Bách Bộ Ma Ảnh - Chương 20: Nhân sinh thí triều lộ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
178


Bách Bộ Ma Ảnh


Chương 20: Nhân sinh thí triều lộ


Nhân sinh thí triều lộ

Kim Tiêu bước vào mộc xá đã nghe tiếng ngáy ồ ồ cất ra từ dưới gầm giường.

Chỉ nghe tiếng gáy đó thôi Kim Tiêu đủ biết Lão Ngoan Đồng Nhi đã say mềm.

Chàng bước đến tận giường, vỗ mạnh một chưởng xuống giường.

Rầm…

Tiếng ngáy đều đều của Lão Ngoan Đồng Nhi cất ra không chút gì thay đổi sau cái vỗ chưởng của Kim Tiêu.

Kim Tiêu nói :

– Có vò Trung Nguyên nhứt tửu đây… Ai uống không thì bò ra mà uống. Còn nếu như không uống thì Ngạn Kim Tiêu đem đổ đó.

Kim Tiêu vừa nói dứt câu thì Lão Ngoan Đồng Nhi đã chui đầu ra khỏi gầm giường, nhìn lên Kim Tiêu :

– Ngạn ca ca có rượu ngon à?

Lão Ngoan Đồng Nhi chui khỏi giường. Kim Tiêu thộp lấy tay áo lão kéo đến bàn.

– Ngoan Đồng Nhi đến đây sẽ được uống rượu ngon. Ngon không thể chê vào đâu được.

Kim Tiêu ép Lão Ngoan Đồng Nhi ngồi xuống ghế.

Lão Ngoan Đồng Nhi vuốt chòm râu hoa râm nhìn Kim Tiêu nói :

– Trung Nguyên nhứt tửu đâu?

– Sẽ có rượu cho Lão Ngoan Đồng Nhi, nhưng muốn uống Trung Nguyên nhứt tửu thì Lão Ngoan Đồng Nhi phải trả lời cho Kim Tiêu mấy câu hỏi.

– Ngạn ca ca muốn hỏi gì lão hủ.

Kim Tiêu chống tay lên bàn nhìn Lão Ngoan Đồng Nhi chằm chằm.

Lão Ngoan Đông Nhi nheo mày :

– Ngạn ca ca nhìn lão hủ bằng ánh mắt gì kỳ vậy. Lão hủ đâu có làm gì khiến Ngạn ca ca giận chứ?

Kim Tiêu lắc đầu :

– Hổng giận.

– Vậy sao Ngạn Kim Tiêu nhìn lão hủ bằng ánh mắt đó không, vì sao?

– Kim Tiêu muốn biết lão huynh có phải là bá nhân Sát Thủ Vô Diện hay không thôi.

Lão Ngoan Đồng Nhi há hốc miệng, trố mắt nhìn Ngạn Kim Tiêu :

– Ngạn ca ca nói cái gì vậy?

Kim Tiêu đặt tay lên vai Lão Ngoan Đồng Nhi.

– Kim Tiêu nói cho lão huynh biết, Đồng Tử Trình Nhuật và cung nữ Vân Vân tỳ nữ của Đổng Kỹ Thượng huynh vừa mới bị bá nhân tà sát vô diện giết chết. Cả hai người đều chết bởi một thứ võ công vô cùng lợi hại. Họ chết nhưng không để lại dấu chưởng tích nào, nhưng lục phủ ngũ tạng thì đều vỡ nát.

Kim Tiêu nghiêm mặt trang trọng nói :

– Người duy nhất dụng được sát chiêu giết người đó chì có thể là lão huynh Ngoan Đồng Nhi thôi. Phải chăng lão huynh đã dụng Vô Địch chưởng giết người. Nói cho rõ…

Có đúng như vậy không?

Lão Ngoan Đồng Nhi sa sầm mắt nhìn Kim Tiêu. Với ánh mắt bất nhẫn, lão gắt giọng nói :

– Ngạn ca ca nói thật là khó nghe. Lão hủ giết Đồng Tử trình Nhuật và ả cung nữ kia lợi ích gì chứ.

Lão Ngoan Đồng Nhi đứng lên, bước đến giường, khom người lôi vò rượu ra.

Lão bưng vò rượu dốc lên miệng tu luôn một ngụm dài.

Lão bê vò rượu đến bàn đặt xuống nhìn Kim Tiêu :

– Có chuyện xảy ra trên dịch quán rồi phải không?

Kim Tiêu gật đầu :

– Đúng! Chính vì những chuyện xảy ra trên dịch quán mà Kim Tiêu mới mò đến tìm lão huynh đây.

Lão Ngoan Đồng Nhi vuốt râu, rồi dốc vò rượu lên miệng tu một hơi dài.

Lão đặt vô rượu xuống bàn ôn nhu nói :

– Lão hủ biết thế nào Ngạn ca ca cũng tìm lão hủ mà.

– Lão biết à?

Lão Ngoan Đồng Nhi gật đầu.

Lão vuốt vò rượu, từ tốn nói :

– Chỉ có mình Ngạn ca ca là biết Lão Ngoan Đồng Nhi biết dụng Vô Địch chưởng nên khi chuyện xảyra, Ngạn ca ca sẽ đặt nghi án ngay vào Lão Ngoan Đồng Nhi.

Kim Tiêu im lặng nhìn lão một lúc rồi nói :

– Nếu lão huynh là Ngạn Kim Tiêu cũng sẽ giống như Ngạn Kim Tiêu mà thôi.

Lão Ngoan Đồng Nhi vuốt râu gật đầu.

– Đúng đúng…. Nếu Lão Ngoan Đồng Nhi là Ngạn Kim Tiêu thì cũng sẽ nghĩ như Ngạn ca ca.

Kim Tiêu vuốt cằm :

– Vậy ngoài lão huynh ra còn ai dụng được Vô Địch chưởng?

Lão Ngoan Đồng Nhi dốc vò rượu tu một hơi dài rồi đặt xuống :

– Chỉ có cái gã mà Ngạn ca ca đã nghĩ tới là dụng được Vô Địch chưởng.

Kim Tiêu chau mày nạt ngang :

– Cái con khỉ.

– Ngạn ca ca chửi ta là con khỉ à?

– Lão huynh biết Ngạn Kim Tiêu nghĩ gì không?

– Lão Ngoan Đồng Nhi biết Ngạn ca ca nghĩ lão hủ chính là bá nhân tà sát vô diện gì đó.

– Đúng… Nếu lão huynh không phải là bá nhân tà sát vô diện thì đúng là con khỉ.

Lão Ngoan Đồng Nhi vuốt râu.

Kim Tiêu nhìn lão, giả lả cười, rồi ôn nhu nói :

– Này… Lão huynh hãy tự thú đi… Phải lão huynh đã dụng Vô Địch chưởng giết Đổng Tử Trình Nhuật và cung nữ Vân Vân phải không. Nếu lão tự thú thì Ngạn Kim Tiêu sẽ cho lão uống rượu.

Lão Ngoan Đồng Nhi nhíu mày, trề môi, rồi giả lả nói :

– Tưởng đâu Ngạn cả ca thông minh, không ngờ cũng chẳng thông minh tí nào.

Nếu như Lão Ngoan Đồng Nhi nói Ngạc ca ca chính là bá nhân tà sát vô diện thì sao nào?

– Kim Tiêu mà là cái gã đó à?

– Ừ…

– Hê… đừng có nói bừa chứ.

– Lão cũng bắt chước Ngạc ca ca đó. Ca ca nói bừa nên lão học theo.

– Hê… Chuyện này thì không thể nói bừa được rồi. Cái gã bá nhân tà sát Vô diện kia đã giết chết Đạo lão hòa thượng Giác Chân, ân nhân của Ngạn Kim Tiêu đó.

– Nếu vậy Ngạn ca ca không phải là gã ôn dịch nọ, nhưng nếu xét hung thủ đưa vào võ công thì ca ca cũng đáng đời lắm. Bởi vì ngoài Lão Ngoan Đồng Nhi ra, ca ca cũng có thể luyện thành Vô Địch chưởng mà.

Kim Tiêu nhíu mày. Chàng buông tiếng thở dài ra.

– Lão huynh nói cái con khỉ gì thế nhỉ?

– Lão Ngoan Đồng Nhi nói không đi chứ. Võ công của Ngạn ca ca là học lóm.

Ngạn ca ca đã thấy Lão Ngoan Đồng Nhi thi triển Vô Địch chưởng có thể học lóm, rồi dụng chính Vô Địch chưởng đi giết người thì sao?

Lão vuốt râu, dốc vò rượu uống một hơi hơn nửa rồi nói :

– Có thể Ngạn ca ca vừa mới tụ thành Vô Địch chưởng rồi tìm người thị chứng võ công, chẳng may giết chết Đồng Tử Trình Nhuật và cung nữ Vân Vân cũng nên.

Kim Tiêu nhăn mặt, thò ngón tay ngoáy lỗ nhĩ mình.

– Ngứa lỗ tai quá. Không chịu nổi bởi những lời của lão huynh.

Chàng lườm Lão Ngoan Đồng Nhi trang trọng nói :

– Thôi được, Kim Tiêu nói cho lão huynh biết, Ngạn Kim Tiêu thụ học võ công từ Đại lão hòa thượng Giác Chân đó. Người tuy không phải là sư phụ của Kim Tiêu nhưng lại là người truyền thụ nội lực và những bí thuật chân truyền như “Bách Bộ Hư Tướng” cùng Thiên Cang chỉ cho Kim Tiêu để hộ thân và trốn chạy.

Lão Ngoan Đồng Nhi vuốt râu nhìn Kim Tiêu :

– Bây giờ Ngạn ca ca mới chịu thố lộ thân phận mình.

Lão Ngoan Đồng Nhi nói dứt câu mỉm cười.

Lão nói tiếp :

– Ngạn ca ca ngồi xuống đi.

Kim Tiêu miễn cưỡng ngồi xuống.

Lão Ngoan Đồng Nhi chuốc rượu ra hai chén, từ tốn nói :

– Ngạc ca ca uống với Lão Ngoan Đồng Nhi một chén rượu rồi lão hủ sẽ nói.

Vừa nói lão Ngoan Đổng Nhi đẩy chén rượu về phía Ngạn Kim Tiêu. Lão nói lần thứ hai, Kim Tiêu bưng chén rượu dốc lên miệng uống cạn. Chàng đặt chén rượu xuống bàn nhìn Lão Ngoan Đồng Nhi. Lão vuốt râu bưng chén nhấp một ngụm. Lần đầu tiên Lão Ngoan Đồng Nhi uống rượu một cách thư thả như vậy, Kim Tiêu cũng không khỏi ngạc nhiên. Chàng nghĩ thầm :

– “Lão đang tìm lời để giải trình với mình đây.”

Lão Ngoan Đồng Nhi đặt chén rượu xuống bàn, nhìn Ngạn Kim Tiêu.

– Chắc Ngạn ca ca không biết điều này.

Kim Tiêu khoát tay :

– Lão huynh đừng gọi Kim Tiêu bằng hai tiếng ca ca, gọi là đệ đệ được rồi.

– Lão giữ lời mà.

– Kim Tiêu xóa lời nói của lão huynh.

– Vậy, cũng được.

Lão nhấp một ngụm rượu nữa rồi ôn nhu nói :

– Nếu như Lão Ngoan Đồng Nhi là bá nhân tà sát vô diện thì đã giết Ngạn ca ca rồi đâu ngồi đối ẩm với Ngạc ca ca.

Kim Tiêu nheo mày :

– Kim Tiêu nói rồi. Lão huynh đừng gọi Kim Tiêu là Ngạc ca ca mà. Có sửa được không?

Lão Ngoan Đồng Nhi giả lả cười.

Lão vừa cười vừa vuốt râu nhìn Ngạn Kim Tiêu.

– Ừ, thì sẽ không gọi Kim Tiêu bằng Ngạn ca ca nữa.

Lão lại chuốc rượu ra chén một cách rất thư thả chẳng có gì gấp gáp.

Lão ôn nhu nói :

– Lão Ngoan Đồng Nhi biết Ngạn Kim Tiêu có quan hệ với Giác Chân đại sư nên mới nói ra điều bí mật này.

– Lão huynh cứ dềnh dàng, nói nhanh cho Kim Tiêu biết đi.

– Cái gì cũng phải có đầu có đuôi chứ. Chuyện này chỉ có mình Lão Ngoan Đồng Nhi và Giác Chân đại sư biết được mà thôi.

– Lão huynh có quan trọng quá không?

– Cái gì là quan trọng quá.

– Người biết chuyện quan trọng thì trở nên quan trọng đó mà.

Lão Ngoan Đồng Nhi nheo mày, gắt gọng nói :

– Có muốn nghe không?

Kim Tiêu giả lã cười :

– Tất nhiên thì muốn nghe rồi.

– Muốn nghe thì đừng nói lão huynh quan trọng đó nhé. Còn như Ngạn Kim Tiêu cho Lão Ngoan Đồng Nhi này muốn làm người quan trọng, thì lão sẽ không nói cho Ngạn Kinh Tiêu biết.

Kim Tiêu bưng chén rượu uống cạn rồi nhìn Lão Ngoan Đồng Nhi.

– Được rồi, được rồi… Kim Tiêu sẽ không cho lão huynh muốn làm người quan trọng nữa.

– Có thế chứ.

Lão bưng chén rượu nhấp một ngụm rồi nhìn Kim Tiêu ôn nhu nói :

– Mười tám năm trước, lúc bấy giờ Ngạn Kim Tiêu chắc chỉ mới vừa mười tám đôi mươi, đúng không?

– Không sai… chỉ sai một chút, nếu chuyện xảy ra trước đây mười tám năm thì lúc đó Ngạn Kim Tiêu đã biết hỉ mũi sạch rồi. Kim Tiêu được ba tuổi, đã là một tiểu đồng thông minh rồi đó.

Lão Ngoan Đồng Nhi mỉm cười, ôm quyền :

– Ba tuổi biết hỉ mũi sạch, kỳ tài, kỳ tài, khâm phục… Khâm phục. Lão Ngoan Đồng Nhi những tưởng đâu Ngạn Kim Tiêu bấy giờ mũi dãi thò lò, thậm chí còn ngủ tè ra quần đấy chứ.

Kim Tiêu nhăn mặt :

– Lão huynh nói thế mà cũng nói, không chừng suy bụng ta ra bụng người đó. Lão Ngoan Đồng Nhi nói tiếp đi.

Lão Ngoan Đồng Nhi nhấp một ngụm rượu, rồi ôn nhu nói :

– Mười tám năm trước trên võ lâm giang hồ xuất hiện một người. Người này có tục danh là Vương Tự Khan. Võ công của Vương Tự Khan cực kỳ cao siêu. à… Lão hủ phải nói võ công của Vương Tự Khan là thứ võ công tổng hợp của tất cả các môn phái trong giang hồ. Hình như tất cả tuyệt kỹ của những môn phái lớn y đều biết. Nói khác đi y là kho bí kiếp võ công của tất cả những đại phái võ lâm.

Kim Tiêu cướp lời Lão Ngoan Đồng Nhi :

– Sao lão huynh biết điều đó?

– Vì ta và Giác Chân đại sư đã gặp Vương Tự Khan. Với bản lĩnh vô công như vậy, Vương Tự Khan đã muốn thị chứng võ công của mình. Con người này có một bí thuật mà giới võ lâm không một người nào biết được, hay có biết cũng không thể luyện thành.

Kim Tiêu cau mày :

– Bí thuật gì?

– Bí thuật Dị dung diện. Y không vận dụng đến thuật dị dung như người ta thường làm, mà có thể dụng công nắn khuôn mặt mình theo ý muốn. Kim Tiêu thử đoán xem, chỉ cần Vương Tự Khan thấy ngươi là có thể nắn khuôn mặt y giống tạc như ngươi.

Kim Tiêu buột miệng nói :

– Bá đạo tà nhân Sát Thủ Vô Diện.

– Đó là theo cách gọi bây giờ, chứ lúc đó y là Vương Tự Khan chứ chẳng là gì cả. Với bí thuật Dị dung kỳ diệu đó, ngươi thử đoán xem, nếu Vương Tự Khan hóa trang thành Hoàng thượng, thì y có thể có cả giang san xã tắc Trung Nguyên này.

Kim Tiêu gật đầu :

– Đúng rồi. Vương Tự Khan biết điều đó không?

– Tất nhiên y biết chứ, nhưng tuyệt nhiên lại không có ý định đó. Điều ham thích của y là muốn thẩm định võ công của giới võ lâm xem ai có thể là thiên hạ vô địch. Hay đúng hơn là y đi theo con đường của Độc Cô Cầu Bại.

– Vậy Tự Khan có là “Độc Cô Cầu Bại” không?

– Tự Khan với võ công và thuật Dị dung của mình đi phiêu bạt giang hồ. Y hóa trang hết từ người này đến người khác, hết vị Chưởng môn này đến vị Chưởng môn khác để thẩm chứng võ công và thu hồi các tuyệt chiêu của những đại phái. Cuối cùng y đến gặp Giác Chân đại sư.

Kim Tiêu cướp lời Lão Ngoan Đồng Nhi :

– Y đã đấu với Giác Chân đại sư?

Lão Ngoan Đồng Nhi gật đầu :

– Y đã đấu với Giác Chân đại sư. Cuộc đấu đó có ta chứng kiến.

– Ai thắng?

– Bất phân thắng bại. Cả hai người đã đấu với nhau suốt một con trăng nhưng chẳng người nào thắng được người nào. Giác Chân đại sư và Vương Tự Khan trở thành tri kỹ, bằng hữu của nhau. Rồi một ngày nọ Tự Khan tìm đến Giác Chân đại sư nói cho người biết y vừa mới được thông tin có một đại cao thủ kỳ tuyệt muốn đấu với y tại Tử Trường.

– Tử Trường? Kim Tiêu chưa bao giờ nghe đến địa danh này.

– Tử Trường chính là chỗ Kim Tiêu đang đứng đây.

Kim Tiêu tròn mắt nhìn Lão Ngoan Đồng Nhi :

– Đổng gia là Tử Trường à?

Lão Ngoan Đồng Nhi gật đầu :

– Đúng! Không biết đại địch của Vương Tự Khan là ai, nhưng khi Tự Khan đến Tử Trường thì từ đó bặt vô âm tích tín. Nhưng năm sau, Tử Trường đã biến mất theo sự mất tích của Vương Tự Khan mà thay vào đó là lãnh địa của Đổng gia.

Lão Ngoan Đồng Nhi bưng chén nhấp một ngụm rồi ôn nhu nới tiếp :

– Sự mất tích kỳ lạ của Vương Tự Khan khiến cho Giác Chân đại sư lo lắng. Người đã truy tìm khắp nơi nhưng không biết gì về hành hung của họ Vương kia. Sau khi trên giang hồ xuất hiện con người bá đạo tà nhân mà Kim Tiêu gọi là Sát Thủ Vô Diện, thì Giác Chân đại sư đã nhờ đến Lão Ngoan Đồng Nhi mai danh ẩn tích ở lại trong Đổng gia. Đại sư hy vọng ta tìm ra một chút ánh sáng nào đó sau khi Vương Tự Khan mất tích từ Đổng gia.

Kim Tiêu nghiêm mặt :

– Lão huynh có bao giờ nghĩ bá đạo tà nhân Sát Thủ Vô Diện kia là Vương Tự Khan?

– Câu hỏi này ta không thể trả lời được. Làm sao ta dám khẳng định bá đạo tà nhân kia là Vương Tự Khan. Nhưng lão hủ biết Vương Tự Khan có một đặc điểm mà chỉ có ta biết mà thôi.

– Giác Chân đại sư biết không?

– Biết chứ.

– Vậy là hai người biết chứ đâu phải một mình lão huynh.

Lão Ngoan Đồng Nhi gượng cười Kim Tiêu hỏi :

– Đặc điểm của Vương Tự Khan là gì? Đặc điểm này có thể nhận dạng ra y không?

Lão Ngoan Đồng Nhi gật đầu :

– Được. Dù Vương Tự Khan có dụng dị dung bí thuật thế nào thì cũng không giấu được đặc điểm này.

– Lão huynh… Đó là đặc điểm gì?

– Đặc điểm của Vương Tự Khan là những thớ thịt trên mặt, phía bên trái thường hay giật nhẹ.

Kim Tiêu nheo mày :

– Điều bí mật này, tại sao Lão Ngoan Đồng Nhi không nói sớm với Kim Tiêu.

– Lão hũ mới gặp Kim Tiêu đây nói sớm thế nào được. Huống chi đây là một bí mật mà chỉ có ta và Giác Chân đại sư biết thôi. Nếu như ngươi gặp được Vương Tự Khan thì dễ dàng nhận ra ngay bá đạo tà nhân Sát Thủ Vô Diện. Dù Dị dung bí thuật có kỳ diệu cao siêu thế nào nhưng nhất định cũng có cái nhược của nó. Cái nhược của thuật dị dung đó chỉ có một người biết, đó là Vương Tự Khan.

– Vương Tự Khan là tà nhân bá đạo thì đâu thể nói cái nhược đó cho mọi người biết chứ. Nếu y nói ra cái nhược kia thì chẳng khác tự hóa giải tuyệt công của mình.

– Lão hủ có nói Vương Tự Khan là bá đạo tà nhân đâu. Nếu như y muốn độc bá võ lâm, hay muốn làm Hoàng thượng thì từ lâu y đã thực hiện điều đó rồi, đầu cần chờ Ngạn Kim Tiêu đến tuổi hai mươi mốt chứ.

Kim Tiêu gật đầu :

– Ờ he, thế lão huynh có tìm ra được Vương Tự Khan không?

– Tìm được thì đã nói làm gì. Tìm được thì lão hủ đâu có chui xuống gầm giường giả say, giả dại trong gian mộc xá này chứ. Giả làm bần nhân lưu bước tại Mộc xá Đổng gia, Lão Ngoan Đồng Nhi chỉ muốn tìm ra manh mối về sự mất tích của Vương Tự Khan và thẩm chứng xem Vương Tự Khan có đúng là tà nhân bá đạo không. Rất tiếc ta chẳng biết được gì.

Kim Tiêu nhịp những ngón tay lên mặt bàn nhìn Lão Ngoan Đồng Nhi :

– Lão huynh, Kim Tiêu đoán chắc Vương Tự Khan không phải là tà nhân bá đạo.

– Sao ngươi dám khẳng định như thế?

– Nếu Vương Tự Khan là tà nhân bá đạo Sát Thủ Vô Diện thì lão huynh không còn được ngồi đối ẩm với Ngạn Kim Tiêu đâu. Y vốn đã biết lão huynh, nên cũng không khó khăn gì để tìm ra thân phận thật của huynh. Để giấu bí mật của mình, Tự Khan sẵn sàng giết huynh. Kim Tiêu nghĩ rằng Vương Tự Khan không khó lắm với việc lấy mạng Lão Ngoan Đồng Nhi.

– Kim Tiêu nói đúng.

– Nhưng Vương Tự Khan chắc chắn có liên quan đến tà nhân bá đạo.

Kim Tiêu dốc chén rượu uống cạn nhíu mày suy nghĩ :

– “Lão huynh Bửu Chỉnh Tư nói thân phận mình có liên quan đến Sát Thủ Vô Diện. Chẳng lẽ mình có liên quan đến Vương Tự Khan”.

Thấy chàng suy nghĩ, Lão Ngoan Đồng Nhi buột miệng hỏi :

– Kim Tiêu nghĩ gì vậy?

– Hổng nghĩ gì hết.

– Lão Ngoan Đồng Nhi cái gì cũng nói với Kim Tiêu hết, còn Kim Tiêu thì luôn úp úp, mở mở giấu ta.

– Có cái gì mới giấu chứ, còn không có thì giấu cái gì bây giờ.

Kim Tiêu vừa nói dứt câu thì nghe tiếng phi tiễn lướt vào môn xá. Ngọn phi tiến ghim vào vách mộc xá, có một tờ giấy bồng điều.

Kim Tiêu nhìn ra ngoài nhưng chẳng thấy người nào.

Chàng nhìn Lão Ngoan Đồng Nhi :

– Xem chừng chỗ ở của lão huynh không bình lặng rồi.

Kim Tiêu vừa nói ra bước đến gở tấm giấy ghim trên mũi phi tiêu. Mở tờ giấy hồng điều, Kim Tiêu nheo mày. Trong tờ giấy hồng điều là một cánh hoa huệ trắng tinh, cùng dòng chữ với nét bút tinh xảo.

– “Ngươi muốn gặp ta, canh tý đêm nay đến Dĩ Hồ.”

Kim Tiêu vò tờ giấy lại đăm chiêu suy nghĩ. Chàng nghĩ thầm :

– “Bá đạo tà nhân chú nhãn đến ta rồi ư?”

Lão Ngoan Đồng Nhi bước đến bên chàng :

– Kim Tiêu có chuyện gì?

Kim Tiêu gượng cười :

– Không có chuyện gì cả.

– Lại không có chuyện gì.

Kim Tiêu vuốt cằm nhìn Lão Ngoan Đồng Nhi :

– Kim Tiêu nghĩ, lão huynh không nên chen vào chuyện này. Lão huynh cũng giữ kín thân phận mình. Không nên xuất hiện đầu lộ diện sớm, việc của lão huynh, lão huynh cứ làm. Hãy để cho con người muôn mặt kia chú ý đến Ngạn Kim Tiêu.

Lão Ngoan Đồng Nhi vuốt râu :

– Ngươi cẩn trọng đó.

Kim Tiêu xòe tay mỉm cười nhỏ giọng nói :

– Đôi cước pháp của Ngạn Kim Tiêu nhanh lắm. Lão huynh không cần phải lo cho Kim Tiêu.

Lão Ngoan Đống Nhi gật đầu :

– Võ công của Vương Tự Khan không tầm thường đâu. Lão nói trước với Kim Tiêu đó.

– Kim Tiêu biết lượng sức mình mà.

Kim Tiêu cùng Lão Ngoan Đồng Nhi quay lại bàn. Lão Ngoan Đồng Nhi vừa chuốc rượu ra chén vừa nói :

– Kim Tiêu nói với Lão Ngoan Đồng Nhi có Trung Nguyên nhứt tửu gì đó, sao không thấy.

– Trong rượu có vô ảnh chi độc, lão huynh có chịu uống không?

Lão Ngoan Đồng Nhi tròn mắt nhìn chàng, rồi khoát tay :

– Rượu độc lão hủ không uống.

– Biết lão huynh sẽ không uống nên Kim Tiêu đổ tất cả rồi. Không uống rượu độc thì tốt hơn đó. Uống rồi nếu không có thuốc giải của Thiên Hựu đạo trưởng, lão huynh không còn đối ẩm với Kim Tiêu được.

Lão Ngoan Đồng Nhi lườm chàng nhưng giữ giọng ôn nhu :

– Kim Tiêu nói thật trong Trung Nguyên nhứt tửu có độc chứ?

– Lão huynh lại hoài nghi lời của Kim Tiêu.

Chàng vừa nói dứt câu thì một giọng nói nhão nhẹt cất lên ngoài gian mộc xá :

– Ngạn Kim Tiêu và lão bần nhân kia muốn uống rượu ngon thì bổn nương có rượu cho hai người đây.

Kim Tiêu và Lão Ngoan Đồng Nhi quay lại nhìn.

La Sát Ngọc Diện Nghiêm Thục, ôm vò rượu đứng ngay ngưỡng cửa.

Kim Tiêu vội đứng lên ôm quyền thủ lễ, giả lả nói :

– Nương nương thân hành đến mộc xá của những bần nhân như Kim Tiêu và lão huynh Ngoan Đồng Nhi vinh hạnh cho Kim Tiêu và Lão Ngoan Đồng Nhi vô cùng.

Lão Ngoan Đống Nhi đứng lên ôm quyền :

– Hạnh ngộ… Hạnh ngộ…

La Sát Ngọc Diện bước đến bàn đặt vò rượu xuống, rồi thản nhiên kéo ghế ngồi bên cạnh Ngạn Kim Tiêu. Thị mở niêm vè rượu, mùi thơm của hảo tửu bốc lên lan tỏa khắp gian mộc xá.

Mới ngửi mùi hương từ vò rượu phả ra mà Lão Ngoan Đồng Nhi đã biểu lộ nét mặt hoan hỷ, thèm thuồng.

La Sát Ngọc Diện nhìn sang Ngạn Kim Tiêu. Chân diện với lớp phấn đầy như chiếc mặt nạ của thị đập vào mắt chàng. Kim Tiêu có cảm giác tởm lợm khi phải thị chứng chân diện của La Sát Ngọc Diện.

La Sát Ngọc Diện từ tốn nói :

– Trong Đổng gia lúc này đã có sự hoài nghi lẫn nhau. Ai cũng có thể là Sát Thủ Vô Diện, nên bổn cô nương phải uống trước, nếu không tin Kim Tiêu sẽ sợ trong rượu lại có Vô ảnh chi độc.

Nói rồi La Sát Ngọc Diện chuốc rượu ra ba chén thản nhiên bưng lấy một chén uống cạn. La Sát Ngọc Diện đặt chén xuống bàn nhìn Kim Tiêu điểm nụ cười mỉm rồi nói :

– Ta uống thêm một chén nữa để Kim Tiêu tin nhé?

La Sát Ngọc Diện lại bưng chén rượu uống cạn, thị chuốc rượu đầy chén rồi nhìn Kim Tiêu nói :

– Trên dịch quán, Nghiêm Thục rất ngưỡng mộ Ngạn Kim Tiêu, nên mới thân hành đưa rượu đến mộc xá của Kim Tiêu để đối ẩm. Ta hy vọng Kim Tiêu không hoài nghi La Sát Ngọc Diện là Sát Thủ Vô Diện.

Kim Tiêu mỉm cười, liếc nhìn những chiếc móng tay nhọn hoắc của La Sát Ngọc Diện. Chàng nghĩ thầm :

– “Sát Thủ Vô Diện có thể hóa trang được bất cứ người nào, nhưng y với Nghiêm Thục nương nương thì gã chịu. Chẳng lẽ mỗi,lần hóa trang thành nương nương, bá đạo tà nhân kia lại phải trét phấn sát lên mặt mình. Y không muốn có chiếc mặt nạ như nương nương rồi”.

Chàng nghĩ rồi ôn nhu nói :

– Nương nương, Kim Tiêu tin Sát Thủ Vô Diện không hóa trang thành nương nương đâu.

– Sao vậy?

Kim Tiêu liếc nhanh qua Lão Ngoan Đồng Nhi, rồi nhìn lại La Sát Ngọc Diện Nghiêm Thục, ôm quyền nói :

– Nương quá đẹp thì cái gã bá đạo tà nhân kia sao có thể hóa trang giống được như nương nương.

Lão Ngoan Đồng Nhi phá lên cười :

– Hây… Ngạn ca ca đúng là biết nhìn người, tinh nhãn của Ngạn ca ca càng khiến Lão Ngoan Đồng Nhi này tâm phục khẩu phục.

Trong khi Lão Ngoan Đồng Nhi thốt ra câu này thì La Sát Ngọc Diện bẽn lẽn, nũng nịu như thiếu nữ tuổi trăng tròn đang trong buổi đầu tìm kiếm tình yêu.

Nghiêm Thục mím hai cánh môi, nghiêng đầu nhướng mày nhìn Kim Tiêu :

– Ngạn huynh nói… khiến cho Nghiêm Thục thẹn chín cả người nè. Không biết huynh nói thật không nhưng Nghiêm Thục thì mắc cỡ quá.

Thấy vẻ bẽn lẽn của La Sát Ngọc Diện Kim Tiêu và Lão Ngoan Đồng Nhi chực cười, nhưng kịp nén lại. Chàng điểm nụ cười mỉm rồi nói :

– Nếu như nương không có nhan sắc mỹ tú thì đâu được giới võ lâm ban tặng cho ngoại hiệu Ngọc diện.

Nghiêm Thục càng nũng nịu hơn :

– Nghiêm Thục đâu có thích người ta chiêm ngưỡng mình. Chẳng quạ tai Nghiêm Thục may mắn được trời cho nhan sắc thôi mà. Ngạn huynh thấy Nghiêm Thục có đẹp không?

– Không thấy nương nương đẹp sao Kim Tiêu dám thốt ra lời nói đó.

Nghiêm Thục liếc mắt đưa tình, rồi bưng chén :

– Ngạn huynh uống với Nghiêm Thục nghe.

La Sát Ngọc Diện gần như quên hẳn sự hiện diện của Lão Ngoan Đồng Nhi mà chỉ chú tâm đến mỗi một mình Ngạn Kim Tiêu.

Không như hai lần trước, lần này La Sát Ngọc Diện bưng chén dùng ống tay áo che lại, ra dáng một trang tiểu thư đoan thục đang uống rượu trước mặt Kim Tiêu :

– Chàng cùng lão Ngoan Đổng Nhi cùng uống rượu với Nghiêm Thục.

Càng uống Nghiêm Thục càng cao hứng vô cùng. Uống được nửa tuần rượu Nghiêm Thục nhìn Ngạn Kim Tiêu chớp mắt với thiện ẩn ý lồng bên trong. Thị ôn nhu nói :

– Nếu Ngạn huynh có hứng thú, Ngọc diện mời Ngạn huynh đến biệt lầu của Nghiêm Thục. Nghiêm Thục và huynh sẽ uống rượu thật say, được biết Ngạn huynh, Nghiêm Thục hứng thú vô cùng.

– Nếu có cơ hội Kim Tiêu sẽ đến đối ẩm với nương nương, nhưng rất tiếc Kim Tiêu chỉ là bần khách không thể nào vào biệt lầu dành chỗ những thượng môn khách trong Đổng gia.

Nghiêm Thục nói ngay khi chàng dứt lời :

– Nếu Ngạn huynh ngại… Ngày mai Nghiêm Thục sẽ cùng với Ngạn huynh rời Đổng gia.

Kim Tiêu gượng cười :

– Nương nương và Ngạn Kim Tiêu sẽ đi đâu?

– Nghiêm Thục thỉnh Ngạn huynh đến Tình Cốc trên Vu Sơn. Trong Tình Cốc, phong cảnh hữu tình thơ mộng, rất đẹp với Nghiêm Thục và Ngạn huynh.

– Nếu có cơ hội Kim Tiêu sẽ đến Tình Cốc vấn an nương nương.

La Sát Ngọc Diện lại mời rượu Ngạn Kim Tiêu.

Uống cạn vò rượu, La Sát Ngọc Diện đứng lên nhìn Kim Tiêu.

Từ lúc bước vào mộc xá, gần như La Sát Ngọc Diện chẳng màn gì đến sự hiện diện của Lão Ngoan Đồng Nhi mà chỉ chú ý đến Ngạn Kim Tiêu mà thôi.

Nhìn Kim Tiêu, La Sát Ngọc Diện từ tốn nói :

– Nghiêm Thục rất muốn gặp Ngạn huynh đó.

Kim Tiêu đứng lên ôm quyền nói :

– Kim Tiêu sẽ gặp lại nương nương.

Nghiêm Thục nũng nịu liếc mắt đưa tình rồi ẻo lã di dời bước rời mộc xá.

Nghiêm Thục đi rồi, Lão Ngoan Đồng Nhi mới chỏi tay đứng lên nói với Kim Tiêu :

– Kim Tiêu thấy cái gì chưa?

– Thấy cái gì?

– Mụ La Sát đó đã ngoài tứ tuần mà cứ gọi Kim Tiêu là Ngạn huynh, hẳn mụ đã có ý rồi đó.

– Thì lão huynh đã gọi Kim Tiêu là Ngạn ca ca đó sao.

– Lão Ngoan Đồng Nhi khác, còn La Sát Ngọc Diện khác. Con nhện độc hung dữ đó đã ngắm đến Ngạn Kim Tiêu rồi đó.

Lão vuốt râu :

– Xem như Ngạn Kim Tiêu tàn đời.

– Tại sao Kim Tiêu tàn dời?

– Kim Tiêu chuẩn bị động phòng với mụ đó đi là vừa.

– Lão huynh nói gì khó nghe vậy?

– Khó nghe nhưng chắc chắn là đúng, không bao giờ sai. Lão hủ đảm bảo với ngươi rằng, La Sát Ngọc Diện đã chấm ngươi và sẽ giăng lưới tình với ngươi. Nhện mà giăng lưới bắt mồi hì xem như con mồi đó không thể nào thoát được. Ngươi nhớ đó, ráng mà tránh cái lưới nhện của mụ.

Kim Tiêu nhìn Lão Ngoan Đồng Nhi.

Lão vuốt râu đắc ý :

– Lão hủ chỉ còn biết nói một lời chúc mừng Ngạn Kim Tiêu.

Lão nói rồi phá lên cười khanh khách với tất cả sự đắc ý của mình.

Lão vừa cười vừa ôm lấy vò rượu chui xuống gầm giường, rồi nói với Kim Tiêu :

– Ngạn ca ca ráng mà giữ mình.

Lão nói rồi lại phá lên cười khành khạch.

Kim Tiêu ngồi xuống, nhìn Lão Ngoan Đồng Nhi. Chàng vuốt cằm :

– Nếu La Sát Ngọc Diện giăng lưới tình, Ngạn Kim Tiêu sẽ đẩy lão huynh vào trong đó.

– Ta không muốn… Ta không muốn…

– Không muốn cũng phải muốn.

– Mụ để mắt đến Ngạn Kim Tiêu chứ đâu để mắt đến lão hủ.

– Kim Tiêu có cách mà.

– Cách gì?

Kim Tiêu vuốt cằm :

– Chỉ cần Kim Tiêu nói với La Sát Ngọc Diện, lão huynh cấm Kim Tiêu không được nhận tình của mụ.

– Lão hủ cấm Kim Tiêu hồi nào?

– Kim Tiêu nói vậy đó, còn tùy lão huynh hành xử thế nào thì tùy.

– Mụ sẽ xé xác lão hủ.

– Nếu lão huynh không muốn mụ xé xác thì hãy tìm cách hóa giải chuyện này cho Kim Tiêu.

– Ngươi…

Kim Tiêu đứng lên :

– Lão huynh chỉ có một sự lựa chọn duy nhất đó mà thôi.

Kim Tiêu nói rồi chấp tay sau lưng đi thẳng một mạch ra cửa. Lão Ngoan Đồng Nhi vội vã chui ra khỏi gầm giường, gọi Kim Tiêu :

– Kim Tiêu…

Kim Tiêu vờ như không nghe bước ra cửa.

Ngoan Đồng Nhi thét lớn :

– Ngươi đi đâu đó?

Kim Tiêu khoát tay :

– Không liên can đến lão huynh. Còn lão huynh thì nên suy nghĩ cách nào hóa giải lưới tình của La Sát Ngọc Diện Nghiêm Thục đi.

Lão Ngoan Đồng Nhi đứng thừ người ra như hóa thành tượng nhìn theo Ngạn Kim Tiêu.

Hai cánh môi lão lập bà lặp bập, nhưng không thốt được lời nói nào. Mãi một lúc lão mới lẩm nhẩm :

– Đồ gian trá… nham hiểm… bỉ ổi…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN