Bách Khoa Yêu Thương - Chương 26: Làm sao có thể thay đổi số mệnh?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Bách Khoa Yêu Thương


Chương 26: Làm sao có thể thay đổi số mệnh?


Hình ảnh sắc nét sống động, Cao Bá Vương càng xem mặt mày càng nhăn nhó, tuy nhiên nếu biết trước điện thoại của mình sẽ bị hắn đập nát thì Như chắc sẽ không liều đến thế.

-“Điện thoại thì có tội tình gì cơ chứ? Ôi khổ cái thân tôi, làm phúc phải tội, ôi chao ôi khổ ơi là khổ…”

Như khóc rống lên, nhưng khi Vương bảo đền sau liền tươi roi rói nịnh nọt.

-“Đền cái giống của Nhạn nhé!”

-“Không thành vấn đề.”

-“Tui còn cả laptop nữa, ông có muốn đập nốt cho hạ hoả không?”

Như thỏ thẻ đề nghị, Vương cáu gạt Như sang một bên, lừ lừ vận động xương cốt tiến về phía kẻ thù. Nhạn tẩn hắn hộc máu mồm hắn còn chưa dám ho he, đằng này con khốn không những mạt sát Nhạn còn khiến gương mặt xinh như hoa đầy rẫy những sây sát. Cục hận này hắn nuốt không trôi, tiếc rằng hắn lại chậm hơn Nhạn một bước, chưa kịp xách cổ con kia ném xuống tầng một đã bị Nhạn lao ra ôm chặt. Nhạn sụt sịt tội lắm, hắn tưởng Nhạn tủi thân nên dịu xuống dỗ dành một hồi, dỗ xong mới phát hiện bị Nhạn đẩy ra khỏi phòng ký túc xá từ lúc nào không biết, còn Nhạn thì nhanh trí nhảy vào khoá cửa nói vọng ra.

-“A Đỏ về đi a.”

-“Nương giao con kia ra đây thì Đỏ về.”

-“Không giao.”

-“Nương đừng tưởng Đỏ không có cách bắt nó.”

-“Đỏ mà dám động thủ với Ánh thì ta sẽ cho Đỏ no đòn.”

Phải cứng như vậy Đỏ mới chịu bỏ cuộc a, dẫu sao cũng là chuyện của Nhạn, bữa đó là Nhạn cho Ánh đánh, Nhạn không mượn Đỏ xía vô. Sợ Đỏ nhiều lúc nóng tính không kiềm được nên Nhạn quay sang dặn Ánh.

-“Đừng lo, thời gian sắp tới hễ ra khỏi phòng thì ta sẽ đi theo bảo vệ ngươi a.”

-“Thôi, em lạy chị Nhạn, chị đừng giở trò mèo khóc chuột. Nếu tử tế thì ngay từ đầu đã không cua bồ bạn.”

-“Ta đã nói bao nhiêu lần rồi. Ta không cua hắn, là hắn quyến rũ ta, ta cũng là nạn nhân đó a.”

Xuống thành phố hơn một năm rồi mà thi thoảng vẫn cứ nhỡ mồm ê ê a a nghe ngứa cả tai. Đến lý sự cũng ngu nữa, cái loại con gái con lứa hở ra là giơ nắm đấm làm sao đàn ông yêu cho nổi nhỉ? Con gái phải hiền một chút, biết điều một chút, nhún nhường một chút, như Ánh đây này, tối nào cũng nhắn tin nịnh nọt xin lỗi người yêu. Kiên trì suốt nhiều ngày liền, rốt cuộc tới những ngày giáp Tết, khi mà cả ký túc xá chuẩn bị đồ về quê thì Ánh được người yêu cho xe tới đón.

Mỗi lần như này Ánh đều rất hồi hộp, chỉ mong sao có thể xảy ra chuyện đó, có thể một phát trúng số mang trong mình giọt máu của hắn, làm cú lật ngược dòng cho gia đình khố rách áo ôm của Ánh. Ngặt nỗi, Cao Bá Vương mắc bệnh sợ bẩn, càng ở bên Nhạn nhiều thì bệnh của hắn lại phát tác càng nặng, nghe đồn giờ chỉ ngửi mùi son phấn của đứa con gái khác thôi cũng đủ khiến hắn chóng mặt.

Ánh biết điều đó nên hôm nay đã cố ý để mặt mộc, trên người chỉ khoác chiếc váy hai dây mỏng manh. Lúc đi hứng khởi bao nhiêu thì lúc về thân tàn ma dại bấy nhiêu. Đầu bị cạo trọc lóc, mặt mũi thâm tím bầm dập, mất nhan sắc, mất người yêu, quan trọng nhất, mất tiền trợ cấp. Cơn giận dữ trong lòng Ánh bốc lên đến đỉnh điểm, vừa bước chân về tới cửa phòng ký túc, Ánh liền lao tới giường Nhạn, ra sức bóp cổ.

-“Con khốn nạn, tao giết mày, hôm nay tao nhất định bóp chết mày.”

Ánh nghiến răng nghiến lợi chửi rủa, Duyên đang gà gà ngủ giật thót lao xuống dưới, Như cũng từ giường bên chạy sang. Hai đứa một đứa cố kéo chân một đứa cố kéo tay Ánh, vật vã hết sức mới lôi được Ánh ra khỏi. Chỉ là, lúc quay vào thấy Nhạn nằm im không động tĩnh. Như lay Nhạn hồi lâu, vẫn im thin thít. Duyên run run đưa tay sờ vào mũi Nhạn, không thấy khí thở ra sợ quá khóc lóc ầm ĩ.

-“Nhạn…Nhạn…mất rồi…Ánh….bà…bà…giết người rồi….”

Ánh lúc đầu cười phớ lớ, lúc sau đầu óc tỉnh táo bắt đầu sợ tím mặt tím mày. Sợ bị Cao Bá Vương trả thù, sợ bị đuổi học, sợ ở nhà cha già mẹ yếu lo lắng mất cả cái Tết, rồi sợ phải vào tù thì các em thơ sau này không còn ai nương tựa.

-“Là…là nó tự chết…tui…tui…không…không liên quan…”

Ánh mấp máy môi chối tội, đoạn vội vã ôm hết đồ hiệu đi đổi lấy tiền rồi bắt chuyến xe sớm nhất trốn về quê. Trong khi đó ở phòng ký túc xá, Duyên khóc nhiều quá xỉu mất, Như lấy hết can đảm tiến tới nghe tim Nhạn, ghé tai Nhạn thủ thỉ mấy lời rồi trước khi dìu Duyên ra trạm y tế, Như lấy máy Duyên nhắn cho Vương.

“Nhạn mất rồi, bị Ánh bóp cổ đến chết.”

Bằng tốc độ tên lửa, chỉ chưa đầy mười lăm phút sau Đỏ đã có mặt tại phòng ký túc. Căn phòng im ắng lạ thường, trên chiếc giường đơn gần cửa sổ Nhạn đã ngừng thở, tay chân cứng đờ cùng gương mặt trắng bệnh không chút huyết sắc. Giây phút ấy, Đỏ tưởng tim mình như bị ai bóp nghẹt. Đau. Đau lắm. Lần đầu tiên hắn gọi mà Nhạn không thưa. Cũng là lần đầu tiên hắn đấm Nhạn, nhưng không bị đấm lại.

-“Nương bỏ Đỏ đi sớm như này thì Đỏ biết làm sao?”

-“Đỏ còn chưa kịp nói cho nương nghe…Đỏ nhắm nương là nương tử của Đỏ rồi…là vợ của Đỏ đó…”

-“Nương sống lại đi nương, sống lại rồi Đỏ sẽ cho nương hai chiếc phiếu bé ngoan của Đỏ. Không chỉ hai chiếc phiếu bé ngoan đâu, trên đời này nương muốn cái gì Đỏ cũng cho nương hết.”

-“Nương thở lại đi mà, xin nương đó. Đỏ bị bệnh rồi, Đỏ không chạm được vào ai ngoài nương, không có nương Đỏ biết sống sao?”

Hắn thống khổ van cầu nhưng vô vọng, Nhạn bỏ hắn thật rồi. Đỏ xót xa xốc Nhạn dậy, đặt Nhạn trong lòng, để đầu Nhạn tựa vào lồng ngực hắn, còn tay hắn thì xoa lưng đều đều cho Nhạn. Nhạn chỉ lạnh thôi mà, hắn sẽ làm Nhạn ấm lên, rồi Nhạn sẽ tỉnh giấc, sẽ sống lại tẩn hắn một trận.

-“A Đỏ…A Đỏ à…”

Giọng Nhạn, là giọng của Nhạn! Quái lạ, Nhạn vừa mới nói xong nhưng tại sao hắn nhìn xuống lại thấy Nhạn im thin thít? Lẽ nào không phải Nhạn? Lẽ nào là hồn ma của Nhạn? Đỏ hốt hoảng nhìn ngó xung quanh, hắn lại nghe tiếng gọi thều thào.

-“Nhìn lên trần nhà A Đỏ ơi…ta ở trên trần nhà a…”

-“Đỏ nhìn rồi nhưng không thấy gì hết a.”

Đỏ mếu máo, nương hắn giải thích.

-“Bởi vì linh hồn của ta sắp tiêu tan rồi nên Đỏ không thấy cũng phải, ta chỉ hiện lên để chào Đỏ lần cuối thôi a.”

-“Đừng đi, nương đừng đi, Đỏ phải làm sao thì nương mới được ở lại?”

-“Cái này không do ta quyết định, là do số mệnh a.”

-“Vậy làm sao có thể thay đổi số mệnh?”

-“Nghe nói do ta thích A Đỏ, nhưng vì A Đỏ có nhiều người yêu nên bị họ khắc, dẫn tới mệnh bạc a.”

Tất cả là tại hắn, hồn Nhạn lìa khỏi xác là do bị Ánh bóp cổ, nếu hắn không nhận Ánh là người yêu thì đâu đến nông nỗi này? Đỏ vội gọi cho đàn em, tuyên bố bỏ toàn bộ đám người yêu. Phó đại ca bang Cọp Đen cẩn thận hỏi ý đại ca muốn tuyển thêm bao nhiêu em đợt mới, lạ thay đại ca hắn kêu không cần, vĩnh viễn không nạp thêm vào danh sách bất cứ em nào cả.

-“Đỏ bỏ hết rồi nương ạ, nương về với Đỏ được không?”

Nhạn nghe Đỏ khốn khổ van nài suýt cười sặc. Mấy hôm nay Nhạn đang buồn lắm, Nhạn bị quai bị nên bác sĩ nói không được về quê ăn Tết, tại không những đường xá xa xôi nguy hiểm mà rất có khả năng lây cho người nhà. Nhạn tiu nghỉu suốt mấy đêm liền, người ngợm sôn sốt, đầu thì đau dữ dội nên nằm miết trên giường, đến lúc Ánh vào bóp cổ cũng lười không thèm dậy đánh nhau, chỉ cố nín thở cho con nhỏ đạt được mục đích cho nó xong. Ai dè Duyên khóc quá trời, Nhạn thích trêu Duyên nên cứ đùa dai, nhưng lúc Như nghe tim thì bị bại lộ. Như nhanh trí bày Nhạn kế trêu Đỏ.

Khi Đỏ tới Nhạn lại tiếp tục nín thở, lúc Đỏ nhìn Nhạn thì tất nhiên Nhạn sẽ lặng thinh, nhưng lúc Đỏ nhìn đi chỗ khác hoặc nhìn lên sàn nhà thì Nhạn tranh thủ áp sát vào ngực Đỏ để gọi Đỏ. Tuy Đỏ không thấy Nhạn mấp máy môi nhưng giọng nói rõ ràng vang từ phía này chứ đâu phải trên trần nhà, Nhạn thật không ngờ Đỏ ngốc đến thế, nhịn không nổi chớp mắt vỗ vai Đỏ.

-“Ta về rồi đây a.”

-“Hồn nương nhập lại vào xác rồi à?”

Đỏ ngây thơ hỏi, Nhạn gật đầu đại.

-“Nhập rồi a.”

Đỏ ôm Nhạn thật chặt, như thể sợ hồn Nhạn lại lìa khỏi một lần nữa. Nhạn thấy Đỏ dễ cưng quá trời, nhưng vẫn nghiêm giọng hỏi.

-“Đỏ đánh Ánh a? Không nghe lời ta dặn a?”

Đỏ lắc đầu phủ nhận, thực ra sợ Nhạn giận nên Đỏ chỉ bảo bỏ Ánh thôi, tại mấy em người yêu trước kia bị Ánh gây sự nên tranh thủ cơ hội trả đũa.

-“Đỏ sẽ không có người yêu nữa đâu nương.”

-“Vậy sĩ diện của Đỏ quẳng đi đâu a?”

Nhạn trêu, Đỏ vuốt ve gò má Nhạn, thành thật đáp.

-“Đỏ không cần sĩ diện, Đỏ chỉ cần nương thôi.”

Nhạn cười ngọt ngào, cười xong mới nhớ ra đại sự, dùng hết sức nhoài khỏi người Đỏ. Nhạn bị quai bị mà, Duyên với Như bị rồi thì không lo nhưng Đỏ chưa bị bao giờ sợ tiếp xúc với Nhạn sẽ bị lây. Cơ mà Đỏ bướng như quỷ, cứ kéo Nhạn lại gần, còn hôn Nhạn nữa.

-“Bị bệnh đó a.”

-“Mặc kệ.”

Đỏ đáp, môi lưỡi không ngừng rà soát trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạn.

-“Đỏ sẽ cưới nương, sẽ đem trâu lợn bò đến rước nương, nương chịu không?”

Nhạn theo bản năng ngượng ngùng gật đầu, Đỏ được thể mè nheo.

-“Vậy Tết này nương không được lấy trâu lợn bò của A Minh nữa.”

-“Ta biết a, Tết ta cũng đâu có được về. Ta bệnh nằm sắp nhừ cái người rồi a.”

Nhạn càu nhàu, Đỏ xót ruột ôm Nhạn đứng dậy, Nhạn đang bị ốm nên hắn chỉ dám đưa Nhạn đi dạo loanh quanh trong phòng thôi. Vừa đi hắn lại vừa khoe dạo này võ công của hắn tiến bộ ra sao, cơ bắp săn chắc như nào, thi thoảng còn cúi xuống thơm lên trán Nhạn nữa. Nhạn vòng tay qua ôm cổ hắn cười hiền, có những lúc, Nhạn cũng thật hiền, thật xinh.

-“A Nhạn ơi ta gói ghém đồ đạc xong hết rồi, mình chuẩn bị về Tết thôi a.”

A Minh í ới đẩy cửa, đập vào mắt hắn là hình ảnh Nhạn gọn ghẽ trong lòng Đỏ. A Nhạn cũng thật, sao lại bắt A Đỏ bồng cơ chứ? Chả ra thể thống cống rãnh gì cả. Nhưng được A Đỏ ôm trong lòng thế kia chắc cũng thích ghê lắm nhỉ?

-“A Minh, ta có chuyện muốn nói.”

A Đỏ lên tiếng, nhưng A Nhạn lại thì thầm vào tai A Đỏ, dặn để A Minh ăn Tết cho ngon, có gì Tết ra tính. A Minh thấy vậy cũng bắt chước A Nhạn, chạy tới ghé tai A Đỏ thì thầm.

-“Ngươi muốn nói gì cơ?”

A Đỏ không hiểu sao bọn họ cứ phải nói nhỏ, nhưng thấy A Minh và A Nhạn đều thế nên hắn đành học theo, ghé tai A Minh bảo.

-“Tết ra rồi nói.”

Giọng A Đỏ trầm ấm ghê lắm, hơi thở tươi mát phả vào mặt A Minh khiến hai má hắn đỏ phừng phừng. May mắn thế nào hắn vừa trúng thêm nửa năm học bổng nữa, kỳ sau lại được xuống thủ đô học lớp nuôi bò tiên tiến chứ không thì A Đỏ làm sao mà có cơ hội nói chuyện với hắn đây? Hắn nhìn A Nhạn vẫn nằm co ro trong lòng A Đỏ, ngứa mắt nạt nộ.

-“A Nhạn mau xuống đi, chứ người A Nhạn mập như con heo hại A Đỏ mỏi tay chết thôi. Ta nói A Nhạn không nghe thì Tết này ta không thèm rước đâu a.”

Nhạn bị chê mập như con heo, dỗi dỗi nhoài xuống lật đật bỏ vào giường đắp chăn, đoạn nói vọng ra.

-“A Minh khỏi doạ, Tết này ta ốm cũng chẳng về được a.”

Dứt lời Nhạn liền thấy buồn. Xa nhà lâu như vậy mà Tết chẳng được về, nhớ thầy nương, nhớ A Tuyết, nhớ anh rể, nhớ các cháu, nhớ bản Lan Hồ Điệp quá đi mất thôi. Trái ngược với A Nhạn, A Minh dường như không quan tâm cho lắm, hắn quay sang nhìn A Đỏ cười tươi roi rói.

-“Không sao cả, A Nhạn cứ ở thủ đô mà dưỡng bệnh, để ta dắt A Đỏ về ra mắt già làng a.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN