Bạch Phát Vương Phi
Chương 57: Nhất thuấn bạch đầu (1)
Phó Trù cười nói: “Ly Vương không cần nóng vội như thế, nếu là đặc biệt chuẩn bị riêng cho Ly Vương, tự nhiên sẽ chạy không được.”
Tông Chính Vô Ưu đột nhiên quay đầu, lệ quang trong mắt bắn thẳng, lạnh lẽo vô cùng, nhưng khi hắn nhìn đến Phó Trù tươi cười ôn hòa thong dong, bỗng nhiên bình tĩnh lại, tìm về lý trí, nghi hoặc liền nổi lên trong lòng. Phó Trù đối với nàng đã thật lòng hắn không phải nhìn không ra, cho dù phải dùng nàng tới kiềm chế hắn, lại như thế nào nở đem nàng biến thành dáng vẻ này, đặt ở trước mặt mười vạn tướng sĩ, nhục nhã như thế?
Tông Chính Vô Ưu trầm xuống ánh mắt, cười lạnh nói: “Tướng quân hào phóng, thế nhưng đem thê tử của mình đặt dưới nơi rõ như ban ngày, để người người thưởng thức. Chí khí khí độ đến bực này, thật sự hi thế hiếm thấy!” Lời nói của hắn mang theo châm chọc, ánh mắt sắc bén. Có lẽ nữ tử trong trướng là người khác giả dạng thành nàng, nhưng lấy danh nghĩa của nàng, đối với nàng đã là một loại vũ nhục.
(Khí độ : chỉ lòng dạ rộng lượng hay hẹp hòi của một người)
Phó Trù tay nắm cái ly nhè nhẹ run lên, đột nhiên ôm sát nữ tử mỹ diễm trong lòng ngực, phảng phất như đang hướng người khác chứng minh hắn đối với nữ nhân trên giường không để bụng. Đem ly rượu đưa đến bên môi mỹ nhân, mỹ nhân cười duyên uống cạn, hắn ở trên môi mỹ nhân không đúng đắng xoa xoa một phen, cười nhạo nói: “Thê tử? Nàng ta, loại nữ nhân như vậy, cũng xứng làm thê tử của bổn tướng? Bổn tướng một năm này, chính là một lần cũng chưa từng chạm qua nàng. Bổn tướng sở dĩ ẩn nhẫn đến nay, chỉ vì chờ đợi hôm nay, rửa mối nhục xưa, để tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy, hiểu biết về nữ nhân của Ly Vương là phong tư trác thế cỡ nào!” Mặc dù hắn nói đến khó nghe như vậy, nhưng trong lòng vẫn là đau đớn ê ẩm. Nếu như Dung Nhạc biết việc này, không biết sẽ hận hắn đến như thế nào?
(Phong tư trác thế: Hình dung thân thể nữ tử nhu mỹ đầy đặn động lòng người.)
Nữ tử trên giường bị Tiêu Hồn Tán tra tấn đến hận không thể lập tức chết đi, nghe vậy bi thảm nở nụ cười, Phó Trù, Phó Trù, thì ra đây mới là thật lòng của hắn. Nàng bỗng nhiên rất muốn cười to, giương miệng, lại cười không ra tiếng. Có lẽ từng dự đoán qua Phó Trù sẽ lợi dụng nàng đối phó Tông Chính Vô Ưu, nhưng tuyệt đối không nghĩ đến, sẽ là loại thủ đoạn này. Thì ra Phó Trù chưa bao giờ từng chân chính yêu nàng, hắn đối tốt với nàng, đều là vì muốn lưu lại nàng, khiến nàng an tâm mà ở bên người hắn, mặc hắn lợi dụng, chờ đợi thời cơ chín mùi, đem những khuất nhục mà nàng mang cho hắn đòi lại gấp bội! Cuộc đời của nàng thật là buồn cười! Từ vị hôn phu ở kiếp trước, đến Tông Chính Vô Ưu của thế giới này, lại đến hoàng huynh, rồi mới là Phó Trù, bọn họ đều ở thời điểm mấu chốt nhất, cho nàng một đao trí mạng, đem tim nàng chém thành từng mảnh nhỏ!
Trong cơ thể dược tính hung mãnh đang thiêu đốt cấp tốc, phá hủy lý trí của nàng, bức bách nàng làm ra sự tình sẽ khiến mình xấu hổ và tức giận đến chết, nàng liều mạng mà giãy giụa, dùng tất cả ý chí của nàng đi chống cự sự tấn công xâm nhập của dược lực (dược tính), nhưng mà, vẫn là vô lực như vậy, cho dù muốn dùng phương thức thương tổn chính mình để đánh thức càng nhiều lý trí cũng không thể làm được. Nàng giờ khắc này, giống như miếng thịt trên cái thớt gỗ, tùy người cắt lấy hay bỏ.
“Đê tiện!” Tông Chính Vô Ưu nheo lại mắt phượng, ép mình đè nén kiềm chế phẫn nộ ở đáy lòng, sắc mặt bình tĩnh mà nhìn Phó Trù ôm nữ nhân, biểu tình thập phần hưởng thụ, nghe tựa như bình đạm nói: “Ngươi cho rằng bổn vương sẽ tin? Bổn vương biết Thiên Thù môn của các ngươi thuật dịch dung rất cao siêu, đủ có thể lấy giả thành thật, đừng nói bổn vương không tin, cho dù bổn vương tin, trước hết nàng cũng là thê tử mà ngươi Phó đại tướng quân cưới hỏi đàng hoàng, sau đó lại là hòa thân công chúa Khải Vân quốc, bổn vương cùng nàng bất quá chỉ là một đêm phong lưu, sớm đã tan thành mây khói, ngươi còn trông cậy vào bổn vương vì nàng hướng ngươi cúi đầu xưng hàng (nhận thua)?”
Bốn chữ ‘Tan thành mây khói’ truyền tới trong tai nữ tử trên giường, nàng cũng không biết là nên cao hứng (vui vẻ) hay là thương tâm.
Ánh mắt Phó Trù biến đổi, trong miệng lại cười nói: “Phải không? Quả thực tan thành mây khói? Đã là tan thành mây khói, ngày đó biết được nàng ở hồ Thanh Lương gặp nạn, Ly Vương hà tất phải cấp tốc chạy đến cứu giúp? Trên bữa tiệc tuyển phi thấy nàng bị thương, ngươi lại vì sao so với bổn tướng còn muốn khẩn trương hơn? Vì muốn giúp nàng, đem tín vật tối cao của Vô Ẩn lâu giao đến trên tay nàng…… Nga, còn có Thất Tuyệt thảo…… Đó là thứ cuối cùng mà Vân Quý phi để lại cho ngươi đi?” Hắn nhướng mày nhìn Tông Chính Vô Ưu, kia biểu tình rõ ràng đang nói: “Ngươi nói ngươi không thèm để ý đến nàng, bổn tướng một vạn cái không tin.”
Tông Chính Vô Ưu ấn đường nhíu lại, song quyền nắm chặt trong tay áo, Phó Trù, thế nhưng sớm đã đem tâm hắn thí thám đến rõ ràng rành mạch.
(Thí thám: thử nghiệm + dò xét)
Phó Trù lại nói: “Đúng rồi, bổn tướng còn không có nói cho Ly Vương biết, nàng phục (uống) Tiêu Hồn tán, nếu một canh giờ không giải độc, chỉ sợ nàng cũng chỉ có thể hương tiêu ngọc vẫn. Đáng tiếc người đẹp như vậy, nếu không bị ngươi chạm qua, nói không chừng bổn tướng còn có vài phần hứng thú. Bất quá, cũng không sao, ngươi nếu không muốn, nơi này nhiều nam nhân như vậy, hẳn là sẽ có rất nhiều người nguyện ý cống hiến sức lực…… Đương nhiên, cho dù những người này toàn lên… cũng giải không được dược tính của Tiêu Hồn tán, trừ phi, Dịch tâm kinh của Ly Vương! Thương trên người Ly Vương hẳn là chưa khỏi hẳn, lúc này làm loại động tác kịch liệt này, còn muốn ở thời điểm mấu chốt khống chế được chính mình cùng sử dụng nội lực trợ giúp nàng đuổi độc, cứ như vậy, Ly Vương có thể hay không xuống được giường cũng thật khó nói. Bổn tướng, cũng thay ngươi lo lắng!”
Chiêu này không thể nói không độc!
“Ngươi!”
Vừa nghe đến ba chữ Tiêu Hồn tán, Tông Chính Vô Ưu trợn hai mắt, trong đầu đột nhiên xuất hiện một màn thảm thiết mười bốn năm trước. Hắn đột nhiên một chưởng đập lên trên bàn, cắn răng giận dữ nói: “Ngươi, thế nhưng đối với nàng dùng Tiêu Hồn tán?”
Cái bàn kia chịu không nổi một chưởng của hắn, khung gỗ tứ tán (tan tác bốn phương), uể oải trên mặt đất, Phó Trù tựa sớm đoán được, một phen đoạt lấy bầu rượu trắng trên bàn, mục mang cảnh cáo nói: “Ly Vương ngàn vạn đừng nóng giận, bầu rượu này có thuốc dẫn giải Tiêu Hồn tán, nếu không cẩn thận bị bể nát, cho dù ngươi muốn cứu người, cũng khó.”
Tông Chính Vô Ưu nheo lại mắt phượng, trong mắt hàn quang cự thịnh, lạnh lùng nói: “Phó Trù, ngươi tin hay không, chỉ cần một câu của bổn vương, ngươi, cùng thiết giáp quân của ngươi, hôm nay một người cũng đi không ra cửa cung này.”
Phó Trù nói: “Tin. Bổn tướng đương nhiên là tin! Người của Vô Ẩn lâu, lấy một địch trăm, bổn tướng đã thấy qua, hơn nữa còn thêm năm vạn cấm vệ quân, ngoài cửa thành còn có tám vạn đại quân Giang Nam, nếu thật đánh nhau, bổn tướng đóng giữ kinh thành mười ba vạn quân thiết giáp có lẽ không phải là đối thủ, nhưng mà, bổn tướng có nàng trong tay, nếu Ly Vương muốn cho nàng chết, cứ việc hạ lệnh.”
“Ngươi! Hừ!” Tông Chính Vô Ưu hừ lạnh một tiếng, gắt gao nhìn thẳng đôi mắt Phó Trù, trầm giọng nói: “Mấy ngày trước, ở dưới vực sâu của khu vực săn bắn, nàng chính miệng nói với bổn vương, về sau, phàm là chuyện của nàng, đều có phu quân nàng làm chủ, kêu bổn vương chớ lại quản chuyện của người khác, để tránh làm đầu đề câu chuyện của người. Nếu như thế, vậy nàng sống hay chết, cùng bổn vương có quan hệ gì đâu?”
Phó Trù ngẩn ra, trực giác mà đẩy ra nữ tử đang dựa ở trong ngực, đứng dậy hỏi: “Nàng thật nói như vậy?”
Tông Chính Vô Ưu hơi câu khóe môi, quả nhiên Phó Trù vẫn là để ý đến nàng. Hắn cười nói: “Bằng không, ngươi cho rằng bổn vương sẽ để nàng hồi phủ Tướng quân?”
Phó Trù mày nhăn lại, trầm xuống âm thanh nói: “Ai nói nàng là hồi phủ Tướng quân? Nếu không phải bổn tướng canh giữ ở ngoài thành Tây giao trước tiên, chỉ sợ nàng sớm đã rời xa kinh thành, không biết thân ở nơi nào.” Nghĩ đến nàng thế nhưng muốn rời hắn mà đi, trong lòng Phó Trù vừa đau lại vừa giận, bầu rượu trắng thanh hoa trong tay bị xiết chặt muốn chết, xém chút vỡ vụn.
Tông Chính Vô Ưu lại là sửng sốt, trực giác nói: “Không có khả năng! Nàng nói rất rõ ràng với bổn vương, nàng phải về phủ Tướng quân! Kêu bổn vương ngày sau, chớ lại xen vào việc người khác.” Lúc ấy, trong lòng hắn đau giận đan xen, sợ lại ở lâu một lát liền sẽ làm ra chuyện khiến chính mình hối hận cả đời, cho nên mới bỏ nàng mà đi. Nhưng nàng thế nhưng không phải về phủ Tướng quân? Chẳng lẽ……
Ánh mắt hắn đột nhiên sáng ngời, cùng lúc đó, ánh mắt Phó Trù lại là nặng nề u ám, không hề bình tĩnh, âm thanh đau thương nói: “Nàng là sợ chính mình liên lụy ngươi! Nàng từng dùng tín nhiệm của nàng, đổi lấy lời hứa của bổn tướng không lợi dụng nàng tới kiềm chế ngươi! Từ đầu đến cuối, trong lòng nàng …… Vẫn là chỉ có ngươi Tông Chính Vô Ưu!”
Lòng Tông Chính Vô Ưu run rẩy kịch liệt , tuy rằng hoài nghi nữ tử trên giường là người khác giả dạng, nhưng vẫn là theo ý thức mà quay đầu lại đi nhìn xem, vừa lúc nhìn thấy nữ tử hoảng loạn mà nhắm mắt lại. Mạn Yêu không muốn để hắn nhìn thấy trong mắt nàng lộ ra khát vọng mãnh liệt cùng với tuyệt vọng và bi ai che dấu ở đáy mắt, nhưng liền ở trong khoảng khắc nàng nhắm mắt lại kia, Tông Chính Vô Ưu cảm nhận được rõ ràng mâu thuẫn cùng giãy giụa phát ra từ đáy lòng nữ tử, đáy lòng hắn rung mạnh, hắn không dám tin tưởng mà trợn to đồng tử, là nàng! Nữ tử này…… Thế nhưng thật sự là nàng! Là A Mạn của hắn.
Ý thức này khiến hắn mất hết lý trí, một cái động thân, ở trước khi mọi người còn chưa có tới kịp phản ứng, đoạt lấy thanh kiếm của trong tay một binh sĩ sau lưng, chỉ thẳng tim Phó Trù.
“Bổn vương giết chết ngươi!”
Ánh mắt Phó Trù biến đổi, đẩy nữ nhân trong lòng ngực ra, cơ hồ đồng thời cũng rút ra một khác thanh kiếm khác, nhanh chóng vô cùng, nghênh nhận đánh nhau.
“Bổn tướng cũng rất muốn giết chết ngươi!”
Một tiếng tranh chói tai vang lớn, hàn quang đại thịnh, âm thanh mãnh liệt sắc bén rạch phá khung thương (trời), kim loại thiết khí cứng rắn đâm ra kịch liệt hỏa hoa, vẩy ra khắp nơi, kích động sát khí đầy trời.
Các tướng sĩ chung quanh thấy chủ soái hai phương thế nhưng lại động tay như vậy, đều là sửng sốt, đồng thời chuẩn bị động tác. Phó Trù cùng Tông Chính Vô Ưu cùng lúc giơ tay ngăn lại, quảng trường rộng lớn lại khôi phục yên tĩnh hít thở không thông, tâm mỗi người đều treo lơ lửng, đặc biệt là người ngựa bên kia của Ly Vương, thấy chủ soái mình ở bên trong trận doanh quân địch, càng là nắm chặt vũ khí trong tay, chuẩn bị tùy thời xông lên.
Cửu hoàng tử chau mày, sắc mặt ngưng trọng chưa bao giờ từng có, sự tình mà hắn lo lắng nhất từ trước cho tới nay, rốt cuộc cũng muốn xảy ra rồi! Nhưng hắn đứng ở trên đài cao, không có đi qua, hắn biết, một khi liên quan tới Li Nguyệt, bất luận là kẻ nào cũng ngăn không được Thất ca của hắn. Hắn có thể làm, chính là chờ ở nơi này, an tĩnh xem diễn biến.
Không có người nào gặp qua dáng vẻ như hiện nay của Tông Chính Vô Ưu, hắn phẫn nộ mà trừng mắt với Phó Trù, hai hàng lông mày nhíu chặt, trong mắt cơ hồ muốn phun ra lửa, hắn cho rằng Phó Trù là vì làm hắn tin tưởng nữ tử trong trướng là A Mạn, mới nói ra những cái đó, thì ra không phải!
Tông Chính Vô Ưu lại mở miệng, âm thanh nặng nề nói: “Ngươi có biết, mấy ngày trước, nàng vì ngươi, thế nhưng buông kiêu ngạo của mình cầu bổn vương sau khi thắng thả cho ngươi một con ngựa……Chỉ bằng ngươi, cũng xứng để nàng buông kiêu ngạo?! Ngươi lại đối đãi với nàng như thế! Ngươi kêu nàng sao mà chịu đựng được? Ngươi cũng coi như là một nam nhân?Vì quyền lợi, cừu hận, giẫm đạp giày xéo người mà mình yêu thương. Cũng sẽ có một ngày nào đó, ngươi sẽ hối hận! Bổn vương chờ ngày đó, xem ngươi đau đớn muốn chết!”
Không ai có thể ở sau khi lợi dụng nàng, toàn thân mà lui, hắn không thể, Phó Trù cũng không thể.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!