[BÁCH HỢP] Vì chúng ta thuộc về nhau - 12.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
169


[BÁCH HỢP] Vì chúng ta thuộc về nhau


12.


Tôi đang ở đâu? Mọi thứ tôi nhìn thấy vốn đang mờ thì được định hình rõ lại. Một nơi rất giống căn phòng ngủ sang trọng nhưng lại nồng nặc mùi thuốc sát trùng.

Tôi nhíu mày nhìn xuống cánh tay hơi nhói đang được một chiếc kim tiêm dẫn truyền nước muối biển đâm vào. Đầu tôi nhức lên, buốt từng hồi, cổ họng đau không thể tả bằng lời khiến tôi có thể cảm nhận nó đang rất sưng đến nỗi việc nói chuyện với tôi lúc này là rất khó. Kể các những lúc làm việc cực nhọc đến mấy tôi cũng không thấy mệt mỏi như bây giờ.

Căn phòng bệnh rất yên tĩnh, đến nỗi một tiếng mở cửa nhẹ tôi đều có thể nghe rõ. Người bước vào là mẹ tôi. Thấy tôi tỉnh dậy bà liền vội vã chạy đến giường bệnh

“Để mẹ bật máy tạo ẩm lên”

Sau đó mẹ đặt cặp lồng cơm xuống một bên bàn rồi đỡ tôi ngồi dậy. Bây giờ tôi có thể hô hấp bớt khó khăn hơn vừa rồi.

“Mẹ nghe bác sĩ nói cơ thể con bị dầm mưa rất lâu”

Tôi chỉ lắng nghe mẹ nói vì bản thân vốn dĩ không thể đáp lại lời mẹ được.

“Không phải con nói tối qua đi sinh nhật bạn sao? Rốt cuộc con đã làm cái quái gì vậy?”

Nghe câu nói này mà tôi cũng tự cười lấy bản thân mình. Mấy ai đã từng này tuổi mà còn phải nói dối mẹ để đi chơi về muộn như tôi cơ chứ?

Đầu tôi đau nhức như bị từng phát búa giáng mạnh xuống. Tôi cố gắng nằm xuống liền được mẹ giúp đỡ

“Con nghỉ chút đi. Đợi khi nào khỏe hẳn rồi mẹ con mình cùng đi cảm ơn, tặng chút hoa quả cho con bé kia”

Tôi nhíu mày lại nhìn mẹ ý chỉ khó hiểu. Thấy vậy mẹ tôi liền nói tiếp

“Con bé mà con nói là bạn con đó, hôm qua nó là người đưa con tới bệnh viện. Mặc dù thế thì mẹ cũng không bớt được chút ác cảm đâu”

Mẹ tôi nói vậy cũng khiến tôi hiểu người mà mẹ nói đến là chị Thẩm Vy.

Mẹ tôi đặt chiếc điện thoại mới lên bàn, nói

“Sim điện thoại vẫn rất ổn. Con sẽ không bị mất hết số liên lạc”

“Con nghỉ ngơi đi. Mẹ đi có chút việc”

Tôi gật đầu đáp lại mẹ sau đó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Khi tôi thức dậy, bóng dáng một người bước vào nhưng đó không phải mẹ tôi. Chị tiến tới bên cạnh tôi, tay cầm một túi quả và sữa. Không như mọi hôm, hôm nay chị mặc rất đơn giản, chỉ là một chiếc áo phông đen cùng quần jeans mài và đôi giày thể thao.

Đặt túi đồ sang một bên, Thẩm Vy đưa tay lên trán tôi, thấy vậy tôi liền quay đầu đi, né tránh hành động của chị. Tôi sợ mình sẽ làm điều gì đó có lỗi với Khiết Vũ Mạc, sợ rằng tôi sẽ trở thành người ngáng trở trong mối quan hệ của họ.

“Em làm sao vậy?”

Chị hỏi nhưng tôi không đáp lại, cũng không nhìn lấy chị một lần. Mọi sự tập trung của tôi đều cố gắng dồn vào một thứ khác.

“Anh Hạo Thiên nhờ chị gửi lời, em cứ yên tâm nghỉ ngơi, chuyện này sẽ không gây ảnh hưởng đến quá trình trở thành nhân viên chính thức của em”

Mọi thứ tôi đều cố ng không bận tâm đến. Đưa mắt nhìn chiếc máy tạo ẩm bên cạnh, từng làn sương phả ra từ máy đầy mờ mịt tựa hồ như thứ tình cảm phức tạp trong lòng tôi lúc này. Luôn muốn nhắc nhở bản thân hãy nhưng lại nhưng trái tim lại không thể buông bỏ dễ dàng, lại càng lo sợ hơn nếu tôi chen vào mối quan hệ này, liệu chị sẽ có ghét bỏ tôi?

“Em mau ăn cơm đi”

Thẩm Vy mở chiếc bàn ăn được thiết kế sát giường bệnh lên, cặp lồng cơm mà mẹ tôi mang tới lần lượt được bày trên chiếc bàn nhỏ này.

Đưa một thìa cơm bên trên có chút thịt, chị Thẩm Vy đưa tay tới muốn giúp tôi ăn. Trong lòng rất muốn nhưng bản thân tôi lại hít thở lấy một hơi thật sâu như muốn lấy trọn hết không khí, tôi dành lại thìa cơm từ tay chị để tự mình ăn.

Nhận thấy hành động này của tôi nhưng chị vẫn không nói gì, không một lời trách mắng mà chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt mang mác sự buồn bã. Điều này còn khiến tôi đau lòng hơn rất nhiều.

Mới nuốt được một miếng nhỏ mà cổ họng tôi đã không thể chịu nổi, tôi đành đặt thìa cơm còn dở xuống.

“Cổ họng em rất đau sao?”

Chị Thẩm Vy vừa nói vừa rót nước ấm ra cốc cho tôi. Lúc này đây, tôi thật sự rất muốn lên tiếng, muốn hỏi chị rằng tại sao chị lại đối xử quá tốt với tôi như vậy? Sự tốt bụng này của chị khiến tôi cảm thấy rằng mình rất quan trọng đối với chị.

Thấy tôi dọn từng thứ đồ ăn lại chị Thẩm Vy liền nhanh chóng dành lại hết công việc.

Tôi rất sợ nhìn thấy ánh mắt này của chị, liền nằm xuống song trùm chăn lại. Tôi không thể ngủ được, chỉ là giả vờ, cố gắng giữ hơi thở thật đều, chỉ muốn đánh lừa được chị.

Một hồi sau, mái tóc tôi được một bàn tay vuốt nhẹ. Tôi có thể cảm nhận được những ngón tay thon dài của chị đang luồn vào từng tầng tóc đen dài của mình.

Bỗng nhiên giọng chị cất lên

“Chị thật sự xin lỗi”

***
Sang ngày thứ hai, thứ ba, hiện tại tôi vẫn chưa thể xuất viện. Giờ tôi đã nói lại được tốt chỉ là việc đi lại vẫn hơi khó khăn vì cơ thể tôi còn rất rã rời.

Sau cái ngày vừa rồi, chị Thẩm Vy đã không tới thăm tôi nữa.

Hiện giờ mẹ tôi đang về nhà để chuẩn bị cơm trưa. Còn một mình tôi ở trong căn phòng bệnh đẹp đẽ nhưng lại thiếu vắng hơi người này.

Quá chán nản, tôi mở điện thoại của mình, đăng nhập vào mạng xã hội. Tôi muốn xả hết những tâm tư vào nơi này, người lắng nghe tôi là một người xa lạ, chúng tôi không biết gì về nhau, chỉ đơn giản là làm điểm tựa nhỏ, lắng nghe những tâm tư và nỗi buồn của người kia vì vậy sẽ không ngại ngùng mà kể nhau nghe hết, cả việc mà bạn luôn muốn cất giữ sâu trong lòng.

Có lẽ sau buổi offline kia, đã có nhiều người biết mặt nhau, thậm chí là đã quen biết nhau. Người mà tôi chỉ có thể tâm sự vào lúc này chính là Vy Vy – người đã động viên tôi, thêm tôi vào nhóm chat để làm quen, kết bạn và cũng chính là trưởng nhóm chat này.

“Vy Vy à. Bạn rảnh chứ?”

Bên kia vẫn không có dấu hiệu đáp lại. Tôi đã đợi mãi, 15 phút, 30 phút rồi cả 1 giờ đồng hồ, tài khoản của Vy Vy vẫn chưa hoạt động.

Nhàm chán, tôi cất điện thoại đi, toan chợp mắt nghỉ ngơi thì cửa phòng bật mở. Là người mà mấy ngày nay tôi luôn chờ đợi – Từ Thẩm Vy!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN