Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công Nói Muốn Cùng Tôi Xào CP - Chương 77: Diễn cảnh giường chiếu với tình địch
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
13


Bạch Nguyệt Quang Của Tra Công Nói Muốn Cùng Tôi Xào CP


Chương 77: Diễn cảnh giường chiếu với tình địch


Chương 77: Diễn cảnh giường chiếu với tình địch

♪ Editor: Mio・°⁎⁺✧༚

Cả nhà ăn uống BBQ xong thì dọn dẹp về phòng, ba mẹ Kỷ ở dưới bếp chuẩn bị cơm tất niên, một lần ăn hai bữa nên Quý Huyền Nguyệt phải để bụng, không thể làm mình đầy bụng được.

Ngoại trừ ba mẹ ra thì sáu người còn lại ngồi trong phòng khách lớn, TV đang vui vẻ phát tiểu phẩm của Xuân Vãn, chiếc đèn pha lê trên trần sáng rực ánh đèn ấm áp, ngoài cửa là pháo hoa thắp sáng cả không trung. Kỷ Cảnh Hiên vươn tay ôm vai Quý Huyền Nguyệt, anh lẳng lặng đỏ mặt dựa lên vai hắn.

Kỷ Đình chậc một tiếng rồi mang cô vợ đang mang thai của mình lên phòng ngủ bù.

Thấy Kỷ Đình đi rồi, Cố Hàn Tinh cũng không định nhịn nữa, hắn duỗi tay ôm eo Kỷ An, lại bị Kỷ An đẩy ra, thế nhưng cậu yếu ớt chẳng thể đẩy được, chỉ đành xuống nước: “Nóng quá, em cởi khăn quàng được không?”

“Ừ, em bỏ ra đi, đừng để cảm lạnh.”

Khóe mắt Kỷ Cảnh Hiên muốn nứt ra, anh trai tôi làm gì thì cũng phải được ông đồng ý phải không!!!

Nếu không phải đang vui mừng ăn Tết, nếu không phải Quý Huyền Nguyệt còn đang bên cạnh, nếu không phải ba mẹ đích thân mời Cố Hàn Tinh đến nhà, nếu không phải trong mắt Kỷ An chỉ có Cố Hàn Tinh, nếu không phải Kỷ An sẽ gặp kíƈɦ ŧɦíƈɦ thì hắn sẽ động thủ mất. Thế nhưng hạn chế quá nhiều, Kỷ Cảnh Hiên chỉ có thể giống chó săn lớn nhẫn nhịn hung hăng giẫm đạp Cố Hàn Tinh, hơi thở dồn dập đến mức Quý Huyền Nguyệt cũng cảm nhận được.

Quý Huyền Nguyệt mờ mịt ngẩng đầu nhìn phía về phía Cố Hàn Tinh, cũng chẳng thể nhìn ra điểm bất hợp lý nào mới quan tâm hỏi: “Làm sao vậy?”

Kỷ Cảnh Hiên thấy thế chậm rãi dời mắt, ghé lên vai Quý Huyền Nguyệt: “Không có gì.”

Cố Hàn Tinh cười nhạo một tiếng khó mà nghe được.

Đậu má.

Ngón tay Kỷ Cảnh Hiên chậm rãi nắm chặt thành quyền.

Hắn nhìn thoáng qua phòng bếp, hít sâu một hơi, tủi thân nói với Quý Huyền Nguyệt: “Em muốn về phòng, phòng khách chán quá.”

Quý Huyền Nguyệt sửng sốt một chút mới gật đầu, dẫn Kỷ Cảnh Hiên về phòng.

Chỉ còn là Cố Hàn Tinh tự do ngồi cùng Kỷ An, thấy cơ thể gầy yếu của thanh niên, Cố Hàn Tinh mới xoa xoa đầu tóc mềm mại của cậu: “Ngoan.”

Kỷ Cảnh Hiên vừa về phòng đã ôm lấy Quý Huyền Nguyệt ngã lên giường, cả người héo mòn, buồn bã ỉu xìu đè trên người Quý Huyền Nguyệt như quả cà tím bị muối dưa, thân thể chẳng hề dễ chịu.

“Làm sao vậy?” Quý Huyền Nguyệt nhẹ nhàng lay lay hắn.

Rõ ràng lúc ở ngoài không như thế mà.

“Em đẩy anh trai vào hố lửa rồi, xong rồi, ba mẹ em sẽ mắng chết em.” Kỷ Cảnh Hiên hối hận nói: “Hôm đó đáng ra không nên dẫn anh ấy đi khám.”

Quý Huyền Nguyệt buồn cười: “Sao lại nói thế?”

“Anh em bị Cố Hàn Tinh bắt mất rồi.” Kỷ Cảnh Hiên rầu rĩ nói: “Biết thế hôm đó không dẫn anh ấy đi khám.”

Quý Huyền Nguyệt hơi kinh ngạc, nhưng cũng chỉ hơi thôi. Có thể anh rất ít khi gặp Kỷ An, có vài lần gặp Cố Hàn Tinh ở chung với Kỷ An ở một góc khuất nào đó lại cảm thấy bình thường.

“Anh trai em căng thẳng sẽ bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ, nhưng anh ấy không hề bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ thì xem ra Cố Hàn Tinh vẫn nằm trong vùng an toàn của anh ấy mà.”

“Muốn đánh hắn ta.”

“Qua năm mới hẵng đánh, đánh xong thì chạy, đừng quên trùm bao tải nhé.”

Kỷ Cảnh Hiên cười cười gật đầu: “Ý kiến hay.”

Nhưng hai người không chờ đến qua năm mới được, ăn cơm tất niên xong, nghỉ ngơi một ngày thì phim điện ảnh đã phải khởi động máy.

Sau khi đậu buổi thử vai cả hai đều nhận được kịch bản hoàn chỉnh, tựa đề phim là “Ngõ nhỏ” vì cả một bộ phim chỉ xoay quanh ngõ nhỏ, người câm gặp người bệnh tự kỷ ở trong ngõ, tên côn đồ kiếm được những đồng tiền đầu tiên ở trong ngõ, bất kể là bước ngoặt vận mệnh của ai cũng từng xuất hiện tại con ngõ này.
Kết thúc câu chuyện, người câm bệnh nặng chết ở ngõ nhỏ, lúc người bệnh tự kỷ về nhà đụng phải cảnh chó hoang cắn xé thi thể người câm nên cũng lựa chọn rời khỏi thế giới này, cuối cùng tên côn đồ đến sửa sang lại di vật của hai người rồi biến mất tại ngõ nhỏ tối đen.

Hai người theo tổ đạo diễn đến nơi chuẩn bị, quả nhiên là một con hẻm nhỏ. Không biết Tần Thế tốn hết bao nhiêu tâm tư mới tìm được con hẻm cũ nát này, cả ba phải sống bên trong tận cùng con hẻm nhỏ 50 mét vuông, đó là sau khi tên côn đồ kiếm được những đầu tiên đầu tay thuê được, bên trong còn có ba chiếc giường gỗ nhỏ.

Kỷ Cảnh Hiên và Quý Huyền Nguyệt vừa mở ra đã thấy chỗ dừng chân này điều kiện rất đơn sơ, giường thì bụi bẩn, một lớp chăn bông cũng chả khác gì, bên trên không biết vương vãi cái gì mà xám xịt một mảng, không nhìn thấy được màu sắc và hoa văn gốc của nó.
Quý Huyền Nguyệt: “Sửa sang chân thật đó.”

Kỷ Cảnh Hiên im lặng không nói.

“Diễn viên nhỏ tìm được chưa?” Hà Vân Túy nhìn phòng cũng không tỏ vẻ dị nghị gì.

“Diễn viên nhỏ ở tổ B, chúng ta ở tổ A, cảnh quay họ cũng không nhiều lắm, bây giờ xem như cũng quay xong rồi.” Tần Thế xoa xoa giữa mày: “Bây giờ các cậu quay cảnh trưởng thành, nhớ kỹ nhân vật của mình đấy. Tạo hình của các cậu tổ mỹ thuật đã thiết kế xong rồi, chiều trang điểm và thay đồ thử, nếu không hợp thì đổi. Tranh thủ hai ngày này chụp ảnh tạo hình, ngày mốt là ngày lành thì chính thức khởi động máy.”

Quý Huyền Nguyệt gật đầu: “Đạo diễn Tần, tôi xem tạo hình thiết kế được không?”

“Tôi bảo họa sĩ gửi vào nhóm rồi.” Tần Thế gật đầu: “Cậu tự xem đi.”

Kỷ Cảnh Hiên mở điện thoại lên.

Lọt vào tầm mắt đầu tiên là diện mạo tinh xảo của người câm, sau khi người câm lớn lên có năng lực kiếm tiền thì cắt đẹp đầu tóc, khóe mắt có một vết sẹo nhỏ, mặc một bộ quần áo cũ kỹ, bên trên là áo bông xám mỏng manh, bên dưới là một chiếc quần đen bạc màu. Vì rửa bát mưu sinh lâu ngày mà bàn tay anh lột hết lớp da này đến lớp khác, kết quả là da nứt nẻ nghiêm trọng.
Tiếp theo là người bệnh tự kỷ, người này được người câm bảo vệ rất tốt, từ cách ăn mặc đã biết cuộc sống của hắn so với người câm tốt hơn nhiều. Hắn đeo một chiếc mắt kính gọng tròn màu vàng, mặc một chiếc áo lông vũ trắng dày và quần tây đen, so sánh ra thì người câm đúng là đáng thương.

Quý Huyền Nguyệt: “Chẹp, công tử bột sống trong nhung lụa.”

Kỷ Cảnh Hiên: “…”

“Em đóng phim chắc là ấm áp lắm.”

Kỷ Cảnh Hiên vội vàng ôm lấy Quý Huyền Nguyệt: “Xin lỗi mà Quý ca ca, em kéo chân anh mất rồi.”

“Đồ ngốc, em kéo chân người câm chứ không phải anh, xin lỗi cậu ta đi.”

Kỷ Cảnh Hiên nghiêm trang: “Xin lỗi người câm nhiều lắm.”

Hà Vân Túy: “… Không hiểu nổi tình thú của mấy người yêu nhau.”

Gã nhìn tạo hình của bản thân, tên côn đồ lớn lên mặc âu phục giày da, trên người khoác lên bộ tây trang sang trọng đắt đỏ, trong tay bưng một ly vang đỏ dựa ghế, tóc tai gọn gàng như thượng lưu mới nổi. Thế nhưng cầm ly sai mất rồi, cứ như là đang bắt chước bừa bãi, và người nghèo mãi mãi sẽ không thể dung hợp với xã hội thượng lưu được.
“À đúng rồi, Hà Vân Túy làm quen với Kỷ Cảnh Hiên trước đi, dù sao các cậu cũng phải quay cảnh hôn với cảnh giường chiếu, cảnh hôn có thể mượn được nhưng mà cảnh giường thì không đâu, hai người nhớ hợp tác một chút.”

Quý Huyền Nguyệt không nhịn được cười ra tiếng: “Haha…”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN