[Bách Hợp] Thiên Tài Ngự Thú Sư
Chương 8: Dược Linh Đồng
Hai tỳ nữ đi theo nàng thấy vậy một người lớn tiếng kêu:
– Tiểu..tiểu thư..
Người khác lên tiếng:
– Ngươi điên rồi sao? Mau thả tiểu thư nhà ta ra. Ngươi không muốn sống nữa sao?
Vũ Thiên lạnh lùng nhìn nha đầu trước mắt mình, sau đó âm trầm quát:
– Câm miệng.
Hai nữ tỳ kia cảm nhận được áp lực mà Vũ Thiên tràn ra, hai người cảm thấy sợ hãi, vì họ không phải là người tu luyện giả nên không có năng lực chống lại, huống hồ sát khí trên người Vũ Thiên tỏa ra khiến họ lạnh run. Ngay sau đó im bặt, không dám làm gì vì biết Vũ Thiên là tu luyện giả. Chỉ có thể nhìn chằm chằm Vũ Thiên, nếu Vũ Thiên làm điều gì tổn hại với tiểu thư , họ biết không thể chống lại nhưng tuyệt đối không làm ngơ.
Tiểu cô nương trừng mắt với Vũ Thiên tức giận đến nổi đỏ cả mắt, nàng khó nhọc nói:
– Nô..nô tài..Ngươi..to..gan..
Vũ Thiên nhàn nhạt nói:
– Ta vốn chỉ coi ngươi như một tiểu oa oa, không muốn quan tâm đến ngươi. Nhưng..miệng ngươi luôn thốt ra những lời lẽ thối tha…ta rất ngứa tai. Ngươi nghĩ ta nên thế nào làm sạch miệng ngươi?
Tiểu cô nương kia tức đến nghẹn thở, khuôn mặt đỏ bừng, nàng xuất ra tinh thần lực tấn công Vũ Thiên, sau đó dùng nguyên lực tụ tập ở cổ họng làm bàn tay Vũ Thiên đang bóp cổ tiểu cô nương có cảm giác lành lạnh, tiếp theo xuất hiện một màn cánh tay đó bị bao phủ một lớp băng mỏng. Tinh thần lực của tiểu cô nương tấn công Vũ Thiên, nàng buông tay ra, sau đó lùi ra xa tiểu cô nương nhìn chằm chằm lớp băng bao phủ trên bàn tay mình.
Tiểu cô nương căm tức nhìn Vũ Thiên lớn tiếng nói:
– Giỏi cho một nô tài nhà ngươi, cả bổn tiểu thư mà ngươi cũng dám động, giờ cho ngươi là nô tài của ai. Hôm nay ta phải phế ngươi.
Vũ Thiên nhìn bàn tay, sau đó quay sang nhìn tiểu cô nương nàng cười lạnh:
– Ra là một ma pháp sư hệ Băng.
Tiểu cô nương nhếch miệng tự hào nói:
– Sao nào? Sợ rồi àh? Đắc tội với ta coi như ngươi xui rồi. Ta Dạ Linh Ngọc thề hôm nay phải bắt ngươi phủ phục dưới chân ta như một con chó.
Vũ Thiên thờ ơ đáp:
– Có bản lĩnh cứ tới.
Linh Ngọc hừ lạnh nhìn Vũ Thiên khinh thường nói:
– Hừ..Còn mạnh miệng.
Trên tay Linh Ngọc xuất hiện vô số tảng băng nhỏ hình viên bi lượn lờ xung quanh nàng, nhìn Vũ Thiên vẫn thái độ dững dưng coi như không có việc gì khiến nàng tức đến nỗi hai ánh mắt trở nên đỏ au như muốn giết người. Điều khiển những viên đá nhỏ bay đến tấn công Vũ Thiên. Tưởng chừng như thân thể Vũ Thiên sẽ bị những viên đá băng ấy sẽ xuyên thủng. Linh Ngọc thập phần đắc ý, nàng nghĩ chắc chắn Vũ Thiên sẽ không né tránh được công kích của mình. Nhưng lại không thể ngờ Vũ Thiên lại xuất hiện ngay trước mặt nàng, toàn thân lại không xây sát gì cả, ánh mắt như không thể tin được.
Vũ Thiên bổ một chưởng về phía Linh Ngọc, một chưởng này không nặng cũng không nhẹ, tổn thương nguyên lực muốn hồi phục cũng phải hai đến ba tháng. Linh Ngọc ngã lăn ra đất, tay ôm ngực phun một ngụm máu oán hận nhìn Vũ Thiên. Vũ Thiên ánh mắt đầy sát khí nói:
– Ta đây chỉ là giáo huấn ngươi, ngươi tốt nhất nên quản lý cái miệng của mình cho tốt. Còn nói một lời nào về người ở viện Thanh Phong ta không ngại bẩn tay mà giết ngươi.
Lớp băng trên tay bị Vũ Thiên dùng hỏa ma pháp, khiến nó bốc hơi hết. Sát khí tuôn trào ra cách mãnh liệt, khiến Linh Ngọc và ba nữ tỳ run rẩy. Linh Ngọc giờ mới biết tiểu nam hài trước mắt cấp bậc hơn nàng, vừa oán hận vừa sợ hãi. Nàng không thể nói được lời nào chỉ có thể ôm ngực nhìn chằm chằm Vũ Thiên như muốn cào nát mặt hắn. Nàng oán hận nghĩ:” Ngươi chờ. Thù này ta nhất định sẽ trả.”
Vũ Thiên cảm thấy vô vị chẳng còn muốn ở đây thêm chút nào nữa xoay người bỏ đi. Linh Ngọc thấy vậy thống khổ chịu đau hét lớn nói:
– Ngươi đứng lại. Ngươi dám xưng tên mình?
Cước bộ chợt dừng lại nhưng Vũ Thiên cũng không quay đầu, nàng suy nghĩ một chút rồi nói:
– Dạ Vũ Khúc.
Sau đó bỏ đi để lại Linh Ngọc tự lẫm bẫm một mình cắn răng nói:
– Tốt lắm Dạ Vũ Khúc. Ngươi chờ.
Thấy Vũ Thiên đi xa hai tỳ nữ chạy lại đỡ Linh Ngọc. Linh Ngọc giận dữ quát:
– Cút mau đi báo cho mẫu thân ta. Phế vật.
Vũ Thiên đi dọc theo đường lộ ra khỏi khuôn viên đó. Bạch Quân truyền âm lạnh nhạt nói:
” Ngươi sắp rời khỏi còn gây chuyện. Không muốn rời khỏi đây nữa sao?”
Vũ Thiên bực bội đáp:
” Ta ghét nhất ai nói đụng chạm đến phụ mẫu ta.”
Bạch Quân im lặng sau đó lại nói:
” Tốt nhất ngươi nên rời khỏi đây càng nhanh, càng tốt. Ta bây giờ không giúp gì được cho ngươi, nhiều nhất chỉ có thể che đi khí tức của ngươi. Nha đầu kia thể nào cũng phái người tìm ngươi báo thù. Người khác tìm ra ngươi muốn rời khỏi đây cũng khó.”
Vũ Thiên gật đầu, chán nản nói:
” Thật đúng là phiền toái.”
Sau đó Vũ Thiên vận dụng khí lực dồn ép lên chân chuẩn bị đi thì…nàng nhăn mày lạnh lùng nói:
– Đi ra. Ta biết ngươi đang núp ở tảng đá phía sau.
Nghe Vũ Thiên nói vậy, người đang núp phía sau tảng đá giật mình, run rẩy bước ra cúi đầu xuống. Vũ Thiên nhìn nàng , sau đó cất giọng lạnh như băng:
– Tại sao lại đi theo ta?
Tỳ nữ lúc nãy vô tình được Vũ thiên cứu, nàng ta lắc đầu giọng nói run run, khóe mắt đã chảy xuống hai hàng nước mắt:
– Ta..ta không biết..Ta..ta chỉ muốn đi khỏi đây.
Nàng đi đến chổ Vũ Thiên sau đó quỳ xuống, nức nỡ nói:
– Xin..xin..ngươi dắt ta đi khỏi chổ này. Ta ở đây chắc chắn người Dạ gia sẽ không tha cho ta. Xin ngươi…Ta sẽ làm trâu làm ngựa cho ngươi..Có được không?
Vũ Thiên ôm đầu, nàng đã không biết đường ra khỏi chổ này rồi. Nay lại còn vướng vào tình cảnh như thế này. Thấy Vũ Thiên im lặng, nàng ta càng sợ hãi nắm tay Vũ Thiên thật chặt.
– Xin ngươi… – nàng cũng không biết mình đang làm gì nữa, “hắn” chỉ là một nam hài nhỏ tuổi hơn mình, sao mình phải nhất quyết cầu xin hắn dẫn mình theo? “Hắn” và mình đều đắc tội với Linh Ngọc tiểu thư, Linh Ngọc tiểu thư là người điêu ngoa ỷ mình là một thiên tài rất không để người khác trong mắt. Nay ” hắn” đắc tội với Linh Ngọc tiểu thư, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho “hắn”. Cả mình cũng sẽ không được sống yên, hắn cũng không thể ở Dạ gia được. Nàng chỉ có thể đánh liều theo hắn mà thôi. Nàng ta và cả Vũ Thiên đều âm thầm suy nghĩ.
Vũ Thiên như muốn điên mất, tính đánh ngất nàng ta sau đó nhanh chóng đi khỏi đây để tránh rắc rối thì Vũ Thiên nghe thấy Bạch Quân lên tiếng:
” Ân..là Dược linh đồng sao? Ở chổ này cũng có loại thể chất này. Đúng là chuyện hi hữu.”
Vũ Thiên ngơ ngác hỏi:
” Cái gì là Dược linh đồng?”
Giọng Bạch Quân có vẽ kích động, nàng không nén được vui vẻ nói:
” Là thể chất rất đặc biệt. Dược linh đồng có thể trồng trọt được các loại dược thảo, chỉ cần có cây hoặc hạt giống đưa cho dược linh đồng trồng chắc chắn sẽ rất xanh tươi.”
Vũ Thiên không cho là đúng thờ ơ nói:
” Có gì đặc biệt? Một mảnh đất tốt, một cây thảo dược ta cũng có thể.”
Bạch Quân hừ lạnh nói:
” Ngươi có thể từ hạt giống không cần đất có thể làm nó nẩy mầm được sao? Một cây thảo dược chết khô ngươi có khả năng hồi phục được nó sao? “
Hai mắt Vũ Thiên phát sáng, kinh ngạc nói:
” Thần kỳ như vậy?”
Bạch Quân lạnh lùng nói:
” Tóm lại nàng ta nhất định phải dắt theo, đến nơi an toàn ta sẽ nói chi tiết. Bây giờ ta cảm nhận được có hai khí tức đang chạy về phía bên này. Ngươi mang theo nàng ta. Ta sẽ ẩn giấu khí tức của ngươi.”
Vũ Thiên nghe vậy hành động thật nhanh đánh ngất tỳ nữ kia, sau đó thu nàng vào không gian. Còn Vũ Thiên nhanh chóng phi thân chạy như bay ra khỏi chổ này. Nàng thúc đẩy khí lực chạy quanh thân thể, cảm nhận được khí lực cuồn cuộn thân thể nàng trở nên nhẹ nhàng hơn. Vũ Thiên phi thân bay qua các bờ tường, nàng dừng lại ở một bờ tường cao nhất thấy một cái cây gần đó nàng nhảy lên cây, sau đó nhanh nhẹn phóng lên trên tường nhảy qua bên kia một cách nhẹ nhàng.
Chỗ Vũ Thiên vừa rời khỏi không bao lâu xuất hiện hai người thiếu niên lạ mặt, thiếu nên mặc y phục thanh sam nhìn xung quanh rồi nói:
– Không thấy. Lúc nãy ta cảm nhận được khí tức hai người tại đây, nhưng giờ lại biến mất không cảm nhận được hướng nào.
Thiếu niên mặc hắc bào tức giận nói:
– Khốn kiếp mất dấu rồi. Thù của muội muội tính thế nào? Đã tra qua danh sách nô tài của Dạ gia và con cháu trong họ, không ai có tên Dạ Vũ Khúc cả.
Thiếu niên mặc thanh sam vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói:
– ” Hắn ” có bảo vật che giấu khí tức. Người như vậy chắc chắn không phải là người Dạ gia, “hắn” trà trộn vô Dạ gia có ý đồ gì? Chuyện này tựa hồ không đơn giản. Ta và ngươi nhanh chóng quay về bẩm báo cho phụ thân.
Thiếu niên mặc hắc bào không cam lòng nói:
– Thù của muội muội thì như thế nào? ” Hắn” đánh muội muội trọng thương nguyên lực, muốn hồi phục lại cũng phải ba bốn tháng. Năm tháng nữa là chuẩn bị tộc đấu rồi. Muội muội như vậy… thực lực chi ta sẽ giảm.
Thiếu niên thanh sam âm trầm nhìn hắn rồi nói:
– Ngươi muốn như thế nào? Vẫn chưa biết được ai ra tay. Có thể là người bên Liễu gia hoặc Trần gia cũng không chừng. Ngươi bây giờ cậy mạnh đuổi theo trúng kế của kẻ địch không chỉ muội muội mà ngay cả ngươi cũng không an toàn.
Thiếu niên mặc hắc bào cả kinh:
– Người của Liễu gia và Trần gia ?…Chuyện này…
– Được rồi. Quay về thôi. Chuyện này để phụ thân điều tra.
Thiếu niên mặc hắc sam gật đầu, sau đó hai người phi thân mất dạng.
Nói đến Vũ Thiên sau khi chạy trối chết, nàng đi ra đến bên ngoài cách Dạ gia cũng đã khá xa. Đi dọc theo đường lộ, tụ tập nhiều người đang buôn bán. Con đường có tấp nập người đi bộ, xe ngựa các thứ. Lần đầu tiên ra bên ngoài trải nghiệm Vũ Thiên nhận thấy cảnh tượng này không khác gì trong phim ảnh nàng thường coi ở các phim cổ trang. Nhưng đây cũng không phải thế giới cổ đại bình thường, đây là cổ đại dị giới a. Hai bên đường có nhiều cửa hiệu dược thảo, y phục, vũ khí, đan dược, tửu lâu, tiệm rèn…Vũ Thiên dừng chân ở một khách điếm trước cửa hiệu có ghi ” Như Ý Lâu “, nàng bước vào trong cửa lâu thì một thiếu niên vui vẻ chạy tới niềm nở nói:
– Tiểu huynh đệ. Ngươi đi một mình hay còn người khác a?
– Một mình – Vũ Thiên đáp
– Vậy tiểu huynh đệ ngươi mướn loại phòng nào? Ở Như Ý Lâu chúng ta có ba loại phòng Thiên – Địa – Nhân. Phòng chữ Nhân 5 ngân tệ một ngày, chữ Địa 50 ngân tệ, chữ Thiên 100 ngân tệ. Ngươi muốn loại nào?
– Chổ nào yên tĩnh không ai quấy rầy. Ta không thích bị làm phiền. Giá cả không thành vấn đề.
Tiểu nhị nghe vậy liền biết Vũ Thiên chắc là một thiếu gia của gia tộc nào đó, là người có tiền, hắn lập tức vui vẻ cười nói:
– Khách quan vậy lấy một phòng chữ Thiên được không? Bảo đảm không ai quấy rầy ngài.
Vũ Thiên gật đầu nói:
– Tốt.
Tiểu nhị dẫn Vũ Thiên tới tầng ba của tòa nhà. Đi về hướng đông, tới gần cuối cùng mới dừng lại. Sau đó hắn mở cửa đưa cho Vũ Thiên thanh kim loại màu vàng, trên thân có khắc số 9 , rồi nói:
– Khách quan đây là chìa khóa phòng của ngài, nơi đây tuyệt đối yên tĩnh, cũng không ai quấy rầy ngài. Ngài cứ yên tâm.
Vũ Thiên nhìn lướt qua căn phòng, rộng rãi, thoáng mát. Đúng là rất yên tĩnh. Vũ Thiên gật đầu hài lòng với căn phòng này, nàng từ trong lòng móc ra 10 ngân tệ đưa cho tiểu nhị rồi nói:
– Ngươi lui ra đi! Có việc ta sẽ kêu.
Hai mắt tiểu nhị sáng lên, cầm 10 đồng ngân tệ gật đầu liên tục:
– Là..là…Khách quan có chuyện cứ việc thông báo với tiểu nhân. Vậy tiểu nhân xin lui ra.
Tiểu nhị vui vẻ đi ra, sau đó cẩn thận đóng cửa phòng lại cho Vũ Thiên. Sau khi đợi tiểu nhị đi khỏi. Vũ Thiên mang nàng tỳ nữ còn đang hôn mê bất tỉnh ra khỏi không gian riêng, đặt nàng ta trên giường thì trước ngực Vũ Thiên trào ra một luồng khói trắng. Thành hình một thiếu nữ mặc bạch y. Dù nhìn thấy dung mạo của Bạch Quân mấy lần rồi, nhưng lần nào Vũ Thiên cũng cảm thấy kinh diễm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!