Bạch Phát Hoàng Phi - Chương 35: Cửu biệt trùng phùng, ai vẫn còn yêu ai (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


Bạch Phát Hoàng Phi


Chương 35: Cửu biệt trùng phùng, ai vẫn còn yêu ai (2)


Phó Trù lấy khóe mắt thoáng nhìn nam tử lạnh nhạt hình như cách hơn mười bước, khóe miệng hắn (Phó Trù) khẽ nhếch, trừ bỏ ôn hòa ở ngoài, cái gì cũng nhìn không ra. Hắn buông lỏng cánh tay, buông nữ tử trong lòng ngực ra, mỉm cười nói: “Nàng không có việc gì thì tốt rồi. Nơi này gió lớn, tóc nàng đều bị thổi rối loạn.”

Mạn Yêu mất tự nhiên mà quay đầu đi, còn chưa giơ tay vuốt suôn lại những sợi tóc, Phó Trù lại nói: “Để cho ta.” Hắn giơ tay giúp nàng sửa sửa vài sợi tóc rơi rụng trên trán, ôn nhu mà thuần thục, nếu không biết, còn tưởng rằng mỗi ngày hắn đều vì nàng chải đầu búi tóc. Kỳ thật nàng rất ít búi tóc, trừ phi cùng với hắn ra cửa tham gia một số yến hội chính thức.

“Tốt rồi.” Âm thanh Phó Trù nghe đến thực ôn nhu mà thâm tình như vậy, dường như vì nàng làm cho dù là một việc rất bé nhỏ không đáng kể nhưng đối với hắn mà nói cũng là hạnh phúc thật lớn. Hắn tươi cười, ánh mắt có chút sáng rực.

Mạn Yêu nhấp môi, bỏ qua một bên mắt, cách đó không xa nam tử dáng người lỗi lạc kia, thân ảnh tiêu điều cô quạnh lẻ loi, lạnh ý nơi khóe miệng đông cứng lại, tà mắt héo rũ. Nàng rũ mắt, nhìn cẩm giày lụa màu đen trước mắt, không tự giác thối lui một chút. Giơ tay che lại vai trái, hít một ngụm khí lạnh, miệng vết thương tựa hồ nứt ra rồi, đã có chút ướt át, may mắn lúc gần đi đã bao rất cẩn thận.

“Đụng tới miệng vết thương? Cần phải khẩn. Cho ta nhìn một cái.” Phó Trù mang khẩn trương hỏi.

Tông Chính Vô Ưu từ thân đến tâm đều là lạnh buốt thê lương, nàng vì đẩy hắn ra, liền cả vết thương trên người đều không quan tâm đến. Tránh hắn như tránh rắn độc mãnh thú, lại an tĩnh mà ở trong lòng ngực của Phó Trù, cười đối đáp tự nhiên như vậy. Đồng tử hắn đột nhiên co rụt lại, thật mạnh quay đầu đi chỗ khác, nuốt xuống một ngụm chua xót. Rốt cuộc là phu thê, một năm ở chung với nhau, sớm đã che lấp đi hơn mười ngày ngắn ngủn giữa bọn họ.

“Không đáng ngại.” Mạn Yêu nhàn nhạt đáp lại “Tướng quân tới đây, chính là tiệc tối muốn bắt đầu rồi?”

Phó Trù nói: “Ta là cố ý tới đón nàng.”

Mạn yêu nói: “Chúng ta đi đi.”

Phó Trù gật đầu, nhìn về phía Tông Chính Vô Ưu, ôn hòa cười nói: “Ly Vương không bằng đồng hành cùng phu thê chúng ta, yến tiệc tối hôm nay, ngài chính là vai chính.” Hắn đem hai chữ “phu thê” nhấn thật mạnh.

Tông Chính Vô Ưu tay dấu ở trong tay áo nhẹ nhàng run lên, như gió nhẹ lơ đãng lay động áo choàng, không thể thấy cho mấy. Hắn nhìn thật sâu Mạn Yêu liếc mắt một cái, liếc mắt kia tựa hồ cái gì cũng không có, lại tựa hồ bao hàm ngôn ngữ khó hiểu nhất trên đời này.

Hắn cuối cùng là cái gì cũng không nói, lướt qua bọn họ, bước nhanh rời đi.

Sau lưng truyền đến tiếng Phó Trù tha thiết quan tâm cùng với tiếng cười nhẹ đáp lại của Mạn Yêu, đó là hình ảnh ở trong mấy trăm ngày đêm hắn đã từng nghĩ đến, mỗi ngày nghe người ta bẩm báo tin tức quan hệ giữa nàng cùng nam nhân khác cầm sắt hòa minh hạnh phúc vô cùng, cuối cùng ở hôm nay chính mắt, chính tai nghiệm chứng, giống như một phen đem dao sắc bén hướng tới ngực hắn hung hăng mà đâm vào, lại hung hăng mà rút ra, đau đớn tận tâm cốt.

Bóng đêm nồng đậm như vậy, cô tịch thấp thoáng quanh thân hắn, lại dấu không được thần sắc ảm đạm ở đáy mắt hắn.

Các ngọn đèn trong điện Quan Hà được thắp sáng đến giống như ban ngày.

Trong đại điện, quan viên và các nữ quyến mỗi người đều vào vị trí của mình, dần dần an tĩnh, chờ đợi vài vị vai chính đến. Khi mọi người mỏi mắt chờ mong, cuối cùng truyền đến một tiếng.

“Ly Vương điện hạ đến.”

Một năm xa cách kinh thành, Ly Vương Tông Chính Vô Ưu nhập điện khiến đại điện đã an tĩnh lần thứ hai sôi trào lên. Một năm nay Giang Nam phồn vinh, làm cho rất nhiều đại thần có cái nhìn mới đối với hoàng tử cuồng ngạo này. Bọn họ tuy biết tính khí của Ly Vương, lại vẫn cứ không hẹn mà cùng đứng dậy đón chào.

Chúng nữ tử bên trong đại điện đồng thời quay đầu nhìn lại, trong các nàng có đại đa số đều chưa từng gặp qua Tông Chính Vô Ưu. Chỉ là nghe nói Ly Vương tuấn mỹ vô song, thế gian hiếm có; võ công cao cường, quỷ thần khó lường; thánh sủng nồng hậu, đương triều có một không hai.

Chỉ dựa vào ba điểm này, cũng đủ để cho nữ tử trong thiên hạ tranh nhau mà chạy tới đối với Ly Vương cấm kỵ nữ sắc không thể không thân cận. Hiện nay nghe nói Ly Vương tuyển phi, làm sao mà các nàng không khỏi tâm trí thẫn thờ.

Tông Chính Vô Ưu vừa vào điện, nhiều đôi mắt đột nhiên xán lạn, si mê không chừng. Những nữ tử đó sớm đã nghĩ tới vô số loại khả năng, nhưng vẫn bị nam tử trước mắt chấn động đến vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Nam tử trước mắt, nói hắn là tiên, hắn càng như là ma: Nói hắn là ma, hắn lại có bóng dáng tư chất trác tuyệt của tiên nhân. Người này, dung mạo giống như tiên nhân thuần tịnh hoàn mỹ, đôi mắt giống nhau ma lạnh băng tà vọng lại nhiếp tâm phách người, đầy người quý khí, tư thái vương giả, giơ tay nhấc chân đều có huy lực làm cho thế nhân muốn thần phục.

Ánh mắt chúng nữ tử si ngốc mê mê, đi theo thân ảnh của hắn mà động, nửa phần cũng không dời ra, mà nữ tử áo lục ngồi phía đằng trước chúng nữ tử trong mắt càng là có kiên định.

Tông Chính Vô Ưu mặt vô biểu tình, vừa không hành lễ, liên thanh tiếp đón của các quan lại cũng không đáp lại, đi thẳng đến vị trí chuyên thuộc về hắn giữa Thái Tử cùng Cửu hoàng tử mà ngồi xuống.

Cửu hoàng tử nghiêng đầu thò qua tới, ngữ mang ám muội, thần thần bí bí cười nói: Thất ca, các ngươi hai……”

Không đợi hắn (Cửu hoàng tử) nói xong, Tông Chính Vô Ưu mắt lạnh đảo qua, hắn (Cửu hoàng tử) lập tức nhìn thấy phía sau nhập điện là hai người Phó Trù, nghiễm nhiên là bộ dáng cặp phu thê xứng đôi nhất hài hòa nhất trên đời này, tức khắc sáng tỏ, thức thời ngậm miệng không nói tiếng nào.

Mà đối diện chỗ Tông Chính Vô Ưu ngồi, đúng là vị trí phu thê Phó Trù, phía trên cạnh bọn họ (Phó Trù) là vị trí Vương tử Trần Phong quốc.

“Vệ quốc Phó đại tướng quân đến!”

“Dung Nhạc trưởng công chúa đến!”

Lực chú ý của Vương tử Trần Phong quốc toàn bộ chuyển dời đến trên người nữ tử mặc áo bào gấm vân cẩm màu nguyệt bạch.

“Là nàng?!”

Ninh Thiên Dịch cơ hồ có thể xem là thất thố, ở cung nhân một câu “Dung Nhạc trưởng công chúa đến”, nhìn thấy nàng là lúc, hắn đánh nghiêng mâm đựng trái cây trên bàn, hào sảng(*) khí phách giữa mày toàn là thần sắc không thể tin tưởng, sang sảng tươi cười cứng ở bên môi, hắn khiếp sợ mà nhìn nữ tử tuyệt sắc đang ưu nhã nện bước, đây không phải là nữ tử áo trắng làm hắn trong bảy ngày nay thương nhớ đêm ngày thì lại là ai?

Bảy ngày gần đây, hắn sai người đi khắp nơi hỏi thăm, cũng chưa thể hỏi thăm ra thân phận của nàng. Hắn vốn tưởng rằng nàng chỉ là một kỳ nữ tử (*) ẩn tàng trong dân gian, lại như thế nào cũng không thể đoán được, nàng thế nhưng là Khải Vân Quốc hòa thân công chúa!

Nhân vật như vậy, hắn thế nhưng hỏi thăm không ra, đến tột cùng là người của hắn sau khi đi vào quốc gia xa lạ thì trở nên vô năng, hay là có người từ ở giữa làm khó dễ?

Ninh Thiên Dịch phản ứng kỳ dị, mọi người bên cạnh cũng không cảm thấy có bao nhiêu hiếm lạ, xét cho cùng bọn họ nhìn thấy nữ tử này ngay từ cái nhìn đầu tiên cũng phản ứng thất thường.

Mạn Yêu vừa vào điện liền cảm giác được có một đạo ánh mắt mãnh liệt thẳng tắp mà nhìn chăm chú vào nàng, nàng chậm rãi ngước mắt, nhìn thấy hắn (NTD), nàng có vẻ phi thường bình tĩnh.

Nàng cùng Phó Trù đi đến giữa đại điện hành lễ:

“Chúng thần tới muộn, thỉnh bệ hạ thứ tội!”

Lâm Thiên hoàng cười nói: “Mau mau miễn lễ. Trần công công, mời Phó tướng quân cùng công chúa nhập tịch (ngồi vào vị trí).”

“Tạ bệ hạ!”

Sau khi nàng cùng Phó Trù ngồi xuống, Tông Chính Vô Ưu lấy khóe mắt lạnh lùng mà liếc liếc mắt nhìn tay nàng bị Phó Trù gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay. Nàng chỉ cần vừa nhấc mắt, là có thể nhìn đến hắn là vui hay là giận.

Dưới bàn Phó Trù vẫn cứ nắm tay nàng, trước sau chưa từng buông ra, một đường đến đây, Phó Trù không hỏi nàng vì sao cùng Tông Chính Vô Ưu ở bên nhau, hay hết thảy giữa nàng cùng Tông Chính Vô Ưu, hắn (Phó Trù) trước sau ngậm miệng không đề cập tới, giống như cái gì cũng không biết, cái gì cũng không thấy.

Lâm Thiên Hoàng giới thiệu nói: “Vị này chính là từ đường xa mà đến Vương tử Trần Phong quốc.”

Tông Chính Vô Ưu có tai như điếc, lo chính mình uống trà.

Mạn Yêu lại chỉ đạm mạc cũng cười cười, giống như chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, thực công thức hoá mà chào hỏi chào hỏi.

Ninh Thiên Dịch sang sảng tươi cười không còn tồn tại nữa, vẫn có chút không muốn tin tưởng sự thật nàng là hòa thân công chúa. Ngơ ngẩn mà nhìn nàng nửa ngày, vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Thẳng đến nam tử trung niên bên người nhắc nhở hắn, hắn mới hồi lễ, ngồi song song nhưng ánh mắt vẫn thường thường mà vọng lại đây.

Yến hội bắt đầu, vũ nhạc khởi lên, mọi người nâng chén uống, cũng lại là trà.

Người Trần Phong quốc thích uống rượu, Lâm Thiên hoàng cố ý sai người đơn độc vì Vương tử Trần Phong quốc chuẩn bị rượu ngon, Ninh Thiên Dịch cũng không cự tuyệt, uống xuống ba chén rượu lớn, lời nói trở nên thưa thớt.

“Vương tử.” Nam tử trung niên bên người rất là lo lắng, nghĩ “vương tử thật vất vả mới tìm được một nữ tử mà mình thích, ai mà biết được thế nhưng lại là thê tử của người khác!”

Ninh Thiên Dịch buông bát rượu trong tay, hít sâu một hơi, bình phục tâm tình “Yên tâm, ta nhớ rõ thân phận của mình.”

Yến tiệc tối nay, bề ngoài nhìn vào là một bầu không khí hòa hợp, trên thực tế người người đều có tâm tư riêng.

Hơn mười mấy nữ tử chưa xuất giá ngồi ở đây, nhưng vị trí Ly Vương phi lại chỉ có một, hơn nữa vị trí trắc phi cùng với Vương tử phi Trần Phong quốc, tổng cộng cũng không có mấy cái. Nếu muốn nổi bật từ trong nhiều người như thế, đương nhiên phải trổ hết bản lĩnh tài năng ra, yêu cầu phải mất rất nhiều công sức. Cầm kỳ thư họa, thơ từ ca phú, chúng nữ tử thi triển hết sở trường, thật có thể nói là trăm điểu đua tiếng muôn hoa đua thắm khoe hồng, đều là ưu tú.

Chỉ tiếc, tinh thần của hai nam tử mà các nàng dành ưu ái và muốn lấy lòng một người thì thần trí cùng tâm tư rối loạn, giữa hai mày toàn là mất mát; một người thì mặt không biểu tình chỉ lo uống trà, từ đầu đến cuối nhìn cũng không nhìn đến các nàng cho dù là liếc mắt một cái.

Lâm Thiên hoàng cười nói: “Vương tử cho rằng nữ tử triều ta so sánh cùng với nữ tử quý quốc thì như thế nào?”

Ninh Thiên Dịch cười nói: “Nữ tử của quý quốc tuy không có tư thái anh dũng uy vũ, tư thế hiên ngang oai hùng trên lưng ngựa như nữ tử quốc gia của tiểu vương, nhưng lại đoan trang nhàn nhã, tài mạo bất phàm, khiến tiểu vương mở rộng tầm mắt.”

Lâm Thiên hoàng thoải mái nói: “Vậy Vương tử cho rằng trong các nàng, ai là xuất sắc nhất? Trẫm ban cho nàng ta phong hào công chúa.” Ngụ ý, cho Ninh Thiên Dịch tuyển phi, người được tuyển chọn, sẽ được phong làm công chúa.

Ninh Thiên Dịch quét mắt hết chúng nữ tử, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Mạn Yêu.

Nếu không có sự tương ngộ bảy ngày trước, có lẽ hắn thật sự sẽ từ trong các nữ tử ở đây tuyển ra một người hoàn thành tâm nguyện của phụ hoàng và mẫu hậu.

Nếu không có màn ám sát kia, không có nữ tử này bất chấp sinh tử hoạn nạn cứu giúp suýt nữa thì bị mất mạng, có lẽ hắn cũng sẽ tuyển một người khác.

Nhưng hắn đã gặp gỡ nàng, cái người tên là Dung Nhạc công chúa. Vừa gặp đã khuynh tâm, ngày nhớ đêm mong, nữ tử này vẫn luôn là người mà hắn tha thiết mơ ước. Cuối cùng nhìn thấy, thật đáng buồn, nàng không chỉ là thê tử của người khác mà còn là công chúa hòa thân.

Dung Nhạc trưởng công chúa, vì sao hắn không có sớm một chút đi Khải Vân quốc gặp gỡ nàng?

“Vương tử, vương tử.”

Ninh Thiên Dịch bừng tỉnh, lấy tay vịn đầu, lắc lắc mấy cái, đối với Lâm Thiên hoàng xin lỗi nói: “Rượu ngon của quý quốc quả nhiên danh bất hư truyền, tiểu Vương nhất thời mê rượu, thế nhưng uống hơi nhiều, hiện nay đầu có chút choáng váng, không bằng để Ly Vương bình phẩm trước.”

Lâm Thiên hoàng ánh mắt nặng nề nhìn người đứng ngoài cuộc – Mạn Yêu đang lẳng lặng phẩm trà, lại nhìn đến Tông Chính Vô Ưu cả mắt đều không nâng lên, thầm than một hơi, đối với nữ tử áo lục giương giọng nói: “Nhã Lê, trẫm nghe nói ngươi những ngày gần đây tập một điệu múa, tới đây biểu diễn cho mọi người xem một chút.”

Nữ tử áo lục tên là Tôn Nhã Lê, là thiên kim của thừa tướng đương triều. Cầm kỳ thư họa mọi thứ nàng đều tinh thông, đặc biệt dáng múa nhất tuyệt. Nàng nghe thấy hoàng đế kêu nàng, trong lòng vui vẻ, vội vàng đứng dậy hành lễ đáp “Tuân chỉ”. Ánh mắt lại nhìn về phía Tông Chính Vô Ưu, trong mắt dấu không được sự ngưỡng mộ sâu sắc cùng với quyết tâm nhất định phải đạt được.

Sau đó yểu điệu đi ra khỏi chỗ ngồi, đi vào giữa đại điện, cổ nhạc tề vang, nữ tử nở nụ cười xinh đẹp, chầm chậm chuyển động thân hình, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng giống như hồ điệp vỗ cánh sắp bay. Điệu múa này, nàng đã luyện tập nhiều năm, chỉ vì ngày hôm nay.

Các quan lại nhìn thẳng gật đầu khen ngợi, lúc này, trên hành lang dài nối liền hai tòa gác mái bỗng nhiên rũ xuống một cây gấm lụa năm màu, nữ tử một tay kéo lấy lụa mỏng đang phấp phới, nhẹ nhàng thả người nhảy lên, lấy tư thái vô cùng mỹ diệu hướng lên cao gần bằng ba tầng gác mái mà bay đi.

Gió thổi lay động mái tóc dài đen nhánh của nàng ta, tay áo lưu sa nhẹ nhàng phất phới trong gió, nữ tử thế nhưng tựa như bôn nguyệt Thường Nga tiên tử, phiêu nhiên (không bị ràng buộc) mà đi.

“Thường Nga bôn nguyệt!” (Hằng Nga bay lên cung trăng)

Không biết là ai kinh hô một tiếng, dẫn tới Tông Chính Vô Ưu trước sau vẫn đang rũ mắt biến sắc, bỗng dưng ngẩng đầu.

Cùng lúc đó, Lâm Thiên hoàng ngồi ở trên cao ánh mắt thâm trầm lạnh buốt cũng thay đổi mấy lần, nhìn thân ảnh nhanh nhẹn đang bay về phía cao lầu, tinh thần hoảng hốt, trong đầu hiện lên hình ảnh của rất nhiều năm trước.

(Đoạn hồi ức của Lâm Thiên hoàng cùng Vân quý phi)

Nữ tử một thân bạch y ở trên đại điển hắn sắc lập tứ phi múa một màn, kinh diễm tứ phía, khiến cho nữ tử vốn giống như tiên thuần tịnh tốt đẹp phảng phất trở thành như Thường Nga tiên tử bôn nguyệt, hắn lúc ấy vui mừng không kịp kìm nén, cho rằng nàng không trách hắn, lại không biết nàng lúc ấy bệnh nặng quấn thân. Nhớ rõ vũ điệu kia vừa kết thúc, nữ tử đứng ở dưới đan bệ, hai mắt phù nước mắt, lại cười đối với hắn nói: “Thần thiếp lấy vũ điệu này…… Cung chúc bệ hạ có được tứ vị mỹ nhân làm bạn, từ đây giang sơn vững chắc ổn định, mỹ nhân trong lòng. Mà thần thiếp thể nhược phúc mỏng, không thích hợp lại phụng dưỡng bệ hạ, nguyện tự dọn vào Thanh Tâm Điện, thanh đăng cổ phật, kết liễu tấm thân tàn này.”

Nàng thật kiên định mà quyết tuyệt như vậy hướng hắn chờ lệnh, tự cầu dọn nhập lãnh cung. Đoạn thời gian đó hắn bận việc chính vụ, không biết nàng thân nhiễm hàn tật không khỏi, sợ hắn lo lắng mà dấu diếm không báo, hắn cho rằng nàng hết thảy đều tốt, cho rằng nàng đã có thể chấp nhận hắn cưới một Phó Uyên thì cũng có thể dung nhẫn (bao dung nhẫn nại) cho hắn sắc lập tứ phi, lại không ngờ chuyện sách phi khiến nàng đau đớn công tâm, khiến cho bệnh tình vừa mới chuyển biến tốt đẹp, lần thứ hai lại nặng thêm……

Nàng đối với hắn nói: “Ngươi đã từng nói, cả đời chỉ cưới một mình ta. Năm đó, ngươi vì tình thế bức bách cưới Phó Uyên làm thê tử, ta lý giải ngươi gánh vác trọng trách lê dân bá tánh thiên hạ thương sinh, ngươi nói chờ ngươi bước lên ngôi vị hoàng đế, thì chỉ cần một mình ta làm thê tử của ngươi, hiện giờ ngươi lại vì củng cố triều đình, lại nạp tứ phi, ta vẫn cứ lý giải ngươi thân là hoàng đế rất nhiều chuyện thân bất do kỷ, nhưng mà ta…… Không thể lại tha thứ cho ngươi. Ta không trách ngươi, có trách thì chỉ trách ta đã yêu một hoàng đế.”

Một ngày kia, nàng phun một búng máu, ngã trên mặt đất lạnh băng, từ đây bệnh không dậy nổi. Hắn ngày qua ngày canh giữ ở trước giường nàng, bất luận hắn nói cái gì làm cái gì, nàng cũng không chịu liếc mắt nhìn hắn một cái.

Chuyện xưa như mây khói, hết thảy đều theo thời gian trôi đi, chỉ có nữ tử kia ở đáy lòng hắn khắc xuống đau xót cùng hối hận vĩnh viễn cũng không phai nhạt. Bỗng nhiên bi thương từ tim mà ra, trong mắt một mảnh đau thương nồng đậm.

Tông Chính Vô Ưu cũng là bình tĩnh nhìn thân ảnh nhanh nhẹn bay lên đỉnh ba tầng gác mái, mắt không hề chớp, suy nghĩ phiêu xa.

(Đoạn hồi ức của Tông Chính Vô Ưu cùng Vân quý phi)

Cung điện thanh tĩnh lạnh lẽo, một bé trai chừng mấy tuổi dựa vào trước giường mẫu thân đang bệnh nặng cười đối mẫu thân nói: “Thời điểm mẫu thân khiêu vũ, cùng tiên nữ giống như nhau rất đẹp.”

Nữ tử khuôn mặt tái nhợt, giơ tay từ ái vỗ về sờ đầu bé trai, ôn nhu cười nói: “Chờ thân thể mẫu thân khỏe một chút, lại khiêu vũ cho Ưu nhi của ta xem, được không?”

” Vậy mẫu thân phải mau mau khỏe lên……”

Khi đó, hắn biết chính mình là toàn bộ động lực chống đỡ sống sót của mẫu thân, cho nên, mặc dù hắn lo lắng bệnh tình mẫu thân như vậy, sợ hãi mẫu thân bỏ hắn mà rời đi, hắn cũng vẫn là sẽ cười cùng mẫu thân nói chuyện, làm bộ cái gì cũng đều không hiểu, làm cho mẫu thân bệnh nặng không nỡ bỏ xuống hắn được, lại không nghĩ rằng, cuối cùng hại mẫu thân chết thảm như vậy…… Ngực một trận một trận co rút, cái tay hắn nắm ly trà đã là một mảnh xanh trắng.

Phía trên ba tầng gác mái, nữ tử áo lục vẫn tiếp tục múa, những nữ tử phía dưới hoặc hâm mộ hoặc là ghen ghét, lại đều như những người chung quanh giống nhau xem đến nhập thần.

Mạn Yêu lơ đãng liếc mắt một cái về hướng đối diện, phát hiện sắc mặt nam tử đối diện tái nhợt, mắt phượng thâm trầm mà tà vọng hiện lên một tia nồng đậm bi thương, tựa như biểu tình khi đó nàng ở phủ Ly Vương ngẫu nhiên nghe hắn nhắc tới Vân Quý phi. Lại nhìn Lâm Thiên hoàng, đồng dạng giống nhau tinh thần hoảng hốt, tràn đầy bi thương. Nghĩ đến, điệu múa của nữ tử áo lục này tất nhiên cùng Vân Quý phi có quan hệ, mà nữ tử áo lục này hiển nhiên có chuẩn bị mà đến, vị trí Ly Vương phi, không ai khác ngoài nàng ta.

Trong lòng bỗng nhiên ngột ngạt khó thở, giống như thời tiết mùa hè nóng bức lập tức toàn bộ ùa vào phế phủ nàng.

“Nàng làm sao vậy? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?” Phó Trù phát giác sắc mặt nàng có dị, ghé xác lỗ tai thấp giọng hỏi.

Mạn Yêu vội vàng rũ mắt, nhàn nhạt lắc lắc đầu. Có cung nhân tới rót trà mới, nàng bưng lên một ly liền uống, động tác có chút cấp, lại không biết một góc tay áo rộng bị vướng ở nơi nào, làm cho cái ly còn không có đưa tới bên môi, ly trà trong tay đã bị đánh nghiêng, đầy một ly nước trà toàn bộ đều hắt vào vai trái nàng, chảy xuôi xuống theo vị trí miệng vết thương, cảm giác nóng xé đau đớn tựa hồ vẫn luôn kéo dài đến đáy lòng nàng. Sắc mặt nàng trắng bệch, đã phân không rõ rốt cuộc là miệng vết thương đau, hay là ngực đau?

Ly sứ men xanh rơi trên mặt đất quăng ngã thành mấy mảnh, thanh thúy tiếng vang xen lẫn bên trong cổ nhạc duyên dáng đặc biệt chói tai. Cổ nhạc đồng ngưng lại, mọi người đắm chìm ở trong dáng múa tuyệt diệu phục hồi tinh thần lại, nghe được Phó đại tướng quân khẩn trương dò hỏi: “Dung Nhạc, nàng thế nào? Có bị phỏng không?”

Phó Trù cầm khăn vì nàng lau nhẹ bên ngoài, Mạn Yêu ngơ ngẩn quay đầu, nhìn hắn nửa ngày cũng không nói chuyện. Lúc sau, nàng rũ mắt xem chính mình ống tay áo, gấm vóc vừa mịn màng vừa trơn trợt như vậy, cùng với góc bàn được mài giũa đến cực kỳ bóng loáng, cũng có thể bị vướng vào như thế? Thật sự kỳ lạ. Cũng khó trách người chung quanh đều dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng, dường như là nàng cố ý muốn phá hư cuộc tuyển phi yến này, ngay cả ánh mắt nhìn qua đây của Lâm Thiên hoàng đều mang theo muốn nhìn tỉ mỉ cùng không vui.

Ninh Thiên Dịch không tự chủ được quan tâm dò hỏi: “Công chúa bị phỏng? Có nặng lắm không?”

Mạn Yêu đang muốn trả lời, liền nghe đến âm thanh trầm như nước của nam tử đối diện nói: “Truyền ngự y.”

“Không cần.” Mạn Yêu vội vàng ngăn cản, giương mắt gặp phải cặp mắt phượng kia, giờ phút này, Tông Chính Vô Ưu chính trực nhìn thẳng nàng, ánh mắt lại có vài phần kỳ lạ, nàng cuống quít bỏ qua một bên mắt, nhàn nhạt nói: “Không đáng ngại. Đa tạ sự quan tâm của Vương tử cùng Ly Vương, một ly nước trà mà thôi. Làm mất đi nhã hứng của mọi người, Dung Nhạc thập phần ngại ngùng, thỉnh các vị cứ tiếp tục.” Dứt lời đứng dậy hành lễ tạ lỗi.

Cổ nhạc lại lần nữa vang lên, nàng nghe được đối diện truyền đến một tiếng hừ lạnh, Tông Chính Vô Ưu mắt lạnh như nước, mọi người chung quanh cũng đều không có hứng thú xem múa nữa. Tôn Nhã Lê kiên trì múa xong, hạ xuống gác mái trở lại đại điện, trong mắt che dấu nồng đậm địch ý khiến Mạn Yêu cảm giác như lưng bị kim chích. Xem ra, hôm nay lại có phiền toái.

Tôn Nhã Lê hướng tới Lâm Thiên hoàng hành lễ, Lâm Thiên hoàng chỉ gật gật đầu, vẫn chưa nói gì. Tôn Nhã Lê đã trực tiếp đi đến trước mặt Mạn Yêu, hơi thi lễ, ngữ điệu nghe tới rất là cung khiêm (cung kính khiêm nhường), nói: “Đều do Nhã Lê múa đến không tốt, hại công chúa đánh nghiêng chén trà bị phỏng đến ngọc thể, Nhã Lê hướng công chúa bồi tội!”

Bồi tội này thể hiện, một thiên kim nhà Thừa tướng đoan trang khéo léo, khiêm tốn rộng lượng, cùng với nàng, công chúa một quốc gia lỗ mãng thất lễ, hình thành đối lập mãnh liệt.

Mạn Yêu ở trong lòng thở dài, trên mặt lại lễ phép cười nói: “Tôn tiểu thư nói như vậy, Dung Nhạc thật là muốn không có chỗ để dung thân. Dáng múa của Tôn tiểu thư xuất chúng, khiến Dung Nhạc mở rộng tầm mắt, chỉ đổ thừa Dung Nhạc lúc ấy xem đến quá nhập thần, mới có thể thất thủ đánh nghiêng chén trà, quấy nhiễu các vị, thập phần xin lỗi.”

Tôn Nhã Lê kiều cười nói: “Lâu nay nghe nói dung mạo công chúa so như tư dung tuyệt thế của thiên tiên, hôm nay vừa thấy, quả nhiên như thế, làm cho Nhã Lê không khỏi không hâm mộ.”

Mạn Yêu nhàn nhạt đáp lại: “Tôn tiểu thư quá khen.” trong lòng biết nữ tử này khen ngợi như vậy, sợ là còn có lời chưa nói hết.

Quả nhiên, Tôn Nhã Lê thực mau lại nói: “Nhã Lê nghe nói nữ tử Khải Vân quốc giỏi nhất âm luật ca vũ, nói vậy công chúa đối với cầm khúc càng là tinh thông. Nhã Lê từ nhỏ rất thích đánh đàn, đặc biệt thích khúc “cao sơn lưu thủy”, cũng vì chuyện xưa của Bá Nha, Tử Kỳ cảm động thật sâu, vẫn luôn hy vọng có một ngày có thể gặp được cầm trung tri kỷ, cùng đàn một khúc “cao sơn lưu thủy” (*), vừa vặn nơi này có hai tòa cầm đài, Nhã Lê mạo muội tương mời, không biết công chúa sẽ có hay không chán ghét Nhã Lê?”

Tôn Nhã Lê nói xong, hơi hơi nhướng mày.

Nữ tử Khải Vân quốc giỏi âm luật ca vũ là không giả, nhưng các nàng am hiểu chính là tỳ bà mà không phải đàn cổ. Lúc trước đồn đãi Dung Nhạc trưởng công chúa vô tài vô mạo, tuy rằng dung mạo cùng với lời đồn đãi không hợp nhau, nhưng một năm nay, nàng(Mạn Yêu) hành sự khiêm tốn không khoe khoang, chưa bao giờ trước mặt người khác thể hiện qua bất luận tài nghệ gì. Người ngoài ấn tượng đối với nàng, trừ bỏ mỹ mạo, còn có nàng từng thiết kế qua một cái vườn trà xa hoa lộng lẫy như tiên cảnh.

Hôm nay vốn là tuyển phi yến, nữ tử chưa xuất giá đang ngồi ở đây, triển lãm tài nghệ vì muốn tranh lấy vị trí Ly Vương phi.

Nếu nàng thật đáp ứng lời mời của Tôn Nhã Lê, nếu thắng, nàng một người phụ nữ đã có phu quân đoạt nổi bật này nọ của các thiếu nữ khác tất nhiên là không ổn, huống hồ mọi người đều biết, ở trước đại hôn nàng đã thất thân với Ly Vương, sẽ nói nàng không quên tình cũ.

Nếu là nàng thua, vậy đó là kỹ (tài nghệ) không bằng người thẹn với thân phận công chúa một quốc gia của nàng, ném đi thể diện của Khải Vân quốc.

Còn nếu nàng không đáp ứng, người khác lại sẽ nói nàng chỉ có dung mạo không có tài đức, những thứ đó đối với nàng thật ra không sao cả, nhưng mấu chốt hôm nay có Trần Phong quốc khách quý ở đây, thân phận của nàng đại biểu không chỉ là chính nàng, mà là lễ nghi của một quốc gia.

Đáp ứng cùng không đáp ứng, đều là sai.

Mạn Yêu nhíu mày, cảm giác được chung quanh vô số đôi mắt đều đang nhìn chằm chằm vào nàng, có đố kỵ, có vui sướng khi người gặp họa, còn có một bộ phận đang chờ xem nàng bị chê cười.

Ninh Thiên Dịch mày rậm nhíu nhíu, sự tình quan hệ đến tôn nghiêm cùng thể diện hai nước Lâm Thiên và Khải Vân, hắn thân là Vương tử Trần Phong quốc, chính là có tâm hộ nàng (che chở, bảo vệ), cũng không thể nói nhiều.

Đối diện Cửu hoàng tử thấp giọng nói: “Thất ca, cái Tôn Nhã Lê này diện mạo thật ra cũng đẹp, múa cũng rất tốt, nhưng mà tâm nhãn (tâm địa) lại quá nhỏ, nàng ta rõ ràng chính là đang làm khó xử Li Nguyệt! Huynh ngàn vạn đừng chọn cái loại nữ tử có bề ngoài nhìn đoan trang hào phóng kỳ thật là bụng dạ hẹp hòi làm tẩu tử ta.”

Tông Chính Vô Ưu nắm chặt cái ly trong tay, liếc mắt nhìn Tôn Nhã Lê, ánh mắt lạnh như băng sương. Lại nhìn về phía nữ tử đối diện, vừa lúc nhìn thấy dưới bàn, bàn tay oánh bạch mảnh khảnh của Mạn Yêu bị một bàn tay khác nắm lấy, tựa như truyền sức lực cho nàng. Hắn bỏ qua một bên mắt, nước trà trong ly đổ ra ngoài lại không biết.

Tôn Nhã Lê thấy Mạn Yêu nửa ngày không có biểu tình gì, nhìn không ra nàng (Mạn Yêu) suy nghĩ cái gì, liền ngược lại hướng Lâm Thiên hoàng hành lễ thỉnh cầu: “Thỉnh bệ hạ ân chuẩn.”

Đây là nữ tử hai nước so tài với nhau, Tôn Nhã Lê cầm kỹ bất phàm mọi người đều biết, Lâm Thiên hoàng tất nhiên là không có dị nghị, lại cũng ngại trực tiếp hạ chỉ, không mở miệng, chỉ đem ánh mắt chuyển hướng đến Mạn Yêu đang bất động thanh sắc(*).

Thừa tướng phu nhân thấy thế, vội trách mắng Tôn Nhã Lê: “Nhã Lê, ngươi quá không hiểu quy củ (phép tắc)! Thân phận công chúa tôn quý, sao có thể cùng đánh đàn với ngươi.” Dứt lời liền đi kéo Tôn Nhã Lê quỳ xuống, thỉnh tội nói: “Thần phụ dạy dỗ vô phương, Nhã Lê trẻ tuổi, không hiểu chuyện, mạo phạm công chúa, thỉnh bệ hạ thứ tội! Cũng thỉnh công chúa khoan thứ!”

Cái này tốt, lại nhiều thêm một cái ỷ lại thân phận mình không coi ai ra gì. Mẹ con hai người này, thị phi đều muốn bức nàng không thể không đồng ý. Mạn Yêu nhìn nhìn đối diện gác mái cầm đài sau lưng màn che, trong lòng vừa động, chậm rãi đứng dậy, không chút hoang mang đi xuống ghế, khẽ cười nói: “Tôn phu nhân nói quá lời. Dung Nhạc chỉ là lo lắng tự thân tài nghệ nông cạn âm điệu không đúng, sợ làm vấy bẩn tai của bệ hạ, Vương tử và các vị đại nhân, mới nhất thời lưỡng lự.”

Lâm Thiên hoàng cười nói: “Công chúa không cần khiêm tốn, trẫm, cũng muốn nghe xem tiếng đàn của Khải Vân quốc. Người đâu, chuẩn bị cầm.”

Mạn Yêu ngoái đầu nhìn nhìn tòa cầm đài trên gác mái phía đối diện, tựa tưởng nhớ lại tựa hoài niệm nói: “Cầm đài kia, điêu khắc vân văn, treo màn che, cùng với tòa cầm đài lúc trước Dung Nhạc ở hoàng cung Khải Vân quốc dùng để luyện cầm có vài phần tương tự, nhìn qua thật là thân thiết.”

Lâm Thiên hoàng lập tức phân phó: “Đem cầm của công chúa đặt tới cầm đài đối diện.”

Tôn Nhã Lê rốt cuộc trẻ tuổi, thiếu kiên nhẫn, trong mắt đã có tia sắc đắc ý, nghĩ thầm, nàng ở tại trong đại điện tự có thể thu hút ánh mắt của mọi người, mà cầm đài đối diện khoảng cách tuy rằng không xa, nhưng tiếng đàn ngang nhau, từ đối diện truyền tới thế tất sẽ yếu thêm vài phần, này chính hợp tâm ý nàng, vội vàng cười nói: “Công chúa, thỉnh.”

Mạn Yêu gật đầu, đỡ tay Linh Nhi đi về hướng đối diện cầm đài. Trước mặt có gió thổi tới, áo bào nàng tung bay, bước chân nàng nhìn qua có chút phù phiếm, khiến người không khỏi hoài nghi, nữ tử có được thân hình tinh tế đơn bạc như vậy, có thể đàn ra khúc nhạc đại khí như vậy sao?

Ra đại điện, đi trên hành lang dài nối liền hai tòa lầu, Mạn Yêu tươi cười bình tĩnh bên môi chậm rãi biến mất, nàng nhìn trước mắt hành lang dài khúc chiết u tĩnh (gấp khúc quanh co vắng vẻ yên tĩnh), chậm rãi giơ tay xoa vai trái, ở thời điểm đi đến chỗ ngoặt của hành lang dài, lòng bàn tay tụ lực hướng lên miệng vết thương đánh mạnh xuống, một cổ đau đớn bị xé nứt mãnh liệt đánh úp, thân thể nàng không tự chủ được mà lắc mình một cái, ở lúc Linh Nhi còn không kịp đỡ lấy nàng, đã đụng phải chỗ ngoặt của hành lang dài.

Vị trí góc gỗ cứng điêu khắc nhắm trúng, vừa lúc là vai trái nàng.

…………………………………dịch bởi yên hoa

hào sảng(*) chỉ tính tình cao cả, ngôn ngữ cử chỉ khiến người xung quanh mến phục.

kỳ nữ tử (*) chỉ nữ tử có khả năng hay có hành động ly kỳ kinh tâm động phách.

bất động thanh sắc(*): Ở dưới tình huống khẩn cấp, nói chuyện, thần thái vẫn giống như ngày thường không có biến hóa, phi thường trấn tĩnh.

cao sơn lưu thủy(*): so sánh tri kỷ thưởng thức lẫn nhau, tri âm khó gặp. Cũng so sánh nhạc khúc tuyệt diệu.

Điển tích Bá Nha Tử Kỳ:

Bá Nha người thời Xuân Thu, tinh thông âm luật, cầm tài cao siêu. Có một đêm Bá Nha đi thuyền du lãm, đối mặt trăng thanh gió mát, hắn liền khải đàn, tiếng đàn du dương, rơi vào cảnh đẹp. Chợt nghe trên bờ có người tán dương. Bá Nha chỉ thấy một tiều phu đứng ở bên bờ, hắn biết người này là tri âm lập tức thỉnh tiều phu lên thuyền, hứng thú bừng bừng mà vì tiều phu diễn tấu. Bá Nha khải lên làn điệu ca ngợi núi cao, tiều phu nói: “Thật tốt! Hùng vĩ mà trang trọng, giống như Thái Sơn cao ngất trong mây!” Lúc hắn đàn tấu biểu hiện sóng gió mênh mông lao nhanh, tiều phu lại nói: “Thật tốt! Rộng lớn mênh mông cuồn cuộn, giống như thấy cuồn cuộn nước chảy, giống như biển rộng không bờ!” Bá Nha hưng phấn cực kỳ, kích động mà nói: “Tri âm! Ngươi thật là tri âm của ta.” Người tiều phu này chính là Chung Tử Kỳ.

Hai người ước định, sang năm giờ này khắc này tại nơi này gặp gỡ. Năm thứ hai, Bá Nha đúng hạn đi gặp, nhưng lại đợi lâu mà Tử Kỳ không đến. Thế là, Bá Nha liền theo lần trước Chung Tử Kỳ về nhà lộ đi tìm. Nửa đường hắn gặp được một vị lão nhân, hỏi thăm nhà Tử Kỳ. Sau khi nghe ngóng mới biết được, thì ra vị lão nhân này đúng là phụ thân của Tử Kỳ. Lão nhân cho Bá Nha biết, Tử Kỳ đã ở nửa tháng trước qua đời. Tử Kỳ trước khi qua đời, lo lắng Bá Nha sẽ ở nơi này đợi lâu, dặn dò lão nhân ngày hôm nay nhất định phải đến đây thông tri Bá Nha. Sau khi nghe tin tức này Bá Nha cực kỳ bi thương. Hắn đi tới trước mộ Tử Kỳ, khải một khúc ai điếu tri kỷ. Đàn xong hắn bi thương mà nói: “Tri âm duy nhất của ta đã không ở nhân thế, cầm này còn có thể đàn cho ai nghe?” liền ở trước mộ Tử Kỳ đem cầm quăng ngã, hơn nữa thề cả đời không đánh đàn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN