Bạch Đào Ô Long - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Bạch Đào Ô Long


Chương 12


Trên mặt Bạch Đào mang theo nước mắt, người lại ngốc tại chỗ, nhìn có chút ngu ngơ nhưng Văn Nghiễn lại cảm thấy cậu rất đáng yêu.

Quá một lúc cậu mới phản ứng được, gập ghềnh trắc trở nói:

“… Nào có ai truy người giống ngươi đâu?”

“Kia phải truy như thế nào?” Ngữ khí của Văn Nghiễn lập tức nghiêm túc lên, anh nhìn Bạch Đào: “Ta chưa từng truy người, ngươi dạy ta phải làm sao để truy ngươi?”

Bạch Đào nghe Văn Nghiễn nói như vậy, liền là luống cuống liền là ngọt ngào, rõ ràng tâm lý còn có chút khó chịu, khóe miệng lại không khống chế được nở nụ cười, cậu nhìn Văn Nghiễn một cái, không nói gì.

Văn Nghiễn đến gần kéo tay Bạch Đào, tay Bạch Đào lạnh ngắt, Văn Nghiễn tăng cường độ nặn nặn, hỏi cậu: “Tay làm sao lại như băng vậy?”

Bạch Đào muốn rụt tay về lại bị Văn Nghiễn nắm càng chặt, từ nãy đến giờ, Bạch Đào có cảm giác bầu không khí giữa cậu và anh trở nên hơi kỳ quái, cậu há miệng, muốn cùng Văn Nghiễn nói chuyện lại không biết nên nói cái gì, đơn giản ngậm miệng lại, tùy ý để Văn Nghiễn nắm tay của mình.

Văn Nghiễn đem Bạch Đào ủ ấm lên sau đó mới nói:

“Trước tiên đi ăn cơm đi.”

Trong trường học có canteen có đồ ăn không tệ, bởi vì giá cả đắt đỏ cho nên người ở bên trong không phải rất nhiều, nhưng nơi này rất thanh tịnh, hoàn cảnh cũng rất tốt nên cũng không đến nỗi không có ai đến, sinh ý coi như không tệ.

Văn Nghiễn cùng Bạch Đào chọn ở cái bàn trong một góc, nhân viên phục vụ lấy thực đơn lại đây, Văn Nghiễn đem thực đơn đưa cho Bạch Đào, để cậu chọn đồ ăn mình thích ăn

Bạch Đào cầm trong tay thực đơn, tâm tư của cậu không đặt ở vấn đề này cho nên đem thực đơn lật tới lật lui nhìn nhiều lần cũng không biết chọn gì. Bạch Đào đem thực đơn trả lại cho Văn Nghiễn, nói:

“Ta chọn không ra, ngươi điểm đi.”

Văn Nghiễn tiếp nhận thực đơn, anh cũng không biết Bạch Đào thích ăn cái gì, cho nên chọn mỗi món sẽ hỏi Bạch Đào có thích ăn không

Bạch Đào không kén ăn, trừ thịt mỡ ra thì những cái khác đều ăn được. Cho nên Văn Nghiễn chọn đồ ăn cũng coi như thuận lợi. Điểm hảo sau nhân viên phục vụ đi xuống, trên bàn cơm hai người nhất thời có chút trầm mặc.

Bạch Đào cúi đầu nhìn lá trà đang dao động trong chén trà trước mặt mình, cậu nghĩ, này hình như là lần đầu tiên cậu ngồi ăn với Văn Nghiễn. Trên thực tế tính ra thời gian bọn họ nhận thức nhau khá ngắn, mới gặp có ba lần mà thôi.

Lần đầu tiên là tại thư viện, Văn Nghiễn giúp cậu lấy một quyển sách tại giá sách cao nhất, sau đó thang máy bị cúp điện, đi tửu điếm tình nhân. Lần thứ hai là ở ký túc xá của cậu, anh giúp cậu bôi thuốc. Lần thứ ba chính là hiện tại.

Bạch Đào cũng biết mình đối với tình cảm phản ứng trì độn, dù có ngu ngốc đến mấy thì cậu cũng biết cậu và Văn Nghiễn phát triển quá nhanh, làm sao chỉ mới gặp mặt ba lần liền yêu nhau được, nếu Văn Nghiễn nói anh chỉ muốn cùng cậu làm bạn tình, lý do này Bạch Đào trái lại càng có thể tiếp thu.

“Ta…” Bạch Đào vừa lên tiếng liền cảm thấy thanh âm của mình có chút khàn khàn, vì vậy ho khan một chút, tiếp tục nói: “Ngươi mới vừa nói…”

“Là thật sự.” Văn Nghiễn biết Bạch Đào muốn nói cái gì, vẻ mặt của anh thành thật, ngữ khí bình tĩnh.

“Chúng ta mới gặp mặt bất quá mới có ba lần, lẫn nhau cũng không đủ giải…”

Bạch Đào nói không có sức lực, mà Văn Nghiễn nghe được ý tại ngôn ngoại của cậu là từ chối.

Mặc dù mới gặp ba lần nhưng Văn Nghiễn đã biết được đại khái tính tình của Bạch Đào, thiện lương, tính khí nhuyễn, dễ thẹn thùng dễ khóc, cũng dễ hống, đối với tình cảm thì bị động.

Kỳ thực tính khí của một người rất phức tạp, dù cho quen nhau rất lâu cũng không nhất định sẽ hiểu rõ ràng. Có thể Văn Nghiễn bằng ba lần ở chung liền trực tiếp xác định mình đối với Bạch Đào là yêu thích, tuy rằng quyết định rất nhanh nhưng Văn Nghiễn không chút nào cảm thấy qua loa. Cách suy nghĩ của anh rất đơn giản, muốn đồ vật liền đi lấy, không lấy được phải cố gắng lấy, anh muốn Bạch Đào nên mới không quản bọn họ tổng cộng tiếp xúc mấy lần, này không trọng yếu.

Trọng yếu là anh biết anh yêu ai, anh muốn ai

“Cho nên?” Văn Nghiễn hỏi: “Ngươi muốn nói cái gì?”

Bạch Đào cho là Văn Nghiễn đã hiểu ý tứ của cậu, nhưng bây giờ nghe Văn Nghiễn hỏi ngược lại làm cậu đem lời nói rõ ràng hơn, cậu vẫn cảm thấy có chút lúng túng.

“Ta cảm thấy chúng ta…” Bạch Đào nói chuyện một nửa liền ngừng lại, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ một lần nữa tìm từ, cảm giác nói thế nào cũng đều không đúng lắm.

Bầu không khí càng thêm buồn bực, Văn Nghiễn thay Bạch Đào đem lời muốn nói nói ra miệng:

“Ngươi có phải cảm thấy ta không thật sự yêu thích ngươi, nói theo đuổi ngươi chỉ là câu khách sáo, kỳ thực ta chỉ là muốn chơi ngươi phải không?”

Bạch Đào không nói gì, thế nhưng đây đúng là ý nghĩ của cậu trong lòng, cậu vẫn luôn cảm thấy luyến ái là quy trình nhận thức, tìm hiểu, xác định quan hệ, lên giường làm tình, thế nhưng cậu cùng Văn Nghiễn hình như là ngược lại, mới quen liền đi nhà trọ tình nhân mướn phòng, đem chuyện nên làm đều đã làm, sau mới nhớ tới hiện tại phải biết rõ nhau

Này cho người một loại cảm giác rất bất an.

Bạch Đào gật gật đầu: “Ta cảm thấy ngươi không phải là qua loa quyết định, tại…tại nhà trọ tình nhân lần kia là ta chủ động giúp ngươi, ngươi đừng có gánh nặng trong lòng…”

Đoạn thoại này là Bạch Đào nhất thời nói ra, nói chuyện đứt quãng không một chút lưu loát, nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng tới Văn Nghiễn đang lý giải tư tưởng trong câu nói của cậu

Anh nở nụ cười làm tâm lý Bạch Đào cả kinh:

“Ta làm sao có gánh nặng trong lòng? Ngươi cũng không biết ta, cho nên không cần phải gấp thay ta nói ý nghĩ của mình”

“Ta biết ý nghĩ trong lòng ngươi, cũng biết ngươi lo lắng cái gì, không bằng như vậy, chúng ta đem chuyện lúc trước toàn bộ quên đi, coi như là không có chuyện gì phát sinh, một lần nữa nhận thức, sau đó ta dựa theo quy trình phổ thông theo đuổi ngươi, có được không?”

Còn không đợi Bạch Đào lý giải xong toàn bộ ý tứ trong lời nói của anh, Văn Nghiễn cũng đã đối với cậu đưa tay ra:

“Ngươi hảo, ta là Văn Nghiễn, sinh viên của hệ máy tính, học hào 1517084115, rất hân hạnh được biết ngươi.”

Bạch Đào ngây ngốc cùng Văn Nghiễn bắt tay:

“Ta gọi Bạch Đào, là sinh viên hệ văn học, ta cũng rất hân hạnh được biết ngươi.”

Văn Nghiễn nói tiếp: “Vậy liền coi đây là một lần nữa nhận thức, bước kế tiếp ta nên làm như thế nào?”

Bước kế tiếp? Trước phải tán gẫu bồi dưỡng tình cảm? Sau đó chờ không sai biệt lắm là có thể ước hẹn đi? Thế nhưng Bạch Đào cảm thấy giữa cậu và Văn Nghiễn có thể tiết kiệm được không ít bước không cần thiết đi.

“Hẹn… Hẹn hò đi.” Bạch Đào có chút không xác định.

Văn Nghiễn gật gật đầu, đối với ý nghĩ này của Bạch Đào rất là tán thành:

“Hảo a, ngươi muốn hẹn hò như thế nào? Chúng ta đi đâu hẹn hò?”

“Ta cũng không biết.” Bạch Đào chưa từng cùng alpha hẹn hò, cậu đối với khái niệm hẹ hò chỉ dừng lại tại hai người cùng đi ra ngoài ăn bữa cơm, có thời gian thì đi xem phim chiếu rạp

Bạch Đào trong đầu hồi tưởng quá trình người khác hẹn hò:

“Bình thường hẹn hò thì ăn cơm xem phim phải không? Bạn cùng phòng khi hẹn hò còn đi du lịch”

Văn Nghiễn nói: “Đừng suy nghĩ, địa phương mà các đôi tình nhân hay đến thì chúng ta đều đã đi một lần rồi, bọn họ làm gì thì chúng ta cũng đều làm qua một lần rồi, bọn họ có gì thì ngươi cũng sẽ có cái đó, hơn nữa ta bảo đảm, ta đưa cho ngươi hội so với bọn họ đưa cho nhau sẽ càng nhiều hơn.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN