Bách Khoa Thư Viện
Sơ hiện bách khoa thư viện
– Anh có vẻ ổn. Về nhà được rồi đấy.
Nhìn ánh mắt không thành thật của Triệu Kiệt, cô gái không kiên nhẫn, bắt đầu đuổi khách. Nhìn bóng dáng mảnh mai của cô, hắn không nghĩ ra làm cách nào cô có thể mang hắn về phòng được. Dù hơi ốm yếu, nhưng tốt xấu gì hắn cũng cao một mét tám, bờ vai rộng rãi.
Đang cảm động, dự định lấy thân báo đáp, một giọng nói ầm ĩ vang lên:
– Sohye, hắn tỉnh chưa. Cậu ra cửa hàng đi, để tớ chăm sóc hắn. Đúng gu tớ thích!
Một thân hình hộ pháp xuất hiện ở cửa. Mái tóc tết bím 2 bên, dáng người lực lưỡng. Đôi mắt đang tỏa ra thứ ánh sáng lấp lánh mãnh liệt.
Triệu Kiệt giật nảy mình, vội vàng bật dậy.
– Cảm ơn các cô, tôi ổn rồi. Có dịp hậu tạ, tôi cũng ở gần đây thôi. Tạm biệt!
Nói rồi, không đợi ai kịp phản ứng, Triệu Kiệt như một cơn gió lướt khỏi phòng.
Về căn trọ, nằm nghỉ ngơi, hắn mới có thời gian nghĩ lại. Suýt nữa đi đời trai, nghĩ mà sợ..
Trong chớp mắt, Triệu Kiệt sững sờ. Hắn phát hiện trong đầu có một căn phòng, chất đầy những quyển sách.
– Bách khoa thư viện.
Hắn bước vào, lật lật những quyển sách. Mọi quyển sách đều trống rỗng, chỉ có cuối trang dày đặc những dòng văn tự màu vàng khó hiểu.
Duy nhất một quyển sách có một trang chi chít màu vàng chữ, góc nhỏ in lá cờ Hàn Quốc .
Tâm động, hắn lại nhìn thấy trần nhà. Khấp khởi mừng thầm, hắn lấy điện thoại ra, tra cứu những trang web Hàn, vậy mà hoàn toàn có thể hiểu hết được..
Triệu Kiệt ngồi dậy, bình tĩnh bước ra cửa sổ. Hắn chợt ngẩng đầu lên trời cười ha ha, giọng cao vang rõ rệt.
– Bệnh thần kinh.
– Thằng điên nào đấy, biết mấy giờ rồi không?
….xx…….zzz
Quên mất, đang là nửa đêm. Còn may hắn trốn nhanh, không nguy cơ vào đồn là rất cao. Hết cách, nhập cư chui sợ nhất bị cảnh sát bắt… Về nước là lãng phí cả đống tiền. Mẹ hắn sẽ rất buồn!
– Bây giờ vấn đề lớn nhất là tìm kiếm việc làm. May mắn, tinh thông Hàn Ngữ, không cần vào xưởng làm việc, cũng có thể xin việc chỗ khác. Vấn đề lớn là giấy tờ tùy thân không có.. Cũng không biết kịp hoàn thành nhiệm vụ không.?
Đa số người xuất ngoại chui đều làm việc trong công xưởng của các công ty môi giới cung cấp. Bởi vấn đề ko có giấy tờ, ko tinh thông ngôn ngữ, làm việc ở ngoài lúc nào cũng có thể lộ tẩy. Nhưng ở xưởng công việc nặng nhọc, ca làm ngày đêm thất thường không nói, còn khó có cơ hội phát triển, thường xuyên bị nợ lương. Triệu Kiệt vốn cũng định vậy, nhưng giờ , hắn có cơ hội tốt hơn.
Bụng lại réo sùng sục. ” Làm sao giờ!!.. Biết thế nãy gắng ở nhà cô nàng kia ăn chực. giờ ngủ sao đây” Triệu Kiệt tự động bỏ qua cô em khủng long.
Một đêm trằn trọc mất ngủ…
5 giờ sáng sớm tinh mơ, đường phố vắng tanh. Khu vực Triệu Kiệt đang ở ngoại thành Seoul nên không khí khá tươi mát, thoáng đãng. Dù vậy hàng quán cũng đã bắt đầu bận rộn..
Đối với người trẻ tuổi như Triệu Kiệt, một đêm không ngủ không tính vấn đề quan trọng. Bước đi trên đường, hắn bắt đầu tìm kiếm chân phục vụ trong mấy cửa hàng.. Nhưng dù gương mặt khá sáng sủa tốt bụng , nói chuyện lịch sự, song vấn đề giấy tờ vẫn làm hắn chả được chỗ nào thu nhận..
Loay hoay một hồi, lại tới chỗ cửa hàng tiện lợi tối qua. Mắt thấy cô em khủng long đang bận rộn sắp xếp, Triệu Kiệt liền vội vàng tránh né. Tuy nhiên nghĩ lại, việc nào chả là việc, xin ở cửa hàng tiện lợi hoàn thành nốt nhiệm vụ, kiếm chút tiền lấp bụng đã rồi tính sau.
– Chào chị, em giúp gì nhé!
Cô nàng khủng long quay lại, thấy là Triệu Kiệt, liền cười tí tởn:
– Ơ anh chàng đẹp trai. tối qua chạy nhanh thế, còn không kịp ăn chút đồ..
Triệu Kiệt cười xòa, đi lên giúp đỡ. Cô nàng khủng long vui vẻ, bắt chuyện.
– Em tên Linh, mười tám tuổi xuân, đừng gọi em là chị. Trông thế thôi chứ em yếu đuối lắm.
Nhìn cơ thể vạm vỡ, đồ sộ của Linh, Triệu Kiệt im lặng. Bỗng nhớ ra gì, hắn vội hỏi:
– Anh tên Kiệt. Triệu Kiệt. Ơ, em cũng người Việt Nam à.
– Vâng. Em mới qua 2 tháng, mình đồng hương giúp đỡ nhau nhé.
Hắn mừng rỡ.! tha hương gặp cố tri, nhân sinh đáng vui mừng một chuyện. Thế là hai người bắt đầu tâm sự mọi chuyện trên trời dưới đất, trao đổi liên lạc.. Thế mới biết, tối qua là Linh vác hắn về phòng, chứ không phải cô gái kia..
Lúc này, sắp xếp cũng đã xong. Lau vội mồ hôi, Triệu Kiệt hỏi :
– Chỗ em còn tuyển người không?
– Có ạ, nhưng cô chủ nhỏ khó tính lắm, không tuyển con trai đâu.. Ơ cổ kìa, anh hỏi thử đi..
Đằng xa, một thiếu nữ cao ráo bước đến. Là cô gái tối qua, bộ đồ đồng phục làm thêm không giấu được vẻ xinh xắn của cô. Trông thấy Triệu Kiệt, cô nàng hơi bất ngờ.
– Anh lại làm gì ở đây. Tối qua bất lịch sự thế, giờ định làm gì?
Giọng Hàn quốc thanh thoát, dễ chịu. Linh đang định giúp đỡ Triệu Kiệt nói chuyện thì hắn bước lên.
– Cảm ơn cô, hôm qua hơi đường đột. Hôm nay tôi đến cảm ơn, đồng thời muốn hỏi cô, chỗ này có tuyển nhân viên không?
Giọng Hàn quốc tiêu chuẩn, mạch lạc, rõ ràng, âm ngữ chuẩn xác. Linh sững sờ. Trong mắt Sohye hơi lóe lên vẻ tán thưởng.
– Chỗ chúng tôi không tuyển con trai. Tôi chấp nhận lời cảm ơn của anh, giờ tránh ra, chúng tôi còn phải buôn bán.
Triệu Kiệt vội vàng:
– Đợi đa. Mái nhà nào cũng cần một người đàn ông trụ cột. Cô xem, 2 người con gái chân yếu tay mềm, nhỡ có chuyện gì..
Chưa dứt lời, Sohye cười khẩy, liếc nhìn Linh. Linh cúi đầu , Triệu Kiệt đỏ mặt…..
– Dù gì cô ấy cũng là con gái. Tôi sẽ làm việc chăm chỉ, cẩn thận. Nhiều chuyện phụ nữ không tiện ra mặt, có con trai vẫn sẽ tốt hơn.
Nghĩ nghĩ ,nhìn Linh gật gật đầu liên tục, Sohye gật đầu.
– Có thể, nhưng anh phải làm việc chăm chỉ. Bắt đầu làm việc ngay hôm nay. Còn nữa, không được làm tôi bất mãn, nếu không đuổi việc.
– Cảm ơn , có thể ứng trước cho tôi 1, 2 ngày lương được không… Triệu Kiệt mừng rỡ!!
Bụng hắn rất phối hợp mà réo lên đúng lúc. Linh và Sohye sững sờ, che miệng cười khúc khích…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!