Bách Bộ Ma Ảnh
Chương 49: Khả liên thùy gia phụ
Khả liên thùy gia phụ
Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương chấp tay sau lưng bước về phía Ngạn Kim Tiêu. Dưới ánh trăng vàng ửng, chàng chấp lay sau lưng trong phong thái rất ung dung tự tại.
Thạch Ỷ Nương mỉm cười rồi nói :
– Ngạn Kim Tiêu… Người giữ đúng lời với bổn tọa.
Kim Tiêu quay lại.
Hai người đối mặt với nhau.
Chàng điểm nụ cười mỉm rồi nói :
– Kim Tiêu những tưởng đâu Địa chủ không còn sức để đến phó hội với Ngạn Kim Tiêu chứ?
– Bổn tọa làm sao quên được cái hẹn này.
Vừa nói Địa chủ U Linh vừa chìa mười chiếc vuốt về phía Kim Tiêu.
– Ngươi đã chuẩn bị rồi chứ?
– Ngạn Kim Tiêu lúc nào cũng sẵn sàng bồi tiếp Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương.
– Tại hạ nói trước với Địa chủ… Ngạn Kim Tiêu sẽ theo chân phụ thân Vương Tự Khan mà phế bỏ võ công của người.
Địa chủ U Linh phá lên cười. Thị vừa cười vừa nói :
– Ngươi không làm được điều đó đâu.
Chỉ có bổn tọa mới thực hiện được ý định của mình.
– Nếu phụ thân tại hạ làm được, mà tại hạ làm không được hóa ra thành hậu sinh khả ố rồi.
– Bổn tọa sẽ chứng nghiệm lời nói của ngươi.
Miệng thì nói, Địa chủ U Linh vừa lắc vai lướt tới Kim Tiêu. Một chiếc vuốt điểm ra đâm vào yết hầu chàng.
Kim Tiêu không né tránh mà dụng song chỉ kẹp lấy chiếc móng vuốt đó.
Cạch…
Địa chủ U Linh rú lên một tiếng bởi cảm nhận một cái đau không bút mực nào tả hết được khi chiếc vuốt bị Kim Tiêu bẻ gãy đôi.
– A…
Mụ nghiến răng, dụng tả thủ với năm chiếc vuốt nhọn hoắt chụp xuống đầu chàng.
Nhưng một lần nữa Địa chủ U Linh không khỏi ngạc nhiên khi bị Kim Tiêu khống chế một cách dễ dàng.
Kim Tiêu mỉm cười nói.
– Địa chủ đã mất hẳn nội lực sung mãn rồi.
Thạch Ỷ Nương quá đỗi sững sờ. Mụ ngơ ngẩn nói :
– Tại sao nội lực của ta trở nên yếu đuối như thế này.
Kim Tiêu cách không điểm chỉ vào tịnh huyệt của Thạch Ỷ Nương :
– Thạch nương ngạc nhiên lắm phải không?
– Tại sao?
– Thi Nhã đã lấy trọn bộ sinh lực của Thạch nương rồi, nên Thạch nương mới như thế này đó.
Thạch Ỷ Nương lắc đầu :
– Ta không tin.
– Sự thật hiển nhiên trước mặt rồi, Địa chủ còn khỏng tin nữa.
Chàng nhếch môi cười mỉm rồi nói :
– Trong bộ lốt của Đổng Kỹ Thượng, Kim Tiêu đã lịnh cho Thi Nhã lấy toàn bộ nội lực của Thạch nương để Ỷ Nương biến thành một kẻ tầm thường nhất trong những kẻ tầm thường.
Địa chủ biến sắc :
– Ngươi…
Thạch Ỷ Nương lắc đầu :
– Thì ra… ngươi… Ngươi dám giở trò hạ lưu đó. Ngươi cũng đã hại nghĩa phụ Bửu Chỉnh Tư của ngươi rồi.
Kim Tiêu nói :
– Tôn Thi Nhã sẽ thay Thạch nương giải độc cho nghĩa phụ. Nếu Tôn Thi Nhã không gặp những gì Ỷ Nương truyền cho thì hôm nay Ỷ Nương đâu có bệ rạc chư vậy.
– Ngươi gian trá.
– Tại hạ gian trá nhưng không muốn giết người.
Kim Tiêu buông tiếng thở dài :
– Kim Tiêu biết, nếu không làm như vậy thì cũng không thể phế bỏ võ công của Địa chủ được. Mà Thạch Ỷ Nương còn võ công thì còn nhiều chuyện phiền toái trên đời này.
Chàng nói rồi điểm vào ba mươi sáu đại huyệt của Địa chủ U Linh.
Mụ không ngừng rùng mình cho đến khi hai chân quỵ xuống, rồi ngồi hẳn xuống đất.
Kim Tiêu nhìn Thạch Ỷ Nương :
– Thạch nương đừng tơ tưởng luyện lại võ công. Tại hạ đã phong bế ba mươi sáu đại huyệt của Thạch nương. Tử cốc này cũng đáng để cho Thạch nương mai danh ẩn tích.
Kim Tiêu ôm quyền :
– Cáo từ.
Thạch Ỷ Nương cúi gầm mặt xuống. Mụ nấc nghẹn nhưng không thốt nổi lời nào.
Kim Tiêu bỏ đi chưa bao lâu thì Mộng Hoa Di xuất hiện.
Nàng bước chậm rãi đến trước mặt Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương.
Ỷ Nương ngẩng mặt nhìn lên.
– Di Hoa…
Di Hoa đỡ Thạch Ỷ Nương đứng lên.
Ỷ Nương nói :
– Đưa ta vào Tử cốc.
– Thạch nương đi theo với Di Hoa.
– Ta đã bị Ngạn Kim Tiêu phế bỏ võ công rồi… còn đi đâu nữa.
– Có một chỗ hoan lạc mà Di Hoa sẽ đưa Thạch nương đến.
Thạch Ỷ Nương nhìn nàng.
– Nơi nào?.
– Gần đây thôi.
Vừa nói Di Hoa vừa xốc nách Địa chủ U Linh dìu đi.
Thạch Ỷ Nương vừa đi vừa nói :
– Ta không ngờ tên tiểu tử Ngạn Kim Tiêu lại gian trá như vậy. Y đặt ta vào tình trạng trở thành kẻ vô dụng.
– Dù sao thì Ỷ Nương cũng nhận được tất cả sự hoan lạc của chốn trần gian này.
– Nàng trách ta đó à?
– Di Hoa đâu dám trách Thạch nương.
– Trong giọng nói của nàng ta thấy có điều trách móc ta thì phải.
– Nếu có trách thì Di Hoa chỉ trách Tôn Thi Nhã sao lại lấy hết sinh lực của Địa chủ U Linh để người biến thành kẻ vô dụng tệ hại như thế này.
Di Hoa vừa nói vừa dìu Địa chủ U Linh đến một hố huyệt đã đào sẵn.
Ỷ Nương quay ngoắt lại nhìn nàng :
– Di Hoa… thế này là thế nào?
Di Hoa đẩy Thạch Ỷ Nương xuống hố huyệt.
Nàng nhạt nhẽo nói :
– Địa chủ thì phải quay về với mộ địa của mình.
– Ngươi…
Di Hoa mỉm cười :
– Cảnh giới bên kia có nhiều lạc thú hơn dành cho Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương.
– Ta đã từng cứu ngươi.
– Và ngược lại Di Hoa cũng từng bại hoại vì mụ. Di Hoa đâu muốn biến thành kẻ bại hoại. Mụ hãy quay lại với cõi thực của mình. Địa chủ U Linh thì mãi mãi ở trong cõi u linh.
Nàng nói rồi thi triển phách không chưởng vỗ vào những đống đất bên hố huyệt đẩy nó xuống. Đất từ từ lên dần, lấp dần trong tiếng thở hổn hển của Thạch Y Nương.
Cuối cùng hố huyệt biến thành một nấm mộ đất dưới ánh trăng nhàn nhạt.
Di Hoa chấp tay sau lưng nhìn nấm mộ đó. Nàng nhẩm nói :
– “Bổn cô nương đưa con người về với con người thật của mình”.
* * * * *
Chiếc kiệu hoa do tám gã phu dừng lại trước một ngôi cổ miếu. Ngạn Kim Tiêu trong bộ lốt của Đổng Kỹ Thượng bước ra khỏi cổ miếu. Rèm kiệu vén lên. Tôn Thi Nhã điểm nụ cười tươi như đóa hoa tầm xuân khi Kim Tiêu bước vào khoang kiệu.
Rèm kiệu vừa buông xuống, Thi Nhã đã vòng tay qua bá lấy cổ Kim Tiêu, chà hai cánh môi vào má chàng. Thi Nhã nhỏ nhẻ nói :
– Cả giới võ lâm bây giờ lúc nào cũng hướng mắt về phía chàng. Họ chỉ mong chàng đảm đương chức vị võ lâm Minh chủ. Thi Nhã sau này đã có thể tự cho mình là Minh chủ phu nhân.
Thi Nhã vừa nói vừa mở xiêm y mình.
Kim Tiêu khoát tay.
– Chưa được đâu.
Thi Nhã liếc Kim Tiêu.
Thị nắm lấy tay Kim Tiêu áp vào vùng nhũ hoa của mình.
– Tất cả là của chàng.
Kim Tiêu nhướng mày.
– Nàng định làm chuyện đó ngay trên chiếc kiệu này ư?
Thi Nhã cười khẩy rồi nói :
– Thiếp thích như vậy, đây đâu phải là lần đầu tiên giữa chàng và thiếp ân ái với nhau.
– Nhưng hôm nay thì khác…. ta có chuyện cần nhờ đến nàng.
– Những chuyện chàng nói, thiếp đã làm rồi.
– Mấy cái gã cao thủ Đông đảo đó mà… Nàng đã đuổi họ về Đông đảo chưa.
– Thiếp đã đầu độc họ cùng chết tất cả rồi.
Kim Tiêu trợn mắt nhìn Thi Nhã.
– Ta nói đuổi mà nàng lại đầu độc.
– Đuổi chúng không chịu đi nên thiếp mới dụng đến hạ sách đó. Mấy gã đó thì tiếc làm gì.
Kim Tiêu chỉ còn biết lắc đầu khi nghe Tôn Thi Nhã thốt ra câu nói này.
Thi Nhã vòng tay ra sau gáy cởi dây cột chiếc yếm, rồi kéo xuống. Thị phơi bộ ngực nhỏ nhắn ra trước mặt Kim Tiêu.
Kim Tiêu nheo mày. Chàng miễn cưỡng cột lại dây yếm cho Thi Nhã.
– Hôm nay ta có chuyện quan trọng hơn nhờ đến nàng.
– Nhưng lúc này thiếp…
– Ậy… chức vị võ lâm Minh chủ quan trọng hơn chuyện nàng đang nghĩ trong đầu.
Kim Tiêu ra dấu cho Thi Nhã.
Nàng bảo tám gã phu dừng kiệu rồi cùng Kim Tiêu bước xuống đất. Kim Tiêu đưa nàng đến gian thảo xá của mình.
Lão Bửu Chỉnh Tư đang nằm trên chiếc giường tre rên hừ hự.
Thi Nhã nhìn vào lão Bửu Chỉnh Tư.
– Lão là ai vậy?
Kim Tiêu xoa tay rồi bước đến bàn mở chiếc khăn lụa phủ lên chiếc mâm đồng.
Ngọc ấn lộ ra đập vào mắt Tôn Thi Nhã.
Kim Tiêu nói :
– Lão là chủ nhân của Ngọc ấn đó… Nàng có muốn làm bậc mẫu nghi thiên hạ không?
– Thiếp có thể làm mẫu nghi thiên hạ ư?
Kim Tiêu gật đầu :
– Đúng rồi… Nếu nàng muốn làm mẫu nghi thiên hạ thì phải bằng mọi giá cứu lão sống. Lão đã bị trúng độc của Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương. Mà để hóa giải độc khí thì chỉ có nàng làm được mà thôi.
Thi Nhã chớp mắt, miễn cưỡng nói :
– Thi Nhã có thể giải được độc khí của lão đây… những giải độc thì phải chịu mất hết sinh lực đã thụ được từ mụ ma đầu kia.
– Nàng cần sinh lực của mụ ma đầu nọ hay cần chức vị mẫu nghi thiên hạ. Nếu để cho lão ôn dịch này chết thì bao nhiêu tâm huyết của ta đi tong hết cả. Ta chẳng được gì mà nàng cũng chỉ mãi mãi là một Đường chủ tầm thường trong mắt mọi người.
Thi Nhã gật đầu :
– Thiếp hiểu ý của huynh rồi.
Nàng bước lại bên lão Bửu Chỉnh Tư, rồi nói với Kim Tiêu.
– Cởi phục trang của lão ra đi.
Kim Tiêu cởi ngay áo của lão Bửu.
Thi Nhã bẽn lẽn nói :
– Chàng đừng có cười Thi Nhã đó. Đây là cách duy nhất giải độc cho lão chứ Thi Nhã không có ý gì đâu.
– Ta biết mà.
Thi Nhã miễn cưỡng cởi bỏ trang phục, phần trên của nàng hiện ra trong ánh bạch lạp nhập nhoạng. Nàng ôm chặt lấy lão Bửu, rồi vận hóa nguyên âm.
Một làn khói trắng xuất hiện bao bọc lấy hai người. Thời khắc chầm chậm trôi qua, làn khói trắng biến thành làn khói đen rồi tan biến mất.
Thi Nhã rời khỏi lão Bửu Chỉnh Tư, trong khi Kim kiêu nghĩ thầm :
– “Nghĩa phụ thật có phúc. Lúc nào cũng có mỹ nữ hầu hạ.”
Thi Nhã vận lại trang phục, mồ hôi tuôn ra mặt nàng.
– Thiếp đã giải độc xong cho lão rồi.
Kim Tiêu vận lại trang phục của lão Bửu. Chàng vừa vận áo cho lão Bửu vừa nói :
– Không ngờ cách hóa giải này của nàng lạ lùng quá.
Kim Tiêu nói rồi vuốt mặt mình. Chân diện của chàng trở lại như cũ.
Thi Nhã phá lên cười.
– Thiếp không thích bộ mặt này đâu, thiếp chi thích bộ mặt thật của chàng thôi.
– Ta biết Tôn phu nhân không thích bộ mặt này của ta, nên ta không thể ở bên cạnh nàng được.
Thi Nhã sững sờ với câu nói của Kim Tiêu nhưng vẫn chưa nghiệm ra mà buột miệng hỏi.
– Đây là bộ mặt thật của chàng à?
– Chẳng lẽ là mặt giả.
– Ơ… vậy là sao…?
Kim Tiêu dìu lão Bửu đứng lên.
Lão Bửu mở mắt.
– Ta bủn rủn cả người.
Kim Tiêu nhìn lại Thi Nhã.
– Nghĩa phụ nhờ có Tôn phu nhân mới sống được đó.
Bửu Chỉnh Tư ôm quyền :
– Đa tạ Tôn phu nhân.
Thi Nhã lắc đầu :
– Bổn phu nhân không hiểu gì cả.
Kim Tiêu mỉm cười nói :
– Sau này phu nhân sẽ hiểu.
Chàng nói rồi cắp Bửu Chỉnh Tư dìu ra cửa thảo xá. Kim Tiêu nói :
– Kim Tiêu hy vọng Đường Lang môn không là tà môn bá đạo. Có cơ hội Kim Tiêu sẽ đến bồi tiếp Tôn phu nhân.
Kim Tiêu nói rồi cùng lão Bửu bỏ đi.
Tôn Thi Nhã ngơ ngẩn hỏi :
– Ngươi bỏ ta à?
Thi Nhã nói nhưng lại đứng chôn chân dưới đất. Nàng không hiểu chuyện gì cả mà cứ như người nằm mộng.
Di Hoa bước vào.
Thi Nhã nhìn Di Hoa.
– Di Hoa… Nàng biết chuyện gì không?
– Biết rõ tường tận. Biết cả chuyện Tôn phu nhân đem Tử Vong bài đến mộ địa để thỉnh nhờ Tà Nhân Vô Diện sát tử tướng công của mình.
– Hắn đáng chết.
– Nhất dạ phu thê bách nhật ân… Nếu tướng công của phu nhân đáng chết thì Tôn phu nhân càng đáng chết hơn.
– Di Hoa nói vậy có ý gì?
Di Hoa chờ cho Tôn Thi Nhã vừa nói dứt câu thì chớp động ngọc thủ vỗ thẳng một chưởng vào vùng thượng đẳng của nàng.
Ầm…
Nhận trọn một chưởng của Di Hoa, Tôn Thi Nhã ngã nhào xuống đất ói máu.
Thi Nhã muốn phản công nhưng khốn nỗi chẳng gượng dậy dược, bởi nguyên ngươi đã cạn kiệt sau khi giải độc công cho lão Bửu. Di Hoa bước đến đứng ngay sau đầu nàng.
Thi Nhã tái mặt :
– Di Hoa.
– Di Hoa tiễn phu nhân về với tướng công của mình.
Thi Nhã lắc đầu :
– Ta không muốn.
Lời còn đọng trên cửa miệng của Tôn Thi Nhã thì ngọn trâm nhọn hoắt từ trong tay Mộng Di Hoa đã đâm thẳng xuống trái tim của Thi Nhã.
Thi Nhã gồng người lên. Mặt nhăn hẳn lại rồi từ từ buông thẳng tứ chi trút hồn lìa khỏi xác.
Di Hoa buông tiếng thở dài, nhỏ giọng nói :
– Kỹ Thượng đã đi, tất cả đều phải theo Đổng Kỹ Thượng.
* * * * *
Mạc Thiên Nhẫn rít một luồng chân ngươn để cố trấn định tâm thần rồi mới thả bước về phía tràng. Tấm rèm với bàn tay tuyệt đẹp nhô ra từ từ vén lên.
Chỉ nhìn cánh tay mỹ nhân thôi, trái tim của Mạc Thiên Nhẫn muốn nhảy thót ra khỏi lồng ngực.
Y cắn răng trên vào môi dưới, rồi tự tay vén rèm.
Di Hoa nằm trên tràng kỷ trong tư thế thật khiêu khích, càng khiêu khích hơn khi trên người nàng chẳng có lấy một mảnh lụa. Tấm thân ngà ngọc với những đường cong không một chút khiếm khuyết đập vào mắt họ Mạc.
Miệng Thiên Nhẫn đắng ngắt cứ như tất cả từ trong bao tử đã trào cả lên trên khi mắt gã thị chứng tấm thân tuyệt mỹ của nàng. Nụ cười như đóa hoa hàm tiếu hiện lên hai cánh môi của Di Hoa.
Nàng trở mình như muốn phô trương vẻ đẹp hoàn mỹ của mình cùng nụ cười tươi như hoa với Thiên nhẫn.
Di Hoa từ tốn nói :
– Chàng còn đợi gì nữa.
Lời nói của nàng như một lời khích lệ đối với Mạc Thiên Nhẫn.
Đứng trước tấm thân kiêu sa, liêu trai với những nét đẹp mà ngay cả những tố nữ trong tranh cũng phải ganh tỵ thì Mạc Thiên Nhẫn có trái tinh bằng đá cũng bị nhũn ra.
Gã hối hả cởi bỏ phục trang của mình rồi trườn lên người Di Hoa.
Hắn thều thào nói :
– Sao nàng lại nghĩ đến ta?
– Bởi vì Mạc thiếu gia là người của Tà Nhân Vô Diện, mà Tà Nhân Vô Diện thì phái Di Hoa đến để dẫn thiếu gia về với y.
– Vậy sao tôn giá đang ở đâu?
Y vừa nói vừa lần tay xuống hai chân Di Hoa.
Di Hoa nhỏ nhẹ nói :
– Tà Nhân Vô Diện đang ở trong ánh mắt của Di Hoa nè.
Mạc Thiên Nhẫn ngây ngô nhìn vào mắt nàng.
– Ta chỉ thấy một đôi mắt đẹp.
Di Hoa chớp mắt.
Thiên nhẫn rùng mình khi kịp nhận ra thứ ánh mắt khô quánh chết chóc thì đã muộn quá rồi. Y muốn chỏi tay ngồi lên nhưng đại huyệt thiên linh cái nhói đau thấu đến tận óc.
Cây trâm nhọn hoắt với màu đen kịt đã xuyên thủng đại huyệt thiên linh cái của Mạc Thiên Nhẫn.
Y gồng người, rồi phát ra một tiếng trung tiện trước khi gục mặt xuống chiếc khe phân đôi hai gò bồng đảo của nàng.
Di Hoa đẩy Thiên Nhẫn qua một bên đứng dậy.
Nàng bước vội vào sảnh phòng, ngâm mình trong bồn nước. Nàng từ từ nhắm mắt lại. Hai dòng lệ tuôn trào ra khóe mắt nàng.
Di Hoa nhẩm nói :
– “Kim Tiêu không làm được những chuyện này, nhưng Di Hoa thì làm được. Ta thay Kim Tiêu làm những chuyện gì cần phải làm”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!