“Phải, tôi đưa anh đi.” Lộ Sơ Dương nói, “Sẵn tiện đến bệnh viện ngó đoàn phim, mời mọi người ăn một bữa cơm tân niên.”
“Nhân viên của cậu không về nhà ăn tết hả?” Bạch Thiều hỏi.
“Anh cũng đâu về nhà ăn tết.” Lộ Sơ Dương cất laptop vào ba lô, đi tới bên cạnh Bạch Thiều khom lưng mang giày, “Sau tết cho bọn họ nghỉ ngơi mấy ngày.”
“Thật là một người sếp tri kỷ.” Bạch Thiều nói.
“Hì hì.” Lộ Sơ Dương xỏ chân vào đôi sneaker, ngồi xổm xuống thắt dây giày.
Bạch Thiều duỗi tay nắm lấy cái mũ áo hoodie của Lộ Sơ Dương, nghịch ngợm chụp lên đầu hắn.
“Làm gì đó.” Lộ Sơ Dương lắc đầu, cho rớt cái mũ xuống, hắn đứng lên, đụng phải Bạch Thiều một chút, làm anh quệt nhẹ vào khung cửa, hắn nói, “Thấm thoát, tôi đã quay ở phòng chăm sóc cuối đời hơn một tháng rồi.”
“Cậu đã chọn được khoa tiếp theo chưa?” Bạch Thiều hỏi.
“Khoa mắt đi, tới làm phiền thầy của anh.” Lộ Sơ Dương nói.
Hai người vừa nói chuyện vừa xuống lầu, đi tới cạnh chiếc xe Buick đỏ, Lộ Sơ Dương móc chìa khóa ra mở cửa.
“Reng reng reng”, chuông điện thoại của Bạch Thiều reo lên, anh kề di động vào tai hỏi, “Chị hai.”
“Buổi trưa đi ăn cơm, chị cả đến đây rồi.” Âm thanh của Bạch Tú Lan truyền ra khỏi loa thoại, “Trời ơi, chị đừng giành.”
Một giây sau, giọng nói của Bạch Tú Mai vang lên: “Hiều Hiều, em đang ở đâu, chị qua tìm em.”
“Tìm cái gì, Hiều Hiều hôm nay phải trực ban.” Bạch Tú Lan nói.
“Ở bệnh viện Đồng Tâm, bên quận Triều Dương.” Bạch Thiều hiền hòa trả lời, “Đầu năm không bận gì mấy ạ.”
“Được, chị mới xuống máy bay, lát qua chỗ em.” Bạch Tú Mai nói.
“Chị sẽ làm phiền Hiều Hiều cho mà xem.” Bạch Tú Lan càu nhàu.
“Mấy năm không gặp, em biết cãi lại chị rồi ha.” Bạch Tú Mai cằn nhằn em gái hai câu xong bèn cúp điện thoại.
Lộ Sơ Dương ngồi ở ghế lái, thông qua kính chiếu hậu đằng trước, hắn thoáng thấy Bạch Thiều giương lên khóe môi, mới hỏi: “Có chuyện gì vui thế?”
“Chị cả của tôi đến thăm tôi.” Bạch Thiều nói, anh chống cùi chỏ lên thành cửa sổ xe, trông hài lòng thả lỏng, “Khi còn bé, chị cả tôi không thích nói chuyện, nhưng rất tốt bụng, là một người chu đáo và cứng cỏi. Chị ấy thi đậu cao đẳng, ba tôi không cho chị ấy đi học, nói là trong nhà không có tiền để đóng học phí. Chị ấy cầm giấy chứng nhận, âm thầm rời khỏi nhà, đến Chiết Giang đi học.”
“Sau đó ở lại Chiết Giang.” Bạch Thiều nói, “Cách ba bốn năm sẽ liên hệ với tụi tôi một lần, hỏi thăm tình hình.”
“Ba anh bảo không có tiền cho chị của anh đi học, thế sao còn có thể cho anh đi học nổi đến tận tiến sĩ?”
“Ba tôi chỉ cho tôi đi học hai năm mà thôi.” Bạch Thiều kể, “Đến năm ba đại học, ông ta không chịu đóng tiền học cho tôi nữa.” Anh nhìn đèn giao thông đếm ngược thời gian ở ngã tư, “Khi đó, ba tôi muốn tôi nghỉ học về nhà học nghề, vì ông ta cảm thấy học y không có ích.”
“Chị hai tôi biết chuyện này, kiên quyết không đồng ý để tôi về quê. Chị ấy vừa tốt nghiệp, tiền lương đi làm năm đầu tiên, chị ấy giúp tôi đóng học phí.” Bạch Thiều kể tiếp, “Rồi học phí lên thạc sĩ sau này là chị cả tôi bỏ tiền, tới khi học tiến sĩ, tôi theo thầy mình đi mổ thêm ngoài giờ*, tích góp được chút đỉnh trả lại cho hai chị ấy.”
*Từ gốc là phi đao, chỉ việc bác sĩ nhân thời gian rảnh hoặc nghỉ ngơi lái xe hoặc ngồi máy bay đến nơi khác làm phẫu thuật.
“Có lúc tôi nghĩ, bọn họ không có tiền, sao phải sinh đến tận bốn đứa con.” Bạch Thiều nói, “Hình như là vì tôi, nhưng cũng không phải là vì tôi.”
“Bọn họ là vì có thể đứng thẳng sống lưng trong miệng của người khác, vì sự nối dõi tông đường hư vô, vì chấp niệm ngu muội hủ bại trong đầu.” Bạch Thiều nói, “Tôi rất mừng vì nhận ra được bộ mặt thật của họ, mà không phải trở thành một “Tiểu Thắng” khác.”
“Tiểu Thắng là ai?” Lộ Sơ Dương hỏi.
“Hàng xóm của tôi.” Bạch Thiều trả lời, “Nhà cậu ta vì muốn có con trai mà sinh đến tận sáu người con gái, hai người chết yểu, ba người thì đem cho, chỉ để lại nuôi một người, với Tiểu Thắng.”
“Tiểu Thắng từ nhỏ đã ngang ngược hống hách, được nuôi mập đầu tròn óc, vóc dáng cường tráng, luôn cầm đầu bắt nạt những đứa nhỏ khác, tôi cũng là một trong những đứa nhỏ bị bắt nạt.” Bạch Thiều nói, anh nhìn thấy cổng lớn bệnh viện ở xa, giọng điệu nhẹ dần, “Nhưng mà tất cả đã qua.”
“Tôi chưa bao giờ kể những chuyện này cho người khác nghe.” Bạch Thiều nói, lông mày anh khẽ nhíu, “Những chuyện hồi xửa xưa chẳng hay ho đó, tôi kể vừa bực mình, cậu nghe cũng thấy phiền chán.”
“Tôi không cảm thấy phiền chán.” Lộ Sơ Dương nói, hắn chuyển hướng vô lăng, “Tôi là đạo diễn, tôi thích nghe kể chuyện.”
“Anh đồng ý kể cho tôi nghe, tôi rất vui đấy.” Lộ Sơ Dương xem gương chiếu hậu cho xe đậu vào đúng vị trí, hắn mím môi, ngại ngùng nói, “So với anh, tôi trải qua mọi thứ quả thật thuận buồm xuôi gió, bao gồm phiền não của tôi, cũng không có gì đáng kể.”
Bạch Thiều yên lặng nhìn Lộ Sơ Dương, một lát sau, anh mới nói: “Phiền não không phân nặng nhẹ.” Anh đẩy cửa xuống xe, có một gã đàn ông xa lạ đang đứng ở cửa khu khám bệnh, trông buồn bực nhìn Lộ Sơ Dương vừa ra khỏi xe Buick đỏ.
“Đạo diễn Lộ?” Gã đó đi tới, “Ferrari của mày đâu?”
“… Ferrari cái gì.” Lộ Sơ Dương vội vàng cắt ngang Tằng Gia Phi không mời mà đến, hắn lách mình chắn trước mặt Bạch Thiều, liên tục nháy mắt với gã bạn thân của mình, “Sao mày tới không báo với tao một tiếng?”
“Tao nhắn tin WeChat cho mày, mà mày có trả lời đâu.” Tằng Gia Phi nói, “Tao tới xem luật sư như thế nào rồi.”
Bạch Thiều nói: “Các cậu cứ nói chuyện, tôi đến văn phòng đây.”
“Ai.” Lộ Sơ Dương nghiêng người tránh đường, cho Bạch Thiều đi vào khu khám bệnh, nhân lúc Bạch Thiều đưa lưng về phía bọn họ, hắn bịt miệng của Tằng Gia Phi, “Mẹ mày toàn làm hỏng chuyện.”
“Ưm ưm a a?” Tằng Gia Phi ngỡ ngàng nhìn Lộ Sơ Dương mà khoa tay, “Ưm ưm?”
“Cố ý, mày nhất định cố ý.” Lộ Sơ Dương nhận ra, hắn buông tay, chỉ vào mũi Tằng Gia Phi, “Xe của tao để ở Anh chưa chuyển về nước, mày biết chuyện này, còn dám nói là Ferrari cái gì?”
Tằng Gia Phi sờ chóp mũi, nói: “Dạo này tao thường thấy mày chạy Buick, lừa mày hai câu thôi mà.” Gã cười hê hê, “Sao nào, đạo diễn Lộ không sợ trời không sợ đất, lại muốn giả vờ sống khiêm tốn?”
“Mày biết cái đách gì.” Lộ Sơ Dương nhìn bộ dạng đê tiện của gã là thấy tức, hắn cũng không hiểu tại sao mình lại hốt hoảng run tay khi nghe được câu Ferrari kia, trước đây hắn cũng chẳng thèm để ý đến chuyện khoe khoang của cải, nhưng ở trước mặt Bạch Thiều, hắn lại ước gì có thể giấu mình vào trong một lớp vỏ bọc nhã nhặn khiêm nhường.
Hắn là một đạo diễn phim tài liệu có lý tưởng có hoài bão, mà không phải là đồ con nhà đại gia dung tục nông cạn.
Tựa như là vậy, Bạch Thiều sẽ đánh giá hắn cao thêm một bậc.
Quan trọng nhất là, Bạch Thiều vốn dĩ không thích thiếu gia nhà giàu.
“Đạo diễn Lộ ới, đạo diễn Lộ ơi?” Tằng Gia Phi quơ tay trước mắt Lộ Sơ Dương, “Hồn về, nghĩ gì đó.”
“Đang nghĩ làm sao chôn mày vào trong xi măng.” Lộ Sơ Dương hung dữ trả lời.
“Á á.” Tằng Gia Phi lùi về sau hai bước, “Mày đừng thù dai thế chứ.”
Bạch Thiều đứng bên hàng lang, nhìn hai người kia giỡn hớt ngoài cửa sổ, tuy Lộ Sơ Dương đã cố gắng hạ thấp cảm giác giàu có của bản thân, nhưng Bạch Thiều vẫn có thể cảm nhận được đối phương xuất thân từ một gia đình phú quý, từ một giai cấp nổi trội, có hoàn cảnh sinh hoạt cùng những người bạn tuyệt đối bất đồng với anh.
Anh vô cùng không thích các mối quan hệ giao tiếp có sự khác biệt quá lớn như vậy, mất mác đột nhiên sinh ra giống như nỗi ám ảnh không bao giờ thoát khỏi, anh đã từng nghĩ về người yêu tương lai của mình, có thể là tầng lớp trung lưu thuộc bất kỳ ngành nghề nào, giáo viên, công chức, nhân viên ngân hàng, nhưng đừng là người giàu.
“Bác sĩ Tiểu Bạch.” Tưởng Vĩnh Mai vịn xe lăn chầm chậm đến bên cạnh Bạch Thiều, “Đang ngắm phong cảnh à.”
“Vâng, cháu đang suy nghĩ.” Bạch Thiều nói, anh quay đầu nhìn Tưởng Vĩnh Mai, “Dì Tưởng cho cháu hỏi, khi dì một mình nuôi con, có từng nghĩ đến chuyện tìm một ai đó để giúp đỡ cho dì không?”
“Có chứ.” Tưởng Vĩnh Mai nói, “Đó là chuyện hơn hai mươi năm về trước, con trai dì khi đó mới vừa bốn tuổi, dì là thủ kho ở siêu thị.”
“Có một tài xế đưa hàng cho siêu thị thích dì, muốn sống cùng dì.” Tưởng Vĩnh Mai kể, “Ông ấy là một người tốt, không chê dì đã có con. Vào lễ tình nhân, ông ấy giao hàng cho tiệm hoa, cố ý chừa lại một cành hoa hồng tươi đẹp nhất tặng cho dì.”
“Sau đó, ông ấy muốn dì sinh cho ông ấy một đứa con, nhưng dì không đồng ý.” Tưởng Vĩnh Mai nói, “Rồi ông ấy bỏ đi.”
“Dì cảm thấy chú ấy có lỗi không?” Bạch Thiều hỏi.
“Nếu như dì không bị bệnh, bác sĩ hỏi dì câu này, trong lòng dì đương nhiên có giận có trách.” Tưởng Vĩnh Mai nói, “Nhưng dì chỉ còn lại nhiều nhất là hai tháng sinh mệnh, dì luôn nghĩ, người sống một đời, nhưng sống cái gì?”
“Dì hận hoặc không hận, yêu hoặc không yêu, cuối cùng rồi cũng sẽ chứa trong một cái hộp gỗ vuông vức nho nhỏ.” Tưởng Vĩnh Mai nói, “Bây giờ nhắc đến ông ấy, dì chỉ nhớ rõ nhất là vào lễ tình nhân một năm nào đó, ông ấy nhảy xuống xe tải, ngại ngùng đi tới hỏi dì, ‘Em đoán xem anh mang theo cái gì?’”
“Ông ấy cẩn thận lấy ra một đóa hoa hồng từ trong ngực, hai má đỏ lên, nói với dì rằng, ‘Tặng cho em này.’” Tưởng Vĩnh Mai cảm thán, “Rồi những việc lặt vặt xảy ra lúc sau, dì đã không nhớ rõ nữa.”