“Chào chủ nhiệm Công Tôn Tinh, khoa mắt của bệnh viện Đồng Tâm là nhờ có anh mới nổi danh toàn quốc.” Lộ Quân nói, “Thiên Thiên nhà tôi đi khám sức khỏe thì phát hiện bị một chút đục thủy tinh thể, bác sĩ nói khi vết đục trắng lớn hơn một chút sẽ tiến hành giải phẫu, đến lúc đó làm phiền anh rồi.”
“Đâu có gì.” Công Tôn Tinh đáp lại một cách thoải mái, ông nhìn về phía Phan Tiêu Thiên, “Cho hỏi thị lực bây giờ của chị nhà như thế nào?”
“Tôi hơi bị viễn thị, nhìn xa có thể thấy rõ.” Phan Tiêu Thiên chỉ vào chiếc chuông gió treo đung đưa ngoài cửa sổ, “Tôi có thể thấy đó là hoa văn tường vân màu xanh lam.”
“Mỗi năm làm kiểm tra một lần, tốc độ lan rộng của bệnh đục thủy tinh thể tùy theo từng người, để đến giai đoạn chín thủy tinh thể, có người mất hai ba năm, cũng có người cần mười mấy năm.” Công Tôn Tinh kéo ghế ngồi xuống, “Làm phẫu thuật khi thủy tinh thể chín sẽ giảm nguy cơ biến chứng tới mức thấp nhất, nếu như chị không muốn đi bệnh viện, có thể bảo Tiểu Bạch đến kiểm tra thường xuyên cho mình.”
Bạch Thiều ngồi bên trái Công Tôn Tinh, tập trung tinh thần nghe các vị phụ huynh nói chuyện, còn Lộ Sơ Dương thì bận trước bận sau bưng trà rót nước cho các vị phụ huynh, ân cần cực kỳ.
“Trong nhà có một bác sĩ quả thật rất tiện.” Phan Tiêu Thiên nói, “Vậy thì làm phiền bác sĩ Tiểu Bạch rồi.”
“Dạ, dì không cần khách sáo.” Bạch Thiều vội vàng nói.
Lộ Sơ Dương nhìn quanh bàn tròn một chút, bên nhà họ Lộ là hai vị phụ huynh đính kèm thêm ông anh trai, còn bên nhà họ Bạch là hai vợ chồng thầy giáo cùng chị hai của Bạch Thiều, tính thêm cặp chồng chồng son bọn họ, tổng cộng tám người đến đông đủ toàn bộ, hắn quay đầu ra cửa, dặn nhân viên phục vụ dọn thức ăn.
“Đây là cấp trên nhà tôi, Trương Cát, cô giáo Cát Cát.” Công Tôn Tinh giới thiệu bà xã mình.
“Chào anh chị, tôi là giáo viên của trường trung học phổ thông Triều Dương 19, dạy ngữ văn.” Trương Cát nói.
“Là giáo viên chủ nhiệm sao?” Lộ Quân hỏi.
“Đúng vậy, năm nay tôi dạy lớp mười hai.” Trương Cát trả lời.
“Dạy lớp mười hai à, vậy áp lực khẳng định rất lớn.” Phan Tiêu Thiên nói, “Trước khi tôi về hưu là kiểm sát viên, tại quận Triều Dương.”
Gọi món ăn xong, Lộ Sơ Dương trở lại, nháy mắt với Công Tôn Tinh mấy cái, ông hiểu ý hỏi: “Chủ tịch Lộ làm sao quen được kiểm sát Phan thế?”
Phan Tiêu Thiên cười cười không nói, Lộ Quân thì vỗ bàn một cái: “Kể ra thì rất dài dòng…”
Vào mấy chục năm trước của thập niên tám mươi, Phan Tiêu Thiên là đồng chí nữ duy nhất của đội cảnh sát quận Triều Dương thuộc Bắc Kinh, Lộ Quân cũng chỉ là một người bán dược phẩm bình thường không ai biết đến. Từ sau cải cách mở cửa, bầu không khí buôn bán thương mại được dấy lên khắp cả nước, Lộ Quân tốt nghiệp ngành dược, mở một tiệm thuốc nhỏ, không khéo bị liên quan vào một vụ sản xuất m.a túy, đồng thời trở thành một trong những kẻ bị tình nghi.
“Mọi người không biết lúc tôi bị vô diện tình nghi sợ cỡ nào đâu, thật sự hoảng đến nỗi ba ngày ngủ không yên. Tôi chỉ là bán năm thùng si rô ho liên tục trong ba ngày, sao tự dưng lại dính dáng đến chuyện điều chế m.a túy.” Lộ Quân lột một con tôm, bỏ vào cái đĩa của Phan Tiêu Thiên, “Khi đó không có camera an ninh, cảnh sát sắp xếp người theo dõi bên cạnh tiệm thuốc, đồng chí Tiểu Phan cải trang thành nhân viên trong cửa tiệm để giám thị riêng một mình tôi, ánh mắt của bà ấy dữ ghê gớm, không khác gì đang nhìn một tên giết người.”
“Em đâu có.” Phan Tiêu Thiên cười phản bác.
“Kẻ sản xuất m.a túy cũng cực kỳ cảnh giác, sau khi mua si rô ho liên tục ở chỗ tôi, kẻ đó mất tích không thấy tăm hơi.” Lộ Quân nói, “Cảnh sát cuối cùng cũng từ bỏ kế hoạch theo dõi, dự định rút đi, chỉ có Tiểu Phan kiên trì ở lại, bà ấy không còn nghi ngờ tôi nữa, nhưng không muốn bỏ qua mọi hi vọng.”
“Nửa năm sau, kẻ sản xuất m.a túy lại xuất hiện. Tôi ngay lập tức nhận ra gã, vội vàng nháy mắt cho Tiểu Phan biết, tôi còn sợ bà ấy không đủ sức khống chế tội phạm, định phụ đạp ngã gã đó xuống đất.” Lộ Quân nói, “Ai ngờ Tiểu Phan lại cho gã đấy ăn ba cước nằm ngay đơ cán cuốc, chậc.” Lộ Quân kể lại một cách hài hước, “Làm tôi sợ đến mức không dám hó hé.”
“Sau đó đội trưởng của đồng chí Tiểu Phan đến áp giải kẻ phạm tội, Tiểu Phan mới nói với tôi rằng, “Tôi không có nhìn lầm, anh là người tốt.” Lộ Quân nói, “Lúc ấy tôi hai mươi bốn tuổi, nghe xong câu này giống như được tiêm adrenalin, thế là cả tuần lễ tôi cứ đi canh me ở cửa cục cảnh sát, mong gặp được Tiểu Phan.”
“Sau đó, bảo vệ lại tưởng đấy là một tên cuồng theo dõi cho nên tóm lấy ông ấy.” Phan Tiêu Thiên kể, “Đồng nghiệp của tôi tìm ra một bó hoa nguyệt quý từ trong ngực của ông ấy, muốn chuyển ông ấy cho đội quản lý đô thị với danh nghĩa phá hoại của công.”
Bạch Thiều nghe kể chuyện say sưa, cái đĩa trước mặt anh chất đầy đồ ăn do Lộ Sơ Dương gắp cho, anh nhỏ giọng nói với hắn: “Bố em và em giống nhau thật đó.”
“Giống chỗ nào chứ.” Lộ Sơ Dương bất bình, “Em đâu có ngố như bố em, bị cảnh sát bắt mấy lần.”
“Hai người trẻ con y hệt như nhau.” Bạch Thiều nói.
“Hứ.” Lộ Sơ Dương gắp một con tôm trong cái đĩa của Bạch Thiều như trả đũa.
Lộ Quân vỗ đùi, kể tiếp: “Làm tôi bị oan muốn chết, gặp được đồng chí Tiểu Phan, tôi bèn kể lể một trận cho bà ấy nghe, đồng chí Tiểu Phan tốt bụng bèn mời tôi đi ăn cơm trưa để bù đắp tổn thương tinh thần cho tôi.”
“Thật ra là ông ấy hái hoa nguyệt quý ở ven đường, do bị gai đâm nên trên đầu ngón tay toàn là máu, tôi thấy không ổn mới giúp ông ấy băng bó.” Phan Tiêu Thiên nói, “Sau đó ông ấy cứ nói mình không biết băng bó, mỗi ngày đến cục cảnh sát tìm tôi.”
“Về sau, tôi tự dưng nhận ra, một người bán dược phẩm như ông ấy, sao có thể không biết băng bó được chứ.” Phan Tiêu Thiên nói, “Coi tôi là đồ ngốc nên chọc ghẹo tôi thôi mà.”
Lộ Quân cười khà khà một cách đắc ý, ông nói: “Rồi lúc sau tôi thành lập xí nghiệp y dược Đông Thăng, cô cảnh sát Tiểu Phan xinh đẹp cũng thành kiểm sát viên, chỉ trong nháy mắt, hai đứa con trai đã lớn như vậy rồi.”
“Tên của chủ tịch Tiểu Lộ và đạo diễn Lộ có ngụ ý gì không nhỉ?” Trương Cát hỏi.
“Quan Thái và Sơ Dương à, xem như cũng có chút ngụ ý.” Phan Tiêu Thiên trả lời, “Vào cái lần đầu tiên hẹn hò giữa tôi và ông chủ Lộ, ông ấy dẫn tôi leo lên Thái Sơn ngắm mặt trời mọc. Hồi xưa Thái Sơn chưa xây sửa lại lối đi, cũng không có cáp treo như bây giờ, chỉ dựa vào hai tay với hai chân để lên núi, hai chúng tôi leo từ hai giờ sáng đến năm giờ sáng, nhìn thấy mặt trời mọc, cảm giác vừa mệt vừa đáng giá.”
“Tháng sau chúng ta lên Thái Sơn thêm lần nữa đi.” Lộ Quân đề nghị, “Già rồi, leo không nổi, mình ngồi cáp treo.”
“Được.” Phan Tiêu Thiên gật đầu, bà hỏi Công Tôn Tinh và Trương Cát: “Hai anh chị quen biết như thế nào vậy?”
“Chúng tôi thì, không có câu chuyện chấn động như chủ tịch Lộ.” Trương Cát nói, “Tôi đi xem mắt, Đại Kỳ nhà tôi lúc đó còn là một bác sĩ tập sự, ông ấy muốn khám mắt của tôi một cái, lại sợ tôi không chịu, khuôn mặt nghẹn đỏ cả lên.”
“Cô giáo Cát Cát thật sự rất dữ.” Công Tôn Tinh nói, “Bà ấy nhìn tôi chằm chằm rồi hỏi ‘Anh có chuyện gì không?’, tôi bảo tôi là học sinh, có thể cho tôi một cơ hội luyện tập được không.”
“Khi ấy tôi nghĩ là, mỗi một đứa nhỏ nên có được một cơ hội luyện tập.” Trương Cát nói, “Tôi là cô giáo mà, nên bèn gật đầu đồng ý cho ông ấy khám, ông ấy kích động tới mức luống cuống hết tay chân.”
“Tôi lớn hơn bà ấy hai tuổi, bà ấy vẫn luôn coi tôi là một đứa nhỏ.” Công Tôn Tinh lên án, “Có kỳ không chứ.”
“Sau đó tôi đi kiểm tra, cũng để ông ấy xem trước, rồi mới tìm thầy của ông ấy khám lại, thường xuyên gặp mặt dần dần trở nên thân quen.” Trương Cát nói.
“Thời gian tập sự ở khoa mắt sắp kết thúc, tôi phải qua khoa khác, thế là tôi tiễn bà ấy tới cổng, hỏi xin số điện thoại của bà ấy.” Công Tôn Tinh nói, “Bà ấy hỏi tôi sẽ chuyển qua khoa nào, tôi trả lời là khoa hậu môn trực tràng.”
“Tôi bèn bảo vậy thì thật xin lỗi, không thể tiếp tục ủng hộ việc làm ăn của anh được nữa.” Trương Cát kể, “Cả hai đứng ở cổng cười quá trời quá đất, xong rồi ông ấy thường hay mời tôi đi ăn.”
“Ôi chao, thật tốt.” Phan Tiêu Thiên nói, “Cô giáo xứng với bác sĩ, ổn định gấp đôi.”
“Phải đấy, lúc trước bố vợ của tôi cũng không ưng gì tôi.” Lộ Quân thở dài, “Chuyện kinh doanh của tôi phát triển hơn một chút, tôi mới dám về gặp bố vợ.”
“Dương Dương và Tiểu Bạch biết nhau như thế nào?” Phan Tiêu Thiên vội nói sang chuyện khác, cắt ngang dòng hồi tưởng đầy phiền não của bạn già.
“Đạo diễn Lộ đến phòng bệnh của cháu quay phim tài liệu ạ.” Bạch Thiều trả lời.
“Tính của Tiểu Bạch hay ngại ngùng, không có bạn bè gì mấy, tôi quan niệm thêm một người bạn thì mình thêm một lối đi, nên có nhờ Tiểu Lộ chăm sóc cho Bạch Thiều một chút.” Công Tôn Tinh nói, “Ai ngờ Tiểu Lộ lại quán triệt quá mức đến vậy.”
“Cháu đây là chấp hành tối đa đồng thời vượt quá mong đợi.” Lộ Sơ Dương nói, “Ngày một tháng năm này con muốn về quê của bác sĩ Tiểu Bạch, mọi người cảm thấy như thế nào?”
“Có chuyện thì lập tức liên hệ.” Phan Tiêu Thiên căn dặn, “Mẹ có vài người bạn ở Giang Tây, đến lúc đó mẹ sẽ đưa cách thức liên lạc cho Dương Dương, nếu con không biết giải quyết như thế nào, thì gọi điện cho mấy chú mấy dì.”
“Ôi, con biết rồi.” Lộ Sơ Dương đáp lại.
“Tôi cũng sẽ đi cùng Tiểu Bạch.” Công Tôn Tinh nói, “Chúng tôi đi du lịch.”
“Có chủ nhiệm Công Tôn đi theo, chúng tôi cũng yên tâm.” Lộ Quân nói, “Nhất định phải chú ý an toàn, đặc biệt là tay của Tiểu Bạch, không thể bị thương thêm nữa.”
“Dì nghe Dương Dương kể, hồi tết Tiểu Bạch có cứu một vị bác sĩ, tay bị chém một nhát.” Phan Tiêu Thiên nhíu mày, “Tình hình của vụ y nháo đó ra sao rồi?”
“Viện kiểm sát đang chuẩn bị truy tố.” Bạch Thiều nói, “Luật sư bảo có thể sẽ bị xử ba năm trở lên đến bảy năm trở xuống.”
“Để dì về hỏi thăm Tiểu Trần một chút.” Phan Tiêu Thiên nói, “Bệnh viện đã tăng cường phương diện an ninh rồi chứ?”
“Lầu một vừa dựng thêm cửa kiểm soát.” Công Tôn Tinh nói, “Viện trưởng Quản rất chú trọng chuyện này.”
“Không có chuyện thì không lo, tới lúc có chuyện mới biết cuống lên.” Phan Tiêu Thiên nói, “Quản Thụy Đạt đó giờ đang làm gì thế?”
Công Tôn Tinh và Trương Cát liếc mắt nhìn nhau, ông vẫn cho rằng Lộ Sơ Dương có thể tùy ý ghi hình ở bệnh viện Đồng Tâm là nhờ vào quyền lực của Lộ Quân, hóa ra viện trưởng Quản là nể mặt kiểm sát Phan nên mới tạo điều k