Bạch Đào Ô Long - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
169


Bạch Đào Ô Long


Chương 1


Văn Nghiễn ngồi ở trên ghế, lông mày nhíu chặt lại, anh dùng cùi chỏ đụng đụng Trịnh Tự ở bên cạnh đang múa bút thành văn, nhỏ giọng hỏi hắn:

“Ngươi có ngửi thấy mùi gì hay không?”

Trịnh Tự mơ hồ nhưng vẫn là ngửi ngửi thử:

“Đâu có mùi gì đâu?”

Không đúng, trong không khí rõ ràng tràn ngập mùi hương gì đó vừa thơm vừa ngọt. Mùi hương này vẫn luôn xuyên vào mũi anh, câu tâm anh hoảng hốt, quyển sách mở nửa giờ mà anh một chữ đều không thể đọc vào

“Là mùi tin tức tố của ai đó.”

Văn Nghiễn dám khẳng định, hương vị này tuyệt đối là tin tức tố của omega thì mới thơm ngọt được như vậy

“Làm sao có khả năng, trường học quy định alpha cùng omega đều phải mang cách trở thiếp không thể để lộ tin tức tố, trong thư viện nhiều alpha như vậy, omega nào dám phát tin tức tố ra a.”

Trịnh Tự không để ý lắm, chỉ cảm thấy hẳn là Văn Nghiễn ngửi sai rồi.

Văn Nghiễn không cảm thấy như vậy, lúc đầu anh cũng nghĩ mình ngửi sai rồi nhưng cái hương ngọt này anh đã ngửi thấy trong thư viện mấy ngày rồi, vừa ra khỏi thư viện liền biến mất, tà môn vô cùng.

“Ngươi thật sự không ngửi thấy mùi gì?”

Văn Nghiễn còn không tin, tiếp tục hỏi.

“Thật, hay là mùi nước hoa?” Trịnh Tự một lần nữa cúi đầu viết bài: “Ngươi đừng nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng viết báo cáo đi, ngày mai phải nộp rồi”

Văn Nghiễn dù không muốn nghĩ nhiều cũng không được. Mùi hương như đào mật xuyên vào trong mũi, dẫn khoang miệng phân bố nướt bọt, hận không thể lập tức tìm đào mật tươi ngon mọng nước mà ăn

Văn Nghiễn không dám nghĩ tiếp nữa, anh ở trong thư viện cũng không tĩnh tâm được, đơn giản thu dọn đồ của mình đi phòng tự học có khi có chút hiệu suất, nói không chừng có thể trong một buổi chiều viết xong bài báo cáo. Văn Nghiễn quyết định xong liền bắt đầu thu dọn sách vở, Trịnh Tự nhìn thấy thì ngừng bút, nhỏ giọng hỏi anh:

“Không ở lại hả?”

Văn Nghiễn gật đầu, động tác trên tay cũng không ngừng:

“Ta đến phòng tự học viết báo cáo.”

Trịnh Tự nhìn đồng hồ một cái: “Cũng được, ta chuẩn bị xong sẽ trở về ký túc xá, ngày hôm nay trường học thông báo cúp điện, thời gian bất định, nên về sớm một chút.”

“Được, ta biết rồi.”

Văn Nghiễn thu thập xong đồ vật liền chuẩn bị đi, còn chưa đi tới cửa liền thấy chỗ giá sách bên trái có một omega kiễng chân muốn lấy sách ở tầng cao nhất

Giá sách quá cao omega quá thấp, Văn Nghiễn đi tới phía sau omega, đưa tay liền đem sách lấy xuống.

Omega không ngờ ở sau lưng có người, mờ mịt quay đầu lại, mũi đụng vào lồng ngực của Văn Nghiễn

Văn Nghiễn cúi đầu nhìn cậu, là một omega rất dễ nhìn, da dẻ trắng hồng, đôi mắt cũng rất lớn rất có thần. Lông mi vừa cong vừa dài, chớp chớp nhìn về phía Văn Nghiễn. Văn Nghiễn chú ý tới vành tai của omega này đỏ lên

Omega lui về phía sau cùng Văn Nghiễn kéo dãn khoảng cách nhưng không nghĩ tới lại đụng phải kệ sách, đau hừ một tiếng.

Thanh âm của cậu cũng rất dễ nghe, mềm mại như tiếng mèo nhỏ. Văn Nghiễn ở trong lòng nhận xét.

Omega nhìn anh, nhỏ giọng nói:

“Đồng học, ngươi có thể tránh ra hay không.”

Văn Nghiễn lúc này mới phản ứng được, omega ở giữa anh và giá sách, thoạt nhìn như anh đem người giam vào lồng ngực

Văn Nghiễn lùi về sau chừa không gian cho omega, đem sách trong tay anh đưa tới, omega nhận lấy, nhỏ giọng nói cảm tạ, sau đó quay người chạy, giống như ở đằng sau có người truy đuổi cậu vậy

Văn Nghiễn lưu tại chỗ nhìn omega chạy trối chết, đột nhiên nở nụ cười. Anh ngẩng đầu nhìn thư tịch mà omega muốn lấy: Tối thượng sắp xếp nhất lưu Kara mã tá phu huynh đệ (?)

Văn học nước Nga

Văn Nghiễn phát hiện mùi đào ở nơi này càng ngày càng đậm.

Văn Nghiễn đi vào thang máy, ấn chọn tầng. Cửa thang máy còn chưa hoàn toàn khép kín thì Văn Nghiễn liền nghe thấy có người hô to:

“Chờ một chút, chờ ta một chút.”

Anh một lần nữa ấn mở cửa thang máy, một bóng người lập tức chạy vào, có chút thở dốc, sau đó ngẩng đầu lên hướng Văn Nghiễn nói cảm ơn

“Đồng học, cảm ơn ngươi a.”

Là omega vừa nãy

Hai người hai mắt nhìn nhau, omega kia hiển nhiên cũng nhận ra Văn Nghiễn, cậu đối với Văn Nghiễn nở nụ cười, khóe miệng lộ ra hai cái đồng điếu, sắc hồng trên tai omega vẫn chưa rút đi. Văn Nghiễn nghĩ nghĩ vành tai phấn hồng của omega này rất giống với quả đào mật.

Omega hướng Văn Nghiễn đưa tay ra:

“Xin chào, ta gọi Bạch Đào.”

“Bạch Đào?” Văn Nghiễn lẩm nhẩm danh tự này, omega kia bạch bạch phấn phấn giống như quả đào vậy: “Tên rất thích hợp với ngươi.”

“A?”

Văn Nghiễn phát hiện vành tai của omega lại hồng thấu lên

“Ân, ngươi hảo, ta gọi Văn Nghiễn.”

Văn Nghiễn duỗi tay ra nắm chặt lấy tay Bạch Đào, tay cậu ấy vừa mềm vừa ấm, sờ rất thích

Tay của hai người nắm một chút rồi lập tức tách ra, Bạch Đào ngẩng đầu nhìn đèn các con số đèn led đang đi xuống, không có ý tứ bắt chuyện cùng Văn Nghiễn

Con số chỉ tầng 3, đột nhiên ‘rầm’ một tiếng, thang máy lâm vào một mảnh tối đen

“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?!”

Omega bị tình huống đột nhiên phát sinh làm cho hoảng loạn, sợ đến mức trực tiếp ngồi xổm ở góc tường:

“Thang máy gặp sự cố nên lập tức ngồi xổm xuống, như vậy mới có thể khiến thương tổn giảm xuống mức thấp nhất, ngươi mau ngồi xuống a!”

Văn Nghiễn ngược lại là không phản ứng gì, Trịnh Tự vừa cùng anh đề cập tới trường học sẽ bị cúp điện, nhưng anh lại không nghĩ chính mình gặp xui xẻo như vậy, trực tiếp cùng một omega bị kẹt ở trong thang máy.

“Chỉ là bị cúp điện mà thôi, sẽ không xảy ra chuyện gì”

“Thật không?” Bạch Đào còn có chút bán tín bán nghi, cậu có nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên ngoài, là thanh âm của những người từ thư viện đi xuống lầu dưới

“Vậy bây giờ phải làm sao a? Hô cứu mạng sao?” Bạch Đào hỏi.

“Chờ chút đi, tùy tiện hành động ngược lại sẽ gặp nguy hiểm.”

“Ồ.” Nghe Văn Nghiễn nói như vậy, Bạch Đào lại lần nữa thu về trong góc thang máy

Văn Nghiễn cũng đi đến cùng ngồi với Bạch Đào. Phải cho omega có đủ cảm giác an toàn, đây là chuyện mà mỗi alpha đều phải làm

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, tiếng ồn ào cũng từ từ tiêu thất, Văn Nghiễn ngồi dựa vào vách tường thang máy, trong lúc hốt hoảng dường như anh ngửi thấy được vị ngọt, tin tức tố vị đào

Trong thang máy chỉ có anh cùng một omega, cho nên…

Văn Nghiễn áp chế kích động muốn mở miệng hỏi

Có thể vị đào trong thang máy ngày càng đậm làm Văn Nghiễn phải liên tiếp nuốt vài ngụm nước bọt, anh rốt cục không nhịn được hỏi:

“Ngươi có phải là…đến kỳ động dục không?”

“A?” Bạch Đào sững sờ, cậu không biết vị alpha vừa mới quen nhưng vẫn xa lạ này lại hỏi cậu vấn đề riêng tư như thế, một lúc sau mới lắp ba lắp bắp trả lời:

“Không a, ta không động dục.”

“Ngươi không động dục làm sao mùi vị tin tức tố lại nồng như vậy…”

Văn Nghiễn vốn là muốn nói mùi rất ngọt nhưng cảm thấy nói như vậy rất không thích hợp đành thay đổi thành từ ‘nồng’

Bạch Đào có thể xác định chính mình căn bản chưa đến kỳ động dục, hơn nữa trong thang máy căn bản cũng không có mùi vị của tin tức tố. Cậu không biết alpha này có phải là đang cố ý đùa giỡn mình hay không

“Ta thật không có động dục, mấy tuần trước ta đã trải qua rồi.”

Bạch Đào quay người cấp Văn Nghiễn nhìn cách trở thiếp trên gáy của mình:

“Ngươi xem, cách trở thiếp của ta vẫn còn đây, làm sao có khả năng phát tin tức tố ra a?!”

Thấy Văn Nghiễn không nói lời nào, Bạch Đào lại hỏi:

“Có phải là tối quá ngươi không nhìn thấy không?”

Trải qua thời gian dài như vậy, kỳ thực đôi mắt của Văn Nghiễn đã thích ứng với hắc ám, anh có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của Bạch Đào ngồi ở đối diện, nhưng anh không biết làm sao mà nói ra lời như vậy

“Ta là nhìn không rõ”

“A, ra là như vậy a.”

Bạch Đào suy nghĩ một chút, sau đó nói với Văn Nghiễn:

“Vậy ngươi sờ sờ liền biết ta có phát tình hay không a.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN