Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công Nói Muốn Cùng Tôi Xào CP - Chương 26: Phòng tình yêu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công Nói Muốn Cùng Tôi Xào CP


Chương 26: Phòng tình yêu


♪ Editor: Mio・°⁎⁺

Được rồi.

Không do dự, không sợ hãi, không lưu tình chút nào, làm đồng đội Quý Huyền Nguyệt cũng khó quá.

Lâm Tiệp Dư thầm nghĩ, vừa rồi là ai nói tuyệt đối không khuất phục vậy cà?

Dưới ánh mắt mong đợi của Kỷ Cảnh Hiên, Quý Huyền Nguyệt gọi cho Hà Vân Thành, bên kia rất nhanh bắt máy.

“Alo, Nguyệt Nguyệt cậu ở đâu đấy?” Hà Vân Thành vào thẳng vấn đề: “Anh vừa thấy Nghiêm Dương tìm được bút đỏ ấy, dù sao cậu ta đội xanh thì bút cũng vô dụng thôi, anh sẽ đi cướp bút rồi đánh dấu cậu ta luôn, cậu cũng nhanh tìm thẻ phản bội đi.”

Quý Huyền Nguyệt: “…”

Cũng không giấu giếm gì anh, em đã tìm được thẻ phản bội rồi bị hố ngược lại, giờ anh không nói chuyện cùng Quý Huyền Nguyệt đội đỏ đâu mà là Quý Huyền Nguyệt đội xanh đấy ạ.

“À, vâng, được rồi.” Quý Huyền Nguyệt cười gượng trả lời.

Sau khi cúp điện thoại, Hà Vân Thành bỗng dưng cảm thấy có thêm dũng khí hơn bao giờ hết. Nãy giờ anh trốn ở bếp, tận mắt thấy Nghiêm Dương tìm được bút đỏ trong tủ lạnh, vốn dĩ đã núp trong bếp mười phút, nếu trong vòng mười phút đó anh mà đến tủ lạnh thì nhất định sẽ tìm được cây bút màu đỏ kia rồi.

Cái cảm giác có không giữ mất đừng tìm như thế này Hà Vân Thành không cam được, nên cực kì thương nhớ bút đỏ trong tay Nghiêm Dương.

(ý ở đây là Hà Vân Thành núp góc bếp không làm gì hết nên bị vụt mất cơ hội kiếm bút đỏ, mà thấy Nghiêm Dương tìm được nên hơi kay=))) đọc mấy lần mới hiểu nên giải thích cho đỡ lú)

Anh tắt điện thoại đi thẳng đến chỗ Nghiêm Dương, quên mất mình phải tránh hiềm nghi để cho bạn nhỏ Nghiêm Dương không vì nhập diễn quá sâu ảnh hưởng tình cảm, Hà Vân Thành trực tiếp kéo mũ Nghiêm Dương xuống luôn.

Sau đó làm bộ làm tịch nói: “Đưa bút đỏ đây.”

Nghiêm Dương chớp chớp mắt, ý thức được mặt mình đang đỏ dần nên lập tức cúi đầu, nhưng miệng lại quật cường: “Không cho.”

Khóe miệng hơi nhếch lên chứng tỏ tâm tình của Nghiêm Dương đang rất tốt.

“Đưa tôi đi không là tôi cướp đấy, bút đỏ cậu có xài được đâu mà không cho tôi.”

“Không cho, anh là đội địch mà.” Nghiêm Dương nghịch ngợm lắc đầu.

“Được rồi, vậy tôi cướp.” Hà Vân Thành nhìn Nghiêm Dương. Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt à.

“Không cho đúng không?” Hà Vân Thành cười rạng rỡ, đẩy Nghiêm Dương thấp hơn một khúc áp lên tường.

“Tiền bối Hà, anh công khai cướp bóc thế này không ổn lắm đâu?” Nghiêm Dương không tự tin mím môi yếu ớt phản bác, cậu gắt gao che túi lại để lúc vùng vẫy không rớt mất bút.

“Sao mà không tốt?” Hà Vân Thành thong thả ung dung cầm tay cậu, nhưng sức lực lại lớn đến độ muốn bẻ gãy tay Nghiêm Dương: “Chỉ là trò chơi thôi, em Nghiêm đừng nghiêm túc như thế. Giống như đóng phim ấy, rồi sẽ qua thôi, đừng hoảng hốt.”

Đóng phim?

Đồng tử Nghiêm Dương co rút: “… Em không nghiêm túc, tiền bối Hà.”

Nhìn thấy ánh mắt dò xét của Hà Vân Thành, Nghiêm Dương càng thả lỏng tay, Hà Vân Thành cũng được nước làm tới, tìm được bút đỏ của cậu, sau đó dùng bút vỗ vỗ mặt Nghiêm Dương: “Đưa di động đây, anh cho cậu chạy.”

“Cái này rõ là em tìm được.” Nghiêm Dương nói.

Hà Vân Thành vô tình: “Đưa di động đây.”

Nghiêm Dương lắc đầu: “Cái này thật sự không được.”

Hà Vân Thành cũng mặc kệ, trực tiếp lấy điện thoại từ túi ra, mở WeChat xem qua.

Lâm Tiệp Dư: Nghiêm Dương ở đâu rồi? Tìm được Hà Vân Thành với Lý Tông Tuyệt thì nhớ báo nhé.

Kỷ Cảnh Hiên: Tìm được nhãn dán chỉnh sửa rồi, cậu ở đâu đấy? Bị đánh dấu chưa đấy?

Nghiêm Dương: Tôi ở phòng bếp.

Hà Vân Thành gõ mấy chữ.

Kỷ Cảnh Hiên bên kia vừa nhận được tin đã nói với Quý Huyền Nguyệt: “Quý ca ca, anh đi tìm anh Thành với anh Tuyệt đi, không cần làm gì cả chỉ cần báo vị trí của bọn họ cho em thôi, được không?”

“Bây giờ tôi làm nội gián à?” Quý Huyền Nguyệt nói: “Nếu không thì vầy, cậu giả bộ bị tôi cho phản bội rồi cùng nhau đi tìm Hà Vân Thành, Tiệp Dư chị đi nói cho Nghiêm Dương biết, ok chứ?”

“… Nguyệt Nguyệt sao mà còn chơi ác hơn Cảnh Hiên vậy, cậu có nhớ mới mười phút trước mình là đồng đội của người ta không đấy?” Lâm Tiệp Dư tố cáo.

“Tôi…” Quý Huyền Nguyệt không phản bác được đành im miệng.

“Em thấy cũng được.” Kỷ Cảnh Hiên nói: “Em cùng Quý ca ca tìm mấy người Vân Thành, chị Lâm đi tìm Nghiêm Dương đi ạ.”

“Vậy được, hai người nhớ cẩn thận.” Lâm Tiệp Dư đáp.

Thế nên ba người rẽ hai hướng ngược nhau mà đi.

Kỷ Cảnh Hiên và Quý Huyền Nguyệt đi cùng nhau mà chẳng nói lời nào, không khí vô cùng xấu hổ, camera man theo sau cứ kè kè áp sát nên cả hai đều không hề tự nhiên. Quý Huyền Nguyệt thừa nhận mình hơi nhỏ nhen, không muốn nói chuyện với Kỷ Cảnh Hiên cho lắm. Dù xuất phát điểm của Kỷ Cảnh Hiên là có ý tốt nhưng anh vẫn chẳng ngấm được, hơn nữa Kỷ Cảnh Hiên thực chất cũng chả tỏ vẻ gì cả.

Nói toẹt ra là Quý Huyền Nguyệt cần phải dỗ dành mới nguôi ngoai được, tính tình anh là vậy đó, tự dưng khi không bị lừa còn không thể được nghe dỗ hay sao?

“Nói gì đi.” Đạo diễn đi theo nhắc nhở nhỏ.

“Quý ca ca.” Kỷ Cảnh Hiên ngọt ngào: “Chúng ta đi toilet trước nha?”

“Không đi.” Quý Huyền Nguyệt lắc đầu, trừng mắt nhìn hắn, người này còn không biết mình đang giận à?

Lúc nãy có Lâm Tiệp Dư nên không tiện bột phát, giờ không có cô nàng nữa nên anh cũng chẳng mặn mà gì với Kỷ Cảnh Hiên, đã lừa mình rồi thì thôi còn cướp thẻ bài của mình nữa chứ.

Tuy rằng lúc lấy thẻ phản bội cũng chỉ muốn cùng đội với Kỷ Cảnh Hiên, nhưng tính chất sự việc không giống nhau chút nào, Quý Huyền Nguyệt tín nhiệm Kỷ Cảnh Hiên nhưng lại bị chính hắn phụ lòng tin của mình đó.

Một khi đã chơi tích cực như vậy thì vết cứa trong lòng sẽ càng bị khoét sâu.

Kỷ Cảnh Hiên khẩn cầu: “Quý ca ca, xin anh mà.”

Đạo diễn đi theo cũng bảo: “Nguyệt Nguyệt dẫn cậu ấy đi đi, cậu ấy đang đợi kìa.”

Quý Huyền Nguyệt bất đắc dĩ: “Vậy đi.”

Lúc đi toilet sẽ không có ai quay phim, vừa đi Kỷ Cảnh Hiên vừa nói: “Còn giận sao?”

“Không có, đừng nói chuyện với tôi.” Quý Huyền Nguyệt trả lời.

“Vậy được, em không nói với anh nữa.” Kỷ Cảnh Hiên nhướng mày.

Quý Huyền Nguyệt nhìn hắn một cái, phát hiện hắn đang nhếch mép nhìn mình, anh hừ lạnh một tiếng, quay phắt đầu.

Cười cái đầu cậu ấy.

Chờ đến khi vào toilet, Quý Huyền Nguyệt đã bị Kỷ Cảnh Hiên kéo đi, hắn đặt anh ngồi trên bàn đá cẩm thạch, mặt bàn có hơi lạnh, Quý Huyền Nguyệt bị bắt để tay trên bàn, lạnh lùng hỏi: “Làm gì đấy?”

(phần mặt phẳng trên bồn rửa tay kiểu khách sạn bự á, chắc là cái bàn mà phải không…)

“Quý ca ca em sai rồi, em thật sự sai rồi, không có lần sau đâu mà.” Kỷ Cảnh Hiên làm nũng nói: “Anh nói chuyện với em đi mà, xin anh đó.”

Quý Huyền Nguyệt ăn mềm không ăn cứng, vừa thấy hắn làm nũng đã chịu không nổi, anh đè lại khóe miệng đang nhếch lên, mắt nhìn chỗ khác thấp giọng trả lời: “Cậu nói chuyện này làm gì?”

“Anh đang chờ em chính thức nói xin lỗi.” Kỷ Cảnh Hiên đáp: “Không thì sao lại muốn tách chị Lâm đi?”

“Tôi không có tách.”

“Anh có.”

“Không có.”

“Có mà có mà!”

“Được rồi, tôi có, tôi không thích bị người mình tin tưởng lừa. Ở đây có sáu người, người mà tôi tin nhất chỉ có cậu mà cậu còn nỡ gạt tôi, cảm giác như trời sụp xuống vậy, dù sao tôi cũng thật sự xem cậu như em trai.”

Lúc nghe được Quý Huyền Nguyệt bảo như trời sập xuống, ánh mắt Kỷ Cảnh Hiên sáng bất thường, nhưng nghe đến câu cuối thì mặt mày lại âm u hết cả.

Hóa ra đây là cảm giác từ thiên đàng rớt xuống địa ngục.

Kỷ Cảnh Hiên mỉm cười dời mắt, thấy tay Quý Huyền Nguyệt đặt trên mặt đá, thấp giọng hỏi: “Có lạnh không?”

Hắn nắm tay Quý Huyền Nguyệt, phát hiện đối phương chẳng hề ngượng ngùng, còn nắm ngược lại tay hắn, thoải mái híp mắt: “Ấm quá, cậu sưởi tay anh được không?”

Kỷ Cảnh Hiên chậm rãi đến gần, khiến cho Quý Huyền Nguyệt càng lùi về sau, cuối cùng đụng sát mặt bàn, Kỷ Cảnh Hiên vẫn đang tiến gần, hai người kề sát nhau chỉ cách một tầng đồng phục đội mỏng manh, một đỏ một xanh, Quý Huyền Nguyệt né tay Kỷ Cảnh Hiên, duỗi tay đẩy hắn ra, mặt mày chậm rãi đỏ ửng: “Làm gì vậy?”

“Vẫn ngại sao Quý ca ca, hai tên đàn ông đã ngại còn muốn sưởi tay cho hả.” Kỷ Cảnh Hiên thấp giọng cười nói.

“Đàn ông thì mới cho làm chứ, không phải cậu còn gọi “anh” à?”

Kỷ Cảnh Hiên không đáp, duỗi tay dán hai miếng giữ nhiệt lên bắp tay anh: “Chờ đến lúc nó ấm lên thì anh có thể tự ôm tay hoặc luồn tay vào trong sưởi ấm cho bớt lạnh, sau khi ra khỏi đây em không thể nắm tay anh được rồi.”

“Phải làm ấm tay.” Quý Huyền Nguyệt phản bác.

“Được được được, làm ấm tay ấm tay.”

Kỷ Cảnh Hiên hà hơi cho Quý Huyền Nguyệt một lát rồi ra ngoài.

Sau khi tìm được Hà Vân Thành, Quý Huyền Nguyệt giả lả giới thiệu Kỷ Cảnh Hiên là kẻ phản bội đi với mình, tính ra là đồng đội với Hà Vân Thành cả.

Hà Vân Thành bán tín bán nghi nhưng vẫn đi với hai người. Cả hai bước theo sau, Kỷ Cảnh Hiên vừa động thì Hà Vân Thành đã lập tức bỏ chạy không do dự, nhưng vẫn bị Quý Huyền Nguyệt bắt được và Kỷ Cảnh Hiên đánh dấu một cái.

Quý Huyền Nguyệt mắt tinh nhìn chằm chằm Hà Vân Thành, trong vòng một phút Hà Vân Thành cũng chạy không xa được nên vẫn bị đánh thêm một dấu nữa. Lần thứ ba đi tìm thì tìm được Lý Tông Tuyệt đang chậm rãi cuốc bộ, đằng sau đã bị Lâm Tiệp Dư vạch cho hai phát, Kỷ Cảnh Hiên tỏ vẻ hiểu rõ, trọng trách một nhát còn lại vẫn để dành cho Lâm Tiệp Dư.

Cuối cùng đương nhiên là đội xanh của Kỷ Cảnh Hiên chiến thắng.

“Được rồi, đội xanh thắng. Khách sạn này có 6 tầng, mỗi tầng là một phòng khác nhau, xin hãy dựa vào thực lực của mình tìm phòng ở nha. Không thể xin fans giúp đỡ, không được lợi dụng nhân khí, tiền phòng phải tự mình trả nữa nhé. À thì một phòng như thế một tiếng tính một nghìn đấy nhá.” Đạo diễn hữu nghị nhắc nhở.

Quý Huyền Nguyệt khiếp sợ: “Một nghìn? Mắc quá vậy.”

“Quý ca ca muốn ở phòng nào?” Để em còn gọi điện xin.

“Siêu đắt, ở không được.” Quý Huyền Nguyệt thấp giọng nói: “Chúng ta nghèo lắm.”

Sau khi tất cả mọi người ủ ê ra khỏi khách sạn, Kỷ Cảnh Hiên kéo Quý Huyền Nguyệt dừng lại, gọi điện cho anh trai mình.

“Alo anh hả, khách sạn Thủy Đình Hiên là sản nghiệp của anh phải không?”

Kỷ Đình cạn lời: “Là của ba em, em chơi đến lú à?”

“À vậy hả, em đang ở gần khách sạn nè nhưng mà không có tiền ở, có thể cho em ở một phòng không, hai người, ở một đêm thôi.”

“Vl thằng nhóc này em ở với ai mà hai? Ở Thủy Đình Hiên nào? Muốn phòng thế nào? Phòng hai người hay phòng tình yêu?”

“Ờ… ở cái trong thành phố ấy, phòng thì chọn… cái sau đi, vậy nha, em cúp.”

“Tiền đồ của em đâu chớ?” Kỷ Đình lẩm bẩm.

Kỷ Cảnh Hiên nói với Quý Huyền Nguyệt: “Em xin bạn phòng hai người rồi, lát nữa chắc sẽ có thẻ phòng thôi. Tuy em nghèo nhưng mà anh em bạn tốt có tiền, lúc em ở nước ngoài cũng được giúp đỡ nhiều lắm.”

Lòng Quý Huyền Nguyệt ngổn ngang trăm mối, mím môi nhìn cái khách sạn khổng lồ này, bỗng dưng có hơi tự ti, rũ mắt nói với đạo diễn: “Vậy vẫn được phải không”

“Được chứ…” Đạo diễn giật giật khóe miệng, dù sao thì cũng vẫn có đề tài để nói.

Phục vụ rất nhanh đã đến, đưa qua thẻ phòng hoa hồng: “Phòng tình yêu của ngài ạ. Mời theo tôi, rượu và ăn uống đều miễn phí, có yêu cầu gì có thể báo cho tôi, chúc ngài chơi vui.”

Quý Huyền Nguyệt kinh ngạc gằn từng chữ một: “Phòng, tình, yêu?”

– —

Editor có lời muốn nói: Đọc xong thấy Hà Vân Thành ác với em Dương vl huhu chếc tâm

Còn cháu Nguyệt chắc nghĩ ẻm không nuôi nổi chồng =,=

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN