Bạch Miên Hoa - Chương 11
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
160


Bạch Miên Hoa


Chương 11


Thời gian ấy là những ngày vinh quang nhất trong cuộc đời làm công nhân của chúng tôi. Xưởng đã đem lại vinh dự này, chúng tôi vô vàn cảm động, do vậy, chúng tôi lại lao vào làm việc để báo đáp ân tình của xưởng. Một số công nhân hợp đồng tỏ ra đố kỵ, tung ra những lời ong tiếng ve rằng quan hệ giữa ba chúng tôi không bình thường, có điều gì đó mờ ám. Công nhân chính thức như loại Búa Sắt Tử, cứ mỗi lần gặp mặt thì châm chọc giễu cợt. Phương Bích Ngọc cảnh cáo lão ta, nếu còn dám đặt điều nói xấu chúng tôi, cô ấy sẽ dùng đá nện vào chiếc đầu sắt của lão, từ đó thái độ của Búa Sắt Tử mới đàng hoàng lại một tí, gặp nhau là mắt lão cứ chớp lia lịa trông như gà đói mổ thóc, không biết trong bụng lão đang bày mưu tính kế gì. Chúng tôi bảo với nhau, lãnh đạo xưởng đúng là có mắt như mù nên mới đưa một kẻ cặn bã như thế vào hàng ngũ công nhân chính thức, phá hoại đội ngũ của giai cấp công nhân. Sau đó có tin đồn rằng, xưởng có ý định chuyển ba chúng tôi thành công nhân chính thức. Nghe được tin này, tôi phấn khởi đến độ suốt mấy đêm không hề chợp mắt, liền nói lại cho Phương Bích Ngọc nghe. Cô ấy nói gọn lỏn: Cậu đừng có mà nằm mơ!

Những ngày vinh quang của chúng tôi cũng nhanh chóng kết thúc. Tấm bảng viết bằng phấn biểu dương hành động dũng cảm anh hùng của chúng tôi cũng đã bị một trận mưa lớn làm cho nhòe nhoẹt, mơ hồ. Cái chết thê thảm của Hứa Liên Hoa đã gây ấn tượng kinh hoàng cho công nhân cuối cùng cũng trở nên mơ mơ hồ hồ.

° ° °

Lại có một lần phát lương.

Lần này trở về nhà, Phương Bích Ngọc không đi cùng với tôi nữa. Tôi hẹn, cô ấy bảo có việc, không thể về nhà. Sau này biết cô ấy và Lý Chí Cao đi ăn uống với nhau, tôi cảm thấy buồn bực và tức giận vô cùng, bởi trước đó Lý Chí Cao có hẹn rằng sau khi lĩnh lương sẽ cùng đi uống rượu với tôi. Có Phương Bích Ngọc rồi, anh ta đã vất bỏ tôi không thương tiếc. Đúng là đồ mê gái mà quên cả bạn bè!

Trong đêm tôi về nhà, bí thư Quốc Trung Lương cho người gọi tôi đến nhà hỏi thăm về tình hình của Phương Bích Ngọc. Tôi nói, cô ấy có những biểu hiện rất tốt, uy tín trong xướng rất cao. Bí thư Quốc hỏi một cách nghiêm khắc:

– Lý Chí Cao là thằng như thế nào?

– Giống tôi, khiêng sọt, khổ lắm.

– Cậu nhắn cho Bích Ngọc, bảo nó về nhà, nói tôi có việc muốn tìm nó!

Giọng bí thư Quốc sao mà lạnh lẽo!

° ° °

Bằng một giọng hết sức thông cảm, tôi nói:

– Chị Bích Ngọc! Bí thư Quốc bố chồng chị bảo chị về nhà ngay. Ông ấy có việc cần gặp chị.

Gương mặt Phương Bích Ngọc trắng bệch, đứng sững sờ bên giếng nước, tay vẫn ôm thùng đựng nước. Một hồi lâu, cô ấy mới thở hắt ra, hỏi:

– Ông ấy còn nói gì thêm nữa không?

Tôi do dự giây lát, cuối cùng quyết định nói hết những gì mà mình đã nghe:

– Lão ta còn hỏi chuyện về anh Lý Chí Cao!

– Cậu nói thế nào?

– Tôi nói, anh ta giống hệt như tôi, khiêng sọt, vất vả vô cùng.

Mắt Phương Bích Ngọc đầy nước, nói:

– Mã Thành Công, cậu là người rất tốt. Những lời nói ấy cậu cứ giữ kín mãi mãi trong lòng nhé!

Nước mắt Phương Bích Ngọc đã nhiều, nước mắt tôi lại càng nhiều hơn. Tôi nói:

– Chị Bích Ngọc! Chị cứ yên tâm đi. Chuyện của chị và anh Lý, tôi biết hết. Nhưng hai người rất tốt đối với tôi, tôi lúc nào cũng ủng hộ hai người.

– Thực ra chẳng có chuyện gì là ghê gớm cả, chuyện ghê gớm nhất chẳng qua cũng chỉ là cái chết – Phương Bích Ngọc nói.

– Chị Bích Ngọc à, đừng bao giờ nghĩ chuyện bậy bạ. Trời không tuyệt đường người, nếu có chuyện gì không hay, hai người dắt nhau bỏ trốn là xong chứ gì. – Tôi nói.

– Kỳ thực là giữa tôi và anh ta chẳng có chuyện gì hết, – Phương Bích Ngọc thở dài nói.

Thời gian ấy là những ngày vinh quang nhất trong cuộc đời làm công nhân của chúng tôi. Xưởng đã đem lại vinh dự này, chúng tôi vô vàn cảm động, do vậy, chúng tôi lại lao vào làm việc để báo đáp ân tình của xưởng. Một số công nhân hợp đồng tỏ ra đố kỵ, tung ra những lời ong tiếng ve rằng quan hệ giữa ba chúng tôi không bình thường, có điều gì đó mờ ám. Công nhân chính thức như loại Búa Sắt Tử, cứ mỗi lần gặp mặt thì châm chọc giễu cợt. Phương Bích Ngọc cảnh cáo lão ta, nếu còn dám đặt điều nói xấu chúng tôi, cô ấy sẽ dùng đá nện vào chiếc đầu sắt của lão, từ đó thái độ của Búa Sắt Tử mới đàng hoàng lại một tí, gặp nhau là mắt lão cứ chớp lia lịa trông như gà đói mổ thóc, không biết trong bụng lão đang bày mưu tính kế gì. Chúng tôi bảo với nhau, lãnh đạo xưởng đúng là có mắt như mù nên mới đưa một kẻ cặn bã như thế vào hàng ngũ công nhân chính thức, phá hoại đội ngũ của giai cấp công nhân. Sau đó có tin đồn rằng, xưởng có ý định chuyển ba chúng tôi thành công nhân chính thức. Nghe được tin này, tôi phấn khởi đến độ suốt mấy đêm không hề chợp mắt, liền nói lại cho Phương Bích Ngọc nghe. Cô ấy nói gọn lỏn: Cậu đừng có mà nằm mơ!

Những ngày vinh quang của chúng tôi cũng nhanh chóng kết thúc. Tấm bảng viết bằng phấn biểu dương hành động dũng cảm anh hùng của chúng tôi cũng đã bị một trận mưa lớn làm cho nhòe nhoẹt, mơ hồ. Cái chết thê thảm của Hứa Liên Hoa đã gây ấn tượng kinh hoàng cho công nhân cuối cùng cũng trở nên mơ mơ hồ hồ.

° ° °

Lại có một lần phát lương.

Lần này trở về nhà, Phương Bích Ngọc không đi cùng với tôi nữa. Tôi hẹn, cô ấy bảo có việc, không thể về nhà. Sau này biết cô ấy và Lý Chí Cao đi ăn uống với nhau, tôi cảm thấy buồn bực và tức giận vô cùng, bởi trước đó Lý Chí Cao có hẹn rằng sau khi lĩnh lương sẽ cùng đi uống rượu với tôi. Có Phương Bích Ngọc rồi, anh ta đã vất bỏ tôi không thương tiếc. Đúng là đồ mê gái mà quên cả bạn bè!

Trong đêm tôi về nhà, bí thư Quốc Trung Lương cho người gọi tôi đến nhà hỏi thăm về tình hình của Phương Bích Ngọc. Tôi nói, cô ấy có những biểu hiện rất tốt, uy tín trong xướng rất cao. Bí thư Quốc hỏi một cách nghiêm khắc:

– Lý Chí Cao là thằng như thế nào?

– Giống tôi, khiêng sọt, khổ lắm.

– Cậu nhắn cho Bích Ngọc, bảo nó về nhà, nói tôi có việc muốn tìm nó!

Giọng bí thư Quốc sao mà lạnh lẽo!

° ° °

Bằng một giọng hết sức thông cảm, tôi nói:

– Chị Bích Ngọc! Bí thư Quốc bố chồng chị bảo chị về nhà ngay. Ông ấy có việc cần gặp chị.

Gương mặt Phương Bích Ngọc trắng bệch, đứng sững sờ bên giếng nước, tay vẫn ôm thùng đựng nước. Một hồi lâu, cô ấy mới thở hắt ra, hỏi:

– Ông ấy còn nói gì thêm nữa không?

Tôi do dự giây lát, cuối cùng quyết định nói hết những gì mà mình đã nghe:

– Lão ta còn hỏi chuyện về anh Lý Chí Cao!

– Cậu nói thế nào?

– Tôi nói, anh ta giống hệt như tôi, khiêng sọt, vất vả vô cùng.

Mắt Phương Bích Ngọc đầy nước, nói:

– Mã Thành Công, cậu là người rất tốt. Những lời nói ấy cậu cứ giữ kín mãi mãi trong lòng nhé!

Nước mắt Phương Bích Ngọc đã nhiều, nước mắt tôi lại càng nhiều hơn. Tôi nói:

– Chị Bích Ngọc! Chị cứ yên tâm đi. Chuyện của chị và anh Lý, tôi biết hết. Nhưng hai người rất tốt đối với tôi, tôi lúc nào cũng ủng hộ hai người.

– Thực ra chẳng có chuyện gì là ghê gớm cả, chuyện ghê gớm nhất chẳng qua cũng chỉ là cái chết – Phương Bích Ngọc nói.

– Chị Bích Ngọc à, đừng bao giờ nghĩ chuyện bậy bạ. Trời không tuyệt đường người, nếu có chuyện gì không hay, hai người dắt nhau bỏ trốn là xong chứ gì. – Tôi nói.

– Kỳ thực là giữa tôi và anh ta chẳng có chuyện gì hết, – Phương Bích Ngọc thở dài nói.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN