Bách Bộ Ma Ảnh
Chương 24: Dư quang nhật huệ duy
Dư quang nhật huệ duy
Tống Thừa Ân khoanh tay trước ngực nhìn xuống dòng suối trong vắt tợ như một tấm gương phản chiếu cả những tảng mây lờ đờ trên cao. Một chiếc lá thu vàng trôi theo dòng nàng. Thừa Ân nhìn chiếc lá thu vàng nhạt đó mà nghĩ đến Dương Đình Tuyết Anh.
Y thấy Tuyết Anh trong dòng nước, trong như tấm gương đó. Khuôn mặt nàng với những nét u buồn dõi theo ánh mắt của Thừa Ân Thừa Ân buông tiếng thở dài, nhẩm nói :
– Tuyết Anh, rồi ta sẽ tìm con người kia. Thừa Ân sẽ tìm ra hắn.
Tinh nhãn của Thừa Ân nhìn chăm chăm vào chiếc lá khô trôi theo dòng suối mà thả tâm thức vào những hoài niệm với Tuyết Anh. Nghĩ đến Tuyết Anh, Thừa Ân không sao quên được khuôn mặt của nàng trong cái ngày tang tóc đó. Cùng với sự liên tưởng đó, là sự trống rỗng lạ thường pha trộn sự căm phẫn lan tỏa khắp nội thức Thừa Ân.
Một làn gió lạ thổi qua làm xao động mặt nước trong con suối, cùng với làn gió thu nhẹ êm đó. La Sát Ngọc Diện Nghiêm Thục tợ cánh chim nhạn trong bộ cánh màu thiên thanh, nhẹ nhàng lướt xuống ngay trước mặt Thừa Ân.
Chấp tay sau lưng, Nghiêm Thục nhìn Thừa Ân ôn nhu nói :
– Bổn nương không ngờ người chờ bổn nương lại là Tiêu Diêu Khách Tống Thừa Ân.
Thừa Ân nhìn Nghiêm Thục :
– Nghiêm nương nghĩ người nào chờ Nghiêm nương vậy?
– Nếu bổn nương đến đây là vì Ngạn Kim Tiêu chứ không có ý với Tống Thừa Ân đâu.
Thừa Ân Nghiêm giọng nói :
– Tại hạ thay Ngạn Kim Tiêu đến gặp Nghiêm nương.
– Thay Ngạn Kim Tiêu.
Thừa Ân gật đầu.
Nghiêm Thục cười mỉm rồi nói :
– Bổn nương chỉ muốn gặp Ngạn Kim Tiêu mà thôi, chứ tuyệt nhiên không diện kiến Tiêu Diêu Khách Tống Thừa Ân.
Nhìn Thừa Ân, Nghiêm Thục nhún vai nói tiếp :
– Trên võ lâm có một người mà bổn nương không bao giờ muốn gặp chính là Tống Thừa Ân. Túc hạ đừng làm phiền ta nhé.
Nghiêm Thục nói rồi toan thi triển khinh công bỏ đi, nhưng Thừa Ân đã nhanh hơn cản La Sát Ngọc Diện lại.
– Nghiệm nương chưa đi được đâu.
– Thừa Ân cản bổn nương à? Nếu bổn nương muốn đi thì ai cản được nhỉ?
Thừa Ân nghiêm mặt định nhãn nhìn La Sát Ngọc Diện.
– Thừa Ân không làm phiền đến Nghiêm nương, cũng không bao giờ gặp lại Nghiêm nương, nhưng trước khi ta và Nghiêm nường chia tay…. Thừa Ân muốn biết một điều.
La Sát Ngọc Diện Nghiêm Thục chu hai cánh môi, rồi nói :
– Tống Thừa Ân đi tìm người khác mà hỏi. Đừng hỏi gì ở ta cả.
– Nghiêm nương phải nói cho Tống Thừa Ân biết Tà Nhân Vô Diện, nói đúng hơn Sát Thủ Vô Diện là ai. Thừa Ân biết được câu trả lời sẽ không làm phiền Nghiêm nương.
La Sát Ngọc Diện nhìn Tống Thừa Ân bằng thứ ánh mắt không chút thiện cảm.
– Tống túc hạ muốn hỏi bổn nương về chân tướng thật của Sát Thủ Vô Diện à?
Thừa Ân gật đầu, ôm quyền :
– Thừa Ân rất mong Nghiêm nương chỉ giáo.
– Tại sao Tống Thừa Ân lại hỏi Nghiêm nương này chứ, mà không hỏi người nào khác?
– Bởi chỉ có Nghiêm nương thấy được chân tướng của Sát Thủ Vô Diện.
– Tống túc hạ cho bổn nương thấy chân diện Sát Thủ Vô Diện ư?
Nghiêm Thục cau mày :
– Nguyên nhân nào Tống túc hạ cho Nghiêm nương biết chân tướng Sát Thủ Vô Diện?
Thừa Ân lấy chiếc trâm có hình con nhện đính trên đầu đưa tới trước.
– Đây là tín vật của Nghiêm nương lưu lại mộc xá cho Ngạn Kim Tiêu. Chứng tỏ trước khi Sát Thủ Vô Diện lấy mạng Lão Ngoan Đồng Nhi, Nghiêm Thục đã nhận ra y.
Đôi chân mày vòng nguyệt của Nghiệm Thục nhíu lại.
– Đúng… Cây trâm đó là của Nghiêm Thục, nhưng bổn nương lưu lại cho Ngạn Kim Tiêu thứ không dành cho Tống Thừa Ân. Nếu Ngạn Kim Tiêu, Nghiêm Thục sẽ nói, còn Tống Thừa Ân thì không.
Thừa Ân buột miệng hỏi :
– Tại sao?
– Nghiêm Thực không cần thiết phải trả lời câu hỏi đó của Tống Thừa Ân. Nói cách nào đó thì ta muốn nói thì nói, không nói là quyền của Nghiêm Thục.
Thừa Ân đanh mặt, nhìn La Sát Ngọc Diện Nghiêm Thục.
– Tống Thừa Ân buộc Nghiêm nương phải nói.
Nghiêm Thục nhìn sửng Thừa Ân :
– Tống túc hạ buộc được La Sát Ngọc Diện Nghiêm Thục sao. Từ trước đến nay La Sát Ngọc Diện chưa từng bị ai bức ép cả. Nghe lạ lỗ tai lắm đó.
Hừ nhạt một tiếng, La Sát Ngọc Diện gắt giọng nói :
– Tống Thừa Ân làm gì để buộc ta nói ra điều mình biết nào.
Câu hỏi của La Sát Ngọc Diện khiến Thừa Ân không khỏi bối rối. Y miễn cưỡng :
– Tại sao cứ phải Ngạn Kim Tiêu, Nghiêm nương mới thố lộ bí mật đó, còn Tống Thừa Ân thì không?
– Ý của ta là như vậy, chẳng một ai trong giang hồ võ lâm cấm được Nghiêm Thục.
Thừa Ân buông tiếng thở dài rồi nói :
– Thừa Ân buộc Nghiêm nương phải nói ra bí mật đó.
– Nói như vậy xem ra Tiêu Diêu Khách Tống Thừa Ân kiêu hãnh quá đó.
– Ta không kiêu hãnh, nhưng Nghiêm nương đã buộc Tống Thừa Ân.
Thừa Ân nói đứt câu chớp động thân pháp lướt tới La Sát Ngọc Diện. Phối hợp với bộ pháp chớp nhoáng đó, chỉ khí của Tống Thừa Ân cắt ra điểm tới Nghiêm Thục. La Sát Ngọc Diện không chút e dè né tránh chiêu công của Tống Thừa Ân mà dựng ngọc thủ đón thẳng đỡ thẳng vào chỉ công của đối phương.
Chát…
Chưởng chỉ chạm nhau, hai người đồng trượt dài về sau những hai trượng không người nào chiếm được thế thượng phong.
La Sát Ngọc Diện gắt giọng nói :
– Bản lĩnh của Tiêu Diêu Khách Tống Thừa Ân chỉ có bao nhiêu đó thôi.
Nói dứt lời La Sát Ngọc Diện Nghiêm Thục xoay tít đôi ngọc thủ. Từ mười đầu ngón tay nhỏ nhắn của Nghiêm Thục, mười sợi tơ óng ánh cắt ra kết thành một vòng lưới chụp tới đối phương.
Chiêu công kỳ dị, biến hóa khó lường của La Sát Ngọc Diện khiến Tống Thừa Ân không khỏi bối rối. Thừa Ân buộc phải lạng bộ né tránh.
Mười sợi tơ công hụt Thừa Ân, điểm vào tảng đá sau lưng y.
Bộp…
Tảng đá bị xuyên thủng mười lỗ, rồi vỡ ra thành những mảnh vụn.
La Sát Ngọc Diện lắc đôi ngọc thủ, mười sợi tơ nhanh chóng cuộn lại và mất hút trong ngọc thủ của thị.
La Sát Ngọc Diện cười khẩy rồi nói :
– Tại sao Tống các hạ né tránh vậy. Bổn nương dám đỡ ngươi một chưởng, ngươi không đám đỡ tuyệt kỹ của La Sát Ngọc Diện hay sao?
Chân diện Thừa ăn sượng sùng khi phải nghe lời nói khích này của La Sát Ngọc Diện. La Sát Ngọc Diện nói tiếp :
– Bổn nương nghĩ ngoại hiệu Tiêu Diêu Khách Tống Thừa Ân chỉ là cái tên hữu danh vô thực. Người võ lâm đã nhìn lầm Tống Thừa Ân rồi.
Thừa Ân trừng mắt nhìn nghiêm thục :
– Nghiêm nương hãy dựng lại tuyệt công đó đi.
– Nghiêm Thục rất sẵn lòng.
Vừa nói, Nghiêm Thục vừa xoay tròn đôi bản thủ. Một lần nữa mười sợi tơ lại cắt ra lướt tới Tống Thừa Ân như một tấm màng nhện.
Lần này không né tránh tuyệt công của đối phương, Thừa Ân xoay tròn thân thủ.
Mười dạ tinh sa sáng ngời thoát ra từ thể pháp của Thừa Ân đón lấy đầu mười sợi tơ óng ánh.
Chát… chát… chát…
Những âm thanh khô khốc nghe buốt cả cột sống phát sinh khi những đốm tinh sa kia chạm thẳng vào đầu những sợi tơ. Mười sợi tơ óng ánh chùng xuống, ngay lập tức La Sát Ngọc Diện thu hồi lại. Mười sợi tơ vừa trong đôi ngọc thủ của La Sát Ngọc Diện thì một chớp quang vàng nguyệt thoát ra từ Tống Thừa Ân. Đạo chớp quang này nhanh hơn chớp mắt xông thẳng đến La Sát Ngọc Diện Nghiêm Thục. La Sát Ngọc Diện vừa thu hồi mười sợi tơ thì chớp thấy sát quang hướng tới mình với áp lực trùng trùng. La Sát Ngọc Diện Nghiêm Thục chỉ kịp ngã người về sau né tránh trong đường tơ kẽ tóc. Mặc dù né tránh được đạo sát quang vàng ửng kia, nhưng La Sát Ngọc Diện vô hình trung rơi vào thế hạ phong.
Nếu lúc này Thừa Ân liền thủ tập kích thì rõ ràng Nghiêm Thục La Sát Ngọc Diện khó mà phán ứng kịp. Nhưng Thừa Ân lại không tận dụng cơ hội đó mà chấp tay sau lưng nhìn Nghiêm Thục.
Lấy lại tán bộ Nghiêm Thục nhìn Thừa Ân.
Thừa Ân ôm quyền từ tốn nói :
– Tại hạ đã kính Nghiêm nương một trượng, rất mong Nghiêm nương kính lại một bước.
– Như thế mà kính Nghiêm nương ư?
La Sát Ngọc Diện hừ nhạt rồi nói :
– Nếu như ngươi muốn biết Sát Thủ Vô Diện là ai, thì hãy đến Tình Cốc trên Vu Sơn gặp bổn nương.
Lườm Tống Thừa Ân, Nghiêm Thục quay bước thi triển khinh công bỏ đi một mạch mà không ngoáy đầu nhìn lại.
Thừa Ân gọi với theo :
– Nghiêm nương.
Mặc dù Nghiêm nương nghe Thừa Ân gọi mình nhưng vẫn không giảm cước pháp, thậm chí còn gia tăng thêm mà bỏ đi.
Nghiêm Thục, La Sát Ngọc Diện đi rồi, Thừa Ân đứng ngẩn ra nhẩm nói :
– Nghiêm nương lâm khó cho ta ư? Cùng với lời nói đó, Thừa Ân nhìn xuống dòng suối mà cảm nhận một sự trống rỗng lan tỏa trong nội thức mình.
Thừa Ân nghĩ thầm :
– “Ta biết tìm Sát Thủ Vô Diện ở đâu?”
Ý niệm đó còn đọng trong đầu Thừa Ân thì những viên cuội lăn tăn đến dưới chân y mà tuyệt nhiên chẳng có lấy một ngọn cuồng phong nào.
Hiện tượng đó khiến Thừa Ân cau mày.
Thừa Ân quay ngoắt lại.
Đôi chân mày của Thừa Ân nhíu lại khi đập vào mắt chàng là một Tống Thừa Ân thứ hai giống như hai giọt nước từ khuôn mặt đến trang phục. Sự xuất hiện của Tà Nhân Vô Diện tự lúc nào mà Thừa Ân không hề phát hiện cho đến khi có những viên cuội lăn đến chân mới biết, điều đó khiến Thừa Ân phải tự lự.
Hai người đối mặt nhìn nhau.
Tà Nhân Vô Diện chấp tay sau lưng nhạt nhẽo nói cũng bằng chất giọng chẳng khác gì Thừa Ân :
– Tiêu Diêu Khách muốn tìm ta à?
Chân diệnThừa Ân nổi ngay làn sát khí rừng rực, Y gật đầu :
– Kẻ Tống Thừa Ân ra đi tìm chính là tôn giá.
– Phải chăng vì cái chết của tân nương Dương Đình Tuyết Anh mà Tiêu Diêu Khách tìm ta?
– Không sai.
Tiêu Diêu Khách tìm ra để làm gì, trả hận chăng?
– Không sai. Nợ máu mà tôn giá đã vay của Dương Đình Tuyết Anh, Tống Thừa Ân buộc phải đòi lại.
Tà nhân vô điện ngửa mặt cười khanh khách. Nghe tràng tiếu ngạo của Tà Nhân Vô Diện, Tống Thừa ăn nhíu mày.
Cắt ngang tràng tiểu ngạo tự thị, Tà Nhân Vô Diện gằn giọng nói :
– Người anh hùng luôn biết lượng sức mình để hành sự, không biết Tống Thừa Ân có lượng sức của mình chưa?
– Nói như vậy, tôn giá có muốn đấu với ta một trận sinh tử không?
– Rất khí khái.
– Tôn giá đồng ý chứ?
– Ta đồng ý nhưng không phải lúc này.
– Vậy khi nào?
– Nếu Tống Thừa Ân muốn cùng ta giao thủ một trận kinh thoạt động địa để biết ai là người thắng, ai là người thua, ai phải chết và người nào được sống thì trước tiên Thừa Ân phải làm cho ta một việc.
– Việc gì? Tôn giá muốn ta giết người?
Tà Nhân Vô Diện lắc đầu :
– Ta đâu muốn Thừa Ân giết người. Tiêu Diêu Khách chẳng bao giờ giết người bừa bãi, mà chỉ giết người khi cần giết.
– Thế tôn giá muốn ta làm điều gì nào?
Tà Nhân Vô Diện gằn giọng trang trọng :
– Khi nào Tống Thừa Ân có được Ngọc ấn thì mới có cuộc giao thủ định đoạt với ta. Bằng như không có, chừng đi tìm ta vô ích thôi. Không thể tìm được ta đâu.
Tà Nhân Vô Diện cười khẩy rồi nói tiếp :
– Tống Thừa Ân có thừa bản lĩnh để lấy Ngọc ấn mà. Ta chờ đợi Tống Thừa Ân trong cuộc giao đấu sinh tử đó, ta cũng cho Thừa Ân biết ta là ai.
Tà Nhân Vô Diện đổi giọng ôn nhu từ tốn nói tiếp :
– Hy vọng Tống Thừa Ân sẽ không bỏ qua cơ hội mà ta ban tặng.
Nói rồi Tà Nhân Vô Diện toan bỏ đi, Thừa Ân gọi lại :
– Hãy cho ta biết, vì sao tôn giá giết Dương Đình Tuyết Anh? Một nhi nữ chẳng có lấy chút võ công gì.
Tà Nhân Vô Diện nhìn lại Tống Thừa Ân.
– Tống Thừa Ân sẽ có được câu trả lời sau khi có Ngọc ấn. Câu trả lời sẽ được ta ban tặng trong cuộc giao thủ. Nhớ đừng bỏ qua cơ hội này.
Nói rồi Tà Nhân Vô Diện thi triển khinh thuật nhoang nhoáng, chẳng mấy chốc đã mất dạng.
Nhìn Tà Nhân Vô Diện thi triển khinh công, Thừa Ân nhận ra ngay đó là tuyệt kỹ bộ pháp “Bách Bộ Hư Tướng”. Một bộ pháp mà chỉ có những cao tăng thượng thừa của Thiếu Lâm tự mới thi triển được. Thậm chí ngay cả Phương trượng Thiếu Lâm Giác Viễn đại sư cũng không thi triển được như Tà Nhân Vô Diện.
Tà Nhân Vô Diện đi rồi, Thừa Ân vẫn còn nỗi bồi hồi, mông lung. Thừa Ân đã đi tìm con người đó nhưng đến khi đối mặt thì rõ ràng trong nội thức Thừa Ân lại có cảm giác bồi hồi khó tả. Một thứ cảm giác chưa từng có.
Tống Thừa Ân buông tiếng thở dài.
Tiếng thở dài còn đọng trên miệng Thừa Ân thì Ngạn Kinh Tiêu xuất hiện.
Ngạn Kim Tiêu vừa đi về phía Thừa Ân vừa nói :
– Tống đại ca trốn ra đây mơ tưởng về cục mỡ của mình, khiến cho Kim Tiêu thì muốn đỏ con mắt.
Nghe Kim Tiêu nói, Thừa Ân nhíu mày nhìn chàng.
Kim Tiêu bước đến trước mặt Thừa Ân.
– Chuyện gì khiếnTống huynh có bộ mặt khó coi như vậy. Huynh hẳn đang tưởng nhớ về Dương Đình Tuyết Anh phải không?
Thừa Ân lại buông tiếng thở dài rồi miễn cưỡng nói :
– Ngươi đừng hỏi ta những điều đó.
Kim Tiêu nhìn quanh :
– Y Huynh vừa mới giao thủ với ai phải không?
Thừa Ân gật đầu.
Kim Tiêu hỏi :
– Với ai vậy?
– La Sát Ngọc Diện Nghiêm Thục.
Kim Tiêu trố mắt nhìn Thừa Ân.
– La Sát Ngọc Diện Nghiêm Thục. Tại sao huynh lại giao thủ với Nghiêm Thục phu nhân.
– Ta muốn thị nói ra Sát Thủ Vô Diện là ai?
Kim Tiêu vuốt cằm rồi lắc đầu :
– Tống huynh nghĩ Nghiêm Thục biết được chân diện của Tà Nhân Vô Diện à? Không ngờ Tiêu Diêu Khách lại không được thông minh nhỉ.
– Ngươi…
– Hậy.. Nếu như La Sát Ngọc Diện Nghiêm Thục mà biết được chân diện của Tà Nhân Vô Diện thì đâu còn tồn sinh nữa chứ. Huynh nghĩ Nghiêm Thục lưu lại cây trâm là nghĩ Nghiêm nương biết chân diện Tà Nhân Vô Diện à?
– Ta nghĩ như vậy.
– Nếu Tà Nhân Vô Diện để cho Nghiêm nương thấy mặt mình thì đâu còn là Tà Nhân Vô Diện.
Kim Tiêu vỗ lên vai Tống Thừa Ân.
– Huynh đừng có mơ hồ mộng tưởng như vậy. Không dễ gì biết được chân diện tướng của Tà Nhân Vô Diện đâu.
Kim Tiêu vuốt cằm, chắc lưỡi nói :
– Đã có chuyện xảy ra với Mộng Di Hoa quý nương rồi, Kim Tiêu mới tìm huynh.
Thừa Ân buột miệng nói.
– Chuyện gì?
– Mộng Di Hoa đã bị trúng độc. Nên Ngạn Kim Tiêu phải tìm Tống huynh.
– Tìm ta làm gì?
– Đổng huynh nhờ đệ đi tìm Tống huynh. Chỉ có Tống huynh mới có thể dụng nội lực trút độc trong nội thể của quý nương Mộng Di Hoa.
Kim Tiêu buông tiếng thở dài :
– Huynh và Đổng Kỹ Thượng đại ca là bằng hữu tri kỹ, nhất định đâu để cho Mộng Di Hoa quý nương táng mạng tiêu đời vì độc công của Tà Nhân Vô Diện.
Tống Thừa Ân nhìn thẳng vào mắt Kim Tiêu.
Tiếp nhận ánh mắt xoi mói của Thừa Ân, Kim Tiêu nhíu mày :
– Tống huynh nhìn đệ bằng ánh mắt gì kỳ vậy? Bộ Ngạn Kim Tiêu giống Tà Nhân Vô Diện lắm hay sao?
Tống Thừa Ân lắc đầu :
– Thừa Ân không bao giờ nghĩ Ngạn Kim Tiêu là Tà Nhân Vô Diện.
– Vậy tại sao huynh nhìn đệ bằng ánh mắt đó.
Buông một tiếng thở dài, Thừa Ân nói :
– Kim Tiêu, ngươi còn nhớ lời hứa của ngươi không?
– Nhứt ngôn ký xuất tứ mã nan truy, một lời Kim Tiêu nói ra thì không bao giờ thay đổi. Nhứt nhứt phải thực hiện cho bằng được. Nhưng Kim Tiêu hứa với Tống huynh cái gì nhỉ?
Thừa Ân cau mày nhìn Kim Tiêu như muốn nuốt chửng chàng :
– Ngươi…
Kim Tiêu nhăn mặt :
– Đệ quên thì huynh nhắc lại. Cái gì mà trừng mắt nhìn Kim Tiêu chứ.
– Ngươi nói nhứt ngôn ký xuất tứ mã nan truy, thế mà lại quên lời hứa của mình.
– Cái gì đáng quên thì quên, cái gì đáng nhớ thì nhớ. Đệ hứa nhưng cũng phải cho đệ quên chứ. Hứa mà nhớ hoài thì còn chỗ trong đâu để nhớ chuyện khác.
Kim Tiêu xoa hai bàn tay vào nhau :
– Nếu như lời đệ hứa mà cũng quên thì cho quên luôn quên cũng là điều cần thiết đấy chứ. Nhớ nhiều quá đâm ra mệt óc và mất thần thôi.
– Tống Thừa Ân nhắc cho người nhớ.
Kim Tiêu gật đầu.
– Huynh nhắc lại cho Kim Tiêu nhớ đi.
– Tống Thừa Ân cần Ngọc ấn.
Kim Tiêu gật đầu.
– Đệ nhớ ra rồi…
– Ngươi giữ lời với ta chứ.
– Tống huynh muốn có miếng mồi ngon như con cá lớn phải không.
– Kim Tiêu chỉ nên biết ta cần Ngọc ấn.
– Đệ biết mà. Nhưng để hỏi Tống huynh… huynh có lượng sức mình chưa, kẻ câu con cá kình này mà không biết lượng sức không chừng mất cả chì lẫn chài đó.
– Kim Tiêu không cần phải lo đến điều đó, Thừa Ân biết hành sự như thế nào.
Buông một tiếng thở dài, Thừa Ân nói tiếp :
– Chừng nào Kim Tiêu đi lấy Ngọc ấn.
– Ơ…. muốn lấy Ngọc ấn đâu phải dễ. ít ra thì đệ cũng phải biết mọi ngóc ngách trong điện Thái Hòa. Huynh biết không.
Thừa Ân lắc đầu.
– Mặc dù là mật sứ, nhưng ta không được quyền vào điện Thái Hòa.
– Phải chi huynh biết thì Ngạn Kim Tiêu không hao công tốn sức. Muốn lấy Ngọc ấn, trước tiên phải biết mọi ngóc ngách trong điện Thái Hòa. Người duy nhất biết mọi ngóc ngách trong điện Thái Hòa là quí nương Mộng Di Hoa bởi vì Di Hoa từng là tài nhân của tiên đế. Chẳng lẽ Kim Tiêu gặp Mộng Di Hoạ quí nương, huynh tất hỏi Mộng Di Hoa. Hê…. điều đó khó cho Ngạn Kim Tiêu đó. Huynh tất hỏi quí nương Mộng Di Hoa chẳng khác nào làm chuyện lạy ông tôi ở bụi này. Muốn lấy một món đồ gì thì Kim Tiêu chỉ có một cơ hội thôi, không có cơ hội thứ hai đâu. Huống chi món vật mà Tống huynh cần lại là Ngọc ấn. Hoàng thượng mà biết được thì Kim Tiêu có ba đầu sáu tay, tám cẳng cũng không có chỗ dung thân đâu.
Thừa Ân buông tiếng thở dài.
– Ngươi chết ta sẽ chết theo ngươi.
Kim Tiêu khoát tay.
– Hây… Kim Tiêu đâu có muốn chết. Bên cảnh giới hư vô Tống huynh còn có cục mỡ Dương Đình Tuyết Anh, chứ Kim Tiêu thì chẳng có ai cả. Đệ hổng muốn chết đâu.
Thừa Ân cau mày.
– Kim Tiêu hãy bỏ đi hai tiếng cục mỡ này, cục mỡ kia.
Kim Tiêu giả lả cười.
– Đệ quen rồi.
Kim Tiêu vuốt cằm.
– Tống huynh… Mộng Di Hoa quí nương đang lâm nạn… huynh hãy giúp quí nương Mộng Di Hoa.
Thừa Ân gật đầu.
– Chúng ta đi thôi..
Thừa Ân sải bước đi nhanh. Kim Tiêu nối gót theo sau.
Kim Tiêu nhìn những bước chân của Tống Thừa Ân mà nghĩ thầm.
– Hẳn huynh ấy nông nổi trả thù cho Dương Đình Tuyết Anh tân nương nên mới hối thúc mình như vậy. Xem ra Tống huynh cũng là một gã si tình lãng mạn mà sao phải trả thù chứ. Có trả thù thì Dương Đình Tuyết Anh cũng không sống được.
Kim Tiêu đi nhanh hơn, sánh bước cùng với Thừa Ân :
– Tống huynh! Tại sao Tà Nhân Vô Diện lại đầu độc Mộng Di Hoa.
– Khi nào ta gặp con người đó sẽ hỏi câu hỏi này và sẽ có câu trả lời cho Ngạn Kim Tiêu.
Kim Tiêu dừng bước lầu bầu nói :
– Trả lời như vậy mà cũng trả lời, biết vậy Ngạn Kim Tiêu cũng chẳng cần hỏi Tống huynh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!