Bách Khoa Yêu Thương - Chương 32: Kết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
177


Bách Khoa Yêu Thương


Chương 32: Kết


Chưa bao giờ trưởng bản kiên quyết như vậy, A Nhạn không còn cách nào khác đành theo thầy về bản. Phải mất một tuần, nương, A Tuyết cùng anh rể Cù La Chim mới thuyết phục trưởng bản cho Nhạn xuống lại thành phố thi cuối kỳ hai, với điều kiện Nhạn phải thề với thầy là dọn về ký túc xá ở.

-“Ta không muốn A Nhạn bước vào cái nhà đó. Dì A Hoa nhà ta khi sinh ra bị thầy nương ruột vứt trên núi, được ông nội Cù La Lá nhặt về nhận con. Tuy không cùng dòng máu nhưng ta luôn coi nó như em gái ruột. A Hoa đẹp thanh thuần thoát tục, năm mười sáu tuổi đã được mệnh danh là tiên nữ núi rừng, mười tám tuổi theo cán bộ huyện về thủ đô để đăng ký thi hoa hậu.”

Cù La Quả ngập ngừng nhấp ngụm trà, vợ hắn sụt sịt tiếp lời.

-“Năm đó A Hoa giành vương miện hẳn hoi a. Cả nhà háo hức đón tân hoa hậu, ngặt nỗi…đi một…mà lại về hai…thầy ngươi mắng mỏ thế nào A Hoa cũng không chịu khai ra cha đứa trẻ. Mãi sau thầy phải lặn lội xuống huyện hỏi cán bộ hắn mới khai ra cái tên A Hùng, thầy ngươi xuống thủ đô tìm A Hùng nhưng hắn đòi bỏ đứa nhỏ. Thầy ngươi và hắn đánh nhau một trận rồi thầy về tính với nương giấu A Hoa ở gian nhà trên để nương giả bộ mang thai, khi nào A Hoa sinh thì nương nhận đứa nhỏ đó là con, A Hoa đỡ phải chịu sự chỉ trích của người đời. Nào có ngờ đứa trẻ mệnh bạc, vừa sinh ra đã bị thú dữ ăn thịt, A Hoa cũng mất ngay hôm đó.”

Câu chuyện về dì A Hoa ám ảnh A Nhạn trên suốt dọc đường xuống thủ đô. A Nhạn giận Cao Bá Hùng phụ tình, giận hắn gián tiếp hại chết dì A Hoa thành ra giận lây sang cả con trai hắn. Cao Bá Vương cũng lăng nhăng chẳng kém, trước kia hắn có cả rổ người yêu a. Trong lòng trào dâng bực bội cho nên lúc về biệt thự gặp A Đỏ, Nhạn chẳng thèm thương lượng với Đỏ đã tự ý dọn đồ.

-“Nhạn điên hả? Chúng ta là kết hôn rồi đó!”

Phải a, cũng được mấy tháng rồi đó a. Suốt từ Tết âm tức tháng hai dương tới lúc Cao Bá Hùng về nước vào tháng năm vừa rồi A Đỏ đối xử rất tốt với A Nhạn a. Nhưng biết sao được? A Nhạn đã thề với thầy rồi a.

-“Thi thoảng Đỏ qua ký túc xá thăm ta cũng được a!”

A Đỏ tức nghẹn, A Nhạn cũng bướng chứ đâu như người yêu của Đỏ trước kia. Người ta bị khống chế sợ sun vòi, đằng này Nhạn giơ cẳng chân thượng cẳng tay đánh chồng như điên.

-“A Nhạn vô lý vừa thôi!”

-“A Đỏ mới vô lý đó, trên cổ áo A Đỏ có vết son a. Ta mới về bản mấy ngày mà Đỏ đã đi tìm gái a!”

Đỏ giật mình ngó lại cổ áo, vì không biết bị A Minh và A Cường trêu chọc nên hắn thành thật khai báo.

-“Ta không biết vết son này từ đâu ra cả!”

-“Đỏ không những ăn vụng mà còn chùi mép không sạch a!”

Mặc Đỏ giải thích khản cổ Nhạn vẫn một mực không tin, cứ đạp Đỏ ầm ầm, tức mình, Đỏ cáu.

-“Được, vậy Nhạn đi đi! Bước chân đi cấm kỳ trở lại!”

-“Chả thèm a!”

Nhạn trước mặt Đỏ kiêu căng hống hách bao nhiêu thì về ký túc xá gào thét thảm khốc bấy nhiêu. Duyên ở giường trên cũng đồng cảm khóc theo. Duyên với thầy Hải đứt rồi, có vẻ đúng như lời Như nói, thầy chỉ coi Duyên là người thay thế, thầy ngay đến phòng ngủ vẫn treo ảnh chị kia. Khoa của Duyên thi sớm nên giờ này chỉ việc ngồi khóc thôi, khác với khoa của Nhạn hai ngày sau mới thi, khóc xong đêm lại phải chong đèn học bài. Thi xong hết năm môn của kỳ đó Nhạn cứ tưởng phải thoải mái lắm, ai ngờ càng lúc càng cảm thấy cơ thể bị yếu đi, cả ngày hoa mắt chóng mặt đầu óc lơ nga lơ ngơ, thậm chí đến ăn cũng không vô. Lần nôn đầu tiên Nhạn chỉ nghĩ đơn giản mình bị ngộ độc, đến lần nôn thứ hai Nhạn mới giật mình, vội vã đi mua que thử thai.

Kết quả thực ngoài sức dự đoán của Nhạn. Nhạn lò dò đi ra công viên ngồi một mình, cứ khóc rồi lại cười, cười xong lại khóc. A Bé đến thật bất ngờ a! A Bé là con của A Nhạn đó, A Bé có giống A Nhạn không a? A Nhạn thích A Bé giống A Đỏ cơ, rồi A Bé sẽ đẹp nghiêng nước nghiêng thành cho coi. A Nhạn sẽ yêu thương A Bé hết mực, nhưng liệu thế có đủ? Nhỡ A Bé muốn có thầy nữa thì sao a? Nhỡ A Bé thấy thiệt thòi thì sao a? Hàng loạt suy nghĩ quanh quẩn giày vò tâm trí Nhạn, thế rồi, vì A Bé, cũng vì hạnh phúc của chính mình, A Nhạn gạt đi lòng tự trọng, chủ động tới tìm A Đỏ làm lành. Ngặt nỗi A Đỏ không có ở nhà, A Cường báo cáo rằng từ lúc thi xong hôm nào A Đỏ cũng nhậu ngoài quán. A Nhạn nghe vậy không vui chút nào nhưng vẫn cố kiềm nén đi tìm cha cho A Bé. Khi cánh cửa phòng karaoke bị đạp tung cũng là lúc A Nhạn chứng kiến A Đỏ đang được mấy em gái tiếp rượu say mèm.

-“Cút!”

A Nhạn hét lớn, mấy em gái sợ sun vòi, vội vã lủi mất. Trong phòng chỉ còn hai người, A Nhạn dội cho A Đỏ một xô nước lạnh, đợi hắn mở mắt mới nghiêm giọng thông báo.

-“A Đỏ, ta có A Bé rồi a!”

-“Bé…bé…nào?”

A Đỏ mơ màng thắc mắc, A Nhạn cố kiên nhẫn hỏi.

-“A Bé của ngươi đó a…ngươi nói ta nghe ngươi có cần A Bé không?”

A Đỏ trong cơn say trông thấy A Nhạn bắt quả tang hắn đi chơi gái, nhưng không phải thế, hắn chỉ uống rượu thôi, mấy đứa đó vào từ lúc nào hắn cũng không biết. Hình như A Nhạn còn nhắc đến một cô gái tên là A Bé, Nhạn hỏi Đỏ có cần A Bé không? Là A Nhạn thử lòng A Đỏ chứ gì? Nếu như A Đỏ còn lăng nhăng thì Nhạn sẽ bỏ Đỏ, Nhạn nói được làm được mà. Vậy thì không đâu, A Bé với chả A Lớn, có cho núi vàng A Đỏ cũng không dám.

-“Không, ta không cần. A Bé nào chứ? Mang A Bé vứt ra ngoài cho ta. Ta không cần A Bé, tuyệt đối không!”

A Đỏ cương quyết trả lời, sống mũi A Nhạn cay xè, vả cho Đỏ một phát rồi lao ra khỏi quán khóc nức nở. A Đỏ không cần A Bé thật rồi, giống y hệt như cha hắn không cần con của dì A Hoa. Nhưng A Nhạn sẽ kiên cường, A Nhạn sẽ sinh A Bé ra, sẽ làm cả nương lẫn thầy. Cơ mà A Nhạn sợ điều tiếng nên ngoài A Đỏ ra thì Nhạn giấu tiệt không cho một ai biết Nhạn có em bé, kể cả thầy nương lẫn bạn cùng phòng. Vì khả năng cao A Bé sẽ sinh vào tháng hai dương năm sau nên Nhạn tự ngồi lập ra kế hoạch thật chi tiết đón con chào đời. Toàn bộ tiền trông chó cho nhà A Đỏ trước kia và tiền ông nội cho hôm đám cưới, Nhạn dành để thuê một căn nhà trọ nhỏ và mua sắm đồ dùng cần thiết. Nhạn sẽ không theo hệ kỹ sư năm năm nữa mà chỉ học lấy bằng cử nhân hệ bốn năm thôi, Nhạn đăng ký tất cả các môn của kỳ đầu tiên năm tư vào hè sắp tới, sau đó tháng tám sẽ bắt đầu làm đồ án tốt nghiệp, nếu mọi việc thuận lợi Nhạn có thể bảo vệ vào tháng mười hai, vẫn còn hai tháng dư dả nghỉ ngơi trước khi sinh A Bé.

Trước ngày Nhạn chuyển ra khỏi ký túc xá, A Đỏ có đến tìm Nhạn. Nhạn biết sắp tới A Đỏ sẽ bay ra nước ngoài. Chương trình học của A Đỏ liên kết với trường bên Mỹ, tuy phải đóng rất nhiều tiền học phí nhưng ngắn hơn của A Nhạn, ba năm là xong hết các môn rồi, học xong còn được ra nước ngoài sáu tháng làm đồ án tốt nghiệp. Hồi mới cưới nhau Đỏ không chịu đi, chính Nhạn bắt Đỏ đi đó, đi cho mở mang đầu óc. Nhạn tính học xong sẽ sang thăm Đỏ, chẳng ngờ cơ sự đến nông nỗi này, trước khi Đỏ đi Nhạn không những không thèm tiễn mà còn nhờ Duyên gửi đơn li dị xuống dưới. Đỏ tức tím tái mặt mày, vừa xé đơn vừa nhờ Duyên gửi lời.

-“Khỏi cần, nói với A Nhạn lần này ta đi không về nữa. Nhạn ở trong nước thích lấy ai ta cũng không quản.”

A Nhạn đứng trên tầng nghe không sót một từ nhưng cũng không rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa. Tính Nhạn là vậy, ngươi bạc ta thì ta cũng không cần ngươi, tự ta có thể sống tốt. Hè đến, Như về quán Vũ, Duyên về quê gặt cho ba mẹ, Ánh ở thành phố chăm chỉ kiếm việc làm thêm. Sau vụ bị bạo hành sỉ nhục, Ánh giờ không mong đổi đời nhờ đàn ông nữa, đồng tiền do tự mình làm ra vẫn thơm tho sạch sẽ hơn. Có lẽ Nhạn là khổ nhất, lịch học dày dặc cộng với quá trình ốm nghén khiến Nhạn mệt nhoài. Sáng Nhạn vẫn cố dậy sớm tập thể dục để tăng cường sức khoẻ, nhưng sức lực mỗi ngày một yếu, đã thế hàng đêm còn bị hành hạ bởi cơn nghén kinh hoàng.

-“A Bé hư ghê a? Thèm gì không thèm lại thèm cua bự? Nương lấy đâu tiền a? A Bé ngoan A Bé ngủ đi a…A Bé ngoan A Bé ngủ cho nương còn ngủ, mai nương còn đi học a…”

A Nhạn ngọt nhạt dỗ dành đứa nhỏ, ngặt nỗi nó bướng, nó hành A Nhạn tới bến. Cơn thèm lấn át lí trí, Nhạn đành phải bật dậy lò dò tới quán lẩu của A Đỏ, khẽ mở cửa chui vào bếp, lén lấy đồ ăn còn thừa nhai ngấu nghiến. A Nhạn ăn xong hai cái càng thì bắt gặp A Minh và A Cường thì thà thì thụt.

-“Cho người ta hun cái đi a!”

-“Eo ui hun có một cái thì hun làm gì a…hun thì hun cho nhiều nhiều a, hun chít luôn đi a!”

-“Hun chít mai lấy gì mà hun a? Thui, hun đến gần chít thui a.”

A Nhạn xấu hổ bịt tai, thầm than trong lòng ăn vụng có chút thịt cua mà cái giá phải trả đắt ghê a! A Đỏ ra nước ngoài nên giờ A Cường tác oai tác quái ghê đó, A Nhạn tự hứa với lòng mình từ mai không bước chân đến chỗ ong bướm này nữa. Cơ mà A Bé chẳng nghe lời, hại A Nhạn ngày nào cũng no cái bụng no luôn cả lỗ tai và con mắt. Một ngày nọ, tình cờ Cao Bá Mạnh có việc xuống thủ đô, thuộc hạ của hắn giác quan nhạy bén nên đã nghi ngờ báo cáo.

-“Hình như phòng bếp có tiếng động lạ…có tiếng trai gái chim chuột…còn có tiếng nhai của động vật, nghe ra thì không giống loài chuột hay gián, có thể là động vật cấp cao như chó, mèo, lợn, bò…”

A Minh và A Cường nhảy vù ra khỏi cửa sổ, A Nhạn bụng dạ nặng nề không nhảy được, đành phải bò vào trong tủ bếp trốn, thót tim khi Cao Bá Mạnh đẩy cửa đi vào. Qua lỗ hổng Nhạn thấy ông nội tiến tới chỗ Nhạn ngày một gần, chỉ là, có lẽ ông già rồi công lực kém cỏi, không những không phát hiện ra A Nhạn mà còn đoán linh ta linh tinh.

-“Là một con thỏ thích ăn thịt cua, từ ngày mai dặn nhà bếp mỗi đêm phải nấu cho nó một món ngon. Đặc biệt không được ai đến gần kẻo làm nó sợ.”

Nói đoạn, ông cười khà khà hại Nhạn cũng mắc cười theo. Nhạn là người a, không phải là thỏ đâu a! Ông nội ngốc khủng khiếp a! Cơ mà phúc ghê, cua rang muối, cua rang me, cua nướng, cua hấp, cua xào tỏi ớt, chán cua có cá, chán cá có thịt, ngày nào Nhạn cũng được ăn ngập miệng, ăn đến nỗi mà tháng mười hai đi bảo vệ tốt nghiệp Nhạn đã sáu mươi chín cân rồi. Nhạn cố ý thuê chiếc áo bảo vệ cỡ to nhất, vì bụng Nhạn tròn chứ không nhọn nên chẳng ai phát hiện ra mà chỉ nghĩ là người bị béo phì, Như còn chân thành khuyên nhủ.

-“Gớm chắc làm đồ án toàn ăn với ngủ hay sao mà trông bà như mẹ bầu bảy tháng ý. Đào bưởi kìa, cả cái bụng nữa, nhìn núc nỉu quá thôi, cố mà giảm cân đi không sau này không xin được việc đâu.”

Vũ, Duyên, Ánh và thầy Hải cũng tới xem Nhạn bảo vệ. Duyên chấp nhận tôn trọng quá khứ của thầy, thầy cũng chấp nhận xếp sắp lại quá khứ cất gọn gàng một bên, hai người cùng nhau cố gắng. Người cuối cùng tặng hoa chúc mừng Nhạn là ông nội, Nhạn tuy dứt tình với A Đỏ rồi nhưng ông vẫn là ông, là sư phụ của Nhạn.

-“Đệ tử bái kiến sư phụ, sư phụ hạ cố qua chốn này có điều gì chỉ giáo a?”

Nhạn bắt chước phim kiếm hiệp giọng lanh lảnh, Cao Bá Mạnh bình thản đáp lại.

-“Ta có món võ mới muốn truyền lại.”

-“Món võ gì vậy a? Để qua hai tháng nữa học được không a?”

Cao Bá Mạnh cười mỉm, hắn giao lại cho Cù Băng Nhạn quyển sách kẻ li đã sờn gáy, trong đó có đầy đủ hình vẽ các tư thế võ công rất lạ. Nhạn mở ra xem thấy toàn động tác dễ nên trong hai tháng chờ sinh nhàn rỗi ngày nào cũng luyện tập. Chả hiểu võ gì mà tập xong không thấy người mệt vã mồ hôi mà càng tập càng khoan khoái, A Bé trong bụng cũng ngoan hơn hẳn. Đến ngày đẻ Nhạn vẫn đủ sức khoẻ để vào viện một mình.

-“Cô này trẻ quá nhỉ? Con so hả? Trai hay gái thế?”

Các chị cùng phòng nhao nhao hỏi, Nhạn ngây ngốc đáp.

-“Đã đẻ đâu mà biết a?”

-“Ơ hay, không đi siêu âm à?”

Ôi cha cha, mải làm đồ án tốt nghiệp quên béng luôn mất a. Ở thành phố có cái máy hiện đại lắm, dí vào bụng là biết giới tính em bé đó a. Nhưng thôi, đằng nào chốc nữa đẻ chả biết a. Nhạn rất nhanh đã lấy lại được tinh thần, chỉ là thấy các chị giường bên được chồng chăm bẵm tỉ mẩn thì hơi chạnh lòng. Nào là đấm lưng, nào là xoa chân bóp tay đến đút cơm đút cháo, tình cảm quá a. Có mỗi Nhạn một thân một mình, cũng hơi tủi thân a!

“A Đỏ…ta sắp đẻ rồi a.”

A Nhạn ngập ngừng soạn tin, nhưng rồi lại xoá đi không gửi nữa, lủi thủi đem áo quần may cho A Bé ra gấp lại. Ở một góc nào đó, A Minh đang trốn chui trốn lủi nhắn tin cho A Cường, A Cường nhận được vị trí của A Nhạn liền tức tốc phóng xe về biệt thự ngoại thành báo cáo tình hình. Cao Bá Mạnh cuống đến mức không húp nổi bát nước rau muống dang dở, ba chân bốn cẳng chạy một mạch ra giữa sân, vừa chắp tay thành tâm khẩn cầu vừa hắng giọng đầy trịnh trọng.

-“Nếu hôm nay đứa trẻ sinh ra là con gái…THÌ…CAO BÁ MẠNH ta…xin thề…nửa năm không ăn rau muống!”

Dứt lời, hắn mặc bộ vest đẹp nhất, leo lên xe Li Mơ Sin, khẽ phất tay ra hiệu cho lái xe khởi động. A Cường vâng lời chạy xe về thủ đô, hắn thật bội phục A Nhạn, Cao Bá Mạnh còn chiều Nhạn hơn cả đại ca Vương. Từ ngày biết chị Nhạn mang bầu, ông nội sai nhà bếp chuẩn bị đồ ăn ngon cho chị, còn cất công bới hết cả nhà kho lên để tìm quyển sách bí truyền dạy các tư thế giúp bà bầu dễ sinh, đặc biệt, mặc dù nóng lòng nóng ruột muốn biết giới tính chắt nội nhưng chưa từng cưỡng ép chị Nhạn vào viện kiểm tra, mặc kệ chị tự do bay nhảy. Mấy hôm trước ông còn cẩn thận cho người báo tin về bản Lan Hồ Điệp, trưởng bản hay tin sốt sắng trèo đèo lội suối xuống miền xuôi thăm con gái, đến bệnh viện gặp Cao Bá Hùng phớt lờ làm như không quen.

-“Năm xưa ta và A Hoa gây nhau vì ta muốn bỏ đứa nhỏ, còn A Hoa bệnh nặng nhưng vẫn ngang bướng muốn giữ con. Ta đối với đàn bà trước giờ không có chuyện nhượng bộ, nhưng khi nghe tin A Hoa sinh vẫn không kiềm được lòng mà mò về bản, chỉ là, lúc ta đến thì đã quá muộn, A Hoa không đợi được ta nữa. Còn đứa nhỏ, con trai duy nhất của ta, Cao Bá Vương, là ta dùng lá rừng làm vợ ngươi hôn mê rồi bắt nó đi, sau đó tạo hiện trường giả khiến ngươi tin rằng nó bị thú rừng ăn thịt.”

Cao Bá Hùng đưa ra một xấp giấy đã bạc màu, là bệnh án cũ của A Hoa. Từ ngày A Hoa mất, hắn tuyệt đối không đặt chân tới vùng đất đó nữa, hắn sợ sẽ thấy cảnh mà nhớ tới người. Cuộc đời chẳng ai ngờ được chữ duyên, con trai hắn, con gái Cù La Quả, thế mà lại dây dưa với nhau.

-“Người nhà mẹ bầu Cù Băng Nhạn đâu ạ? Mẹ tròn con vuông rồi nhé, mẹ khoẻ mạnh sinh nở dễ dàng, rặn hai phát ra luôn hai bé gái.”

Dẫu biết y tá có phần nói quá nhưng Cù La Quả và Cao Bá Hùng vẫn sướng run người, mỗi ông ôm một bé mừng mừng tủi tủi, trong phút chốc quên khuấy chuyện năm xưa, cùng nhau rôm rả bàn việc đại sự, chính là đặt tên cháu. Cụ nội Cao Bá Mạnh từ lúc hay tin đứng im như tượng, mãi lát sau hoàn hồn mới nhảy vào tranh bồng cả hai đứa, miệng không ngừng lẩm bẩm.

-“Một năm…một năm a…một năm không ăn rau muống…quân tử nhất ngôn a…a ha ha ha!!!”

A Nhạn thấy mọi người kéo vào sốc không sao mà diễn tả được. Cả nhà biết tỏng hết rồi a? Cơ mà bận chơi với lũ nhỏ chẳng ai mắng A Nhạn gì a. Ông cười đằng ông, cha cười đằng cha, mải chắt mải cháu nên quên khuấy đứa nhỏ đáng thương đang chạy hồng hộc vào với vợ. Hay tin từ ông nội Cao Bá Vương gấp gáp đặt vé, tiếc rằng chỗ hắn bão mấy ngày trời nhiều chuyến bay bị huỷ, về tới nơi thì Nhạn đã sinh xong rồi. Vợ người ta sinh xong yếu ớt uỷ mị, làm nũng đủ kiểu. Vợ hắn sinh xong ngồi ăn lạc rang răc rắc, gặp hắn còn vênh váo làm kiêu.

-“Ai mà nom quen quen quá a?”

-“Ta mà. A Đỏ a.”

-“Vậy A Đỏ đến đây làm gì a? A Đỏ kêu không cần A Bé mà a?”

A Đỏ chợt nhớ lại một chuyện nào đó trong quá khứ, giật mình nhận ra A Bé mà Nhạn nói tới là A Bé con của bọn họ chứ không phải gái gú gì cả. Cảm thấy tội lỗi ngập tràn, A Đỏ ôm A Nhạn thống khổ cầu xin.

-“Ta đến thăm con a. Ta sai rồi a, ta đáng chết a. Ta để Nhạn chịu khổ một mình, ta ngu muội, lỗi lầm là của ta hết, Nhạn muốn gì ta cũng chịu.”

-“Ta muốn bóp chân a!”

A Đỏ mừng huýnh cúi xuống nắm lấy bàn chân A Nhạn, chưa kịp xoa bóp thì đã bị Nhạn đạp cho một chưởng bay vù ra khỏi cửa. Cù La Quả nóng mắt quát con gái sa sả.

-“Nữ nhi mà không biết giữ ý giữ tứ gì a. Ngươi làm thầy mất mặt ghê a!”

Cao Bá Mạnh cười xuề xoà.

-“Không sao, không sao, mới đẻ xong, cho nó vận động xương cốt chút.”

Được ông nội bảo kê, A Nhạn càng hống hách. Nhạn không về bằng ô tô đâu a, mùi điều hoà ghê chết a, A Đỏ muốn rước Nhạn về thì phải cõng a.

-“Ngươi béo như con lợn sề, hắn cõng ngươi xong thì còn gì là người a?”

A Minh bất bình lên tiếng, A Cường nguýt.

-“Ngươi lo cho ai đó a!”

A Minh câm nín, A Đỏ cũng câm nín cõng Nhạn về dinh. Tuần thứ nhất nương, A Tuyết lên thăm A Nhạn, A Đỏ bị phạt ngủ ngoài ban công. Tuần thứ hai được cho phép nằm ở gầm giường, tuần thứ ba trước khi chui vào gầm giường, Đỏ làm bộ đáng thương nói.

-“Sàn nhà lạnh ghê a!”

-“Lạnh thì đắp….”

Nhạn chưa kịp nói hết câu mắt đã bị dính vào lồng ngực săn chắc của ai kia. Tên yêu nghiệt dám mồi chài Nhạn, hại Nhạn xịt cả máu mũi. Hai đứa nhỏ thấy nương nhăn mặt liền la oai oái, Nhạn phải dụ cho bọn chúng ngủ rồi mới nhảy xuống, chui vào gầm giường lôi thằng thấy nó ra xử lý.

-“Ta quật ngươi chết a.”

-“Quật đi a! Cứ tự nhiên a!”

A Đỏ làm bộ thơ ngây dựa vào A Nhạn, thấy Nhạn không đẩy ra thì hí hửng trêu trên chọc dưới. A Nhạn muốn đánh hắn tuốt xác cơ, nhưng chân tay mềm nhũn mất rồi a, đánh không được, ngược lại còn bị hắn bế sang phòng khác dần cho một trận. Quả thực sức hút của A Đỏ là không thể chối cãi, cứ nhìn hai đứa nhỏ nhà A Nhạn là rõ, biết nói một cái liền ầm ĩ hết cả nhà.

-“Thầy A Đỏ là của ta, của riêng ta, ngươi không được chạm A Đỏ a!”

-“Không đúng, thầy A Đỏ là của ta a! Ngươi mới không được chạm A Đỏ, ngươi cút ra đi a, không được tranh A Đỏ với ta!”

A Đỏ nheo mắt ngồi xem con gái chí choé, A Nhạn điên máu bê ra chiếc mâm gồm ba bát cháo, hắng giọng phân giải.

-“Chúng ta tỉ thí, ai ăn cháo xong trước thì A Đỏ là của người ấy!”

A Bé và A Nhỏ mắt sáng long lanh tự cầm thìa xúc ăn thun thút. A Nhạn đợi bọn chúng ăn gần xong mới cầm đến bát cháo của mình, húp liền tù tì một phát rồi đặt cạch xuống mâm.

-“Xong, ta thắng! A Đỏ là của ta!”

Hai đứa rơm rớm uỷ khuất, A Nhạn chống tay vào hông ra lệnh.

-“Ăn xong thì mau lên giường ngủ trưa cho ta. Ai trèo lên giường trước chiều A Đỏ bồng người đó đi chơi a!”

A Bé và A Nhỏ lại ngây thơ mắc lừa, cuống quít bò lên giường. A Nhạn cười đắc chí lôi A Đỏ ra trường xem Như và Duyên bảo vệ tốt nghiệp. Ánh không bận con mọn nên đến từ hai tiếng trước, khác với Như, Duyên học hệ kỹ sư năm năm, chương trình học của Ánh ngắn hơn nên đã ra trường đi làm được một thời gian, trông Ánh giờ ra dáng nhân viên công sở ghê lắm. Duyên thì được nhà trường giữ lại, từ năm sau sẽ làm giảng viên cùng khoa với thầy Hải, nghe đâu sang tháng mười một đôi đó ăn hỏi. Chỉ còn Như với Vũ chưa thấy động tĩnh gì cả, do Như chuẩn bị sang Pháp học tiếp.

-“Vũ à, nếu ở nhà mày cô đơn quá thì tìm em nào tâm sự cũng được.”

Như làm bộ dặn dò, Vũ thản nhiên gật đầu hại Như tức điên, cầm luận văn tốt nghiệp đập bùm bụp vào vai Vũ rồi gào ầm lên.

-“Bà mày làm màu thôi thằng cờ hó ạ. Lẽ ra mày phải bảo không được, anh chỉ yêu mình em thôi rồi tao cảm động dạt dào, sau đó chúng mình ôm nhau khóc lụt cả sân trường cho nó rồ man tịc chứ? Cái loại mất nết!”

Hai đứa đuổi nhau rầm rầm làm mọi người cười ngất, Vũ đang hoàn tất quá trình chuyển nhượng quán cho Vương mà, sẽ sang với Như sớm thôi, lúc đó không khéo hai đứa lại khóc ngập sân bay, lãng mạn hệt như Như mong ước. Cuối buổi cả bọn kéo nhau đi ăn liên hoan ôn lại kỉ niệm xưa, Nhạn khoe với mọi người đã lắp được điện trên bản rồi, không cần kéo dây từ huyện mà dùng hoàn toàn bằng năng lượng sạch. Kế hoạch sắp tới của Nhạn là đưa Internet về nữa, Nhạn hiện tại đang làm ở phòng nghiên cứu thuộc công ty vận tải do Vương quản lý.

-“Tính ra A Đỏ nhà ta trúng số độc đắc a, lấy được con gái trưởng bản vừa xinh đẹp nết na thuỳ mị lại vừa tháo vát giúp chồng quán xuyến bao nhiêu việc a! Ahihihi!”

A Nhạn hớn hở huyênh hoang, A Đỏ chỉ biết cười trừ. Quả thật là độc đắc a! Từ ngày về nước trong tầm mắt hắn ngoài A Nhạn, A Bé, A Nhỏ ra thì không có nổi một mống con gái nào. Thư ký, trợ lý, giúp việc đều đổi thành nam hết, cao ốc nơi hắn làm việc hễ là nhân viên nữ gặp sếp đều phải cúi đầu. Mọi thứ cứ gượng gạo khó xử, cơ mà hễ nhắc tới để thương lượng thì A Nhạn lại nổi khùng.

-“Ngươi thích nhìn ả phải không a? Được rồi a! Vậy ta bế A Bé và A Nhỏ về bản cho ngươi thoải mái mà nhìn a!”

Nói vậy thì Đỏ cũng thua, thua thực sự! Ngày qua ngày, trong công ty bắt đầu có một tin đồn vô cùng tiêu cực. Bọn chúng đồn gì không đồn, lại dám đồn A Đỏ sợ vợ. A Đỏ mà sợ vợ ư? Còn lâu đi! A Đỏ chỉ nể vợ chứ không phải sợ! Cả một đám tốt nghiệp đại học hết rồi mà không phân biệt được đâu là sợ, đâu là nể, thật đáng bực. A Đỏ nuốt không nổi cục tức này, hắn gọi A Cường tới, ra uy đập bàn đánh rầm.

-“Là ai? Ai? Ai dám đồn ta sợ vợ?”

-“Là…là…bẩm đại ca…là…bắt nguồn từ phòng kế toán ạ.”

A Cường run run báo cáo, A Đỏ nóng mặt hạ lệnh.

-“Đồn với chả đại…LÔI HẾT RA NGOÀI…”

-“Đồn với chả đại thì sao? Lôi hết ra ngoài làm cái gì a?”

A Nhạn hắng giọng, trên lưng địu chiếc giỏ to bự đưa A Bé và A Nhỏ qua chơi. A Bé vẫy tay nũng nịu A Đỏ, A Nhỏ nhe hàm răng mới nhú được vài chiếc trắng như hạt ngọc cười cười với A Đỏ. Tim hắn mềm nhũn, bất lực đáp lời.

-“Đồn với chả đại thì chuẩn không cần chỉnh chứ sao? Lôi hết ra ngoài, thưởng cho mỗi người một tháng lương a!”

Hết.

25.08.2018

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN