Được làm bằng lụa mịn, các nút ở đường viền cổ áo có hoa văn mộc lan.
Vì tay chân bị trói trong thời gian dài nên Đới Nguyên phải mất một lúc mới có thể mặc xong chiếc sườn xám vào người. Khi đội tóc giả, lông mày của hắn luôn nhăn lạ. Đến khi đội xong tóc giả lên đầu, hắn mím môi.
Đôi giày trên chân hắn đương nhiên là không hợp với bộ trang phục này. Vì vậy hắn hất văng hai chiếc giày, đi chân trần ra khỏi phòng tắm.
Hắn cứ nghĩ rằng mình sẽ nhận được ánh mắt chế nhạo hoặc những lời bình luận ác ý của Hoắc Hữu Thanh, nhưng không có gì cả. Cửa sổ trong phòng mở toang. Hoắc Hữu Thanh đang ngồi trên giường, ngón tay thon dài trắng trẻo đang kẹp thuốc lá. Y hoàn toàn không để ý tới động tĩnh trong phòng tắm, ánh mắt lạnh lùng nhìn xa xăm, thỉnh thoảng hút một hơi thuốc.
Đới Nguyên biết Hoắc Hữu Thanh không biết hút thuốc. Thế là hắn dừng lại ở phía xa nhìn cảnh tượng này. Đến khi nghe Hoắc Hữu Thanh bị sặc khói thuốc, hắn mới đi tới.
Động tác đi tới của hắn khiến Hoắc Hữu Thanh chú ý, nhưng cũng không mấy để tâm. Hoắc Hữu Thanh nhướng mày liếc hắn một cái, sau đó dời mắt.
Từ nhỏ Đới Nguyên chưa từng bị người ta xem nhẹ. Hắn vừa giận vừa cười, cố ý bắt chước con gái, đánh hông đi đến cạnh Hoắc Hữu Thanh. Hắn ngồi xuống bên giường. Mà chưa kịp ngồi đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Hoắc Hữu Thanh: “Đừng ngồi cạnh tôi.”
Đới Nguyên ngập ngừng. Hắn liếc tấm thảm dưới chân rồi ngồi xuống đó. Lúc ngồi, hắn còn đưa tay vu.ốt ve phần vải ở eo, hông và mông như sợ bị nhăn nhúm.
Cứ như vậy, hắn ngồi bên chân Hoắc Hữu Thanh.
Hoắc Hữu Thanh vẫn đang hút thuốc. Đầu thuốc vẫn đỏ lửa. Đới Nguyên ngẩng mặt lên: “Không biết hút thì sao còn hút?”
“Không ai sinh ra đã biết hút thuốc.”
Thật ra Đới Nguyên không ngờ Hoắc Hữu Thanh sẽ trả lời câu hỏi của mình. Bây giờ nghe đối phương nói chuyện, hắn vô thức thẳng lưng, đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm Hoắc Hữu Thanh, hai tay vặn xoắn.
Ánh mắt hắn lóe lên. Hắn hỏi: “Tại sao không nhìn tôi?”
Hắn chỉ định hỏi dò nhưng Hoắc Hữu Thanh cũng nhìn thật.
Hoắc Hữu Thanh nghiêm túc nhìn mặt Đới Nguyên mấy lần. Dù khuôn mặt có đẹp đến mấy thì cũng là đàn ông. Không trang điểm, các đường nét trên khuôn mặt luôn lộ rõ sự rắn rỏi của một người đàn ông, cộng thêm khung xương kia nữa thì chính là một loại vẻ đẹp chẳng ra gì cả.
Nhìn gương mặt này, y không khỏi nhớ tới một người khác. Đới Diệc Tân cũng từng mặc đồ nữ trước mặt y, chính xác là váy cưới. Khi đó y bị Đới Diệc Tân dọa sợ.
Hoắc Hữu Thanh thất thần nhớ lại. Lúc hoàn hồn, điếu thuốc trên tay đã bị Đới Nguyên cướp mất. Kỹ thuật hút thuốc của Đới Nguyên rõ ràng là thành thục hơn nhiều. Hắn hút điếu thuốc mà Hoắc Hữu Thanh đã ngậm, có một chút tùy ý trong làn khói, mà ánh mắt của hắn liếc qua Hoắc Hữu Thanh tràn đầy khiêu khích và dụ hoặc.
Hoắc Hữu Thanh nhíu mày. Đôi mắt của Đới Nguyên nhanh chóng trở nên vẩn đục. Đới Nguyên không phải người mù, cũng không phải kẻ ngu, trong lòng như nghẹn lại nhưng nụ cười vẫn hết sức rạng rỡ. Cho dù không trang điểm cũng khiến khuôn mặt càng thêm xinh đẹp.
Hắn cẩn thận đến gần Hoắc Hữu Thanh, chạm nhẹ người mình vào chân đối phương. Lúc chỉ còn cách hai ba centimet, Hoắc Hữu Thanh rụt chân trái vào tránh đi, cảm xúc trong mắt lại trở nên lạnh lùng.
Đới Nguyên không nhụt chí. Một tay hắn cầm điếu thuốc, một tay chống người lên giường, để cằm tựa lên mu bàn tay.
Hắn chưa mở miệng nhưng giọng điệu của Hoắc Hữu Thanh đã chán ghét nói: “Cậu đi đi.”
Đới Nguyên đưa tay ra trước mặt Hoắc Hữu Thanh. Trên cổ tay có một vết hằn thật sâu: “Tôi đau này. Đuổi tôi đi như vậy có phải là quá đáng lắm không?”
Hoắc Hữu Thanh không nói gì.
Đới Nguyên cũng im lặng hơn mười giây, sau đó hắn bạo gan thổi khói thuốc vào người Hoắc Hữu Thanh. Hắn cố ý làm Hoắc Hữu Thanh tức giận, cuối cùng thành công được nửa đường thì Hoắc Hữu Thanh giật lấy điếu thuốc trên tay hắn. Nhìn động tác của y như muốn ấn điếu thuốc lên mặt hắn. Đầu thuốc đến gần mặt hắn rồi dừng lại.
Đới Nguyên nhìn ngón tay của Hoắc Hữu Thanh đang nắm quai hàm của mình. Hắn nhướng mày: “Muốn làm bỏng mặt tôi à?”
Hoắc Hữu Thanh lạnh lùng với hắn, nhưng trong lòng Đới Nguyên lại tràn ngập những cảm xúc không hiểu. Lúc này hắn nóng lòng muốn làm gì đó, bất chấp đau đớn. Hắn nắm cổ tay Hoắc Hữu Thanh kéo thẳng về phía mặt mình.
Đầu thuốc in vào dưới khóe mắt. Nếu Hoắc Hữu Thanh không dời ngón tay xuống dưới thì đầu thuốc nhất định sẽ làm bỏng nhãn cầu của Đới Nguyên.
Cảm giác nóng rát nổi lên từ dưới da, truyền đến trung khu thần kinh thông qua cung phản xạ. Trên thực tế, cảm giác đau đớn thoáng qua rất nhanh, nhưng Đới Nguyên vẫn nắm chặt cổ tay của Hoắc Hữu Thanh.
“Tôi rất ghét gương mặt này của anh tôi.” Đới Nguyên nói.
Hóa ra hắn đã phát hiện ra lý do khiến đầu óc của Hoắc Hữu Thanh hay thất thần.
Hoắc Hữu Thanh kéo cổ tay hắn nhưng không kéo được. Y nói: “Muốn làm bỏng mặt mình thì tự làm, đừng nắm tay tôi.”
Nghe vậy, Đới Nguyên chậm rãi buông tay ra. Hoắc Hữu Thanh cũng hoàn toàn hết hứng thú hút thuốc. Y ném điếu thuốc đã tàn vào trong gạt tàn.
***
Hai ba ngày tiếp theo, hai người ở cùng nhau trong một căn phòng, bình yên đến lạ. Quần áo mấy ngày nay của Đới Nguyên đều là sườn xám, đủ màu sắc. Trong tủ còn có một đôi giày cao gót. Vì cỡ giày quá nhỏ, hắn cố xỏ vào, đi chưa được mấy bước đã cảm thấy khó chịu. Hắn bỏ giày ra, chạy tới đứng trước gương.
Mấy ngày nay số lần Hoắc Hữu Thanh nói chuyện với hắn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Hoắc Hữu Thanh không nhốt hắn trong phòng, không trói hắn bằng bất cứ thứ gì, thậm chí hắn còn có thể dùng điện thoại trong khách sạn để liên lạc với bên ngoài.
Trong khi hắn nghe điện thoại thì Hoắc Hữu Thanh ngồi trên ghế sô pha.
Nói chuyện điện thoại xong, Đới Nguyên chủ động giải thích: “Tôi gọi điện bảo người ta xin nghỉ học ở trường giúp tôi. Cũng nói với nhà tôi một tiếng, miễn cho họ nghĩ rằng tôi bị bắt cóc.”
Hoắc Hữu Thanh hơi nghiêng đầu. Đới Nguyên không xác định được y có đang nhìn mình không. Hắn nói tiếp: “Cậu biết đấy. Nhà tôi có tiền mà. Dù gì cũng vẫn lo bọn bắt cóc tống tiền.”
Đới Nguyên ở trong phòng khách sạn cả ngày, nhưng Hoắc Hữu Thanh thì không. Y ra ngoài vào ban ngày, cũng không nói cho Đới Nguyên biết y đi đâu.
Mà thật ra hai ba ngày nay Đới Nguyên cũng bị đuổi đi mấy lần. Lần trước, hắn bị đẩy ra khỏi cửa, hắn nắm lấy nắm đấm cửa không chịu buông, lại chen vào trong phòng. Hắn nói với giọng điệu oán trách: “Vết thương trên người tôi vẫn chưa khỏi —— Được rồi. Tối tôi không trộm lên giường ngủ nữa, được chưa.”
Đêm hôm đó, Đới Nguyên đàng hoàng nằm trên sô pha. Ngủ trên ghế không hề thoải mái. Hắn không buồn ngủ nên nhẹ nhàng ngồi dậy, nhìn người đang ngủ trên giường.
Hoắc Hữu Thanh ngủ rất yên tĩnh, hoàn toàn không phát ra tiếng động, cũng không thay đổi tư thế, nằm như thế nào thì ngày hôm sau tỉnh dậy như thế ấy.
Đới Nguyên đưa tay sờ lên vết thương trên mặt. Vết thương bị bỏng mấy ngày trước đã lành hẳn. Chắc do tuổi còn nhỏ nên vết thương lành lại rất nhanh. Hắn cố ý không bôi thuốc, vết thương này có lẽ sẽ để lại một vết sẹo suốt đời.
Hắn chạm nơi đã kết vảy, gảy nhẹ vảy ra.
Tuy bị mất ngủ, nhưng đầu óc của hắn vô cùng tình táo – Hắn, Hoắc Hữu Thanh và anh trai của mình không có liên quan gì.
Sau khi nghĩ thông, Đới Nguyên cảm thấy tốt hơn. Hắn thổi vảy trên đầu ngón tay về hướng Hoắc Hữu Thanh, hài lòng nằm xuống.
Ba hắn coi trọng anh trai hắn mới có lợi. Ít nhất thì trước mắt anh hắn không thể tới quấy rầy kế hoạch của hắn. Bây giờ hắn là người ở bên cạnh Hoắc Hữu Thanh.
Hôm sau, Đới Nguyên ngồi trong phòng tắm, cạo lông chân bằng dao cạo. Cạo sạch đi nhìn bộ sườn xám trên người càng phù hợp hơn. Lúc cạo, hắn nghĩ đến Hoắc Hữu Thanh.
Đối phương trắng nõn như ngọc. Nhìn xuyên qua áo choàng tắm mà Hoắc Hữu Thanh đang mặc sẽ lộ ra bắp chân sạch sẽ giống như hắn.
Nghĩ đến đây, tốc độ wax của Đới Nguyên nhanh hơn. Nhưng hắn không ngờ rằng hôm nay Hoắc Hữu Thanh về sớm hơn, thậm chí còn vào phòng tắm rửa tay trước.
Hoắc Hữu Thanh nhìn Đới Nguyên đang wax lông chân thì hơn sửng sốt, sau đó là chán ghét. Y rửa tay rồi bỏ đi.
Đới Nguyên ngớ ra hai giây, đại não bừng tỉnh, hắn buông dao cạo đuổi theo. Hắn đuổi theo Hoắc Hữu Thanh đến cửa phòng, cản động tác mở cửa của đối phương bằng cơ thể của mình: “Đừng đi!”
Lỗ tai hắn đỏ bừng.
Hoắc Hữu Thanh hoàn toàn không có ý chạm vào hắn. Y rút tay về, nhìn hắn bằng ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.
Đới Nguyên dựa vào cánh cửa lạnh băng và giải thích hành vi của mình: “Bây giờ tôi mặc quần áo phụ nữ, cạo lông đi sẽ tốt hơn nhiều mà.”
Không nghe thấy Hoắc Hữu Thanh nói chuyện, giọng của hắn như cầu xin: “Đừng đi. Nếu cậu không thích thì tôi không cạo nữa.”
Hắn mới wax có một chân thôi.
Kiểu thuyết phục này của hắn dẫn tới một nụ cười châm chọc: “Cậu nghiện giả nữ rồi à? Cậu có tư cách gì để nói với tôi mấy lời này? Cậu không muốn đi cũng không sao. Tôi nhường phòng này cho cậu. Tôi đi.”
Nói xong, Hoắc Hữu Thanh xoay người thu dọn vali, không phải cái vali nhốt Đới Nguyên mà là vali mới.
Đới Nguyên nhìn Hoắc Hữu Thanh dọn hành lý, môi hắn run rẩy. Hắn sải bước đuổi theo.
Hắn nắm chặt lấy cánh tay của Hoắc Hữu Thanh đang thu dọn hành lý: “Tôi đồng ý. Hoắc Hữu Thanh, cậu có nghe không? Tôi đồng ý đi. Tại sao phải đối xử với tôi như vậy? Chuyện lần trước là do tôi làm sai. Nhưng cậu cũng trả thù xong rồi. Tôi có nói gì nữa đâu? Bảo tôi mặc quần áo phụ nữ, tôi cũng mặc. Sao cậu luôn đối xử lạnh lùng với tôi như vậy? Chính cậu nói cậu không thích anh trai tôi mà!”
“Buông tay.”
“Tôi không buông. Cậu nhất định phải nói cho rõ ràng, rốt cuộc —— thấy tôi thế nào.” Bốn chữ cuối cùng rất nhẹ, nhưng tay siết rất chặt. Vết thương của hắn đã sớm hồi phục, lần trước hắn không phòng bị, cộng thêm Hoắc Hữu Thanh có dùi cui điện, nếu như bây giờ đánh với Hoắc Hữu Thanh, hắn nhất định sẽ thắng.
Hoắc Hữu Thanh quay đầu lại, trong mắt vẫn rất châm chọc, hoàn toàn không định che giấu ý xấu: “Cậu mắc bệnh khổ dâm à? Cậu đừng nói với tôi là tôi đối xử với cậu như vậy mà cậu lại rất thích đè tôi.”
“Tôi…” Đới Nguyên nói một chữ đột nhiên dừng lại, bên tai vẫn đỏ lên.
Hoắc Hữu Thanh chú ý tới lỗ tai của Đới Nguyên, tiếp tục nói: “Cậu hỏi tôi thấy cậu sao à. Vậy để tôi nói cho cậu biết… Cậu hèn hạ không có giới hạn. Cả nhà mấy người không chỉ có điên thôi, mà mỗi một người đều hèn hạ hơn người kia. Tôi cứ tưởng cậu tè ra quần trước mặt tôi thì sẽ có chút xấu hổ chứ. Mà không, đến giờ vẫn không có chuyện này. Tôi thật sự rất tò mò, ba của mấy người giáo dục hai anh em mấy người như thế nào vậy.”
Đới Nguyên trợn to hai mắt. Hắn không ngờ Hoắc Hữu Thanh sẽ nói ra những lời độc như vậy. Hắn kinh hãi, mặt mày đỏ bừng, xấu hổ không chịu nổi. Mười mấy giây sau, vành mắt hắn cũng đỏ lên.
Song, một phút sau, hắn lại nở nụ cười: “Tè ra quần có là gì đâu. Lần sau tôi còn muốn đi tiểu, tiểu vào trong người cậu.”
Một cú đấm giáng xuống và đập mạnh vào mặt hắn.
Đới Nguyên không tránh, cứ để Hoắc Hữu Thanh đánh hắn, đến khi hắn cảm thấy răng của mình sắp rụng cả thì mặt hắn cũng đầy máu. Hắn kéo mạnh Hoắc Hữu Thanh, khiến y ngã xuống giống như mình.
“Tôi không muốn nói dối cậu. Tôi thật sự rất thích đè cậu. Tôi cũng sẵn lòng để cậu lợi dụng. Nói cho tôi biết, cậu muốn tôi làm gì đi.”
Đới Nguyên áp môi mình vào tai của Hoắc Hữu Thanh, hơi thở đầy mùi máu tươi tự nhiên chui vào chóp mũi đối phương.
– Hết chương 60-