Bạch Nhật Sự Cố
Chương 16
Sáng nay lúc Hứa Đường Thành gõ cửa nhà hắn nói muốn rủ hắn đi xem phim hắn còn cho rằng bọn họ sẽ xem ở cái rạp gần nhà, nhưng khi xuống dưới lầu Hứa Đường Thành mới nói cho hắn biết: “Chỗ đó chất lượng không tốt lắm, chúng ta đi Bắc Kinh xem, anh mua vé suất chiếu buổi chiều, bây giờ chúng ta đi, ăn trưa xong đi xem phim rồi trở về.”
“A?” Dịch Triệt ngạc nhiên.
“Đúng đó, nay anh em mời nên là anh muốn ăn gì cứ gọi, đừng ngại.”
Hứa Đường Hề mặc áo lông màu hồng nhảy nhót tung tăng, bị Hứa Đường Thành thấy đập vào bả vai một cái: “Đừng có nhoi.”
Nhà gần Bắc Kinh như vậy mà Dịch Triệt vẫn chưa tới Bắc Kinh lần nào.
Do xe chạy với tốc độ khá nhanh nên từ lúc lên xe tai Dịch Triệt cứ kêu ong ong, hắn cách cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy được từng cái lan can xẹt qua, thỉnh thoảng còn có mấy chiếc xe.
“Chúng ta ăn chỗ lần trước hả anh?” Hứa Đường Hề hỏi.
“Hai đứa có muốn dạo phố không?” Hứa Đường Thành ngồi bên cạnh nhìn kính chiếu hậu nói, “Nếu muốn mua đồ thì chúng ta tới chỗ lần trước ăn, còn không để anh dẫn đi tới quán này mới mở không lâu, ở sát bên trường anh, anh có ghé qua một lần rồi, chỗ ngồi khá thoải mái, nói chung cái gì cũng hơn quán kia.”
Lúc lên xe Hứa Đường Hề nói không muốn ngồi đằng trước nên người ngồi cạnh Hứa Đường Thành hiện giờ chính là Dịch Triệt.
Hứa Đường Thành nói xong liền quay đầu sang hỏi ý kiến hắn: “Em muốn ăn chỗ nào?”
“Em sao cũng được hết.”
Nói xong Dịch Triệt hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Hứa Đường Hề, chỉ với ba chữ “trường của anh” đã nói lên lựa chọn của hắn.
“Vậy chúng ta đi chỗ mới.”
Cái tay đang nắm lại của Dịch Triệt thoáng buông lỏng, hắn len lén cong khóe miệng.
Xe đi vào nội thành, nhà cao tầng càng ngày càng nhiều, Dịch Triệt ngẩng đầu nhìn tên mỗi một tòa nhà, cảm thấy đây hoàn toàn là Bắc Kinh trong tưởng tượng của hắn.
Xe dừng trước cửa một quán ăn Vân Nam, Hứa Đường Thành bảo Dịch Triệt và Hứa Đường Hề đứng ngay cửa chờ trước còn y đi đỗ xe. Xuống xe, Hứa Đường Hề quét mắt nhìn quanh một vòng rồi chỉ bên cạnh: “Dịch Triệt ca, anh nhìn bên này nè, trường của anh em đó.”
Dịch Triệt theo ngón tay cô nhóc chỉ mà nhìn sang, cách một đường xe chạy, thấy được mấy dãy lầu có cao có thấp được bao lại bởi hàng rào, chen lẫn vào nhau.
Hắn vẫn chưa thu lại tầm mắt, một tay vươn ra đẩy cửa giúp Hứa Đường Hề.
Trước khi bước vào, Hứa Đường Hề hỏi hắn: “A, Dịch Triệt ca, anh định thi vào trường nào?”
“Anh vẫn chưa nghĩ ra.” Dịch Triệt nhìn cô nhóc một cái, lại nhìn sân trường ở phía đối diện.
Hôm nay mùng tám, là ngày đầu tiên mọi người đi làm lại, tuy vậy quán ăn vẫn rất đông khách. Bọn họ dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, đi lòng vòng cuối cùng cũng tới được chỗ ngồi.
Bát đũa trên bàn của khách ăn trước đó vẫn chưa được thu dọn, nhân viên phục vụ đưa thực đơn cho bọn họ xem trước, nói xin lỗi rồi bảo bọn họ đợi một chút. Trong quán ăn người ra vào liên tục, Dịch Triệt ngồi bên trái Hứa Đường Hề, để cô nhóc ngồi vào một góc khá yên tĩnh.
Thực đơn mới lật được mấy cái thì Hứa Đường Thành đi tới. Nhân viên phục vụ lúc này đã thu dọn bàn xong, Hứa Đường Thành ngồi xuống, y rút mấy tờ giấy ra lau sơ lại bàn.
“Anh, em muốn ăn cái nấm lần trước ấy, mà sao không tìm được?”
Hứa Đường Thành đưa tay ra, lật mấy cái tới trang cuối rồi chỉ tay vào một chỗ trên đó: “Đây nè.”
Chỗ của bọn họ ngay sát cửa sổ, Hứa Đường Thành ngẩng đầu hỏi Dịch Triệt muốn ăn cái gì, lại thấy hắn vẫn còn nhìn ra bên ngoài.
“Dịch Triệt?” Hứa Đường Thành kêu hắn, “Em xem muốn ăn gì?”
“Em sao cũng được hết,” Dịch Triệt nói rất nhanh, “Anh với Đường Hề xem rồi chọn đi, em không chọn đâu.”
“Đừng vậy chứ,” Hứa Đường Thành cầm thực đơn lên lật mấy cái đưa tới trước mặt Dịch Triệt cho hắn xem, “Cái cánh gà này cũng ngon, hay món tôm này cũng được, em thích cái nào thì chọn.”
“Em ăn cái gì cũng được, Đường Thành ca, hai người coi món nào ngon thì gọi đi.”
Nghe hai người nói chuyện, Hứa Đường Hề trêu chọc một câu: “Dịch Triệt ca, anh nhất định phải chọn món nào đắt chút.”
Dịch Triệt cười với cô nhóc, cả người giật giật, là bộ dáng đứng ngồi không yên.
Sau khi gọi xong mấy món, hắn mới nói: “Em đi vệ sinh một chút, hai người chọn tiếp nha.”
Hắn đứng dậy dưới ánh nhìn soi mói của Hứa Đường Thành, vừa mới rời khỏi chỗ ngồi lại đột nhiên cúi người ghé sát tai Hứa Đường Thành thì thầm: “Em… có thể sẽ đi lâu một chút.”
Hắn nói rất nhỏ, chỉ đủ một mình Hứa Đường Thành nghe. Hứa Đường Thành cười một chút, phất tay nói với hắn, “Ừm, đi đi.”
Dịch Triệt bước đi vội vàng, Hứa Đường Thành nhìn bóng lưng hắn, ý cười cũng dần thu lại.
Dịch Triệt như chạy nước rút, trước kia lúc đánh nhau hắn còn không có cảm thấy kích thích như vậy đâu. Nhân viên phục vụ đứng ở cửa thấy bộ dáng của hắn liền cấp tốc nghiêng người nhường đường.
Dịch Triệt lướt qua đám đông, lại làm kinh động lũ chim đang ở gần đó. Dịch Triệt lấy sức nhảy lên cầu, lúc chạy qua cầu hắn nhìn xuống dòng xe phía dưới chỉ cảm thấy một mảnh mơ hồ.
Cuối cùng cũng tới cổng trường đại học, hắn dừng lại thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn lên mấy chữ to phía trên cổng.
Có người chụp hình, cũng có người thái độ bình thường ra ra vào vào. Sau lưng vọng tới âm thanh của hướng dẫn viên du lịch, đi kèm theo tiếng kèn truyền thẳng vào tai Dịch Triệt: “Mọi người xem, nơi này chính là đại học A…”
Nơi này chính là đại học A.
Là trường của Hứa Đường Thành.
Do chạy quá nhanh nên lúc ngừng lại hắn thấy lồng ngực ẩn ẩn đau, mà loại đau đớn này khiến hắn cảm thấy vô cùng chân thật.
Lúc trở lại quán ăn trên bàn đã bày ba ly nước.
Hứa Đường Thành thấy hắn thở hổn hển, trong lòng kỳ quái, đi nhà vệ sinh thôi mà cũng có thể thở mạnh tới như vậy? Lại hồi tưởng khi nãy hắn đi ngang qua mình mang theo một luồng hơi lạnh, y nhướng người về phía trước, chần chờ hỏi: “Em đi vệ sinh ở đâu đó?”
Dịch Triệt đang liều mạng che giấu hô hấp bất ổn, nghe thấy câu hỏi này trầm mặc hít một hơi.
“Ở bên kia.” Hắn vươn tay chỉ về một phía, giọng nói khô khốc cố tỏ ra trấn định, “Nhiều người quá nên em phải xếp hàng chờ tới lượt.”
Hứa Đường Thành quay đầu nhìn một cái, càng cảm thấy kỳ quái.
“Nhưng mà…” Y quay đầu ra sau, chỉ về hướng ngược lại nói: “Nhà vệ sinh ở bên đó mà.”
Dịch Triệt lập tức bối rối.
“À đúng rồi,” Dịch Triệt lắp ba lắp bắp, “Em bị mù đường.”
Hắn chưa kịp suy nghĩ đã theo bản năng mà nói ra một cái cớ như vậy. Dứt lời hắn chỉ muốn cắn lưỡi tự vẫn cho rồi.
Ai ở trong quán ăn đi vệ sinh mà cũng có thể lạc đường?
Quả nhiên hai người đối diện đều ngẩn ra.
Hứa Đường Hề không nhịn được nữa bật cười thành tiếng, sau thấy mình có vẻ thất lễ nên cố mím môi lại, chỉ là không có thành công. Cô nhóc che miệng, nhịn cười, “Dịch Triệt ca, anh vậy mà còn mù đường hơn cả em, vậy em yên tâm rồi, em còn sợ ngày nào đó em không tìm được đường anh lại cảm thấy em rất ngốc.”
Dịch Triệt không nói lời nào, lúng túng nhìn cô nhóc cười gượng rồi cúi đầu cầm cái ly thức uống gần mình nhất.
“Ấy, khoan đã,” Hứa Đường Thành vốn chưa cười xong nhưng cố kiềm lại để nói với hắn một câu. Y đẩy cái ly bên mình qua, “Ở đây có hai loại em xem muốn uống loại nào, một cái là nước ép ổi một cái là nước ép xoài.”
“Em uống ly này là được.”
Lúc này Dịch Triệt làm gì còn tâm trạng mà chọn mùi vị liền ném ra một câu như vậy, hắn cầm ly nước lên uống một hơi hết nửa ly mới tạm thời bình tĩnh lại.
Bộ phim hôm đó bọn họ xem là 《 Trường giang số bảy 》. Nhưng thực ra đối với hắn xem cái gì cũng không quan trọng.
Dịch Triệt đối với nội dung của bộ phim này không hề có ấn tượng gì sâu sắc, toàn bộ quá trình trong đầu hắn chỉ không ngừng lặp lại hình ảnh cổng trường đại học A, mấy tòa lầu dạy học, còn có mỗi con đường mòn, mỗi pho tượng hắn thấy. Thỉnh thoảng, hắn sẽ lặng lẽ quay đầu, cách Hứa Đường Hề ngắm nhìn cái người đang nghiêm túc xem phim kia. Rạp chiếu phim giống như có một loại ma lực, hình ảnh trước mắt bỗng chốc mờ ảo, hắn giống như đang xem một bộ phim điện ảnh thuộc về chính mình. Đó là một loạt hình ảnh không tiếng động, mà trong đó Hứa Đường Thành là nhân vật chính, y cưỡi xe đạp, đi trên đường, đeo cặp sách, cầm bài thi. Hắn có thể thấy được vô số động tác của Hứa Đường Thành, rõ ràng chỉ là trong tưởng tượng nhưng lại có cảm giác chân thật như được nhìn tận mắt, hắn có thể thông qua loạt hình ảnh này mà chứng kiến toàn bộ cuộc sống vườn trường của Hứa Đường Thành.
Cho tới hình ảnh cuối cùng, hắn thấy Hứa Đường Thành ngồi trên giường trong phòng trọ, đang từ từ cởi áo ra…
Ánh sáng trên màn hình lớn lập lòe, hình ảnh liên tục biến đổi, Dịch Triệt thấy cả người mình nhẹ tênh như đang bay lơ lửng trong không trung, chẳng có chỗ nào để tựa vào. Bóng tối khiến linh hồn hắn thoát ra khỏi thể xác, mà thứ linh hồn cảm giác được cũng không phải không gian ở rạp chiếu phim này mà là một mảnh mềm nhũn.
Lý trí nói với hắn đã tới lúc dừng lại rồi nhưng từ sâu bên trong hắn lại có một giọng nói vang lên, như ma xui quỷ khiến, hỏi hắn thật sự không muốn xem tiếp ư?
Hắn dần trở nên hốt hoảng, không cách nào đưa ra được lựa chọn, còn hình ảnh của Hứa Đường Thành vẫn dừng lại ở động tác kia. Y ngồi trên giường, bỗng nhiên nhìn về phía ống kính, nhìn về phía hắn.
Bộ phim kết thúc, đèn trong rạp sáng lên.
Dịch Triệt giật mình tuôn ra một trận mồ hôi lạnh.
Ống kính kia giống như ánh mắt Hứa Đường Thành nhìn hắn, mà khi hắn bị Hứa Đường Thành nhìn như thế này, có cảm giác hết thảy suy nghĩ đen tối của mình đều bị phơi bày một cách trần trụi dưới ánh mặt trời.
Tim đập ầm đùng.
Ánh sáng chiếu thẳng vào mắt hắn, rồi lướt nhẹ trên tấm thảm mềm mại, hắn ngồi thất thần một hồi lâu.
Hắn vừa làm cái gì vậy? Tại sao lại điên cuồng muốn đi xem trường học của Hứa Đường Thành?
Hứa Đường Thành và Hứa Đường Hề đi ở đằng trước, Dịch Triệt nhìn theo bóng lưng y, hô hấp trở nên hỗn loạn. Hắn rõ ràng ý thức được suy nghĩ ban nãy của mình hoàn toàn không bình thường, sự việc hoang đường lúc nãy khiến hắn hoảng sợ mà nghĩ, mình rốt cuộc là mang tâm tư gì tiếp cận người kia.
Hắn thả chậm bước chân, muốn cách y xa một chút, tựa hồ chỉ có như vậy hắn mới có đủ không gian để hít thở.
Mà Hứa Đường Thành đi phía trước giống như cảm nhận được hắn không theo kịp, đột ngột dừng lại, xoay người nhìn hắn.
“Sao em đi chậm vậy?”
Hứa Đường Thành nhìn hắn cười, chờ hắn đi tới rồi cùng hắn sóng vai đi về phía trước.
Bọn họ quẹo qua ngã rẽ, ra khỏi rạp chiếu phim thì trời cũng đã tối. Hắn và Hứa Đường Thành lại cách nhau quá gần, lúc này có một đứa nhỏ từ một bên lao tới, Hứa Đường Thành vì tránh nó mà càng xích lại gần Dịch Triệt hơn.
Thân thể đụng chạm, toàn bộ phòng tuyến của hắn chính thức tan vỡ.
Dịch Triệt có chút tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Nếu như đến gần y là nguy hiểm, vậy thì cứ nguy hiểm đi, chỉ cần không cho y biết là được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!