Bạch Nguyệt Quang Bị Ghét Bỏ - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
48


Bạch Nguyệt Quang Bị Ghét Bỏ


Chương 17


Bị điện thoại của khách sạn đánh thức, Hoắc Hữu Thanh không kịp phản ứng lại, chờ điện thoại dứt, y xoa nhẹ đầu tóc của mình thì mới phát hiện mình trở lại năm 18 tuổi.

Y loạng choạng đứng dậy đi rửa mặt, đi đến phòng khách thì nhìn thấy giấy ghi chú mà Cung Lang để lại cho y.

Cung Lang nói mình có chuyện gấp cần xử lý nên phải đi trước, nhưng cậu đã sắp xếp tài xế ở ngoài cửa khách sạn đưa y đến trường.

Hoắc Hữu Thanh để giấy ghi chú xuống, ăn xong bữa sáng ở khách sạn thì ngồi lên xe đến trường. Lúc đến trường còn sớm nên y về ký túc xá để lấy sách, không gọi người lấy giúp.

Vừa mới bỏ sách vào trong balo, quay đầu lại thì thấy Cừu Vấn Phỉ không một tiếng động đứng ở sau lưng y.

“Cậu có việc gì sao?” Hoắc Hữu Thanh lùi một bước.

Cừu Vấn Phỉ liế.m m.ôi dưới, loáng thoáng như có tiếng nuốt nước bọt, ánh mắt kỳ quái của cậu ta đảo quanh người Hoắc Hữu Thanh, sắc mặt cũng kỳ lạ, ấp a ấp úng nói: “Cậu….. Tối qua cậu có ổn không?”

Một câu hỏi kỳ lạ vượt quá giới hạn.

Hoắc Hữu Thanh áp chế sự không thoải mái trong lòng, chỉ nói qua loa: “Tàm tạm, cậu còn có chuyện gì sao?”

Cừu Vấn Phỉ im lặng, Hoắc Hữu Thanh thấy thế thì muốn rời đi, y cảm thấy trạng thái hiện giờ của Cừu Vấn Phỉ hơi kỳ lạ, y không muốn ở cùng với đối phương. Hiện tại trong phòng ký túc xá chỉ có hai người bọn họ, các bạn cùng phòng khác đều đi ăn sáng cả rồi.

Không đợi y bước đi, Cừu Vấn Phỉ đột nhiên sải một bước dài cản y lại: “Ngày hôm qua… Tôi…”

Cừu Vấn Phỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú của Hoắc Hữu Thanh trong ánh ban mai, muốn nói hết mọi chuyện hôm qua cậu ta đã làm cho đối phương, muốn nhắc Hoắc Hữu Thanh gần đây phải chú ý an toàn.

Đúng lúc này, điện thoại của Hoắc Hữu Thanh vang lên.

Mắt Cừu Vấn Phỉ rất tinh, liếc mắt một cái liền thấy người gọi tới là Cung Lang. Những lời này giống như hòn sỏi ném xuống biển, chìm xuống trong nháy mắt. Hoắc Hữu Thanh không vội nhận điện thoại mà hỏi Cừu Vấn Phỉ: “Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”

Im lặng khoảng 15 giây, Cừu Vấn Phỉ mở miệng, không còn lắp bắp nữa: “Tôi chỉ muốn hỏi là hôm qua cậu ngủ có ngon không thôi, hôm qua ký túc xá nóng lắm, còn nhiều muỗi nữa, mọi người đều không ngủ yên.” Cậu ta tránh đường: “Không còn sớm nữa, cậu nhanh đến lớp đi, tôi cũng đi đây.”

Hoắc Hữu Thanh càng cảm thấy Cừu Vấn Phỉ kỳ lạ hơn, không khỏi nhìn vào mắt đối phương lâu hơn. Nhưng Cừu Vấn Phỉ đối diện với ánh mắt của y cũng không có phản ứng gì, thế nên y cũng dời mắt, chỉ là khiến Cừu Vấn Phỉ nhất thời kinh sợ.

Cung Lang gọi tới hỏi Hoắc Hữu Thanh đến trường có an toàn không, còn nói hôm nay cậu không có cách nào đưa cơm cho y, nhưng cậu đã đặt cơm của một nhà hàng mà Hoắc Hữu Thanh yêu thích.

“Mấy ngày nay đừng tùy tiện nhận tin nhắn lạ, cũng không được để ý tới người lạ, đồ ăn càng không được ăn, chờ tớ về.” Có vẻ Cung Lang vô cùng bận rộn, vội vàng dặn dò Hoắc Hữu Thanh vài câu rồi cúp điện thoại.

Cung Lang thật sự có chuyện gấp phải xử lý, từ lúc đọc được lá thư kia cậu không có cách nào ngủ yên được, đành phải kìm nén mà lái xe hơn mười mấy km suốt đêm. Sau đó, cậu nhấn chuông cửa hơn nửa giờ, đánh thức bạn học trung học còn đang nằm trong ổ chăn dậy: “Dậy đi, giúp tao điều tra một người.”

Bạn học trung học đầu như ổ gà, gắt ngủ nói: “Đại ca, bây giờ mới bốn giờ sáng thôi, ba giờ sáng tao mới ngủ đó!”

Cung Lang đẩy bạn học trung học đang chặn cửa, bước vào phòng: “Tao mặc kệ mấy giờ, mày nhất định phải tra giúp tao một người.”

“Ai?”

“Đới Diệc Tân.”

Lúc Cung Lang nói ra cái tên này gần như là nghiến răng nghiến lợi. Cậu từng điều tra Đới Diệc Tân một lần, nhưng không tra được gì. Đêm qua lại nhìn thấy lá thư kia, người tên Đới Diệc Tân này đã hoàn toàn chọc giận cậu.

Cậu mặc kệ con chuột cống kia khó bắt thế nào cũng nhất định phải bắt được, để đối phương biết không phải ai hắn cũng thèm muốn được.

Bạn học trung học nghe ra ngữ khí của Cung Lang không ổn, tức giận trên mặt liền biến mất, tới phòng ngủ lấy điện thoại: “Được rồi, tao tra giúp mày, Cung Tử mày không phải sốt ruột, ngồi một lát đi.”

Bạn học trung học biết rõ Cung Lang mà nhờ mình giúp, thì có lẽ là người này rất khó tìm. Nhưng đối với cậu ta thì chẳng khó gì, quan hệ của cậu ta rất rộng, muốn điều tra một người chỉ là vấn đề thời gian, cho nên cậu ta không nghĩ sẽ thất bại, nhất là khi Cung Lang nói đã nhận được lá thư thứ hai ở khách sạn.

Lần theo người phục vụ đưa thư là có thể tìm người.

Thế mà lại không tra được.

Chính cậu ta cũng không dám tin kết quả này, phục vụ khách sạn thẳng thừng phủ nhận việc mình đưa thư, bọn họ điều tra lịch trình hằng ngày trong 6 tháng gần đây của người phục vụ và các mối quan hệ, đều cho thấy người phục vụ này chưa từng tiếp xúc với người tên là Đới Diệc Tân.

Camera của khách sạn cũng không phát hiện người phục vụ này có biểu hiện gì lạ, cơm là nhà bếp đưa tới, camera ở phòng bếp cũng không ghi lại có người nào nhét thư lên xe chuyển đồ ăn.

Còn bắt đầu tra từ cái tên Đới Diệc Tân thì cũng không có ai phù hợp với yêu cầu của bọn họ. Thậm chí chữ viết trên giấy cũng điều tra, đáng tiếc là không có kết quả bọn họ muốn.

“Mày chắc người tên Đới Diệc Tân là đàn ông?” Bạn học trung học nghĩ có thể bọn họ đã nghĩ sai: “Hay là phụ nữ?”

“Không đâu.” Cung Lang phủ nhận rất nhanh.

Bạn học trung học nói: “Mày cũng chưa từng nhìn thấy Đới Diệc Tân, làm sao khẳng định đối phương không phải phụ nữ, tao thấy cái tên này rất nữ tính. Tao cũng thấy lạ, từ nhỏ đến lớn có không ít người viết thư tình cho Hữu Hữu, nam nữ đều như ong bướm, chưa thấy ai khiến mày nghiêm túc như vậy? Lần này có chết cũng phải bắt được người này à?”

Cung Lang cười lạnh: “Đó là do mày không đọc được thứ hắn viết.”

“Trong thư viết cái gì?”

Chuyện đã tạm quên lại bị hỏi đến, Cung Lang bất giác lại nhớ đến hai lá thư mình đã đọc, biểu tình trên mặt càng hung ác, cậu không tự chủ được đập ly rượu đỏ trong tay xuống đất. Bạn học trung học sợ hết hồn, sau khi hoàn hồn mới vỗ ngực mình: “Tốt nhất là mày nên sửa lại cái tính này của mày đi. Tao sợ Hữu Hữu không chịu nổi mày đâu.”

Cung Lang hừ một tiếng như trả lời, cậu không định nói với bạn học trung học biết con chuột hôi hám đó đã dùng dâm ngôn uế ngữ ra sao để nói về người của cậu, chỉ giục bạn học trung học bằng mọi cách cũng phải tìm ra Đới Diệc Tân.

“Đúng rồi, tao nhớ lần trước mày còn hỏi một người.” Bạn học trung học nói một cái tên khác: “Đới Nguyên.”

Cung Lang nhíu mày.

Bạn học trung học sờ cằm, tặc lưỡi nói: “Mày nói xem có kỳ lạ không, đều điều tra không ra, đều cùng họ Đới, hai người này có liên quan đến nhau không?”

Cung Lang nhíu chặt lông mày, cậu nhìn bạn học trung học: “Mày cho rằng là một người?”

“Tao không dám chắc, chỉ cảm thấy quá trùng hợp, mày tra không ra, tao cũng tra không ra, có lẽ không có mấy người như vậy. Đương nhiên có thể là tao nghĩ nhiều, còn một khả năng nữa, Đới Nguyên là người Hữu Hữu mơ thấy, cho nên không tra ra được, mà Đới Diệc Tân cũng hoàn toàn không tồn tại, bởi vì là tên giả.”

Lời nói của bạn học trung học khiến Cung Lang trầm mặc, vài phút sau, cậu bước tới chỗ phi tiêu, cầm lấy một cái màu đỏ trong đó, ngắm bia ngắm trên tường ——

Trúng hồng tâm.

“Tao đây nhất định phải tìm được hắn, mày tiếp tục tra giúp tao đi, tao phải tới trường một chuyến.” Cung Lang xoay người rời đi, cậu vừa đi khỏi nhà bạn học trung học vừa cầm điện thoại thông báo cho dì giúp việc nấu cơm.

Một tiếng sau, cậu cầm theo đồ ăn đi tới trường, thành công đến phòng học của Hoắc Hữu Thanh trước khi hết tiết.

Nhưng cậu không ngờ lại thấy Cừu Vấn Phỉ đi theo Hoắc Hữu Thanh ra ngoài.

Cung Lang lập tức xụ mặt xuống, cậu như một con sư tử bị xâm phạm lãnh địa nhìn Cừu Vấn Phỉ, phát hiện đối phương lại không tránh ánh mắt của cậu, trong lòng càng cười lạnh. Nhưng vì Hoắc Hữu Thanh còn ở đây nên cậu không thể nổi cáu: “Hữu Hữu, đi ăn cơm với tớ đi.”

Cậu giơ hộp đồ ăn lên: “Là dì Minh làm, đều là món cậu thích ăn.”

Cố ý lược bớt chữ “tớ”, tự coi mình và Hoắc Hữu Thanh rất thân thiết.

Hoắc Hữu Thanh dừng bước, cẩn thận nhìn Cung Lang mấy lần sau đó mới gật đầu. Y nói với bạn cùng phòng một tiếng rồi rời đi cùng Cung Lang.

Lúc ăn cơm Cung Lang như vô tình hỏi: “Họ Cừu trong ký túc xá của các cậu chẳng phải không cùng chuyên ngành với cậu sao, sao lại đi học cùng nhau?”

“Cậu ta tới học ké.” Hoắc Hữu Thanh thật sự cảm thấy Cừu Vấn Phỉ có chút kỳ lạ, mấy ngày nay chỉ cần cậu ta không có lớp thì đều tới học ké lớp bọn họ, theo lý thì Cừu Vấn Phỉ học khoa lâm sàng hẳn là lịch học rất dày, không biết tại sao cậu ta lại tới học ké lớp bọn họ.

Nhưng mà mỗi lần Cừu Vấn Phỉ học ké đều đi với bạn cùng phòng khác, cho nên cũng chẳng liên quan gì tới y, y cũng không hỏi Cừu Vấn Phỉ tại sao lại làm như vậy.

Bạn cùng phòng kia cùng chuyên ngành với Hoắc Hữu Thanh, quan hệ không tệ lắm, bình thường hay ngồi cùng nhau.

Cung Lang nghe thấy câu trả lời thì không vui, đang suy nghĩ xem mình nên “dạy dỗ” Cừu Vấn Phỉ như nào mới khiến đối phương tỉnh ra, nhìn thấy Hoắc Hữu Thanh buông đũa.

“Sao lại ăn ít vậy? Sao không ăn nhiều chút?” Cậu nói.

Hoắc Hữu Thanh lắc đầu, y chờ Cung Lang cũng dừng đũa rồi nói: “Tớ có chuyện muốn nói.”

“Chuyện gì mà nghiêm túc dữ vậy?” Cung Lang nhạy bén phát hiện vẻ mặt của Hoắc Hữu Thanh không thích hợp, cậu muốn dùng nụ cười để làm dịu bầu không khí: “Có phải muốn hỏi tớ mấy ngày nay đi đâu đúng không?”

“Không phải, là chuyện khác. Cung Lang, nếu sau này cậu có người mình thích, tớ làm tổn thương người ấy thì cậu sẽ hận tớ? Sẽ đánh tớ sao?”

Người cậu thích?

Người cậu thích không phải ở trước mặt đây à?

Cung Lang muốn nói trắng ra, nhưng bây giờ rõ ràng không phải là thời điểm thích hợp để tỏ tình, cậu chưa chuẩn bị gì cả, cũng sợ doạ đến Hoắc Hữu Thanh, chỉ có thể bật cười nói: “Sao cậu lại nghĩ như vậy, lần trước tớ đã nói rồi, tớ vĩnh viễn không có khả năng hận cậu, đánh cậu. Còn người tớ thích…” Cậu không nói rõ, chỉ nói: “Cậu là người quan trọng nhất với tớ.”

Hoắc Hữu Thanh cúi đầu, người trước mặt y không biết chín năm sau bản thân mình sẽ vì Đới Nguyên mà xông vào nhà anh họ y giữa đêm, động thủ với anh họ, không nghe bất kỳ lời giải thích nào, kéo y đến bệnh viện với bộ dạng một khi Đới Nguyên có mệnh hệ gì thì sẽ chôn y cùng Đới Nguyên.

Y biết chuyện chín năm sau là do mình sai trước, nhưng chuyện Đới Nguyên ngất xỉu ở quán bar, y đã giải thích rất rõ ràng với Cừu Vấn Phỉ. Với khả năng của Cung Lang, hẳn là cậu có thể biết được sự thật từ nhân viên quán bar, hoặc trực tiếp xem video giám sát.

Nhưng Cung Lang không hề.

Cừu Vấn Phỉ thì thôi, dù gì đối phương cũng chỉ là bạn cùng phòng.

Còn Cung Lang ——

“Tớ không muốn làm bạn bè với cậu.” Hoắc Hữu Thanh nói.

Không làm bạn bè, Cung Lang sẽ không giới thiệu Đới Nguyên cho mình lúc 22 tuổi, cho dù y có quên ký ức ở thời không 27 tuổi thì cũng sẽ không tiếp xúc với Đới Nguyên.

Trong tương lai Đới Nguyên sẽ không bị y làm tổn thương, Cung Lang cũng sẽ không hận y như vậy.

Như vậy đối với ai cũng đều tốt đẹp.

Vẻ mặt của Cung Lang thay đổi trong nháy mắt, nhưng vẫn gượng cười nói: “Có phải cậu lại mơ thấy cái gì kỳ lạ hay không? Hay ai đó đã nói gì với cậu? Hữu Hữu, chúng ta vẫn luôn là bạn tốt nhất mà? Nhiều năm như vậy, tớ vẫn ở bên cạnh cậu, từ ngày đầu tiên quen biết cậu, tớ đã nhận định cậu là người quan trọng nhất của đời mình, cậu đừng đối xử với tớ như vậy.”

Nói đến cậu cuối, thanh âm có chút run rẩy.

Thật sự thì trong lòng Hoắc Hữu Thanh cũng không thoải mái gì, thấy Cung Lang như vậy, y liền rót một cốc nước cho Cung Lang uống để bình tĩnh một chút, nhưng cốc nước vừa được đẩy tới gần tay Cung Lang đã bị đối phương gạt đi.

“Choang ——”

Thuỷ tinh vỡ đầy đất, nước cũng hắt lên nửa người Cung Lang.

Thậm chí tay cậu cũng bị thuỷ tinh cứa phải.

Hoắc Hữu Thanh sửng sốt, muốn lấy băng cá nhân trong túi ra dán lên cho Cung Lang, nhưng nửa chừng thì Cung Lang đứng dậy nghiêng người nắm lấy tay y.

Cung Lang tưởng rằng Hoắc Hữu Thanh sợ dáng vẻ này của mình, muốn xách túi bỏ đi nên cậu không khỏi dùng sức nắm chặt tay y.

“Vừa rồi coi như tớ chưa nghe thấy gì đi, cậu không được nhắc lại. Hữu Hữu, cậu đừng làm tớ giận.” Cậu hít sâu một hơi, gượng cười: “Nghe lời.”

Máu từ miệng vết thương chảy ra nhiễm lên cổ tay trắng tuyết của Hoắc Hữu Thanh, vừa ẩm ướt vừa đỏ đến chói mắt.

– Hết chương 17-

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN