Bạch Nguyệt Quang Bị Ghét Bỏ - Chương 12
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
57


Bạch Nguyệt Quang Bị Ghét Bỏ


Chương 12


Ánh sáng quán bar mờ ảo, ngọn đèn trang trí ở góc mập mờ nhưng vẫn có thể chiếu rọi mọi người. Khi Đới Nguyên tát người thì đôi mắt hổ phách của hắn vẫn trong vắt như cũ, vẻ mặt không một chút biến hóa, giống như người đánh người khác đến hộc máu không phải là hắn.

Hoắc Hữu Thanh bị một màn này làm giật mình, vô ý phát ra một tiếng thở nhẹ, ngay cả Hoắc Hữu Thanh có lẽ cũng không nghe rõ âm thanh nhỏ này vì nhạc nền ồn ào ở quán bar.

Y không trốn vào chỗ tối, tiếp tục quan sát tình hình trước mắt, thì nhìn thấy người Đới Nguyên đánh người lúc trước trả lại một cước cho hắn. Dường như trọng tâm của Đới Nguyên không vững hoặc như bị ăn đau không chịu nổi, hắn lăn từ trên cầu thang xuống.

Người đá là người bên cạnh người bị đánh, ta đạp Đới Nguyên xuống cầu thang, sau đó đuổi theo rồi đạp thêm một cước vào hông hắn. Đá xong, ta như nhận ra có người quanh đó, liếc mắt nhìn qua: “Người nào?”

Hoắc Hữu Thanh không động đậy, Đới Nguyên bị đá một cước kia co người lên. Hắn cũng nhìn thấy Hoắc Hữu Thanh, mắt trợn to, vì đau mà liên tục run rẩy, trông rất đáng thương.

Hoắc Hữu Thanh từ từ mở miệng: “Tôi nên hỏi các anh mới đúng. Tại sao các người lại đánh người như vậy?”

“Việc này có quan hệ gì tới mày? Không sợ chết thì mày cứ ở đây mà đợi.” Tên đánh người lạnh lùng uy hiếp.

Hoắc Hữu Thanh trầm mặc một lát, sau đó y nhấc chân đi ra ngoài.

Lúc y đi ngang qua người Đới Nguyên, y hơi cúi lệch đầu, phát hiện đối phương đang mong chờ nhìn mình. Ngón tay nhợt nhạt dính đầy bụi giống như muốn bắt lấy ống quần y, nhưng lại sợ gây phiền toái cho y hoặc là có nguyên nhân khác nên ngón tay không bắt lấy.

Hoắc Hữu Thanh thu hồi ánh mắt, y không chớp mắt rồi đi ra ngoài. Sau khi rời khỏi đó, y đi đến quầy rượu tìm nhân viên, nói sơ qua tình huống mình vừa thấy. Y thấy nhân viên đi theo hướng mình chỉ, Hoắc Hữu Thanh rời khỏi quán bar.

Ngoài quán bar không dễ bắt xe, thời gian chờ xe trong đầu Hoắc Hữu Thanh hiện lên cảnh tượng lúc trước.

Y không cứu Đới Nguyên ngay tại chỗ vì mấy nguyên nhân. Một là, tuy Đới Nguyên có quan hệ với y, nhưng trên thực tế hai người không khác gì hai người xa lạ. Hai là, một mình y không thể cứu được Đới Nguyên, nên để bảo an của quán bar tới thì tốt hơn. Ba là, y có cảm giác kỳ lạ, y cảm thấy rất không nhất quán với một màn trước đó.

Tuy ngữ khí của tên đá Đới Nguyên hung ác, nhưng giống như đang sợ.

Tên đó đang sợ cái gì?

Hoắc Hữu Thanh không biết, hơn nữa y cũng không biết quan hệ giữa những người đó với Đới Nguyên là như thế nào.

Lúc này, có nhân viên mặc đồng phục của quán bar đi ra, người đó đảo mắt một vòng, chợt dừng lại trên người Hoắc Hữu Thanh đang chờ xe.

“Tiên sinh.” Nhân viên chạy đến trước mặt Hoắc Hữu Thanh: “May mà anh chưa đi. Bạn của anh hôn mê bất tỉnh, anh có muốn đưa hắn đi bệnh viện không?”

Cậu ta hình như phát hiện Hoắc Hữu Thanh có hơi mơ màng, “a” một tiếng, sau đó giải thích: “Chính là người vừa rồi ngài nói với tôi đang đánh nhau ấy. Chúng tôi đi xem thì chỉ còn một người ở đó. Chúng tôi muốn đưa vị tiên sinh kia đi bệnh viện nhưng hắn nói đặc điểm của ngài, nói ngài là bạn của hắn, sau đó thì hôn mê bất tỉnh.”

Hoắc Hữu Thanh hiểu ý nhân viên, cậu ta vội vàng ra ngoài tìm mình, có lẽ là muốn bớt đi chút việc. Dù sao thì đưa người đến bệnh viện, nói không chừng còn phải chịu thêm một khoản tiền thuốc men.

“Chờ chút, tôi gọi điện thoại.” Hoắc Hữu Thanh cười cười với nhân viên, sau đó y quay sang một bên, bấm gọi điện thoại.

Điện thoại đến lần thứ ba mới có người nhận.

Giọng điệu của người nhận điện thoại rõ ràng là không tốt: “Cậu có chuyện gì?”

“Đới Nguyên hôn mê.” Hoắc Hữu Thanh đi thẳng vào vấn đề, tiền thể báo địa điểm với đối phương.

Người ở đầu dây bên kia lập tức nổi giận: “Cậu lại làm cái gì?”

“Không làm gì. Cũng không tính là thấy việc nghĩa hăng hái làm. Bác sĩ Cừu, tốt nhất là cậu nhanh đến đây đi.” Nói xong, Hoắc Hữu Thanh cúp điện thoại, y quay đầu cười với nhân viên, giọng điệu ôn hòa: “Tôi đã gọi người qua đây, cậu ấy là bác sĩ, cậu ấy nhất định sẽ chăm sóc tốt cho người kia… Tiên sinh nhất xỉu, trước khi bác sĩ đến, cậu có thể giúp tôi chăm sóc tốt cho vị tiên sinh kia không?”

Nhân viên nhìn nụ cười trên mặt Hoắc Hữu Thanh, vừa rồi cậu ta còn lộ vẻ lo lắng nhưng không hiểu sao bây giờ lại đỏ lên, cậu ta ngây ngốc gật đầu. Chờ đến khi y lên xe rời đi, cậu ta mới nhận ra mình đã làm hỏng việc.

Vừa rồi quản lý đã nói rõ với cậu ta, dù thế nào cũng phải giữ được vị khách kia ở lại.

Trở lại nhà anh họ, Hoắc Hữu Thanh chào hỏi anh họ rồi đi tắm. Tắm rửa xong đi ra, điện thoại đặt trên bàn không ngừng rung.

Là Cừu Vấn Phỉ gọi điện và gửi tin nhắn, lặp lại vấn đề y đã làm gì với Đới Nguyên.

Hoắc Hữu Thanh mặt không đổi sắc, xóa những tin nhắn phiền phức đó, y nhắn tin cho đồng nghiệp nói mình không thoải mái nên về nhà trước, bảo bọn họ cứ chơi đi.

Gửi xong, y tắt máy đi ngủ.

Nhưng y không ngờ, nửa đêm sẽ có người chạy tới đạp cửa nhà anh họ của y.

Anh họ và y đều bị đánh thức, anh họ buồn ngủ lơ mơ đi ra mở cửa thì bị người ta đẩy đụng vào cửa, Cung Lang cả người đầy tức giận đi vào.

Cung Lang còn dẫn theo người.

Trong đầu Hoắc Hữu Thanh còn sót lại ba phần buồn ngủ cũng lập tức tỉnh táo lại. Y nhận ra gì đó, xoay người muốn quay về phòng báo cảnh sát, đáng tiếc y mới đi đến trước cửa phòng thì bị Cung Lang chặn lại.

Hoắc Hữu Thanh bị cậu cưỡng ép mang đến bệnh viện.

Ánh trăng chiếu vào phòng bệnh mang lại cảm giác man mát, thanh niên trắng như tuyết lẳng lặng nằm trên chiếu giường. Cung Lang đẩy Hoắc Hữu Thanh vào phòng bệnh, lạnh lùng nói: “Lúc nào Tiểu Nguyên tỉnh dậy thì cậu mới được rời khỏi. Điều kiện tiên quyết là cậu không được làm chuyện tổn thương Tiểu Nguyên.”

Cung Lang cũng định ở lại phòng bệnh, nhưng trên đường nhận được cuộc điện thoại gọi cậu ra ngoài. Cậu để lại bảo vệ của mình trông coi Đới Nguyên, cũng có thể nói là giám sát Hoắc Hữu Thanh.

Hoắc Hữu Thanh bị kéo ra khỏi nhà, y đang mặc đồ ngủ, trên chân còn đi dép trong nhà. Tâm trạng của y cực kỳ tệ ngồi trên ghế sô pha. Di động không mang, y nhàm chán liếc mắt nhìn người trên giường.

Chẳng biết tại sao nhưng y cảm thấy cảnh tượng trước mắt nhìn rất quen, như là y đã từng trải qua.

– Hết chương 12-

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN