Những người lớn tuổi ngồi trên xe lăn mà nhìn các trẻ thơ một cách bao dung, bọn họ đưa tay vỗ theo nhịp nhạc, dù cho bọn họ đã không còn nhiều thời gian.
“Náo nhiệt thế.” Công Tôn Tinh xuất hiện bên cạnh Bạch Thiều, cảm thán một câu.
“Thầy?” Bạch Thiều quay đầu, “Hôm nay thầy trực ban ạ?”
“Không có, tới xem em một chút.” Công Tôn Tinh nói, “Cô em sai thầy dẫn em về giúp cô gói sủi cảo.” Ông sờ chóp mũi nói, “Cô em chê thầy gói xấu.”
“Thầy ơi, em thay ca với đồng nghiệp, nên đêm nay phải ở lại trực.” Bạch Thiều áy náy nói.
“Vậy hả… Thế bữa tối em đừng gọi đồ ăn ngoài, để thầy đưa một ít tới cho em.” Công Tôn Tinh nói, ông ngẩng đầu nhìn dàn đồng ca, “Đêm nay mấy em còn có hoạt động gì?”
“Tiệc liên hoan ạ.” Bạch Thiều nói, “Tổ chức cho mọi người cùng nhau gói sủi cảo và coi Xuân Vãn.”
“Được, thầy với cô ở nhà cũng nhàm chán, để thầy với cô qua đây đón tết với mọi người luôn.” Công Tôn Tinh nói.
“Vâng.” Bạch Thiều gật đầu, “Càng đông càng vui.”
“Đúng thế, ăn tết phải đông đúc náo nhiệt mới vui.” Công Tôn Tinh nói, ông vỗ vai Bạch Thiều, “Thầy đi gọi điện cho cô.”
“Dạ.” Bạch Thiều sực nhớ tới chuyện Lộ Sơ Dương dặn anh quay phim, nên anh bèn lấy điện thoại ra quay dàn đồng ca một đoạn, gửi cho hắn, đồng thời cũng nhắn [Đoàn phim của cậu đã quay hoàn chỉnh, cậu về là có thể xem được.]
Lộ Sơ Dương trả lời cực nhanh, [Tôi muốn coi trước cơ.]
[Bạch Thiều: Cậu chơi lướt ván xong rồi?]
[Lộ Sơ Dương: Đợi lát nữa chơi tiếp, giờ tắm nắng một chút.] Hắn gửi cho anh một tấm hình cảnh biển vừa chụp, múi giờ của Sri Lanka chậm hơn Bắc Kinh hai tiếng rưỡi, thời tiết bên Lộ Sơ Dương trông có vẻ như mới qua buổi chiều.
[Lộ Sơ Dương: Tôi chưa quay video xong nữa, lúc lướt sóng, cứ nhớ đến hồi nãy chơi ngu, thế là toàn đâm đầu rớt xuống nước.]
[Lộ Sơ Dương: Nếu như uống cạn được Ấn Độ Dương, thì cho thời gian quay ngược lại, tôi đồng ý hóa thân thành máy bơm nước.]
Bạch Thiều không nhịn được gương lên khóe môi, trong mắt anh tràn đầy ý cười, Công Tôn Tinh vừa nói chuyện điện thoại xong thì bắt gặp ánh mắt vui vẻ của anh, bèn hỏi: “Sao lại vui thế?”
“Đạo diễn Lộ nói muốn uống cạn Ấn Độ Dương.” Bạch Thiều trả lời.
“Tiểu Lộ đi đâu ăn tết?” Công Tôn Tinh hỏi.
“Sri Lanka ạ.” Bạch Thiều đáp.
“Thật sự đại gia.” Công Tôn Tinh nói.
“Trước đây thầy có quen biết đạo diễn Lộ?” Bạch Thiều hỏi.
“Không tính là quen biết, Tiểu Lộ có thể tự do ghi hình khắp bệnh viện Đồng Tâm, muốn quay ở đâu thì cứ quay ở đấy, không cần xin phép.” Công Tôn Tinh nói một cách đầy ý tứ sâu xa, “Cho dù là đạo diễn danh giá của CCTV, cũng chưa từng thấy ai có thể được tùy ý đến như vậy.”
Bạch Thiều không rõ ý của Công Tôn Tinh lắm, anh hỏi: “Ý của thầy là?”
“Thêm một người bạn thì thêm một lối đi, nhưng đừng liên lụy bản thân.” Công Tôn Tinh nhìn Bạch Thiều, ông coi anh như là con trai ruột, cho nên ông mới thấm thía khuyên bảo anh: “Em thường lo nghĩ quá nhiều, chấp nhất với việc mình đã định, chơi không lại những thiếu gia nhà giàu khôn khéo đó đâu.”
“Em biết.” Bạch Thiều nói, “Em đã từng vấp ngã một lần rồi.”
“Hạ Tiêu Việt thì tính là vấp ngã gì chứ.” Công Tôn Tinh xem thường, “Cái công ty nhỏ nhà cậu ta, thầy cũng có thể góp tiền mở cho em một cái, thằng oắt đó chỉ có thể chảnh chọe trước mặt em mà thôi, so với Tiểu Lộ thì… Cả hai không chung đẳng cấp.”
Bạch Thiều ngơ ngác chớp mắt, anh nói: “Có phải thầy nghĩ tốt cho em quá rồi không, em với đạo diễn Lộ chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
“Thằng nhỏ ngố này.” Công Tôn Tinh chỉ tiếc mài sắt không nên kim, ông vỗ lưng Bạch Thiều một cái, nói: “Lúc em học tiến sĩ, biết bao nhiêu thầy cô đến tìm thầy hỏi thăm tình huống của em, muốn làm mai học sinh của họ cho em đấy, thầy thấy em khi ấy chỉ biết cắm đầu vào Tiểu Hạ, cho nên toàn giúp em từ chối.”
“Bây giờ ngẫm lại, thật sự nên giới thiệu cho em mấy đứa nhỏ đàng hoàng.” Công Tôn Tinh sờ cằm, “Quen dăm ba mối tình, tích lũy kinh nghiệm.”
“Thầy à.” Bạch Thiều bất đắc dĩ nhìn Công Tôn Tinh, “Thầy lại an ủi em nữa rồi.” Anh cũng không cảm thấy một người ít nói chất phác như mình sao có thể được bao nhiêu người thích, huống hồ filter thiên vị của Công Tôn Tinh cũng thật dày đến quá mức.
Dù sao bảo vệ luận án tốt nghiệp tiến sĩ năm đó, toàn dựa vào một mình Công Tôn Tinh khẩu chiến quần nho, đắc tội hết tất cả giáo viên hướng dẫn, mang Bạch Thiều giết ra khỏi trùng vây.
Từng có một giáo viên tức giận chỉ vào trán Công Tôn Tinh nói: “Được được được, học trò bác là nhất, chúng tôi hỏi thêm một câu cũng không được.”
“Câu hỏi của bác là hỏi thừa.” Công Tôn Tinh phản bác.
Một câu nói suýt chút nữa làm phó viện trưởng tóc hoa râm tức thành con cá nóc.
Bạch Thiều cúi đầu trả lời Lộ Sơ Dương [Cậu lướt ván đi, tôi bận việc đây.]
[Lộ Sơ Dương: Cuối năm còn bận bịu à, thật khổ.]
“Tán dóc chuyện gì đấy, còn nháy mắt.” Lộ Quan Thái tới dắt con gái mình, cô bé đang đứng cạnh cái ghế bố của Lộ Sơ Dương, anh tò mò nhìn hắn, “Có bồ?”
“Không có.” Lộ Sơ Dương bỏ điện thoại xuống cái bàn dã ngoại, “Bạn mới thôi.”
“Bố hỏi mày uống nước no chưa.” Lộ Quan Thái nói, “Trình lướt ván cần tăng thêm level.”
“Em thích.” Lộ Sơ Dương phản bác, “Có ngon anh với em solo.”
“Solo thì solo.” Lộ Quan Thái đồng ý, “Ba lần thắng hai, xem ai trụ lâu nhất trên ván.”
“Solo gì đấy, cho chị so với.” Lộ Đan Ngưng đi tới, cảm thấy hứng thú hỏi.
“Không so với chị.” Lộ Quan Thái nói.
Lộ Đan Ngưng đã từng là thành viên của đội nhảy cầu chuyên nghiệp Bắc Kinh, nếu so trình độ vọc nước với cô, thì hai anh em không có cửa thắng.
“Ôi dào, mười năm rồi chị không có nghịch nước.” Lộ Đan Ngưng nói, “Chưa biết chừng so không lại hai đứa.”
Lộ Sơ Dương bán tín bán nghi, Lộ Quan Thái miễn cưỡng đồng ý, cho Lộ Đan Ngưng tham gia.
Tình Tình đứng trên bờ dùng di động làm trọng tài, chị em ba người kéo tấm ván xuống biển, tiếng sóng kêu rào rạt. Cách đó không xa, bố của hai anh em là ông Lộ Quân đang nằm tắm nắng chợt ngồi dậy, nói với anh trai mình là Lộ Tiềm: “Hai thằng nhóc nhà em lại bị con gái anh lừa rồi.”
“Bị lừa từ nhỏ đến lớn, một chút cũng không chừa.” Lộ Tiềm chậm rãi nhấp một ngụm cocktail, “Dương Dương không quen ai?”
“Không.” Lộ Quân nói, “Kệ nó, ý tưởng của nó nhiều lắm.”
“Đứa nào cũng thông minh, chỉ có Quan Thái ngốc.” Lộ Tiềm nói.
“Đồ ngốc có ngốc phúc.” Lộ Quân nói, “Trong mấy đứa nhỏ thì cũng chỉ có Quan Thái là vợ con đề huề.”
“Ai.” Lộ Tiềm thở dài, bởi vì Lộ Đan Ngưng âm thầm ly hôn vào nửa năm trước, dẫn theo con trai đang học cấp một về nhà mẹ đẻ, khiến cho Lộ Tiềm phát sầu đến nỗi ăn không ngon ngủ không yên.
“Trình độ của Quan Thái còn thua Dương Dương.” Lộ Quân vừa ghét bỏ vừa thích thú, dáng vẻ vô tâm vô phế thật đúng là cha truyền con nối với Lộ Sơ Dương, ông thấy Lộ Quan Thái ngã chổng vó xuống biển, thế là cười ngả cười nghiêng.
Lộ Đan Ngưng giống như một chú chim yến nơi đầu sóng ngọn gió, dáng người mềm mại qua lại giữa những làn bọt biển, Lộ Sơ Dương tập trung tinh thần, muốn cứu vãn thanh danh tàn tạ hồi sáng, hắn nối gót theo sau Lộ Đan Ngưng, không nhanh bằng cô, nhưng được cái chậm mà chắc.
Còn Lộ Quan Thái cosplay cá heo chìm xuống nước hồi nãy thì đã nằm bò trên ván lướt sóng làm biếng, giả bộ như bản thân mình không tham gia cá cược.
Kết quả thi đấu cuối cùng là Lộ Đan Ngưng về nhất, Lộ Sơ Dương về nhì, Lộ Quan Thái về bét. Tình Tình đứng ở ven bờ vỗ tay, Lộ Sơ Dương vội vàng nhận lấy điện thoại di động, hỏi: “Quay lại sự đẹp trai ngời ngời của chú út chưa?”
“Bác cả xinh gái ạ.” Tình Tình biết phân biệt, cũng không chiều Lộ Sơ Dương.
“Bác cả xinh gái, chú út đẹp trai, còn bố con thì tấu hài.” Lộ Sơ Dương nói.
Tình Tình che miệng lại, bờ vai run run, nét mặt cười híp mắt.
Lộ Sơ Dương nhanh chóng xem lướt qua video, cảm thấy gửi cái này cho Bạch Thiều không thích hợp lắm, bèn nói: “Tình Tình giúp chú út quay lại đoạn solo của chú một lần nữa nhé, tối chú út lột cua cho Tình Tình ăn.”
“Dạ.” Tình Tình gật đầu đồng ý giao dịch.
Bạch Thiều ngồi trên cái ghế đẩu, hai tay dùng sức bóp, nặn ra một chiếc sủi cảo hình trăng lưỡi liềm ú na ú nần. Trong phòng nghỉ ngơi ngập tràn tiếng nói cười, sắc mặt yên tĩnh thậm chí có chút chết lặng thường ngày của các bệnh nhân, ngày hôm nay lại lộ ra nét vui vẻ bởi do bầu không khí đón xuân thấm đẫm, mọi người chìm đắm trong biển cả vui mừng rộn rã của ngày lễ tết.
“Reng reng.”
Âm thanh nhắc nhở của di động vang lên, Bạch Thiều phủi bột mì dính trên tay, mở điện thoại ra, Lộ Sơ Dương gửi tới một đoạn video, anh tiện tay bấm nút phát. Trong màn hình, Lộ Sơ Dương như thể mọc ra một đôi cánh, bay lượn giữa biển xanh mây trắng, hắn không nhìn về phía ống kính, chỉ chuyên tâm bình tĩnh, rất anh tuấn mê người.
“Xem gì thế?” Công Tôn Tinh ngồi đối diện hỏi.
“Không có gì ạ.” Bạch Thiều luống cuống tay chân tắt video, đáp lại một câu với Lộ Sơ Dương, [Quả thật đỉnh nhất Edinburgh.]
[Lộ Sơ Dương: Đó là dĩ nhiên.]
“Miệng của mày sắp ngoác đến tận mang tai rồi đó.” Lộ Quan Thái quạu quọ đẩy Lộ Sơ Dương.
“Còn nhìn lén nữa thì em kiện anh tội xâm phạm quyền riêng tư đó.” Lộ Sơ Dương thẹn quá thành giận.