nên không thể thiếu phương tiện giao thông, vì vậy mà họ thu mua lại phương tiện giao thông của các học viên, quả thật là suy nghĩ rất chu đáo.

Khắc Lý lại nói:

– Một kim tệ! Ta sẽ trả cho các ngươi một kim tệ!

– Một kim tệ?

Pha Tư Đế kêu lớn:

– Ta phải tốn tới hai mươi kim tệ mới mua được nó, hắn cũng vậy….

– Nếu như không muốn bán, vậy thì án theo quy định của học viện, một khi bạch lộc tiến vào sân học viện thì trước tiên phải đóng mười kim tệ nhập giáo.

– Trời đất ơi, mắc quá vậy?

Pha Tư Đế tức giận:

– Vậy chúng ta đem trở ra bên ngoài bán, ít nhất cũng có thể kiếm lại được mười lăm kim tệ một con!

– Tất nhiên là được! Tiểu thư xinh đẹp, dù mang ra ngoài bán thì cũng vẫn phải đóng mười kim tệ làm thủ tục ra trường!

– Ngươi….ngươi bóc lột tiền!

Một vào một ra, đằng nào cũng phải đóng phí, xem ra mất trắng con bạch lộc này rồi. Pha Tư Đế nghĩ tới đó thì vừa xót ruột lại vừa tức giận.

Lưu Sâm trái lại thì lại cảm thấy hứng thú. Hắn bình tĩnh nói với Khắc Lý:

– Không sao, một kim tệ phải không? Vậy thì cứ quyết định như thế!

Nói không chừng đây cũng là một cuộc khảo nghiệm của học viện cũng nên. Biết đâu tại cao đẳng học viện này, họ muốn khảo sát giá trị của kim tệ đối với học viên có quan trọng hơn ma pháp hay không. Phải chăng đó cũng là điều mà Khắc Lý muốn truyền đạt?

Pha Tư Đế một tay vỗ không kêu, nên rốt cuộc cũng phải giao dây cương cho một người trẻ tuổi khác tiếp nhận, rồi nhận lấy một đồng kim tệ từ tay Khắc Lý. Vừa mới vào học viện mà đã lãnh ngay một đao, thế là tiểu cô nương rầu rĩ không vui ngay.

Nhưng nàng cũng mau chóng khôi phục lại tâm tình rất nhanh, bởi vì nghi thức hoan nghênh học viên mới của học viện cũng rất nhiệt tình. Cửa vừa mở ra thì đã thấy hai nàng mỹ nữ đồng loạt khiêu vũ. Pha Tư Đế có cảm giác như đang đi vào yến hội chào đón của hoàng cung vậy. Đại môn được khép lại, Khắc Lý mỉm cười xoay người. Với cái xoay người đó, hai nàng mỹ nữ kia cũng dừng hẳn lại, trong đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh.

– Có phải thu phí nhập học hay không?

Lưu Sâm luôn cảm thấy đây không phải là “bữa cơm” miễn phí chút nào.

– Đúng vậy!

Khắc Lý chậm rãi nói:

– Điều kiện ở lại trường có nhiều chỗ khác nhau, phí nhập học cũng khác nhau, nam nữ có khác biệt, nên thu phí cũng khác nhau. Dựa theo tiêu chuẩn chọn lựa của các người, nữ sĩ là 231 kim tệ, còn nam thì là 274 kim tệ!

Lưu Sâm nghe vậy thì sững sờ cả người. Phải chăng đó là vì giá tiền quá mắc? Cũng có một chút. Ở đây, với ba đồng kim tệ thì đã có thể mua được nữ hài con nhà bình dân rồi, còn 274 kim tệ thì có nghĩa là mua được gần trăm nữ hài, nhưng giá mắc hay không thì cũng chẳng sao, dù gì thì khi luyện ma pháp đến đại thành thì muốn bao nhiêu kim tệ lại chẳng được? Nhưng điều khiến cho Lưu Sâm kinh hãi là tổng số kim tệ ở trên người hắn lại đúng với 274 kim tệ, kể cả một kim tệ vừa bán bạch lộc xong! Tại sao con số đó lại chính xác đến như thế?

Hắn quay sang nhìn Pha Tư Đế, rốt cuộc chiếc miệng nhỏ của nàng cũng khép lại:

– Các ngươi…..các ngươi tại sao lại biết trên người ta vừa vặn có 231 kim tệ?

Bái phục! Lưu Sâm quả thật rất thán phục đối phương. Không riêng gì hắn, ngay cả số kim tệ mà Pha Tư Đế đang có cũng bị nói trúng phốc, không sai mảy may chút nào.

– Mỗi một đạo sư của Ma Võ học viện đều có một môn tuyệt kỹ nào đó. Ta là một người chẳng có tiền đồ gì cả, bởi lẽ tuyệt kỹ của ta rất là vô dụng, đó là chỉ biết kiếm tiền thôi!

Thì ra y cũng là một đạo sư! Pha Tư Đế trợn tròn mắt nhìn y, còn Lưu Sâm thì khom người chào:

– Môn tuyệt kỹ này không phải tầm thường, sao lại nói là không có chỗ dùng đến? Chúc mừng đạo sư hôm nay thu được một nguồn tài nguyên đồ sộ!

Nói xong, hắn liền vung tay ném chiếc túi lớn đang đeo bên hông về phía Khắc Lý, rồi nói tiếp:

– Đây là 273 đồng kim tệ, còn đây là đồng kim tệ mà đạo sư vừa đưa cho ta!

Khắc Lý tiếp lấy túi tiền của hắn, rồi quay sang hỏi Pha Tư Đế:

– Tiểu thư xinh đẹp, tới phiên ngươi!

Pha Tư Đế thụt lùi ra sau một bước rồi nói:

– Ta….ta muốn đổi lại thành hai người ở một phòng được không? Ta chịu giao ra 150 kim tệ!

Nếu bảo nàng phải giao hết tiền bạc ra thì quả thật là khó tiếp thụ được.

– Được lắm chứ!

Khắc Lý trả lời rất sảng khoái:

– Người đâu, mau tới đây thu 150 kim tệ của vị tiểu thư này, rồi đưa nàng ta đến phòng của Ước Sắt đi. Có lẽ sau khi thấy ngươi là một nữ nhân thì Ước Sắt sẽ không thu phí ở chung phòng của ngươi đâu.

Pha Tư Đế nghe vậy thì sửng sốt, tại sao thấy nữ nhân thì không thu tiền phòng?

Một vị cô nương bước đến nhận lấy túi tiền của Pha Tư Đế, rồi cười nói:

– Yên tâm đi, tuy Ước Sắt hơi già, nhưng y rất thích nữ nhân!

Pha Tư Đế giật túi tiền lại:

– Hắn là….nam nhân à?

– Đúng vậy! Thế nào?

Pha Tư Đế nghe vậy thì hoảng hồn, nàng vội dúi túi tiền vào tay đối phương rồi kêu lên:

– Cho ngươi hết đó! Có nhiêu cũng cho ngươi hết luôn!

Khuôn mặt nàng đỏ bừng, rồi lầm bầm:

– Chưa thấy ai bóc lột tiền trắng trợn như các người, phải cướp sạch mới thôi!

Khắc Lý thấy vậy thì bật cười ha hả, cả Lưu Sâm cũng cười phụ họa, cười đến chảy nước mắt. Rốt cuộc hắn cũng đã hiểu, nhiệm vụ của Khắc Lý là khiến cho những ai tiến vào học viện phải trở thành trắng tay, sau đó mới cho nhập học. Làm như vậy tuy không khác gì trấn lột tiền của người ta, nhưng có như vậy thì mới có thể đảm bảo các học viên sẽ chuyên tâm vào công việc học hành, chứ không bị chi phối bởi các yếu tố liên quan tới những sự ích lợi khác.

– Tuy rằng hiện nay các ngươi không có tiền, nhưng các ngươi sẽ có cơ hội để kiếm tiền!

Khắc Lý đưa cho mỗi người một tấm thẻ ngọc, rồi nói:

– Các ngươi có thể dựa vào ma pháp của mình để giết ma thú. Sẵn đây để ta nói luôn, giá tiền mà chúng ta thu mua ma tinh cũng rất công bằng đấy!

Vị cô nương đứng bên cạnh y nói xen vào:

– Các ngươi có thể cất giữ thông tin cá nhân vào tấm thẻ này. Sau này nếu có kim tệ thì cũng có thể cất luôn vào đó! Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Lưu Sâm nhận lấy tấm thẻ rồi cười nói:

– Được lắm! Nhưng ta còn một câu hỏi, chúng ta đều ở lại trong trường, cả tiền ăn ngủ cũng đều miễn phí, vậy có tiền thì để làm gì?

Nữ nhân kia mỉm cười đầy quyến rũ:

– Nếu ngươi có kim tệ, vậy thì có rất nhiều chỗ để sử dụng chúng, tỷ như ngươi có thể mua ma trượng tốt nhất ở học viện, hoặc có thể mua thức ăn ngon nhất bất cứ lúc nào. Còn nếu như ngươi có quá nhiều kim tệ, vậy thì ngươi còn…..làm được những chuyện khác nữa!

Nói xong, nàng đảo đôi tròng mắt một lượt, ngầm tỏ ý tế nhị, mà loại ý tứ đó thì không ai là không hiểu, phàm là nam nhân bình thường thì ai cũng hiểu cả.

Lưu Sâm gật đầu lia lịa:

– Hiểu rồi, hiểu rồi! Đáng tiếc là bây giờ ta không có đồng nào cả!

Nói tới đây, hắn ghé sát vào tai nữ nhân kia rồi nói tiếp:

– Tuy bây giờ ta không có tiền, nhưng tương lai nhất định sẽ có. Hay là cho ta làm….chuyện khác trước, rồi sẽ trả tiền sau được không?

Nữ nhân nghe vậy thì bật cười khanh khách rồi chạy đi mất.

Pha Tư Đế khẽ nhếch miệng:

– Khắc Lý đạo sư tôn kính, tất cả tiền đều đưa cho ngươi hết rồi, vậy bây giờ có thể nhập học được chưa?

Đối với vị đạo sư này, nàng chẳng thèm tôn kính y chút nào, bởi vì y đã nghĩ hết trăm phương nghìn kế để bóc lột tiền của nàng, đã vậy lại còn để mặc cho nữ nhân kia buông lơi phóng đãng ở đây nữa. Phải chăng học viện nên thay đổi lại nội quy cho nghiêm túc hơn?

Khắc Lý nhe răng cười, trông rất giống một lão hồ ly:

– Được chứ, được chứ! Hai người hãy theo ta. Yên tâm đi, hiện tại tất cả hành trình đều miễn phí hết.

Phì! Không miễn phí mà được à? Giờ đây hai người họ đều nghèo rớt mồng tơi, trên người chỉ còn lại vài bộ y phục để thay đổi thôi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN