Bách Khoa Yêu Thương
Chương 16: Nằm mơ đi
A Nhạn trông cái điệu bộ ấm ức thì tủm tỉm cười, đưa tay vuốt thật nhanh vào má A Đỏ rồi buông lời trêu ghẹo.
-“Ơ thôi chết vừa chạm vào rồi, giờ A Đỏ là con chó cái a.”
-“Không tính! Ai thèm tính! Chạm ý tui là chạm yêu chạm thương ý.”
-“Chạm yêu chạm thương là chạm như nào cơ?”
A Nhạn giả bộ ngốc, chớp chớp mắt hỏi han. A Đỏ lườm lườm giải thích.
-“Là vật nhau đó, vật nhau thật luôn cơ, chứ không phải vật nhau thường đâu.”
Lần này thì Nhạn chả hiểu gì sất, búng trán A Đỏ, trề môi chê Đỏ bị va đập mạnh nên nói linh tinh rồi. Đỏ giận, Đỏ quay người đi thẳng. Nhạn chẳng dỗ, Nhạn tung tăng rẽ về kí túc xá.
Duyên đang mải mê nấu cháo điện thoại với người trong mộng, là thầy Hải đó, Tết vừa rồi Duyên lấy hết can đảm gửi tin nhắn chúc thầy năm mới an khang thịnh vượng, ai ngờ thầy cũng nhắn lại cảm ơn. Xong rồi Duyên hỏi gì thầy đều trả lời, mới đầu có vẻ thầy giữ lịch sự thôi, nhưng giờ thì hai người thân hơn rồi, đã bắt đầu chia sẻ với nhau nhiều điều trong cuộc sống.
-“Thầy có thích con gái giỏi võ như Nhạn không ạ?”
-“Theo em thì đàn ông có thích bị vợ tẩn thường xuyên không?”
Thầy hỏi trêu, Duyên trốn trong chăn mặt mũi đỏ lừng, chả thèm để ý Nhạn đã trèo lên giường mình từ đời thủa nào, bị Nhạn bẹo má đau điếng.
-“Bắt quả tang nói xấu sau lưng a, tui phải ném bà xuống tầng một cho chừa.”
-“Đừng mà, xin Nhạn. Xin đó, có nói xấu đâu, khen giỏi võ mà.”
Mặc Duyên năn nỉ, thái độ Nhạn vẫn vô cùng cương quyết, thầy Hải ở đầu dây bên kia không hiểu chuyện con gái đùa nhau, sợ có xung đột nên vội vã chạy tới B6 ngăn cản. Nhạn trông bộ dạng mồ hôi mồ kê nhễ nhại của thầy thì cười ngất, ngược lại Duyên cứ hồng hồng hai bên má mãi thôi.
-“Thầy Hải đang chuẩn bị chương trình “Cốc Trà Đá Cộng Đồng” a? Thầy cho Duyên đi với, Duyên khéo ghê lắm a.”
Nhạn mở lời đề nghị, Duyên rõ ràng tỏ vẻ khó xử véo đùi Nhạn, cơ mà lúc thầy gật đầu lại chạy như bay vào nhà tắm thay áo quần. Như đang gội đầu, còn chẳng thèm ngẩng mặt lên nhưng vẫn cao giọng nhắc nhở.
-“Rốt cuộc thì bà cũng chỉ là người thay thế mà thôi.”
Duyên im lặng chải tóc, Ánh vừa tráng cái cốc vừa xỉa xói.
-“Còn hơn bà có muốn làm người thay thế cũng chả được. Thằng Vũ hình như chưa thèm nhắn tin lại ý sao ý Như nhỉ?”
-“Ừ, số tui khổ mà. Sao sánh bằng cái người chịu chia sẻ người yêu với cả chục con khác.”
-“Con khốn, mày không phải móc!”
Duyên đã ra trường với thầy Hải từ bao giờ rồi, Ánh Như vẫn ở trong nhà tắm choảng nhau túi bụi, nếu không có Nhạn vào véo tai xách hai đứa ra, dùng tạm quần dài buộc mỗi đứa vào một xó thì chắc còn quyết chiến đến tối.
-“Cái ngữ mày mà đòi làm bà chủ quán cơm hả? Mơ hão!”
-“Cái ngữ bà mày không làm được bà chủ quán cơm thì cái ngữ mày đợi tám kiếp cũng đừng hòng làm dâu nhà đại gia.”
Như Ánh chửi nhau, Nhạn bực mình liếc qua lừ mắt doạ nạt.
-“Hai đứa kia có muốn bị nhét giẻ lau vào mồm không a?”
Tụi nó lắc đầu, xong thì chỉ dám lườm nhau chứ không dám nói thêm. Mặc cho Như ức phát nghẹn, Nhạn vẫn đường hoàng trèo lên giường nó, dùng máy tính của nó điên loạn tìm việc làm.
Năm sau vào học chuyên ngành rồi, Nhạn muốn mua máy tính nhưng thương thầy nương, thương A Tuyết vất vả nên không dám xin. Ở cái thủ đô này tưởng chừng nhiều việc nhưng khó khăn quá a, Nhạn thử làm nhiều nghề, tuy nhiên chưa thấy nghề nào hợp cả. Lương làm thêm hầu hết dao động từ 10-15 ngàn một giờ mà vất vả chả còn thời gian học với tập võ nữa, nghề gia sư thì hồ sơ của Nhạn vẫn nằm trên trung tâm đó, phụ huynh thấy bảng điểm hài lòng lắm, nhưng biết là người dân tộc thì họ sợ bùa ngải, chả ai dám thuê.
“Tìm người dắt chó đi dạo, lương 200 ngàn một giờ. Một tuần dao động từ 6 tới 10 giờ tuỳ thuộc vào độ hứng của chó.”
Đang buồn chán tự dưng đọc được cái mẩu tin mà trố mắt luôn à. Vội vã cởi trói rủ Như với Ánh vào xem, Ánh gật đầu kêu Nhạn đăng ký ngay, Như ra sức khuyên can rằng nhà nào mà còn thuê cả giúp việc dắt chó đi dạo tức là nhà đó giàu, mà giàu thì họ hay nuôi chó lớn lắm, chó lớn thường dữ, cẩn thận có ngày mất mạng như chơi.
Tuy nhiên Như phân tích là chuyện của Như, Nhạn tới thử việc là chuyện của Nhạn. Đến nơi mới thấy phục con Như, sao cái gì nó cũng biết ghê ta? Con chó béc giê nó cao dã man là cao, nó đeo cái xích vàng lóng lánh, kênh kiệu nhìn Nhạn bằng nửa con mắt, phối hợp cùng đồng bọn sủa inh ỏi.
-“Năm con, đều là bảo bối của cậu chủ, cô cẩn thận kẻo làm mếch lòng tụi nó.”
Ông Thắng quản gia hắng giọng nhắc nhở, còn bắt Nhạn kí hợp đồng giao kèo giữa bên A và bên B. Trong trường hợp nếu bên B bị đớp thì bên A sẽ chịu hoàn toàn tiền viện phí, nhưng bên B không có quyền khởi kiện. Nhạn cầm bút xoẹt luôn, ông yên tâm mở chuồng thả chó, bọn nó lao ra như một cơn vũ bão.
Toàn chó cái a, có con còn đeo nơ hồng rõ điệu, hầm hầm định đớp Nhạn đấy, nhưng đời đâu có chuyện dễ thế. Cái mõm vừa chõ lên thì đã bị Nhạn đạp cho mấy phát rồi. Mấy con chó hết ra oai nổi, buồn tủi chui lại vào trong chuồng, giở thói mè nheo dỗi cơm.
Ông Thắng sợ toát mồ hôi hột, một tay run run mở máy gọi điện báo cậu chủ, một tay vẫn giữ cánh tay Nhạn khư khư, chỉ sợ Nhạn về mất thì không có ai chịu cơn bão sắp đổ bộ. Nghe giọng cậu chủ qua điện thoại có vẻ bực ghê lắm, cậu đang chơi ở hộp đêm mà hầm hầm nộ khí, quát tháo ầm ĩ, còn kêu giữ người dắt chó thuê mới tuyển ở nguyên đó để cậu về cậu chém.
Có đâu ngờ, thời khắc bước ra khỏi chiếc Lamborghini xanh nõn chuối, tháo bỏ chiếc kính râm để lộ khuôn mặt tuyệt mĩ, trông thấy người ấy, cậu lại bị đứng hình không nhúc nhích nổi.
-“Cậu…cậu chủ…là cô này đánh chó cậu ạ…”
Quản gia méc tội, A Nhạn nghệt người, chân trời góc bể rộng lớn bao la là thế, dắt chó ở đâu không dắt, lại dắt đúng nhà A Đỏ. A Nhạn hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nhận tội.
-“Đúng rồi, chó của A Đỏ bị ta đánh đấy!”
Quản gia lấm lét nhìn cậu chủ, chết toi, cậu nổi khùng rồi. Hoả khí phừng phừng lao về phía này, ông vội trốn vào lùm cây cảnh gần đó, nín thở xem cậu chủ giết người. Chỉ là, không thể tưởng tượng nổi cậu đối với kẻ thù đánh chó lại có thể có những phát ngôn lạ lùng đến thế.
-“Nhạn ăn gì mà ngu ghê vậy? Gặp chó dữ phải ngồi xuống hoặc lủi đi chỗ khác chứ?”
-“Kệ ta, ta cứ thích khiêu chiến đấy!”
-“Điên! Chó của tui hiền vậy thôi chứ phải chó của ông nội tui thì tụi nó xé xác bà ra rồi.”
Ngẫm thấy Đỏ nói có lý nên Nhạn im luôn không cãi. Tại lúc đó máu nóng phừng phừng có nghĩ sâu sa được đâu, với lại thấy chó của A Đỏ bánh bèo quá nên kiểu cũng hơi khinh khinh. Chứ chó dữ thật thì Nhạn ắt tự biết lượng sức.
-“Rồi, xin lỗi. Ngươi vào dỗ chó đi, kêu ra đây đi dạo với ta!”
Đỏ lừ mắt nhưng vẫn nghe Nhạn, vào chuồng ôm hôn từng đứa một, dụ cho mỗi con húp non nửa bát cháo rồi dắt ra trao cho Nhạn. Cơ mà tụi này hờn dai, cứ giận giận trốn sau lưng Đỏ không chịu nhúc nhích. Đỏ đành sai người giúp việc chiên cho Nhạn mấy túi xúc xích nhập khẩu thơm lừng lên, Nhạn hồ hởi nhận lấy, vừa đi đằng trước vừa vứt đồ ăn qua đằng sau, chó ngửi mùi thòm thèm, lẽo đẽo theo Nhạn ra công viên đi dạo.
Thi thoảng, tụi nó lại lườm Nhạn vì tội ăn lén xúc xích của chúng, căn bản những người giúp việc trước kia không bao giờ dám làm thế cả. Nhưng Nhạn thì khác, Nhạn có võ, với cả xúc xích này còn ngon hơn cả ở quán cơm trong kí túc ấy chứ. Tầm chiều muộn, Nhạn nhận ba trăm ngàn của ngày đầu tiên, trong đó bao gồm tiền thưởng ăn tối nữa. Thấm thoát qua một tháng, Nhạn đã tích gần đủ tiền mua máy tính.
Học kỳ hai này Nhạn thấy nhẹ nhàng hơn, tại có ít môn cộng thêm cũng quen với cách học trên đại học rồi. Chỉ là, chẳng hiểu sao cảm giác hơi thiếu thiếu, những buổi đầu A Đỏ không thường xuyên đến lớp, hai người cũng ít khi chạm mặt ở nhà Đỏ, có hôm hỏi thì quản gia bảo hắn bận đi giao nước tương, có hôm lại bận giao gỗ. A Đỏ cũng làm thêm a, nghề shipper đấy, nhưng là ship những lô hàng lớn bằng đường biển, đi du thuyền.
Hôm A Đỏ về, A Đỏ ghé qua phòng chơi với Ánh, mua cho Ánh sợi dây chuyền ngọc trai đắt dữ lắm, mua cho Như với Duyên mỗi người một chiếc lắc tay vàng trắng, riêng Nhạn thì chơi bài bơ. Miệng Nhạn nói chả thèm, nhưng lòng Nhạn lại có chút gì đó gờn gợn.
Buổi chiều Nhạn vẫn tới dắt chó đi dạo, Đỏ biết thừa, tiện đường nhưng chả thèm mở lời mời Nhạn lên xe đi cùng. Nhạn bước đằng sau, trong lòng tưng tức khó tả. Thế rồi tối muộn hôm ấy, Nhạn vừa trả chó thì nghe quản gia kêu la, đại loại là cậu chủ đang buồn bực, cậu để cái bánh tày bao lâu không ăn, giờ thiu cậu lại đổ cho người làm mở điều hoà nhiệt độ quá cao, cậu đuổi con bé đó không cho dọn phòng nữa.
Người đâu mà, ngúng nguẩy như nữ nhân a.
Đáng ghét! Cho bực chết đi!
-“Nhạn lên dọn phòng cho cậu Vương được không? Tội nghiệp cậu từ nhỏ da dẻ nhạy cảm không chịu được bụi, rồi bác trả luôn năm trăm ngàn cho lương hôm nay.”
Sau một hồi suy tính thiệt hơn, Nhạn quyết định nhận lấy tờ năm trăm ngàn từ ông Thắng, từ tốn đút vào túi rồi cầm chổi lau nhà lên phòng Đỏ. Tên A Đỏ chết bầm đang thong dong đứng ném phi tiêu, Nhạn sẽ không điên máu nếu như cái khung đích tròn tròn kia in mặt đứa khác chứ không phải Nhạn.
Phát rồ lên, cứ thế xông tới thụi một quả vào lưng Đỏ.
Đỏ ngay lập tức đưa tay trái qua giữ tay đối phương, cùi tay phải không nể nang huých mạnh. Lúc Đỏ nhận ra Nhạn thì đã quá muộn, Nhạn bị ngã lộn cổ xuống ghế sô pha, người bẹp dí dị. Đỏ vội vã đưa tay ra đỡ, tuy nhiên Nhạn tinh thần bất khuất cương quyết tự mình đứng dậy, tay nắm thành quyền, chân vung lên toan đạp thẳng vào mặt Đỏ.
Tiếc rằng, cả bàn chân nhỏ nhắn đã bị hắn giữ chặt! Nhạn tức, không chỉ vì ván này Nhạn thua Đỏ, tức còn vì khoảnh khắc những ngón tay Đỏ mơn man qua mu bàn chân Nhạn, ánh mắt Đỏ trìu mến nhìn Nhạn, Nhạn thấy tim mình hoảng hốt loạn lạc. Má Nhạn nóng bừng, không còn cách nào khác liền bám tay vào thành ghế làm điểm tựa, sau đó dồn hết lực vào chân còn lại, năm ngón chân kiên định mạnh mẽ in dấu lên mặt Đỏ.
Đỏ điên tiết bắt luôn chân còn lại, với bừa mấy chiếc cà vạt trói quanh chân Nhạn. Trói được chân rồi, việc trói tay trở nên rất đơn giản. Đến cơ hội chửi rủa hắn cũng không nhượng bộ cho Nhạn, bởi Nhạn đã bị nhét khăn vô miệng.
-“Còn hư nữa không?”
-“Ưm…ư…a…”
Nhạn đâu có nói được gì? Đôi mắt trợn tròn vì căm phẫn, cả người không ngừng quằn quại trên sô pha.
-“Đại ca…báo cáo đại ca…bang Cọp Đen có chuyện gấp…”
Bang Cọp Đen? Không lẽ Đỏ thực sự là đại ca? Không phải chứ? Nhạn sốc, cố giãy giụa, cố kêu rên những âm thanh đứt quãng không thành lời, bên ngoài đàn em đỏ mặt hỏi han.
-“Đại ca…đang…bận ạ?”
-“CÚT.”
Đại ca lớn tiếng quát, hình như “đại tẩu” tương lai có vẻ “kích động” ghê lắm. Mấy đứa ngơ ngác nhìn nhau, tủm tỉm cười gian rồi chạy biến mất.
-“Đừng thấy ông đây hiền mà cưỡi đầu cưỡi cổ hết lần này tới lần khác nghe chưa?”
Bên trong A Đỏ vừa quát vừa bật video cho Nhạn xem chiến tích, cho Nhạn chiêm ngưỡng thật kỹ những mảnh đời bất hạnh khi dám chơi xấu hắn. Kẻ khác coi qua sợ vãi linh hồn từ lâu rồi, riêng Nhạn vẫn ngoan cường lườm hắn đầy khinh bỉ. Đỏ ức chế lôi Nhạn tống xuống hầm tư mật, cái hầm thiết kế ngay dưới giường ngủ của hắn, nơi mà hai chiếc phiếu bé ngoan đã được chuyển từ tầng năm xuống đây nhằm bảo quản an toàn đến mức tối đa.
Đỏ rút khăn khỏi miệng, Nhạn ho sù sụ. Đỏ lừ mắt nhìn Nhạn ra điều kiện.
-“Hoặc xin lỗi, hoặc đêm nay không được về kí túc xá!”
-“Nằm mơ đi!”
Nhạn đáp gọn lỏn, Đỏ giận dữ quay người, trước khi đóng cửa hầm còn vọng xuống đầy thách thức.
-“Vậy lúc nào buồn tè thì cứ tè ra quần nhé!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!