Bách Bộ Ma Ảnh
Chương 16: Bí ẩn trùng trùng
Bí ẩn trùng trùng
Ngạn Kim Tiêu thả chân xuống giường. Chàng vừa chỏi tay ngồi lên thì chạm mặt ngay với Lão Ngoan Đồng Nhi. Trời vừa sáng tinh mơ, trong ánh sáng mình còn phủ sương, thế mà Lão Ngoan Đồng Nhi đã ngồi uống rượu một mình lão bưng chén rượu dốc lên miệng uống cạn rồi đặt chén xuống bàn.
Lão lại nhìn Ngạn Kim Tiêu với ánh mắt tò mò.
Kim Tiêu bước đến bên lão :
– Con sâu rượu của lão huynh thức dậy sớm như vậy à?
Lão Ngoan Đồng Nhi chuốc rượu ra chén, giả lả nói :
– Ta đã thức lâu rồi, thức để canh cho ngươi đó.
Lão đặt chén rượu xuống bàn nhìn Kim Tiêu.
– Đêm qua ngươi đi đâu?
Kim Tiêu giả lả cười :
– Lão huynh hỏi đệ làm gì?
Kim Tiêu thuận tay bưng chén rượu dốc vào miệng, rồi bước đến bên cửa sổ phun ra.
Lão Ngoan Đồng Nhi nhíu mày :
– Rượu của ta để ngươi súc miệng à?
– Kim Tiêu và lão huynh đã là người ở chung một nhà rồi.
Chàng quay lại bên bàn.
Lão Ngoan Đồng Nhi lại chuốc rượu tiếp ra chén. Lão vừa chuốc vừa nói :
– Đêm qua người đi đâu.
Không trả lời.
Đôi chân mày Lão Ngoan Đồng Nhi nhíu lại.
– Ngươi không trả lời thì Lão Ngoan Đồng Nhi này cũng biết. Đêm hôm qua trong “Đổng phủ” có thích khách. Phải chăng gã thích khách làm náo động đêm hôm qua là Ngạn Kim Tiêu.
Lão Ngoan Đồng Nhi bưng chén rượu uống cạn, rồi nhìn Kim Tiêu nhíu mày :
– Có đúng vậy không?
Chàng vừa cười vừa nói :
– Gã thích khách đột nhập vào Đổng phủ cũng có thể là lão huynh.
Chân diện lão nhíu lại :
– Sao lại là ta?
– Bởi đêm hôm qua, lão huynh cũng bỏ mộc xá mà đi. Lão huynh đi đâu?
Lão trố mắt nhìn Kim Tiêu :
– Ngươi biết ta đi à?
– Tất nhiên. Ngạn Kim Tiêu thì có chỗ để đến, còn lão huynh không biết đi chỗ nào.
Vẻ bối rối lộ ra mặt Lão Ngoan Đồng Nhi. Lão nhìn Kim Tiêu miễn cưỡng nói :
– Ta cũng có chỗ đến như ngươi. Nhưng ta không đến Nghinh Vân Vọng Nguyệt lầu tìm mỹ nữ như Ngạn Kim Tiêu.
– Hóa ra lão huynh đã biết Ngạn Kim Tiêu đến Nghinh Vân Vọng Nguyệt lầu tìm trang giai nhân sắc nước hương trời Mộng Di Hoa. Thế mà còn hỏi Ngạn Kim Tiêu. Vậy còn lão huynh đi đâu nào.
– Ơ… ta đến chỗ của ta.
– Chỗ nào?
– Ta không nói với ngươi được. Tại sao Lão Ngoan Đồng Nhi phải nói với ngươi chứ.
– Nếu không nói, thì sau này đừng có hỏi Ngạn Kim Tiêu đi đâu đấy nhé. Tò mò vào việc của người khác không tốt đâu.
Lão Ngoan Đồng Nhi nhìn thẳng vào mắt Ngạn Kim Tiêu.
– Ta thấy lạ nên mới hỏi :
– Lạ cái gì?
– Ta biết ngươi đến Nghinh Vân Vọng Nguyệt bởi bộ trang phục nữ nhân mà ngươi đem về còn lạ là chuyện khác.
– Chuyện gì nào?
– Ngạn Kim Tiêu chỉ là một môn khách bình thường của Đổng gia. Lão gượng cười nói tiếp :
– Nếu như không muốn nói ngươi chỉ là một kẻ du thử du thực, nên mới bị lão Từ Quảng xếp vào ngụ trong mộc xá này với lão. Một kẻ tầm thường như vậy mà vẫn có thể vượt qua những vòng rào tường được canh phòng nghiêm ngặt, vào tận Nghinh Vân Vọng Nguyệt lầu kiến diện Mộng Di Hoa. Ái chà… thế mà còn được Mộng Di Hoa tài nhân cho mượn trang phục vận về nữa chứ.
Lão vuốt râu.
– Thật ra ngươi là ai?
– Chính vì thế mà lão huynh thấy lạ phải không?
Lão Ngoan Đống Nhi gật đầu :
– Làm sao không lạ chứ. Một người có võ công kỳ tuyệt cũng khó mà vào được Nghinh Vân Vọng Nguyệt, thế mà một hạ môn khách du thử, du thực lại vào được.
Không lạ à. Chính vì thế ta thắc mắc và tò mò muốn biết ngươi là ai.
– Thì Ngạn Kim Tiêu là Ngạn Kim Tiêu. Còn tại sao Kim Tiêu vào Nghinh Vân Vọng Nguyệt lầu thì do lão huynh đó. Lão huynh nói cho Kim Tiêu biết trong Nghinh Vân Vọng Nguyệt là ai, do đó Kim Tiêu mới mò vào.
– Vậy làm cách nào ngươi vào được trong đó.
Kim Tiêu giả lả cười rồi nói :
– Kim Tiêu vào được Nghinh Vân Vọng Nguyệt lầu bởi một môn công phu mà người võ lâm, hay đúng hơn là người như lão huynh không bao giờ luyện thành.
Lão Ngoan Đồng Nhi nhíu mày :
– Đó là công phu gì?
– Ơ… Ơ… tên công phu đó là gì nhỉ.
– Ngươi dụng công phu đó mà ngươi không biết, công phu đó tên gì ư?
– Để Kim Tiêu suy nghĩ đã.
– Ngươi phải suy nghĩ để nói ra…
Kim Tiêu gật đầu.
– Công phu đó khởi phát từ trái tim, khi nào tim của lão huynh đập thình thịch thì ngưỡng mộ trang giai nhân nào đó thì sẽ dụng được công phu của Ngạn Kim Tiêu. Cứ gọi công phu đó là Ngưỡng Mộ Tình Công.
Lão Ngoan Đồng Nhi buột miệng nói :
– Cái con khỉ… Lão Ngoan Đồng Nhi trỗi dậy mấy mươi năm trên võ lâm giang hồ chưa từng nghe đến công phu với cái tên quỷ quái “Ngưỡng Mộ Tình Công”.
– Hây… làm sao lão huynh nghe và biết được. “Ngưỡng Mộ Tình Công” là do Ngạn Kim Tiêu chế tác ra, lão huynh vừa mới gặp Ngạn Kim Tiêu lại chưa được Kim Tiêu truyền thụ thì sao biết được công phu “Ngưỡng Mộ Tình Công”.
Kim Tiêu thối lại một bộ nhìn Lão Ngoan Đồng Nhi từ đầu đến chân. Chàng lắc đầu.
– Xem chừng Ngạn Kim Tiêu có muốn truyền thụ cho lão huynh võ công tối thượng ngưỡng mộ tình công e rằng lão huynh cũng không thự giáo được.
– Tại sao?
– Lão huynh vừa già, vừa xấu còn đâu cảm xúc dạt dào của tuổi đôi mươi để luyện Ngưỡng mộ tình công. Thôi đi nhé… đừng có mộng tưởng mơ học “Ngưỡng Mộ Tình Công” của Ngạn Kim Tiêu.
– Ta biết ngươi sẽ nói thế để lảng tránh thôi mà.
Lão bưng chén rượu uống cạn rồi hỏi :
– Ngươi có gặp Mộng Di Hoa không?
– Tất nhiên có gặp. Thậm chí Mộng Di Hoa còn tặng cho Kim Tiêu chiếc khăn tay của nàng.
– Thế ư?
– Lão huynh không tin à?
Vừa nói Kim Tiêu vừa bước đến sục sạo vào mớ trang phục mà Ngọc Lan cho chàng mượn. Kim Tiêu nhíu mày, chàng nhìn lại Lão Ngoan Đồng Nhi, Lão Ngoan Đồng Nhi nhíu mày.
– Ngươi đừng nói ta lấy đồ của ngươi đó.
Lão bưng cả vò rượu đổ lên miệng tu luôn một hơi dài. Đặt vò rượu xuống bàn, Lão Ngoan Đồng Nhi nhìn Kim Tiêu.
– Xem chừng lời nói của ngươi khó tin rồi, làm gì có chiếc khăn của Mộng Di Hoa tặng cho ngươi.
– Thật mà…
Kim Tiêu vuốt cằm nghĩ thầm :
– “Có lẽ mình đã để quên chiếc khăn của Mộng Di Hoa tại biệt lầu của Ngọc Lan rồi”.
Kim Tiêu nghĩ vậy liền chắc lưỡi.
Chàng nói với Lão Ngoan Đồng Nhi :
– Lão huynh tin hay không tin thì tùy lão huynh. Sự thật thì vẫn là sự thật. Còn nếu lão huynh có gặp Mộng Di Hoa thì cứ hỏi nàng. Ái chà… mà lão huynh thì làm gì được tiếp kiến Mộng Di Hoa mà hỏi. Mộng Di Hoa vừa thấy lão huynh thì đã cho người đuổi lão huynh rồi.
Lão Ngoan Đồng Nhi dốc vò rượu uống một hơi dài, rồi nhìn Ngạn Kim Tiêu nói :
– Ta nói cho Ngạn Kim Tiêu biết, không chừng ta chưa bị đuổi khỏi đây thì ngươi đã bị đuổi trước rồi đó. Nếu ngươi không bị người của “Đổng gia” đuổi đi thì ta cũng khuyên ngươi hãy bỏ trốn khỏi đây trước khi quá muộn mà ân hận không kịp đấy.
Kim Tiêu nhướng mày nhìn Lão Ngoan Đồng Nhi :
– Tại sao Ngạn Kim Tiêu lại phải bỏ trốn?
– Bởi cái tội chưa được phép của “Đổng gia”, Ngạn Kim Tiêu đã dám mò vào Nghinh Vân Vọng Nguyệt lầu diện kiến thiên hạ đệ nhất mỹ nhân của Đổng gia. Ngạn Kim Tiêu đã mạo phạm Đổng gia rồi, chắc chắn ngươi sẽ bị trừng phạt.
Kim Tiêu nhíu mày, thở hắt ra một tiếng, rồi ôn nhu nói :
– Kim Tiêu mạo phạm Đổng gia thì đã mạo phạm rồi, lần này chỉ tò mò muốn biết trang giai nhân tuyệt sắc kia là ai thôi, có gì là mạo phạm. Mỹ nữ thì phải để cho nhiều người ngắm chứ, chẳng lẽ Đổng gia làm của riêng cho mình.
– Xem chừng ngươi chẳng biết tục lệ gì của Đổng gia hết.
– Mới đến thì làm sao mà biết.
Lão Ngoan Đồng Nhi nhíu mày nhìn Kim Tiêu.
– Nhập gia tùy tục… ngươi đúng là gã khù khờ.
Kim Tiêu bật cười thành tiếng.
Chàng vừa cười vừa nói :
– Lù khù có ông gù hộ mạng.
– Cái con khỉ, miệng lưỡi của ngươi giảo hoạt, nói gì cũng được.
Kim Tiêu bước đến bên Lão Ngoan Đồng Nhi. Chàng trang trọng nói :
– Có chuyện này Kim Tiêu muốn nói với lão huynh.
Thấy vẻ mặt chàng trang trọng, Lão Ngoan Đồng Nhi cũng trang trọng theo.
Lão giả lả hỏi :
– Phải chăng ngươi đã có được trái tim của Mộng Di Hoa rồi?
– Chưa phải là chuyện mà Kim Tiêu quan trọng muốn nói với lão huynh. Nếu như Ngạn Kim Tiêu có gì với Mộng Di Hoa thì cũng không bao giờ thố lộ với lão huynh đâu.
– Vậy Kim Tiêu muốn nói với ta chuyện gì?
Kim Tiêu nhíu mày suy nghĩ rỗi nói :
– Chuyện giết người.
Chàng kéo Lão Ngoan Đồng Nhi đến bàn, Lão Ngoan Đồng Nhi dốc vò rượu tu luôn một hơi dài.
Chờ cho Lão Ngoan Đồng Nhi đặt vò rượu xuống bàn, Kim Tiêu mới hỏi :
– Lão huynh đã lưu ngụ ở “Đổng gia” năm năm trời, vậy lão huynh đánh giá lão Từ Quảng bộc gia như thế nào?
Lão Ngoan Đồng Nhi nhớn mày vuốt râu :
– Ngươi muốn hỏi tại hạ về Từ lão bộc à?
Kim Tiêu gật đầu.
Lão Ngoan Đồng Nhi nhìn chàng. Kim Tiêu từ tốn nói :
– Chuyện quan trọng mà Kim Tiêu sắp nói với lão huynh đây có liên quan đến Từ Quảng lão bộc trong Đổng gia, nhưng trước khi Kim Tiêu nói, muốn lão huynh nói rõ về Từ Quảng lão bộc.
Lão Ngoan Đồng Nhi dốc vò rượu tu một ngụm dài, Kim Tiêu giật lấy vò rượu ôm khư khư trước ngực. Lão Ngoan Đồng Nhi nhíu mày :
– Ngươi làm cái con khỉ gì vậy?
– Lão huynh chả nói mà đã uống hoài, đến khi lão huynh muốn nói gì thì đã ngã lăn ra ngáy như sấm rồi. Lão huynh nói trước đi, rồi Kim Tiêu sẽ cho huynh uống thỏa thích.
Lão Ngoan Đồng Nhi vuốt râu nhìn chàng :
– Chuyện có quan trọng không?
– Rất quan trọng.
– Ngươi chắc chứ?
– Chắc. Nếu không quan trọng Kim Tiêu chẳng thèm hỏi lão huynh làm gì.
– Được! Ta sẽ nói! Xét về bề ngoài, đúng là Từ Quảng lão bộc rất nguyên tắc, lại rất mực trung thành với Đổng gia. Lão nhất nhất làm theo tất cả những giới luật mà Đổng gia đặt ra. Nhưng thật ra Từ Quảng lão bộc cũng làm người tốt.
Kim Tiêu cau mày.
– Lão huynh cho Từ Quảng lão bộc là người tốt..
– Nếu không có Từ Quảng lão bộc thì chẳng có cái khu mộc xá dành cho bọn hàn nhân du thử du thực như ta và ngươi đâu. Chính nhờ Từ Quảng lão bộc mà Đổng gia mới lập ra khu vực này dành cho những hạng người như ta với ngươi. Thậm chí Từ Quảng còn tận tâm đến không cho bọn du thử du thực của chúng ta thiếu thốn nữa, ngươi nên mang ân lão Từ thì đúng hơn.
Kim Tiêu nhíu mày đứng lên.
Chàng nhìn chăm chăm Lão Ngoan Đồng Nhi.
– Kim Tiêu còn một câu hỏi này nữa, muốn hỏi lão huynh.
– Ngươi hỏi gì nữa?
– Kim Tiêu cũng hỏi về Từ Quảng gia.
– Ta đã trả lời ngươi rồi… không tin lời của ta ư, nếu không tin thì mai mốt ngươi đừng hỏi gì, Lão Ngoan Đồng Nhi sống trong mộc xá này từng ấy thời gian đủ biết từng người trong Đổng gia và kể cả bọn môn khách hữu danh vô thực kia nữa đó.
Kim Tiêu mỉm cười :
– Ngạn Kim Tiêu không tin lão huynh thì tin ai. Chúng ta là người ở chung một nhà mà.
– Thế ngươi muốn hỏi gì?
– Kim Tiêu muốn biết võ công của lão bộc Từ Quảng.
Lão Ngoan Đồng Nhi nhíu mày nhìn chàng.
– Ngươi có vẻ quan trọng quá vậy.
– Chuyện Kim Tiêu sắp nói với lão huynh rất quan trọng.
– Nếu vậy ta sẽ nói, trong Đổng gia bất cứ người nào cũng có võ công cao siêu kỳ tuyệt. Ngay như tiểu thư Đổng Ngọc Lan cũng là trang anh thư mà người trong võ lâm phải nể mặt. Ta không nói đến bọn môn khách của Đổng gia.
– Kim Tiêu cũng không hỏi về Ngọc Lan tiểu thư và bọn môn khách của Đổng giã.
Kim Tiêu hỏi về Từ quảng lão bộc.
– Nếu nói về võ công, Lão Ngoan Đồng Nhi này dám khẳng định với ngươi trong Đổng gia có hai người không biết võ công. Không biết một chút gì về võ công, đó là đại ca của Đổng Ngọc Lan tiểu thư, Đổng Kỹ Thượng đại thiếu gia, người thứ hai chính là lão Từ Quảng bộc nhân.
Mặt Kim Tiêu đanh lại.
– Lão huynh khẳng định chứ?
– Ta khẳng định và đoán chắc với ngươi đó.
– Quái lạ thật.
– Cái gì là quái lạ?
Kim Tiêu nheo mày. Chàng nghĩ đến chuyện hồi đêm. Mặc dù chàng sử dụng “Bách Bộ Hư Tướng”, một bộ pháp tuyệt kỹ của Giác Chân đại sư, có thể sánh ngang Lăng ba hư bộ, thậm chí còn hỏa diệu hơn, thế mà lão Từ Quảng vẫn bám theo chàng như hình với bóng, nếu như lão Từ Quảng không có võ công làm sao bám theo chàng được.
Thấy Kim Tiêu có vẻ trầm mặc Lão Ngoan Đồng Nhi hỏi :
– Chuyện gì liên can đến Từ Quảng lão bộc mà ngươi quan trọng quá vậy, có thể nói cho ta biết được không.
Kim Tiêu nhìn Lão Ngoan Đồng Nhi nghĩ thầm :
– “Nếu mình thố lộ chuyện hồi đêm với Lão Ngoan Đồng Nhi chưa chắc lão đã tin lời nói của mình, lão đã khẳng định Từ Quảng lão bộc không có võ công thì câu chuyện mình muốn thố lộ với lão, làm sao lão có thể tin vào lời của mình được”.
Kìm Tiêu thở hắt ra nhưng gượng điểm nụ cười.
Lão Ngoan Đồng Nhi vuốt râu :
– Ngạn Kim Tiêu, ngươi cười cái gì, xem chừng ngươi muốn giấu ta điều gì phải không, thật ra chuyện liên quan đến Từ Quảng lão bộc là chuyện gì.
– Ơ…
Lão Ngoan Đồng Nhi trang trọng cướp lời chàng :
– Ngươi phải nói.
Kim Tiêu lưỡng lự rồi nói :
– Vì… vì… Lão Từ Quảng muốn tranh tình với Ngạn Kim Tiêu.
Chàng vừa thốt dứt lời thì Lão Ngoan Đồng Nhi gắt giọng nạt ngang :
– Cái con khỉ. Lão Từ đã ngoài thất tuần mà tranh tình với ngươi.
Kim Tiêu nhún vai :
– Tin hay không tin thì tùy lão huynh.
Có tiếng gõ cửa, Lão Ngoan Đồng Nhi và Kim Tiêu nhìn nhau.
Lão Ngoan Đồng Nhi nói :
– Ai?
– Lão phu đây.
Lão Ngoan Đồng Nhi nhìn Kim Tiêu :
– Ngươi vừa nhắc đến lão Từ Quảng thì lão lại đến sớm như vậy.
Lão nói dứt câu không quên quẳng cho Kim Tiêu một cái liếc mắt rồi bước ra mở cửa mộc xá. Lão Từ Quảng hai tay ôm hai vò rượu, khệ nệ bước vào lão đặt vò rượu xuống bàn nhìn Ngạn Kim Tiêu và Lão Ngoan Đồng Nhi từ tốn nói.
– Lão đem rượu đến cho Lão Ngoan Đồng Nhi và Ngạn cò công tử.
Lão Từ Quảng nhìn Ngạn Kim Tiêu :
– Công tử ngủ trong mộc xá này được chứ?
Kim Tiêu ôm quyền thủ lễ :
– Vãn bối thấy rất thoải mái à?
Lão Từ Quảng vuốt râu :
– Thế thì tốt. Lão đưa đến cho Lão Ngoan Đồng Nhi và Ngạn công tử hai vò Thiên Nữ Nhi Hồng để hai người thưởng lãm, nếu ở ngoài kia hai vị không có được hảo tửu Thiên Nữ Nhi Hồng đâu.
Kim Tiêu nhìn lão nghĩ thầm :
– “Nếu ở ngoài kia Kim Tiêu không chỉ có Thiên Nữ Nhi Hồng mà còn có cả Vương tửu để uống nữa. Tại lão không biết Ngạn Kim Tiêu”.
Chàng vừa nghĩ vừa quan sát chân diện lẫn đôi thủ pháp của lão Từ.
Một khuôn mặt đôn hậu một làn da nhăn nheo chẳng biểu hiện gì của một đại cao thủ với nội lực thượng thừa, lão Từ Quảng nhìn Lão Ngoan Đồng Nhi.
– Khi nào hết rượu, lão Từ sẽ đem đến cho lão huynh.
Lão ôm quyền nói :
– Lão cáo từ… hai người cứ tự nhiên.
Lão từ toan dợm bước thì Lão Ngoan Đồng Nhi cản lại :
– Từ lão huynh… lão có điều muốn hỏi lão huynh.
Lão Từ Quảng quay lại :
– Lão Ngoan Đồng Nhi muốn hỏi lão điều gì?
Lão Ngoan Đồng Nhi chưa kịp lên tiếng thì Ngạn Kim Tiêu cướp lời.
– Vãn bối và Lão Ngoan Đồng Nhi vừa bàn về tiền bối. Lão Ngoan Đồng Nhi nói tiền bối là người không có võ công, nhưng vãn bối nghĩ khác, vì người của Đổng gia cũng có võ công kỳ tuyệt cả.
Lão Từ vuốt râu nhìn Kim Tiêu nói :
– Ngạn công tử nói đúng nhưng chỉ đúng một phần thôi. Người của Đổng gia ai cũng có võ công cao siêu kỳ tuyệt, nhưng chỉ có lão phu và Đổng Kỹ Thượng đại công tử là không có võ công. Đổng Kỹ Thượng đại thiếu gia thì ham thích văn thơ, còn lão thì là kẻ bất tài vô dụng.
Kim Tiêu gượng cười :
– Tại tiền bối khiêm tốn không muốn bộc lộ mình.
– Sự thật là như vậy đó. Trong Đổng gia ai cũng biết, chứ không cần lão phải khiêm tốn.
Lão Ngoan Đồng Nhi nhìn Kim Tiêu, rồi quay lại lão Từ Quảng.
– Lão huynh có phải là tình địch của Ngạn Kim Tiêu không.
Lão Từ trố mắt nhìn Lão Ngoan Đồng Nhi rồi vuốt râu cười thành tiếng. Lão vừa cười vừa lắc đầu.
– Lão Ngoan Đồng Nhi bỡn cợt lão đó à. ở cái tuổi thất thập cổ lai hy gần đất xa trời mà là tình địch của Ngạn công tử. Với tuổi tác này mà lão còn yêu ư. Lão không muốn người của “Đổng gia” cười và những môn khách cười lão. Với lại lão đã không còn tơ tình từ rất lâu rồi.
Lão Ngoan Đồng Nhi nhìn Kim Tiêu :
– Ngạn Kim Tiêu ngươi nghe rồi chứ?
Kim Tiêu ngượng ngùng. Chàng miễn cưỡng nói :
– Kim Tiêu chưa nói hết ý thì lão huynh hỏi nên lão huynh hiểu lầm Ngạn Kim Tiêu.
– Ngươi nói cái gì mà ta hiểu lầm.
– Kim Tiêu nói, nếu như Từ lão tiền bối còn trẻ tuổi như Kim Tiêm, thì người sẽ là tình địch của Kim Tiêu, lão huynh thấy đó, mặc dù tuổi đã cao nhưng trong Từ tiền bối vẫn có nét phong lưu của tuổi thanh xuân.
Lão Ngoan Đồng Nhi nhíu mày, há hốc miệng, mãi một lúc mới thốt ra lời :
– Ngươi… cái lưỡi ngươi đúng là lưỡi không xương cái gì cũng tráo trở được.
– Nếu lưỡi có xương thì lão huynh lẫn Kim Tiêu đều nói ngọng cả rồi.
Kim Tiêu nhìn lại lão Từ Quảng, giả lả nói :
– Vãn bối đa tạ tiền bối đã tặng hai vò rượu ngon.
– Không có gì, có còn gì cứ nói lão phu, cáo từ.
Lão Từ Quảng quay bước đi ra cửa, Kim Tiêu đi theo. Chàng nhìn sau lưng lão Từ Quảng để quan sát từng bước của lão. Lưng lão Từ đã còm xuống và những bước chân khá chậm chạp.
Kim Tiêu nghĩ thầm :
– “Không thể nào như vậy được. Mới hồi hôm lão khác, bây giờ lão khác”.
Cùng với ý nghĩ đó chàng sực nghiệm ra mà buột miệng nói :
– Sát Thủ Vô Diện. Chẳng lẽ cái gã sát thủ máu lạnh đó có mặt ở đây.
Kim Tiêu quay vào trong mộc xá nhìn Lão Ngoan Đồng Nhi đang chuốc rượu ra chén.
– Lão huynh, Kim Tiêu muốn hỏi…
Lão Ngoan Đồng Nhi khoát tay :
– Đừng hỏi gì nữa. Bất cứ câu hỏi nào của ngươi, Ngoan Đồng Nhi cũng không có câu trả lời.
Kim Tiêu gượng cười, chống tay lên bàn.
– Lão huynh đừng giận mà… dù sao Kim Tiêu và huynh cũng là người ở chung một nhà.
Lão Ngoan Đồng Nhi gắt giọng nạt ngang :
– Không là không. Ngươi muốn biết gì thì tự đi tìm người của Đổng gia mà hỏi.
Chân diện của Ngạn Kim Tiêu đanh lại. Bất ngờ, chàng thộp lấy hai vò rượu Thiên Nữ Nhi Hồng.
Lão Ngoan Đồng Nhi mở to mắt hết cỡ nhìn Ngạn Kim Tiêu.
– Ngươi làm gì vậy?
– Lão huynh muốn uống rượu không?
– Sao ngươi hỏi ta câu đó. Ngươi biết ta là con sâu rượu mà.
– Vậy lão huynh phải trả lời Ngạn Kim Tiêu câu hỏi này, nếu không hai vo rượu Thiên Nữ Nhi Hồng sẽ vỡ tan, chẳng còn giọt nào cho huynh hầu phục con sâu rượu trong bụng của huynh đâu.
– Ngươi định ép ta đó à?
– Kim Tiêu luôn có cách để bức ép người khác mà.
Lão Ngoan Đồng Nhi trừng trừng nhìn chàng. Kim Tiêu mỉm cười :
– Lão huynh đừng nhìn Kim Tiêu bằng ánh mắt đó.
Lão Ngoan Đồng Nhi cúi mặt nhìn xuống. Lão lí nhí nói :
– Kim Tiêu muốn biết trong “Đổng gia” ai là người có võ công cao thâm nhất.
– Ngạn Kim Tiêu. Ngươi hỏi để làm gì.
– Lão huynh chỉ nên trả lời thôi đừng có hỏi nếu muốn uống hai vò rượu Thiên Nữ Nhi Hồng này.
Lão Ngoan Đồng Nhi nhìn Kim Tiêu, từ tốn nói :
– Trong “Đổng gia” ai cũng là người có võ công cao thâm cả, nhưng người có võ công cao thâm hơn tất cả chính là “Đổng Thừa Tự”.
– Đổng Thừa Tự. Vậy còn trong hàng môn khách của Đổng gia.
– Ngạn Kim Tiêu, ngươi nghĩ ta là vạn sự thông, biết tất cả chắc.
Vừa nói Lão Ngoan Đồng Nhi vừa nhìn Ngạn Kim Tiêu.
– Thôi được, ta cũng cho ngươi câu trả lời này. Trong những môn khách của Đổng gia thì chỉ có những môn khách thuộc bàng thượng nhân, ngự trong dãy biệt lầu ở hướng tây là nhưng đại cao thủ của võ lãm. Trong dãy biệt lầu đó có tất cả mười người, trong mười người đó có hai người đáng gọi là đệ nhất cao thủ trong môn khách của Đổng gia.
Kim Tiêu buột miệng hỏi :
– Ai?
– Lão gù Thất Thành Nhân với ngoại hiệu Hoạt Hồn sứ giả. Người thứ hai là La Sát Ngọc Nữ Nghiêm Thục.
Kim Tiêu đặt hai vò rượu xuống bàn, Lão Ngoan Đồng Nhi nói :
– Ngạn Kim Tiêu. Thật ra đã có chuyện gì xảy ra mà ngươi muốn giấu. Ngươi không tin vào Lão Ngoan Đồng Nhi này à?
– Không phải không tin Ngoan lão huynh, nhưng chẳng có chuyện gì bí mật để nói cả, thì biết nói gì.
Chàng vừa nói hết câu thì nghe những bước chân rậm rạp hướng về phía mộc xá.
Lão Ngoan Đồng Nhi như cũng nghe được những bước chân này, lão ôm lấy một vò rượu, chui tọt xuống gầm giường, lão Ngoan nói với Kim Tiêu.
– Lão phu không muốn sinh chuyện như ngươi đâu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!