Bạch Nhật Đề Đăng - Chương 98: Tiền tuyến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
26


Bạch Nhật Đề Đăng


Chương 98: Tiền tuyến


Edit: An Chẩm

Lúc Triệu Thuần trở về doanh trướng của mình thì thấy thi thể lính canh nằm la liệt trên mặt đất giữa ngọn đèn dầu leo lắt, hắn ta căng thẳng định hô lên thì lập tức bị sợi dây thép mềm thít chặt cổ. Người phía sau đá vào đầu gối hắn ta một phát, hắn ta khuỵu xuống, hai tay bị trói sau lưng, sợi thép mềm vẫn siết chặt cổ khiến hắn ta khó thở, không thể phát ra tiếng động.

Khi kẻ tấn công bất ngờ đi đến trước mắt hắn ta, hai mắt hắn ta mở to vì kinh hãi.

Sắc mặt Đoạn Tư tái nhợt, dáng đi hơi lảo đảo, cứ như lần đánh lén vừa rồi đã tiêu tốn rất nhiều sức lực, hắn ngồi xổm xuống đỡ bả vai Triệu Thuần, nở nụ cười thuần khiết: “Triệu soái, lâu rồi không gặp, ngươi đúng là càng ngày càng giỏi đấy, khiến Đoạn mỗ trố mắt đứng nhìn không theo kịp.”

Triệu Thuần nhớ tới biệt danh “Mặt cười Diêm La” của Đoạn Tư, không khỏi lạnh sống lưng. Sao Đoạn Tư lại đột nhiên xuất hiện ở biên quan tiền tuyến?

“Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, Thanh châu không còn, Phong châu mất một nửa, nếu không phải tướng sĩ Đại Lương của ta tử thủ thì đến Tề châu và U châu ngươi cũng không giữ nổi! U châu là cái gì? Là yết hầu! Tề châu là cái gì? Là kho lúa! Trong đầu ngươi chứa cái gì vậy! Ngươi cho rằng chiến trường phương Bắc chỉ là trò chơi đồ hàng sao? Ngươi cho rằng ta có thể giành lại năm châu trong một năm rưỡi là ngươi cũng có thể sao? Ngươi là thống soái một quân, biết bao nhiêu mạng người nằm trong tay ngươi, các tướng sĩ ở bờ Bắc đánh với ta bao nhiêu trận rồi, mệnh lệnh của ngươi ngu xuẩn cỡ nào bọn họ hiểu rõ hơn cả ngươi, bọn họ nói ngươi có nghe không? Ngươi chỉ muốn lập uy, nhưng người bị ngươi đẩy vào chỗ chết lại là bọn họ!”

“Quy Hạc quân thiệt hại ba phần, Đạp Bạch quân thiệt hại ba phần, Thành Tiệp quân thiệt hại hai phần. Đệ đệ của ta…” Đôi mắt Đoạn Tư đỏ lên, hắn găm chặt ngón tay vào vai Triệu Thuần, gằn từng chữ một: “Đệ đệ của ta năm nay còn chưa tròn mười bốn tuổi, ở bên cạnh ta sáu năm, đến ta còn không nỡ để nó liều mạng đến nơi hung hiểm nhất! Vậy mà… Nó lại vì sự ngu xuẩn của ngươi mà chết! Vạn tiễn xuyên tim! Không có nó thì ngươi đã mất U Châu rồi! Ngươi đã biết mình vô dụng thì cho dù có đâm đầu chết trên điện Kim Loan cũng không nên nhận lệnh của Hoàng Thượng!”

Quân nhân đóng ở U châu nghe theo mệnh lệnh của Triệu Thuần chủ động tấn công, trúng mai phục của quân Đan Chi, Trầm Anh dẫn theo một đội kỵ binh vòng ra sau đánh lén, lấy ngàn người giết gấp mười quân địch, để quân Đại Lương có thể phá vòng vây trở về cố thủ thành. Nhưng một ngàn người hắn ta dẫn theo, bao gồm cả hắn ta đều hy sinh toàn bộ, không một ai trở về.

Đoạn Tư nắm cổ áo Triệu Thuần, nhìn khuôn mặt hắn ta dần dần trở nên xanh tím vì không thở được, cười rộ lên nói: “Ngươi cảm thấy ngươi là người của Hoàng Thượng, dù có làm loạn thế nào thì Hoàng Thượng cũng sẽ không giết ngươi, thậm chí sẽ không khiển trách ngươi à? Đáng tiếc, Hoàng Thượng không giết ngươi, nhưng ta dám giết ngươi.”

Triệu Thuần mở to hai mắt, nức nở không rõ, lắc đầu như muốn hét lên. Đoạn Tư vươn tay nắm lấy hai đầu dây thép quấn quanh cổ hắn ta, siết chặt không thương tiếc.

Cổ hắn ta ngoặt sang một bên, ngã xuống đất.

“Triệu soái, Triệu soái!”

Ngoài doanh trướng có người kêu tên Triệu soái, vén mành doanh đi vào, Đoạn Tư hờ hững giương mắt nhìn lại, liền đối diện với ánh mắt Đinh Tiến mặc giáp trụ. Đinh Tiến nhìn thoáng qua Triệu Thuần ngã trên mặt đất, lại nhìn lướt qua Đoạn Tư, đồng tử co rút lại. Dường như bên ngoài có Giáo uý muốn theo vào, Đinh Tiến quát: “Không được tiến vào! Gọi Sử Lang tướng đến đây. Thường tướng quân và Tôn tướng quân mà Triệu soái dẫn đến bây giờ đang ở đâu?”

“Ở Tây doanh.”

“Chú ý quan sát bọn họ, báo cáo liên tục.”

“Vâng.”

Giáo uý ngoài doanh trướng nhận lệnh rời đi, Đinh Tiến đi đến trước mặt Đoạn Tư, quỳ một gối xuống, gọi: “Đoạn soái!”

Đoạn Tư vỗ bả vai Đinh Tiến, Đinh Tiến ngẩng đầu lên, người bình thường lạnh nhạt độc địa nay hai mắt đã đỏ hoe. Đoạn Tư khẽ cười, vươn tay ra nói: “Đỡ ta đứng lên.”

Đinh Tiến giật mình, giờ hắn ta mới để ý tới sự suy yếu của Đoạn Tư, sau lại càng kinh ngạc với thi thể thủ hạ chết đầy đất dưới tay hắn. Hắn ta đỡ Đoạn Tư đứng lên, để hắn ngồi xống ghế bên cạnh. Đoạn Tư vừa ngồi xuống, Sử Bưu đã hằm hằm hất mành doanh đi tới, lớn tiếng nói: “Tìm lão tử…”

Hắn ta vừa thấy Đoạn Tư thì trợn trừng mắt, Đinh Tiến bước ra che miệng hắn ta lại, bảo: “Đừng để lộ ra.”

Sử Bưu hất tay Đinh Tiến ra trực tiếp đi lên, nói: “Đoạn soái! Đoạn soái người đến rồi! Con mẹ nó Triệu Thuần chẳng đánh được Đan Chi gì cả, ngu không bằng một con lừa! Các huynh đệ vừa nói hai câu hắn ta đã bảo chúng ta không nghe hiệu lệnh, chúng ta bị hại thảm lắm! Ngay cả… Ngay cả Trầm Anh cũng…”

Sắc mặt Đoạn Tư trùng xuống.

Sử Bưu để ý tới sắc mặt tái nhợt của Đoạn Tư, cơn giận càng bùng lên: “Đoạn soái người bị sao vậy? Có phải bị lão hoàng đế kia ám hại không? Chúng ta… Chúng ta diệt Đan Chi xong thì đừng về nữa! Làm phản con mẹ nó đi!”

“Sử Bưu!” Đoạn Tư và Đinh Tiến đồng thời quát lên.

Sử Bưu bị bọn họ nạt cho tức tối im miệng, sau một phen khẳng khái phát biểu hắn ta mới để ý đến Triệu Thuần chết dưới đất, hắn ta trợn mắt hổ lên, chỉ hận không thể đá Triệu Thuần một phát, đứng dậy nói: “Đoạn soái, ngươi nói xem phải làm sao bây giờ, chúng ta nghe ngươi hết!”

Đoạn Tư liếc mắt nhìn thi thể trên mặt đất, nói: “Triệu Thuần liên tiếp thất bại ở chiến sự bờ Bắc, tự nhận lỗi tự sát. Mấy người hắn ta mang đến kia…”

Hắn nhìn về phía Đinh Tiến, nói: “Chết trận tiền tuyến.”

Đinh Tiến khom lưng lĩnh mệnh: “Vâng.”

“Xử lý thi thể của Triệu Thuần và binh lính trên đất đi, sau đó gọi những Giáo uý có thể tin được tới.” Đoạn Tư nói với Đinh Tiến, sau đó quay sang Sử Bưu: “Mở bản đồ ra, chúng ta phân tích tình hình, thảo luận sách lược đối phó.”

Đinh Tiến và Sử Bưu nhận lệnh, ánh nến sáng lên trong doanh trướng, hắt lên vẻ mặt mệt mỏi của Đoạn Tư, tay hắn vẫn luôn nắm chặt thành quyền, chưa từng thả lỏng.

Sử Bưu mở bản đồ ra, Đoạn Tư chống bàn đứng lên, chậm rãi đi tới. Sử Bưu thuật lại tình hình trên tiền tuyến cho hắn, Đoạn Tư vốn đã lường trước rằng Đan Chi chỉ giả vờ cầu hoà, khi rời tiền tuyến đã từng bài bố, dặn dò quân các nơi coi giữ, nếu Đan Chi phản công thì cứ cố thủ, tiêu hao sinh lực Đan Chi trước.

Nhưng sự xuất hiện của Triệu Thuần đã phá vỡ hoàn toàn sắp xếp của Đoạn Tư, hắn ta nóng lòng lập công lên lệnh cho quân đội chủ động xuất kích, dùng sở đoản của mình đi đánh với sở trường của địch, sau vài trận chiến, tiền tuyến đầy những lỗ hổng, tổn thất nặng nề.

May mà vẫn còn U châu.

Được giữ bằng cả mạng sống của Trầm Anh.

Đoạn Tư nhắm mắt lại, hắn siết chặt nắm tay, đầu ngón tay cắm vào da thịt đau đớn khiến hắn mở mắt ra, sắp đặt lại chiến cuộc. Hắn đang thảo luận với Sử Bưu thì Đinh Tiến dẫn một người vào.

“Đoạn soái, lần này… Ngoại trừ tướng sĩ quân ta thì ta còn dẫn theo một người đến.” Đinh Tiến xoay người tránh sang một bên, Đoạn Tư nhìn thấy người ở phía sau. Dưới ánh nến, thân hình người kia cao lớn, trên mặt có một vết sẹo dữ tợn kéo dài cả khuôn mặt, trong ánh mắt chỉ có nỗi bi thương.

Đoạn Tư im lặng một chốc rồi nói: “Lệnh Thu.”

Hàn Lệnh Thu bước lên hai bước, cổ họng hắn ta nghèn nghẹn, nhẹ giọng nói: “Ta nghe nói U châu gặp chuyện nên chạy tới, nhưng vẫn chậm một bước… Không cứu được Trầm Anh.”

Đứa bé kia gọi hắn ta là Hàn đại ca bốn tháng, cũng coi như là một nửa đồ đệ, cuối cùng lại chết trước mặt hắn ta.

Chỉ chậm một bước thôi, nếu hắn ta đi sớm hơn nửa canh giờ là có thể cứu được rồi.

Hắn ta móc một lệnh bài đẫm máu từ trong ngực ra, giao vào tay Đoạn Tư, nói: “Trước khi chết Trầm Anh bảo ta giao cho ngươi, nó nói… Nó không nuốt lời, nguyện vọng của ngươi, nó đã bảo vệ được.”

Đoạn Tư nhìn lệnh bài Đạp Bạch quân nhuốm máu kia, đột nhiên nhớ lại khi hắn còn là tướng quân Đạp Bạch quân, Trầm Anh từng nói nguyện vọng sau này của nó chính là bảo vệ hắn và Hạ Tư Mộ, khi ấy hắn chỉ cho đó là lời nói của trẻ con mà thôi.

Thế nhưng Trầm Anh rất nghiêm túc.

Thậm chí sau khi chết chấp niệm vẫn không thể tiêu tan, biến thành du hồn, xuất hiện trên sách quỷ.

Đoạn Tư nắm lấy lệnh bài, lảo đảo rồi cúi người phun ra một ngụm máu. Mọi người xung quanh sợ hãi hô lên, Hàn Lệnh Thu đỡ hắn, hắn nắm lấy tay Hàn Lệnh Thu, ngước mắt nhìn hắn ta nói: “Lệnh bài này, ngươi cầm đi.”

Hàn Lệnh Thu giật mình.

“Tướng quân Đạp Bạch quân chết trận, giao lệnh bài cho Trầm Anh, Trầm Anh lại phó thác cho ngươi. Ngươi vốn đã từng là tướng quân Đạp Bạch quân, bây giờ vẫn như vậy.”

Mắt Hàn Lệnh Thu đỏ lên, thấp giọng nói: “Ngươi biết ta…”

“Ta tin tưởng ngươi.” Đoạn Tư nói.

Hàn Lệnh Thu im lặng một lát, sau mới nhận quân lệnh Đạp Bạch quân từ tay Đoạn Tư, cúi người nói: “Vâng, Đoạn soái.”

Đoạn Tư vỗ vai hắn ta, sau đó lau máu trên miệng, chỉ vào bản đồ nói: “Nhìn vào bản đồ.”

“Hiện giờ Thanh châu đã mất, Phong châu mất một nửa. Mặc dù U châu vẫn còn, nhưng đã tổn thất nặng nề ở trận trước đó, quân địch thế công mãnh liệt. Bảo Mạnh Vãn phái một vạn quân Túc Anh đi chi viện, ghé qua Tề châu hỏi mượn Triệu Hưng nửa năm lương thảo. Phong châu và Thanh châu bên kia giả vờ không đánh lại nên rút lụi trước, dẫn quân Đan Chi tới khe núi Hoà Ngu ở Sơn Đông, Ngô Thịnh Lục dẫn người bọc ra sau vây đánh địch, cố gắng tiêu diệt toàn bộ. Nếu có thể tiêu diệt toàn bộ thì lợi dụng binh lực Phong châu thiếu hụt mà đoạt lại đất đã mất.

Ánh nến chiếu vào làm cho khuôn mặt nhợt nhạt của Đoạn Tư ấm lên vài phần, hắn chỉ vào bản đồ quán triệt mọi thứ, lệnh cho Đinh Tiến và Sử Bưu báo cho các nơi đóng quân.

“Chuyện Triệu Thuần chết tạm thời đừng để lộ ra, đợi sau khi Ngô Thịnh Lục vây đánh thành công rồi hãy nói. Trong khoảng thời gian này cứ tuỳ cơ ứng biến, Đinh Tiến ngươi chỉ huy toàn cục, nhưng mọi mệnh lệnh để cho Sử Bưu tuyên bố. Tình hình Nam Đô dạo này phức tạp, Đinh Tiến ngươi có người nhà ở Nam Đô, hành sự cẩn thận chút. Các tướng sĩ ở bở Bắc đều biết nhau cả, những gì ta sắp xếp họ tự hiểu trong lòng, ắt sẽ nghe các ngươi.”

Nghe thấy lời này Sử Bưu ngạc nhiên, hắn ta hỏi: “Đoạn soái, ngươi không ở lại sao?”

Đoạn Tư hơi mệt mỏi cụp mắt xuống, xoa xoa huyệt thái dương: “Ta không có lệnh, tự tới tiền tuyến đã là tội chết. Chuyện hôm nay ta ở đây các ngươi tuyệt đối không được để lộ, ta phải về Nam Đô, xin Hoàng Thượng hạ chỉ tái phong ta làm nguyên soái.”

Sử Bưu tức giận tột cùng, định thốt ra mấy lời đại nghịch bất đạo thì lại nghe Đoạn Tư nói tiếp: “Ta không muốn đấu đá với triều đình, rất nhiều tướng sĩ quê ở bờ Nam.”

Dừng một chút, hắn cười khổ: “Người nhà của ta cũng đang ở bờ Nam.”

Lúc Đoạn Tư trở lại Nam Đô, trời Nam Đô đang đổ tuyết, tuyết ngập sâu tới mắt cá chân, bầu trời tối mịt. Hắn vừa về Nam Đô đã viết tấu chương xin được đánh trận đưa cho Thông chính ty(*) trình lên Hoàng Thượng, sau đó mới trở lại Đoạn phủ.

Trước khi về Nam Đô hắn nghe đồn “Đoạn Tư” bị bệnh hủi đóng cửa từ chối tiếp khách, cho nên lúc về nhà đã quấn kín mít, đứng ở cửa suýt thì quản gia không nhận ra. Đến khi tháo khăn che mặt và mũ choàng xuống ông ấy mới mừng rỡ bật khóc, chạy đi báo với Đoạn Thành Chương là thiếu gia đã về.

Lúc Đoạn Tư đi vào viện, trông thấy Đoạn Thành Chương, Đoạn Thành Chương đứng dưới mái hiên chống gậy, sắc mặt xanh mét nhìn hắn, gõ gậy chống xuống đất nói: “Con còn biết đường về à.”

Mặt Đoạn Tư trắng bệch như muốn hoà vào trong tuyết, hắn thở dài xoa thái dương, nói: “Cha, con rất mệt, có chuyện gì từ từ nói đi.”

“Quỳ xuống!” Đoạn Thành Chương cả giận.

Đoạn Tư ngước mắt nhìn về phía Đoạn Thành Chương, Đoạn Thành Chương nện cây gậy chống xuống nền đất, tức giận nói: “Nghịch tử! Con muốn làm ta tức chết sao! Quỳ xuống!”

Đoạn Tư im lặng một lát rồi vén vạt áo lui xuống một bước, quỳ xuống nền tuyết đối diện Đoạn Thành Chương.

Đoạn Thành Chương trầm giọng nói: “Trong khoảng thời gian này con đã đi đâu?”

“Xin lỗi, con không thể nói.” Đoạn Tư kiên quyết trả lời.

“Vì sao năm đó Phương Tiên Dã không chết?”

Đoạn Tư nhìn về phía Đoạn Thành Chương, như chẳng còn sức mà giả vờ nữa, hắn chỉ nói khẽ: “Cha muốn giết hắn ta hai lần, là con cứu. Là con đưa hắn ta về Nam Đô, là con bảo hắn ta đi theo Bùi quốc công, đến biên quan làm tướng cũng là con và hắn ta diễn kịch. Mười năm nay, chúng con vẫn luôn hợp tác, hắn ta biết rõ những chuyện con làm, Lạc Tiện cũng là người của chúng con. Thế nào, cha còn muốn biết chuyện gì nữa không?”

Đoạn Thành Chương giận đến nỗi bước xuống nền tuyết giơ gậy đánh vào lưng hắn nhưng bị Đoạn phu nhân ngăn lại, Đoạn phu nhân nói: “Thành Chương! Dù sao cũng là chúng ta có lỗi với nó!”

Đoạn Tư không né tránh, chỉ yên lặng chịu đựng, thầm nghĩ đến mẹ mà cũng ra khỏi Phật đường thì có thể thấy trước đó trong nhà loạn đến cỡ nào.

Đoạn Thành Chương bị Đoạn phu nhân kéo về dưới mái hiên, Đoạn phu nhân muốn đi đỡ Đoạn Tư lại bị ông ấy quát bảo ngưng. Đoạn Thành Chương chĩa gậy vào hắn, nói: “Cho nên con vẫn luôn giả vờ ngoan ngoãn, tất cả là lừa chúng ta hết đúng không? Vì sao con lại làm vậy! Mười năm nay không hé nửa lời, con còn là con trai của ta sao!”

Đoạn Tư giương mắt nhìn về phía Đoạn Thành Chương, khẽ cười nói: “Nếu người biết thì chỉ tổn thương mà thôi.”

“Ăn nói bậy bạ, bây giờ ta biết chẳng lẽ không tổn thương sao?” Đoạn Thành Chương phẫn nộ quát.

Đoạn Tư trầm ngâm một lát, ý cười trong mắt hắn dần lạnh đi.

“Nếu người biết sớm thì không chỉ tổn thương mà còn ngăn cản con. Bây giờ biết rồi thì… Cũng chỉ tổn thương thôi.”

_________

Thông chính ty: là cơ quan độc lập trung ương chuyên phụ trách việc tấu chương trong ngoài, chuyển đạt giấy tờ của triều đình xuống và nhận đơn tâu lên vua.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN