“Không khách sáo quá nhỉ.” Bạch Thiều nói, “Nếu em không thức khuya, thì làm việc vào lúc nào?”
“Sáng làm.” Lộ Sơ Dương nói, “Năm giờ em dậy.”
“Em dậy không nổi.” Bạch Thiều nói một cách chắc chắn, anh ngồi xuống cạnh Lộ Sơ Dương, kéo một góc chăn đắp lên người, dựa vào đầu giường nhìn Lộ Sơ Dương đang coi màn hình điện thoại: “Em xem gì thế?”
“Tin nhắn Davien gửi.” Lộ Sơ Dương nói, “Davien là biên kịch em thường hợp tác, một anh chàng người Ý thích lãng mạn.” Hắn lật xem một trang đầy tiếng anh, “Đây là kịch bản anh ta mới viết xong, để em đánh giá một chút.”
“Câu chuyện viết về gì?” Bạch Thiều hỏi.
“Viết về một sát thủ người Anh, nhận được nhiệm vụ đi ám sát thủ tướng nước Pháp.” Lộ Sơ Dương nói, “Hình như Davien đã cạn kiệt linh cảm rồi.” Hắn gõ chữ trên màn hình, cười nhạo tình tiết khuôn sáo cũ rích của Davien một cách không e dè, “Đợi câu chuyện phòng cấp cứu của chương một “Bác sĩ” hoàn tất vào đầu tháng tới, khi đó em sẽ gửi cho Davien xem, để anh ta tức chết.”
“Em về nước, Davien thấy như thế nào?”
“Đương nhiên là tìm mọi cách giữ em lại, dùng tình đả động, dùng lý thuyết phục.” Lộ Sơ Dương nói, “Anh ta chê trong phim của em có cốt lõi quá phương đông, ban giám khảo của BAFTA không quen ăn đồ Trung Quốc, khuyên em đi bệnh viện châu Âu lấy tài liệu.”
“Nhàm chán, em quay câu chuyện của chính mình.” Lộ Sơ Dương nói, “Em không quan tâm bọn họ thích cái gì.”
Bạch Thiều gật đầu đồng ý: “Ừm.”
Lộ Sơ Dương đặt điện thoại xuống, đầu ngả sang phải tựa vào bả vai của Bạch Thiều, hắn hỏi: “Hiều Hiều khi còn bé trông ra sao nhỉ?”
“Anh bình thường hay ngồi ở góc lớp, tại vị trí ít bắt mắt nhất.” Bạch Thiều nói, “Em sẽ không chú ý tới anh đâu.”
“Sao có thể được.” Lộ Sơ Dương nói, “Anh coi thường em quá.” Hắn được đằng chân lân đằng đầu, ôm chặt lấy eo của bác sĩ, “Nếu như lúc đó em chung lớp với anh, em nhất định sẽ tẩn cái tên Tiểu Thắng kia một trận.”
“Sao em còn nhớ được cậu ta thế.” Bạch Thiều thấy buồn cười, “Anh đã sắp quên rồi.”
“Sắp quên, chứ không phải là đã quên.” Lộ Sơ Dương nói, hắn như một miếng cao dán dính chặt trên người Bạch Thiều, hơi thở ấm áp thổi qua tai của anh, âm thanh đầy nghiêm túc nhưng cũng mang theo một chút trẻ con nói với anh rằng, “Nếu em là một cái hầm trú ẩn thì tốt rồi, bom nguyên tử cũng không làm tổn thương được anh.”
Bạch Thiều cười lên: “Anh là phải ác độc cỡ nào, mới bị thả bom nguyên tử chứ.” Anh xoa mái tóc của Lộ Sơ Dương, nghiêng đầu một cách tự nhiên, đôi môi lướt qua gò má của đối phương như một chú chuồn chuồn lướt nước, rồi nói, “Ngủ đi, ngủ ngon.”
Lộ Sơ Dương:?
Lộ Sơ Dương:!!!
Lộ Sơ Dương vùi đầu vào trong chăn: “Oa oa.”
“Ngày mai em qua khoa mắt.” Bạch Thiều nằm thẳng xuống, muốn dặn dò chút gì đó, nhưng không có lời nào để nói, “Hi vọng mọi chuyện thuận lợi.”
“Chắc em cũng sẽ không làm ra mấy chuyện ngược đời đâu.” Lộ Sơ Dương nói, “Ví dụ như lỡ tay móc nhầm con mắt người khác.”
“Vậy em hợp đi làm phẫu thuật cắt bỏ nhãn cầu, đến lúc đó nói thầy sắp xếp cho em một ca.” Bạch Thiều nói đùa.
“Người chơi hệ thiên phú, không có kinh nghiệm, toàn dựa vào kỹ xảo.” Lộ Sơ Dương nói, hắn bạo dạn đặt tay trái lên hông của bác sĩ, rồi nhắm mắt lại, “Ngủ thôi ngủ thôi.”
“Quan Thái.” Trong điện thoại truyền ra giọng nói hiền lành dịu dàng của một người phụ nữ, “Con đang bận à?”
“A lô, mẹ hả, con không bận, có chuyện gì vậy mẹ?” Lộ Quan Thái nhận điện thoại, “Hơn nửa đêm, mẹ còn chưa ngủ thế.”
“Ngủ không được, mặc dù bố con nói là muốn cắt tài khoản của Dương Dương, nhưng thật ra lại không cắt, con nói với Dương Dương một tiếng.” Phan Tiêu Thiên nói, “Nó ở ngoài một mình, mẹ không yên tâm, không có chỗ ở, cũng không có tiền trên người, có thể làm sao bây giờ.”
“Ôi trời mẹ ơi, nó đã ba mươi tuổi rồi, trên người sao lại không có tiền tiết kiệm được.” Lộ Quan Thái vô tư lự không hề xem lời dọa nạt của bố mình là chuyện gì lớn.
“Dương Dương không ở chỗ của con?” Phan Tiêu Thiên hỏi.
“Không ạ.” Lộ Quan Thái nói, “Con nghĩ là nó đi tìm người yêu của nó rồi.”
“Người yêu của Dương Dương,” Phan Tiêu Thiên ngừng lại, cân nhắc dùng từ, “Con từng gặp chưa?”
“Chưa ạ.” Lộ Quan Thái nói, “Nếu không thì ngày mai con bớt chút thời gian đi gặp thử?”
“Ừm, gặp xong nhớ nói cho mẹ biết một tiếng. Cái tính của bố con, mặt ngoài thì mạnh miệng, nhưng chẳng hề đả động gì đến nhà và xe cả.” Phan Tiêu Thiên nói, “Dương Dương thích thì cứ tùy nó đi.”
“Được được được, ngày mai con đi tìm người ta xem thử.” Lộ Quan Thái liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, “Đã mười hai giờ rồi, mẹ mau đi ngủ đi, đừng nghĩ vớ va vớ vẩn nữa, không có ích gì đâu.” Khuyên nhủ mẫu hậu đang lo lắng đi ngủ xong, Lộ Quan Thái thở dài, rồi tìm một số điện thoại chưa bao giờ liên lạc, ấn vào nút gọi.
Tại một quán bar nào đó vừa mới khai trương ở Tam Lý Truân, Tằng Gia Phi lấy cái điện thoại đang rung rung ra, nhận cuộc gọi một cách hổ báo: “Nửa đêm nửa hôm ai gọi đó.”
“Anh là Lộ Quan Thái.” Lộ Quan Thái đi thẳng vào vấn đề, “Tiểu Tằng, Lộ Sơ Dương có ở chỗ cậu không?”
“Ơ đệt, là chủ tịch Lộ à, chào buổi tối.” Tằng Gia Phi nhấc tay ra hiệu, mọi người xung quanh biết điều im lặng, chỉ còn tiếng nhạc sôi động xập xình trong không gian, Tằng Gia Phi cười híp mắt nói, “Đạo diễn Lộ không ở chỗ em, bây giờ cậu ấy làm việc với nghỉ ngơi lành mạnh lắm, dậy sớm ngủ sớm, ăn cơm đúng giờ, không còn thức khuya, cũng không hút thuốc lá.”
“Sao vậy được?” Lộ Quan Thái hỏi.
“Bởi vì cậu ấy tìm một bác sĩ.” Tằng Gia Phi cảm thán, “Ai mà ngờ đạo diễn Lộ kiếm người yêu xong lại biến thành trai ngoan.”
“Bác sĩ tên gì?” Lộ Quan Thái hỏi.
“Đạo diễn Lộ bảo về nhà come out, cậu ấy không nói cho anh với chú và dì biết người yêu cậu ta tên gì à?”
“Không có.” Lộ Quan Thái nói, “Nó không nói.”
“Chậc, miệng kín như bưng.” Tằng Gia Phi nói, “Vậy anh tìm người khác hỏi thăm thử đi, chứ cậu ấy không nói, em cũng không dám nói.” Gã cười ha ha, “Anh Lộ à, anh nghĩ coi, em với đạo diễn Lộ nói thế nào cũng là tình bạn từ cái thời cởi truồng tắm mưa chung với nhau, giờ em lại đi nói ra hết, cậu ấy chắc chắn sẽ rượt chém em khắp Bắc Kinh cho mà xem.”
“Vậy cậu cảm thấy,” Lộ Quan Thái quyết định vòng vèo, “Làm sao để anh biết được đây?”
“Bệnh viện mở cửa lúc tám giờ rưỡi.” Tằng Gia Phi ám chỉ, “Các bác sĩ bình thường đi làm khoảng tám giờ.”
“OK.” Lộ Quan Thái nói, “Cảm ơn nhiều.”
“Không có gì.” Tằng Gia Phi nói.
“Bữa nào rảnh anh mời cậu đi ăn một bữa, bây giờ không làm phiền nữa, ngủ ngon.” Lộ Quan Thái nói.
“Được, anh cứ gọi là thằng em này tới liền.” Tằng Gia Phi nói, “Anh ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”
Đối với cuộc sống phá sản, Lộ Sơ Dương thích ứng nhanh chóng một cách lạ thường, hắn cầm một ly sữa đậu nành cùng một cái bánh rán ăn ngon lành, không hề tỏ ra rầu rĩ chút nào.
Bạch Thiều thì ngược lại, cố gắng không nhắc đến những đề tài liên quan tới tiền bạc, chỉ sợ làm Lộ Sơ Dương chán nản.
Hai người đi tới cửa trạm tàu điện ngầm, Lộ Sơ Dương kể: “Khi còn bé, em từng đi tàu điện ngầm một mình để tìm bố, khiến chú quản gia bị hù một trận xém tắt thở.”
“Anh của em cũng bị bố em quở cho một trận.” Lộ Sơ Dương nói, “Em nghi cái tính gà mẹ của ổng là do bố mẹ em ép bức mà thành.”
“Bọn họ bận việc, không lo được cho em, thế là để anh của em lo.” Lộ Sơ Dương sờ mũi, “Thành thử ra bây giờ ổng vừa hay dông dài vừa hay xoi mói.”
“Anh của em tên là, Lộ Quan Thái?” Bạch Thiều hỏi.
“Đúng, sao anh biết được?” Lộ Sơ Dương hỏi.
“Trên tin tức có đăng.” Bạch Thiều nói, “Anh khá quan tâm đến các tin trong ngành, đặc biệt là về xí nghiệp y dược Đông Thăng.”
“Anh đừng tin cái điệu bộ nghiêm túc đàng hoàng của anh em trong tin tức.” Lộ Sơ Dương nói xấu ông anh mình một cách công khai, “Bình thường ổng đáng ghét cực kỳ.”
Theo đoàn người dần ùa vào toa xe, Lộ Sơ Dương không kiêng dè gì mà dựa vào trong lòng Bạch Thiều, hắn nói: “Em thật sự muốn hôn anh một cái trước mặt tên họ Hạ kia, tuyên bố chủ quyền cho cậu ta biết anh là bông đã có chậu.”
“Em luôn so bì với cậu ta làm gì.” Bạch Thiều nói, anh rút tay trái khỏi túi quần, vỗ về cánh tay của hắn như động viên.
Lộ Sơ Dương cúi đầu nhìn vết sẹo sẫm màu trên ngón tay, hắn mím môi, lặng lẽ làm ra một quyết định, rồi ngẩng đầu lên, sự nham hiểm nơi con ngươi rời đi như thủy triều, hắn vẫn là một cậu bé trong mắt của Bạch Thiều: “Nhìn thấy cậu ta là muốn đập cậu ta rồi.”
“Chuyện đã qua thì hãy để nó qua đi.” Bạch Thiều nói, anh nắm tay Lộ Sơ Dương dẫn hắn rời khỏi toa tàu, “Ngày hôm nay nên đến xem dì Tưởng Vĩnh Mai cắm hoa như thế nào, dì ấy nói là sẽ cắm riêng cho anh một bó hoa.”
Đi ra trạm tàu điện, hai người bước về phía bệnh viện, Bạch Thiều tinh mắt nhìn thấy một chiếc Buick đỏ đậu bên kia đường, “Đó không phải là xe của em à?”
“Hử?” Lộ Sơ Dương nhìn theo hướng ngón tay của Bạch Thiều, hắn cười lạnh một tiếng, rồi tự nhiên băng qua đường, gõ cửa sổ xe một cái.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một cặp mắt, Lộ Sơ Dương nói: “Trùng hợp vậy anh trai, anh đến bệnh viện khám bệnh hả?”
Bạch Thiều nhìn đôi mắt trong xe, rồi lại nhìn Lộ Sơ Dương, trong lòng cảm thán không hổ là anh em ruột, đều có một cặp mắt đào hoa rạng rỡ. Nhưng Lộ Quan Thái ở địa vị cao lâu năm, trông có chút uy nghiêm, mà bây giờ chút uy nghiêm ấy cũng bị mất sạch, bởi vì hành vi rình trộm bị bắt quả tang ngay tại trận, thành ra chỉ khiến người khác cảm thấy hơi mắc cười.