“…Thầy ơi, em đã ba mươi hai.” Bạch Thiều bất đắc dĩ cầm bao lì xì, “Trả lại cho thầy ạ.”
“Đừng, em mà khách sáo với thầy là thầy giận đấy.” Công Tôn Tinh nói, “Không thể để em làm không công được, cầm đi.”
Bạch Thiều chỉ đành nhận, bởi vì công việc ở phòng chăm sóc cuối đời ít, không cần thực hiện giải phẫu, dựa theo thời gian đi làm tan ca, là khoa đặc biệt nghèo khó trong bệnh viện, nên tích góp tiền cũng không nhiều, còn phải chu cấp một ít cho gia đình ở quê, Bạch Thiều cũng chẳng có bao nhiêu tiền tiết kiệm.
“Ngày mai thứ bảy, ráng nghỉ ngơi cho khỏe.” Công Tôn Tinh nói, “Tìm Tiểu Lộ nói chuyện tâm sự, thả lỏng một chút.”
“Vâng.” Bạch Thiều gật đầu.
Phòng chăm sóc cuối đời yên tĩnh trước đây lại vô cùng náo nhiệt hôm nay, y tá chuẩn bị hội thi cờ tướng, làm cho các cụ ông cụ bà uể oải trong mỗi phòng bệnh sôi nổi lên tinh thần, một tấc bàn cờ, sát ý tứ phía. Lộ Sơ Dương chỉ huy máy quay ghi hình toàn bộ phương vị của cuộc thi vào ống kính, hắn cầm theo một chiếc DV nhỏ chụp ngoài lề, trong lúc linh hoạt qua lại giữa các giường bệnh, hắn còn cười hì hì quay chụp chung với các bác các cụ.
Hình ảnh lúc sinh thời quý giá biết bao nhiêu, những sinh mạng chẳng bao lâu nữa sẽ rời xa khỏi cõi đời này đang cố gắng để lại dấu tích ở nhân gian.
Kết thúc một buổi trưa bận rộn, Bạch Thiều bước vào phòng, nhìn thấy dáng vẻ Lộ Sơ Dương đang dùng hết sức pha trò để các cụ già vui vẻ, một gợn sóng trong lòng bỗng chợt lăn tăn. Anh đi tới đứng đằng sau Lộ Sơ Dương, còn chưa mở miệng nói chuyện, mọi người đã nói: “Bác sĩ Tiểu Bạch, đến đây nào.”
“Ơ kìa, A Thiều đến rồi.” Lộ Sơ Dương mừng rỡ, hắn đẩy Bạch Thiều tới bên cạnh giường bệnh, giơ máy quay DV lên, “Nhìn tôi này, cười một cái, đừng trừng tôi nha.”
Bạch Thiều ngại ngùng cong cong khóe môi, diện mạo của anh thanh tú nho nhã, kính mắt mỏng nhẹ gác trên sống mũi hiện ra mấy phần lạnh nhạt xa cách, nhưng nụ cười mỉm này, tựa như băng tuyết tan rã, ngày xuân ấm áp, dừng lại thật lâu trong ống kính, ghi dấu khó phai trong đáy mắt của Lộ Sơ Dương.
“Anh biết chơi cờ tướng không?” Lộ Sơ Dương vội cúi đầu, làm bộ điều chỉnh máy quay, chột dạ không dám đối mặt với Bạch Thiều.
“Biết một chút.” Bạch Thiều nói, “Cậu biết không?”
“Biết, từ bé tôi đã học chơi cờ với ông nội.” Lộ Sơ Dương nói, “Nhưng mà tôi không rảnh tay, phải quay ngoài lề.” Hắn không muốn đánh cờ với Bạch Thiều, trông anh có vẻ rất dễ bị tự ái, nhỡ đâu chơi thua thì chẳng phải cần hắn đi dỗ dành thật lâu.
Lúc này, Lộ Sơ Dương còn chưa ý thức được tại sao mình phải đi dỗ dành một người khác.
Bạch Thiều cảm giác một chút tiếc nuối, anh cúi đầu nhìn đồng hồ: “Tôi sắp tan ca rồi, cậu phải quay đến mấy giờ?”
“Mười một giờ, không có tư liệu gì thì nghỉ.” Lộ Sơ Dương nói.
“Trễ như vậy.” Bạch Thiều kinh ngạc, “Các cậu mỗi ngày phải quay đến mười một giờ đêm sao?”
“Không nhất định, có lúc cần ở đây suốt đêm.” Lộ Sơ Dương nói, “Máy quay không nghỉ, phải có người canh.”
“Thật cực khổ.” Bạch Thiều nói.
“Lúc quay thì không tính cực khổ, đa phần không có gì khó, giai đoạn trau chuốt tư liệu, quay chụp cảnh vật, nghĩ cách điều động bầu không khí, biên tập cắt nối mới gọi là cực khổ.” Lộ Sơ Dương nói, hắn phất tay một cái, “Không làm chậm trễ giờ tan làm của anh, ngày mai mấy giờ gặp?”
“Buổi hòa nhạc bắt đầu lúc tám giờ tối, buổi chiều sáu giờ gặp ở bệnh viện?” Bạch Thiều hỏi.
“Ok.” Lộ Sơ Dương gật đầu.
Bạch Thiều vẫy tay một cái, quay người đi về văn phòng, cởi áo blouse trắng, đổi lại thường phục, hôm nay anh mặc cái áo khoác chần bông màu cà phê, cổ quấn chiếc khăn lông cừu sọc carô, thân cao chân dài, khí chất ôn hòa, từ hành lang đi đến cổng, giống như một bức tranh phong cảnh đẹp đẽ.
Máy quay DV trong tay Lộ Sơ Dương vô thức ghi lại bóng lưng của Bạch Thiều vào trong thẻ nhớ, hắn bừng tỉnh phát hiện ra thái độ của Bạch Thiều đối với hắn không giống như tuần trước, tựa như băng sơn sụp đổ một góc, lộ ra một đóa hoa dại bé nhỏ cùng bãi cỏ mềm mại.
Bạch Thiều bước vào tàu điện ngầm, chỗ ở của anh cách bệnh viện Đồng Tâm không xa, ngồi tàu chỉ khoảng hai trạm, một khu chung cư cũ kỹ đã xuất hiện ở trước mắt. Bức tường gạch đỏ, sắc thái loang lỗ, nhìn bên ngoài có vẻ xấu xí, nhưng thực ra lại có giá chín mươi ngàn tệ một mét vuông. Đương nhiên đây không phải là nhà của Bạch Thiều, anh có phấn đấu cả đời e là cũng không mua nổi một căn hộ cũ như vậy, nơi này là nhà của Công Tôn Tinh.
Công Tôn Tinh cũng là người Bắc Kinh xưa, ông được sinh ra và lớn lên ở đây, căn hộ này có niên đại lâu đời, có lẽ là chỗ ở còn để lại của những năm 70, sau khi kết hôn với vợ mình là Trương Cát, ông cùng vợ đã góp tiền mua một căn nhà lầu nho nhỏ, cho nên căn hộ cũ này lại càng không có người ở. Hai năm trước, tay trái của Bạch Thiều xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh lại còn đoạn tuyệt với người lớn trong nhà, Công Tôn Tinh không đành lòng thấy cảnh học trò mình sống quá mức cần kiệm, vậy nên ông đã cho Bạch Thiều thuê căn hộ cũ này, chỉ thu một chút tiền làm tượng trưng.
Căn hộ mặc dù cũ kỹ, nhưng được cải tạo nhiều lần, đường ống vẫn có thể sử dụng, cộng thêm đoạn đường này cực kỳ thuận tiện, Bạch Thiều đặc biệt quý trọng, dựa theo yêu thích bày trí trong nhà thật sạch sẽ ấm áp. Anh bước vào hành lang, đạp lên cầu thang tới lầu hai, móc chìa khóa ra mở cửa chống trộm, đập vào mắt là tủ quần áo và tủ giày trắng tinh, trên tủ giày đặt một chậu trầu bà, bên dưới là chiếc ghế đổi giày màu xám đậm. Anh treo áo khoác vào trong tủ quần áo, cúi người ngồi trên ghế cởi giày, xong rồi thả lỏng thở dài một hơi.
Trong nhà gồm hai phòng một sảnh, khoảng chừng bảy mươi mét vuông, thiết kế bố cục theo kiểu cổ xưa, nhà vệ sinh không có cửa sổ, nhà bếp gần ban công, nhưng Bạch Thiều cũng không để ý. Anh đứng dậy, đạp dép lê hướng về phía tủ lạnh, mở cửa tủ lấy ra một gói mì, hai trái cà chua, ba trái trứng gà, dự định làm một bát mì trứng cà chua.
“Reng reng reng.”
Chuông cửa vang lên, Bạch Thiều đang lột tỏi bèn ngừng tay, anh đi ra cửa, hỏi: “Ai vậy?”
“Hiều Hiều, mở cửa cho chị.” Giọng nữ đầy ngay thẳng quyết đoán truyền đến, không cần hỏi, chị hai của Bạch Thiều đã đến rồi.
Bạch Thiều mở cửa, một người phụ nữ ăn mặc thời trang giơ tay bẹo hai má của anh: “Đang làm gì thế?”
“Em nấu cơm.” Bạch Thiều nói.
“Chị có mang cua này.” Bạch Tú Lan nâng hộp cua lên khoe, “Đợi em làm cho chị ăn.”
“Được rồi.” Bạch Thiều nhận lấy hộp cua, nghiêng người để chị hai mình vào nhà, “Hôm nay chị không tăng ca?”
“Tha cho chị đi.” Bạch Tú Lan nói, “Tăng ca từ thứ hai đến thứ năm, vất vả mới đến thứ sáu, phải tăng ca nữa thì chị sẽ nhổ sạch tóc của cha nội Cố đấy.” Cô vừa than vãn vừa đá rơi giày, đi trân chần nhảy lên ghế sô pha. Bạch Tú Lan lớn hơn Bạch Thiều năm tuổi, tính cách hoạt bát rộng rãi, cộng thêm một gương mặt giống như trẻ con, nên trông cô chỉ cỡ ba mươi.
“Em đi hấp cua.” Bạch Thiều cầm hộp bước vào nhà bếp.
Anh có ba người chị, chị cả là Bạch Tú Mai, học cao đẳng nghề ở Chiết Giang, ở lại đó làm việc kiếm tiền, chị hai là Bạch Tú Lan, học lực cao đẳng chính quy, rời khỏi quê nhà đến Bắc Kinh dốc sức xây dựng sự nghiệp, đến nay vẫn chưa kết hôn, chị ba là Bạch Tú Trúc, học lực trung cấp, tính cách không muốn rời xa gia đình, cho nên ở lại Giang Tây để chăm sóc ba mẹ.
Bạch Thiều vốn là đứa con được cưng chiều nhất trong nhà, anh có thể học tập đến khi tốt nghiệp bác sĩ, cũng là dựa vào chị em trong nhà dốc sức cung cấp cho anh đi học, anh từng cho rằng dù cho mình có làm gì đều sẽ nhận được sự ủng hộ của người thân, nhưng mà đây chỉ là mong muốn đơn phương của anh.
“Hiều Hiều.” Bạch Tú Lan vỗ vai Bạch Thiều một cái, “Suy nghĩ gì thế, mì luộc sắp trương lên rồi kìa.”
“A.” Bạch Thiều luống cuống tắt bếp, cầm đũa gắp những cọng mì nổi lềnh phềnh trong nồi lên, bỏ vào nước lạnh quấy quấy, “Chị hai, chị cũng không về nhà ăn Tết à?”
“Có năm nào chị về nhà ăn Tết.” Bạch Tú Lan nói, “Chị có thể tới thăm em là đã không tệ rồi, lặp lại theo chị, em cảm ơn chị hai ạ.”
“Em cảm ơn chị hai ạ.” Bạch Thiều nghiêm túc nói theo.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.” Bạch Tú Lan cười không khép miệng lại được, cô vuốt lỗ tai của Bạch Thiều nói, “Em trai ngố của chị.”
Tổ hợp ba chị gái một em trai, người sáng suốt vừa nhìn là biết ba mẹ sẽ thiên vị ai hơn. Trên lý thuyết, những đứa bé được nuôi nấng trong gia đình như vậy, bé gái sẽ cực kỳ thiếu tình thương, còn bé trai sẽ ích kỷ ngang ngược, nhưng tính cách của Bạch Thiều lại như thể không hề được ông trời lắp đặt cho một mặt tối tăm, từ nhỏ luôn yên tĩnh ngoan ngoãn, phẩm chất đạo đức ưu tú, không tranh không cướp, vui vẻ chia sẻ với các chị của mình, khác nhau một trời một vực với các bé trai nghịch ngợm phá phách như trong quan niệm truyền thống.
Lúc học cấp hai, Bạch Thiều bị mấy đứa lưu manh trong lớp chế giễu là đồ bê đê ẻo lả. Bởi vì Bạch Thiều có khuôn mặt xinh đẹp, luôn giành được sự ưu ái của các bạn nữ, đám con trai mới ganh ghét, xúm lại giỡn cợt, buông những lời tục tĩu thậm tệ đối với anh. Ở giai đoạn trưởng thành ấy, Bạch Thiều mơ hồ nhận ra được mình có điều khác thường, nhưng cũng không dám nghĩ đến chuyện đồng tính.
Khi ấy Bạch Tú Lan đang học cấp ba, cô nghe nói có một số đứa cấp hai bắt nạt em trai mình, bèn không nói hai lời dẫn theo một đám chị em xông vào lớp của Bạch Thiều, xử lý mấy đứa mất dạy cầm đầu chửi bới anh đến nỗi tụi nó phải khóc lóc kêu cha gọi mẹ, đồng thời cũng bắt bọn nó nộp giấy cam đoan dài mười ngàn chữ.
Mười ngàn chữ, đối với học sinh cấp hai mà nói, càng đau đớn hơn bị gãy tay gãy chân.
Kể từ đó, Bạch Tú Lan chính là thần bảo hộ trong lòng Bạch Thiều.
Mãi đến khi hai chị em đã trưởng thành, có sự nghiệp của từng người, nhưng Bạch Tú Lan vẫn là vị thần bảo hộ của anh.