Bạch Phát Vương Phi
Chương 13: Phụng chỉ vào cung (1)
Thấy sắc mặt Tông Chính Vô Ưu nhàn nhạt, Cửu hoàng tử nâng mi lên, cười nói: “Di? Các ngươi hôm nay không chơi cờ sao? Đang nói chuyện gì? Tại sao ta đến gần, các ngươi đều không nói? Li Nguyệt, các ngươi vừa rồi có phải hay không đang nói xấu ta hả?” Hắn không khách khí ở giữa hai người ngồi xuống.
Mạn Yêu nhấp khóe môi khẽ nhếch, cười khẽ không nói. Từ sau khi vào ở trong phủ Ly Vương, Cửu hoàng tử cơ hồ mỗi ngày đều đến, thường thường gặp nhau, muốn không thân cũng không được, các lễ nghi đơn giản đều miễn.
Tông Chính Vô Ưu cứ lo uống trà của mình, chỉ làm như không nghe thấy.
Cửu hoàng tử thấy không ai để ý tới hắn, cũng không buồn bực. Chậm rì rì mà tự rót cho mình một ly trà, đối với Tông Chính Vô Ưu nói: “Hôm nay là ngày, quân Thần ngự giáp sắt chiến thắng trở về, bên ngoài rất náo nhiệt a! Nghe nói phụ hoàng chuẩn bị gia phong cho Phó Trù là ‘Vệ quốc Đại tướng quân’, tay nắm tam quân*, địa vị so ngang với các chư hầu. Thất ca, xem ra huynh lại phải vào cung rồi!”
Tông Chính Vô Ưu dựa vào ghế, lười nhác mà liếc nhìn hắn (cửu hoàng tử ), lạnh nhạt nói: “Hắn (Phó Trù) thụ phong, có quan hệ gì đến bổn vương ?”
“Đương nhiên là có quan hệ!” Cửu hoàng tử nói: “Lúc trước hai mươi vạn đại quân bị nhốt, suýt nữa toàn quân bị diệt, nếu không phải có diệu kế của Thất ca, hắn nào có cơ hội lập công!”
Tông Chính Vô Ưu cười hừ một tiếng, nhàn nhạt trào phúng nói: “Cho dù không có bổn vương, hắn cũng có thể phá trận đánh lui địch, đánh bại Bắc Di quốc, thẳng đảo hoàng long*, chiến thắng trở về.”
Cửu hoàng tử sửng sốt, khó hiểu hỏi: “Không thể nào? Nếu chính hắn có thể làm được, vậy sao còn phải hướng triều đình cầu viện làm gì?”
Tông Chính Vô Ưu nhấm một ngụm trà, thần sắc lạnh lùng, âm thanh trầm thấp nói: “Nếu không có bổn vương phân hắn một nửa công lao, ngươi cho rằng…… Hắn đắc thắng trở về là có thể có quyền to chấp chưởng tam quân?”
“Thất ca ý huynh là……” Cửu hoàng tử ngẩn người, suy nghĩ một hồi, mới hiểu ra được, kinh động nói: “Phó Trù, hắn là sợ … một mình hắn chỉ trong một lần lập được đại công, làm cho phụ hoàng kiêng kị?”
Ánh mắt Tông Chính Vô Ưu lại thâm trầm vài phần, im lặng không nói gì.
Mạn Yêu ở một bên nghe được có chút kinh động, nếu theo như lời Tông Chính Vô Ưu nói, thì vị kia – Phó Trù tướng quân có dũng có mưu, không những am hiểu chiến thuật, lại càng am hiểu sâu quyền mưu chi thuật. Vì như thế, vừa đánh bại Bắc Di quốc lập đại công, lại không làm đế vương nghi kỵ. Lâm Thiên hoàng nếu hơi có một chút dã tâm, tất sẽ phán cho hắn tội lấy quân to lớn quyền, thật sự là diệu kế! Người này, không đơn giản! Mà Tông Chính Vô Ưu cùng các tướng sĩ cách nhau ngàn dặm, lại có thể căn cứ hình thức biến hóa, đem hết thảy nhìn thấu triệt để. Hai người như vậy, nếu một ngày kia thành đối địch, không biết ai thắng ai thua?
Phó Trù người như vậy, nếu làm phu quân nàng, có thành toàn cho nàng sống trong cuộc sống bình yên không? Nàng nhíu mày, trong lòng sinh ra phiền loạn, nếu Phó Trù cũng không được, vậy nàng rốt cuộc nên chọn ai đây? Những người trong danh sách, nàng đều theo thứ tự tìm hiểu qua, không phải mỹ thiếp thành đàn tự cho là phong lưu, chính là tham sống sợ chết hèn hạ kém tài, ỷ vào có chút quyền thế khi dễ người, hành gian phạm pháp, không có một cái hợp với yêu cầu của nàng. Nàng phải gả cho người, mặc dù chỉ là cái danh nghĩa phu quân, ít nhất phải là quân tử, chỉ có quân tử, mới hiểu đến tôn trọng tâm ý người khác.
Cửu hoàng tử cũng có chút nhìn thấu, hắn nhíu mày, vội nói: “Thì ra Phó Trù tâm cơ sâu như thế! Thất ca, huynh phải suy nghĩ biện pháp a, nếu quân quyền rơi xuống trên tay hắn, cũng không phải là chuyện tốt, vạn nhất sau này, hắn có dị tâm……”
Tông Chính Vô Ưu âm thanh lạnh lùng nói: “Những việc này, sẽ có người thao tâm!” (lo lắng)
Cửu hoàng tử thấy hắn biểu tình lãnh đạm, thức thời đình chỉ ngưng nói, nâng chung trà lên uống ực một hơi.
“Li Nguyệt, Li Nguyệt……đang nghĩ cái gì ?” Cửu hoàng tử nhìn nàng đang suy nghĩ đến xuất thần, duỗi tay ở trước mặt nàng lung lay vài cái. Ánh mắt bỗng nhiên rơi xuống bàn tay đang đỡ ly trà của nàng, ngón tay thon dài mảnh khảnh, trắng oánh như ngọc, ấm hoàng ánh sáng chiếu rọi trên móng tay màu hồng nhạt trơn bóng quang mang. Làm cho người nhìn thấy quả muốn đem bàn tay kia phủng đến trong lòng bàn tay mình mà che chở.
Đôi mắt hắn lập tức sáng ngời, không chút suy nghĩ mà nắm tay nàng, giơ lên cẩn thận thưởng thức, kinh ngạc cảm thán nói: “Ta hôm nay mới phát hiện, thì ra tay của Li Nguyệt, lại đẹp như vậy!”
Cùng Cửu hoàng tử quen biết, lấy tính tình của hắn làm chuyện gì nàng đều sẽ không quá kinh ngạc, cho nên cũng không quá để ở trong lòng, hắn nguyện ý muốn xem thì cho hắn xem, chỉ là đôi tay mà thôi.
Ánh mắt Tông Chính Vô Ưu trầm xuống, xem Cửu hoàng tử liên tiếp cứ ghé sát vào, một khuôn mặt đều muốn như dán lên tay nữ tử, mà nàng nửa ý phản kháng cũng không có. Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn trời, chợt thấy hôm nay thời tiết có chút ảm đạm, vô cớ làm cho đầu quả tim nghẹn muốn chết. Hắn rót một ly trà, một ngụm uống cạn, không giống như bình thường từ từ uống, trà lạnh quả nhiên so trà mới pha nhiều hơn một tia hương vị chua xót. Hắn mày kiếm vừa nhíu, buông cái ly trong tay, “cạch” không tự giác mà đặt mạnh xuống bàn.
Mạn Yêu ngạc nhiên nhìn hắn, cảm thấy hắn có chút kỳ lạ, chắc là mới vừa rồi nói tới Phó Trù, làm cho tâm tình hắn biến kém như vậy, nàng không nghĩ nhiều.
Cửu hoàng tử đối với phản ứng khác lạ của Tông Chính Vô Ưu, hoàn toàn không cảm thấy, vẫn liên tiếp mà nghiên cứu tay nàng, hình như đang hồi tưởng cái gì, bỗng nhiên nói: “Thấy thế nào đi nữa sao cảm thấy có chút quen mắt? Ta giống như ở đâu đã nhìn thấy qua một đôi tay đẹp như vậy, hẳn là thời gian cách đây không bao lâu…… Là ai? Ta ngẫm lại……”
Mạn Yêu trong lòng run lên, ở hơn hai tháng trước, khi lần đầu tiên gặp ở trước cửa Ly Vương phủ, hắn(cửu hoàng tử ) từng khen ngợi qua tay nàng! Nàng từ từ không dấu vết mà thu tay lại.
Cửu hoàng tử còn đang nỗ lực hồi tưởng, lúc này ngoài cửa xa xa có một tiếng hô to truyền đến: “Thánh chỉ đến —— Ly Vương tiếp chỉ.”
Mạn Yêu thở dài nhẹ nhõm một hơi, Cửu hoàng tử lập tức đã quên ngay chuyện đang cân nhắc suy nghĩ, quay đầu lại cười nói: “Thất ca, đệ nói mà, huynh xem…tới rồi!”
Tông Chính Vô Ưu lạnh lùng mà liếc mắt ra cửa. Trần công công sau khi tiến vào, không đợi Tông Chính Vô Ưu quỳ nghe, liền căng da đầu tuyên đọc thánh chỉ.
Thánh chỉ đơn giản chính là nói Tông Chính Vô Ưu lần này hiến kế lui địch có công, hiện giờ đại quân chiến thắng trở về, nên luận công ban thưởng.
Tông Chính Vô Ưu mặt vô biểu tình nói: “Ngươi quay về nói, bổn vương nói, về sau đừng có việc gì cũng triệu ta tiến cung, chính là ban ân lớn nhất đối với ta.”
Trần công công nghe xong “Bùm” một tiếng quỳ xuống, khẩn cúi đầu, trong âm thanh lộ ra nhè nhẹ cảm giác già nua, nói: “Lão nô không dám! Bệ hạ có chỉ, lệnh lão nô tuyên xong ý chỉ, cần phải ở lại vương phủ quỳ chờ Vương gia vào cung. Mong rằng Vương gia niệm tình lão nô đã từng tận tâm hầu hạ Quý phi nương nương cùng Vương gia nhiều năm, thông cảm cho lão nô một thân xương cốt già yếu, xin điện hạ sớm chút tiến cung!” Trần công công từng là người tín nhiệm nhất bên cạnh Vân Quý phi, thẳng đến sau khi Vân Quý phi ly thế, mới điều đến bên người Lâm Thiên hoàng.
Hắn (Lâm Thiên hoàng) lại là một bộ như thế nữa!. Lần trước là lão Cửu, lần này là Trần công công, lần sau lại là ai? Tông Chính Vô Ưu hai hàng lông mày nhíu lại, ánh mắt đột nhiên lạnh xuống, tay cầm chặt ly trà, dùng sức một cái, chỉ nghe “Phanh” một tiếng trầm vang, cái ly bị bóp nát, nước trà trong ly văng khắp nơi, mảnh nhỏ men sứ xanh đâm thật sâu vào giữa lòng bàn tay, đau đớn nhập tâm, hắn lại là chết lặng không cảm giác.
Trần công công thân hình run lên, cúi đầu. Mạn Yêu nhìn thấy có máu từ trong lòng bàn tay Tông Chính Vô Ưu chảy ra. Hắn phủi tay đem cái ly sứ bể nát hung hăng quăng ra ngoài. Sứ Thanh Hoa từng mảnh rớt xuống nền gạch trắng tinh, mang theo tơ máu đỏ thắm, nhìn thấy ghê người.
“Thất ca, huynh làm gì vậy?” Cửu hoàng tử kinh hãi, bay nhanh qua xem xét thương thế ở lòng bàn tay hắn, lại bị hắn phất tay áo vẫy lui.
“Vương gia, ngài… tội tình gì phải như vậy?” Trần công công hốc mắt đỏ lên, bất đắc dĩ thở dài.
Mạn Yêu chấn động, nàng lần đầu tiên thấy Tông Chính Vô Ưu như vậy. Rõ ràng nên là biểu tình phẫn nộ cực kỳ, nhưng trong mắt hắn trừ bỏ đạm mạc cùng lạnh băng, cái khác đều nhìn không ra. Nàng không biết trong lòng hắn đến tột cùng chôn dấu đau xót như thế nào, mới dùng phương thức thương tổn chính mình, lấy đau đớn ngoài thân thể để giảm bớt nỗi đau trong lòng?
Tim nàng bỗng nhiên có một loại xúc động nhói lên, có chút hơi đau đớn lan tỏa ra. Đều nói con cái đối cha mẹ không muốn xa rời là trời sinh, bọn họ sẽ khát vọng cha mẹ yêu thương cùng quan tâm, nhưng Tông Chính Vô Ưu vì sao đối với sủng ái của Lâm Thiên hoàng căm hận cùng chán ghét như thế?
Tông Chính Vô Ưu cũng không thèm nhìn tới tay mình, chỉ nhàn nhạt nhìn lại Trần công công, trầm giọng hỏi: “Những lời đó, là hắn (Lâm Thiên hoàng) bảo ngươi nói?”
Trần công công cúi đầu, nhưng vẫn có thể cảm nhận được áp lực trầm trọng đến từ trên đỉnh đầu, hắn thở dài bi thương lại bất đắc dĩ nói: “Vương gia, bệ hạ có khó xử của ngài ấy, bệ hạ rất yêu thương ngài! Cảm tình của bệ hạ đối Quý phi nương nương, không ai có thể bì. Sự tình năm đó ……”
“Đủ rồi!!” Tông Chính Vô Ưu đột nhiên quát chói tai, đánh gãy lời chưa nói xong của Trần công công. Sắc mặt hắn tái nhợt, hai mắt âm trầm tà lãnh, hiển nhiên đã giận dữ, âm thanh lạnh lùng nói: ” Vì mẫu thân ta, lần này ta tha chết cho ngươi. Nếu sau này còn dám nhắc tới, bổn vương… sẽ không tha! Lãnh Viêm, tiễn Trần công công!”
Trần công công thở dài, đứng dậy nhìn khuôn mặt trước mắt có chín phần tương tự Quý phi nương nương, người này đã từng thông minh lương thiện – Thất hoàng tử. Khuôn mặt sớm già nua của Trần công công không có bất luận biểu hiện kinh sợ, chỉ có nồng đậm lo lắng cùng không thể nề hà. Lúc sau, hắn lại chuyển hướng Cửu hoàng tử, nói: “Bệ hạ truyền Cửu điện hạ ngài hiện tại liền tiến cung.”
“A?” Cửu hoàng tử ngạc nhiên nói: “Vì chuyện gì muốn ta tiến cung?”
Trần công công nói: “Lão nô cũng không rõ ràng lắm, đây là ý chỉ của bệ hạ.”
Trần công công lại lần nữa thở dài một hơi, nhìn Mạn Yêu đang ngây người đứng một bên, chậm rãi nói: “Bệ hạ còn có khẩu dụ, nếu Vương gia không yên tâm lưu lại Li Nguyệt công tử một mình ở vương phủ, vậy thì dẫn hắn cùng đi. Lão nô còn muốn đi phủ công chúa Dung Nhạc tuyên chỉ, xin cáo lui trước.”
Mạn Yêu ngẩn ra, từ sau khi Tông Chính Vô Ưu ôm nàng từ Hình Bộ đại lao ra, bên ngoài có vô số lời đồn đãi, đồn rằng nguyên nhân Ly Vương không gần nữ sắc là vì hắn thích nam sắc, gần đây coi trọng Long Nguyệt vườn trà lão bản (ông chủ ) so với nữ tử còn đẹp hơn – Li Nguyệt công tử, tự mình đi vào đại lao đem người về phủ. Thậm chí còn có người nói, ám sát lần này kỳ thật là Ly Vương chính mình làm ra, mục đích chính là muốn mang nàng hồi vương phủ. Không cần nghĩ cũng biết, những lời này nhất định là do Thái tử truyền ra. Nhưng Lâm Thiên hoàng, muốn Tông Chính Vô Ưu dẫn nàng tiến cung là có mục đích gì? Còn có, Trần công công mới vừa nói muốn đi…… phủ công chúa Dung Nhạc tuyên chỉ? Mạn Yêu trong lòng kinh hãi, một loại dự cảm không tốt ở trong lòng nàng khuếch tán.
Cửu hoàng tử ngăn lại Trần công công, khó được có vài phần kính trọng, nói: “Công công xin dừng bước! Công công nói muốn đi phủ công chúa Dung Nhạc tuyên chỉ, chẳng lẽ Dung Nhạc trưởng công chúa cũng muốn tiến cung? Chẳng lẽ hôm nay sau khi phong thưởng tướng sĩ, còn phải vì nàng tổ chức một cái yến tiệc tuyển phu? Tại sao lại nhanh như thế, còn chưa tới kỳ hạn sáu tháng mà!”
Trần công công nói: “Lão nô chỉ là phụng mệnh tuyên chỉ, cái khác, lão nô cũng không rõ lắm. Bất quá, tuy bệ hạ có đáp ứng kỳ hạn sáu tháng, nhưng việc hòa thân không nên kéo dài, mấy ngày nay, bệ hạ vẫn luôn vì thế lo lắng mà ngủ không ngon giấc. Nếu mượn cơ hội này, làm cho công chúa cùng người trên danh sách đều gặp mặt, cũng có thể tăng thêm chút cảm tình. Cửu điện hạ cũng có tên trong danh sách, nên vì bệ hạ phân ưu mới phải! Lão nô cáo lui!”
Trần công công rời đi, Mạn Yêu nhíu chặt mày, chẳng lẽ Lâm Thiên hoàng thật muốn thu hồi lời hứa kỳ hạn sáu tháng? May mắn hai lần trước Linh nhi hồi phủ, nàng có dặn dò bọn họ nếu như gặp người trong cung thì như thế nào ứng phó. Chỉ là, làm người đau đầu chính là, Li Nguyệt công tử muốn vào cung, Dung Nhạc trưởng công chúa cũng tiến cung…… Hy vọng sẽ không xảy ra vấn đề gì thì tốt rồi!
Cửu hoàng tử giữ chặt Tông Chính Vô Ưu, vội vàng nói: “Thất ca, vậy làm sao bây giờ? Vạn nhất Dung Nhạc trưởng công chúa lựa chọn đệ, huynh phải giúp đệ!” biểu tình của hắn, thật giống như Dung Nhạc trưởng công chúa là hồng thủy mãnh thú vậy.
Mạn Yêu nhíu mày hỏi: “Cửu điện hạ lo lắng như vậy là sợ bị Dung Nhạc trưởng công chúa nhìn trúng, là bởi vì dung mạo nàng xấu xí?”
Cửu hoàng tử nói: “Ta thật không thích nữ nhân xấu xí, nhưng cũng không hoàn toàn vì nguyên nhân này. Nữ nhân mà, ở bên ngoài như thế nào nhìn đều tốt đẹp, cưới về nhà, sẽ nhiều chuyện phiền toái, cho nên, ta hiện tại còn không nghĩ đến cưới vợ…… Bất quá, nếu đổi là ngươi Li Nguyệt, mỹ nhân như vậy, vậy phải nói cách khác!” Hắn vừa nói vẻ mặt cười cười, người cũng đã nhướng tới gần nàng.
Mạn Yêu còn không có kịp né ra, đã bị một bàn tay to một phen kéo ra xa vài bước, nàng lảo đảo một cái, suýt nữa đứng không vững. Kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Tông Chính Vô Ưu ánh mắt chợt lóe sáng, nhưng nhanh chóng đã rũ xuống mi mắt, mặt vô biểu tình, ngữ khí nhàn nhạt nói: “Nàng đi chuẩn bị, lát sau cùng ta tiến cung.”
Mạn Yêu nhìn thấy trên ống tay áo của nàng có vết máu đỏ thắm, cau mày, không nói gì liền rời đi.
Cửu hoàng tử nói: “Thất ca, huynh đem quần áo người ta làm dơ rồi, chọc cho nàng không vui.”
Tông Chính Vô Ưu lúc này mới nhìn thấy tay mình, thần sắc đạm mạc, giống như những vết thương trên tay không quan hệ gì đến hắn, tiếp tục ngồi xuống dường như không có việc gì mà uống trà.
Cửu hoàng tử nhìn tay hắn bị thương, bất đắc dĩ nói: “Đệ cũng trở về chuẩn bị. Thất ca, huynh đừng quên xử lý vết thương a.”
Tông Chính Vô Ưu không để ý đến hắn, thần sắc hờ hững nhìn tay mình, hoàn toàn không có ý tứ muốn xử lý vết thương.
Một lát sau Mạn Yêu quay trở lại, vẫn còn mặc bộ xiêm y lúc nãy, trong tay cầm khăn vải cùng kim sang dược, bưng một chậu nước nhỏ, ở bên người hắn ngồi xuống. Hướng hắn vươn tay ra nhẹ giọng nói: “Tay, đưa cho ta.”
Tông Chính Vô Ưu chấn động, khi nãy nàng nhíu mày không phải bởi vì máu trên tay hắn dính lên ống tay áo của nàng?! Thoáng nhìn đôi mắt nàng trong sáng như nước, không chút nào che dấu lo lắng, dị thường chân thành tha thiết. Hắn nao nao, không tự giác mở ra lòng bàn tay, máu thịt nhòe nhoẹt một mảnh.
Trái tim Mạn Yêu run rẩy, là chuyện gì làm cho hắn giận đến như thế, đem chính mình thương thành như vậy đều không thèm để ý? Kéo tay hắn qua, nàng nhịn không được mà thở dài, trong lòng nổi lên một tia cảm giác khác lạ không thể hiểu được, có chút khó chịu.
Tông Chính Vô Ưu yên lặng mà nhìn nàng vì hắn cẩn thận rửa sạch miệng vết thương, đem những mảnh sứ vụn đâm vào da thịt từng cái từng cái lấy ra.
Nàng biểu tình thật nghiêm túc, động tác vô cùng mềm nhẹ, làm cho miệng vết thương truyền đến đau đớn nhè nhẹ, biến thành cảm giác phức tạp nói không rõ ràng ở trong lòng hắn một chút một chút mà xẹt qua, có một chút ôn nhu có một chút ấm áp. Không nhớ rõ đã có bao nhiêu năm hắn chưa từng có cảm giác như vậy.
“A Mạn……” Hắn không tự chủ được mà nhẹ nhàng gọi tên nàng.
“Ân?” Mạn Yêu giương mắt, nhìn thấy trong mắt hắn ánh lên tia mềm mại chưa kịp thu hồi, đó là biểu tình khi đã lui đi tất cả băng giá, là chân thật mà nàng chưa bao giờ cảm thụ qua.
Tông Chính Vô Ưu nhìn thấy đôi ngươi trong mắt nàng, thoáng như có thể nhìn thấu nhân tâm, hắn nhanh chóng xoay đầu đi, rũ mắt xuống nhàn nhạt nói: “Tốc độ nhanh chút, nên tiến cung. Nàng đi cùng ta.”
———dịch bởi yên hoa
Hoàng cung, giăng đèn kết hoa, náo nhiệt phi thường. Lâm Thiên hoàng tại cung Càn Khôn khen thưởng tam quân, tướng sĩ, luận công ban thưởng, duy chỉ có Ly Vương chậm chạp chưa tới.
Gần sắp hoàng hôn, một chiếc xe ngựa hoa lệ khoác lên ánh nắng tịch dương rực rỡ, đường hoàng chậm rãi chạy qua vô số cửa cung, thẳng tiến vào trong nội thành hoàng cung, không một người cản lại.
Mạn Yêu thập phần vô ngữ mà nhìn nam tử ngồi ở đối diện, xe chạy từ buổi sáng đến hoàng hôn, đây là theo như lời hắn nói …… “tốc độ nhanh chút”? Xem ra Tông Chính Vô Ưu so với nàng càng chán ghét tiến cung.
“Hu ——” xe ngựa chạy sắp đến nội thành hoàng cung, đột nhiên xuất hiện một hắc y nam tử quỳ cản xe ngựa, thần sắc lo âu nói: “Vương gia, thuộc hạ có chuyện quan trọng bẩm báo!”
Lãnh Viêm xốc mở màn che, Tông Chính Vô Ưu nhìn người nọ liếc mắt một cái : “Nói.”
Người nọ vội vàng nói: “Khởi bẩm Vương gia, Cửu điện hạ ngài ấy cự tuyệt bệ hạ tứ hôn, làm mặt rồng tức giận, bị phạt một trăm trượng, nhốt vào cung Ưu Tư .”
Cung Ưu Tư, là nơi chuyên dùng để giam cầm hoàng tử hoặc công chúa phạm vào sai lầm trọng đại, thông thường người vào nơi đó, mặc dù là có thể tồn tại đi ra cũng chỉ còn lại nửa cái mạng.
Tông Chính Vô Ưu sắc mặt khẽ biến, hỏi: “Chuyện khi nào?”
Người nọ đáp: “Nửa canh giờ trước.”
Tông Chính Vô Ưu nhíu mày, Mạn Yêu nhìn đến tay hắn đang gác ở đầu gối chậm rãi nắm chặt, sau đó nghe được hắn hỏi: “Hắn …… Bệ hạ hiện tại ở nơi nào?”
“Hồi Vương gia, ở ngự thư phòng.”
Tông Chính Vô Ưu hướng Mạn Yêu nhìn qua, nàng vội vàng nói: “Ngươi đi đi, vừa lúc ta cũng muốn đi xuống một chút.”
Tông Chính Vô Ưu hơi hơi suy tư sau đó gật đầu, từ trong lòng móc ra một khối ngọc bài tinh xảo đưa cho nàng, cũng nói: “Vãn yến (tiệc tối) thiết đãi tại điện Nghi Khánh, nếu nàng tìm không thấy, cầm lệnh bài này tìm người dẫn nàng qua đó trước.”
Mạn Yêu tiếp nhận ngọc bài, thân ngọc xanh biếc thông thấu, lạnh lẽo trơn bóng, vừa thấy liền biết là cực phẩm hảo ngọc, mặt trên có khắc một chữ “Ly”, nàng nắm trong lòng bàn tay, cười gật đầu xuống xe. Tông Chính Vô Ưu vẫn luôn đang nhìn nàng, ánh mắt kia sâu thẳm vô tận, nhìn không ra tâm tư của hắn. Màn xe buông xuống, xe ngựa liền thẳng phương hướng ngự thư phòng mà đi.
—————————————
Lời Yên Hoa
*tam quân : gồm tiên quân, trung quân, hậu quân.
Tiên quân là quân tiên phong phụ trách mở đường (xây cầu, sửa lộ), trinh sát, ứng phó chiến đấu quy mô nhỏ, mang một ít quân nhu cùng vật tư.
Trung quân chính là vị trí thống soái của đại quân, chủ tướng chỉ huy, cũng là chủ lực, gồm đại bộ phận tác chiến binh chủng (kỵ binh bộ binh ).
Hậu quân nhiệm vụ chính là yểm hộ, phụ trách quân dụng toàn quân, vật tư, thợ thủ công….
Một quân có 12500 người, tam quân hợp lại có 37500 người.
Hoàng đế có lục quân, chư hầu có tam quân.
*Chư hầu: Thiên tử, hoàng đế đối với vương tộc hay công thần quý tộc, ban đất phong cho bọn họ thành lập lãnh địa chính mình, gọi là Chư hầu.
Các Chư hầu cần thiết phục tùng Vương thất, hoàng đế, thiên tử, đúng thời hạn tiến cống, cùng tác chiến, bảo vệ vương thất.
*thẳng đảo hoàng long: ý ở đây là đánh thẳng vào hang ổ của địch.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!