Nhưng Triệu Dự còn chưa kịp bắt đầu thì đêm đó đã có người tới cứu Phùng Thư Mi.
Người cứu là thứ đệ của Lục Kiến Minh đồng thời cũng là cánh tay đắc lực của hắn, Lục Kiến Thanh.
Người được cứu là Phùng Thư Mi.
Lục Kiến Thanh tự chủ trương tới cứu người, không nói với Lục Kiến Minh.
Trong sách, Lục Kiến Thanh là nam phụ si tình nhưng suốt đời đều không có được tình yêu.
Đương nhiên việc giải cứu của Lục Kiến Thanh không thành công, hắn bị Triệu Dự bắt lại.
Thật ra ngay từ khi bắt đầu hắn đã biết xác suất thành công gần như bằng không nhưng hắn vẫn quyết định làm mà không chút do dự.
Ta rõ ràng đã nói với Triệu Dự Lục Kiến Thanh lao vào đầm rồng hang hổ bởi vì thích Phùng Thư Mi nhưng tên bi3n thái Triệu Dự này đâu dễ dàng bỏ qua như vậy, hắn lại còn thẩm vấn Lục Kiến Thanh trước mặt Phùng Thư Mi nữa chứ.
Hình phạt dù tàn khốc cũng không thể cạy miệng Lục Kiến Thanh, không thể khiến hắn chính miệng thừa nhận những tâm tư trái với luân thường đạo lí đối với tẩu tử* mình.
*tẩu tử: chị dâu
Nhưng nhớ lại hành vi thường ngày của hắn, Phùng Thư Mi sao không đoán được mấy phần chân tướng chứ?
Nhìn thấy Lục Kiến Thanh nằm đó bê bết máu, trái tim Phùng Thư Mi dường như rung lên từng đợt.
Trượng phu bỏ qua tính mạng của nàng để chọn bạch nguyệt quang nhưng lại có người sẵn sàng mạo hiểm cả mạng sống của mình vì nàng……
Cảm nhận được ánh mắt của Phùng Thư Mi, Lục Kiến Thanh gượng mở hai mí mắt dính đầy máu, cố cười nói: “Tẩu tẩu đừng lo, chỉ là…… vết thương ngoài da mà thôi.”
Phùng Thư Mi cuối cùng đã sụp đổ, vừa khóc lớn vừa đập cửa nhà lao hét lên: “Có ai không —— Cầu xin các ngươi, hãy trị thương cho hắn đi mà, van cầu các ngươi ——”
Lục Kiến Thanh không phải người vô danh tiểu tốt nên Triệu Dự cũng không tính để hắn chết như vậy.
Chẳng mấy chốc, đại phu đến.
Phùng Thư Mi thẫn thờ nhìn Lục Kiến Thanh, chờ đến khi đại phu đi, phòng giam chìm trong im lặng nàng mới khẽ hỏi: “Ngươi không sợ chết ư?”
Lục Kiến Thanh cười yếu ớt, không có vẻ sáng lạn thường ngày khiến người ta thương cảm.
“Sợ……” Nghĩ đến kết cục của mình còn chưa rõ, nếu như mất mạng e rằng phải mang tiếc nuối đi gặp Diêm Vương, Lục Kiến Thanh chần chừ, cuối cùng vẫn nói ra: “Vì tẩu tẩu, ta chết cũng cam lòng.”
Nhịp tim của Phùng Thư Mi bất giác lệch đi một nhịp.
Thật lâu sau, Phùng Thư Mi mới nhẹ giọng nói: “Chăm sóc vết thương cho tốt, ngươi không chết được…… Ta cũng không chết được.”
8.
Ta nghe Triệu Dự kể về sự tình ở trong phòng giam, hai mắt sáng lên, Phùng Thư Mi nếu có thể nói những lời này thì chắc chắn không có ý định tự tử nữa rồi.
Triệu Dự cau mày nói: “Sao nào? Ngươi muốn Lục phu nhân hồng hạnh xuất tường* rồi Lục Kiến Minh hưu thê*, sau đó để ngươi thượng vị hửm?”
*hồng hạnh xuất tường: ngoại tình đóo, hưu thê: ly hôn.
“…… Thượng vị cái gì cơ?” Ta ngơ ngác nhìn Triệu Dự.
Triệu Dự lạnh lùng hừ một tiếng.
Những việc ta nhờ Triệu Dự cũng bắt đầu được thực hiện.
Hắn giả vờ đồng ý với yêu cầu dùng mười vạn lượng hoàng kim đổi lấy ta của Lục Kiến Minh, nhưng hoàn toàn không mang ta đến địa điểm giao dịch, ngược lại còn sai trọng binh mai phục cướp được mười vạn lượng hoàng kim thì chạy biến.
Lục Kiến Minh tức giận đến nỗi trực tiếp tuyên bố muốn công thành.
Không biết hắn tìm được người kỳ lạ này ở đâu nhưng y có thể dùng sáp nặn một cái đầu người giống hệt Phùng Thư Mi, lại nhận lúc trời tối treo ở cổng thành.
Lục Kiến Minh ở rất xa mà lại chỉ có mỗi ngọn đuốc để chiếu sáng nên không thể phân biệt thật giả.
Nghe đồn khi Lục Kiến Minh nhìn thấy “đầu người” của Phùng Thư Mi thì ngay lập tức từ trên lưng ngựa ngã xuống, nôn ra một ngụm máu.
Triệu Dự vỗ tay, cười như rất cao hứng: “Mong hắn nôn thêm vài ngụm nữa, nôn chớt luôn càng tốt.”
Triệu Dự nhìn ta, nói mĩ miều thì là an ủi nhưng hả hê nhiều hơn nói: “Dù sao người ta cũng là nguyên thê*, Lục Kiến Minh hộc ra mấy ngụm máu cũng là phải phép, ngươi đừng để ý nha.”
*nguyên thê: vợ chính thức.
Ta nói không nên lời, chịu không nổi Triệu Dự âm dương quái khí: “Ta và Lục Kiến Minh đã không có qua hệ từ lâu rồi, ta quan tâm hắn hộc máu vì ai làm cái gì hả?!”
Ai ngờ Triệu Dự nghe vậy thì sắc mặt trở nên phức tạp, dán mắt nhìn ta một hồi lâu, cuối cùng dùng giọng điệu như ban ân nói với ta: “Mấy ngày nữa ta khải hoàn hồi triều, thương đội của ngươi có thể đi cùng quân đội của ta.”
Thấy ta muốn nói gì đó hắn giơ tay lên cản lại, “Không cần cám ơn, ta khác nhân vật trong hí khúc của Nam quốc các ngươi, ta nổi tiếng là người nhân nghĩa đấy.”
Ta:……”
9.
Một lúc sau, ta mới đột nhiên phản ứng được, ánh mắt phức tạp nhìn Triệu Dự.
Hiện tại quân phương Bắc đã chiếm lĩnh được sáu thành biên cảnh nhưng dưới sự phản khác quyết liệt của quân phương Nam, hai quân lâm vào thế giằng co. Mà Triệu Dự nói: “Mấy ngày nữa hồi triều”, điều đó nghĩa là quân phương Bắc không có ý đồ tiếp tục tấn công.
Cơ mật quân sự như thế này mà hắn cứ như thế nói cho ta biết á?
Nhớ tới mấy chuyện phát sinh những ngày gần đây, Triệu Dự còn chưa gây ra bất kì tổn thương thực chất nào đối với ta. Đặc biệt là sau sự cố ở thành lâu, sự chiếu cố dành cho ta được thể hiện càng thêm rõ ràng.
Còn ta, ngay từ lần đầu tiên gặp Triệu Dự, trong tiềm thức đã không có tí sợ hãi nào với hắn.
Đôi khi, quan hệ giữa người với người rất khó giải thích bằng lời.
Ví dụ, ngươi có thể ghét ai đó chẳng cần lí do nào cả, hoặc cũng có thể nhất kiến chung tình với một người chẳng cần lí do……
Nhưng Triệu Dự dù sao cũng là nhiếp chính vương Bắc quốc, ta và hắn không phải người cùng một thế giới……
Trí tưởng tượng phong phú của ta hoạt động hết công suất, biểu cảm trên mặt cũng thay đổi không ngừng.
Triệu Dự ngập ngừng hỏi ta: “Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?”
Lúc này ta đã tưởng tượng đến cảnh ta và Triệu Dự bởi vì hận thù giữa hai quốc gia mà chia ly, trở thành đôi uyên ương ngược luyến tàn tâm, có lẽ khi hắn nói chúng ta không có khả năng đến bên nhau, là vì sớm cân nhắc đến những điều này.
Lòng ta chợt chua xót.
Ta ngước mắt nhìn Triệu Dự, dùng giọng điệu dịu dàng nhu tình mật ý chưa từng có trong đời nói: “Ta sẽ nhớ kỹ ngươi.”
“…… Lão tử còn chưa có chết!”
“Hử?”
“Não ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy?” Triệu Dự nhìn ta với ánh mắt tràn ngập hoài nghi.
“…… Không có gì.”
Điên thật rồi, ta vừa uống nhầm thuốc à?! Chẳng lẽ là di chứng của kiếp trước truy kịch, đời này nghe hí sao? Chuyện gì cũng có thể phát triển thành ngôn tình?
Lại còn nhất kiến chung tình nữa chứ! Tên Triệu Dự không hiểu phong tình kia giống người có thể yêu khác từ cái nhìn đầu tiên chỗ nào vậy trời?
Ta xấu hổ che mặt, sau đó vội vàng kiếm cớ chuồn lẹ.
Điều ta không biết là, Triệu Dự chờ ta bỏ chạy không còn bóng dáng mới dám dùng sức lau mồ hôi trên trán.
Nguy hiểm quá đi mất, suýt thì bị nàng nhìn thấu tâm tư!
Lúc này, đại mập mạp tướng quân đi vào, bẩm báo quân vụ với Triệu Dự, cuối cùng còn nói: “Ta vừa mới nhìn thấy Mẫn tiểu thư chạy ra từ trong này, trên mặt lộ vẻ thẹn thùng, chẳng lẽ ý nguyện nhiếp chính vương thành sự thật rồi?”
Nói xong, còn cười hi hi.
Triệu Dự nhíu mày: “Cái gì thành sự thật cơ? Ngươi nói nhảm gì vậy?!”
Đại mập mạp: “Gần đây ngài đổi phòng ở cho Mẫn tiểu thư, lại còn kêu tiệm may trong thành đến may quần áo cho nàng, còn ra lệnh chúng ta không được vơ vét thương đội của Mẫn tiểu thư, người ta nói một câu, ngài đã nghe lời đi trêu đùa Lục Kiến Minh một phen…… Đây không phải là coi trọng mẫn tiểu thư, đang lấy lòng mẫn tiểu thư à?”
Triệu Dự kinh ngạc đến ngơ người: Rõ ràng vậy à?
Hắn hơi xấu hổ giận dữ, cáu kỉnh chắp tay đi qua đi lại, nói với đại mập mạp: “Ai cho phép các ngươi đoán bừa tâm tư của ta? Giấu kĩ ở trong lòng cho ta, không được phép lan truyền!”
Đại mập mạp: “Vâng, mạt tướng sẽ thông cáo cho toàn quân, không cho phép tiếp tục thảo luận việc nhiếp chính vương lấy lòng Mẫn tiểu thư nữa.”
Triệu Dự thở phào nhẹ nhõm, gật đầu rồi khựng lại.
Chờ đã, toàn quân?
Nói cách khác, toàn quân đều nhìn ra tâm tư của hắn ư?