“Hữu Hữu.”
Cánh tay bị kéo lại.
Y khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn người đang kéo mình. Cung Lang tỏ vẻ áy náy và lấy lòng: “Tớ đưa cậu về nhé? Ngồi máy bay lâu chắc cậu mệt lắm.”
Lời đã ra khỏi miệng nhưng không có ai đáp lại.
Cung Lang dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Đêm hôm đó là do tớ quá bốc đồng. Hữu Hữu, tớ hứa với cậu, tớ sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì khiến cậu tổn thương nữa.”
Lúc cậu nói vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mắt Hoắc Hữu Thanh. Cậu muốn nhìn thấy những cảm xúc quen thuộc trong đôi mắt phượng ấy.
Cậu biết Hữu Hữu của mình luôn mềm lòng, chỉ cần cậu từ từ xuống nước thì y sẽ cảm thấy chuyện đêm đó sẽ không có gì quá đáng.
Chỉ là trong lúc nhất thời, cậu để lộ dục vọ.ng bị đè nén của mình và vô tình làm đối phương sợ hãi. Suy cho cùng thì ai bảo cậu thích Hoắc Hữu Thanh chứ? Với lại, y được mọi người xung quanh chiều chuộng từ nhỏ, mỗi khi có chuyện, những người xung quanh luôn hạ mình và không làm quá lên.
Đúng lúc Cung Lang mong được nhìn thấy những cảm xúc quen thuộc, thì chàng trai đứng trước mặt vội rút tay về. Cậu nhận ra ý đồ của Hoắc Hữu Thanh và không khỏi càng nắm chặt hơn cánh tay trong tay mình.
Nhưng động tác này lại khiến cho cái nhíu mày của người trước mặt càng thêm chặt.
“Tuy rằng ở đây không phải chỗ thích hợp để nói chuyện, nhưng tôi cũng không muốn đổi chỗ khác để nói chuyện với cậu. Cung Lang, sau này cậu không cần xin lỗi tôi, cũng không cần hứa với tôi cái gì… Bởi vì, chúng ta không còn là bạn nữa.” Hoắc Hữu Thanh nói ra những lời này rõ ràng đến nỗi Cung Lang thậm chí không thể giả vờ như mình không nghe rõ.
Hoắc Hữu Thanh liếc nhìn cánh tay vẫn đang bị nắm lấy: “Xin cậu hãy buông tay ra.”
Đôi môi Cung Lang khẽ run lên, ánh mắt chuyển từ sững sờ và tổn thương thành cứng đầu: “Tớ sẽ không buông tay!” Câu nói kế tiếp của cậu rất nhỏ, thay vì nói cho Hoắc Hữu Thanh nghe thì giống như là nói với chính mình: “Tớ không thể buông tay!”
Cậu nhìn chằm chằm Hoắc Hữu Thanh: “Tớ chỉ làm sai một chuyện, hãy cho tớ thêm một cơ hội nữa. Hữu Hữu, tớ… chúng ta là bạn thân mà, phải không? Tha lỗi cho tớ một lần này thôi.”
Cung Lang tự cho rằng thái độ của mình đã đủ hạ thấp, có ai giống cậu được như vậy? Sau khi hôn người mình thích, cậu đã liên tục xin lỗi trong mười ngày liền. Lúc đối phương về nước, cậu đã đến sân bay sớm hơn hai tiếng.
Nhưng người mà cậu thích lại nở một nụ cười khó hiểu, như thể đang chế giễu cậu: “Thôi được rồi, tôi sẽ cho cậu một cơ hội, nếu ngay bây giờ cậu quỳ xuống ở chỗ này.”
Một câu nói khiến cho sắc mặt của Cung Lang thay đổi, nhưng cậu vẫn cố hết sức pha trò để giữ thể diện: “Hữu Hữu muốn tớ cầu hôn sao?”
“Không phải, cậu quỳ hai gối xuống và nhận sai với tôi.” Hoắc Hữu Thanh lại rút tay về, lần này y đã thành công. Y nhìn Cung Lang vài giây rồi lại mỉm cười và trực tiếp bước đi.
Y bước mấy bước ra ngoài thì đã trông thấy anh họ tới đón. Rõ ràng là anh họ đã đợi ở đây từ rất lâu rồi, khi nhìn thấy ánh mắt của Hoắc Hữu Thanh, anh giấu đầu hở đuôi mà quay mặt đi. Chờ y đi tới cạnh mình thì anh mới mỉm cười: “Hữu Hữu, em về rồi.”
“Dạ.”
Anh họ thấy Hoắc Hữu Thanh không muốn ở lại sân bay thêm nữa, hai người liền sóng vai đi bộ một đoạn. Cuối cùng anh cũng kìm lòng không đặng mà hỏi: “Em và Cung Lang xảy ra chuyện gì vậy?”
“Anh đến được một lúc rồi nhỉ?” Hoắc Hữu Thanh không đáp mà hỏi ngược lại.
Anh họ chột dạ “hả” một tiếng rồi nói tiếp: “Cậu ấy nhờ anh. Cậu ấy nói rằng mình đã làm cho em tức giận và muốn xin lỗi em nên anh… nên anh tạo cho cậu ấy một cơ hội.”
Hoắc Hữu Thanh nhớ ở thời không 18 tuổi, từ trước đến nay anh họ của mình luôn có ấn tượng tốt về Cung Lang. Y nhìn lại dáng vẻ ngây thơ và ngọt ngào của người anh họ trước mặt.
Cậu mợ luôn tôn trọng y và anh họ, cho phép họ muốn làm gì thì làm. Cho nên, mặc dù anh họ đã tốt nghiệp cách đây vài năm, nhưng anh ấy vẫn chưa học hỏi được gì từ ba của mình. Bởi vậy mà sau khi cậu mợ qua đời, anh ấy đã rất khó khăn để duy trì công ty và vào thời điểm đó, y cũng chẳng giúp được gì cho anh.
Bây giờ y đã có ký ức, y không chỉ muốn cứu sinh mệnh của cậu mợ, mà còn muốn giúp anh họ trưởng thành sớm một chút, nhưng cách tiếp cận của y sẽ không như bình thường.
“Cậu ấy hôn em, còn cắn em.” Hoắc Hữu Thanh chỉ vào cổ mình: “Cậu ấy để lại rất nhiều dấu vết ở đây.”
Anh họ giật mình, lúc định thần lại, anh xổ ra một câu t.hô tục rồi xoay người và xắn tay áo lên, mang theo cơn giận dữ đi về phía Cung Lang. Hoắc Hữu Thanh vội vàng ngăn lại: “Anh họ, anh định làm gì?”
“Anh phải đánh chết cái thằng chó đó!” Anh họ giận đến hồ đồ. Hoắc Hữu Thanh kéo anh mấy lần, suýt chút nữa thì không kéo lại được. Y nói với giọng điệu bình tĩnh, lấy mình ra để cản anh họ: “Anh họ! Em biết anh thương em, muốn trả thù cho em. Nhưng, bây giờ anh đánh cậu ấy, rồi để mình phải vào tù sao? Hơn nữa, em rất ghét những người chỉ biết giải quyết mọi việc bằng bạo lực.”
Chỉ mấy câu đã cản được bước chân của anh họ, nhưng cơn tức giận vẫn không thể nguôi ngoai. Thậm chí, bởi vì không thể trút ra được nên anh càng tức giận hơn.
“Chúng ta về trước đi.” Hoắc Hữu Thanh kéo anh họ mình, từng bước đi về phía trước.
Trước khi lên xe, y ngoảnh lại nhìn hành khách lần lượt ra khỏi sân bay, nhưng Cung Lang – người vẫn luôn điên cuồng gọi điện và nhắn tin cho y nay lại không đuổi theo mình. Kết quả này nằm trong dự đoán của y.
Đối xử với Cung Lang như vậy ở thời không hiện tại có thể không công bằng, nhưng công bằng của y thì sao? Không ai cho y cả.
Y đã từng giải thích với Cung Lang, với Cừu Vấn Phỉ và những người khác rằng y không làm những điều đó và cũng không làm tổn thương Đới Diệc Tân, nhưng không ai tin y.
Nghĩ đến đây, Hoắc Hữu Thanh mới thôi không nhìn nữa.
Ở trên xe, anh họ vội hỏi: “Em vì chuyện này mà đột nhiên đến chỗ của ba mẹ anh sao?”
Hoắc Hữu Thanh không phủ nhận.
Anh họ đập mạnh lên vô lăng: “Sao em không nói với anh sớm hơn? Anh mà biết, anh mà biết… thì hôm nay thằng súc sinh đó đừng nghĩ đến chuyện xuất hiện trước mặt em.”
“Anh họ.” Hoắc Hữu Thanh gọi: “Đánh người không giải quyết được vấn đề, nhà Cung Lang còn tốt hơn chúng ta.”
Anh họ cau mày: “Thì sao? Cậu ta bắt nạt em trước thì còn dám làm gì nữa?”
“Thứ nhất, đánh người không giải quyết được vấn đề. Thứ hai, anh họ, nếu có ai đó bắt nạt cậu mợ và em, anh sẽ bảo vệ mọi người bằng cách nào khác ngoài việc đánh nhau không?”
“Anh…” Anh họ cứng họng. Anh cứ tưởng rằng, nếu có người bắt nạt Hoắc Hữu Thanh mà anh không giải quyết được, thì anh có thể nói cho ba mình biết, nhưng nếu có người dám bắt nạt ba anh thì anh sẽ làm gì?
Hoắc Hữu Thanh nhìn chằm chằm con đường phía trước và lẩm bẩm nói: “Cho nên, anh phải trở nên mạnh mẽ hơn thì mới có khả năng bảo vệ được những người mà anh quan tâm.”
*
Sau khi về nước, Hoắc Hữu Thanh trở lại trường học. Dù sao y cũng đã nghỉ học hơn mười ngày, lúc về trường thì thế nào cũng phải chạm mặt Cừu Vấn Phỉ.
Trong trí nhớ của y, Cừu Vấn Phỉ luôn là một người rất kỳ lạ. Có đôi khi y nhận ra đối phương quá mức thân thiết và cũng nhận ra ánh mắt của đối phương đang nhìn y quá lâu.
Nhưng y không hiểu được Cừu Vấn Phỉ. Thậm chí là sau này, đối phương trở thành tay sai của Đới Diệc Tân và thái độ cũng đột nhiên thay đổi.
“Hữu Thanh, cậu về rồi!”
Lúc y trở về ký túc xá thì không khéo Cừu Vấn Phỉ cũng ở đó, còn chỉ có duy nhất một mình cậu ta. Hoắc Hữu Thanh liếc nhìn đối phương một cách lạnh lùng rồi đi về phía giường của mình. Y đã quyết định nộp đơn xin đổi ký túc xá.
Sau khi cất vali xong, giọng nói của Cừu Vấn Phỉ lại vang lên.
“Đoạn thời gian trước, tôi không thể liên lạc được với cậu. Cậu khỏe không?”
Hoắc Hữu Thanh đứng quay lưng lại với Cừu Vấn Phỉ, y chỉ “ừ” một tiếng lấy lệ. Thái độ thờ ơ của y không làm người ta chùn bước, trái lại Cừu Vấn Phỉ còn đi tới bên cạnh y. Nhưng Cừu Vấn Phỉ có chừng mực hơn Cung Lang, cậu ta không đứng quá gần Hoắc Hữu Thanh.
Đầu tiên, cậu ta quan sát một lượt khuôn mặt của Hoắc Hữu Thanh, như muốn xác xác định tâm trạng của y lúc này. Sau đó, cậu ta siết chặt điện thoại trong tay mình rồi mới lên tiếng: “Tôi có một chuyện rất quan trọng muốn nói với cậu. Lúc trước, tôi nhận được một tin nhắn trên diễn đàn trường, người đó muốn dùng tiền để mua thông tin của cậu.”
Cừu Vấn Phỉ cứ tưởng sẽ làm Hoắc Hữu Thanh sợ, hoặc là sửng sốt gì đó, nào ngờ động tác trên tay của Hoắc Hữu Thanh chỉ dừng lại một lúc, chứ không có phản ứng nào khác.
Trong lòng của cậu ta bất ngờ. Cậu ta cảm thấy rằng một cậu ấm chưa bao giờ chịu khổ như Hoắc Hữu Thanh hoàn toàn không hề nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề: “Tôi vốn là người của người theo đuổi cậu kia. Cũng giống như… những người khác trong trường, tôi muốn biết sở thích của cậu vân vân, nhưng người đó không phải vậy. Cái lần chúng ta vào khách sạn, không biết hắn chụp được ảnh chúng ta bằng cách nào. Hữu Thanh, tôi nghĩ cậu đang bị bi.ến thái theo dõi.”
Lúc này, Hoắc Hữu Thanh cuối cùng cũng nhìn thẳng vào cậu ta.
“Chứ không phải cậu đã giao dịch với tên biế.n thái trong miệng cậu à?”
Thái độ của Cừu Vấn Phỉ hơi thay đổi. Cậu ta không dám thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận. Cậu ta nhìn Hoắc Hữu Thanh như không hiểu gì. So với thái độ gần như nín nhịn của Cừu Vấn Phỉ thì Hoắc Hữu Thanh lại bình tĩnh đến mức không thể bình tĩnh hơn: “Tôi không có tâm trạng quan tâm đến giao dịch gì trước đây của các người, nhưng sau này xin cậu đừng làm như vậy nữa.”
Cừu Vấn Phỉ bối rối gật đầu. Nhìn vẻ mặt của Hoắc Hữu Thanh, cậu ta muốn biện minh cho mình: “Tôi không làm gì với hắn cả. Chỉ có lần ký túc xá bị cúp điện, cậu và Cung Lang ra ngoài. Lúc ấy, tôi đã đến khách sạn của người đó.”
Xâu chuỗi các sự việc trong những lời nói này lại.
Thảo nào, khi ấy y lại nhận được một lá thư từ Đới Diệc Tân ở khách sạn.
Có lẽ Đới Diệc Tân không chỉ mua tin tức từ Cừu Vấn Phỉ, mà còn từ những người khác. Hoắc Hữu Thanh không khỏi nghi ngờ, vốn dĩ y đã yêu Đới Diệc Tân ngay từ cái nhìn đầu tiên, mà cho dù không phải yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, thì đến khi y đến nước M để nghỉ đông vào năm 18 tuổi, y cũng đã yêu hắn.
Nhưng bây giờ có vẻ như không phải.
Đới Diệc Tân rõ ràng đang ở nước ngoài, nhưng y phát hiện, có lẽ hắn đã ở trong nước một thời gian dài và tìm mọi cách để gửi thư cho y, kiểm soát mọi động thái của y từ những người khác.
Rốt cuộc, Đới Diệc Tân quen y từ khi nào?
Không bao lâu thì câu hỏi này đã có đáp án, bởi vì vài ngày sau khi y về nước, Đới Diệc Tân đã gửi đến một tin nhắn rằng hắn sẽ đến gặp y. Bây giờ, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng lên máy bay.
Hoắc Hữu Thanh nhận được tin nhắn này thì gọi lại ngay lập tức, âm báo từ điện thoại cho thấy chủ nhân của nó đã tắt máy.
Ý đồ khi Đới Diệc Tân làm vậy đã quá rõ ràng, bởi vì hắn sợ Hoắc Hữu Thanh từ chối hắn đến nên cứ tiền trảm hậu tấu. Hắn rất giỏi tận dụng sơ hở trong lời nói. Hoắc Hữu Thanh nói hắn đến thì phải báo trước, Đới Diệc Tân cũng đã gửi tin nhắn cho y trước khi lên máy bay.
Không gọi được nên Hoắc Hữu Thanh cũng không thèm quan tâm nữa, mãi đến tận đêm, điện thoại của y mới nhận được tin nhắn thứ hai từ Đới Diệc Tân.
[Đới Diệc Tân: Hữu Hữu, tôi đang ở bên ngoài trường học của em. Tôi có thể đến gặp em được không?]
Chỉ gửi một tin này, không gửi thêm cái khác.
Hoắc Hữu Thanh đợi ở trong ký túc xá một giờ rồi mới đứng dậy đi ra ngoài. Lúc y rời ký túc xá, một người bạn cùng phòng phát hiện và hỏi: “Tối rồi còn đi đâu thế?”
“Đi dạo dưới sân.”
Cừu Vấn Phỉ ngẩng đầu lên khỏi bàn, kể từ hôm đó, Hoắc Hữu Thanh luôn phớt lờ cậu ta. Cậu ta cũng biết đơn xin đổi ký túc xá vẫn chưa được duyệt.
Hoắc Hữu Thanh đến cổng trường học, nhìn xung quanh thì thấy bóng dáng của Đới Diệc Tân dưới một cây long não cao lớn. Đới Diệc Tân cũng nhìn thấy y, hắn tiến lên vài bước rồi do dự dừng lại.
Thấy vậy, Hoắc Hữu Thanh chỉ đơn giản là đi về phía Đới Diệc Tân. Không có ai ở cổng trường, khoảng đất hắn đang đứng cũng không có đèn đường, tầm nhìn tối tăm, cho dù đứng ở đây cũng không gây chú ý cho những người xung quanh.
“Sao đột nhiên lại tới đây?” Hoắc Hữu Thanh để ý thấy Đới Diệc Tân cũng mang theo một cái vali.
Đới Diệc Tân nhìn chằm chằm Hoắc Hữu Thanh không chớp mắt, cho đến khi ai đó cau mày thì hắn mới nhỏ giọng nói: “Tôi nhớ em.”
Hoắc Hữu Thanh nhất thời không nói nên lời: “Tôi về nước mới được mấy ngày.”
“91 giờ 45 phút.” Đới Diệc Tân thình lình nói.
Hoắc Hữu Thanh im lặng hơn mười giây, lấy điện thoại di động ra nhìn: “Không còn sớm nữa, tôi dẫn anh đến khách sạn nhận phòng trước.”
Vì lời nói của Cừu Vấn Phỉ nên y đã cố tình đưa Đới Diệc Tân đến khách sạn mà mình đã ở vào đêm trước khi y đi nước M. Đới Diệc Tân làm như lần đầu tiên đến đây, bước từng bước theo sau Hoắc Hữu Thanh.
Khi họ vào trong phòng, Đới Diệc Tân nóng lòng muốn ôm Hoắc Hữu Thanh, nhưng bị y đã có chuẩn bị đẩy ra.
Hoắc Hữu Thanh nhìn hắn bằng ánh mắt thăm dò: “Tôi không muốn ôm.”
Đôi mắt của Đới Diệc Tân tối lại nhưng khi nghe thấy Hoắc Hữu Thanh có chuyện muốn hỏi mình, liền vội vàng gật đầu.
“Anh có liên quan gì đến Cừu Vấn Phỉ không?” Hoắc Hữu Thanh hiển nhiên là phát hiện ra sự do dự của Đới Diệc Tân khi y hỏi. Y nói thêm: “Anh biết không, tôi không thích anh nói dối.”
Vì câu này mà Đới Diệc Tân lại ậm ừ.
Tuy y biết là Đới Diệc Tân, nhưng khi sự thật ở ngay trước mắt làm y không khỏi cảm thấy chán ghét. Hoắc Hữu Thanh nhìn Đới Diệc Tân với vẻ chán ghét trong chốc lát, y không để ý, nhưng Đới Diệc Tân lại để ý.
Lông mi của Đới Diệc Tân rất dài và dày, nó đang khẽ run lên giống như cánh bướm đang dập dờn, luôn có một vẻ đẹp mong manh. Hắn đón nhận ánh mắt chán ghét của Hoắc Hữu Thanh, không hề nhúc nhích.
Khoảng hai phút sau, Hoắc Hữu Thanh thay đổi nét mặt. Đới Diệc Tân liền móc lấy ngón tay của y. Ngón tay này khiến Đới Diệc Tân tiếp cận y gần như ngay lập tức. Hắn định ôm lấy Hoắc Hữu Thanh như thể mình hoàn toàn không kiểm soát được bản thân.
Lần này, Hoắc Hữu Thanh không từ chối, y để đối phương ôm mình: “Sau này, đừng làm loại chuyện này nữa, tôi không thích cảm giác bị theo dõi.”
Thanh niên ôm y dường như đang miễn cưỡng.
Y không để ý và nói tiếp: “Theo đuổi người khác không phải như thế này. Hành vi của anh sẽ chỉ khiến tôi cảm thấy sợ hãi. Anh hãy nghĩ nếu là anh, nếu tôi thích anh, muốn theo đuổi anh và tìm cách mua chuộc bạn cùng phòng của anh, theo dõi mọi hành động của anh, thì anh có vui vẻ gì không?”
“Tôi rất vui.” Cái trán của Đới Diệc Tân đột nhiên dán tới, sống mũi của Hoắc Hữu Thanh không tránh khỏi bị sống mũi của đối phương chạm vào. Y còn chưa kịp đẩy mặt người nọ ra thì đã nghe thấy Đới Diệc Tân lặp lại câu nói vừa rồi với đôi mắt sáng ngời: “Tôi rất vui.”
Hoắc Hữu Thanh: “…”
Sao y có thể quên rằng Đới Diệc Tân là một kẻ điên được chứ.
Hoắc Hữu Thanh có chút bực bội: “Nếu người đó không phải là tôi mà là người khác.” Y chợt nghĩ đến Cung Lang và Cừu Vấn Phỉ, sau này, hai người kia rất thích Đới Diệc Tân: “Nếu là Cung Lang… Anh biết cậu ấy là người như thế nào chứ. Đừng nói dối tôi. Nếu cậu ấy muốn theo đuổi anh, theo dõi anh, anh có còn vui vẻ được nữa không?”
Y cảm thấy mình không cần phải đợi câu trả lời của Đới Diệc Tân, bởi vì y đã hiểu thông qua nét mặt của hắn. Đôi mắt Đới Diệc Tân lóe lên sát ý. Thấy vậy, y vươn tay vỗ nhẹ vào mặt Đới Diệc Tân: “Vậy anh đã hiểu tâm trạng của tôi bây giờ chưa?”
Sát ý chuyển sang tủi thân: “Tôi muốn biết nhiều hơn về em.”
Hoắc Hữu Thanh miễn cưỡng có được chút không gian cá nhân từ cái ôm thân mật của hắn: “Muốn biết thì có rất nhiều cách. Có một cách là từ chính bản thân tôi, anh có thể hỏi trực tiếp thay vì mua tin tức của tôi từ người khác. Đới Diệc Tân, nếu anh thích tôi, anh nên theo đuổi tôi theo cách tôi thích chứ?”
Giọng điệu như dẫn dắt từng bước.
Một lúc lâu sau, Đới Diệc Tân mới thở dài một hơi. Hoắc Hữu Thanh nghe vậy liền nói: “Hãy dừng tất cả những tai mắt của anh đi. Nếu để tôi phát hiện ra anh còn muốn theo dõi tôi, tôi sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa.”
Song, Đới Diệc Tân dường như sợ hãi trước lời ép buộc và dụ dỗ đó, đột nhiên, hắn ôm chặt Hoắc Hữu Thanh hơn. Hoắc Hữu Thanh bị ôm đến nhấc chân lên khỏi mặt đất, lúc này y mới giãy dụa: “Đới Diệc Tân, tôi vừa mới ở bên anh mà anh lại muốn phát điên rồi sao?”
Đới Diệc Tân không quan tâm. Hắn bế Hoắc Hữu Thanh lên giường, sau đó làm một hành động ngay lập tức khiến hai má của Hoắc Hữu Thanh đỏ bừng—
Hắn vùi mặt vào bụng của Hoắc Hữu Thanh, giống như đang hít mèo, miệng mũi chôn vào làn da mềm mại.
– Hết chương 42-