Hoắc Hữu Thanh rơi nước mắt. Y dùng sức lau môi, sau đó mím chặt, ngón tay xoa gò má, lau đi nước mắt.
Mấy lời đó của Đới Diệc Tân khiến y cảm thấy tuyệt vọng hơn bao giờ hết, có lẽ y là con bướm trong hổ phách trong giờ khoa học.
Dù vùng vẫy thế nào thì cuối cùng cũng sẽ bị mắc kẹt trong hổ phách, biến thành một mẫu vật sống động như thật để mọi người ngắm chơi.
Hoắc Hữu Thanh quay mặt đi, để lộ toàn bộ khuôn mặt dưới ánh trăng sáng: “Anh không làm được, vậy để tôi làm, không thoát khỏi anh, tôi sẽ lựa chọn tự kết thúc sinh mệnh của mình.”
Tựa như đoán được Đới Diệc Tân muốn nói cái gì, y quay đầu lại: “Trở về năm mười tám tuổi, kết liễu sinh mệnh của mình. Anh không ngăn tôi được đâu.”
Y đã nghĩ đến cái chết từ lâu, nhưng anh họ đã mất đi cậu mợ, nếu không còn mình nữa thì anh họ sẽ ra sao?
Nếu y kết thúc cuộc đời mình ở năm mười tám tuổi và đặt dấu chấm hết cho chín năm vướng mắc với Đới Diệc Tân trước thì mọi thứ có thể rất khác.
Năm mười tám tuổi đó, cậu mợ sẽ không gặp tai nạn xe cộ, anh họ cũng không phải cô độc một mình. Chết hoặc là dây dưa với nhau.
Mặt mày Đới Diệc Tân khẽ nhúc nhích, tựa như không hiểu Hoắc Hữu Thanh đang nói gì, hoặc là hắn không hiểu sự lựa chọn Hoắc Hữu Thanh. Hắn thấp giọng hỏi: “Tại sao?”
“Anh muốn hỏi tại sao à?” Hoắc Hữu Thanh cười mỉa mai, không biết là cười nhạo chính mình hay là Đới Diệc Tân: “Anh bị bệnh tâm thần, cho nên mãi mãi sẽ không hiểu tôi muốn cái gì. Bởi vì anh yêu tôi, đó là lý do mà bên cạnh tôi không thể có thêm một ai khác. Tôi tưởng anh bao dung, chí ít anh sẽ để cho anh họ ở bên cạnh tôi. Tôi có một câu hỏi muốn hỏi anh từ lâu rồi. Bạn gái của anh họ tôi có phải là người của anh không?”
Đới Diệc Tân không phủ nhận, hắn cụp mắt xuống và nắm lấy bàn tay vừa lau nước mắt của Hoắc Hữu Thanh, áp ngón tay lên gò má tái nhợt không chút máu của mình. Hắn như một con thú nhỏ và Hoắc Hữu Thanh là chủ nhân của nó, đầu ngón tay của y rà lên làn da lạnh ngắt, như đang vu.ốt ve một con rắn đang hốt hoảng.
Hoắc Hữu Thanh đang muốn rút tay lại thì nghe Đới Diệc Tân nói: “Tôi biết mình sai, tôi cũng hối hận, nhưng tôi…” Hắn ngập ngừng: “Tôi thường xuyên không khống chế được bản thân mình.”
Con ngươi nhạt màu nép mình trong đám thực vật thủy sinh đen nhánh, giống như hổ phách, quang diễm đến lạ.
“Em luôn cách xa tôi. Bên cạnh em luôn có rất nhiều người làm tôi rất ghen tị với họ. Tôi ghen tị rằng họ có thể nhận được sự bao dung của em chỉ bằng một nụ cười.”
Năm đó không thấy Hoắc Hữu Thanh quay lại sân bay, lúc bị bắt về hắn rất nhớ Hoắc Hữu Thanh. Hắn bị nhốt trong một cái lồng không thể lật người suốt bảy ngày, lúc ba hắn gằn từng chữ nói tội trạng của hắn, hắn cũng nhớ Hoắc Hữu Thanh.
Hắn muốn Hoắc Hữu Thanh.
Ý nghĩ này ngày càng trở nên kiên định hơn khi nghĩ về nó cả ngày lẫn đêm.
Dù thế nào đi chăng nữa thì cũng phải để Hoắc Hữu Thanh ở bên cạnh mình. Còn những con ong gây phiền nhiễu bên cạnh những bông hồng thì chúng phải bị đánh đuổi.
Đới Diệc Tân nhìn biểu cảm không chút dao động của Hoắc Hữu Thanh, đột nhiên nhớ tới Hoắc Hữu Thanh trong lần gặp nhau đầu tiên ở nước M. Trong đầu hắn có hai ký ức, một ký ức trong đó càng ngày càng mơ hồ. Bây giờ hắn có thể lờ mờ nhớ lại, lúc đó Hoắc Hữu Thanh không bài xích hắn nhiều đến vậy.
Hắn nhớ mình từng cố tình bị thương, lúc đó Hoắc Hữu Thanh đã thật sự lo lắng cho hắn. Nhưng bây giờ thì không có gì cả.
Đới Diệc Tân chủ động buông tay Hoắc Hữu Thanh ra, lúc này ánh mắt của hắn hơi đỏ lên: “Nếu như em dám tự sát, tôi nhất định sẽ cho vài người đi xuống cùng với em.”
Hoắc Hữu Thanh quả thật rất giận, nhưng không đợi Hoắc Hữu Thanh mở miệng, hắn đã đè ngón tay lên bờ môi ấm áp của đối phương: “Đừng giận vội. Tôi chỉ không muốn em chết thôi, không phải sao? Chín năm trước tôi không đáng ghét như vậy nhỉ? Hữu Hữu, nếu như tôi để em đi, em đối xử tốt với tôi một chút được không? Ít gì cũng có thể làm bạn với nhau.”
Hoắc Hữu Thanh sửng sốt, ý thức được Đới Diệc Tân nói cái gì, nhưng y cũng không thấy an tâm, chỉ cảm thấy Đới Diệc Tân lại nói dối.
Đới Diệc Tân đã rút ngón tay lại, từ trên giường đứng lên, ánh mắt vẫn lưu luyến trên mặt Hoắc Hữu Thanh, như là muốn nhìn thêm vài lầi, sợ về sau không còn nhìn thấy được nữa.
Không biết qua bao lâu, hắn xoay người đi ra cửa, nhưng còn chưa tới cửa đã vội vàng quay lại. Hắn ôm Hoắc Hữu Thanh vào lòng, cướp lấy đôi môi của đối phương. Hoắc Hữu Thanh giận lắm, cả người run lên nhưng chẳng còn sức.
Hai phút sau, y nhắm mắt lại, để cho những giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt. Những giọt nước mắt trong suốt được Đới Diệc Tân vô tình nuốt vào miệng. Hắn dừng lại và cuối cùng nới lỏng vòng tay đang ôm Hoắc Hữu Thanh.
Hoắc Hữu Thanh lại mở mắt ra, Đới Diệc Tân đã không còn ở trong phòng. Không có Đới Diệc Tân nói chuyện, y lau môi một cách vụng về rồi trở mình ngủ tiếp.
Ngày hôm sau, Đới Diệc Tân biến mất.
Ban đầu Hoắc Hữu Thanh không để ý lắm, đến khi anh họ đến nhà, anh vừa mừng vừa lạ hỏi tại sao Đới Diệc Tân không có ở đây, lúc này y mới chợt nhận ra Đới Diệc Tân đã biến mất cả tuần nay.
– Hết chương 64-