Bách Khoa Thư Viện - Thiên địa dị biến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Bách Khoa Thư Viện


Thiên địa dị biến



Sáng sớm, hắn lại đến cửa hàng tiện lợi làm việc.

– Anh đỉnh thật, gặp được nhóm nhạc idol, còn nói chuyện riêng với nhau nữa.

– Anh có tham gia showbiz không? Anh solo hay vào nhóm nhạc…

– Anh ký cho Linh trước mấy chục tấm đi, sau này Linh còn khoe khoang….

Linh ngưỡng mộ hỏi Triệu Kiệt dồn dập bằng ánh mắt vô hạn sùng bái, khiến Triệu Kiệt không được tự nhiên.

Lúc này, Sohye bước đến. Thấy Linh vui vẻ , cô hỏi chuyện. Linh háo hức liền kể cho cô nghe việc diễn ra ở phòng hát tối qua. Nghe vậy Linh chỉ ậm ừ, đôi mắt đen láy liếc nhìn Triệu Kiệt, hơi có nghi ngờ..

Triệu Kiệt thì đang buồn bực, hết đêm qua , tay trắng vẫn hoàn tay trắng, điểm thông thạo của hắn chỉ còn mấy chục điểm, không thể làm được gì.

Lãng phí bao nhiêu điểm, chẳng mang đến chút lợi ích thực tế nào, “Không được, ta phải chăm chỉ để kiếm lại.!”

Nghĩ nghĩ, thấy ánh mắt Sohye quan sát, Triệu Kiệt tươi cười:

– Đằng nào cũng không có khách, để tôi hát vài bài các cô nghe nhé.

Linh mừng rỡ hoan hô, Sohye lắc lắc đầu, ý là tôi sao cũng được, tùy anh!

Triệu Kiệt đi vào góc cửa hàng, lấy ra cái chổi.

Hắn xoay ngược cán, cầm lấy như micro..

Ca khúc đầu tiên biểu diễn hoàn mỹ, giọng hát diễn cảm, rung động lòng người.

Hai nữ ánh mắt cảm động, mông lung. Linh hò hét:

– Lại đến một bài, một bài đi.

Nói nhảm, cô không yêu cầu ta cũng hát, ta sẽ chăm chỉ hát đến lúc có khách mới thôi.

Lại là một liên khúc những bài hát tình cảm, lãng mạn, hai nữ khóe mắt đã có những giọt nước mắt..

Đếm đếm từng điểm thông thạo tăng lên, Triệu Kiệt thở dài, cách mạng còn dài a.

Lúc này , bên ngoài cửa hàng, cũng đã tụ tập một đám quần chúng đông đúc, đi ngang qua nghe được giọng ca mê lực liền đứng lại, thấy Triệu Kiệt dừng hát liền vỗ tay nhiệt liệt.. Đoạn thấy thôi bắt đầu tản đi.

Triệu Kiệt vội vàng, đến rồi, còn định chạy, điểm của ta!

Hắn liền thi triển ‘ bán hàng đa cấp’ mời chào mọi người vào cửa hàng, mua sắm vật phẩm… Lúc này cảm giác điểm thông thạo tăng lên vùn vụt, Triệu Kiệt mới mỉm cười hơi chút thỏa mãn.

– Ngu ngốc, nghèo bức còn thấy đủ.

Âm thanh khinh bỉ của Vương lão vang lên. Triệu Kiệt buồn bực.

– Vương lão, ngài tỉnh a. Tiểu tử còn biết làm sao. Ngài có cách nào khác nhanh chóng kiếm được điểm, thỉnh chỉ giáo!

– Hừ, bách khoa thư viện, tụ tập mọi kỹ năng, kiến thức trên đời, nhân loại có thể biết được. Hằng trăm vạn năm đến nay, kiến thức tích lũy được đã vô cùng vô tận, bổ sung thêm sao mà khó khăn. Nếu ngươi có thể bổ sung kiến thức mới cho thư viện, ắt đạt được ban thưởng nhiều. Tuy nhiên, chỉ với tiểu tử ngươi, hắc hắc..

Triệu Kiệt không để ý giọng cười khinh bỉ, hắn suy tư. Kiểm tra một lượt đống sách dày đặc trong thư viện, hắn chợt lóe lên một ý . Đoạn, hắn hỏi Vương lão:

– Vương lão, ngài ngủ say ba ngàn năm, hệ thống tự động bổ sung, là dựa vào kho tàng sẵn có trong thư viện a.

– Đúng vậy. Tuy nhiên lão phu biết ngươi nghĩ gì, Thượng cổ, tiên hiền, đều là người đi trước sáng tạo, bất kể võ công kỹ thuật gì đều hơn hẳn so với nhân loại ngày nay. Mấy ngàn năm ngủ say , lão phu không tin nhân loại có thể vượt mặt tiến bộ mạnh mẽ hơn tiên hiền được.

Triệu Kiệt vui vẻ:

– Chưa chắc a, đúng là nhân loại ngày càng suy yếu, tuy vậy họ đã phát triển ra con đường khác , hệ thống khác. Ngài biết cái gì là khoa học kỹ thuật, văn minh công nghệ cao sao?

– Hừ , thứ đồ gì?

Haha, có cơ hội. Triệu Kiệt nhanh chóng lấy điện thoại, tìm kiếm sách báo liên quan đến vật lý, hóa học, khoa học lượng tử các loại. Thấy mà Vương lão trợn tròn mắt. Triệu Kiệt thử nói.

– Thư viện đại ca, thu thập thông tin!

Đột nhiên, Triệu Kiệt cảm giác như đôi mắt không còn là của hắn, ánh mắt hắn tỏa ra một thứ ánh sáng kỳ lạ, chiếu vào màn hình điện thoại.

Một lúc lâu, giọng nói băng lãnh vang lên.

– Đinh, thu thập thành công, Vật lý đại cương . ban thưởng 10000 điểm thông thạo. Ban thưởng bổ sung thư viện lần đầu, 5000 điểm.

– Đinh, thu thập thành công, Hóa học đại cương. ban thưởng 10000 điểm thông thạo.

Triệu Kiệt sung sướng, thực sự có thể thành công! Thoáng chốc hắn đã là người giàu có, hóa ra ngon ăn như vậy.

Vương lão tiêu hóa kiến thức vừa được bổ sung, hừ hừ, dội cho hắn một gáo nước lạnh:

– Tiểu tử ngu dốt, Nhân loại đúng là tìm kiếm một con đường mới lạ thật, tuy nhiên chỉ có vậy. Nếu ngươi vẫn muốn há miệng chờ sung, đợi đến vạn năm sau đi!

Đúng vậy, Triệu Kiệt cau mày, vẫn là chăm chỉ tích góp từng điểm thông thạo mới là chính đạo. Không thể lười biếng.

Hắn vẫn còn có nghi vấn, hỏi Vương lão:

– Hệ thống bách khoa thư viện đồ sộ vạn năng như vậy, là người nào sáng tạo, mục đích gì a?

Vương lão đột nhiên thất thần, ánh mắt thăm thẳm… Lão thở dài, biến mất.

.

Đột nhiên có thật nhiều điểm thông thạo trong tay, Triệu Kiệt phảng phất thấy được nhân sinh rạng rỡ trước mắt.

Hắn suy nghĩ, có lẽ nên về quê nhà, sống cùng với thân bằng hảo hữu. Xa quê a, cảm giác cô đơn buồn bã ai thấu được. Nhưng muốn về, hắn còn phải tìm người thu xếp giấy tờ các kiểu..

Nghĩ nghĩ, hắn dự định, sinh hoạt bên này một thời gian, xem như đi du lịch, trải nghiệm. Kiếm chút điểm tiền, rồi hắn sẽ quay về phát triển ở Việt Nam.

Nghĩ xuất thần, Triệu Kiệt gọi điện cho mẹ hắn:

– Mẹ, ngài khỏe !!

……

Địa cầu, 5 ngày sau cơn mưa sao băng ”ảo giác” , sự kiện kỳ bí nhất thế kỷ diễn ra, đón nhận thêm một lần đại khủng hoảng.

Vô số cơn địa chấn vang lên khắp nơi, thiên khung tựa như trở nên càng thêm rộng lớn, đại địa bành trướng gấp trăm ngàn lần….

Từng khối đại lục kịch liệt rung rẩy, có vỡ nứt, có dung nham phun trào, có từng ngọn đại sơn mọc lên.

Đại dương càng thêm hung hiểm, sông sâu sóng cả, sương mù dày đặc, thấp thoáng từng hình dáng hùng vĩ quấy lên bọt nước, từng hòn đảo đột ngột xuất hiện.

Ngày đó, quốc thổ Việt Nam, ranh giới lục địa bỗng rung rẩy mãnh liệt, sau đó, tách hẳn ra đại lục châu Á, trôi dần về đại dương.

Đất nước hình chữ S, tựa như đầu rồng cuộn mình ngủ say, đột nhiên bừng tỉnh, trở mình hướng về đại hải.

Càng trôi xa, càng ngày càng bành trướng, tiên khí ngút trời.

Đột nhiên, cả dải đất biến mất, như tiến nhập mê trận, không ai thấy không ai hay.

Nhân loại hoảng hốt, lo sợ, thiên địa dị biến, sức người có thể thay đổi không.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN