Một đêm cuối thu trời không trăng nhưng đầy sao, gió đêm se se lạnh, không gian bàng bạc mênh mông, cảnh vật tĩnh mịch như chìm vào màn đêm u huyền đầy bí ẩn. Đột nhiên trên đường quan đạo xuất hiện ba bóng đen, tất cả đều lướt đi như tia chớp về phía bến nước Tần Hoài. Từ khinh công mà đoán thì nhất định ba bóng người này phải thuộc vào hàng cao thủ đệ nhất trong võ lâm.
Tần Hoài vốn là một bến nước khá nổi tiếng với những kỹ viện sang trọng vào hạng vương giả cùng các ca nhi vũ nữ có nhan sắc diễm kiều tuyệt thế có thể làm khuynh tâm một vương gia quý tộc hay một công tử đa tình, hoặc cũng có thể làm say đắm mê muội một đại anh hùng hảo hán cũng như một cao thủ võ lâm. Xưa kia thi sĩ Đỗ Mục từng ghi lại cảm xúc bằng một thi phẩm thất ngôn tứ tuyệt là "Bạc Tần Hoài" (Bến Tần Hoài) khá nổi tiếng và lưu truyền đến ngày nay:
Yên lưng hàn thủy nguyệt lưng sa.
Dạ nguyệt Tần Hoài cận tửu gia.
Thương nữ bất tri vong quốc hận.
Cách giang do xướng Hậu Đình Hoa.
Tạm dịch :
Khói mờ sông lạnh cát trăng pha.
Ghé bến Tần Hoài cận tửu gia.
Thương nữ biết đâu hờn mất nước.
Bên sông hát khúc Hậu Đình Hoa.
Thế nhưng, phải chăng ba bóng đen đang lướt như sao xẹt trên đường quan lộ kia là muốn tìm đến bến nước Tần Hoài để thưởng thức những giọng ca điệu múc của các kỹ nữ? Đi thưởng thức thú vui hoan lạc mà hà cớ gì bọn họ phải khẩn trương như vậy?