Bạch Mã Hoàng Tử, Chàng Ở Đâu? - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Bạch Mã Hoàng Tử, Chàng Ở Đâu?


Chương 2


Cô kể lại cho tôi nghe buổi tối của họ, một buổi tối cũng giống như bao buổi hẹn hò khác: họ kể chuyện về nhau, cố nói chuyện chính mà vẫn giấu nhẹm được điều cốt yếu, nghĩa là những gì họ thực sự nghĩ về nhau. Anh ta đưa cô về và lên tận nhà để “kết thúc cuộc tranh luận”. Ta đang ở năm 2002 và ta nói vậy đấy. “Uống một ly cuối” như một diễn viên già hết thời, chẳng ai còn nói vậy từ thế kỷ trước.

Hôn hít điên cuồng. Mọi thứ hẳn phải diễn ra tốt đẹp, nhưng anh ta không phải người cô nghĩ đến mà là Igor, vẫn là Igor và mãi là Igor, Igor mà Franois cũng không làm cô quên nổi, cô đã biết ngay mà. May thay anh ta là một quý ông lịch thiệp, anh ta xin phép ra về trước khi cô nói với anh ta điều đó.

Ngày hôm sau, khi kiểm tra thư từ, cô thấy một lá thư tình trong hòm thư của mình.

Họp khẩn cấp với Léa.

– Tớ nghẹt thở mất. Vả lại tớ trách anh ta lắm: mọi chuyện diễn ra rất nhanh, quá nhanh là đằng khác; mọi chuyện khởi đầu rất tốt và anh ta sẽ làm hỏng tất cả mất thôi khi đốt cháy giai đoạn như vậy.

– Cậu thật dở hơi! Léa thốt lên. Một gã tốt như vậy, một gã không sử dụng tiểu xảo như vậy, không phải là người mà tất cả chúng ta đều tìm kiếm sao?

– Cứ cho đấy là lỗi của tớ đi, cứ cho đấy là lỗi của Igor đi và Franois chẳng có nghĩa lý gì ở đây cả. Anh ta đến không đúng lúc và kệ anh ta thôi. Giờ đây, tất cả những gì ám ảnh tớ là làm thế nào để thoát khỏi chuyện này. Và với những lời nhắn anh ta để lại trên máy trả lời tự động của tớ thì càng không nên kéo dài mọi chuyện.

– Cậu nghiêm túc đấy chứ?

– Nói với cậu thế nào bây giờ nhỉ?… Anh ta tỏ rõ sự gắn bó với tớ tới nỗi tớ cảm thấy mình như bị sa lầy. Lần đầu tiên trong đời tớ biết được đàn ông cảm thấy những gì. Thẳng thắn mà nói thì được nắm quyền chủ động cũng khó chịu lắm. Tớ sẽ phải ghi nhớ chuyện này khi lần tới tớ là người bị đá.

Ngày hôm sau, cô ăn tối ở nhà Franois và tận dụng cơ hội đó để chấm dứt. Anh ta rất đau khổ và ngay lúc ấy anh ta đã làm cô hơi sợ. Phải khó khăn lắm cô mới bỏ đi được, và ngay khi ra tới phố, cô liền chạy một mạch đến bến taxi, về tới nhà, cô gửi lời nhắn cho tôi.

Alô! Trang 39 trong từ điển đây. Tớ có lý khi cảnh giác như vậy, mấy gã dùng tiếng Pháp cổ ấy rất đáng nghi… Mà thôi không quan trọng, giờ tớ thấy thật vô cùng nhẹ nhõm vì đã bỏ rơi anh chàng công tử bột kia.

Ariane thân mến,

Tớ biết cả kho truyện phiêu lưu ái tình rởm rít, lẽ ra tớ phải cảnh báo Ambre ngay từ đầu mới đúng. Mà thôi, tớ đang ba hoa đấy…

Nhưng có rất nhiều chi tiết chứng tỏ chuyện đó sẽ chẳng đâu vào đâu.

Chi tiết là thứ rất quan trọng, lẽ ra phải có một từ khác dùng để chỉ từ “chi tiết”… Một từ tóm lược “những dấu hiệu nhỏ phản ánh vài điều quan trọng hàng đầu”. Tớ vẫn nhớ mình từng có chuyện với một gã chỉ vì “một chi tiết”. Một tối nọ, lúc đưa tớ về nhà tớ, gã đó tự nhiên nổi hứng dọn dẹp phòng khách. Trong khi tình trạng lộn xộn này là do người khác gây ra cách đó vài tiếng đồng hồ. Khi ấy tớ tự nhủ, để cư xử như vậy, chắc hẳn gã rất dễ thương và hào hiệp. Thế là phần còn lại của cuộc phiêu lưu giữa chúng tớ kết thúc trong thất bại hoàn toàn. Có thể do những “chi tiết” khác mà tớ không nắm bắt được. Như việc gã chưa trưởng thành chẳng hạn. Suy cho cùng thì tớ cũng chẳng thấy hối tiếc gì trải nghiệm ấy vì nó đã giúp tớ tránh được vĩnh viễn lũ con trai kém tuổi tớ.

Vậy là cậu đang có một ông chồng bán thời gian… Đáng mơ ước làm sao!

Lại nói đến cái họ, cậu có biết là đạo Do Thái cho rằng họ của một người biểu trưng cho số phận của người đó không? Chính vì thế mà những người cải đạo thường có họ Do Thái, được coi như đại diện cho cuộc đời mới của họ. Có lẽ họ thời con gái của chúng ta tượng trưng cho quá khứ của chúng ta, trong khi họ tương lai của chúng ta có thể gắn với những gì chúng ta sẽ trải qua với tư cách người vợ người mẹ… Điều duy nhất tớ không lý giải được là làm thế nào để gắn kết điều đó với việc đàn ông chẳng bao giờ phải đổi họ…

Tối hôm trước, lúc dự đám cưới cô bạn thân của tớ, tớ đã nghĩ đến cậu: tớ không thể ngăn mình nhìn xuống chân của các cô gái đi giày hở mũi.

Và tớ đã gặp một phụ nữ kỳ quặc: Barbara. Đến từ Michigan, nhà giàu sụ, cô ả tới châu Âu cùng người trang trí nhà cửa của mình để mua thứ gì đó cho ngôi nhà ở Palm Beach. Họ đã vào các cung điện ở Italy và mua những bức bích họa trọn vẹn, những bức tranh tuyệt đẹp, và lúc trở về, họ đã cắt chúng ra cho vừa với tường nhà họ! KINH TỞM!… Tớ ức muốn điên lên! Chính tại lũ đàn bà như thế mà người Mỹ mới bị cho là đần độn! Những kẻ vô văn hóa chỉ biết tôn thờ đồng tiền, chứ chẳng hề kính trọng gì Nghệ thuật hay Lịch sử.

Barbara đáng phải chịu một hình phạt về mặt thể xác, chứ không phải các cô gái đi xăng đan có bàn chân xấu xí! Bởi họ đã bị thiên nhiên trừng phạt đủ với đôi bàn chân kinh khủng rồi nên họ không cần phải chịu thêm chuyện xấu xa nào nữa.

Giờ thì tớ phải chuồn đây, tớ đã bắt đầu chơi thể thao trở lại và đã tới giờ tập của tớ. Tớ sẽ đến một câu lạc bộ rất nhỏ và bí mật, tớ tập môn co duỗi chân tay. Chỉ là co duỗi thôi, rất nhẹ nhàng, cảm giác rất dễ chịu. Cậu có tập thể dục không?

Ôm hôn cậu,

Justine.

Tôi có hai vé mời xem kịch, và vì đang là thứ Ba nên Vincent không phải lao động khổ sai. Chồng tôi thích được coi là nạn nhân của lịch làm việc quá tải, nhưng vấn đề là anh ấy lại hài lòng khi kết thúc buổi tối ở quán rượu hơn là kẹt cứng trong chiếc ghế bành chẳng lấy gì làm tiện nghi và đầu gối thì thúc vào lưng ghế của người ngồi đằng trước. Suy cho cùng thì anh ấy sẽ chẳng bao giờ chịu đi xem kịch với tôi.

Thế nên tôi sẽ đi với Julien, chàng kỵ sĩ hầu cận yêu thích của tôi. Đàn ông thích đi chơi với những cô bạn gái thân già nua bởi điều đó giúp họ được ngơi nghỉ: họ không phải mở cửa xe, không phải ép mình tế nhị và có thể chấp nhận chuyện cùng chia sẻ hóa đơn.

Julien tới đón tôi ở cửa hàng, tôi đứng đợi cậu ở ngưỡng cửa và nhận ra cậu từ xa. Cậu cao lớn, tóc nâu và mảnh mai, tôi thích cái cách cậu mặc nhiều lớp quần áo cùng một lúc: áo phông, sơ mi phanh ngực, áo vest, măng tô; kết hợp phong cách cổ điển với phong cách bụi bặm đường phố. Julien là phóng viên tự do, cậu rất tò mò và hiểu biết một cách kỳ lạ; nhưng đó cũng là một kẻ theo thuyết khoái lạc không phức tạp, luôn kiếm tìm sự tầm thường trong mọi chuyện, đến mức bị những người không hiểu mình đánh giá thấp. Chắc chắn đó là cách cậu giấu đi sự nhạy cảm quá mức của bản thân.

Chúng tôi đi xem vở kịch của một cô bạn thuở nhỏ, Sylvia. Kịch cọt của bạn bè đôi khi là vấn đề rất tế nhị. Nếu ta không thích, thì không những ta phải âm thầm chịu đựng mà còn phải nói lời cảm ơn khi ra về nữa.

Để tránh tình trạng khó xử, tôi đã đặt chỗ mà không nói gì với Sylvia; như vậy, nếu vở kịch có dở thì hôm sau tôi sẽ gọi cho cô ấy, tôi sẽ có nhiều thời gian hơn để tìm được điều gì đó tích cực mà nói.

Julien tán thành ý kiến này và trên suốt đường đi bỏ công thuyết phục tôi cải trang thành công nhân.

Nhà hát kịch nằm trong một con hẻm không có mặt trên bản đồ, hay đúng ra là có: nhưng chỉ ở chỗ trang bản đồ bị gập lại. Hơn bốn mươi lăm phút sau rốt cuộc chúng tôi cũng tới, có một tấm biển gắn đèn neon ghi “Nhà hát kịch những ngày mai tươi sáng” và trong lúc đang lấy chỗ cho mình thì tôi nghe thấy một tiếng kêu vui vẻ. “Ariane, em đấy à? Đúng là ngạc nhiên quá!”

Tôi quay lại và đụng mặt chị gái Sylvia, người tôi không gặp từ nhiều năm rồi. Còn phía sau chị ấy là toàn bộ các thành viên còn lại của gia đình… Chúng tôi ôm hôn nhau, xuýt xoa với nhau về sự ngẫu nhiên hạnh phúc này, và theo lẽ tự nhiên, chúng tôi cùng ngồi xuống với nhau.

“llThế là chốc nữa tha hồ mà lẳng lặng bỏ về nhé!” Julien thì thào.

Giữa gia đình Sylvia và chúng tôi, căn phòng chật ních người. Cần phải nói thêm là trong phòng chỉ có khoảng hai mươi chỗ ngồi, hơn nữa, tôi tin chắc sân khấu còn rộng hơn cả chỗ dành cho khán giả.

Không thể lẩn đi được, Julien và tôi phải ngồi ngay hàng đầu, đúng giữa bố mẹ Sylvia và chồng cô ấy, một chuyên gia kế toán, người nhấn mạnh với chúng tôi rằng anh chưa hề đọc kịch bản cũng chưa từng xem một buổi diễn tập nào vì “Sylvia luôn muốn dành cho anh điều bất ngờ”.

Vở kịch bắt đầu, và năm phút sau, các diễn viên gào rú tới nỗi chúng tôi chẳng hiểu gì hết.

Julien căng thẳng kéo kéo chiếc áo vest thứ hai của mình, điều đó giúp anh bận rộn được vài giây, rồi anh lại bị buộc phải đắm chìm vào vở kịch. Mười phút sau, các nhân vật như sắp lên cơn cuồng loạn đến nơi còn Julien và tôi như sắp lăn ra cười ngặt nghẽo đến nơi.

Chúng tôi liếc nhìn nhau nhưng đó là sai lầm khủng khiếp: không thể nén cười thêm được nữa. Julien lẳng lặng phì cười nhưng người cậu lại rung lên khiến cả hàng ghế cũng rung theo; ghế càng rung, cậu càng cười, và chẳng mấy chốc nghe rõ tiếng những chiếc ghế bành rít kèn kẹt.

Đúng lúc ấy cảnh tranh cãi kết thúc, Sylvia còn lại một mình trên sân khấu và đang khẽ rên rỉ; bởi vậy mà xung quanh chỉ còn vang lên tiếng nấc của chúng tôi và tiếng lò xo rin rít.

Tôi buộc phải tưởng tượng ra những cảnh bạo lực có một không hai để lấy lại bình tĩnh, và tôi kịp thời thành công. Tôi ngờ là Julien cũng phải viện đến những biện pháp tương tự, suy nghĩ ấy khiến tôi buồn cười hết sức nên tôi phải gắng gượng quên phéng nó đi.

Hơn nữa, nếu có cảm thấy cậu ấy đang nhìn tôi, tôi phải nhắm ngay mắt lại. Đến phút cuối, tôi buộc phải nỗ lực tập trung phi thường để khỏi phá lên cười.

Một tiếng sau vở kịch kết thúc ở cảnh dàn hòa giữa Sylvia và đối tác của cô, họ hôn môi nhau chun chút trước ánh mắt sửng sốt của anh chồng chuyên gia kế toán.

Kiệt quệ vì những tưởng tượng đẫm máu và vở kịch quá tải, rốt cuộc tôi cũng có thể quay sang nhìn Julien. Trong suốt buổi diễn, cậu ấy đã cởi áo len chui đầu và sơ mi ra, và dù lúc này mặc mỗi một chiếc áo phông, người cậu vẫn nhễ nhại mồ hôi.

Gia đình Sylvia có vẻ như cũng rất đau khổ, dù sao họ vẫn tế nhị cư xử như thể họ không nghe thấy tiếng chúng tôi cười, bằng chứng là họ mời chúng tôi đi ăn tối với họ…

Chúng tôi từ chối thành công lời mời của họ với cái cớ là chúng tôi mệt khủng khiếp và chúng tôi sẽ đi ăn tối hai người với nhau, sung sướng vì cuối cùng cũng được phá lên cười thả phanh.

Đúng là Vincent đã bỏ lỡ vụ này… Nhưng lúc về tới nhà, trong khi chui vào chăn, tôi chẳng thể ngăn mình tự vấn bản thân rằng liệu đi với anh thì tôi có cười nhiều đến vậy không.

Tôi không biết tại sao nữa, những buổi tối mỹ mãn nhất lại là những buổi tối tôi trải qua mà không có anh bên cạnh. Dĩ nhiên chẳng phải lúc nào cũng là như thế. Mà cũng có lẽ đúng là như thế.

Tôi không biết nữa.

Justine thân mến,

Tớ thấy ghê cả người vì chuyện về cái ả Barbara thô bỉ ấy. Cậu có lý, ta sẽ đuổi ả về lại ngôi nhà ở Michigan của ả, buộc ả vào một cái ghế và nhốt ả cùng những cô gái có đôi bàn chân kinh dị, những cô gái sẽ đánh bom ả bằng cả tá mì spaghetti trộn xốt bolognese bởi ả thích nước Ý thế kia mà.

Tớ phải nói rõ là nếu tớ muốn trừng phạt những cô gái ấy thì nguyên nhân không phải vì họ có đôi bàn chân kinh di mà vì họ rất ích kỷ. Họ dám đi cả xăng đan; trong khi chúng ta, những kẻ ngây thơ khốn khổ, chúng ta phải cắn răng mà nhìn.

Thể dục ư? Không, tớ ghê tởm thứ đó. Khẩu hiệu của tớ là: “Không chịu đau; không chịu đau.” Cậu thứ lỗi chứ hẳn phải thích bạo dâm tình dục thì mới tập tành mấy cái cơ bụng cơ mông ấy!

Vả lại tớ không thích thay đổi bản thân, trừ phi điều đó cải thiện được gì đấy. Đặc biệt là tớ ghét bị toát mồ hôi, nhất là trước mặt người lạ.

Tại sao đàn ông lại không phải đổi họ lúc kết hôn ấy à? Tớ định trả lời rằng đấy là do thói trọng nam khinh nữ cổ hủ, nhưng tớ nghĩ một giáo trưởng người Do Thái hẳn sẽ cho cậu được lời giải thích mang tính tâm linh hơn. Tớ phải đi lao động khổ sai đây. Như tớ đã nói với cậu, làm việc trong một cửa hàng chẳng có gì thích thú, nhưng tớ vẫn muốn giữ sự độc lập nhất định. Điều này khiến Vincent phát điên, anh ấy bảo chẳng việc gì tớ phải mất thời gian trong khi anh ấy kiếm đủ cho hai người. Thực tế thì tớ tin rằng đó không phải điều khiến anh ấy phiền lòng, điều khiến anh ấy phiền lòng là nếu tớ làm việc trong một cửa hàng, tớ “chỉ” là nhân viên bán hàng mà thôi, vấn đề vị thế xã hội ấy mà. Rốt cuộc thì hiện tại là thế. Tớ có không ít kinh nghiệm khi làm việc với các nhà stylist, và tớ đã quyết định sẽ tranh đấu tới khi nào tớ có thể tung ra móng vuốt của mình. Tớ hy vọng những gì tớ viết về Vincent không khiến cậu nghĩ xấu về anh ấy, anh ấy động viên tớ rất nhiều và khi tớ có nhu cầu tài chính thì sự giúp đỡ của anh ấy là rất đáng quý.

Hôn cậu,

Ariane

TB: Họ của tớ có nghĩa là “Núi trắng”. Nên tớ kết luận:

a: con đường tớ đi đầy chướng ngại vật là chuyện thường tình;

b: có lẽ tớ sẽ tập trượt tuyết trở lại;

c: lẽ ra tớ không bao giờ nên ngần ngại gọi suất đúp món kem Chantilly.

– Alô? Ambre đây. Cậu biết đấy, ở phòng tiếp thị có một anh chàng cực kỳ dễ thương, Guillaume. Và anh ta đã cho tớ mấy vé mời đi nghe hòa nhạc; đi với tớ nhé, tớ cũng sẽ rủ cả Léa nữa, và các cậu sẽ cho tớ biết các cậu thấy anh ta thế nào.

Lúc đến buổi hòa nhạc, cả Léa và tôi đều nhất trí với nhau: đúng ra là Guillaume rất quyến rũ, anh ta có một tai to hơn hẳn tai còn lại, nhưng điều đó chẳng có vẻ gì khiến Ambre khó chịu. Thế nên chúng tôi bỏ qua mọi bình luận tiêu cực.

Kết nối với âm nhạc là công việc khó khăn tột bậc đối với tôi, ngay cả khi ai nấy đều phát cuồng lên với ban nhạc mà Guillaume gọi là “nhóm R.E.M của Nam Tư”. Ambre tận dụng điều này để kêu tôi là một kẻ tâm hồn cứng ngắc, còn tôi thì đành nhượng bộ trước cơn phấn khích của cô, càng nên nhượng bộ hơn bởi thường thì cô chỉ nghe mỗi opéra mà thôi.

Chúng tôi sẽ đi ăn tối với Guillaume và hai người bạn của anh ta, rồi chúng tôi quyết định sẽ kết thúc buổi tối tại một quán bar. Guillaume leo lên ô tô của tôi và lại ngồi cạnh Léa. Có một lúc nào đó, trong khi tranh luận, anh ta để tay mình lên cánh tay cô, giữ nguyên thế một lúc rồi rút tay lại và tiếp tục trò chuyện.

Dĩ nhiên chuyện đó không thoát khỏi ánh mắt Ambre, cô nhảy xổ vào Léa ngay khi chúng tôi xuống xe.

– Anh ta đặt tay lên cánh tay cậu, thật đáng ngại, tớ cảm thấy anh ta có cảm tình với cậu.

– Không phải thế đâu, chỉ là hành động thân mật bạn bè thôi mà, cậu đừng nói linh tinh.

– Thân mật bạn bè cái con khỉ, các cậu chỉ vừa quen nhau đấy chứ! Anh ta bắt đầu bằng việc sờ soạng cánh tay cậu và ai mà biết được chuyện sẽ kết thúc thế nào.

– Bỏ đi, điều đó chẳng có nghĩa lý gì cả!

Chúng tôi ngồi quanh một chiếc bàn, Léa xoay xở để không ngồi cạnh Guillaume. Nhạc mở rất to, chúng tôi chỉ có thể trò chuyện được với người ngồi kế bên, thế nên Ambre đã chiếm đoạt được anh ta, nhất là bằng cách phát huy chiếc áo khoét ngực sâu hoắm.

Tôi đưa hai cô bạn về nhà, có vẻ như Ambre càng lúc càng trở nên nghi ngờ. Chỉ cần Léa và Guillaume trò chuyện với nhau một chút thôi Ambre đã khăng khăng nghĩ là Léa tìm cách quyến rũ Guillaume. Đúng là đã tới lúc giữa họ nên diễn ra chuyện gì đấy vì Ambre rõ ràng đang trở nên cuồng ám.

Thứ Bảy sau đó, cô tổ chức một buổi lễ (vốn chỉ là cái cớ để mời Guillaume), Léa với tôi hy vọng anh ta sẽ quyết tâm nhảy xổ vào cô nàng. Tối thứ Sáu, Léa gọi cho Ambre, người rốt cuộc cũng suy nghĩ tích cực trở lại.

– Mọi chuyện ổn cả, tớ sẽ ngủ trưa trước khi đi. Tớ khỏe như vâm, thừa năng lượng cho tối mai ấy. Cậu biết gì không? Cậu có lý, mọi chuyện sẽ suôn sẻ.

An tâm, Léa bỏ đi tắm. Cô đang ngập trong nước thì điện thoại đổ chuông và máy trả lời tự động vang lên.

– Chào, Guillaume đây. Tôi đang dự hội thảo ở Nice… Tôi đang ở bên bờ biển, sắp đi ăn tối và… Tôi muốn nói với em rằng tôi nghĩ đến em. Hẹn mai nhé.

Sững sờ. Hóa đá. Ambre có lý.

Cô ngâm mình trong bồn tắm lâu hết mức có thể, và khi da cô nhăn nhúm hết cả lại không thể ở thêm một phút nào nữa trong bồn nước vốn đã trở nên lạnh buốt một cách bí hiểm thì cô mới bước ra và gọi cho tôi.

Chúng tôi nhanh chóng đi đến quyết định: phải nói mọi chuyện với Ambre. Léa gọi lại.

Tiếng “ Alô” của Ambre đầy vẻ ngái ngủ.

– Tớ đánh thức cậu à?

– Ừ, thật chẳng tử tế gì cả, tớ đang mơ đến Guillaume.

Cứu với.

– Tớ chỉ muốn nói với cậu điều này… Anh ta vừa gọi cho tớ.

– Hả???

Và thế là Ambre hoàn toàn tỉnh giấc.

– Ừ thì tớ đang tắm thì anh ta để lại tin nhắn; tốt nhất là cậu nên tự nghe. Đây này.

Bật tin nhắn.

– Khốn kiếp, tớ biết mà, tớ cảm thấy mà, tớ đã nói ngay với cậu từ đầu mà.

– Tớ rất tiếc, thật đấy.

– Cậu định làm gì?

– Sao cơ? Suy cho cùng thì chẳng làm gì cả, bọn tớ không…

– Tớ ngán lắm rồi, lúc nào cũng thế! Hắn làm tớ phát điên, tất cả bọn họ làm tớ phát điên! Rốt cuộc tớ vẫn luôn cô đơn! Đã ba năm rồi, tớ sẽ cưới một con mèo; tớ sẽ ngồi lỳ ở nhà và sẽ chẳng còn ai làm tớ phát điên được nữa!

– Nhưng cậu làm sao vậy? Dù sao chuyện cũng đâu nghiêm trọng đến thế, cậu mới quen anh ta có mười lăm ngày, cậu sẽ quên anh ta nhanh thôi…

– Không phải thế đâu.

– Thế thì là gì nào?

– Cô em họ Victoire của tớ đang có bầu.

– Thế thì sao?

– Victoire! Cậu không biết à? Nó kém tớ chín tuổi, tớ trông nom nó từ hồi nó còn bé xíu. Tớ làm chứng trong đám cưới của nó, cách đây hai năm. Nó đã từng mong mỏi có con và giờ thì ngon rồi, thành công rồi, và cậu biết nó nói gì với tớ không? “Chị có thể làm vú em cho đứa bé nếu chị muốn.” Con ngốc đó! Nó nói vậy không phải vì ác ý nhưng dù sao thì tớ sẽ phải chịu những sự sỉ nhục tương tự đến bao giờ nữa đây?

Léa tranh luận cho có, bởi dù sao thì cô cũng chẳng còn gì để nói và đây mới là lý do quan trọng.

Trước khi gác máy, cô đề nghị không đến bữa tiệc của Ambre.

– Không được, nếu cậu không tới, anh ta sẽ hiểu, hẳn anh ta đã tự vấn bản thân rồi, xem như là tớ đã cưa cẩm anh ta. Vả lại tớ cũng muốn cậu tới! Được rồi, tớ sẽ đảm bảo. Sẽ giống như Scarlett, lúc cô ấy đến nhà Mélanie sau khi bị bắt quả tang đang ôm hôn Ashley[2] ấy.

[2] Các nhân vật trong tác phẩm Cuốn theo chiều gió.

Được đó.

Léa và tôi tự hỏi hồi lâu về sự so sánh này, và sau một loạt giả thuyết, chúng tôi đành kết luận: Ambre sẽ biết cách đóng kịch.

Tối đó, Vincent và tôi ghé qua đón Léa, người đang chẳng được thoải mái cho lắm. Về phần mình, Ambre chưa bao giờ lại ít giống Scarlett đến thế. Mỗi lần Guillaume đến gần Léa, mặt mũi Ambre lại tái nhợt đi.

Một người anh họ của Ambre ghé sát vào Léa, anh ta đã say mèm, nhưng Léa chịu đựng hòng làm Guillaume nản chí và trấn an Ambre.

– … Tôi xây dựng các chương trình cho phép doanh nghiệp tối ưu hóa kết quả của họ.

– … Thật tuyệt!

Nửa tiếng sau, tôi thấy họ ôm hôn nhau… Rồi Léa nhanh chóng bỏ rơi anh ta và đến gặp tôi.

– Người hắn nồng nặc mùi rượu. Thật kinh tởm! Cái gì cũng có giới hạn hết, kể cả tinh thần hy sinh của tớ.

Tôi giải thích vài lời với Vincent, anh đã nghe thấy những gì Léa nói và mặt anh nghệt ra; dù sao anh cũng thấy chán và muốn đi về.

Tôi báo với Léa là chúng tôi về và đề nghị đưa cô về cùng.

– Quá tốt! cô thở phào trả lời.

Chúng tôi ra ôm hôn Ambre, không thể tin được là từ mười lăm phút nay cô rất vui vẻ.

Thậm chí cô còn tìm cách giữ Léa lại và thì thầm với Léa rằng “Tớ không biết anh họ tớ lại khiến cậu thích thú” khiến Léa rùng mình vì ghê tởm. Chúng tôi vội kéo theo Léa, người đang sắp nổ tung tới nơi. Với lại khi cô giận dữ, khuôn mặt cô dường như mọc thêm những đốm tàn nhang mới, hẳn chúng xuất hiện để minh chứng cho trạng thái sôi sùng sục của cô.

– Thật điên rồ, cái quái gì mà mô hình Scarlett lại suôn sẻ từ lúc tớ ôm hôn thằng cha anh họ say khướt của cô nàng chứ…, Léa nói với tôi lúc trèo lên xe.

Cô liếc mắt nhìn vào kính chiếu hậu.

– Hắn khiến đầu tóc tớ rối bù, tớ mà giống Scarlet[3] ấy hả, giống Pollux[4] thì có!”

[3] Nhân vật nữ xinh đẹp, cá tính và lập dị trong Cuốn theo chiều gió.

[4] Chú chó lông dài trong bộ phim hoạt hình Bộ bờm kỳ diệu.

Khi về tới nhà, tôi tẩy trang mà không thèm soi gương trong khi Vincent bình phẩm về sự ấu trĩ của mấy cô bạn gái của tôi.

Và tất cả những gì tôi nghĩ ra để trả lời anh ấy là tôi yêu quý họ.

Ariane thân mến,

Tớ đang ngồi, đang dùng một ngón tay để gõ mail cho cậu, tớ đang ăn ngũ cốc và uống rượu sake, nên không viết hoa cũng không sao nhé. (Nếu ngày nào đó cậu muốn thấy tớ quay đơ trên đất, thì cứ việc cho tớ uống sake).

Tớ đã bật đĩa évita, tớ đang rất thoải mái và hy vọng làm cho cậu thư giãn được đôi chút.

Sắp tới tớ phải trả lời nhanh hơn mới được. Tớ không biết làm cách nào nhưng tớ luôn xoay xở để rồi lại trì hoãn mọi chuyện sang ngày hôm sau. Thế nhưng tớ làm được không ít việc đâu đấy. Dĩ nhiên là nghịch lý rồi.

Thực tế thì nếu tìm cách miêu tả bản thân thì tớ hẳn sẽ nói tớ là “điều xảy đến khi người ta không kết hôn lúc trẻ”. Tớ tin mình đã từng nói với cậu rằng gia đình tớ xuất thân từ trung đông (tớ phải cảnh báo cậu là tớ có khuynh hướng lặp đi lặp lại, nên thứ lỗi cho tớ nếu điều đó xảy ra nhé, kể từ thời điểm này và trong những năm tháng sắp tới). Người phương đông thích được thấy con gái họ kết hôn càng sớm càng tốt. Ở tuổi hai mươi, phần lớn các chị em họ của tớ đã lập gia đình. Tuổi đó thì đúng là rất trẻ, nhưng nhìn chung họ muốn rời khỏi nhà bố mẹ, và chẳng tìm được cách nào khác ngoài những lợi ích tức thời của hôn nhân: sự ân cần, những buổi chiêu đãi, một chiếc váy, một ngôi nhà mới, đồ trang sức. Tóm lại là đùng một cái họ chuyển từ vị thế trẻ con sang vị thế người lớn, mà không hề trải qua vị thế độc thân. Tớ thấy chờ đợi và trải nghiệm là chuyện rất thú vị, nhưng tớ nghĩ trải nghiệm ấy không phải lúc nào cũng khiến chúng ta thoải mái. Nó thường khiến chúng ta chán nản và vô liêm sỉ bởi nó dạy chúng ta rằng trên đời chẳng có gì diễn ra như chúng ta hy vọng hết.

Tớ ăn ngũ cốc xong rồi và giờ thì tốt hơn nhiều: những chỗ cần viết hoa mà không viết hoa làm tớ cảm thấy mình thật vô nghĩa.

Tớ cũng đã lấy thêm cho mình một cốc sake nữa.

Tớ lại đang nghĩ đến cậu bạn trai hồi cấp ba của tớ. Chúng tớ cặp với nhau một năm và hứa hẹn là sẽ không bao giờ kết hôn. Đó là một ý nghĩ xuẩn ngốc mà tớ đã chấp nhận trong khi tớ mới quen cậu ta. Cuối cùng tớ đã giữ lời và dù tim tớ tan vỡ khi cậu ta bỏ tớ, tớ vẫn làm như thể tớ thấy đó là chuyện bình thường. Cậu ta bảo tớ là đã đến lúc tớ phải có trải nghiệm của riêng mình! Và rồi đúng một năm sau cậu ta đi lấy vợ còn tớ thì chẳng bao giờ gặp lại cậu ta nữa.

Nếu bây giờ gặp cậu ta, tớ sẽ cho cậu ta một cái tát nảy lửa để trừng phạt cậu ta cái tội nguyền rủa tớ khi chúc tớ có trải nghiệm này nọ. Và tớ sẽ dựa vào vai cậu ta để khóc vì hàng đống nguyên do. Không phải bởi vì cậu ta đã không cưới tớ, mà đúng hơn là vì toàn bộ những ảo tưởng xảy đến cùng mấy cái trải nghiệm của tớ.

Chuyện nọ kia, tớ đều trải qua rồi, tớ đã thôi đếm đám bồ cũ của tớ khi con số lên tới ba mươi, và việc ấy cũng xảy ra cách đây vài năm.

Một lần, một người quen biết muốn dàn xếp cho tớ hẹn hò với một gã: sau khi hỏi vài câu, tớ nhận ra gã đó là anh trai tớ! Quả đúng là tớ đã dạo khắp lượt giai độc thân ở Manhattan rồi…

Cốc sake thứ ba.

Ờ, tớ có vẻ cay nghiệt và trầm uất quá. Nên chúng ta đổi chủ đề thôi nhỉ.

Tớ không thấy ngạc nhiên khi chồng cậu cảm thấy khác biệt so với đám bạn gái của cậu đâu. Song ít nhất thì anh ấy cũng không ngăn cậu gặp gỡ họ. Nhìn chung các ông chồng mà tớ từng quen đều không thích đám bạn gái độc thân của vợ. Họ sợ các bà vợ được dịp mở mang tầm mắt vì các bà bạn kia nhìn thấu ngôi nhà thủy tinh của mình. Chỉ là chuyện kiểm soát thôi mà: cuộc hôn nhân của họ không vững bền, nên họ phải gắng kiểm soát vợ, và đám bạn độc thân hiện diện như một mối đe dọa. Tớ còn nhớ chuyện một trong những gã bồ cũ của tớ không bao giờ muốn gặp đám bạn gái của tớ. Suốt một thời gian dài tớ tự hỏi tại sao lại thế và cuối cùng tớ cũng tìm được câu trả lời. Trước hết là vì gã không đủ kiên nhẫn học cách quen biết họ.

Tiếp đó, tớ tin rằng gã sợ một trong số họ sẽ rung tớ như rung một cây mận mà hỏi: “Cậu làm cái quái gì với một gã ngu ngốc thế này chứ???”

Trong bức thư gần đây nhất; cậu có viết cho tớ là đôi khi cậu thấy ghen tị với những người độc thân ở một số điểm. Tớ hiểu cậu, nhất là khi các cặp đôi kết hôn không còn biết đến niềm vui diệu kỳ của tương lai nữa. Sự phấn khích trứ danh của những người chưa vào tròng. Vả lại chẳng hạn, mỗi tối tớ lại có thể chọn đi chơi với một gã khác nhau. (Bất hạnh thay chuyện đó chẳng bao giờ xảy ra cả, có lẽ là trừ phim Sex and the City.) Trước khi đi chơi, tớ có thói quen chuẩn bị kỹ lưỡng và tớ tin chắc rằng chẳng có phụ nữ đã kết hôn nào mất công làm việc tương tự.

Cách đây khoảng năm năm, tớ có ăn tối với mấy cô bạn thân từ hồi đại học, “bữa tối giữa các cô gái”. Tất cả chúng tớ đều còn độc thân, trừ hai cô đã lấy được mấy gã giàu có chết tiệt. Lẽ dĩ nhiên, vừa ngồi xuống một cái mấy cô có chồng đã hỏi ngay “Thế nào?” Tóm lại, chúng tớ có mặt ở đó là để mua vui cho họ. Rất căng thẳng. Tớ nhớ đã kể cuộc phiêu lưu ái tình của mình với một gã mà tớ phải lòng một cách điên cuồng và ngu ngốc. Ariane, giá mà cậu trông thấy cái mặt họ! Tớ thề là họ nuốt lấy từng lời tớ nói, và tớ cảm thấy họ thiếu thốn tất cả những thứ đó. Và tớ chẳng hề muốn được ở vị trí của họ chút nào.

Cốc sake thứ tư.

Cậu vẫn đọc tớ đấy chứ? Dù sao thì tất cả những gì tớ đính nói đó là tớ không biết thế nào thì tốt hơn nữa, chịu đựng đau khổ một mình hay với một gã ngốc nghếch. Tất cả những gì tớ biết đó là nếu đời quy định bạn không được kết hôn trước ba mươi tuổi (hoặc ba mươi lăm, hoặc hơn), thì bạn sẽ có được cái lợi là trở nên mạnh mẽ và độc lập. Tớ ghen tị với các chị em họ của tớ nhưng không tới mức mong muốn con gái tớ sau này sống cuộc đời như họ. Tớ thích con gái tớ kết hôn ở độ tuổi từ hai mươi lăm đến hai mươi tám. (Tớ hơi xấu hổ khi phải thừa nhận điều này, nhưng tớ thậm chí còn tin rằng tớ thích con gái tớ kết hôn sớm hơn thế một chút.) Ngoài ra thì tớ đang phát phì, chính vì vậy mà tớ tập thể dục trở lại. Và giờ thì tớ đang đau hết mình mẩy đây. Tớ đã thôi không ăn kem và bánh ga tô giảm hàm lượng chất béo, vì tớ từng tăng tận ba cân khi ngốn mấy thứ ngu ngốc đó; vì vậy mà bây giờ vào bữa tối, tớ chỉ dùng đúng một bát ngũ cốc thôi. Ngũ cốc trộn với mười bốn loại khoáng chất và vitamin; và sữa nữa, dĩ nhiên là sữa tách kem.

Trên thực tế, cô gái kết hôn hồi cuối tuần vừa rồi là một trong những cô gái độc thân ở bữa tối mà tớ vừa kể với cậu. Thế nên trong những trường hợp này tớ tự nhủ rằng lần tới chắc chắn sẽ đến lượt tớ. Hoặc tớ tự nhủ “nếu chỉ còn lại một người…” Tốt lắm.

Tớ đã uống xong cốc sake thứ tư, tớ hơi ngất ngây rồi và càng lúc càng khó gõ đúng phím. Đơn giản hơn cả là để cho mấy ngón tay tớ thích buông đâu thì buông vậy.

ZjnzmvjnMsdlgkhj

Tớ hy vọng cậu có thể nắm bắt được mạch suy nghĩ lộn xộn của tớ.

Đi ngủ nào.

Hôn cậu,

Justine

TB: … tớ không biết mình muốn nói gì nữa.

TTB: à phải rồi, đùi tớ thực sự rất đau, đó là vì ả giáo viên khốn kiếp ấy, ả không chịu buông tha tớ, ả đối xử với tớ như một kẻ nhu nhược uể oải vậy, tớ thì chỉ biết há hốc miệng thôi!

TTTB: mai tớ sẽ đọc lại Jane Eyre, tớ khuyên cậu lần tới nếu có buồn rầu thì nên đọc cuốn đó, ba trang là đủ để tự nhủ là mọi chuyện vẫn còn có thể tệ hơn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN