Bách Bộ Ma Ảnh
Chương 37: Trắc túc vô hành kính
Trắc túc vô hành kính
Kim Tiêu nhìn Giang Vi Tử, nhướng mày nói :
– Nữ nhân xinh đẹp như nàng, đừng có mở miệng ra là nói giết người. Không sợ thiên hạ cho là bà la sát sao, bị thiên hạ cho là bà la sát không chừng khó kiếm được một đấng phu quân. Phòng không gối chiếc, đêm buồn nhìn trăng, nghe tiếng mưa rơi, đông đến lạnh lùng giá buốt hổng ai sưởi ấm, lúc đó hối thì đã muộn rồi.
Giang Vi Tử cắn răng trên vào môi dưới.
– Ta không thích nghe những lời nói này.
– Chân ngôn khó nghe, sàm nịnh thì ai cũng thích. Cô nương sống trong nội cung quen rồi. Lại luôn ở bên cạnh Thiên tử, ngày ngày được mọi người cúi đầu nên chỉ thích nghe những lời chót lưỡi đầu môi, miễn làm sao nghe đã cái lỗ nhi thì thích. Còn những lời thật làm sao nghe được.
Vừa nói Kim Tiêu vừa gỡ tay nàng ra khỏi yết hầu.
Giang Vi Tử trừng mắt nhìn Kim Tiêu.
– Bổn cô nương chưa tha cho ngươi, ngươi lại tự nhiên như vậy à?
Kim Tiêu mỉm cười giả lả nói :
– Sợ tiểu thư mỏi tay, bộ tiểu thư không biết mỏi tay à. Hay ngọc thủ của tiểu thư biến thành đá rồi.
Nàng hừ nhạt rút tay lại.
Kim Tiêu nói tiếp :
– Nếu như tiểu thư có ý giết Ngạn Kim Tiêu thì đã hành động rồi. Còn chỉ đặt trảo vào yết hầu thôi mà không bứt thanh quản hay khí quản thì rõ ràng tiểu thư chưa muốn lấy mạng tại hạ.
Chàng nói rồi bước lại ghế thản nhiên ngồi xuống. Kim Tiêu đạp ghế trượt ra phía sau hòn non một bộ. Rồi thản nhiên tựa lưng vào thành ghế gác chân lên bàn. Thuận tay chàng bẻ lấy một quả chuối bóc vỏ ăn ngon lành. ăn xong quả chuối đó, Kim Tiêu quẳng vỏ chuối xuống sàn thủy xá.
Hành động của chàng khiến Giang Vi Tử cau mặt biểu thị thái độ khó chịu.
Kim Tiêu nhìn nàng mỉm cười, rồi bẻ lấy một quả chuối đưa về phía nàng.
– Tiểu thư ăn chuối không?
Giang Vi Tử cắn răng trên vào môi dưới. Nàng gắt giọng nói :
– Ta không ăn những thứ đó.
Kim Tiêu bỏ vỏ chuối xuống bàn. Chàng ngẩng mặt nhìn lên trần thủy xá, nhún vai nói :
– Tại hạ quên mất, tiểu thư là trang thiên kim, hay là người cao sang kim chi ngọc điệp thì đâu có ăn những món ăn dân dã như Ngạn Kim Tiêu.
Giang Vi Tử lừ mắt nhìn chàng.
– Ngươi bỏ chân xuống khỏi bàn.
– Đây là nhà của Ngạn Kim Tiêu mà… tự nhiên tiểu thư xông vào rồi còn muốn làm chủ của tại hạ nữa. Lạ quá nhỉ.
Chàng chắc lưỡi.
– Mà nghĩ cho cùng, tiểu thư cũng có thể là chủ nhân của tại hạ. Bởi vì cái gì của Ngạn Kim Tiêu, cô nương đã đều thấy cả rồi.
Sắc diện nàng đỏ bừng.
– Ngươi đừng sàm ngôn. Ta không thấy gì cả.
Kim Tiêu gật đầu :
– Đúng rối… Khi người ta che mặt thì làm sao mà thấy chứ. Tiếc cho tiểu thư thật.
Cái đáng thấy thì không thèm nhìn, sau đó lại đi tìm tại hạ, có lạ không nhỉ.
Sắc diện của Giang Vi Tử tái dần ra.
Nàng gằn giọng nói :
– Đạo Soái Dương Châu… Giang Vi Tử không phải là hạng nữ lưu để ngươi xem thường đâu.
Vừa nói Giang Vi Tử vừa bước đến bên bàn. Nàng toan vươn trảo chụp lấy chân Kim Tiêu, nhưng chàng đã nhanh hơn thả chân xuống khỏi bàn.
Kim Tiêu gắt giọng nói :
– Làm gì nàng nóng giận dữ vậy?
– Ta có thể bẽ gãy tứ chi ngươi, biến ngươi thành phế nhân.
– Cần gì phải làm như vậy… Tại hạ đâu còn sống bao lâu nữa mà phải bị trừng trị thành phế nhân.
Nói rồi Kim Tiêu bưng vò rượu dốc lên miệng uống. Chàng đặt vò rượu xuống bàn nhìn Giang Vi Tử.
– Trong điện Thái Hòa, tại hạ không nhìn rõ nàng lắm nhưng bây giờ nhìn kỹ mới thấy nàng đẹp, thích chết đi được.
– Ngươi…
Kim Tiêu giã là cười rồi nói :
– Còn nàng có thấy tại hạ đẹp không. Những nữ nhân nào lỡ chiêm ngưỡng nhân dạng của Ngạn Kim Tiêu mà không nhận ra cái đẹp của Ngạn Kim Tiêu, đó là những nữ nhân có mắt như mù, hoặc không dám nhìn vào mình.
Giang Vi Tử quắc mắt.
– Đạo Soái Dương Châu… bổn cô nương không thích nghe những lời sàm ngôn vô nghĩa đó đâu.
Kim Tiêu nhướng mày :
– Nếu nàng không thích thì có thể rời thủy xá của Ngạn Kim Tiêu. Còn như thích thì cứ ở lại nghe. Tại hạ không giữ cũng không đuổi, tùy tiểu thư định đoạt thôi.
Giang Vi Tử khoanh tay trước ngực nhìn Kim Tiêu.
Chàng thản nhiên tiếp nhận ánh mắt của nàng và nhìn lại. Kim Tiêu điểm nụ cười mỉm. Nụ cười của Kim Tiêu khiến chân diện Giang Vi Tử nóng bừng.
Nàng miễn cưỡng nói :
– Ngạn Kim Tiêu… Ngạn Kim Tiêu…
Kim Tiêu ngắt lời nàng :
– Nghe rồi. Nói gì thì nói còn cứ gọi tục danh của tại hạ mãi vậy. Ngạn Kim Tiêu với Ngạn Kim Tiêu, gọi mãi như vậy quen miệng đó. Đến khi nằm ngủ cũng gọi tên. Sau này có phu tướng, đêm tân hôn cũng gọi tên Ngạn Kim Tiêu gã ôn dịch kia không hiểu gì lại đi tìm gã du thủ du thực này nữa. Khổ quá nói mãi.
Giang Vi Tử thét lên :
– Im…
– Thì im.
Kim Tiêu ngậm hai cánh môi lại nhướng mày nhìn Giang Vi Tử. Nàng trừng mắt nhìn vào mặt Ngạn Kim Tiêu :
– Ngươi có tin ta cắt lưỡi ngươi không.
– Hổng tin.
– Ta sẽ cắt lưỡi ngươi đó.
Kim Tiêu giả lả cười rồi nói :
– Nàng cắt lưỡi ta, người ta sẽ cho nàng là ác phụ.
Mặt nàng nhăn hẳn lại, răng trên cắn vào môi dưới.
Kim Tiêu nhướng mày khi chứng nghiệm nhân diện của Giang Vi Tử.
– Cổ thư có câu, nam nữ thụ thụ bất thân, huống chi thấy thân thể nhau chẳng khác nào đã chung chạ. Nàng giết ta chẳng khác nào ác phụ nhẫn tâm giết con mèo của mình. Cục mỡ chỉ dành cho con mèo xơi tái chứ đâu bao giờ giết.
Giang Vi Tử nheo mày :
– Ngươi nói cái gì thế… Cái gì là con mèo, cái gì là mỡ?
– Nàng tự hiểu lấy vậy… bây giờ không hiểu mai mốt nghiệm ra rồi cũng hiểu thôi mà.
Kim Tiêu thở hắt ra một tiếng rồi đứng lên :
– Thôi được rồi… khi nãy ta dụng những lời sàm ngôn khó nghe là để đuổi mấy người kia ra khỏi thủy xá này đó. Chẳng lẽ để cho họ chứng nghiệm bộ mặt thật của Lan Hoa Sứ hay sao. Nàng cũng không phải là Lan Hoa Sứ thật nữa. Cái gì cũng giả tạo hết.
– Lan Hoa Sứ là sư phụ của Giang Vi Tử.
Kim Tiêu nhìn Giang Vi Tử.
– Khi nàng xuất hiện ta ngỡ đâu võ công của nàng có thể đối địch lại Tà Nhân Vô Diện, không ngờ bản lĩnh của nàng cũng chỉ đệ trượt vỏ chuối mà té lăn ra sàn thủy xá.
Nếu như Kim Tiêu không ngăn cản Tà Nhân Vô Diện thì bây giờ nàng đã không đứng đây đòi cắt lưỡi, hay giết Ngạn Kim Tiêu. Ân của ta trọng như vậy mà Giang Vi tử không trọng mà đòi giết Kim Tiêu nữa. Nàng đúng là…
Kim Tiêu bỏ lửng câu nói giữa chừng giả lả cười.
Giang Vi Tử đỏ mặt.
Nàng miễn cưỡng nói :
– Ta không ngờ võ công của gã đó lại lợi hại như vậy.
– Biết như thế nàng phải mang ân Ngạn Kim Tiêu đó.
Kim Tiêu chỉ chiếc ghế đối diện :
– Ngồi xuống đi.
Vi Tử nhíu mày.
– Ngươi ra lịnh cho tài nhân Giang Vi Tử đó à?
– Kim Tiêu đâu phải là nô tài của nàng, mà là chủ nhân của thủy xá này. Nếu như nàng không muốn ngồi, đứng cũng được. Nhưng nhớ đừng có di bước đấy, kẻo lại trượt vỏ chuối mà té ngửa ra ta hổng có đỡ đâu.
Vi Tử lắc đầu rồi miễn cưỡng ngồi xuống. Nàng đặt hai tay lên bàn nhìn Kim Tiêu :
– Đạo Soái Dương Châu, ngươi đã biết ngươi làm chuyện gì chưa?
– Chuyện gì?
– Ngươi dám đột nhập vào điện Thái Hòa lấy trộm Ngọc ấn. Cái tội đó cho dù Ngạn Kim Tiêu có ba đầu sáu tay cũng không gánh nổi đâu. Một khi Thiên tử biết được, ngươi sẽ bị tru di cửu tộc. Không chỉ tam tộc mà là cửu tộc. Ngọc ấn có liên quan đến bá tính và giang sơn xã tắc này.
Kim Tiêu sẽ mỉm cười rồi nói :
– Giang cô nương có sợ không?
– Ngươi muốn bị tru di cửu tộc lắm à?
– E rằng Thiên tử không thể làm điều này.
Kim Tiêu nhướng mày :
– Kim Tiêu nói thật đó. Bởi Kim Tiêu chỉ có một thân một mình, giỏi lầm thì cũng chỉ chặt đầu Ngạn Kim Tiêu thôi chứ làm gì có cửu tộc mà tru di chứ.
Kim Tiêu bưng lấy vò rượu tu một ngụm dài. Chàng đặt vò rượu xuống trước mặt nhìn Giang Vi Tử nói tiếp :
– Nhưng trước khi chém Ngạn Kim Tiêu thì trước tiên Thiên tử sẽ chém cô nương trước.
Kim Tiểu chắc lưỡi :
– Cả hai chúng ta cùng ra pháp trường. Không sinh cùng một giờ một năm nhưng chết chung một thời khắc. Làm hai con ma dưới a tỳ. Không khéo bên kia còn sướng hơn bên này đó. Nghĩ tới điều đó tại hạ thích lắm đó.
Giang Vi Tử cau mặt.
– Ngơi đừng nói những lời đó nữa.
Nàng vừa nói vừa quay mặt né tránh ánh mắt của Kim Tiêu.
Kim Tiêu mỉm cười :
– Đã nhìn rồi, còn không dám nhìn gì nữa chứ.
Vi Tử nhìn lại chàng.
– Tại sao ngươi dám trộm Ngọc ấn của Thiên tử?
– Trách người thì hãy tự nhìn lại bản thân mình. Nàng quên hết rồi ư hay giả vờ quên?
– Ngươi muốn nói gì?
Kim Tiêu xoa hai tay vào nhau từ từ đứng lên nhìn Giang Vi Tử từ tốn nói :
– Trong điện Thái Hòa, Giang Vi Tử tiểu thư còn nhớ mình nói gì không?
– Ơ… Ta không nhớ.
– Kim Tiêu nhắc cho Giang tiểu thư nhớ nhé. Trong điện Thái Hòa, tiểu thư nói Đạo Soái Dương Châu, Ngọc ấn đang ở đây, ngươi có bản lĩnh thì xuất đầu lộ diện mà lấy. Đừng có trốn chui, trốn nhủi làm con rùa rút cổ.
Kim Tiêu nhịp những ngón tay lên mật bàn.
– Kim Tiêu đành phải xuất đầu lộ diện để lấy Ngọc ấn. Nếu không tiểu thư lại cho tại hạ là con rùa rút đầu rút cổ. Khổ cho cái gã đu thủ du thực này lắm.
– Nhưng người xuất đầu lộ diện lấy Ngọc ấn trong sự bỉ ổi.
– Cái gì là bỉ ổi… Tại hạ chỉ cởi truồng thôi. Còn ai muốn chiêm ngưỡng nhân dạng của tại hạ thì cứ chiêm ngưỡng. Kim Tiêu có cấm người nào đâu.
– Nhưng ngươi quá trơ trẽn.
Giang tử vi buông tiếng thở dài rồi nói :
– Sắp đến ngày thái tử đăng cơ tiếp nhận Ngọc ấn từ Hoàng thượng. Vi Tử xin Kim Tiêu hãy trả lại Ngọc ấn.
Kim Tiêu gật đầu.
– Giờ Kim Tiêu mới nghe câu nói lọt lỗ tai mình đó.
– Ngươi trả lại Ngọc ấn?
– Bây giờ tiểu thư có giết Kim Tiêu cũng không thể có Ngọc ấn. Nhưng tại hạ hứa đến ngày đăng cơ của Thái tử sẽ có Ngọc ấn cho cô nương.
– Kim Tiêu giữ Ngọc ấn để làm gì?
– Có những chuyện của giới võ lâm còn quan trọng hơn Ngọc ấn. Nhưng trước tiên là bổn mạng của Kim Tiêu. Trước tiên Kim Tiêu cần Ngọc ấn để giữ mạng mình.
– Kim Tiêu giữ mạng được không khi chuyện này đến tai thái tử?
– Tạm thời tiểu thư phải giữ kín chuyện này.
Ngày đăng cơ của Thời tử đã đến gần rồi, không còn bao lâu nữa.
Kim Tiêu ôm vò rượu đứng lên. Chàng dốc vò rượu uống cạn rồi đặt xuống bàn.
– Giờ thì Kim Tiêu đã có thể hiểu tường tận mọi đường đi nước bước của Tà Nhân Vô Diện rồi.
Vi Tử buột miệng nói :
– Tà Nhân Vô Diện là ai?
– Cái lão quỷ đã lột mặt nạ vàng của nàng đó.
– Lão ta à? Thế lão cần Ngọc ấn để làm gì?
– Còn làm gì nữa ngoài mỗi mục đích trở thành Thiên tử.
Vi Tử sa sầm mặt :
– Có chuyện đó ư?
– Làm gì không có chứ. Những chuyện người ta không ngờ tới thì thường xảy ra trong giới võ lâm giang hồ. Nàng nghĩ coi. Nếu như Tà nhân va diện sát hại Thái tử, rồi khoác bộ mặt của thái tử, ngang nhiên đăng cơ, y đương nhiên trở thành Hoàng thượng chứ gì. Ai muốn có ngai vàng Thiên tử cũng phải mở một cuộc can qua, máu chảy thành sông thây chết thành núi. Nhưng với Tà Nhân Vô Diện thì dễ như trở bàn tay một khi có Ngọc ấn.
Vi Tử nhíu mày.
– Y không thể dị dung thành thái tử được. Cho dù thuật dị dung của y có cao siêu thế nào cũng không thể hóa trang thành thái tử.
Kinh Tiêu lắc đầu.
– Tiểu thư chẳng biết cái gì cả. Tà Nhân Vô Diện không phải dụng thuật dị dung bình thường như người ta tưởng, mà đó lã một môn công phu độc nhất vô nhị trên thế gian này. Một môn công phu có thể thay đổi diện dung theo ý mình.Và bất cứ ai y cũng có thể hóa thành. Ngay cả cô nương y cũng có thể hóa trang giống như hai giọt nước, chỉ có khác chăng là khác cái chỗ…
Kim Tiêu bỏ lửng câu nói giả lả cười :
– Kim Tiêu không dám nói hết ý của mình.
Nàng đỏ mặt, lắc đầu :
– Bổn cô nương không tin.
– Tiểu thư không tin thì đi hỏi Giác Viễn đại sư, hay bất cứ người nào trong Đổng gia.
Kim Tiêu bước ra cửa thủy xá đóng lại.
Vi Tử nhìn chàng :
– Sao Ngạn công tử lại đóng cửa?
– Kim Tiêu sợ gió từ bên ngoài. Cũng như sợ có sự biến mới xảy đến với mình.
Chàng quay lại bàn nhìn Giang Vi Tử.
Buông một tiếng thở dài, Kim Tiêu nói :
– Kim Tiêu sợ con người này sẽ có được ngai vàng Thiên tử. Mặt khi y có được ngai vàng tựu thành vương nghiệp, y có thể là một hôn quân.Y có quá nhiều bộ mặt tất tâm địa đa đoan khó lường.
Chàng chống tay lên mặt bàn, hơi chồm về phía Giang Vi Tử.
– Chỉ còn một cách duy nhất… Đó là hóa giải bí thuật dị dung độc nhất vô nhị này.
Nàng phải giúp Ngạn Kim Tiêu.
– Những chuyện công tử nói thật khó tin.
– Nàng phải tin Ngạn Kim Tiêu. Bởi một khi Tà nhân vộ diện hoàn thành vương nghiệp, giới võ lâm sẽ rơi vào kiếp họa máu chảy thành sông, thây chất thành núi.
– Công tử biết Tà Nhân Vô Diện là ai không?
– Giờ thì chưa biết nhưng đã có thể lờ mờ thấy được cái bóng của y.
Kim Tiêu buông tiếng thở dài rồi nói tiếp :
– Võ công của con người này lại cực kỳ cao minh, cứ như y đã thâu tóm toàn bộ võ công trong thiên hạ. Ngoài võ công ra, Tà Nhân Vô Diện còn là người túc trí đa mưu. Chỉ có một người duy nhất là y chưa thể chạm tay đến được..
– Ai?
– Thái tử sắp đăng cơ. Nhưng một sớm một chiều thì y cũng chạm tay tới mà thôi.
– Những lời của Ngạn công tử nói Vi tử khó tin quá.
– Khó tin cũng phải tin. Cứ để ta nói hoài sao. Nàng đâu tin có lúc phải tận mục sở thị nhân thể của mạt gã trộm đạo, nhưng cuối cùng thì vẫn phải nhìn đó.
Vi Tử trố mắt nhìn chàng.
Kim Tiêu giả lả cười :
– Đừng giận… Kim Tiêu nói như thế để buộc Giang tiểu thư phải tin vào lời của ta mà. Còn tiểu thư có nhìn hay không nhìn thì cũng đâu có quan trọng gì. Dễ có mấy ai chiêm ngưỡng được nhân dạng của Đạo Soái Dương Châu,..
Vi tử bặm môi lắc đầu.
Kim Tiêu chợt đổi giọng vồn vã :
– Hê…. Kim Tiêu muốn hỏi nàng một chuyện.
– Công tử muốn hỏi gì?
– Tại sao nàng biết ta là Đạo Soái Dương Châu?
– Bửu Chỉnh Tư nói với Vi Tử.
– Lão già ôn dịch.
Kim Tiêu chắc lưỡi :
– Hẳn lão họ Bửu không muốn Ngạn Kim Tiêu quay về Dương Châu rồi. Ngoài tiểu thư ra, lão còn nói với ai không?
– Không. Vi tử cũng không nói với ai.
– Cô nương không nói nhưng e răng bây giờ cả võ lâm đều biết Ngạn Kim Tiêu là Đạo Soái Dương Châu rồi. Kim Tiêu nhịp những ngón tay lên mặt bàn, chàng có vẻ suy nghĩ mông lung rồi nhìn lại Giang Vi Tử.
– Tiểu thư… Ta có kế sách này muốn nói với nàng.
– Vi Tử đang nghe đây.
Kim Tiêu chồm tới :
– Đưa tai đây.
– Tại sao phải làm vậy?
– Tai vách mạch rừng.
Vi Tử miễn cưỡng chồm tới.
Kim Tiêu áp miệng vào lỗ tai nàng. Mùi xạ hương từ mái tóc óng mượt của Giang Vi Tử phả vào mũi Kim Tiêu.
Kim Tiêu hít lấy mùi xạ hương đó rồi nhỏ nhẹ nói :
– Mái tóc của nàng thơm quá.
Vi tử nheo mày :
– Ngươi…
– Đừng nói gì cả… Nghe cho kỹ đây. Nếu như Kim Tiêu có mệnh hệ không thể đưa Ngọc ấn về lại đầu kim long thì Ngọc ấn trong tay Tà Nhân Vô Diện là Ngọc ấn thật, nhưng lão sẽ không biết và ngộ nhận là Ngọc ấn giả. Nàng nhớ đó, điều bí mật chỉ có mình nàng biết, rồi tương kế tựu kế mà lấy lại.
Kim Tiêu ngồi xuống ghế nhìn Vi Tử.
Năng từ từ ngồi trở lại.
– Ngạn công tử có mệnh hệ gì là sao?
– Làm sao Kim Tiêu biết được.
– Công tử có linh cảm về sự chết chóc à?
Kim Tiêu lắc dầu :
– Kim Tiêu không có linh cảm đó nhưng lại có linh cảm khác.
– Linh cảm gì?
Nhìn vào mắt Giang Vi Tử, Kim Tiêu ôn nhu nói :
– Khi nào Giang Vi Tử tiểu thư cảm thấy không thể nào khiển được Ngạn công tử trong cuộc đời mình thì đó đúng là linh cảm của Ngạn Kim Tiêu đó.
Kim Tiêu nói dứt câu bất ngờ chồm qua ôm lấy Giang Vi Tử. Nàng bối rối.
– Ngươi.
Kim Tiêu nhỏ giọng nói :
– Im… đừng có xô ra.
Đổng Kỹ Thượng đẩy cửa bước vào.
Kỹ Thượng cau mày khi thấy cảnh đó.
Kỹ Thượng tằng hắng. Kim Tiêu mới buông Giang Vi Tử.
Nàng thẹn thùng nhìn gã.
Kim Tiêu giả lả cười với nàng, rồi nhìn lại Kỹ Thượng.
– Đại ca đến… Đệ không biết.
Kỹ Thượng lắc đầu buồng tiếng thở dài.
– Ngọc Lan đang khóc vì ngươi đó.
– Vậy Kim Tiêu phải đi dỗ dành Ngọc Lan vậy.
Vi Tử chưng hửng với lời nói của chàng.
Kim Tiêu nhìn lại nàng.
– Hy vọng huynh và muội sẽ gặp lại.
Vi Tử cứ tròn mắt nhìn Kim Tiêu.
– Ơ…
Kim Tiêu vỗ vai nàng :
– Không có gì đâu… Kim Tiêu sẽ sớm quay về mà.
Chợt nhớ vỏ chuối bừa bãi dưới sàn thủy xá, Kim Tiêu nói :
– Muội nhớ dọn dẹp chỗ bừa bãi này giùm huynh nhé.
Nói rồi Kim Tiêu bước đến bên Kỹ Thượng.
– Đổng đại ca… Chúng ta đi tìm Ngọc Lan.
Kỹ Thượng lắc đầu.
– Đệ sẽ nói gì với Ngọc Lan?
Kim Tiêu giả lả cười rồi nói :
– Mèo thì thích mỡ, thêm một cục mỡ nữa thì có sao đâu. Cũng như Đổng huynh vừa có cục mỡ Tiêu Dao Mẫn tại Dương Châu, còn thêm trang hồng nhân tri kỷ Mộng Di Hoa. Hổng biết Đổng huynh sẽ còn có cục mỡ nào nữa đây.
Kỹ Thượng nheo mày.
– Kim Tiêu dụng những ngôn từ ta không thể nào hiểu được.
– Có gì là khó hiểu. ở Đại hí viện Dương Châu của Tiêu Dao mẫn, Kim Tiêu đã từng thấy Đổng huynh làm mèo rồi.
– Vậy gã ăn cắp ngân lượng của ta là ngươi đó à? Hóa ra ra ngươi là Đạo Soái Dương Châu.
– Chuyện này chỉ có mình Đổng huynh biết thôi đấy nhé.
Kỹ Thượng vỗ vai Kim Tiêu.
– Thì ra đệ là Đạo Soái Dương Châu. Từ lâu ta đã muốn biết cái gã đạo chích kia là ai đó, không ngờ lại là kẻ ở ngay bên cạnh mình. Thú vị thật.
Hai người đi ra cửa, một con thuyền chờ sẵn bên ngoài. Trước khi xuống con thuyền nan, Kim Tiêu quay lại nói với Vi Tử.
– Nàng nhớ lời Kinh Tiêu đó, phải dọn dẹp hết mớ võ chuối mà huynh bày ra.
Kim Tiêu cùng Đổng Kỹ Thượng bước xuống thuyền.
Kỹ Thượng hỏi :
– Vị cô nương đó là ai vậy?.
Kim Tiêu giả lả cười rồi nói :
– Cục mỡ của đệ.
– Cục mỡ của đệ. Thế còn Ngọc Lan xá muội?
– Nếu Ngọc Lan yêu Kim Tiêu thì cũng là cục mỡ của Kim Tiêu tất.
– Vậy ai cũng là cục mỡ à?
– Có một người là thịt.
Kỹ Thượng nhíu mày :
– Mỡ với thịt… Nghe đệ nói, huynh nghĩ đệ là tên đồ phu bán thịt chứ không phải là Đạo Soái Dương Châu.
– Huynh muốn biết ai là thịt. Từ từ rồi đệ sẽ cho huynh biết mà.
– Nữ nhân?
– Không phải nữ nhân.
– Vậy là nam nhân.
– Cũng không phải.
– Vậy cục thịt của đệ là ai?
– Là ai nhỉ… Cứ cho cục thịt của đệ là một kẻ thuộc về mọi người và mọi người đều thuộc về người đó.
Kỹ Thượng lắc đầu :
– Ta không hiểu nổi.
– Đổng đại ca không hiểu thì đừng nghĩ ngợi làm gì. Suy nghĩ quá không chừng đầu của đại ca sẽ vỡ tung ra đó.
Nhìn Kim Tiêu, Kỹ Thượng giả lả cười :
– Ta sẽ không suy nghĩ gì cả, nhưng ta nói cho đệ biết, Ngọc Lan đang rất giận đệ… Liệu mà dùng lời nói với xá muội. Nếu Ngọc Lan có mệnh hệ gì ta không tha cho đệ đâu. Đổng nhị thúc cũng không tha cho đệ đâu.
Chàng thò tay xuống hồ khuấy nước.
– Hy vọng Ngọc Lan sẽ hiểu cho Ngạn Kim Tiêu.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!