Bách Cầm Sơn Chủ - Chương 9: Tâm tình nhi nữ - anh hùng gạt lệ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Bách Cầm Sơn Chủ


Chương 9: Tâm tình nhi nữ - anh hùng gạt lệ


Ngày hôm đó trên đường cái quan xuất hiện một cỗ xe ngựa song mã phủ vải đen bịt bùng lao nhanh về hướng Bắc.

Đường đi càng lúc càng vắng vẻ bởi đã cách xa khu dân cư phố thị.

Xà ích là một gã mang mặt nạ vàng ởn, vẽ vằn vện những đường nét, tựa như quỷ sống. Gã chính là Cửu Điện Diêm La.

Phía trước, Hắc Bạch Vô Thường cưỡi hai con ngựa một trắng một đen mở đường.

Sáu tên Địa Ngục Ác Quỷ còn lại chia nhau cưỡi ngựa đi kèm hai bên và phía sau chiếc xe. Tất cả bọn chúng đều có vẻ khẩn trương, suốt đoạn đường cứ ra roi cho tuấn mã phi nước đại, làm khổ không ít kẻ đi đường.

Khỏi nói cũng biết bên trong thùng xe chính là Lục Thừa Ân và Từ Tam. Hai người từ lúc trong trang viện bỏ hoang bị bắt đưa lên xe xong hoàn toàn không biết mình đang đi về hướng nào.

Trong lúc Từ Tam bị khống chế huyệt đạo mất hết võ công thì Thừa Ân vẫn còn hôn mê bất tỉnh. Từ Tam ngồi một bên Thừa Ân, đưa mắt lo lắng nhìn đại ca. Thỉnh thoảng, Thừa Ân lại rên lên một tiếng, vẻ đau đớn, đó là vì hàn độc của Diêm Vương chưởng đang hành hạ chàng.

Bên ngoài bỗng xuất hiện vài bóng kỵ mã mác áo xanh vượt qua cỗ xe ngựa, chúng chính là bọn kiếm sĩ Chính Nghĩa bang đang truy tìm tung tích của Từ Tam. Chúng để mắt đến cỗ xe song mã nhưng thấy phe Địa Ngục môn đông quá nên chúng không dám ra tay.

Gã Cửu Điện chủ thấy đối phương xuất hiện chỉ cười nhạt, tiếp tục ra roi cho đôi ngựa chạy nhanh hơn.

Trong cỗ xe, Từ Tam thấy Thừa Ân đau đớn quá liền đỡ đầu chàng cho gối trên đùi gã. Thừa Ân tuy bị trúng Diêm Vương chưởng rất nặng, nhưng nhờ chàng có căn cơ tốt, lại được luyện tập Quy Nguyên Thần Công từ nhỏ nên dần dần chân khí hồi phục, vài khấc sau thì chàng tỉnh lại.

Thừa Ân mở mắt, thấy mình nằm bên cạnh Từ Tam, đầu gối lên đùi gã, còn thân hình cứ lắc lư thì biết họ đang ở trên xe ngựa.

Từ tam thấy chàng tỉnh thì vui mừng kêu lên:

– Đại ca ! Đại ca tỉnh lại rồi !

Thừa Ân gắng gượng nở một nụ cười:

– Từ đệ…

Từ Tam không biết nghĩ gì mà bất giác đôi mắt đỏ hoe, nhỏ hai giọt lệ rơi xuống đúng ngay má Thừa Ân. Thái độ của gã làm cho Thừa Ân vô cùng cảm động.

– Từ đệ khóc vì ta đó ư?

– Đệ đệ không ngờ đại ca vì đệ mà bất kể đến tính mạng.

Nói rồi, Từ Tam lại khóc. Thừa Ân mỉm cười trêu gã:

– Từ đệ sao mau nước mắt như đần bà thế ?

Từ Tam nghe chàng nói thế bất giấc hai má đỏ hồng, gương mặt xinh xắn của gã quả nhiên rất giống một thiếu nữ đang thẹn thùng. Thừa Ân bỗng phát hiện có mùi thơm thoang thoáng phát ra từ người Từ Tam. Chàng lại có cảm giác cái đùi mà chàng đang gối đầu nhỏ nhắn, mềm mại một cách khác thường.

Vì cỗ xe chật hẹp nên hai người phải ngồi sát nhau khiến bao nhiêu hương thơm từ người Từ Tam toả ra Thừa Ân đều ngửi được cả. Bất giác chàng hoảng kinh ngồi bật dậy, trợn mắt nhìn Từ Tam, âp úng kêu lên:

– Từ đệ ! Ngươi là… là…

Từ Tam biết mình đã bại lộ thân thế thì thẹn quá cúi gằm mặt không dám nhìn Thừa Ân nữa. Thừa Ân thấy thái độ gã như thế thì biết gã mười phần gã đúng là con gái rồi. Bất giác chàng cũng ngượng ngùng không nói được gì.

Hai người im lặng mãi một lúc, Thừa Ân mới áp úng nói:

– Từ đệ…

Từ Tam đưa mắt nguýt chàng một cái:

– Đại ca còn gọi người ta là Từ đệ nữa sao ?

Thừa Ân dở khóc dở cười, không ngờ bấy lâu bị gã họ Từ ranh mãnh lừa gạt mà không biết chút gì, quả thật là hổ thẹn.

Bất giấc, chàng buông tiếng thở dài:

– Ta thật hồ đồ quá !

Từ Tam trợn mắt nhìn chàng:

– Thế nào ? Bảy giờ đã biết… đại ca hối hận vì kết giao với…với người ta phải không ?

– Ý đại ca không phải thế. Từ… .Từ muội tại sao phải giả trai ?

– Người ta thích thế ?

Họ Từ nói rồi nghểnh mặt nhìn chàng, thái độ quả đúng là một cô gái. Rồi gã lại tiếp tục tra vấn Thừa Ân:

– Bây giờ đã biết muội là con gái, đại ca nghĩ sao ?

Thừa Ân ấp úng:

– Đại ca… đại ca không nghĩ gì hết.

Thật ra, từ lúc biết Từ Tam là gái giả trai, Thừa Ân cứ lúng ta lúng túng không biết ăn nói thế nào cho phải.

Từ Tam vẫn chưa chịu buông tha cho chàng:

– Có phải đại ca đã chán ghét muội rồi không ?

– Từ muội sao lại nói thế? Cho dù muội là gái hay trai thì đáu có gì quan trọng. Chúng ta vẫn là huynh đệ kết nghĩa như trước đây.

Họ Từ nở nụ cười như hoa nở, sửa lại câu nói của Thừa Ân:

– Bày giờ phải là huynh muội chứ.

– Phải… phải ! Huynh muội ! Đại ca lại nói sai nữa rồi.

Từ Tam gật đầu có vẻ hài lòng lắm. Nàng ta hai mắt long lanh nhìn Thừa Ân với vẻ quan tâm:

– Bây giờ đại ca cảm thấy trong người thế nào?

Thừa Ân thử vận công thì biết đã bị thủ pháp điểm huyệt độc môn của đối phương khống chế công lực. Chàng cố gắng đẩy chân khí xông phá huyệt đạo nhưng không thành công. Họ Từ đã biết trước nên nói:

– Đại ca đừng tốn công vô ích. Thủ pháp điểm huyệt của Địa Ngục môn tinh vi không dễ dàng phá giải được. Muội đã thử rồi, nhưng không thành công.

Thừa Ân đưa mất nhìn ra ngoài nhưng vì cỗ xe phủ vải đen nên không thể nhìn thấy gì.

Chàng buột miệng hỏi:

– Bọn chúng định đưa chúng ta đi đâu đây ?

– Về tổng đàn Địa Ngục môn.

– Tại sao Địa Ngục môn cũng muốn bắt sống muội ?

– Thế còn đại ca ? Đại ca là nhân vật gì mà gây thù thuốc oán với cả Quỷ Diện Lang Nha và Địa Ngục môn ?

Họ Từ không chỉ võ công cao cường mà còn thông minh lém lỉnh vô cùng. Nàng đã sớm đoán biết Thừa Ân có lai lịch khống nhỏ nên nhân cơ hội này buộc chàng phải nói ra.

Thừa Ân nghĩ tới hoàn cảnh của mình thì không kềm được buông tiếng thở dài:

– Đại ca khấp trời đều có kẻ thù.

– Đại ca phải chăng là họ Lục ?

– Đúng vậy !

– Trên giang hồ, muội không nghe có người họ Lục nào.

– Họ Lục của đại ca mười mấy năm trước đã bị kẻ thù hủy hoại rồi.

Thừa Ân nói tới đây hại mắt đỏ ngầu, gương mặt đầy vẻ bi thương thống hận. Nàng họ Từ thấy chàng như thế thì càng yêu mến. Bất giác, nàng nắm tay chàng trìu mến nói:

– Lục đại ca đừng buồn nữa ! Muội hứa với đại ca, sau khi thoát hiểm sẽ giúp đại ca báo thù.

Thừa Ân được người quan tâm thì cảm động nói:

– Đại ca xin đa tạ tấm lòng của Từ muội. Nhưng… đừng nói lúc này chúng ta khó lòng mà thoát nạn, cho dù có thoát được thì muội cũng không thể giúp đại ca.

Trong lúc Thừa Ân quá bi quan, không ngờ nàng họ Từ lại cười nhạt, thản nhiên nói:

– Đại ca chớ lo, nếu muội đoán không lầm thì phía trước đây sẽ có người của chúng ta.

– Muội làm sao biết được.

– Đại ca có để ý nãy giờ có nhiều tiếng vó ngựa vượt qua cỗ xe của chúng ta không ?

– Huynh có nghe… nhưng…

Nàng mỉm cười nói:

– Bọn chúng đều là tay chân thủ hạ của muội.

– Làm sao Từ muội biết ?

– Trước khi bị bắt, muội đã phát tín hiệu cầu cứu và để lại một chút dấu hiệu hiện trường. Nếu muội đoán không lầm thì lúc nãy người của bốn bang đanh đi tìm muộì.

– Từ Muội là người của bảng phái nào?

– Chốc lát nữa đây đại ca sẽ biết ! Nàng nở một nụ cười ra vẻ bí hiểm rồi

nói tiếp:

– Còn chuyện gia thù của đại ca muội sẽ nhờ một người đứng ra giúp đai ca giải quyết. Cho dù là Quỷ Diện Lang Nhh hay Địa Ngục môn, chỉ cần người này nhúng tay vào là mọi việc đều xong cả.

Thừa Ân đưa mắt sững sờ nhìn nàng họ Từ. Đến lúc này chàng đã biết nàng có lai lịch rẩt lớn nàng còn nhỏ tuổi nhưng không chỉ có võ công cao cường mà còn bộc lộ tư thế hiên ngang của con nhà danh gia. Chung quy nàng là ai ? Nàng là nhân vật như thế nào mà có vẻ xem thường cả Địa Ngục môn lẫn đại ma đầu Quỷ Diện Lang Nhà ?

Thừa Ân trong lòng ng. rất thắc mắc, nhưng thấy nàng tỏ vẻ bí hiểm, chàng cucng không hoi thêm gì nữa.

Bên ngoàị tiếng vó ngựa càng đồn dập, từng tốp võ sĩ thạnh y vượt qua cỗ xe đầy vẻ khả nghi. Bạch Vô Thường. giục ngựa tới sát bên gã đánh xe là Cửu Điện chủ, nói:

– Điện chủ ! Chúng ta bị người của Chính.Nghĩa bang phát giác rồi.

Gã vừa dứt lời, phía trước cách chừng vài dặm bỗng bay xẹt lên một viên .pháo khói màu xanh.

Diêm Lạ Điện chủ cười nhạt:

– Ta biết rồi!

Hắc Vô thường nói tiếp:

– Phía trước là đèo Bạch Mã thuộc hạ tin rằn Chính Nghĩa bang chặn đường chúng ta ở đó. Điện Chủ thấy có nên đổi hướng đi không ?

Cửu Điện Diêm La lạnh lùng đáp:

– Hành tung đã bại lộ, cho dù đi ngả nào cũng thế thôi. Chính Nghĩa bang với bổn môn trước sau gì cũng đánh nhau một trận. Hãy cho chúng nếm mùi Diêm Vương đoạt Hồn chưởng của bổn môn.

Cỗ xe song mã tiếp tục lao về phía trước. Trong xe nàng họ Từ mỉm cười nói với Thừa Ân:

– Đại Ca đã bao giờ đến Linh Sơn chưa ?

Thừa Ân nghe nhắc đến hai tiếng Linh Sơn thì giật mình:

– Bỗng dưng sao Từ muội hỏi huynh như thế?

– Đại ca cứ trả lời muội đi đã.

– Ta chưa tới đó bao giờ.

– Chuyến này Tiểu muội mời đại ca đến thăm Linh Sơn nhé.

Thừa Ân chưa kịp đáp thì bỗng bên ngoài vang lên tiếng ngựa hí vang trời, cỗ xe đang ngon trớn bỗng đứng khứng lại làm Thừa Ân ngã nhào vào người nàng họ Từ, vộ tình đầu chàng chúi đúng ngay vào ngực nàng, làm cả hai ngượng ngùng đỏ cả mặt mày.

Thừa Ân vội vàng ngồi ngay ngắn lại, ấp úng nói:

– Đại ca… đại ca xin lỗi.

Nàng họ Từ nguýt chàng một cái rồi nói bâng quơ:

– Chúng ta sắp được cứu rồi.

Thừa Ân ngơ ngác chứa hiểu. Nhưng quả đúng như nàng nói, bên ngoài hơn một chục kiếm sĩ thanh y Chính Nghĩa bang dàn ra chặn đường cỗ xe song mã ngay dưới chân đèo Bạch Mã.

Đám người của Chính Nghĩa bang dẫn đầu là người mặt sẹo Thanh Y Sát Sứ lom lom nhìn vào cỗ xe ngựa bịt bùng đầy vẻ gây hấn.

Diêm La Điện chủ vẫn ngồi trên xe ngựa, gương mặt đeo mặt nạ của gã lạnh lùng vô cảm nhìn đối phương buông tiếng cười nhạt:

– Hừ ! Các ngươi chặn đường bổn nhân là có ý gì ?

Người mặt sẹo tiến lên một bước nhỏ nhẹ nói:

– Tiểu đệ là Chính Nghĩa bang môn hộ, Thanh Y Sát Sứ Trương Vô Mệnh có lời chào các huynh đệ Địa Ngục môn…

Cửu Điện chủ vung chiếc roi ngựa quát:

– Chớ nhiều lời vô ích. Các ngươi đã biết lão gia là người của Địa Ngục môn mà còn dám chặn đường chặn ngõ, chắc là chán sống rồi…

Thanh Y Sát Sứ Trương Vô Mệnh vẫn giữ phái độ ung dung từ tốn:

– Tiểu đệ không phải ngẫu nhiên mà làm phiền chư vị huynh đệ…Chả là vừa rồi có người thông báo với Chính Nghĩa bang rằng môn hạ Địa Ngục môn vô cớ bắt người, người bị bắt là một cô gái mới lớn. Chẳng hay huynh đài trả lời sao về chuyện này ?

– Trả lời cái khi khô ! Bổn nhân việc gì phải trả lời trả vốn với các ngươi.

Trương Vô Mệnh nghiêm sắc mặt nói:

– Chính Nghĩa bang dưới chân đỉnh Linh Sơn giữ chức vụ quyền Minh chủ, thay trời hành đạo giữ lẽ công bằng trong võ lâm. Địa Ngục môn không biết điều đó chăng?

Diêm La Điện chủ bĩu môi xì một tiếng:

– Hư danh ! Địa Ngục môn ta có bao giờ công nhận các ngươi.

– Nói vậy là Địa Ngục môn muốn gây chiến với bổn bang rồi.

– Phải thế thì sao ?

Trương Vô Mệnh gằn giọng:

– Bổn sứ hỏi ngươi trong cỗ xe chở thứ gì ?

Cửu Điện Diêm La cũng cười nhạt:

-Ngươi muốn biết e rằng phái tốn chút công sức đó.

Trong này Thừa Ân và nàng họ Từ đều nghe rõ bên ngoài nói chuyện đối đáp thế nào.. Hai. người tuy cử động được, nhưng sức lực yếu ớt mà cỗ xe lại che bạt ràng buộc rất kỹ nên không sao ra ngoài được.

Thừa Ân đã nhận ra Thanh Y Sát Sứ chính là người có quan hệ mật thiết với chàng. Hắn đến giải cứu họ Từ, như vậy nàng họ từ này phải có liên quan đến Chính Nghĩa bang. Phát hiện đó làm cho Thừa Ân ngạc nhiên không ít.

Nàng bọ Từ thấy vẻ mặt ngơ ngác của Thừa Ân thì mỉm cười có vẻ đắc ý:

– Đại ca thấy tiểu muội nói có sai đâu, nhất định chúng ta sẽ được cứu mà.

Thừa Ân chưa kịp nói gì thì nàng đã lên giọng kêu lên:

– Thanh Y Sát Sứ ! Ta ở trong này. Ngươi mau giết con quỷ mặt vàng đó cho ta.

Trương Vô Mệnh ở ngoài nghe tiếng nàng thì cười nhạt, khoát tay cho đám thủ hạ bao vây cỗ xe ngựa và bọn chín người Địa Ngục môn thật chặt. Rồi gã lớn giọng nói:

– Thuộc hạ đến đầy rồi, xin nhị tiểu thơ đừng lo lắng.

Thừa Ân lại một phen giật mình sửng sốt, chàng có nằm mơ cũng không ngờ nàng chính là con gái của Chính Nghĩa bang chủ.

Ngoài kia, Cửu Điện chủ cất tiếng cười lạt:

– Hôm nay xem ra không thể không đánh nhau rồi.

Trương Vô Mệnh nói:

– Nếu các hạ chịu thả người thì coi như sự việc hiểu lầm, đường ai nay đi.

Cửu Điện chủ ngạo nghễ đáp:

– Bổn Môn đã bắt người lý nào lại thả ?

– Đã thế, các hạ báo danh đi! Bổn sứ không giết kẻ vô danh.

– Ngươi nghe cho rõ đây, bổn nhân chính là Cửu Điện Diêm La!

Địa Ngục môn không biết thành lập từ bao giờ, trước đây không hề ra tranh chấp giang hồ. Nhưng từ sau khi Minh chủ Lục Thưa Phong bị hại thì Địa Ngục môn bắt đầu có hành động, tuy nhiên trên võ lâm cũng chưa có mấy người chạm trán với chúng. Trong Địa Ngục môn chỉ dùng ngoại hiệu và thứ bậc mà xưng danh, cho nên Cửu Điện Diêm La hoặc Hắc Bạch Vô Thường đều không có tên tuổi cụ thể.

Cửu Điện Diêm La sau khi báo danh rồi thì ngấm ngầm vận công vào song chưởng chuẩn bị ra tay, hắn xét tình hình hiện tại thì thấy phe mình ít người hơn. Vả lại Chính Nghĩa bang xưa nay nổi tiếng trên giang hồ không phải là hư danh. Mỗi tay kiếm sĩ trong Chính Nghĩa bang đều là binh tốt tinh nhuệ, kiếm thuật rất cao minh.

Vì lẽ đó Cửu Điện Diêm La quyết một chiêu thanh toán Trương Vô Mệnh mới mong thủ thắng trong trận chiến không cân sức này.

Trong lòng gã đã có tính toán nên tập trung toàn bộ công lực gầm một tiếng, thân hình từ trên cỗ xe ngựa bay xẹt lên như một viên pháo thăng thiên.

Cửu Điện Diêm La từ trên cao đánh xuống một chiêu Diêm Vương Đoạt Hồn chưởng sức mạnh tan vàng xẻ đá. Bên này, Thanh Y Sát Sứ cười nhạt, cử song chưởng lên đỡ.

Bùng… Bùng…

Hai tiếng nổ long trời lở đất vang lên, cát bụi mịt mù. Nhìn lại thì thấy Cửu Điện Diệm La bị hất ngược trở lại cỗ xe ngựa, còn Thanh Y Sát Sứ thì thân hình lắc lư lay động một lúc sau mới đứng yên được.

Đôi ngựa kéo xe bị một chưởng vừa rồi làm cho hoảng kinh lồng lên. Giữa lúc đó bỗng xuất hiện một bóng trắng thân hình chớp nhoáng như điện xẹt.

Không biết hắn dùng thủ pháp gì mà hai con tuấn mã đang lồng lộn chợt đứng yên như hình nộm, giương mắt sợ hãi nhìn hắn.

Người vừa mới tới là một thiếu niên chừng hai mươi tuổi, mặc áo thư sinh màu trắng, tay phe phẩy chiếc quạt nan, thần thái cực kỳ ung dung tuấn nhã.

Thiếu niên mặt đẹp như ngọc, mắt sáng như sao, môi điểm một nụ cười tủm tỉm.

Chỉ có điều nụ cười trên gương mặt xinh đẹp của hắn mang một chút gì đó của sự chết chóc khiến người nhìn thấy phải rờn rợn da thịt.

Thiếu nên vừa xuất hiện khống chế đôi tuấn mã, cùng đi với hắn có hai thiếu nữ xinh đẹp ăn mặc theo lối tì nữ đứng bên ngoài nhìn vào.

Thanh Y Sát Sứ nhìn thấy thiếu niên nọ thì lật đật vòng tay cung kính vái chào:

– Đại công tử giá lâm, thuộc hạ Thanh Y Sát Sứ Trương Vô Mệnh xin chờ lệnh.

Thiếu Niên nọ một tay cầm quạt phe phẩy, một tay chắp sau lưng, cất giọng lạnh nhạt hỏi:

– Trương Vô Mệnh! Em ta có trên cỗ xe chăng ?

Họ Trương chưa kịp trả lởi thì trong xe đã vọng ra giọng nàng họ Từ:

– Đại ca ! Tiễu muội ở đây. Mấy con quỷ Địa Ngục môn dám ức hiếp muội, nhờ đại của đập chết chúng đi.

Thì ra thiếu niên này với nàng họ Từ là hai anh em. Gã chẳng nói chẳng rằng đưa mắt nhìn Diêm La Điện chủ. Túy gương mặt gã vẫn tươi cười nhưng sát khí ẩn tàng trong đôi mắt khiến cho Cửu Điện Diêm La dù là một ma đầu Địa Ngục cũng phải sờn lòng, bất giác toàn thân rung động.

Gã thiêu niên môi mỉm cười, miệng nói:

– Đến bổn bang mà Địa Ngục môn các ngươi cũng dám trêu chọc thì quả thật là gan của ngươi cũng quá to đấy, Cửu Điện Diêm La!

Lời nói của hắn tuy nhẹ nhàng nhưng vẫn làm cho Diêm La Điện chủ khiếp đảm. Hắn run giọng:

– Ngươi…ngươi là ai ?

– Thiếu gia họ Từ.

– Ngươi chính là con trai của Từ Đạt?

– Hừ ! Tên của cha ta mà ngươi cũng dám gọi sao?

Cửu Điện Diêm La sau phút đầu bị thần khí của thiếu niên làm cho khiếp đảm bây giờ đã phần nào bình tĩnh lại. Hắn cười khẩy nói:

– Hừ ! Họ Từ các ngươi cũng sắp đến ngày diệt vong rồi đó.

Thiếu niên hai mắt lộ hung quang:

– Ngươi muốn chết ?

Trương Vô Mệnh lật đật bước tới:

– Đại công tử để thuộc hạ thu thập tên cuồng đồ này.

Thiếu Niên khoát tay:

– Ngươi lui lại! Hắn đã xem thường họ Từ vậy để thiếu gia cho hắn nếm một chút lợi hại của họ Từ ta.

Dứt lời, gã quay lại trừng mắt nhìn Diêm La Điện chủ, nụ cười trên môi gã vụt tắt, khi hắn không còn tươi cười nữa, thì lập tức gương mặt của hắn trở nên lạnh lùng như băng tuyết, tàng ẩn một mối đe dọa đầy chết chóc. Giọng hắn khô khốc:

– Cửu Điện Diêm La ! Ngươi chuẩn bị tiếp chiêu đây!

Cây quạt nan trên tay hắn từ từ xòe ra. Thân hình hắn không cử động, chỉ thấy bàn tay cầm quạt khẽ vẫy một cái lập tức cuồng phong nổi lên ào ào cuốn về phía Diêm La Điện chủ.

Thiếu niên họ Từ một cái phẩy tay kình lực đánh ra nhanh như điện chớp, sức chưởng rít gió ào ào chụp xuống đầu Cửu Điện Diêm La.

Gã Điện chủ tuy đã có lòng kiêng kỵ thiếu niên có gương mặt đầy vẻ lạnh lùng đe dọa này, hắn đã sớm đề phòng nhưng vẫn không sao kịp trở tay. Lúc chưởng của đối phương chỉ còn cách đỉnh đầu hắn trong gang tấc, hắn mới giật mình kinh hãi, vội vàng cất chưởng lên đỡ nhưng đã muộn.

Chỉ nghe Cửu Điện Diêm La kêu rú lên một tiếng, nhìn lại thì thấy đầu hắn đã bị đập nát, xương sọ vỡ vụn, tủy não trắng hếu văng tứ tung.

Bọn Hắc Bạch Vô Thương tận mắt nhìn thấy Cửu Điện chủ trong một chiêu bị người ta đập vỡ sọ thì sợ quá kêu rú lên. Thiếu niên họ Từ vừa giết người xong, đôi môi lập tức lại điểm một nụ cười tươi tắn như hoa. Hắn cất giọng truyền lệnh:

– Bang chủ có lệnh bắt hết bọn Địa Ngục môn về Linh Sơn quy án.

Lời hắn vừa dứt, đám môn hạ Chính Nghĩa bang dạ ran, lập tức mở ra một trận đau hỗn loạn. Trong nháy mắt, bọn Hắc Bạch Vô Thường bảy tên đã bị Thanh Y Sát Sứ và bọn kiếm sĩ áo xanh khống chế huyệt đạo không còn nhúc nhích được nữa.Tấm bạt phủ xe ngựa được hai tên Thanh y kiếm sĩ mở ra, lập tức hai thị nữ áo hồng bước tới dỡ thiếu nữ họ Từ xuống xe, Thừa Ân cũng cất bước khó nhọc leo xuống.

Nàng họ Từ được hai thị nữ dìu đi, nàng nhìn thiếu niên, vui vẻ nói:

– Đại ca đến thật đúng lúc.

Thiếu niên nọ không để ý gì đến cô em gái mà đưa mắt chăm chú nhìn Thừa Ân. Đôi mắt của hắn có một cái gì đó làm cho người ta phải rờn rợn da thịt, mặc dù môi hắn vẩn tươi cười vui vẻ.

Thừa Ân bước xướng cỗ xe ngựa thì nhìn thấy Thanh Y Sát Sứ Trương Vô Mệnh. Ông ta thấy chàng thì tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức quay mặt đi làm ra vẻ như không hề quen biết. Thừa Ân nhớ ông ta đã từng căn dặn chàng trước mặt kẻ khác không được nhận quen biết nên chàng cũng lờ di làm ra vẻ như không biết đến ông ta.

Thiếu niên họ Từ quan sát Thừa Ân một lúc thì hất đầu hỏi cô em gái:

– Gã là ai, tại sao cùng ở trên cỗ xe với Nhị muội ?

– Đại ca khoan hỏi đã, hãy giúp tiểu muội giải huyệt rồi nói chuyện sau.

Thiếu niên họ Từ đưa mắt nhìn cô em gái một lúc rồi hăn khẽ vung tay nhanh như gió cùng lúc điểm vào mười mấy đại huyệt đạo trên người nàng nọ. Lập tức kinh mạch nàng thông suốt, võ công phục hồi như cũ.

Thủp pháp của thiếu nhện họ Từ vừa nhanh vừa chính xác lạ lùng.

Nàng họn Từ được giải huyệt rồi liền tươi cười nói:

– Cám ơn đại cà ! – Nàng chỉ vào Thừa ân-Bạn của muội cũng bị điểm huyệt, nhờ đại ca giúp luôn một thể.

Thiếu niên họ Từ đưa mắt nhìn Thừa Ân, rồi từ từ bước tới trước mặt chàng. Cũng như lần trước, chỉ một cái phất tay của hắn, Thừa Ân đã cảm thấy kinh mạch thông suốt, phục hồi công lực tức thì.

Huyệt đạo đã được khai giải rồi, Thừa Ân liền vòng tay bái tạ:

– Tiểu đệ hôm nay được huynh đài trợ giúp, xin ghi nhớ trong lòng, ngày sau nếu có cơ hội sẽ đền đáp.

Thiếu niên họ Từ không nói gì. Nàng họ Từ chạy tới kéo tay đại ca của mình vui vẻ giới thiệu:

– Đại ca! Vị này là công tử họ Lục, đã kết nghĩa huynh muội với muội.

Thì ra thiếu niên nọ họ Từ tên Bách Xuyên, là con trai lớn của Chính Nghĩa bang chủ Từ Đạt. Từ Bách Xuyên vừa nghe em gái giới thiệu xong gương mặt lập tức thay đổi cất giọng vui vẻ:

– Té ra huynh đài đây họ Lục, phải chăng là Lục Thừa Ân đại ca?

Thừa Ân từ lúc nhìn thấy thiếu niên nọ tuổi tác xuýt xoát bằng mình mà võ công quá cao cường, thủ đoạn lại có phần nhẫn tâm, lại thêm gương mặt bề ngoài vui tươi khoáng đạt mà bên trong lại tiềm ẩn sát khí rờn rợn, khiến chàng trong lòng đã có một chút phản cảm. Chàng không ngờ hắn gọi đích danh tên mình thì hơi nghi ngại đề phòng.

Chàng thong thả nói:

– Chính là bí danh của tiểu đệ, Từ huynh tại sao lại biết được?

Từ Bách Xuyên, bật cười sảng khoái:

– Ha ha… Tiểu đệ mà nói ra chắc Lục huynh sẽ ngạc nhiên, số là gia phụ ở Linh Sơn nghe tin Lục huynh liền sai tiểu đệ rời núi đi tìm huynh cho bằng được. Tiểu đệ vất vả tìm kiếm bấy lầu không ngờ hôm nay lại tình cờ gặp mặt. Thật là may mắn.

Thừa Ân trong lòng nghi ngại hỏi:

– Không hay Từ huynh vâng lời lệnh tôn tìm tiểu đệ có việc gì ?

– Gia phụ không nói, chỉ bảo tiểu đệ nhất định phải mời Lục huynh đến thăm hàn xá một chuyến. Gia phụ còn nói thêm là người ngày đêm trông chờ tin tức của Lục huynh.

Giữa lúc Thừa Ân còn dang bán khoăn chưa quyết, thì bỗng chàng nghe có một thanh ầm vo ve bên tai, rồi tiếp đó tiếng người vang lên như tiếng muỗi kêu:

– Điệt nhi, Linh Sơn Chính Nghĩa bang cháu nhất định không thể tới.

Giọng nói quá bất ngờ làm Thừa Ân giật mình, không ngờ chỉ một chút thay đổi thần sắc của chàng đã không qua khỏi cặp mắt tinh tường của Từ Bách Xuyên.

– Lục huynh có chuyện gì thế?

Lúc này Thừa Ân đã biết có người dùng công phu vạn lý truyền âm nhắc nhở chàng, chàng cũng biết người đó chính là Thanh Y Sát Sứ Trương Vô Mệnh. Tuy chưa biết lý do vì sao họ Trương nhiều lần ngăn trở chàng đến Chính Nghĩa bang, nhưng với những sự kiện đã xảy ra trong thời gian qua, Thừa Ân đã cảm thấy nghi ngờ thanh danh của Chính Nghĩa bang.

Bây giờ trước mắt nhìn thay cái xác vỡ đầu bể sọ của Cửu Điện Diêm La, Thừa Ân lại càng tin rằng Chính Nghía bang cũng khá tàn độc.

Chàng muốn từ chối lời mời, nhưng nghĩ đến thiếu nữ họ Từ, đưa mắt nhìn sang thì không biết nàng ta và hai cô tỳ nữ đã bỏ đi đâu từ lúc nào không còn nhìn thấy tăm dạng nữa.

Không thấy nàng ở đó, Thừa Ân càng tiện từ chối hơn. Chàng vòng tay hướng vào Từ Bách Xuyên nói:

– Thịnh tình của Từ huynh tiểu đệ xin tâm lĩnh, nhưng vì trong mình có việc phải làm nên không thể cùng huynh đến Linh Sơn bái kiến lệnh tôn được. Tiểu đệ xin hẹn Từ huynh vào dịp khác.

Từ Bách Xuyên bị Thừa Ân từ chối thì chưng hửng nhìn chàng. Nên biết anh em họ Từ vốn rất kiêu ngạo, xưa nay ở Chính Nghĩa bang vẫn cho mình là đệ nhất bang phái, danh vọng rất lớn. Ngày hôm nay đích thân gã chuyển lời của cha gã mà bị Thừa Ân từ chối, khiến gã bẽ bàng, khó chịu vô cùng.

Giọng gã lành lạnh:

– Lục huynh lẽ nào không coi trọng lời mời của gia phụ ?

– Xin Từ huynh đừng nói thế ! Tiểu đệ thật tình có chút việc không thể đi được.

Từ Bách Xuyên sắ mặt tái xanh có ý giận. Gã quay sang Trương Vô Mệnh, hỏi:

– Thanh Y Sát Sứ có ý kiến gì chăng ?

Họ Trương đáp:

– Thuộc hạ cho rằng chúng ta nên trở về thỉnh thị ý kiến bang chủ.

Từ Bách Xuyên quay lại nhìn Thừa Ân, hỏi:

– Tiểu đệ nghe đồn Lục huynh có nhận lời đưa một vật đến Chính Nghĩa bang, không hay sự việc đó như thế nào?

Thừa Ân nghiêm sắc mặt đáp:

– Tiểu đệ cũng có một việc muốn lãnh giáo Từ huynh.

Lục huynh cứ nói:

– Vụ án ở Thanh Long tiêu cục phải chăng do Chính Nghĩa bang chủ trì ?

Họ Từ tái mặt, gằn giọng hỏi:

– Lục huynh tại sao lại nói thế?

– Mấy tháng trước, người của quý bang đến Thanh Long tiêu cục nhờ bảo tiêu với lời đe dọa nếu vật không tới nơi sẽ tận diệt bảo tiêu. Sự việc này khiến cho người ta phải nghi ngờ Chính Nghĩa bang.

– Lục huynh ! Chính Nghĩa bang xưa nay không hành động mờ ám. Lục huynh nói như thế là quá xem thường bổn bang rồi. Vả lại, trên giang hồ đều biết vụ án Thanh Long tiêu cục là do Ám Sát hội gây ra!

– Ám Sát hội hành dộng đâm thuê chém mướn, giang hồ ai cũng biết.

– Lục huynh phải chăng muốn ám chỉ bổn báng đứng sau lưng Ám Sát hội?

– Tiểu đệ không thể không nghi vấn.

– Nói nhảm ! Trương Vô Mệnh quát lên – Bổn bang hành động quang minh chính đại, lẽ nào lại đi thuê mướn sát thủ. Sự việc ở Thanh Long tiêu cục, bổn bang chủ đã có lệnh điều tra, một ngày nào đó sẽ vì võ lâm đồng đạo mà tiêu diệt Ám Sát hội! Họ Lục, ngươi chớ có hổ đồ!

Câu chuyện đang lúc căng thẳng thì bỗng một nàng thị nữ áo hồng xuất hiện hướng vào Thừa Ân, cung kính nói:

– Lục công tử ! Tiểu thơ tôi mời công tử qua bên kia nói chuyện:

Thừa Ân đưa mắt nhìn quanh nhưng không thấy nàng họ Từ đâu. Ả thị nữ biết ý liền nói:

– Tiểu thơ tôi chờ công tử trong vạt rừng đằng kia.

Thừa Ân không muốn dây dưa với Từ Bách Xuyên nữa, liền nhân cơ hội vái chào gã:

– Từ huynh ! Tiểu đệ còn nhiều việc phải làm, đối với lời mời của lệnh tôn xin hẹn dịp khác. Tiểu đệ xin cáo từ.

Chàng nói rồi lập tức quay lưng bỏ đi, không thèm để ý đến gương mặt Từ Bách Xuyên lúc ấy rất khó coi. Gã cất tiếng “hừ” khẽ trong cổ, đưa mắt tức tối nhìn theo Thừa Ân.

Ả thị nữ đi trước dẫn đường, đưa Thừa Ân rời đường cái quan vào cánh rừng trước mặt.

Giữa lúc chàng còn đang ngạc nhiên thắc mắc không hiểu sao nàng họ Từ hẹn chàng vào đây thì bỗng chàng dừng phắt lại ngẩn ngơ như người mất hồn.

Trước mắt chàng không kể hai ả thị nữ áo hồng xinh xắn là một thiếu nữ trẻ trung cực kỳ xinh đẹp. Nàng mặc chiếc áo lụa màu lam, thắt lưng màu hồng, đôi mắt long lanh, làn da trắng trong như tuyết.

Nàng thấy Thừa Ân ngẩn ngơ nhìn mình thì đỏ mặt khoát tay cho hai thị nữ lui lại, rồi chớp mắt nhìn lại chàng, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười xinh đẹp như hoa.

Giọng nàng lúc này không còn cố giả giọng đàn ông nữa, thanh tao như tiếng oanh vàng:

– Đại ca làm gì mà nhìn người ta ghê thế ?

Thừa Ân giật mình, xấu hổ vì thái độ của mình nên mặt mày đỏ rần lên. Nàng họ Từ thấy thế thì bật cười khúc khích làm cho Thừa Ân càng thêm ngượng.

Nàng cất bước đi về phía chàng, lập tức Thừa Ân choáng váng vì hương thơm dịu dàng toả ra từ người nàng, một thứ mùi thơm lan xạ cực kỳ quyến rũ. Nàng dừng trước mặt chàng, rất gần, đôi má ửng hồng, ánh mắt long lanh:

– Lục đại ca, huynh có muốn biết tên thật của muội không?

Thừa Ân lòng không khỏi không nghĩ đến cảnh hai người chung đụng trên cỗ xe ngựa bịt bùng, không thể không nhớ chàng từng gối đầu trên dùi nàng, từng vô tình ngã chúi vào ngực nàng. Chàng cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn khiến cho nàng họ Từ phải gọi một lần nữa chàng mới giật mình bừng tỉnh.

Thiếu nữ họ Từ cười khúc khích hỏi:

– Đại ca làm gì như người mất hồn vậy?

– Ta… ta đang nghĩ đến Từ Tam.

– Thế đại ca thích muội là Từ Tam hay muội như bây giờ ?

Câu hỏi cắc cớ của nàng thật khó trả lời. Đôi mắt nàng ánh lên tia ranh mãnh, rồi nàng thúc giục:

– Đại ca trả lời muội đi chứ?

Thừa Ân qua phút đầu bối rối, bây giờ giật mình nhớ lại nàng chính là con gái của Chính Nghĩa bang chủ hành động không được quang minh như cái tên của nó.

Nghĩ đến đó, Thừa ăn vụt nghiêm sắc mặt đáp:

– Từ muội, chúng ta tình cờ gặp gỡ, đã có lời kết bái huynh đệ. Bây giờ tuy muội là con gái nhưng huynh vẫn xem muội như nghĩa đệ Từ Tam trước đây.

– Thế đại ca có muốn biết tên thật của muội không ?

– Điều đó không quan trọng. Đại ca cứ nhớ muội là Từ Tam là được rồi.

Nàng họ Từ nghe chàng nói có phần vô tình như thế thì biến Bấc mặt. Nhưng nàng nghĩ có lẽ Thừa Ân tính tình chất phác thật thà nghĩ sao nói vậy, nên nàng không trách gã nữa.

Nàng lại cất giọng nhỏ nhẹ nói:

– Lục huynh ! Vừa nãy, có phải đại ca của muội chuyển lời gia phụ mời huynh đến Linh Sơn ?

Thừa Ân đoán nàng không nghe được phần cuối câu chuyện giữa chàng và Từ Bách Xuyên, chàng đã từ chối lời mời, Tuy nhiên bây giờ đứng trước mặt nàng, chàng cảm thấy khó mở miệng vô cùng.

Nàng không biết trong lòng Thừa Ân đang nghĩ gì nên vui vẻ liến thoắng nói:

– Đại ca còn nhớ muội từng nói sẽ mời đại ca đến Linh Sơn du ngoạn một chuyến không?

Thừa Ân ấp úng:

– Từ muội…

– Đại ca muốn nói gì ?

– Huynh không thể cùng muội đến Linh Sơn được.

Thiếu nữ họ Từ giật mình trố mắt nhìn chàng:

– Đại ca… đại ca nói thế là có ý gì?

Thật ra, tình ý của nàng đối với chàng người ngoài cũng có thể nhìn thấy được. Nàng cứ đinh ninh Thừa Ân cũng có tình cảm với nàng, đó là vì nàng tự tin và đầy tính kiêu hãnh. Bây giờ bị Thừa Ân từ chối khiến nàng không khỏi bàng hoàng.

Thừa Ân cũng chẳng vui vẻ gì. Trong thâm tâm chàng rất yêu quý gã Từ Tam trước đây và càng không thể ghét bỏ nàng họ Từ. Bây giờ nàng hoàn toàn hồn nhiên trong trắng chứ không có cái tà khí của anh nàng Từ Bách Xuyên.Tuy nhiên hiện nay chàng thân tại giang hồ, kẻ thù bốn phía không thể để vướng bận tình cảm nhi nữ được. Nghĩ như thế, Thừa Ân dứt khoát nói :

– Từ muội ! Lục đại ca có nhiều việc phải làm, đành chia tay muội tại đây.

Nàng họ Từ nghẹn ngào nói:

– Đại ca đã một lần xua đuổi Từ Tam bây giờ lại muốn xua đuổi muội sao ?

Thừa Ân mím môi lạnh lùng đáp:

– Đại ca không thề làm khác được.

– Thế thì tại sao đại ca liều mạng đến cứu Từ Tam làm gì ? Sao đại ca không để Từ Tam chết quách cho rồi?

– Đại ca với Từ Tam có tinh huynh đệ kết bái chi giao.

Nàng họ Từ trong lòng, đau đớn trố mắt oán hờn nhìn Thừa Ân. Xưa nay nàng ở Linh Sơn kiêu hãnh đã thành nết, nàng không quen bị người ta từ chối bao giờ. Ngày hôm nay, Thừa Ân làm nàng vừa đau đớn vừa bẽ bàng, muốn khóc mà không khóc được.

Chính Thừa Ân cũng cảm thay lòng đầy bứt rứt xôn xang, chàng biết mình phái rời chốn này thật nhanh. Nếu không, chàng sẽ thay đổi chủ ý bất cứ lúc nào.

Chàng hạ quyết tâm nói thật nhanh:

– Từ muội ! Đại ca phải đi rồi đây.

Nàng họ Từ quay lưng, buông giọng lạnh nhạt:

– Tùy ý đại ca.

Thừa Ân đưa mắt nhìn nàng một lần cuối rồi cất bước, trong lòng nặng nề, sầu thảm vô cùng. Bỗng có giọng nàng:

– Muội từng hứa sẽ nhờ người đứng ra giải quyết ân oán của đại ca, người đó chính là gia phụ. Chỉ cần đại ca đồng ý, Chính Nghĩa bang sẽ thay người báo thù.

Thừa Ân thấy nàng kiêu ngạo một cách ngây thơ thì biết nàng là một cô gái tâm địa ngay thẳng, đối với chuyện giang hồ còn chưa hiểu rõ lắm. Chàng nói:

– Đại ca cảm tạ tâm ý của Từ muội. Nhưng kẻ thù của đại ca rất khó đối phó.

– Hừ ! Cho dù kẻ đó là ai, gia phụ cũng sẽ bắt hắn đền tội.

Thừa Ân cười một tiếng rồi nói:

– Từ muội, hẹn ngày gặp lại !

Dứt lời, chàng cất bước nhắm hướng rừng rậm đi thẳng. Bên tai chàng bỗng có tiếng người truyền đến:

– Điệt nhi hãy lập tức đến Bách Cầm Sơn nương náu. Hiện nay giang hồ các bang phái đều muốn tìm bắt cháu đó.

Thừa Ân biết tiếng nói đó là của người mặt sẹo Thanh Y Sát Sứ Trương Vô Mệnh, chàng không nói không rằng cất bước đi thẳng, phút chốc không còn thấy tăm dạng nữa.

Thiếu nữ họ Từ lại không nghe tiếng chân chàng nữa thì vội vàng quay lại dõi mắt nhìn theo, đôi mắt nàng long lanh hai giọt lệ như châu như ngọc. Một lúc sau, nàng ra khỏi khu rừng đến chỗ bọn Từ Bách Xuyên vẫn đứng đợi. Thấy chỉ có mình nàng trở lại, Từ Bách Xuyên hỏi:

– Nhị muội ! Gã học Lục đâu rồi?

– Hắn đi rối!

Từ Bách Xuyên giậm chân trách:

– Sao muội để cho hắn đi như thế?

Nàng họ Từ trả lời dám dẳng:

– Hắn có chân tự hắn đi, muội làm sao cản được?

Trương Vô Mệnh đứng gần đó lên tiếng:

– Đại công tử và Nhị tiểu thơ nên về Linh Sơn ngay đi thôi, kẻo bang chủ lo lắng.

Nàng họ Từ đôi mắt nhìn mông lung một lúc rồi nói:

– Các người cứ về trước, tôi còn có việc phải làm.

Từ Bách Xuyên chau mày nói:

– Không được ? Lần này muội không nói không rằng trốn khỏi Linh Sơn làm cho cha rất tức giận. Bây giờ muội còn muốn đi nữa sao ?

Nàng họ từ chợt thở dài:

– Đại ca! Anh em ta từ nhỏ lớn lên ở Linh Sơn không hề bước chân ra giang hồ, chẳng khác gì ếch ngồi đáy giếng. Lần này muội đi ra ngoài mới biết được nhiều chuyện mà trước đây muội không bao giờ nghĩ đến.

– Chuyện thị phi trên giang hồ, muội là con gái cần gì phải tìm hiểu!

– Muội đã quyết định rồi, đại ca đừng ngăn cản nữa. Nhờ đại ca về nói với cha, tiểu muội đi ngao du vài tháng sẽ trở về.

Từ Bách Xuyên vốn biết tính cô em gái ngang tàng bướng bỉnh không nghe lời ai bao giờ nên gã thở dài nói:

– Nếu muội đã quyết ý thế thì đại ca để Thanh Y Sát Sứ theo bảo vệ muội.

– Không cần, tiểu muội đi một mình là được rồi.

Trương Vô Mệnh nói:

– Giang hồ hiểm ác, xin Nhị tiểu thơ để lão đi theo hộ tống cho cô.

– Ý tôi đã quyết, các ngươi không cần nói nhiều nữa.

Dứt lời, nàng chẳng chào ai cất bước đi liền. Từ Bách Xuyên tuy là anh nhưng không thể ra lệnh cho nàng là bởi vì thiếu nữ họ Từ rất được cha cưng chiều, ở Chính Nghĩa bang, ngoài bang chủ Từ Đạt ra nàng không nghe lệnh bất cứ người nào.

Từ Bách Xuyên thấy em gái bỏ đi mà không ngăn cản được thì giậm chân than:

– Khổ rồi ! Chuyến này ta biết ăn nói với cha làm sao đây.

Trương Vô Mệnh nói:

– Đại công tử hãy để lão phu âm thầm bảo vệ tiểu thư.

– Phái lắm ! – Từ Bách Xuyên gật đầu đồng ý- ông bí mật theo dõi báo vệ Nhị muội. Còn ta trở về Linh Sơn bẩm báo với bang chủ. Phen này e rằng đích thân cha ta phải hạ sơn rồi.

– Vậy lão phu đi đây.

Trương Vô Mệnh nhận lệnh của Từ Bách Xuyên lập tức phi thân phóng theo hướng nàng họ Từ vừa đi.

O0o

Thừa Ân sau khi chia tay nàng họ Từ liền nhắm hướng Tây tiếp tục hành trình tìm đến Bách Cầm Sơn. Từ lúc bước chân vào giang hồ trải qua nhiều phen sống chết, chàng đã biết được đôi điều về lai lịch của cha chàng năm xưa.

Từ Ám Sát hội, Địa Ngục môn cho đến Quỷ Diện Lang Nha, bất kể là chúng có tham gia vào vụ huyết án Linh Sơn hay không thì chúng cũng là kẻ thù của cha chàng. Trong thâm tâm Thừa Ân đã đặt ba thế lực kể trên vào thế đối địch cần phải tiêu diệt.

Riêng về Chính Nghĩa bang, liệu bang hội này có đứng sau lưng vụ thảm sát Thanh Long tiêu cục hay không, đồng thời Chính Nghĩa bang có thực sự là danh bang chính phái hay không, sau này chàng nhất định sẽ điều tra.

Chàng cũng nghĩ đến Đoạn Trần sư thái đức độ hiền từ nhưng lại có mối Liên hệ khó hiểu với Ám Sát hội, câu hỏi đó cũng cần phải giải đáp.

Nghĩ tới đó, Thừa Ân không khỏi nghĩ đến Tiểu Miêu. Tiểu Miêu nhi có đôi mắt trong sáng kỳ lạ, hơn một lần cứu chàng khỏi tâm ma, có thể nói là hơn cả cứu mạng cho chàng.

Rồi Thừa Ân cũng không thể không nghĩ đến nàng họ Từ. Nàng không chỉ có ơn cứu mạng mà còn đem võ công bộ pháp gia truyền dậy chàng, ân tình đó chàng suốt đời không thể nào quên được.

Chàng lại nghĩ đến lúc họ cùng ở trên xe ngựa, đầu chàng gối trên đùi nàng, rồi chàng vô tình ngã vào ngực nàng, chạm phải chỗ kiêng kỵ kín đáo của một người con gái… Những tình tiết đó đã vô tình gieo mầm tình cảm sâu đậm giữa hai người khó mà quên được.

Thừa Ân chân bước đi mà lòng suy nghĩ miên man, đầu óc hiện lên hình ảnh của những người con gái đã đi qua trong cuộc đời chàng. Bỗng Thừa Ân giật mình đứng sững lại. Vì sao ?

Không phải chàng gặp kẻ thù trước mắt, cũng không phải dã thú chặn đường, thế thì sao chàng lại có thái độ như thế. Đó là vì chàng vừa nhìn thấy một dung mạo xinh đẹp nhất trong những người con gái mà chàng đã quen biết.

Trong số họ, nàng lớn tuổi nhất nhưng cũng xinh đẹp hơn cả. Nàng không chỉ có giọng nói thanh tao mềm mại, mà còn có một thân hình yêu kiều diễm lệ nhất. Lúc nàng múa bài Ngọc Nữ Kiếm Pháp trong tiếng tiêu của Văn Hào Nham, thần hình lả lướt như tiên nữ giáng trần, thật vô cùng xinh đẹp.

Thừa Ân thở hắt ra, cố xua đuổi hình ảnh của nàng ấy đi. Nàng thân là sát thủ của Ám Sát hội, tuy tính tình có dung dị hiền hòa đôi phần, nhưng cũng không thể xem nàng như hạng người tốt được. Một khi chàng tiêu diệt Ám Sát hội tất không thể bỏ qua cho nàng được.

Thừa Ân lòng gạt bỏ tạp niệm, đi được một đoạn nữa thì bỗng nghe phía trước có tiếng nước chảy. Chàng nhắm hướng đó tiến tới thì ra khỏi cánh rừng, nhìn thấy một dòng suối chảy cắt qua vạt cỏ xanh rờn. Trên bờ suối có một lão ngư đang ngồi câu cá.

Mấy ngày nay chỉ được ăn lương khô khiến bây giờ nghĩ đến món cá nướng mà phát thèm, chàng liền lò mò bước tới bên lão ngư, định bụng xem thử lão có câu được con cá nào chưa, nhưng nhìn quanh quất mãi vần không có mà cũng chẳng thấy lão mang theo cái gì khả dĩ có thể đựng được.

Chàng nhìn kỹ lại thì thấy lão già râu tóc bạc phơ nhưng da mặt thì láng mịn như một đứa trẻ. Chàng hơi thắc mắc nhưng nghĩ lão chắc là bậc tao nhân ẩn dật nên dù lớn tuổi nhưng vẫn giữ được thần khí.

Chàng bên cung kính nói:

– Vãn Sinh hậu bối xin chào lão trượng.

– Đến rồi đó ư?

Lão già cất giọng khàn khàn quái dị, câu nói của lão cũng thật khó hiểu vô cùng.

Thừa Ân cảm thấy có điều bất lành, nhưng vì đã lỡ đến nên không thể bỏ đi ngay được, đành hỏi một câu:

– Lão trượng đã câu được nhiều cá chưa?

– Ta đây câu cá mà chẳng phái câu cá.

Lão lại trả lời một câu rất quái dị, rồi từ từ nâng cần trúc lên. Thừa Ân nhìn thấy sợi dây câu của lão không có cái lưỡi nào thì không nhịn được bật cười thành tiếng.

Lão già quay lại trừng mắt nhìn chàng, đôi mắt lão sáng như điện, tinh anh vô cùng. Rõ ràng không phái là một đôi mắt của người già. Lão trừng mắt nhìn chàng quát:

– Ngươi cười cái gì ?

– Lão trượng câu cá không có lưỡi chẳng phải đã phỏng theo Khương Trượng trong tích Phong Thần đó sao?

– Thế thì sao ?

Ngày xưa Khương Tử Nha ngồi bên bờ Tích Thủy buông câu là chờ bậc hiền sĩ trong thiên hạ. Ngày hôm nay lão trượng phỏng theo người xưa ngồi buông câu không biết vì lẽ gì ?

– Lão phu chờ ngươi ?

Lão già buông gọn một câu nói làm cho Thừa Ân phải giật mình. Nếu chiếu theo câu đầu tiên của lão: “Đến rồi đó ư?” thì đúng là lão đang chờ chàng. Nhưng hai người không quen biết thì làm sao có chuyện lão ngồi đây chờ chàng?

Thừa Ân đã gặp quá nhiều tai biến trong đời, chuyện thập tử nhất sinh cũng đã trải qua không ít nên mặc dù hơi lo sợ nhưng vẫn điềm tĩnh hỏi:

– Lão trượng thực sự chờ vãn bối sao ?

– Có phải ngươi họ Lục tên Thừa Ân ?

Lão miệng hỏi mắt nhìn xuống bàn tay thiết thủ của chàng. Thừa Ân biết có giấu cũng vô ích nên gật đầu luôn:

– Chính là vãn bối.

– Vậy lão phu đúng là đang chờ ngươi.

– Tiền bối có thể nói rõ hơn được không?

Lão già câu cá bấy giờ mới ngửa ổ cất một tràng cười làm kinh động cả đám chim muôn trong khu rừng cạnh đó khiến chúng bay túa lên.

Dứt tràng cười, lão đưa mất nhìn Thừa Ân, tỏ vẻ thích thú:

– Nói rõ hơn là thế này. Có người trao giải thưởng mạng người là mười vạn lượng, bất kể sống hay chết. Lão phu ngồi đây câu cá không cần lưỡi không phải vì bắt chước cổ nhân, lại càng không phải cáu cá mà là câu người. Nói chính xác hơn, lão phu đang câu tiền.

Thừa Ân biến sắc mặt quát lên:

– Ngươi phải chăng là người của Ám Sát hội.

– Kể ra ngươi cũng có kiến thức đó. Thôi, để lão phu cắt đầu ngươi đem về lĩnh thưởng cho gọn.

Dứt lời, chiếc cần câu trong tay lão vung lên, tiếng nhợ câu rít gió nghe vù vù. Chớp mắt, sợi dây cước đã chực chờ quấn vào cổ chàng. Thừa Ân kinh hãi vội vàng khởi động thân pháp Thất Cửu Vi Hồi Bộ nhanh như cắt thoát khói vùng sát thương của sợi dây câu. Tiếng gió rít qua đầu làm chàng phải một phen dựng tóc gáy. Lão già có vẻ kinh ngạc “ủa” một tiếng.

Thừa Ân quát lên:

– Lão tặc, ta với ngươi không thù không oán sao lại cố ý muốn giết ta ?

Lão già cất tiếng cười khằng khặc:

– Ngươi còn chưa biết sao, Ám Sát hội giết người đâu phải vì thù oán.

Lão vừa nói vừa vung cần câu bổ vào người Thừa Ân. Sợi dây câu là một thứ vũ khí mảnh mai, mềm dẻo trong bàn tay điều khiển của lão già quấn chặt lấy Thừa Ân, khiến chàng dù có Thất Cửu Vi Hồi Bộ cũng không sao thoát đi được.

Cây cần câu đã dài, lại thêm sợi dây câu cũng dài nên lão chỉ cần đứng một chỗ cũng đủ sức khống chế Thừa Ân. Tiếng dây câu rít gió, rờn rợn trở thành một thứ vũ khí sắ bén vô cùng, phút chốc trên người Thừa Ân đã bị mấy vết thương rướm máu.

Thừa Ân có nội cộng thậm hậu, lại có thân pháp tinh vi nhưng vì không biết võ công chỉ lo phòng thủ, tránh né thì làm sao chống chọi được với một tay võ công hữu hạng trong Ám Sát hội. Lão già mỗi chiêu đánh ra đều tàng ẩn sát cơ, chực chờ lấy mạng chàng.

Lão già đánh một lúc thì dừng tay lại cười nhạt:

– Kể ra ngươi nhảy nhót cũng giỏi đấy. Lão phu đùa với ngươi bấy nhiêu đủ rồi. Lão nói xong hai mắt trợn trừng phát ra tia hung quang rợn người, kèm theo đó là tiếng quát:

– Nằm xuống cho ta !

Chỉ thấy chiếc cần câu vung lên múa tít trên không. Lúc đầu, dây câu còn phát ra tiếng gió, tốc độ cực nhanh khiến Thừa Ân như nhìn thấy có hàng trăm sợi dây câu bủa vây quanh làm chàng hoa cả mắt. Chiếc cần câu trong tay lão già càng múa càng nhanh, về sau lặng im như tờ, dây câu biến mất trở thành vô ảnh. Thừa Ân mắt vừa không nhìn thấy sợi dây câu thì biết nguy khốn, vội vàng sử dụng cước pháp, tuy nhiên vì dây câu vố hình lại không phát ra tiếng động nên chàng không biết đâu mà tránh né, bất giác mồ hôi túa ra đầy mình. Tai chàng chỉ nghe một tiếng “chết” lạnh lẽo phát ra từ miệng lão già rồi đó da trịt rát buốt, sơi đây câu quấn vào người chàng cắt sâu vào cơ thể máu tuôn ra dầm dề.

Lão già thu cần câu lại đưa mắt nhìn Thừa Ân có vẻ ngạc nhiên. Chiêu vừa rồi lão cố ý muốn cắt người chàng ra làm đôi nhưng kết quả chỉ làm chàng trọng thương khiến lão không khỏi không kinh ngạc.

Lão có biết đâu Thừa Ân có Quy Nguyên Thần Công hộ thân nên đã thoát chết trong gang tấc, tuy nhiên chàng cũng bị thương rất nặng, máu tuôn ra dầm dế, làm ướt đẫm cả cơ thể.

Lão già thấy chàng vẫn còn sống sau một chiêu sát thủ thì buông tiếng cười khẩy:

– Hừ ! Kể ra ngươi cũng khá lắm! Nhưng đáng tiếc, hôm nay ngươi rơi vào tay lão phu thì hết đời rồi.

Lão nói xong, một lần nữa vung cây cần câu lên. Thừa Ân đã bị một vết thương trí mạng đã không còn hơi sức đành nhắm mắt chờ chết.

Giữa lúc chàng đang ai oán đau đớn cho số phận thì bỗng nghe một âm thanh quen tai vang lên:

– Dừng tay !

Chàng mở mắt ra thì thấy cây cần câu chỉ còn cách đỉnh đầu chàng một tấc được lão già thu về thật nhanh.

Trước mắt chàng xuất hiện một người đàn bà mặc áo đen dung mạo cực kỳ xấu xí đưa mắt lom lom nhìn chàng.

Lão già lạnh lùng hỏi:

– Ngươi là ai ?

Người đàn bà xấu xí lấy trong tay áo một vật hình tròn bằng đồng đen giơ lên:

– Ngươi có biết vật này chăng?

Thì ra đó là một tấm thẻ bài có khắc hình chiếc sọ người rỉ máu cùng với hai mũi tên gạch chéo. Người đàn bà lật tấm thẻ bài lại thì thấy phía sau có khắc con số năm.

Thừa Ân vừa nhìn thấy vật đó liền nhớ ngay đến ký hiệu tại hiện trường vụ án Thanh Long tiêu cục, chính là ký hiệu của Ám Sát hội. Tuy nhiên chính giọng nói trong trẻo, thanh tao của người đàn bà xấu xí mới làm chàng xúc động hơn cả. Chàng đoán chắc người này không phải ai khác hơn mà chính là thiếu nữ họ Văn. Thanh Ngọc kiếm sáng chói trên tay nàng càng khẳng định thêm điều đó. Đích thị nàng đang cải dạng trở thành một người có dung mạo xấu xí.

Lão già nhìn thấy thẻ bài trên tay người đàn bà thì tươi cười nói:

– Té ra là Ngũ Sát !

Thiếu nữ họ Vãn cất tám thẻ bài vào tay áo rồi lạnh nhạt hỏi:

– Thẻ bài của ngươi đâu? Lão già chẳng nói chẳng rằng nhanh tay lấy ra tấm thẻ bài. Mặt sau thẻ bài có con số sáu tượng trưng cho số bí danh của hắn. Hắn chính là Lục Sát!

Bây giờ Thừa Ân mới biết trong Ám Sát hội mọi người đều có một tấm thẻ bài gọi là Ám Sát lệnh. Thẻ bài này tượng trưng lai lịch hội viên của từng cá nhân. Đồng thời mỗi hội viên trong Ám Sát hội khi hành sự đều mang mặt nạ hóa trang. Bây giờ Thừa Ân mới biết vì sao lão già này râu tóc bạc phơ mà da dẻ căng trơn như một tráng niên.

Hai nhân vật trong Ám Sát hội sau khi trình thẻ bài nhận biết nhau xong thì lão già đưa mắt nhìn thiếu nữ họ Văn, vẻ nghi ngờ:

– Ngũ Sát sao lại ngăn Lục mỗ hạ sát tên tiểu từ này ? Phải chăng muốn tranh công với mỗ ? Thiếu nữ họ Văn quát lên:

– Nói nhảm ! Cô nương lẽ nào lại đi tranh công với ngươi. Lục Sát nghe đây, hội chủ có lệnh phải bắt sống họ Lục.

– Ủa! Chẳng phải trước đây hội chủ ra lệnh truy sát họ Lục, bất kể sống chết đó sao ?

– Đúng là như thế. Nhưng bây giờ tình hình lại thay đổi.

Lão già Lục Sát hai mắt ánh lên vẻ tinh ranh, cất giọng nghi ngờ:

– Lục mỗ có một điều hơi thắc mắc.

– Ngươi không tin bổn cô nương chăng?

Lục sát mở miệng cười hềnh hệch:

– Không phải vậy, nhưng có điều trước đây mệnh lệnh đều do đích thân hội chủ truyền đạt, sao lần này lại qua miệng Ngũ Sát vậy ?

– Hừ ! Lục Sát ngươi vừa nghe tiền thưởng mười vạn lượng đã vội vàng cong giò chạy đi, còn tìm ngươi được đâu mà truyền lệnh. Trong bổn hội, tất cả đều nhận lệnh này rồi, chỉ trừ có ngươi. Tin hay không thì tùy ngươi. Chỉ có điều ngươi mà trái ý hội chủ thì liệu cái mạng đấy.

Lục Sát nghe nàng họ Văn hăm dọa thì cũng sợ, nhưng hắn có tính đa nghi cứ sợ nàng bày mưu cướp công, ngần ngại chưa quyết. Hắn biết rằng nếu bắt chàng đưa về thì khó lòng mà tránh được tai mắt giang hồ, an toàn về tới căn cứ.

Nàng họ Văn dường như đoán biết ý nghĩ của gã, liền hỏi:

– Hội chủ có cái này cho ngươi đây.

Lục Sát toẹt mịệng cười:

– Nếu có tín vật của hội chủ sao ngươi không đưa ra cho sớm chút.

Thiếu nữ họ Văn cho tay vào bọc áo có vẻ như định lấy một vật gì đó, đồng thời chân nàng bước về phía Lục Sát. Khi đã đến gần gã rồi, nàng dừng lại từ từ rút tay ra. Trong lúc gã Lục Sát đang chú tám xem đó là vật gì, thiếu nữ họ Văn bỗng đưa mắt nhìn ra sau lưng gã rồi kêu lên:

– Ồ! Tứ Sát cũng đến rồi kìa !

Thật ra đó chỉ là một trò trẻ con, người đa nghi như Lục Sát lẽ ra không dễ gì mắc mưu, nhưng vì trước nay, Tứ Sát và Ngũ Sát vẫn thường đồng hành, lần này chỉ một mình Ngũ Sát xuất hiện đã làm cho gã hơi ngạc nhiên. Bây giờ nghe nói Từ Sát đến, bất giác gã quay lại nhìn. Mắt gã không nhìn thấy người thì tâm cơ máy động lập tức biết nguy hiểm đến tính mạng, vừa muốn tung mình nhảy đi thì đã muộn mất rồi.

Thiếu nữ họ Văn cho tay vào bọc không phải lấy tín vật gì mà là một lưỡi dao. Truỷ thủ dài chừng ba tấc, lưỡi dao mỏng như lá lúa, ánh thép xanh ngời, bén ngọt. Trong tích tắc ngọc thủ nàng vung lên, lưỡi dao đâm thẳng vào tim Lục Sát làm gã ngã ra chết tức thì.

Lục Sát chết rồi mà hai mắt vẫn còn trợn tròn kinh hãi, có lẽ gã vẫn tưởng đồng môn vì ham món tiền thưởng mười vạn lượng mà ra tay hạ sát gã.

Lục Thừa Ân tận mắt nhìn thấy nàng họ Văn một dao giết đồng bọn thì kinh ngạc không sao hiểu được dụng ý của nàng.

Trong lúc chàng vẫn còn đang thắc mắc thì nàng họ Văn cúi xuống từ từ lột chiếc mặt nạ da người trên mặt Lục Sát. Hoá ra hắn không chỉ đeo mặt nạ mà còn đội tóc và gắn râu giả.

Lục Sát bây giờ là một trung niên hán tử độ chừng ba mươi thổi. Nàng họ Văn sau khi lột mặt nạ Lục Sát xong thì cho tay vào ào lấy một lọ thuốc màu trắng. Nàng mở nắp lọ rắc thứ bột trắng ấy lên chỗ vết thương của Lục Sát.

Thứ bột kỳ dị gặp máu lập tức sôi lên, thi thể Lục Sát tan dần, trong chốc lát chỉ còn lại một bãi nước vàng, đến một đốt xương cũng không nhìn thấy. Nàng họ Văn, tiện tay cầm chiếc cần câu của Lục Sát ném luôn xuống suối.

Nàng họ Văn sau khi thủ tiêu xác chết của Lục Sát thì ngước lên nhìn Thừa Ân, hỏi:

– Lục công tử thương thế có nặng lắm không?

Thừa Ân trong lòng thắc mắc không màng gì đến vết thương, cất tiếng hỏi:

– Văn cô nương tại sao phải làm như thế?

Nàng họ Văn ngạc nhiên hỏi lại:

– Công tử nhận ra tôi sao ?

– Tại hạ vẫn còn nhớ giọng nói của cô nương.

Nàng họ Văn nghe chàng nói như thế thì chớp mắt có vẻ cảm động. Đôi mắt xinh đẹp của nàng đằm thắm nhìn chàng:

– Lục công tử hiện nay đang là mục tiêu truy sát của bổn hội, công tử có biết không ?

– Ám Sát hội tại sao lại muốn giết tại hạ ?

– Công tử không biết Ám Sát hội xưa nay chuyên hành động theo đơn đắt hàng sao?

– Như vậy, kẻ nào đã thuê Ám Sát hội giết tại hạ?

– Điều này tôi cũng không biết, e rằng chỉ có hội chủ mới trả lời được cho công tử.

– Như vậy cô nương cũng đã nhận lệnh truy sát tại hạ ?

– Điều đó là đương nhiên. Ám Sát hội đã huy động toàn bộ lực lượng vào việc này. Từ xưa tới nay, trong bổn hội chưa từng có tiền lệ như thế bao giờ.

Thừa Ân không quan tâm đến điều đó mà chỉ muốn giải đáp một câu hỏi lớn trong lòng. Chàng hỏi:

– Văn cô nương vừa rồi đã cứu tại hạ, cô nương hành động như thế là có ý gì ?

– Điều đó công tử không cần biết.

Nàng họ Văn dừng lại một lúc rồi nói tiếp:

– Tôi có một lời muốn khuyên Lục công tử chẳng hay người có chịu nghe không?

– Xin cô nương cứ nói.

– Từ xưa đến nay, Ám Sát hội chưa bao giờ thất bại trong một phi vụ nào, kẻ nào đã là mục tiêu của bổn hội thì nhất định phải chết. Vì vậy, tôi khuyên công tử hãy tìm chỗ ẩn thân, không nên chường mặt ra giang hồ nữa.

Đến lúc này Thừa Ân đã biết nàng một lòng muốn cứu chàng đã phản bội lại bang hội của mình. Hành động đó là hết sức nguy hiểm đối với nàng, chàng biết vì sao vừa rồi nàng đã thủ tiêu xác chết của Lục Sát không để lại dấu vết.

Thừa Ân hồi tưởng lại những sự việc đã qua thì thấy nàng họ Văn luôn luôn có ý bênh vực chàng. Nàng không chỉ cứu mạng chàng lần này, mà trước đây cũng đã nhiều lần đứng về phía chàng.

Thừa Ân mang ơn cứu mạng trong lòng quá cảm động, lại hình dung gương mặt xinh đẹp như tiên của nàng, nhất là cảnh nàng múa bài Ngọc Nữ kiếm pháp trong tiếng tiêu của Văn Họo Nham, quả thật là một hình ảnh không làm sao quên được. Bất giác, Thừa Ân không ngăn được lòng thốt lên:

– Văn cô nương sao không bỏ lớp mặt nạ gớm ghiếc kia đi?

Nàng họ Văn nghe chàng nói như thế thì kích động run giọng hỏi:

– Lục công tử muốn nhìn thấy mặt thật của tôi sao ?

– Tại hạ… tại hạ…

Thừa Ân ngượng ngùng áp úng mãi không nói nên lời. Nàng họ Văn thấy thế cũng e thẹn cúi đầu nói:

– Công tử thế nào ?

– Tại hạ… muốn nhìn thấy dung mạo của ân nhân.

– Chẳng phải công tử đã thấy rồi đó sao?

Thừa Ân bị thiếu nữ họ Văn bắt bẻ đến cứng miệng, mặt mày đỏ bừng. Nàng thấy chàng như thế thì tủm tỉm cười, ngọc thủ từ từ đưa lên tháo bỏ lớp da mặt xấu xí hoá trang bên ngoài để lộ ra một gương mặt cực kỳ xinh đẹp.

Quả thật, nhan sắc của nàng là một công trình phi thường của tạo hóa. Ngay khi nàng rũ bỏ lớp hóa trang, trời đất lập tức như chợt sáng bừng lên, vạn vật quanh nàng như hưởng lây nhan sắc tuyệt trần cua nàng cũng trở nên xinh đẹp hơn và quyến rũ hơn bao giờ hết.

Thừa Ân đã trải qua những giờ khắc chung đụng gần gũi vội Tiểu Miêu từng gối đầu trên đùi nàng họ Từ, hai người đó đều là bậc mỹ nhân trong thiên hạ, nhưng nếu sánh với nàng thì vẫn còn kém xa lắm. Họ cũng chưa bao giờ làm cho trái tim của chàng trai mới lớn như Thừa Ân đập mạnh như lúc này!

Thiếu nữ họ Văn thấy Thừa Ân ngẩn ngơ nhìn mình thì đôi má ửng hồng, môi điểm một nụ cười tươi như hoa nở làm dung nhan càng thêm muôn phần xinh đẹp.

Nàng cất gióng thỏ thẻ hỏi:

– Lục công tử làm gì nhìn tôi ghê thế?

Thừa Ân ấp úng nói:

– Cô nương vì sao phải mạo hiểm cứu tại hạ ?

– Lục công từ nhất định phải biết lý do sao ?

– Tại hạ rất thắc mắc.

– Sau này nếu có duyên gặp lại, tôi sẽ cho công tử biết.

– Văn cô nương…

Nàng nhẹ nhàng ngắt lời chàng:

– Công tử cứ gọi tôi là Văn cô nương không nghe chướng tai lắm sao?

– Tại hạ…chưa được biết cao danh ?

– Tôi tên là Nhược Lan. Văn Nhược Lan…

Thừa Ân lặp lại tên nàng, chàng cảm thấy ngay cả cái tên của nàng cũng cực kỳ xinh đẹp.

Văn Nhược Lan đôi mắt long lanh nhìn Thừa Ân hỏi:

– Lục công tử năm nay bao nhiêu tuổi ?

– Tại hạ mười tám.

– Vậy công tử nhỏ hơn tôi hai tuổi rồi. Vậy công tử…Công tử cứ gọi tôi là Nhược Lan tỷ

– Vâng, Nhược Lan tỷ tỷ.

Thừa Ân cảm thấy mình không biết từ lúc nào đã hoàn toàn nghe theo từng lời nói của Văn Nhược Lam ngoan ngoãn giống hệt như đứa em ngoan. Còn Nhược Lan, nghe chàng gọi mình hai tiếng tỷ tỷ thì mỉm cười tỏ vẻ hài lòng lắm.

Hai người nãy giờ trò chuyện qua lại say mê đến đỗi Thừa Ân quên cả việc mình bị thương. Các vết thương cũng đã khô miệng không còn chảy máu nữa.

Văn Nhược Lạn bỗng cất giọng nghiêm trang hỏi:

– Lục đệ sắp tới có dự tính gì không?

Thừa Ân nghe câu hỏi của nàng thì giật mình trở về với hoàn cảnh thực tại. Chàng hiện ang bị những thế lực ma đạo trên giang hồ đồng loạt truy nã khó mà thoát thân được. Chàng cũng sực nhớ người con gái xinh đẹp đứng trước mặt chàng đây là sát thủ giết người không gớm tay. Nghĩ tới đó, bất giác Thừa Ân nghe lòng đau đớn, buồn bã đến độ không kềm được tiếng thở dài. Văn Nhược Lan nhìn thấy thái độ chàng thì chau mày hỏi:

– Lục đệ đang nghĩ gì thế?

Thừa Ân đưa mắt ái ngại nhìn nàng:

– Nhược Lan tỷ tỷ ! Tiểu đệ có thể nói một lời chăng ?

Nhược Lan không trả lời mà quay mặt nhìn chỗ khác, đôi mắt trong sáng của nàng chợt tối sầm lại. Thừa Ân thấy nàng như thế cũng không dám lên tiếng:

Một lúc sau, nàng nói:

– Lục đệ có phải muốn đề cập đến thân thế của tỷ ?

Thừa Ân không khỏi thán phục sự tinh tường của nàng. Nàng không chỉ xinh đẹp, võ công cao cường, mà còn có trí tuệ hơn người, quả thật là tài nữ trong thiên hạ. Chỉ đáng tiếc nàng thân là sát thủ, bàn tay vấy máu.

Thừa Ân suy nghĩ một lúc thì nói:

– Tỷ tỷ tại sao phải đầu thân Ám Sát hội?

– Lục đệ không nên biết thì hơn.

Thừa Ân nhớ câu chuyện đã nghe được trong miếu Thành Hoàng hôm nọ, anh em họ Văn gọi Ám Sát hội chủ là ân sư, lại nói rằng Ám Sát hội chủ có ơn lớn với mình. Chàng liền hỏi tiếp:

– Phải chăng Ám Sát hội chủ có ơn với tỷ tỷ?

Văn Nhược Lan bỗng quát lên:

– Đã bảo đệ đừng hỏi đến chuyện đó kia mà.

Thừa Ân thấy nàng nổi giận thì nín thinh không dám nói nữa, tuy nhiên trong lòng chàng đau đớn, buồn bã vô cùng.

Văn Nhược Lan đột nhiên quay lại chiếu tia mắt sáng rực vào Thừa Ân, sắc lặt nàng nhợt nhạt xanh xao, giọng nôi run run kích động:

– Phải chăng nếu tỷ tỷ không từ bỏ danh phận sát thủ thì Lục đệ sẽ coi tỷ như kẻ thù?

Thừa Ân bị nàng đọc thấu tim gan thì cúi đầu buồn bã đáp:

– Tiểu đệ đã thề sẽ có ngày tiêu diệt Ám Sát hội. Đừng nói Ám Sát hội có thù riêng với đệ, cho dù không như thế đệ cũng buông tha cho những hành động bạo ngược của Ám Sát hội được.

– Đệ không đủ sức đối đầu với Ám Sát hội đâu.

– Nhất định có một ngày đệ sẽ làm được điều đó

Văn Nhược Lan từ lâu đã nhìn thấy khí độ hiên ngang, tấm lòng chính trực của Thừa Ân, nàng biết rõ giữa chàng và Ám Sát hội rồi đầy sẽ là hai kẻ thù không đội trời chung. Tất nhiên nàng cũng biết mối quan hệ giữa họ không thể có kết quá tốt đẹp một khi nàng còn là sát thủ trong Ám Sát hội.

Sự đời có đôi khi vượt ra ngoài tầm kiểm sát của con người, trường hợp đó lại đang rơi vào chính nàng họ Văn. Đôi mắt nàng chợt phủ lên một màn tối u ám, nàng thở dài nói:

– Lục đệ sau này nếu có thành tựu võ công đứng ra tiêu diệt Ám Sát hội thì xin hãy nghĩ đến tình nghĩa hôm nay mà cho tỷ tỷ một cái chết nhẹ nhàng.

– Tỷ tỷ sao lại nói như thế?

Thừa Ân nghe nàng nói những lời đau lòng thì bàng hoàng kêu lên. Không ngờ Văn Nhược Lan mặt lạnh như tiền đưa mắt nhìn chàng:

– Ngày hôm nay tỷ tỷ cứu Lục đệ, nhưng lần sau gặp lại có thể tỷ tỷ giết đệ. Hiện tại, tỷ chỉ có thể khuyên đệ phải tạm lánh mặt đi. Chừng nào đệ chưa luyện được võ công cái thế thì không nên chường mặt ra giang hồ.

Văn Nhược Lan nói những lời lẽ phũ phàng nhưng cũng rất thực tế chứng tỏ nàng thông minh sáng suốt vô cùng.

Thừa Ân nói:

– Tiểu đệ hy vọng một ngày nào đó tỷ tỷ sẽ rời bỏ Ám Sát hội.

– Lúc này hãy nói về đệ đi đã.

– Tỷ tỷ muốn nói gì ?

Nhược Lan nhìn thẳng vào mắt chàng, bất ngờ hỏi:

– Đệ và biểu tức quan hệ thế nào ?

Thừa Ân ngơ ngác một lúc mới giật mình chợt hiểu ra nàng muốn ám chỉ Tiểu Miêu nhi. Chàng chau mày đáp:

– Tiểu Miêu chưa về nhà của biểu ca tỷ sao gọi là biểu tức được ?

Văn nhược Lan cất tiếng cười nhạt

– Hừ ! Người ta đã có mai mối, đàng gái cũng đã nhận sính lễ, sao không thể gọi là biểu tức ?

– Theo như lời Tiểu Miêu nói thì biểu ca của tỷ đã bức hôn.

Văn Nhược Lan đỏ mặt nhìn chàng, giọng gắt gỏng:

– Chung quy đệ muốn gì đây? Đệ nói đi, có phải đệ vì ta định chống đối với biểu ca?

– Hôn nhân là do hai bên tự nguyện, biểu ca tỷ bức ép người ta là hành động không chính đáng.

Nhược Lan mím môi nhìn chàng, giọng nói run run:

– Đệ hết lòng bênh vực người ta, có phải đệ đã…yêu rồi không ?

Thừa Ân bị nàng truy vấn cứng miệng không trả lời được. Nàng buông tiếng cười nhạt:

– Hừ ! Đệ tơ tưởng đến vợ người ta mà gọi là chính nhân quân tử sao ?

Thừa Ân đỏ mặt cố cãi:

– Đệ không có như thế.

– Có hay không đệ biết rõ hơn ai hết.

Thừa Ân bị nàng khép tội mà không nói được khiến chàng bực tức vô cùng. Chàng có hiểu đâu tâm tình của nàng họ Văn không phải vì bênh vực cho biểu ca, mà vì ghen tức với Tiểu Miêu.

Bởi vì không hiểu điều đó nên chàng tức giận nói:

– Biểu ca của tỷ độc ác vô thiên, vụ án ở Thanh Long tiêu cục hơn một trăm mạng người đều do tay y giết hại. Một con người như thế không xứng đáng làm trượng phu của Tiểu Miêu. Ngày nào đệ còn sồng nhất định sẽ không để hắn ức hiếp Tiểu Miêu nhi.

Văn Nhược Lan thấy chàng đối với Tiểu Miêu ưu ái như thế thì quá đau lòng, lạnh lùng nói:

– Vụ án ở Thanh Long tiêu cục cũng có phần của ta, nếu đệ muốn truy cứu thì cứ tìm ta mà hỏi tội.

– Không đúng! Đệ biết tỷ tỷ không có giết một mạng người nào ở đó.

– Biểu ca vì không muốn bàn tay ta nhuốm máu đã thay ta hành sự, như vậy không thể gọi là không có phần của ta được.

Thừa Ân trước vong linh người chết đã từng buông lời thề sẽ tìm hung thủ trả thù, nay hung thủ đứng trước mặt mà chàng không thể ra tay được khiến chàng đau đớn buồn bã vô cùng.

Chàng đưa mắt nhìn gương mặt xinh đẹp của Nhược Lan lúc này lạnh lẽo nhơ băng giá khiến chàng cảm thấy giữa hai người có một khoáng cách quá xa không thể nào san lấp được.

Nhược Lan dường như cũng hiểu điều đó, lòng nàng cực kỳ chua xót, nhưng nàng thân là sát thủ máu lạnh, với bất cứ tình huống nào cũng không để cho mình mềm lòng.

Nhược Lan rắn giọng nói:

– Lục đệ nếu đã xem biểu ca của ta là kẻ thù thì giữa chúng ta cũng không thể là bạn. Nhưng vì đệ đã gọi ta hai tiếng tỷ tỷ, ta khuyên đệ trước mắt hãy đi tìm Đoạn Trần sư thái nương náu ở chỗ bà ta. Khắp gầm trời này chỉ có Đoạn Trần sư thái mới bảo vệ được cho đệ dưới bàn tay của ám Sát hội.

Thừa Ân còn nhớ hôm ở khách điếm, anh em họ kiêng kỵ không dám ra tay với Đoạn Trần sư thái liền hỏi:

– Chung quy sư thái có quan hệ thế nào với Ám Sát hội ?

– Điều đó ta không biết.

Nhược Lan im lặng một lúc rồi hỏi:

– Có phần Tiểu Miêu nhi của đệ đang ở chỗ sư thái không ?

Thừa Ân giật mình vì không ngờ nàng cũng biết chuyện này. Nếu nàng đã biết thì tất nhiên Văn Hạo Nham cũng biết, như vậy hắn thế nào cũng tới đó mà tìm Tiểu Miêu.

Chàng còn chưa nói ra tâm sự của mình thì Nhược Lan đã nhìn thấu, nàng cười lên một tiếng lạnh lẽo rồi nói:

– Đệ cứ yên tâm, biểu ca ta không dám đến chỗ sư thái làm nhiễu đâu.

Thừa Ân biết nàng nói thật, trong lòng cũng đỡ lo lắng.Vừa lúc đó từ xa bỗng vọng đến tiếng tiêu, thanh âm réo răt chứng tỏ người thổi tiêu công lực rất cao.

Nhược Lan biến sắc nói:

– Biểu ca đến rồi, Lục đệ mau đi thôi.

Thừa Ân trong lòng bỗng xốn xang, luyến tiếc đưa mắt nhìn nàng thốt lên:

– Nhược Lan tỷ tỷ… !

Văn Nhược Lan gò má ửng hồng cầm lấy tay Thừa Ân nói nhanh:

– Lục đệ nếu có lòng nghĩ đến tỷ tỷ thì xin hãy bảo trọng thân mình.

Nói rồi, nàng vận sức vào song thủ đẩy mạnh khiến thân hình Thừa Ân bay xẹt đi hàng chục trượng. Trong giờ khắe ấy chàng đã nhìn thấy hai giọt nước mắt long lanh trong đáy mắt hồ thu sáu thẳm, xinh đẹp tuyệt trần của nàng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN