[Bách Hợp] Thiên Tài Ngự Thú Sư
Chương 10: Tiến Vào Hắc Vụ Sâm Lâm
” Coi như rèn luyện luôn vậy.”
Thật ra mà nói Hắc Vụ Sâm Lâm rất rộng lớn, nơi Linh Xuân Thành mà Vũ Thiên tọa lạc chỉ tiếp giáp một phần nhỏ của bìa rừng thôi. Mà bìa rừng này chỉ ngăn chặn một phần nhỏ của thú triều, tuy chỉ là một phần nhỏ nhưng hằng năm mỗi một đợt thú triều đến, Linh Xuân Thành vẫn có nhiều tu luyện giả bỏ mạng. Tây Châu và Nam Châu hai châu lục giáp ranh với Hắc Vụ Sâm Lâm nhất, nên nơi đây cường giả cũng ra đời nhiều hơn ở hai Châu Lục còn lại. Tuy là nói vậy nhưng cũng không ai biết cường giả ở Nam Châu và Bắc Châu thường quy ẩn, chỉ khi xảy ra chuyện lớn thì cường giả mới xuất hiện. Vô Tận Hải cũng có rất nhiều ma thú, nên so sánh thì vẫn không biết Châu nào hơn nhau. Quan hệ 4 Châu được cân bằng lẫn nhau. Còn về Trung Châu nơi tụ họp của các cường giả mạnh nhất, nơi đây là nơi tụ hội của các thế lực lớn nhất, chưa tính đến các gia tộc bí ẩn được gọi là ẩn tộc, họ thường không màng thế sự, chỉ chăm lo phát triển gia tộc nên cũng ít ai biết đến sự tồn tại của họ. Các thế lực nổi trội ở Trung Châu điển hình là Công Hội Luyện Dược Sư, Công Hội Thuần Thú Sư, Công Hội Luyện Khí Sư, Công Hội Ngự Thú Sư, Công Hội Lính Đánh Thuê, Công Hội Đấu Giá…
Trên đường đi Vũ Thiên lâu lâu lại gặp một số người tu luyện giả, nhưng do nàng có mang ngọc bội của Bạch Quân được nàng ta thi triển ấn pháp lên ngọc bội, nên khí tức của Vũ Thiên không bị ai phát hiện. Nàng mon men đi dọc theo bìa rừng, nơi đây có rất nhiều tu luyện giả đi lịch lãm hoặc săn giết ma thú, muốn họ không chú ý thì nàng phải thật cẩn thận. Quan trọng là nàng vẫn chưa đạt tới năng lực có thể đi lại tự do, Vũ Thiên chậm rãi quan sát xung quanh, vừa đi vừa cảnh giác. Là một sát thủ nàng lúc nào cũng đề cao cảnh giác, tập trung cao độ, nên tinh thần của nàng vô cùng tốt. Tốt hơn người bình thường gấp ba lần, nên tinh thần lực của nàng rất cường đại.
Vũ Thiên tràn ra tinh thần lực dò xét xung quanh nàng đã đi đến bìa rừng của Hắc Vụ. Có rất nhiều khí tức mạnh mẻ, nàng chọn đi về hướng Tây theo như lời Bạch Quân nói nàng ta cảm nhận được phía trước cách đây khoảng 5 dặm có giao động năng lượng rất mạnh mẻ. Vũ Thiên phi thân lao đến, khi đến nơi nàng cẩn thận di chuyển nhẹ nhàng núp từ xa, không dám lại gần chỉ âm thầm quan sát ở cự ly xa. Cách nơi phát ra năng lượng một khoảng cách, Vũ Thiên cho là đủ an toàn nàng nhảy lên một cây cao. Ánh mắt nhìn về phía trước, Vũ Thiên nhìn thấy một đầu ma thú đang cùng ba người thiếu niên giao chiến. Ma thú thân dài bốn mét, hình dáng tựa như hổ, thân hình cường tráng, lông toàn thân đen nhánh, răng nanh dài trông rất dữ tợn. Bốn chân của nó có đốm lông đỏ rực như lửa móng vuốt sắc và dài được bấu xuống đất, phía sau đuôi là một con mãng xà đầu đỏ. Con mãng xà sau đuôi ma thú cứ như cặp mắt phía sau khiến nó có thể nhìn kẻ thù ở bất kì hướng nào. Trên thân nó xuất hiện một vài vết thương đang rỉ máu, Vũ Thiên đoán chắc là do giao chiến từ nãy giờ gây nên. Mắt nó đỏ lên, cổ họng phát ra tiếng gầm rú :” Grừ…Gào…NGAO…” như muốn xông vào cắn xé ba người trước mặt. Bạch Quân truyền âm nói:
” Ồ..Là một đầu ma thú Hắc Hỏa Xà Hổ, loại ma thú ngũ tinh “
Vũ Thiên ngạc nhiên hỏi:
” Hắc Hỏa Xà Hổ ư? Ngũ cấp không phải bìa rừng chỉ có nhất cấp và nhị cấp sao? Như thế nào xuất ngũ tinh?”
” Có thể là do chạy trốn đi. Vết thương trên người nó chắc là do bị ma thú khác đả thương.”
Vũ Thiên ngạc nhiên hỏi lại:
” Ma thú khác đả thương? Không phải do ba người kia sao?”
Bạch Quân nghe vậy cười lạnh:
” Nếu nó không bị thương ba người trước mặt không bị nó một ngụm tát chết là may mắn lắm rồi, còn nghĩ muốn đả thương nó? Một người bát cấp huyền giả, một người huyễn giả nhất cấp, một người ma pháp sư thất cấp huyền sư. Coi như không sai đi, hiện giờ nó bị thương năng lực cũng chỉ như đầu ma thú tam tinh thôi. Ba người kia may mắn thấy được nó bị thương, đánh liều giao chiến với nó. Ngươi có thể tưởng tượng được ngũ tinh ma thú toàn thân đều là bảo vật không? “
Vũ Thiên than nhẹ:
” Thật là tiện nghi a. Ba người kia có vẻ sẽ thắng đi.”
Bạch Quân nghe vậy tựa hồ cũng không cho là đúng, nàng lạnh nhạt nói:
” Muốn giết nó xác thực ba người nọ khó đấy. Nhưng tình trạng này kéo dài sẽ dẫn người khác đến. Đến lúc đó Hắc Hỏa Xà Hổ chắc chắn sẽ chết, cũng dẫn đến việc tranh đoạt.”
Nghe tiếng gầm rú của ma thú, Bạch Quân tựa hồ im lặng, Vũ Thiên cũng không quan tâm nàng nhìn chăm chú vào cuộc chiến trước mắt giữa ba người thiếu niên và đầu ma thú. Chuyện này giúp ích cho nàng bổ sung thêm kiến thức. Đang khi cuộc chiến lâm vào gay gắt, đầu ma thú nọ dùng hết sức chạy đến cắn vào yết hầu của một vị huyền giả thì Bạch Quân trầm mặt nãy giờ cũng lên tiếng:
” Ngươi hãy tới cứu Hắc Hỏa Xà Hổ kia đi.”
Vũ Thiên ngây ngẩn cả người, nàng như không thể tin vào lổ tai mình. Không phải cứu hai người kia, mà là cứu ma thú sao? Vì để xác nhận lại xem mình có nghe lầm không. Vũ Thiên ấp úng hỏi lại:
” Bạch tỷ tỷ! Không..không nói nhầm chứ? Là cứu ma thú…không phải cứu người sao?
Bạch Quân hừ lạnh, giọng nói trở nên băng lãnh:
” Hai người kia xứng sao? Ngươi đừng hỏi nhiều mau lại cứu nó.”
Vũ Thiên giật nảy mình cười khổ:
” Này Bạch tỷ tỷ đại nhân! Ngài cũng đừng quên ta chỉ là một hoàng sư cấp chín thôi a. Ngài cũng thật biết làm khó ta. Ta tới đó chẳng khác nào vác xác tới làm mồi cho ma thú hay bị thịt cho hai người kia đánh nha.”
Vũ Thiên thật không còn gì để nói, nữ nhân này lại muốn nàng làm chuyện không tưởng, đối phó một lúc hai địch nhân đối với nàng mà nói hiện giờ rất quá sức, dù nàng là một sát thủ đi chăng nữa. Nàng không có khả năng đánh trực diện, thứ nàng am hiểu là mai phục nha. Hiện giờ kêu nàng đi ra không khác gì nạp mạng, nãy giờ nàng âm thầm quan sát cũng chính là tìm cơ hội. Nhưng vị Bạch tỷ tỷ này bảo nàng phải lộ diện, mắc cái chứng gì đây a.
Bạch Quân băng lãnh nói, giọng điệu có phần khinh thường:
” Ta cũng không kêu ngươi chịu chết, ngươi sợ cái gì? Ngươi đi ra, ta cho ngươi mượn lực lượng của ta. Tạm thời năng lực ta chưa khôi phục, nhưng cũng đủ làm hai kẻ kia không dám làm gì ngươi.”
Vũ Thiên dở khóc dở cười nàng cũng không có nói nàng sợ chết a. Tuy cảm thấy chuyện này có mức điên cuồng, nhưng Vũ Thiên là ai? Nàng là sát thủ nha. Chuyện điên cuồng nào mà nàng không dám, huống hồ có một cường giả bảo trợ cho nàng a. Vũ Thiên nhảy xuống cây, xuất ra nguyên lực phi thân lại gần chổ giao chiến. Hai người kia cảm nhận được một khí tức năng lượng khác đang đến chổ mình, mặt đột nhiên biến sắc. Hắc Hỏa Xà Hổ cũng cảm nhận được, nó cảnh giác đề phòng xung quanh, miệng phát ra tiếng gầm gừ nhẹ, giống như là đang cảnh báo người sắp tới. Thiếu niên huyễn giả nhất tinh chắp tay đề khí lực để giọng nói vang xa:
– Tại hạ là Trần Thụy chi thứ ba của Trần gia. Xin hỏi các hạ là người phương nào?
Vũ Thiên xuất hiện trước mắt hai người nọ và ma thú. Nhìn thấy nàng bước tới, thiếu niên huyền sư lục cấp nói giọng khinh thường:
– Một mao đầu tiểu tử, cũng dám đến bìa rừng của Hắc Vụ không sợ bị ma thú làm thịt sao? Còn quấy rầy việc của chúng ta? Không mau cút đi.
Thiếu niên tên Trần Thụy không cho là đúng đưa tay ngăn thiếu niên ma pháp sư lại sau đó tỏ vẻ khiêm nhường nói:
– Tiểu huynh đệ! Nếu ngươi không chê. Ta, nhị đệ ta và huynh đệ ngươi cùng nhau liệp sát đầu ma thú này. Không biết ý ngươi thế nào?
Thiếu niên kia tức đến đỏ mắt làm gì có chổ tốt mà để cho người ngoài hưởng, đây đúng là tiện nghi người khác. Ba người họ may mắn thấy được đầu thú này bị trọng thương, vì muốn gấp rút giết nó ba huynh đệ đã liều mạng giao chiến, tam đệ vì chẳng may mất mạng. Nay xuất hiện một tên trình giảo kim, mà đại ca lại có ý chia đồ tốt cho hắn, vậy tam đệ chẳng phải mất mạng vô ích sao? Hắn tức giận nói:
– Đại ca! Sao có thể như vậy được? Tam đệ đã mất mạng, chỉ là một tiểu tử miệng còn hôi sữa vì cái gì phải sợ hắn a. Ta không phục. Nếu ngươi không dám giết hắn, ta đích thân giết là được.
Trần Thụy cảm thấy nhị đệ mình đúng là ngu không ai bằng, trách mình thiên phú không bằng nhị đệ chỉ là một chiến sĩ. Mà nhị đệ mình lại là ma pháp sư Hỏa hệ, trong gia tộc được coi là thiên tài. Còn mình vì không muốn tuột lại phía sau cũng cố gắng liều mạng tu luyện mới lên được huyễn giả nhị cấp. Trần Thụy mắt muốn nổ đom đóm, hắn dằn nỗi tức giận lại truyền âm cho nhị đệ mình.
” Ngươi bớt nóng. Ta tự có tính toán, ngươi nghĩ xem vì lý do gì ta và ngươi cấp bậc còn hiển lộ, ma thú vẫn chưa chết. Tiểu tử này lại xuất hiện, điều đó chứng minh gì?”
Thiếu niên ma pháp sư ngạc nhiên hỏi:
” Điều gì?”
Trần Thụy sắc mặt âm trầm nói:
” Có nghĩa là hắn thực lực cao hơn cả ta và ngươi, thậm chí cũng có thể tự mình giết đầu ma thú này. Thế nên hắn mới không chờ đến chúng ta giết đầu ma thú này mà ngư ông đắc lợi. Ta đã dò xét qua không thể biết được cấp bậc của hắn. Ngươi có hiểu tại sao ta mới kêu hắn hổ trợ mình chưa?”
Thiếu niên kia gật đầu đáp nhưng giọng nói vẫn lộ vẻ bất mãn:
” Vậy chẳng phải tiện nghi cho hắn?”
Trần Thụy cười lạnh:
” Ngươi yên tâm, nếu hắn chịu hổ trợ ta và ngươi ở phía sau tùy thời tìm cách đả thương hắn. Cũng không sợ không tìm được cách. Ngươi cứ yên đấy, đừng hành sự lỗ mãng để ta.”
Thấy nhị đệ mình không phản bác, Trần Thụy đảo mắt nhìn Vũ Thiên thong dong bước tới. Hắn dỏng dạc tựa như một chính nhân quân tử nói:
– Tiểu huynh đệ! Không biết ý ngươi thế nào? Nếu giết được ma thú, chúng ta cùng nhau chia phần.
Vũ Thiên nhìn hai huynh đệ mắt qua mày lại, nàng không khỏi nhếch miệng cười mỉa, nghĩ nàng là đứa trẻ ba tuổi? Vũ Thiên nhàn nhạt nói:
– Ý tứ thật không tồi nha.
Trần Thụy và nhị đệ của hắn nghe vậy vui mừng trong lòng. Chuẩn bị đi đến bên cạnh Vũ Thiên thì nghe nàng nói:
– Ta cũng không có nói là sẽ giúp hai ngươi a.
★ Ngoài lề : Tại hạ xin nói sơ qua về cấp bậc ma thú được chia ra từ nhất tinh cho đến thập tinh. Từ nhất tinh cho đến tam tinh là sơ đẳng, loại cấp bậc này đối với các tu luyện giả từ huyễn cấp trở xuống có thể giao chiến. Từ tứ tinh cho đến lục tinh là trung đẳng, nói đến cấp bậc này một cường giả một linh cấp cũng không dám giao chiến một đối một. Ngoài ra từ thất tinh cho đến cửu tinh mỗi một tinh tăng lên ma thú rất cường đại được liệt vào thượng đẳng, cho nên chưa ai dám đảm đương mà giao chiến. Còn về thập cấp là chuyện hi hữu chưa có ai nhìn thấy nó, cũng như không có bất cứ ghi chép gì về nó. Có vẻ sự tồn tại đó giống như truyền thuyết được gọi là Thần Thú mà không phải là ma thú.
Cấp bậc của ma pháp sư được chia ra làm 9 cấp quan trọng cứ mỗi lần tăng lên đến cửu cấp đỉnh phong sẽ nâng lên một cấp bậc mới, sau đây ta sẽ khái quát sơ qua về các cấp bậc của ma pháp sư và chiến sĩ cho mọi người biết theo thứ tự từ thấp lên cao:
– Ma pháp sư như phần đầu truyện Vũ Thiên cũng đã có nói đến cấp bậc từ hoàng sư cho đến đại huyễn sư, ta sẽ giới thiệu cấp tiếp theo.
Vu sư
Linh sư
Đại địa sư
Đạo sư
Tông sư
Tôn sư
Thiên Linh sư
Quân chủ
Linh Vương
Thánh vũ
Thần Vực
– Chiến sĩ thì cũng giống như hoàng giả…cho đến thiên linh giả. Mỗi một cấp bậc thay vào một chữ giả. Còn 4 cấp bậc còn lại không khác gì ma pháp sư.
Tác giả có đôi lời:
-A..meo xin lỗi ! Nếu có ai không hiểu có thể hỏi lại tại hạ.Meo…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!