Bách Khoa Yêu Thương - Chương 28: Môn võ gì mà ghê thế?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
194


Bách Khoa Yêu Thương


Chương 28: Môn võ gì mà ghê thế?


A Minh tức nổ đom đóm mắt, ngay lập tức tách Nhạn Đỏ ra mắng mỏ.

-“Vớ vẩn, ngươi sao có thể rước nương ngươi?”

-“Ta thích thì ta rước thôi.”

A Đỏ đáp, mắt vẫn nhìn A Nhạn đầy âu yếm, A Minh cảm thấy hoang mang thực sự.

-“Loạn luân, như thế là loạn luân a!”

-“Thì ta thôi không làm nương hắn nữa, bây giờ…bây giờ ta…ta là…là nương tử của A Đỏ a.”

A Nhạn thẹn thùng phân bua, A Nhạn định đưa tay nắm lấy tay A Đỏ, tiếc rằng A Minh lại nhanh hơn, A Minh đã chộp được tay A Đỏ trước đó rồi, còn giữ khư khư một mực không chịu buông.

-“Không đồng ý, ta nhất định không đồng ý a.”

-“Ngươi có tư cách gì? Biến ra đi.”

A Đỏ vừa đáp vừa tìm cách giằng tay ra. A Minh giữ chặt hơn, nhìn sâu vào trong đôi mắt A Đỏ, A Minh nghèn nghẹn bảo.

-“Ta là thầy ngươi đó a, ta không cho phép ngươi rước loại con gái chua ngoa này về làm vợ đâu a, không đời nào a!”

Nhạn là cô nương ngọt ngào nhất trên đời này mà Đỏ biết, là người con gái đầu tiên không dám giương cung vì lo cho Đỏ, vậy mà hắn dám nói Nhạn chua ngoa ư? Tên này đáng bị đánh. Nghĩ là làm, Đỏ dùng chân đạp cho hắn một trận.

A Minh tủi thân bỏ về, hắn đau không phải vì thói hành xử của A Đỏ, A Đỏ trẻ con A Minh chấp làm gì đâu. A Minh chỉ thương A Đỏ rước A Nhạn về tối ngày bị vợ tẩn thôi. A Đỏ chắc chẳng biết trên núi không có mạng, để nhắn cho A Đỏ một tin A Minh phải vượt qua bao nhiêu con suối, bao nhiêu cái đồi. Chỉ vì A Minh đòi xuống thủ đô sớm với A Đỏ mà già làng nổi cơn lôi đình, giờ chắc vẫn chưa nguôi ngoai. Rõ ràng A Đỏ của hôm qua vừa nhắn tin thương nhớ A Minh, còn khen cơ múi của A Minh rắn rỏi như kim cương, ấy thế mà A Đỏ của hôm nay lại như một người khác.

A Minh ngồi lủi thủi dưới bậc hiên rất lâu, cả người nép sau cái cột điện nên lúc đi xuống Nhạn Đỏ không thấy hắn. Siêu xe của A Đỏ chở A Nhạn về ký túc xá, A Minh hùng hục chạy theo, hắn mong A Đỏ dừng lại hỏi han hắn. A Minh thua không phải vì A Minh kém cỏi hơn A Nhạn, mà vì A Minh không nỡ dùng bùa với người mình thương. Nhưng mà từ đã, người mình thương ư? A Minh thương A Đỏ? Không thể nào! A Đỏ là trai mà? A Minh sao có thể thương con trai?

Những câu hỏi dồn dập trong đầu khiến A Minh hoảng loạn vô cùng. Càng nghĩ hắn càng run cầm cập, đến cổng ký túc xá thấy bóng Vũ đang xách đồ cho Như, không chút do dự A Minh chạy tới ôm chầm lấy Vũ. Hắn siết Vũ rất chặt, chặt đến mức túi đồ Vũ đang cầm rơi loảng choảng.

-“Cả một cái Tết không có tin nhắn nào tao đã thấy nghi rồi, giờ thì cháy nhà mới ra mặt chuột nhé. Mày…mày…tao không thể chấp nhận nổi Vũ ạ, thà rằng mày cứ tán em nào ở quán tao còn đỡ đau lòng.”

Như quát xong thì thu gom đồ của mình chạy lên phòng khóc nức nở. A Minh cũng không ôm Vũ lâu, bởi hắn chẳng có cảm xúc gì cả. Hắn mừng vì phát hiện ra mình không thích đàn ông, hắn chỉ thích A Đỏ. Chỉ duy nhất A Đỏ mà thôi!

“A Đỏ, ta và ngươi…chúng ta…chia đôi tay nhau ra đi!”

Hắn soạn tin nhắn gửi đi. Nếu như A Đỏ là con gái hắn sẽ bất chấp vác về bản Lan Hồ Điệp, nhưng A Đỏ lại không phải, bởi vậy đây sẽ là tin nhắn cuối cùng. Cường đang xắt bánh chưng giật nảy mình, hắn là trẻ mồ côi, xưa nay chỉ có đại ca quan tâm, giờ đại ca mải đại tẩu hắn buồn ghê lắm, nếu không có A Minh thì hắn cũng không hiểu cuộc đời mình sẽ cô đơn tới mức nào? Hắn cầm máy gõ liên hồi.

“Đừng như vậy, tội nghiệp ta lắm A Minh à, ta đã làm sai điều gì a?”

A Đỏ gửi tin lại, A Minh cố gắng kiềm chế, A Đỏ lại gửi thêm tin nữa.

“A Minh quên hẹn ước đêm giao thừa của chúng ta rồi ư?”

“Nếu A Minh quên rồi thì ta đành chấp nhận.”

Sống mũi A Minh cay xè, hắn về trường nông nghiệp, bao nhiêu đồ Tết mang lên mà chẳng buồn ăn. Đêm đến buồn không sao chợp mắt nổi, rồi đúng mười hai giờ, khi hắn đang chăm chăm nhìn màn hình điện thoại đen ngòm thì nó loé sáng.

“Ta không chấp nhận được A Minh à, chỉ mong ngày này năm sau A Minh đặt lên mộ ta một bông sen tím.”

A Minh lo cho A Đỏ bao nhiêu thì hắn căm hận A Nhạn bấy nhiêu. Hắn gọi cho A Nhạn, vừa khóc vừa chửi, A Nhạn hay tin cũng sợ tái mặt, cuống quít trèo cổng ra ngoài, cùng A Minh tới nhà A Đỏ.

-“Ta không phải người nhắn tin với A Minh. A Minh cũng không cần lo lắng cho người kia, hắn là bậc thầy trong việc dỗi hờn.”

A Đỏ giải thích, tất nhiên A Minh không tin. Hắn chắc chắn A Đỏ đang bị bùa ngải của A Nhạn làm cho hồn điên phách đảo dẫn tới nói năng hàm hồ, hắn thực sự muốn cứu nguy cho A Đỏ nhưng chưa tìm ra giải pháp nào cả. Chỉ sợ làm liều A Đỏ bị ngải quật thì toi. A Minh lững thững xuống lầu nhắn tin cho A Đỏ.

“Đừng nghĩ quẩn.”

“A Minh thấy cây pháo bông vừa vụt sáng trước cổng không? Ta chuẩn bị riêng cho A Minh đó, chỉ cần A Minh hứa không bỏ rơi ta thì ta sẽ không nghĩ gì cả.”

A Minh nhìn theo tia sáng nhỏ vút trên nền trời đêm, tuy pháo nhỏ thua xa pháo trên bản nhưng lòng A Minh thấy ấm lắm.

“A Đỏ, đợi ta, ta nhất định sẽ giải bùa cho ngươi a.”

“Ta sẽ đợi, bao lâu ta cũng đợi a.”

Cường tủm tỉm nhắn lại, thực ra hắn cũng tò mò về loại bùa mà chị Nhạn dùng, bùa gì mà mạnh dữ? Anh Vương mê mẩn mãi có dứt được đâu? Cường chắc mẩm lầu trên đang lao động hăng say lắm, thấy trần nhà rung ầm ầm thế cơ mà? Cường mệt mỏi ôm gối chuyển sang khu khác ngủ, bên trên anh Vương chị Nhạn vẫn khí thế ầm ầm.

-“A Đỏ, mau tiếp chiêu. Ta nhất định phải vô địch giải võ thành phố lần này.”

Nhạn dứt điểm ra đòn, nhân cơ hội đến nhà Đỏ thì bắt hắn luyện luôn, tại tháng năm là thi chung kết rồi mà. Đỏ mắt lim dim nhưng vẫn chộp được tay Nhạn. Chân Nhạn đá qua, chân Đỏ nhanh như cắt nhảy lên, Nhạn ngoan cường đập đầu vào đầu Đỏ. Chính cái lúc ấy mặt hai bên chạm nhau, môi Nhạn cũng vô tình chạm vào môi Đỏ, thân thể Đỏ cứ như bị tiêm thuốc tê, hắn đứng không vững nên mất lợi thế, bị Nhạn khống chế chân tay ép xuống sàn.

-“A Đỏ phục ta chưa?”

-“Phục, nương tử quả thật tư chất hơn người, học một biết mười. Có muốn ta dạy cho thêm một loại võ công mới không?”

-“Có a!”

Nhạn đứng bật dậy, nghiêm túc tôn Đỏ làm thầy. Theo sự chỉ đạo của Đỏ, người Nhạn cúi rạp, hai tay dang rộng như chiếc máy bay, một chân đặt dưới đất, một chân giơ ra đằng sau.

-“Giữ thăng bằng phải không? Ta có thể giữ được tới sáng luôn a.”

Nhạn phấn khích nói, Đỏ e hèm hắng giọng.

-“Đúng là giữ thăng bằng, nhưng không đơn giản như thế. Đây là môn võ cực đặc biệt và cũng cực khó.”

-“Môn võ gì mà ghê thế?”

-“Môn võ này được cư dân mạng đặt tên là “Tâm bất dính giữa dòng đời vạn thính.” Có nghĩa là dù ngoại cảnh như nào Nhạn cũng phải giữ nguyên tư thế.”

Đỏ khẽ cù Nhạn, hơi buồn cười nhưng chả thấm vào đâu, Nhạn kiêu căng nói.

-“Dễ ẹt a.”

-“Nhạn giỏi ghê a. Tới mức độ khó hơn nhé! Trong vòng ba mươi phút Nhạn ngã xuống nghĩa là Nhạn thua.”

Nhạn ngây thơ gật đầu, Đỏ đặt tay lên gáy Nhạn, tiến tới đặt một nụ hôn lên trán. Tim Nhạn lạc mất một nhịp, rồi môi Đỏ trượt theo sống mũi chạm tới môi Nhạn, miết vào, cắn nhẹ, mơn trớn. Mức độ ngày một khó, Nhạn bắt đầu thấy ngột ngạt, môn võ này quả thực không dễ như Nhạn tưởng, Nhạn phải tập trung cao độ mới có thể giữ vững tư thế.

Sự mời gọi từ phía Đỏ cứ tăng dần, bàn tay ma mị ấy miết đi miết lại quanh bả vai Nhạn, đầu lưỡi thì đưa vào cuốn lấy lưỡi Nhạn chọc ghẹo. Nhạn nóng phát điên, nhưng bản tính hiếu thắng khiến Nhạn không muốn bỏ cuộc. Sau nửa tiếng chịu đựng Đỏ, rốt cuộc Nhạn cũng có thể đẩy Đỏ ra, đường hoàng bỏ chân xuống, nhảy cẫng lên hò reo.

-“Ta thắng rồi a.”

Đỏ lén quay đi cười đểu, cơ mà chưa kịp vui bao lâu thì đã bị Nhạn thách đấu ngược trở lại. Đỏ hí hửng làm theo, ngặt nỗi Nhạn không tấn công trực diện ngay. Nhạn chỉ cù trêu Đỏ thôi, cù xong thì giật tóc, giật không ăn thua liền tính kế trèo lên lưng Đỏ ngồi. Làm bao nhiêu trò bẩn mà Đỏ không hề lung lay, tức mình, Nhạn nhảy xuống, bắt chước Đỏ môi chạm môi rồi đẩy lưỡi vào bên trong. Đầu óc Đỏ rối ren, hắn không giỏi bằng Nhạn, chân nhũn, người đổ, nhưng vẫn không quên kéo theo Nhạn ngã lên người hắn.

-“Lêu lêu xí hổ ghê a, ngươi thua rồi a!”

Nhạn sung sướng chọc ngoáy, Đỏ véo nhẹ gò má hồng nhuận của Nhạn, hiền hiền bảo.

-“Ngay từ khi thương Nhạn là ta đã thua rồi.”

Nhạn cảm động, mi mắt long lanh chớp chớp nhìn Đỏ. Đỏ đẹp dã man luôn ấy, đẹp như một tuyệt tác của tạo hoá, giống viên ngọc mỹ miều nhất mà Nhạn chỉ muốn cất đi làm của riêng.

-“A Đỏ không được nhìn đứa con gái nào khác đâu a.”

-“A Nhạn ghen à?”

-“Đúng rồi đó, ta ghen chết đi được a.”

A Nhạn thật thà đáp, A Đỏ gật đầu hứa, không phải hứa xuông mà hứa với tinh thần của người tập võ. Từ đó trở đi A Đỏ hiếm khi nhìn em gái nào trực diện, A Nhạn hài lòng ghê gớm, ngược lại Ánh tức muốn tăng xông. Mấy hôm về Tết Ánh đã cảm thấy sai sai rồi, lên thủ đô biết được sự tình hôm đó bị Nhạn troll thì uất nghẹn. Tại Nhạn mà Tết này các em của Ánh không có quần áo mới mặc, tại Nhạn mà giờ Ánh bị cắt viện trợ, đi làm thêm ở quán cafe cũng không đủ nuôi thân huống chi gửi về cho ba mẹ. Tất cả là do Nhạn, Nhạn khiến cả gia đình Ánh rơi vào cảnh khốn cùng, Ánh nhất định sẽ cho Nhạn biết mùi đời là như nào.

-“Mấy bà ơi có thấy ví tiền của tui đâu không?”

Như cất tiếng hỏi han, Ánh cùng Duyên sốt sắng lục lọi khắp phòng kiếm ví tiền cho Như rồi làm bộ như nhặt được ở giường Nhạn.

-“Ơ sao ví tiền của tui lại ở chỗ này hả Nhạn?”

Nhạn đang nghiên cứu mấy cái thiết bị điện, nghe Như thắc mắc liền ngẩng lên đáp.

-“Vừa nãy bà sang đây xem phim với Duyên mà, chắc để quên.”

-“Ừ nhỉ, tui đãng trí quá!”

Cứ ngỡ phải một trận đánh nhau tơi bời khói lửa ai ngờ Nhạn lại tiếp tục học bài, Như thì tươi cười cầm ví đi mua cơm hại Ánh thất vọng tràn trề. Ở ngoài cửa Vũ đang cầm đùm canh đùm cá đợi Như, khốn khổ trình bày.

-“Quán tao mở xuyên Tết nên bận ít nhắn tin với mày, còn thằng kia nó ôm tao thì tao biết thế quái nào được mà mày giận?”

-“Ai mà biết chúng mày có gì?”

-“Mày điên à? Bố mày thẳng như gậy mày đừng có vu oan giáo hoạ.”

-“Phải đó, Như thế là xúc phạm Vũ quá đáng rồi đó. Thằng Vũ đã bao giờ mê trai? Minh chứng là Tết vừa rồi thiếu thốn hơi gái đêm nào nó cũng ra bar kìa.”

Vương nhảy vào giúp đỡ, ai ngờ chữa lợn lành thành lợn què, Như tức lồng lộn luôn. Vũ cũng điên, cho nên Nhạn nhờ lắp mạch điện hắn liền nhảy vào hướng dẫn hết sức tỉ mỉ, cố ý chọc Vương. Nhạn chăm chú nhìn theo Vũ, Vũ học cùng khoa với Nhạn nhưng giỏi hơn Nhạn nhiều lắm, lo quán xá mà bài trên lớp vẫn ngon nghẻ, lắp cái đèn nhấp nháy sáng tưng tưng.

-“Vũ soái ghê, Như thật có phúc a!”

Trong khi Như được dịp nở mày nở mặt thì có người lại cảm thấy đắng ngắt. Chỉ là một cái đèn nhỏ xíu thôi mà, nếu Nhạn thích ngày mai hắn cho giăng đèn khắp ký túc luôn. Nói là làm, đêm hôm sau dãy bằng lăng được trang hoàng sáng lung linh, chị em trong ký túc xá hớn hở lao ra chụp ảnh tự sướng, sừng sững dưới sân một anh A Đỏ hồi hộp đợi ai đó khen soái.

Chẳng ngờ được Nhạn lại phi thẳng ra chỗ mấy anh thợ điện Đỏ thuê, hỏi han tới tấp cách ghép nhiều bóng. Nhạn học được điều hay cười tít mắt, ai ai cũng được Nhạn khen soái, chỉ trừ Đỏ. Đỏ buồn tủi về nhà, đợi mãi không thấy Nhạn có động thái dỗ dành, Đỏ liền gửi cho Nhạn một tấm hình tự sướng kèm caption siêu làm màu.

“Trông A Đỏ cũng không đến nỗi nào ý nương nhỉ?”

Tất nhiên rồi, Đỏ còn tự thấy mình soái nữa là Nhạn. Biết ngay thảo nào Nhạn cũng sẽ trả lời tin nhắn rất nhanh mà.

“Ừ, trông đẹp gái lắm.”

Lần này thì Đỏ tự ái thực sự, giận đến mức sớm hôm sau chẳng thèm ra chạy thể dục với Nhạn. Nhạn mặc dù có Duyên chạy cùng nhưng vẫn không vui, tại Duyên chạy chậm lắm. Nhạn kể Duyên nghe chuyện tối qua, Duyên phân tích một thôi một hồi rồi kết luận.

-“Tóm lại hắn dỗi bà rồi. Bởi thế nên tui mới ghét yêu con trai bằng tuổi, anh nhà tui chững chạc chẳng bao giờ như thế.”

Đã anh nhà tui rồi, Nhạn khai thác mãi Duyên mới chịu kể thầy Hải mới ngỏ lời dịp Tết. Duyên cho Nhạn xem tin nhắn, hoá ra người thành phố không hứa hẹn rước về luôn đâu, đầu tiên phải là làm người yêu của nhau, sau đó hẹn hò yêu đương chán chê mới cưới, lãng mạn ghê a.

-“Để ta nhắn tin cho A Đỏ ngỏ lời mời hắn làm người yêu ta a.”

Nhạn thích thú hí hoáy, Duyên không đồng ý xua tay.

-“Không nên, tụi mình con gái phải đợi con trai người ta chủ động chứ.”

Nhạn thấy hơi có lý nên chỉ nhắn.

“Duyên bảo A Đỏ giận ta vì ta không khen A Đỏ soái, có phải không a? Cơ mà A Đỏ lúc nào chả soái, cần gì phải khen a?”

Nhạn đã nịnh thì chất như nước cất rồi. Nhạn gửi thêm bao nhiêu là ảnh chu môi xị mặt xinh đẹp của mình, còn quay cả clip dễ thương dỗ dành. Đỏ đang tiu nghỉu đọc được tin nhắn hồn treo ngược trên chín tầng mây, hí hửng mặc đồ hiệu, vuốt keo bóng lộn rồi mới qua ký túc xá rủ Nhạn đi ăn trưa.

-“Nhạn đang ở dưới văn phòng trường viết bản tường trình, khả năng cao sẽ bị đình chỉ học kỳ này.”

Như kể thêm đêm qua có nhiều bạn nữ trong ký túc xá mất đồ, sáng nay đội xung kích đi soát từng phòng phát hiện ra toàn bộ đồ bị mất ở trong túi thổ cẩm dưới gầm giường Nhạn. Ban đầu Như nghĩ có hiểu nhầm gì đó nhưng Nhạn lại nhận tội luôn thành ra bác quản lý ký túc xá không điều tra thêm nữa. Vương sốc lao đi tìm Nhạn, hắn gặp Nhạn ở đoạn đường gần thư viện Tạ Quang Bửu, ngay cạnh hồ Tiền. Nhạn kéo hắn vào gốc liễu gần đó, rơm rớm nước mắt ôm lấy hắn rồi nghẹn ngào thông báo.

-“Chiều nay ta sẽ về bản, sang kỳ sau mới ra học tiếp. Đỏ ngoan ngoãn ở lại thủ đô đợi ta, đừng có nạp thêm người yêu, được không a?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN