Hoắc Hữu Thanh lịch sự nghe đối phương nói xong, y nhướng mi, bắt được câu nói quan trọng trong lời nói của anh ta. Trong đầu xuất hiện một đoạn ký ức mới có hơi xáo trộn giữa hai thời không. Lúc y chuyển đến chung cư này, y có dọn dẹp lại giường và nhà vệ sinh, do bận việc gấp cần ra ngoài nên y đã để chìa khóa chỗ nhân viên quản lý tài sản và nhờ họ giúp.
Cùng ngày sau khi xong việc, hình như bên quản lý tài sản có gọi điện hỏi y về chuyện chìa khóa, lúc đó y nói sẽ đến lấy sau, hình như là mình quên luôn.
Thế nên tối qua có thể là y gọi điện thật, vì lơ mơ nên không nhớ chăng?
“Xin lỗi. Tôi làm phiền mọi người quá.” Hoắc Hữu Thanh lịch sự từ chối hoa quả mà nhân viên quản lý tài sản đưa, thay vào đó sẽ đặt giao hàng đến chỗ quản lý tài sản trong ba ngày liên tiếp như để cảm ơn.
*
Ở một thời không khác, cuộc sống của Hoắc Hữu Thanh đột nhiên trở nên tương đối bình lặng. “Bình lặng” có nghĩa là Cung Lang và Cừu Vấn Phỉ đều không tới tìm y, còn “tương đối” là đang nói đến Đới Diệc Tân. Việc học của Đới Diệc Tân ở nước M vẫn chưa hoàn thành, nhưng có vẻ như hắn đã xin nghỉ phép dài ngày và muốn ở trong nước lâu hơn.
Đới Diệc Tân không chỉ ở lại mà còn đến lớp cùng với Hoắc Hữu Thanh. Và chỉ trong vài ngày, hắn đã trở nên nổi tiếng ở khoa Ngoại ngữ. Khoa Ngoại ngữ có rất ít nam sinh, Đới Diệc Tân cao ráo, ngoại hình cũng rất ưa nhìn, cộng thêm hắn lại ở chung một chỗ với hotboy có tiếng gần xa của khoa Ngoại ngữ.
Có người đã cố bắt chuyện với hắn, nhưng đều bị hắn lạnh lùng từ chối. Sau hơn mười ngày, có một số người lắm mồm, ngay cả Hoắc Hữu Thanh vốn luôn không nhạy bén đối với thế giới bên ngoài cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn. Y cảm thấy hành vi của Đới Diệc Tân phiền nên đuổi người ta đi.
Một ngày sau khi đuổi hắn đi, Hoắc Hữu Thanh tình cờ gặp được bạn cùng phòng ở ký túc xá ban đầu. Lúc bạn cùng phòng nhìn thấy y, đầu tiên là vui vẻ chào hỏi, hỏi y đi đâu, sau đó tò mò hỏi y có nghe chuyện kia không.
“Có chuyện gì vậy?” Hoắc Hữu Thanh hỏi.
Bạn cùng phòng phát hiện Hoắc Hữu Thanh không biết gì, hai mắt đột nhiên sáng lên, hoàn toàn không nín nhịn được, có quỷ mới biết cậu ta đã nhịn bao lâu rồi: “Cừu Vấn Phỉ, cậu ta… nghỉ học.”
Tin tức hoàn toàn bất ngờ khiến những ai nghe cũng sửng sốt.
Mặc dù Hoắc Hữu Thanh không liên quan gì đến cuộc sống của Cừu Vấn Phỉ, nhưng trong trí nhớ của y, Cừu Vấn Phỉ chưa bao giờ nghỉ học: “Tại sao lại tạm nghỉ học?”
Hỏi đến đây, giọng nói của người bạn cùng phòng trở nên hưng phấn: “Cậu hoàn toàn không ngờ được đâu. Đã nói rồi mà, tính cách của tên nhóc đó rất quái lạ, chắc là có chuyện gì đó, nhưng lại nghĩ đến sự biế.n thái kia của cậu ta.”
Bạn cùng phòng dừng lại nhìn xung quanh, không thấy người qua lại mới mạnh dạn nói tiếp: “Sinh viên khoa y của họ có lớp giải phẫu động vật nhỏ đó nghe chưa? Nhiều chuột bạch rồi cả thỏ. Nghe nói có lần thầy giáo lên lớp kiểm tra thì phát hiện thiếu một con thỏ đã giải phẫu. Thầy ấy sợ học sinh lén lấy thỏ đó về ăn, mà mấy con thỏ đó đều là thỏ ốm, nếu ăn sẽ có chuyện, nên đi khắp nơi tìm con thỏ kia. Cậu đoán xem con thỏ đó ở đâu?”
Hoắc Hữu Thanh lờ mờ cảm thấy nội dung tiếp theo có thể không tốt lắm, nhưng khi bạn cùng phòng nói ra, y vẫn cau mày kinh tởm.
“Ở nhà vệ sinh nam! Cừu Vấn Phỉ ở cùng với con thỏ đó. Nghe đâu lúc đó cậu ta còn đang th.ủ dâm nữa đấy, đúng lúc bị bạn học bắt gặp khi đang giúp tìm kiếm con thỏ.” Bạn cùng phòng đột nhiên vỗ tay: “Sống mười năm, lần đầu tiên tôi nghe chuyện ly kỳ vậy đấy. Cùng ngày thì chuyện đó cũng truyền ra ngoài, ngày hôm sau thì Cừu Vấn Phỉ đã xin nghỉ học. Tuy nói tạm nghỉ học có hơi cường điệu, nhưng nếu là tôi thì tôi cũng thấy xấu hổ nếu còn ở lại, cả chuyên ngành lâm sàng đều đang bàn tán xôn xao mà.
“Cậu thấy có quá bi.ến thái không. Mổ bụng con thỏ, rút ra một đoạn ruột, quái hơn nữa là cậu ta còn vừa nhìn con thỏ vừa…” Bạn cùng phòng trợn mắt lắc đầu, biểu cảm bị sốc nặng.
Sắc mặt của Hoắc Hữu Thanh cũng không tốt lắm, nghe buồn nôn, nhưng nghĩ cũng là lạ. Tạm biệt bạn cùng phòng, y đi dạo một mình dưới con đường cây long não cao, ánh nắng chói chang phản chiếu những vòng sáng trên con đường.
Tại sao Cừu Vấn Phỉ phải tạm nghỉ học?
Hiệu ứng con bướm chăng?
Hay là —
Có người nhúng tay.
Hoắc Hữu Thanh dừng lại, tìm kiếm công ty của nhà Cung Lang trên mạng, có nhiều tin tức tiêu cực, bấm vào phần mềm xã hội, y đã chặn Cung Lang từ lâu rồi, nhưng y vẫn còn chung bạn bè và bạn cùng lớp với Cung Lang.
Trước đây có nhiều người không biết lý do đến khuyên nhủ.
Hoắc Hữu Thanh xem từng ảnh đại diện của những người bạn học đã đưa ra lời khuyên. Y bấm vào một cái, gửi tin nhắn: “Có thời gian gặp mặt chút không?”
Cùng lúc tin nhắn này được gửi đi, y cũng nhận được tin nhắn khác, là tin nhắn do Đới Diệc Tân gửi tới. Đới Diệc Tân đã gửi một tin từ nửa tiếng trước, nói rằng hắn đã đặt một nhà hàng và đang đợi y ở đài phun nước gần trường học.
Vốn dĩ hắn muốn đợi ở dưới tầng của tòa nhà dạy học, nhưng bị Hoắc Hữu Thanh từ chối, nên hắn đành thôi và đợi ở gần đài phun nước đã bị bỏ hoang từ lâu.
Còn Hoắc Hữu Thanh lỡ đi cùng bạn cùng phòng mà quên mất Đới Diệc Tân. Lúc đầu, y bảo Đới Diệc Tân ăn một mình, nhưng nhớ tới chuyện của Cừu Vấn Phỉ, y liền đổi hướng đáp lại Đới Diệc Tân: “Vừa nãy tôi có chút việc cần làm, anh chờ một chút nhé.”
Lúc ăn cơm, điện thoại để trên bàn sáng lên, bạn học trên app mạng xã hội trả lời tin nhắn. Hoắc Hữu Thanh cầm điện thoại lên, hẹn thời gian gặp mặt trong ba hai câu. Khi đặt điện thoại xuống lần nữa, y để ý đến ánh mắt của Đới Diệc Tân.
Đới Diệc Tân nhìn y không rời mắt, cho đến khi y nhìn sang, hắn mới thôi không nhìn nữa.
Phản ứng kỳ lạ này khiến Hoắc Hữu Thanh dừng lại. Y uống một ngụm trà. Trong phòng ăn chỉ có hai người họ, y hỏi: “Có chuyện gì muốn nói với tôi phải không?”
Đới Diệc Tân vừa nghe y nói thì đặt đũa xuống, lấy khăn ăn lau miệng rồi ngồi thẳng lưng: “Ừ.”
“Nói đi.”
“Mai có thể đi học cùng với em không?”
Đó không phải là điều mà Hoắc Hữu Thanh muốn nghe. Y nhìn chằm chằm người đối diện vài giây: “Mỗi lần anh đến đều bị thầy điểm danh.” Giọng điệu hơi cao, y dừng một chút rồi hỏi: “Anh ở trong nước lâu thế mà ba anh không giục anh về à?”
Đới Diệc Tân lắc đầu: “Có.”
Hoắc Hữu Thanh dẹt môi dưới đáp lại, thái độ trở nên lạnh lùng.
*
Vào ngày hẹn bạn cùng lớp, Hoắc Hữu Thanh đã đợi ở nhà hàng rất lâu, y gọi lại cho bạn học đó nhưng đối phương không nghe. Trái lại, y nhận được một cuộc gọi từ số lạ.
Số lạ gọi tới cuộc đầu tiên, y không nghe máy, sau đó đối phương lại gọi tiếp cuộc thứ hai.
Nhận điện thoại, giọng nói truyền vào tai y: “Bạn học của cậu sẽ không đến đâu.”
Đó là giọng của Đới Nguyên.
Hoắc Hữu Thanh lạnh lùng hơn đôi chút: “Cậu làm cái gì vậy hả?”
Đới Nguyên trả lời kiểu trống đánh xuôi, kèn thổi ngược: “Hữu Hữu. Cậu có từng thích nhân vật nào trong truyện cổ tích không? Khi còn nhỏ, tôi đọc truyện cổ tích và thích nhất là kỵ sĩ. Kỵ sĩ trải qua muôn vàn khó khăn để giết ác long và cứu công chúa. Cảm giác cực kỳ tuyệt vời.”
“Nếu cậu gọi tới chỉ để nói mấy lời này thì tôi cúp máy đây.”
Giọng điệu của Hoắc Hữu Thanh lạnh lùng, khiến người ở đầu dây bên kia nghe xong mà buồn cười: “Cậu đừng mất kiên nhẫn vậy chứ. Tôi thật sự gọi tới giúp cậu mà.” Câu nói tiếp theo của hắn trở nên nghiêm túc lại: “Anh tôi muốn cái gì đều chưa từng vụt mất. Cũng giống vậy, anh tôi muốn huỷ diệt cái gì cũng chưa bao giờ sẩy tay. Cậu muốn biết tại sao Cung Lang không đến tìm cậu không?”
Đới Nguyên không phải là người đáng tin. Hoắc Hữu Thanh suy nghĩ một chút, vẫn tiếp tục hỏi đối phương: “Tại sao?”
“Bởi vì cậu ta bị đưa vào bệnh viện, đang bận điều trị nên không có thời gian đi tìm cậu. Thật đáng sợ, ông cụ tám mươi tuổi nhà cậu ta biết cháu trai mình là người đồng tính nên đã đưa cháu trai của mình cho bệnh viện mà không hề do dự.”
Giọng nói của Đới Nguyên vừa nhẹ vừa chậm: “Cậu muốn đoán thử xem ai là người đã ra tay với Cung Lang và Cừu Vấn Phỉ không?”
Hoắc Hữu Thanh đã đoán được đó là Đới Diệc Tân, nhưng y không hoàn toàn chắc chắn. Dù sao thì Đới Diệc Tân ở thời không hai mươi bảy tuổi chưa bao giờ làm chuyện như vậy với Cung Lang và Cừu Vấn Phỉ. Nhưng nếu không phải Đới Diệc Tân, thì là Đới Nguyên chăng?
“Cậu nghĩ là anh ta?” Y hỏi.
“Không thì tôi à? Cậu chỉ chiều anh tôi, sao tôi có thể đuổi hai tên đó để tạo thế giới cho hai người chứ? Tôi đâu phải ngốc.”
Hoắc Hữu Thanh im lặng hồi lâu rồi chuyển đề tài: “Hẳn là cậu biết rất rõ chuyện mà anh mình đã trải qua.”
“Cậu muốn biết hả? Được thôi. Cậu tới nước M tìm tôi đi. Tôi có thể ngăn anh tôi một thời gian, tôi sẽ nói cho cậu biết tất cả mọi chuyện, toàn bộ mọi thứ mà anh tôi không muốn nói. Yên tâm, tôi không phải người tốt đâu, chỉ cần cậu hôn một cái thôi. Được rồi, không thèm nói với cậu nữa, nhớ phải giữ bí mật cuộc trò chuyện giữa hai chúng ta. Nghĩ kỹ rồi thì liên lạc lại với tôi.”
Đới Nguyên cúp điện thoại.
– Hết chương 49-