Bạch Phát Hoàng Phi
Chương 58: Nhất thuấn bạch đầu (2)
Trong lòng Phó Trù run rẩy dữ dội, theo ý thức mà hướng vào trong trướng liếc mắt nhìn một cái, liền trông thấy khóe mắt nhắm chặt của nữ tử trượt ra một dòng thanh lệ, hắn chợt thấy trong lòng đau xót, bỗng nhiên lại sinh ra một loại ảo giác, hình như cái nữ tử kia chính là Dung Nhạc.
Hắn vội vàng thu liễm tâm thần (tâm tình, tinh thần), nói cho chính mình biết, đó là Ngân Hương, là Ngân Hương một nữ nhân đáng ghét chết tiệt lừa gạt hắn phản bội hắn, vì thế, hắn lại có thể cười ra, nhàn nhạt nói: “Từ xưa đến nay người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, chỉ cần đạt thành mục đích, dùng loại thủ đoạn nào, ta cũng không để ý. Còn về nữ nhân, trong thiên hạ, có rất nhiều! Ta không cần bất luận kẻ nào vì ta cầu tình, giữa ngươi và ta, cái người thua kia, sẽ chỉ là ngươi —— Tông Chính Vô Ưu! Như thế nào? Ngươi rốt cuộc muốn cứu? Hay là không muốn cứu?”
Hắn đưa mắt ra hiệu cho thị vệ áo xanh, một người thị vệ hiểu ý, một kiếm khiều ra vạt áo bị xé rách, đôi chân tinh tế oánh bạch liền toàn bộ lộ ra. Ngay cả khi không phải là người của niên đại có tư tưởng bảo thủ này, nhưng trước mặt mười vạn người, đây cũng là loại sĩ nhục cực lớn!
Nữ tử trên giường không biết lấy đâu ra sức lực, đột nhiên duỗi tay bắt lấy chuôi kiếm, hướng tới tim mình hung hăng đâm xuống.
Giờ khắc này, tâm nguyện lớn nhất của nàng chính là chết. Nhưng mà, ông trời lại không thành toàn cho nàng, sức lực của nàng căn bản không đủ, chuôi kiếm chưa chạm đến ngực, đã bị người cầm kiếm đoạt đi, ở lòng bàn tay mảnh khảnh của nàng lưu lại hai vết máu thật sâu.
“A Mạn!” Tông Chính Vô Ưu nhìn thấy khoảnh khắc nàng tìm đến cái chết, tim đập đình trệ, không chịu khống chế mà hướng tới nàng lướt qua, ở trong lúc mười mấy tên thủ vệ áo xanh đang sửng sốt, hắn đã đem bọn họ toàn bộ đánh bay, trướng lụa đỏ được vén lên lại rũ xuống, hắn bay nhanh tới cởi áo ngoài gắt gao bao bọc lấy da thịt lộ ra của nàng, lại nắm lấy lòng bàn tay máu tươi đang tràn ra tứ tán, ánh mắt vỡ vụn.
Lòng bàn tay đau nhức khiến thần trí của nữ tử trên giường hơi rõ ràng một chút. Nàng gắt gao cắn môi, mở to mắt trông thấy trong mắt Tông Chính Vô Ưu mãnh liệt hối hận cùng tự trách, hắn là đang hối hận lúc trước không nên cự hôn, lại càng không nên lợi dụng nàng, hắn đang tự trách ngày đó không nên đồng ý để nàng hồi phủ Tướng quân. Nàng sao lại chưa từng không hối không hận, nếu lúc trước nàng không kiêu ngạo như vậy, hết thảy mọi chuyện đều sẽ không phát sinh! Nếu hắn hỏi lại nàng có từng hối hận, nàng không còn có thể đối với hắn nói ra ba chữ “không hối hận”.
Lợi dụng phản bội một lần lại một lần, thương tổn khắc cốt một lần lại một lần, chính là đem hận ý nùng liệt khảm sâu trong đáy lòng của một nữ tử đạm nhiên bình tĩnh.
Nàng muốn cầu xin hắn giết chết nàng, lại không có sức lực há mồm, cổ họng như cũ phát không ra bất luận âm thanh gì, nàng chỉ có thể dùng ánh mắt nôn nóng vạn phần hướng hắn truyền đạt khẩn cầu trong lòng nàng: “Giết ta! Cầu xin ngươi……hãy giết chết ta! Vô Ưu, ta cầu xin ngươi!”
Tông Chính Vô Ưu một tay đem nữ tử mà hắn yêu thương gắt gao ôm vào trong ngực. Nhìn bộ dáng sốt ruột thống khổ của nàng, liều mình mở miệng muốn nói cái gì lại nói không nên lời, gân xanh trên trán hắn nổi lên, nhíu mày vội vàng hỏi: “A Mạn, Nàng muốn nói cái gì? Ta tại sao không nghe thấy âm thanh của nàng?”
Phó Trù mắt nhìn thấy biểu tình đau lòng mà nôn nóng của Tông Chính Vô Ưu, xoay người ngồi vào bên cạnh bàn, đưa lưng về phía bọn họ, bưng lên ly rượu, ôn hòa tươi cười phá lệ tàn nhẫn, nói: “Nàng nói không nên lời, ngươi tự nhiên nghe không thấy.”
Tông Chính Vô Ưu thân hình chấn động, quay đầu lại lạnh lùng hỏi: “Lời này của ngươi là có ý tứ gì?”
Phó Trù nói: “Ly Vương cơ trí, như thế nào lại nghe không rõ?”
Tông Chính Vô Ưu ánh mắt đau đớn kịch liệt, tan nát cõi lòng, hắn kinh ngạc mà quay đầu lại, nhìn nữ tử cực kỳ suy yếu trong lòng ngực, đau lòng nói không ra lời.
“Không cần, không cần khuất nhục như vậy, ta chỉ cầu được chết mà thôi! Không liên lụy ngươi, cũng giải thoát chính ta!” Mạn Yêu mở miệng, nhưng âm thanh không thể phát ra, cổ họng đau đớn. Nàng đã là một cái người câm, lại gặp nhục nhã như vậy, nếu lại liên luỵ đến Vô Ưu có bất trắc gì, nàng sống còn có ý nghĩa gì? Nàng chỉ hy vọng thông qua hành vi của nàng, khiến hắn hiểu rõ tâm ý của nàng. Dùng ánh mắt đối với hắn nói: “Lòng ta đã định, nếu ngươi yêu ta, thì thỉnh ngươi đừng cứu ta, hãy giết chết ta.”
Đồng tử của Tông Chính Vô Ưu thu nhỏ lại, nhìn hiểu ý tứ của nàng, lắc đầu bi thảm nói: “Không! A Mạn, nàng thật tàn nhẫn!”
Không có khả năng! Đừng nói là tự tay giết nàng, ngay cả khi chỉ là nhìn nàng chết, hắn cũng tuyệt đối làm không được. Loại chuyện này, hắn chỉ là nghĩ tới thôi liền giống như vạn tiễn xuyên tâm.
“A Mạn, A Mạn”, thực xin lỗi, là ta không tốt, là ta không tốt! Là ta không nên đáp ứng để nàng hồi phủ Tướng quân, ta như thế nào lại có thể bởi vì nàng tin tưởng hắn mà cho rằng hắn sẽ không thương tổn nàng! A Mạn…Đều là ta sai!” Hắn rất hối hận, lúc ở ngoài động nham thạch, hắn nên mạnh mẽ đem nàng mang đi, chẳng sợ nàng sẽ hận hắn cả đời, cũng tốt hơn loại tra tấn này.
Phó Trù nghe thấy sắc mặt hơi động, nếu như hắn giờ phút này chịu quay đầu lại nhìn một cái, có lẽ tương lai của hắn còn không đến nỗi có nhiều hối hận cùng tiếc nuối như vậy.
Mạn yêu chống đỡ một chút ý thức cuối cùng, nỗ lực nâng lên tay muốn vuốt phẳng lòng ngực đang phập phồng kịch liệt của Tông Chính Vô Ưu, nhưng tay còn chưa nâng lên, người đã ngất đi.
Tông Chính Vô Ưu kinh hãi, vội duỗi tay đi thăm mạch tượng nàng, còn tốt, chỉ là ngất đi. Hắn gắt gao ôm chặt nàng, một nữ tử tốt đẹp như thế, Phó Trù thế nhưng tàn nhẫn đối đãi nàng như thế, thật là súc sinh! Hắn tiếng nói khàn khàn đau kịch liệt, kia ung nhọt mãnh liệt đục khoét trong tim hắn sinh sôi bức hắn phun ra một ngụm máu, bắn lên trên da thịt trắng trẻo của nàng, quyến rũ mà chói mắt.
Giờ khắc này, hắn ngạo khí đầy người, đều mất dần đi, hai mắt tà vọng như Diêm La địa ngục, mất đi hết thảy quang hoa, chỉ còn lại một mảnh tro tàn.
“Phó Trù, coi như ngươi lợi hại. Ngươi muốn cái gì, đều cầm đi. Cả mạng của bổn vương, đều cầm đi cũng không sao. Chỉ cần ngươi giao thuốc giải ra.”
Phó Trù sửng sốt quay đầu lại trông thấy nữ tử nhắm chặt hai mắt trong lòng ngực Tông Chính Vô Ưu, hắn bỗng nhiên cảm thấy, ở một phương diện nào đó, hắn thật sự không thể cùng Tông Chính Vô Ưu đánh đồng, cho nên Dung Nhạc, người nàng yêu sẽ chỉ là Tông Chính Vô Ưu. Ngay sau đó hắn tựa hồ thật vui vẻ khi nhìn thấy biểu tình của Tông Chính Vô Ưu như vậy, tay cầm bầu rượu trắng giơ ra, không khỏi nhướng mày cười nói: “Ly vương rốt cuộc chịu không nổi nữa? Muốn Hợp Hoan tán?”
Tông Chính Vô Ưu buông nữ tử trong lòng ngực ra, đứng lên, đi tiếp lấy bầu rượu trắng trong tay Phó Trù. Phó trù lại đột nhiên thu hồi tay, cười nói: “Ngươi muốn Hợp Hoan tán? Có thể. Đầu hàng đi! Ở trước mặt những tướng sĩ tôn kính ngươi như thiên thần, hướng bổn tướng đầu hàng, bổn tướng lập tức liền cho ngươi Hợp Hoan tán. Bằng không, chỉ cần bổn tướng buông lỏng tay, Hợp Hoan tán…liền không còn nữa, đến lúc đó, cho dù Đại La thần tiên hạ phàm, cũng cứu không được nữ nhân mà ngươi yêu quý. Như thế nào?”
Phó Trù nói xong, làm bộ muốn buông bầu rượu trắng thanh hoa có cho vào Hợp Hoan tán trong tay ra.
Tông Chính Vô Ưu thân thể run lên, không chút do dự ném kiếm xuống mặt đất. Vũ khí sắc bén nện ở trên nền gạch lạnh cứng, leng keng một tiếng, tựa như bởi vì người nam nhân luôn cuồng ngạo tự phụ này vứt bỏ tôn nghiêm cùng kiêu ngạo mà rên rỉ.
“Thất ca! Ngươi điên rồi!” Cửu hoàng tử kinh hoàng kêu to.
Phó Trù lại nói: “Như vậy không đủ. Bổn tướng muốn nghe chính miệng ngươi nói: Ngươi đầu hàng! Còn muốn cho mỗi người tại quảng trường này đều chính tai nghe thấy, nếu có một người không nghe thấy, ngươi cứ chờ, nhặt xác nàng.” Hắn chính là muốn Tông Chính Vô Ưu làm trò trước mặt mọi người, hướng hắn nhận thua, hắn muốn đem tôn nghiêm của Tông Chính Vô Ưu đạp dưới lòng bàn chân, đây là tâm nguyện nhiều năm qua của hắn.
Phó Trù lạnh lùng nói, tiếng nói ủ dột, ánh mắt âm ngoan, khiến tất cả mọi người chung quanh đều sửng sốt, đây là lần đầu tiên, Phó đại tướng quân ôn hòa tuấn nhã, rút đi ngụy trang, đem một mặt khác hung ác nham hiểm của hắn hiện ra không hề giữ lại ở trước mắt mọi người.
Tông Chính Vô Ưu song quyền nắm lại thật chặt, khớp xương ca ca rung động, trong lòng hận giận đan xen, trên mặt đột nhiên trầm định xuống, mặt vô biểu tình mà quét mắt một cái nhìn mấy vạn nhân mã ở bốn phía quảng trường, những người đó là tướng sĩ cùng thuộc hạ đem hắn coi như là một vị thần, cùng với đệ đệ đem hắn coi như là tín ngưỡng, mà phía sau, là tình yêu chân thành duy nhất trong cuộc đời này của hắn, có lẽ nàng đã không yêu hắn, nhưng hắn vẫn là không thể làm được, trơ mắt nhìn nàng chịu nhục, bỏ mặc nàng.
Hít sâu một hơi, hắn ngoái đầu nhìn lại nàng, bi thương cười, ngửa đầu lớn tiếng nói: “Bổn vương…… Hàng!”
Một chữ “Hàng”, đem sự sỉ nhục xóa không tan từ đây lạc ấn (ấn dấu) ở trong sinh mệnh của người nam nhân thiên chi kiêu tử này, ngậm máu nuốt xuống, có hận không hối. Thì ra, giang sơn, quyền lợi, tôn nghiêm…… Ở trong lòng hắn, đều so ra không bằng một mình nàng.
(thiên chi kiêu tử: con cưng của trời)
(có hận không hối: có căm hận nhưng không hối tiếc)
Mọi thứ đều yên tĩnh, bốn phía không có âm thanh.
Trước nay không ai có thể dự đoán được, Tông Chính Vô Ưu một nam nhân cuồng vọng tự phụ như vậy, cũng có một ngày thế nhưng sẽ hướng người xưng hàng (đầu hàng nhận thua). Hắn có lẽ không thèm để ý ngôi vị hoàng đế, có lẽ cũng không theo đuổi danh lợi, nhưng cuồng vọng cùng kiêu ngạo trong tính cách hắn, từ trước đến nay không người nào có thể hủy, nhưng mà hôm nay, hắn thế nhưng đối với người cúi đầu xưng hàng! Vì một nữ nhân!
Tươi cười trên mặt Phó Trù một chút một chút biến mất, hắn chờ đợi ngày này, đợi hai mươi mốt năm! Trước mắt xẹt qua một màn đã từng chính mắt nhìn thấy, trong cung Sâm Diêm máu thịt bay tung tóe móc câu đâm xuyên cốt, lửa lớn ngập trời cắn nuốt núi sông che đậy nhật nguyệt, trong lửa lớn nữ tử thê lương kêu thảm thiết, cõi lòng tan nát ngoái đầu nhìn lại, nói với hắn: Trù nhi, phải sống sót. Thay mẫu thân báo thù!
Báo thù……
Phó Trù đột nhiên ngửa đầu cười to vài tiếng, sau đó quay đầu nhìn cấm vệ quân ở bốn phía, khoanh tay lớn tiếng nói: “Đều thấy được chứ? Đây là chủ tử mà các ngươi vứt bỏ gia đình phản bội quốc gia không màng tất cả cũng muốn nguyện trung thành! Hắn vì một nữ nhân mà chịu hàng, vứt bỏ các ngươi, người như vậy, căn bản không đáng để cho các ngươi vì hắn mà vứt đầu bỏ mạng, phơi nhiệt huyết, bỏ cha mẹ vợ con già trẻ không lo! Vốn tội phản quốc giết không tha, nhưng niệm tình các đều từng trung thành bảo hộ qua Hoàng đế bệ hạ, hôm nay, bổn tướng chấp nhận võng khai một mặt, chỉ cần các ngươi buông binh khí, bổn tướng sẽ bỏ qua chuyện cũ, cũng đem các ngươi xếp vào trong đội quân thiết giáp, ngày sau cùng nhau bảo vệ quốc gia.”
Âm thanh hắn to lớn vang dội, câu chữ leng keng, làm cho năm vạn cấm vệ quân đầu hàng Ly Vương mà hoảng loạn xao động dần dần an tĩnh lại, sau đó binh khí rơi xuống đất, leng keng có tiếng, một người quăng kiếm, mọi người theo sát sau đó, bất quá chỉ một lát sau, mấy vạn đại quân đều buông vũ khí, quỳ sát đất xưng hàng. Chỉ có Hướng thống lĩnh cùng hơn ngàn người huyền y theo Ly Vương tiến cung còn vững vàng đứng tại đó.
Tông Chính Vô Ưu nghe những tiếng binh khí đó rơi xuống đất, cũng không có phản ứng gì.
Cửu hoàng tử lúc này mới tỉnh thần lại, chạy như bay mà xuống, vội vàng bắt lấy cánh tay Tông Chính Vô Ưu, kêu lên: “Thất ca, huynh thật sự điên rồi! Cùng lắm thì chúng ta đem Li Nguyệt đoạt lại đi, cũng không cần đầu hàng hắn a!”
Đoạt? Đoạt như thế nào? Đừng nói là hắn (TCVU) hiện tại trong tay không có Hợp Hoan tán, cho dù có được trong tay, nếu muốn mang A Mạn rời đi nơi này, Phó Trù tất sẽ tìm mọi cách ngăn trở, kéo dài thời gian, hắn có thể chờ, nhưng Tiêu Hồn tán lại không thể chờ. Tông Chính Vô Ưu ngưng mi cười lạnh, không ai so với hắn càng hiểu biết về độc tính của Tiêu Hồn tán, là loại mị độc chí âm ở trên đời này, phàm nữ tử trúng mị độc này, tất phải cùng nam tử uống Hợp Hoan tán âm dương giao hợp mới có thể giảm bớt thống khổ, lại cũng không thể như vậy mà giải độc, chỉ có nam tử tuyệt học Dịch tâm kinh, ở thời điểm mấu chốt nhất dùng nội lực bảo vệ nữ tử tâm mạch cùng lúc bài trừ độc tố mới có thể. Nói vậy tựa hồ cũng không đáng sợ, nhưng mà, chỗ đáng sợ là, trên người nam tử mới vừa dùng Hợp Hoan tán. Dược tính của Hợp Hoan tán bá đạo vô cùng, một khi đã dùng, thấm nhiễm lên thân thể nữ tử liền sẽ mất đi lý trí, chỉ biết điên cuồng đòi lấy khiến nữ tử đến chết mới thôi. Vì thế trúng Tiêu Hồn tán, không ai có thể sống sót, trừ phi nam tử dùng Hợp Hoan tán, có được ý chí siêu cường, có thể ở thời điểm mấu chốt nhất tỉnh táo lại.
“Lão Cửu, ngươi trở về đi.” Hắn nhíu mày trầm mục, lạnh lùng phân phó.
Cửu hoàng tử kháng nghị kêu lên: “Thất ca!”
“Kêu ngươi trở về.” Tông Chính Vô Ưu rõ ràng đã nổi giận, Cửu hoàng tử lúc này đây lại không có nghe lời, cố chấp đến giống như đứa trẻ, con mắt đã đỏ kêu lên: “Đệ không quay về. Đệ không thể để huynh đầu hàng hắn, càng không thể nhìn Thất ca huynh bị hắn khinh nhục (khinh thường sĩ nhục) như vậy, Thất ca, huynh dám đầu hàng, đệ liền giết Li Nguyệt!”
Tông Chính Vô Ưu nghiêng mắt nhìn hắn (Cửu HT), lại nhìn về phía nữ tử trên giường: “Lão Cửu, trở về chỗ của ngươi đi, ngươi nếu là còn nhận ta là ca ca của ngươi, sau này, giúp ta chiếu cố nàng!”
Cửu hoàng tử bị đau thương trong mắt Tông Chính Vô Ưu làm cho kinh sợ, trong lòng có dự cảm không tốt, hắn giận dỗi mà quay đầu đi: “Vì sao phải là đệ giúp huynh chiếu cố nàng? Nàng hại huynh, đệ mới mặc kệ nàng, muốn chiếu cố chính huynh đi chiếu cố đi.”
Tông Chính Vô Ưu không còn tâm trí mà để ý đến hắn, “Lãnh Viêm, đưa Cửu hoàng tử hồi phủ.”
Lãnh Viêm hơi chút do dự, gương mặt luôn luôn như đầu gỗ ẩn ẩn vẻ mặt lo lắng, nhưng vẫn là nghe theo mệnh lệnh, kéo Cửu hoàng tử liền rời đi.
“Thất ca, đệ không đi!” Cửu hoàng tử ảo não kêu to, nhưng hắn tránh không qua Lãnh Viêm.
Phó Trù trào phúng cười nói: “Quả nhiên là huynh đệ tình thâm, khiến người không khỏi hâm mộ!”
Tông Chính Vô Ưu nói: “Tâm tính của hắn như hài tử, cùng ngươi không có thâm cừu đại hận, tin tưởng ngươi hẳn là sẽ không có lòng dạ hẹp hòi làm khó dễ hắn!”
Phó Trù cười một tiếng, không tỏ ý kiến.
Tông Chính Vô Ưu mặt vô biểu tình, nói: “Lời ngươi nói, bổn vương đã làm được rồi. Giải dược đưa cho ta.”
Phó Trù cười nói: “Tự nhiên. Chẳng qua, ngươi luôn luôn kiêu ngạo cuồng vọng, không bao giờ đem bất luận kẻ nào để vào mắt, hôm nay, ngươi cũng không thể không hướng bổn tướng cúi đầu xưng thần, bổn tướng muốn ngươi nhớ kỹ, ngươi là bại tướng dưới tay của ta, hôm nay là như vậy, về sau vĩnh viễn cũng là như vậy! Bầu mĩ tửu này, bổn tướng thưởng ngươi, hảo hảo hưởng dụng đi thôi. Ngươi yên tâm, từ hôm nay về sau, nếu nàng có thể sống sót, ta sẽ giải ách độc (độc câm) cho nàng, đối xử tử tế với nàng.”
Tiếp nhận bầu rượu trắng Phó Trù đưa qua, trong bầu không phải độc dược xuyên ruột, lại so với độc dược xuyên ruột càng thêm đáng sợ ngàn vạn lần. Tông Chính Vô Ưu cười lạnh một tiếng, thời điểm ngẩng cổ uống Hợp Hoan tán, dưới đáy lòng hắn nói với chính mình:
“Phó Trù, nếu ta cùng A Mạn may mắn còn có thể sống sót, sự sĩ nhục hôm nay, rồi cũng có một ngày, cả vốn lẫn lời, ta sẽ khiến ngươi hoàn trả gấp trăm ngàn lần.”
Thị vệ chung quanh lui ra, trướng lụa đỏ hợp lại, đã từng là thiên chi kiêu tử kiêu ngạo vô cùng, ở trước mặt mười mấy vạn tướng sĩ, cách trùng trùng màn lụa, cởi áo tháo thắt lưng, vì cứu nữ tử mình yêu quý, không tiếc từ bỏ giang sơn, từ bỏ tôn nghiêm, làm người trình diễn một vở xuân cung sống. Cảm giác nhục nhã cực độ ở trong lòng tùy ý khuếch trương lan tràn, khiến trong lòng hắn nôn ra máu, lại chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Ngón tay thon dài tái nhợt như giấy, nhẹ nhàng run rẩy, khuôn mặt tuấn mỹ như tiên không hề có huyết sắc, ác mộng tra tấn hắn mười mấy năm, hiện giờ thế nhưng do hắn tự mình trình diễn! Bỗng nhiên nghĩ tới người kia (Lâm Thiên hoàng) làm hắn hận mười bốn năm, nếu hôm nay, hắn cũng bởi vì ý chí không đủ, thắng không nổi dược tính mạnh của Hợp Hoan tán, đem người yêu quý tra tấn đến chết, cái loại bi thống này, hắn không xác định hắn có thể hay không chịu đựng được!
Bên ngoài trướng lụa đỏ, Phó Trù vẫn cứ đang cười, đang chờ đợi vở kịch hay mà hắn an bài tỉ mỉ. Không nghĩ tới, vở kịch này trước thời điểm chưa mở màn đã thay đổi đạo diễn, mà hắn, cũng là một vai diễn trong vở kịch, vẫn còn không tự biết.
Đó là một buổi chiều ánh mặt trời chiếu khắp nơi, thời tiết trong sáng, vạn dặm không mây, nhưng mà, dưới trời thanh gió mát, một màn đang phát sinh, lại khiến người cảm giác rét lạnh gấp bội.
Mạn Yêu từ từ tỉnh dậy, vừa mở mắt ra liền nhìn đến hắn khinh thân mà đến, nàng kinh hoảng mà co rụt thân thể lại, nhìn mười vạn người ngoài trướng lụa ẩn ẩn ngoảnh đầu, nàng liều mình mà lắc đầu, biểu đạt sự cự tuyệt của nàng.
Tông chính vô ưu áp xuống thống sở (đau đớn + khổ sở) ở đáy lòng, ôn nhu vuốt ve gương mặt nàng, ở bên tai nàng dùng âm thanh chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe thấy nhẹ nhàng dỗ dành: “A Mạn, đừng sợ! Nàng luôn luôn rất dũng cảm! Quên những người bên ngoài kia đi, nàng chỉ cần nhìn thấy ta là được rồi. Người ở trước mặt nàng, chỉ có ta, không có ai khác. A Mạn, ta yêu nàng! Tin tưởng ta!”
Đau đớn nơi cổ họng đã che dấu không được khát vọng đối với nam tử trên người đang điên cuồng chạy trong cơ thể nàng. Nàng một bên kháng cự, một bên vô lực chịu đựng.
Hoàng cung đỉnh cao quyền lực, ngoài điện Tuyên Đức, trước mặt mười vạn tướng sĩ, Tông Chính Vô Ưu cùng Mạn Yêu hai cái người nam tử và nữ tử kiêu ngạo vô cùng, ở một năm về sau, lấy phương thức sỉ nhục như thế lại lần nữa kết làm nhất thể. Không có vui sướng, không có tim đập, không có hy vọng, không có ánh sáng, chỉ có đau đớn ngập đầu, cùng với sỉ nhục và tuyệt vọng sâu đến tận xương tủy!
Hợp Hoan tán dần dần nổi lên hiệu dụng, dục vọng sôi sục cuồn cuộn trong thân thể hắn, từng đợt kịch liệt đánh sâu vào lý trí hắn, mới đầu còn có thể khống chế được, sợ làm tổn thương tới nàng, nhưng càng về sau lại càng là vô phương tự khống chế, điên cuồng ham muốn.
Thân thể của nàng dần dần chịu đựng không được, một cổ đau đớn xé rách từ hạ thể truyền đến, nàng chỉ cảm thấy tứ chi nháy mắt chết lặng, đầu đau muốn vỡ ra, há mồm muốn kêu ngừng lại, lại kêu không ra tiếng. Đôi tay gắt gao bắt lấy cánh tay hắn dùng sức nhắc nhỏm (nhắc cho biết mà tỉnh táo lại), nhưng nam nhân trên người một chút tri giác đều không có, vẫn cứ điên cuồng đòi hoan, đoạt lấy hết thảy của nàng. chiếm hữu không hề có kết cấu, đem nàng đâm vào vực sâu thâm thẩm của địa ngục.
Nàng cuối cùng không chịu nổi ngất đi, nam nhân trên người đồng tử phiếm hồng, hoàn toàn bị dục vọng khống chế lấy, một mạch mà phát tiết, không hề có ý ngừng lại. Không biết qua bao lâu, nàng lại ở dưới sự tra tấn của dược tính cùng với trong đau xé tỉnh lại, lại một lần nữa bị động mà chịu đựng hai loại tra tấn, phản phúc như thế, nàng cũng không biết chính mình đã chết mấy lần.
(phản phúc: lặp đi lặp lại nhiều lần)
Trong cơ thể có cái gì đó đang ào ạt chảy ra, nàng ngửi thấy được mùi máu huyết gay mũi ở trong không khí lan tràn, phủ qua hơi thở ái dục dày đặc. Nàng cảm giác được sinh mệnh của mình đang một chút một chút trôi đi, đồng tử co rút lại, ánh mắt dần dần trở nên u ám.
Tứ chi dần dần lạnh băng cứng đờ, thể xác và tinh thần chết lặng, phảng phất giống như linh hồn sắp thoát ly khỏi thân thể, nàng phải chết sao? Không được, nàng hiện tại không thể chết được! Nếu như vậy chết đi, vậy bọn họ hôm nay chịu đựng hết thảy mọi nhục nhã cùng thống khổ ai tới thay nàng đòi lại. Nếu nàng chết bằng phương thức như vầy, vậy Vô Ưu hắn phải sống tiếp như thế nào?
Không được, không thể chết được, nàng không thể ngã xuống! Nàng muốn sống, muốn sống để xem những người thương tổn nàng cuối cùng sẽ có kết cục như thế nào!
Gió chiều tối tiêu điều ảm đạm rét lạnh, thổi tới xung quanh một mảnh tiếng nức nở. Nàng quay đầu nhìn mười vạn người mờ mờ ảo ảo ở ngoài trướng, đứng ở bên trong mười vạn người, nghiêng đối với nàng là nam nhân ôn nhã tươi cười một bộ dáng xem kịch vui, là phu quân nàng, nàng từng quyết định cùng hắn đồng sinh cộng tử! Nàng nhớ rõ, nam nhân kia đã từng nói với nàng:
“Về sau, ở bên người ta, nàng sẽ chậm rãi quen với ấm áp. Phải nhớ kỹ, ta không phải người khác, ta là phu quân của nàng, là người muốn cùng nàng cả đời bên nhau đến già……”
“Dung Nhạc, ta không biết phải làm như thế nào…… Mới có thể đi vào trong lòng nàng?”
“Mang đến thương tổn cho nàng, ta so với nàng còn muốn đau khổ hơn……”
“Có thể cưới được nữ tử như Dung Nhạc làm vợ, là may mắn cả đời ta.”
“Ta không muốn miễn cưỡng nàng, ta nguyện ý chờ. Chờ nàng cam tâm tình nguyện, một ngày nào đó nàng yêu ta……”
Phó Trù! Phó Trù! Vì sao muốn ở vào thời điểm sau khi nàng dùng mọi cách phòng bị cuối cùng chịu tin tưởng hắn một lần, làm ra cái loại chuyện tàn nhẫn này.
Nàng oán hận cắn răng, nàng chưa từng hận qua một người nào giống như giờ khắc này! Chưa từng có!
Còn có Khải Vân đế, cũng từng đối với nàng nói: “Trẫm đời này, tâm nguyện lớn nhất, là hy vọng muội có thể sống thực tốt, sống thực hạnh phúc……”
Tất cả đều là nói dối!
Nàng thật muốn hỏi hỏi ông trời vì sao? Nàng một lòng muốn bình đạm sống qua ngày, lại nơi nơi bị người tính kế lợi dụng, hết lần này đến lần khác bị tổn thương. Vậy được rồi, nếu thế giới này hoàng quyền vi tôn, cường giả sinh tồn, như vậy, được, từ nay về sau nếu có thể sống sót, nàng thề sẽ không còn nhẫn khí thôn thanh, không còn bận tâm đến thân phận, luân lý đạo đức, không có lợi ích quốc gia, thiên hạ thương sinh (thiên hạ chúng sinh), không có tình nghĩa huynh muội, ân nghĩa phu thê, về sau, nàng chỉ trung với trái tim mình, không để cho bất kỳ ai khi dễ lăng nhục!
(nhẫn khí thôn thanh: nhịn hơi nuốt tiếng, ẩn nhẫn)
Thân thể đau đớn kịch liệt, trong tim sóng huyết quay cuồng, chất lỏng đỏ tươi từ miệng chầm chậm tràn ra, từ khóe miệng thuận theo gò má trắng bệch chảy xuôi xuống dưới, mái tóc dài đen nhánh theo bi phẫn ngập trời ở đáy mắt cùng với tuyệt vọng đối với thế giới này mà một tấc một tấc biến trắng, phảng phất giống như băng tuyết quanh năm không tan ở trên núi Tuyết Ngọc.
Ngoài trướng, Phó Trù ngồi yên ổn, nghe thấy tiếng vang từ trong trướng truyền ra, hắn hơi hơi dương môi, lại rót một hớp rượu. Trong lòng suy nghĩ, nếu như Tông Chính Vô Ưu biết nữ nhân mà hắn (TCVU) liều mình cứu giúp không phải là Dung Nhạc, mà là hậu nhân của Tần gia, người mà hắn (TCVU) vẫn luôn đang tìm kiếm, vậy hắn (TCVU) sẽ có loại biểu tình gì? Nhất định sẽ nộ khí công tâm, đau đớn không muốn sống đi?! Ha, ha… hắn(Phó Trù) nghĩ nghĩ liền cảm thấy thống khoái!
Mà lúc này trong trướng đỏ, những sợi tóc của nữ tử rút đi màu sắc đen nhánh, trình hiện một màu trắng tuyết chói mắt, ở dưới ánh hoàng hôn lạc nhật tịch dương (mặt trời lặn) chiếu rọi xuống xuyên thấu qua trướng lụa đỏ, thế nhưng giống như tuyết liên thánh khiết mà yêu dã (yêu kiều), phá lệ chấn động nhân tâm.
Nam tử cuồng tình nằm ở trên người nàng con ngươi bỗng nhiên căng tròn, trong đầu một tiếng ầm ầm vang lên, lý trí nháy mắt đã thu hồi, hắn kinh hãi mà nhìn tròng mắt dần dần ảm đạm không ánh sáng của nữ tử dưới thân, mái tóc dài nhanh chóng biến thành tuyết trắng, lập tức dừng lại hết thảy động tác. Dưới thân chất lỏng dính nhớp ấm áp ướt dầm dề lên án hành vi phạm tội mà hắn phạm phải, đem tim hắn hung hăng bóp chặt vỡ nát, kinh đau (kinh ngac đau lòng) đến quên mất hô hấp. Nhưng hắn thực nhanh liền định thần lại, không kịp suy nghĩ nhiều, hắn cuống quít chống đỡ thân thể nàng, tụ nội lực tới lòng bàn tay dán ở phía sau lưng nàng, trước bảo vệ tâm mạch nàng, lại đem nội lực cuồn cuộn không ngừng chuyển đến trong cơ thể nàng, đem độc dư trong cơ thể đều bức ra ngoài. Làm xong hết thảy, hắn sớm đã là mồ hôi đổ như mưa, sức cùng lực kiệt, xoay người ngã xuống.
Nàng trước khi lại một lần nữa hoàn toàn lâm vào bóng tối, tay bị hắn nắm chặt, dường như nghe thấy âm thanh của hắn cực nhẹ cực suy yếu nói một câu: “A Mạn, phải sống tốt”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!