Sự thật chứng minh Mạnh Vãn đã nói là làm, buổi sáng Hạ Tư Mộ và Trầm Anh vừa ăn cơm xong, đại phu lại đến xem, nói bọn họ không còn gì đáng ngại nữa, sau đó họ liền bị khách khí mời ra khỏi phủ Thái Thú. Nói cái gì mà đây là quân cơ trọng địa, người không phận sự chớ vào.
Trầm Anh kéo góc áo Hạ Tư Mộ, lo sợ hỏi: “Tiểu tiểu thư, sau này chúng ta còn có cơm ăn không?”
Đứa nhỏ này cứ nói ba câu lại nhắc cơm một lần, xem ra lúc trước chịu đói không ít.
Hạ Tư Mộ xoa đầu nó, cười nói: “Tự nhiên sẽ có cơm ăn thôi, còn ngon hơn lúc trước nhiều.”
Nàng nắm tay Trầm Anh đi tìm thi hài của cha nó trước. Tiểu tướng quân đã hạ lệnh gom nhặt các thi thể trong thành, để ở mấy toà nhà hoang, kêu gọi người thân đến nhận thi thể, trong vòng ba ngày không có ai nhận thì sẽ an táng cùng nhau.
Hạ Tư Mộ thấy trong nhà hoang cơ man là xác chết, nhìn hoa cả mắt. Nàng đành lén sử dụng phù chú, theo chỉ dẫn tìm được thi thể cha của Trầm Anh.
Trầm Anh vừa thấy thi thể cha nó đã oà khóc, nó lau nước mắt hỏi: “Cha đệ bị thương nhiều chỗ như vậy, đệ còn nhận không ra… Tỷ tỷ chỉ đứng từ xa nhìn, sao nhận ra hay vậy?”
“Tỷ là người lớn, thị lực của người lớn tốt hơn đệ.” Hạ Tư Mộ mặt không đổi sắc nói.
Trầm Anh ôm cha nó khóc lóc một trận, sau mới vụng về nhưng cẩn thận chỉnh lại quần áo, lấy khăn ướt lau mặt và chân tay cho cha. Trong lúc đó nó phát hiện ra trên cổ thi thể có một vết cắn, lại méo xệch miệng khóc lớn: “Con đến muộn mất rồi, để cho thi thể của cha bị thú hoang cắn nát!”
Thú hoang Hạ Tư Mộ đứng bên cạnh thầm nghĩ nhóc con này sao nhiều nước mắt quá vậy? Nàng xoa đầu Trầm Anh, hiền từ nói: “Khóc xong thì đem cha đệ đi chôn cất.”
Bọn họ ghi danh với quan binh trông coi, sau đó kéo thi thể cha Trầm Anh ra ngoài, đào một cái hố chôn ở nghĩa trang sau thành. Những ngôi mộ ở đây xiêu xiêu vẹo vẹo, cây cối không sống nổi nhưng cỏ thì mọc um tùm. Ấy vậy mà bây giờ chỗ này lại khá náo nhiệt, nhiều dân chúng trong thành đều đến đây mai táng cho người thân, tiếng gào khóc liên miên. Bởi vì quá nhiều người chết nên không đủ đất chôn.
Hạ Tư Mộ tìm một tấm ván gỗ, ngồi trước gò đất nhỏ của cha Trầm Anh giúp nó viết bia mộ.
Trầm Anh không biết chữ, chỉ nói được tên cha nó, Hạ Tư Mộ nghe xong thì viết một cái tên.
Khi Hạ Tư Mộ cắm tấm ván này xuống đất, tựa như đóng chắt nắp quan tài, Trầm Anh cảm thấy cha nó sẽ không bao giờ mở được tấm ván gỗ này ra và quay về với nó, tâm trạng sa sút hoàn toàn, vừa rải tiền giấy vừa khóc.
“Đệ khóc cho lão ta làm gì? Lão ta nên khóc cho đệ mới đúng. Lão chết rồi có thể đầu thai làm lại cuộc đời, mà thằng nhóc như đệ vẫn phải ở lại nơi loạn lạc này, sống cô độc một mình. Nhìn thế nào cũng thấy đệ mới khổ.” Hạ Tư Mộ cảm thán.
Nói dong dài thế nhưng đứa trả này không đáp một lời, chỉ biết lau nước mặt.
Hạ Tư Mộ thở dài ngồi xổm xuống bên cạnh, nhặt một xấp tiền giấy ném lên trời.
Tiền giấy từ trong tay nàng ném lên không trung như có phép lạ, lơ lửng trên không trung một lúc, những tờ tiền mỏng dính nhạt màu dưới ánh mặt trời chói chang đột nhiên biến thành vô số con bướm màu trắng, đập cánh bay tán loạn.
Trầm Anh chưa từng thấy qua cảnh tượng như vậy, lập tức ngây ngốc, mà những người mai táng cho người thân bạn bè gần đó cũng kinh ngạc.
Hạ Tư Mộ thúc giục: “Đệ cũng ném thử một xấp đi.”
Trầm Anh hơi chần chừ cầm một xấp tiền giấy ném lên không trung, những tờ tiền đó bay lên cũng đột nhiên hoá thành cánh bướm bay lên, hệt như những bông tuyết trắng.
Trầm Anh sửng sốt, đứng bật dậy, không thể tin được nhìn tay mình: “Đệ… Đây là…”
“Nhìn cái gì mà nhìn, chỉ là ảo thuật thôi.” Hạ Tự Mộ cười phá lên.
Trầm Anh ngẩn người, vừa kinh ngạc vừa sợ: “Thì ra là Tiểu tiểu thư làm ảo thuật à.”
“Nói vậy cũng được.”
Hạ Tư Mộ búng tay một cái, những con bướm kia liền nương theo cơn gió bay đi, Trầm Anh há hốc miệng, quay đầu nhìn về phía những con bướm, Hạ Tư Mộ cũng quay lại nhìn.
Nơi con bướm cuối cùng bay đi, một chàng thiếu niên dáng đứng như cây tùng đang nghiêng mình trong nắng.
Hắn đội một chiếc mũ vành, tấm mạng sa màu đen buông xuống quá vai, mặc một bộ áo bào xám bạc, tay áo bó lại, cổ tay và trước ngực đều thêu một bức nhật nguyệt tinh vân màu đen, tóc cột chỉnh tề bằng phát quan bạc*, bên ngoài mũ vành buông xuống hai dây cột tóc màu trắng nhạt.
Đây là hình ảnh trong mắt Hạ Tư Mộ, thành thật mà nói nàng cũng không biến hắn mặc quần áo màu gì, có thể là đỏ, cam, vàng, lục, lam, chà, tím, bảy sắc cầu vồng, nhưng qua mắt nàng thì chỉ còn đen, trắng, xám đậm, xám nhạt.
Thế giới trong mắt quỷ chính là như vậy, không hề có màu sắc.
Con bướm đậu trên đầu chàng thiếu niên nhẹ nhàng bay đi, hắn hơi nghiêng đầu né tránh, dây cột tóc vẽ ra một vòng cung mềm mại.
Thiếu niên nhìn về phía Hạ Tư Mộ, hào sảng cười: “Đúng là ảo thuật thần kỳ.”
Hạ Tư Mộ đứng dậy, ánh mắt dừng lại trên kiếm Phá Vọng bên hông hắn, sau đó chuyển qua tấm mạng màu đen, nhìn khuôn mặt mơ hồ của hắn phía sau.
Nàng còn đang nghĩ làm sao để tiếp cận tiểu tướng quân thì người đã tự đưa tới cửa rồi.
Nàng mỉm cười, cúi người hành lễ, thân thể này vốn là một cô nương đáng yêu ngọt ngào, cười lên càng thêm ngây thơ nhu mì.
“Cảm ơn tướng quân đại nhân đã cứu mạng hôm qua, tỷ đệ chúng ta không có gì báo đáp, chỉ biết cúi đầu tạ ơn.”
“Ta là tướng quân của Đại Lương, cứu giúp bá tánh là nhiệm vụ phải làm, cô nương cần gì bái tạ?” Hắn đặt ngón trỏ lên môi, nói: “Cô nương đừng gọi ta là tướng quân đại nhân, làm các bá tánh khác sợ hãi thì không tốt đâu.”
Hắn đội mũ có mạng che, không mặc quan phục cũng không mang theo tuỳ tùng, có lẽ không muốn người khác nhận ra. Mắt Hạ Tư Mộ láo liên hỏi: “Ngài cải trang vi hành đến đây sao?”
Hắn không phủ nhận, nhìn về phía mấy binh lính trông giữ mồ phía xa.
Bởi vì số người chết quá lớn, không đủ mồ chôn khiến nhiều người tranh giành nhau nên đã có vài binh lính được phái tới đây để giữ trật tự. Quy định trước nay là ai tới trước được trước, giờ có người vì muốn giành chỗ tốt mà đút lót tiền cho binh lính, đuổi người chuẩn bị hạ táng đi để chôn người thân của mình. Mấy tên lính nhận tiền thuần thục lắm, ai đến cũng nhận.
Đều là cùng gặp bất hạnh, đã ra nông nỗi này rồi còn vì chỗ chôn mà lại tranh giành đấu đá.
Hạ Tư Mộ nhìn người thiếu niên, không nhìn ra biểu tình trên mặt hắn là gì.
“Có điều, mắt cô nương tốt thật đấy, hôm qua chỉ nhìn vội một lần, hôm nay ta còn mang cả mũ có mạng che, thế mà cô nương vừa nhìn đã nhận ra ta.” Hắn quay lại nói với Hạ Tư Mộ.
Hạ Tư Mộ cởi mở đáp: “Đương nhiên rồi, ngài khí thế oai hùng, tiếng tăm lừng lẫy, tiểu nữ đã ngưỡng mộ từ lâu.”
Tiểu tướng quân nghe vậy khoanh tay chống cằm, buồn cười hỏi: “Thật sao, nổi tiếng đến thế à? Vậy tên ta là gì?”
“…”
Đây không phải là vấn đề nàng định hỏi sao?
Tiểu tướng quân không hỏi tới cùng, chỉ cúi đầu cười rộ lên: “Cô nương không cần nịnh hót, nếu ta thật dự tiếng tăm lẫy lững thì đã không để thành Lương Châu bị thảm sát. Ta tên Đoạn Tư, Tư trong phong Lang Cư Tư, tự Thuấn Tức.
Đoạn Tư, Đoạn Thuấn Tức.
Tiểu tướng quân này tuổi còn nhỏ đã giữ chức vụ cao, tính tình nên ngạo mạn mới phải, thế mà lại khá khiêm tốn.
Hạ Tư Mộ cười đáp: “Dân Nữ tên Hạ Tiểu Tiểu, đây là em trai ta, tên Tiết Trầm Anh.”
“Tiểu Tiểu cô nương.” Đoạn Tư lặp lại, hắn bước đến gần hai người muốn nói gì đó, Hạ Tư Mộ liếc thấy trên lầu cao phía xa có một bóng người, hét to: “Cẩn thận!”
Đoạn Tư nhanh chóng nghiêng người gần như cùng lúc với tiếng hét của nàng, kiếm Phá Vọng tuốt ra khỏi vỏ đảo một vòng trong lòng bàn tay hắn, chém rơi mũi tên phóng tới từ lầu cao, trong chớp mắt lại quay về vỏ.
“Có tặc nhân Hồ Khế!”
Binh lính hộ vệ hô to, bóng người màu đen trên tầng cao kia loé cái đã không thấy tăm hơi, bính lính vội vàng đuổi theo. Đoạn Tư lại không nóng vội, vẫn cười cười giắt thanh kiếm lại bên hông: “Xem ra không chỉ có Hạ cô nương nhận ra ta, còn có người khác cũng nhận ra.”
Hắn quay đầu, Hạ cô nương vừa giây trước lên tiếng nhắc nhở hắn giờ đang bám quần áo hắn, em trai nàng lại ôm quần nàng, cùng nhau trốn sau lưng hắn run bần bật.
Chỉ thấy Hạ Tiểu Tiểu rưng rưng, yếu đuối động lòng người nói: “Đáng sợ quá đi mất.”
“… Không sao đâu, cảm ơn cô nương đã cứu giúp.” Đoạn Tư trấn an nói.
Hạ Tư Mộ nắm chặt góc áo hắn: “Tuy rằng ta cũng rất muốn giống tướng quân, nói không cần cảm ơn đâu. Nhưng ta và em trai đã không còn nhà để về, hôm qua bị đuổi khỏi phủ Thái Thú, sau này không biết phải đi nơi nào, không có cơm ăn không có chỗ ngủ. Hơn nữa tuyết sắp rơi rồi, chúng ta ngay cả chỗ ngủ đêm nay vẫn chưa tìm được.”
Trầm Anh nắm chặt góc áo Hạ Tư Mộ, ý thức được hôm nay có cơm ăn hay không đều dựa vào lúc này, ra sức phối hợp gật đầu.
Tiểu tướng quân này hẳn là người một bụng chữ nghĩa, tứ thư ngũ kinh gì đều đọc cả rồi, sẽ không nhẫn tâm bỏ mặc tiểu cô nương yếu đuối đáng thương và em trai bơ vơ ngoài đường đâu chứ hả.
Đoạn Tư nhìn Hạ Tư Mộ rồi lại nhìn Trầm Anh, không ngoài dự đoán nói: “Được rồi, một ngày nên nghĩa, chuyến đò nên quen, ta sẽ giúp cô nương và em trai tìm một chỗ ở.”
Dừng một chút, hắn nhìn lên bầu trời ngờ vực hỏi: “Hạ cô nương vừa nói tuyết sắp rơi sao?”
“Thời tiết năm nay thất thường, tuyết có rơi giữa hè cũng chẳng lạ. Nhìn trời nắng tốt thế thôi chứ biết đâu thay đổi bất chợt.” Hạ Tư Mộ được Đoạn Tư đảm bảo, hài lòng buông áo hắn ra, chỉ chỉ hai mắt mình: “Đôi mắt này từ trước đến nay chưa nhìn sai cái gì đâu nha.”
Không làm tự nhiên có ăn, nếu không phải Đoạn Tư ở đây thì nàng đã vỗ tay tán thưởng tên thích khách rồi, hơn nữa nàng cũng có qua có lại.
Thực ra vừa rồi Đoạn Tư đã để ý có người ở phía sau, hắn cũng đã kịp né trước khi nàng nhắc nhở, mũi tên này bắn thế nào cũng không trúng hắn được. Chỉ là Hạ Tư Mộ đã làm phép cho mũi tên kia lệch hướng bắn về phía Đoạn Tư, buộc hắn phải dùng Phá Vọng kiếm.
Hạ Tư Mộ nắm tay Trầm Anh, vui sướng trở về thành cùng Đoạn Tư.
Phá Vọng kiếm chính là song kiếm, gỗ mun nạm bạc, dùng bạc khắc chú văn ở bên trên, bình thường hai thanh kiếm hợp làm một cùng ở trong vỏ, thoạt nhìn như chỉ có một thanh. Sử dụng vũ khí bằng hai tay khó hơn một tay nhiều, vậy mà ban nãy Đoạn Tư sử dụng rất thành thạo, dùng tay trái cũng có thể cản được mũi tên, có thể thấy võ công không tầm thường.
Lúc Phá Vọng kiếm ra khỏi vỏ nàng đã nhìn kỹ, ánh sáng bắn ra vô cùng sắc bén. Lúc chưa khai kiếm nó chỉ là một thanh kiếm cùn, chỉ khi nhận chủ mới trở nên sắc bén.
Hạ Tư Mộ không nói gì đánh giá Đoạn Tư một lượt.
Không tu vi không linh lực mà lại khống chế được Phá Vọng Kiếm. Xem ra mệnh cách của tiểu tướng quân này lớn đấy, rất hợp khẩu vị của Phá Vọng kiếm.
Kỳ lạ nha, tiểu tướng quân này có gì mà lại lọt vào mắt xanh của Phá Vọng kiếm vậy cà?
Bầu trời vốn trong xanh bỗng trở nên âm u, một trận tuyết lớn rơi xuống bóng người thưa thớt trên đường cái, thành Lương Châu lần nữa chìm vào thê lương.
Hạ Tư Mộ lấy tay áo che đầu cho Trầm Anh, nói: “Đệ vừa hôn mê một ngày, lỡ mà cảm lạnh thì ta không lo cho đệ được đâu.”
Nàng vừa dứt lời liền cảm thấy đầu nằng nặng, một chiếc mạng đen che mất tầm mắt, ra là chiếc mũ vành của Đoạn Tư ở trên đầu nàng.
Nàng ngoảnh đầu lại, cách một màn tuyết và chiếc mạn đen thấy Đoạn Tư đang giữ vành mũ, cười nói: “Hạ cô nương cũng vừa hôn mê một ngày, đừng để cảm lạnh.”
Đôi mắt hắn long lanh sáng ngời, cười rộ lên lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, thần thái khí phách tự nhiên.
Hạ Tư Mộ đỡ lấy chiếc mũ, nhẹ cười: “Cảm ơn tướng quân.”
Đoạn Tư buông vành nón ra, đi lên phía trước chắn gió tuyết, bước đi nhẹ nhàng, tựa như trên thế gian này không có gì đáng để lo lắng.
Đúng là trăng sáng trên núi, tuyết giữa ngày hè, thiếu niên hiếm có trong thiên hạ.