Bạch Phát Vương Phi
Chương 70: Một cuộc đánh cược lớn (1)
Sau khi Cửu hoàng tử rời đi, Mạn Yêu quay đầu nhìn khuôn mặt không chút gợn sóng của Tông Chính Vô Ưu, thấy hắn đối với chuyện này thế nhưng không nửa phần tò mò, hỏi: “Vô Ưu, chàng biết mấy thứ này là dùng để làm gì sao?”
Tông Chính Vô Ưu nghĩ nghĩ, nhàn nhạt nói: “Là đồ vật của thế giới kia?”
Mạn Yêu gật đầu, xem ra Vân Quý phi chưa từng kể về chuyện hỏa dược với bọn họ, nếu kể qua, vậy thì Lâm Thiên hoàng sớm đã chinh chiến khắp thiên hạ. Nàng nghĩ, có lẽ là Vân Quý phi trời sinh tính tình thiện lương, không muốn bởi vì vậy mà khiến người nổi lên lòng tham, để tránh thiên hạ đại loạn, trăm họ lầm than. Nhưng mà tình thế hiện tại đã không giống, chiến loạn không ngừng, khói lửa nổi lên bốn phía. Bọn họ nếu muốn sống cuộc sống bình thản yên ổn, chỉ có bình định thiên hạ, không còn cách khác. Nàng thở dài kéo qua tay hắn, nhìn vào mắt hắn, làm như từ trong mắt hắn thăm dò cái gì, biểu tình có chút nghiêm túc.
Tông Chính Vô Ưu dùng tay vuốt ve đầu ngón tay oánh bạch như ngọc của nàng, ôn nhu hỏi nói: “Nàng sao vậy?”
Mạn Yêu hơi hơi rũ mắt xuống, sắc mặt có vài phần thê lương, nói: “Vô Ưu, thiếp không biết làm như vậy có đúng hay không, thiếp chỉ muốn góp một phần sức lực giúp giúp chàng, muốn nhanh chóng kết thúc những ngày tháng không được yên ổn, cũng muốn sớm chút trả lại thái bình cho thiên hạ. Tuy rằng thiếp còn không xác định được những thứ kia sẽ có uy lực lớn bao nhiêu, nhưng là tự tiện đem thứ không thuộc về thế giới này đưa tới thế giới này, tạo thành trăm họ lầm than, thiếp……” Nàng thế nhưng không nói tiếp được, trong lòng giống như bị cái gì đó chặn lại, rất khó chịu.
Ánh mắt Tông Chính Vô Ưu lay động, có chút đau lòng mà nâng khuôn mặt nàng lên, đã trải qua nhiều thương tổn như vậy, A Mạn của hắn thế nhưng vẫn còn tâm hồn thiện lương! Hắn không khỏi thở dài nói: “Mặc kệ là thứ gì, nếu khiến cho nàng bất an như thế, vậy thì không cần. Cứ như vậy, ta cũng có thể đánh lấy thiên hạ cho nàng, để nàng sống trong những ngày bình thản yên vui.”
Mạn Yêu ở trong lòng ngực hắn lắc đầu, chiến tranh càng là kéo dài, dân sinh càng là khổ không nói nổi. Nàng thở dài, lẳng lặng rúc vào trong lòng ngực hắn. Giờ khắc này, Nam triều còn tính yên ổn, nhưng chưa đầy một ngày, loại yên ổn này đã bị dập nát hoàn toàn!
******
Ngày kế lâm triều, Tông Chính Vô Ưu ở trước mặt văn võ bá quan, chính thức trao quyền tham chính cho Mạn Yêu, không chấp thuận bất luận kẻ nào đưa ra dị nghị.
Ba ngày sau, đại quân Nam cảnh khải hoàn hồi triều, Nam đế đem khánh công yến thiết lập tại Ngự Hoa Viên.
(Đại quân Nam cảnh: quân đội ở biên cảnh phía Nam)
(Khánh công yến: tiệc mừng chiến thắng, ban thưởng các chiến sĩ có công)
Ngày này, thời tiết rất tốt, mây trắng trôi nổi trên không.
Ngự Hoa Viên, một năm bốn mùa phong cảnh như họa. Đình Tứ Ngữ ở phía tây Trì Lâm Thủy, được xây dựng bởi tám mặt hành lang dài quay chung quanh ba tòa chủ đình, hành lang uốn khúc nối liền với nhau, đan xen khéo léo. Trong đình thân ảnh các cung nhân tấp nập bận rộn, những món ăn cung đình tinh xảo từng món từng món dâng lên ở trước mặt các bá quan văn võ và các tướng lĩnh quân doanh, không giống với trước đây chính là, lần này trừ bỏ các món ngon, còn có rượu ngon. Đế vương kỵ rượu đột nhiên ở trong yến hội bày rượu ngon, khiến trong lòng mọi người đều khó hiểu, nhưng lại không có ai dám đem nghi ngờ trong lòng nói ra.
Bá quan đã đến đông đủ, đối với La Thực tướng quân đánh thắng trận trở về tóm lại cũng không tránh được phải có một phen khen ngợi. Mà La Thực là chủ soái của La gia quân, ấn đường mang sát khí, đôi mắt như chim ưng, khuôn mặt hơi rộng, dáng người đĩnh bạt (thẳng đứng). Bởi vì đang ở trong hoàng cung mà thu liễm vài phần cuồng vọng, nhưng ánh mắt hắn nhìn Hạng Ảnh thủ lĩnh tân quân đang ngồi đối diện, vẫn cứ rõ ràng là coi thường thậm chí là khinh bỉ. Ở trong mắt hắn, kia bất quá là dựa vào nữ nhân mà ngồi trên vị trí thống soái tân quân, là quân cờ mà nữ nhân hậu cung an bài ở trong quân dùng cho việc củng cố địa vị, hoặc là lợi thế cho dã tâm soán quyền sau này.
Hạng Ảnh tiếp thu ánh mắt từ phía đối diện phóng tới, nhíu nhíu mày, bị tướng quân tứ phẩm phía sau La Thực nhìn thấy, người nọ nói: “La tướng quân, Hạng tướng quân tựa hồ đối với việc chúng ta đánh thắng trận không cho là đúng!”
La Thực ngẩng đầu, ánh mắt coi thường nhìn đến Hạng Ảnh cực kỳ không thoải mái, nhưng hắn (HA) không muốn gây chuyện, liền lặng lẽ nhịn. Ai ngờ La Thực thế nhưng dùng khẩu khí hết sức khinh thường nói: “Một chủ soái bám víu váy nữ nhân, ngươi hà tất để ý đến cái nhìn của hắn.”
Vị tướng quân tứ phẩm kia vừa nghe thấy, liền phóng túng cười lớn, mà các tướng sĩ phía sau bọn họ cũng cười theo.
Hạng Ảnh lập tức tức giận, phắt một cái đứng lên, chỉ vào La Thực, hỏi: “Ngươi nói cái gì?”
La Thực xem như không có việc gì nói: “Bổn tướng nói không đúng? Không vui thì đừng ăn bát cơm này. Dựa vào nữ nhân lên làm tướng quân, chờ khi nữ nhân kia tuổi già sắc kém, ngươi vẫn nên là suy nghĩ tìm thêm đường lui đi.”
“Ngươi!” Hạng Ảnh tức khắc nổi giận, từ trong tay cấm vệ phía sau rút ra một thanh kiếm, nổi giận nói: “La Thực, ngươi dám bất kính đối với Hoàng phi?”
La Thực vừa thấy đối phương rút kiếm chỉ vào mình, mắt ưng vừa trợn, không chút do dự xoay người đoạt thanh kiếm nghênh đón, “Keng” một tiếng, hai thanh kiếm va chạm vào nhau, hoa lửa văng khắp nơi, mọi người kinh hãi, vội tiến lên hoà giải, lúc này, có người kêu lên: “Hoàng Thượng, Hoàng phi giá lâm!”
Chúng thần vội quỳ xuống nghênh đón, chỉ có Hạng Ảnh cùng La Thực hai người còn đang giằng co, ai cũng không chịu buông kiếm trong tay xuống trước.
Cuối hành lang gấp khúc sau quảng đình cao tầng, đế phi hai người ở trong một chúng nô tài vây quanh, chậm rãi hướng bên này đi tới.
Đế vương một thân long bào màu đen, đầu đội kim quan đế vương, khí chất tôn quý uy nghiêm đầy người bức thẳng vào trong đình. Hắn lạnh lùng nhìn lướt qua hai người đang giằng co, Hạng Ảnh cùng La Thực đều run lên, lúc này mới buông kiếm, phép phép tắc tắc mà quỳ xuống.
Đế phi vào chỗ, sau khi mọi người thăm bái, Tông Chính Vô Ưu liếc mắt nhìn hai thanh kiếm sắc bén bị bỏ trên mặt đất, ánh mắt thâm trầm.
Cung nhân đi theo Đế Phi yên lặng tản ra, cúi đầu đứng yên ở bốn phía quảng đình. Trong đình yên tĩnh, ánh nắng mùa đông chiếu lên mặt nước trong suốt lóng lánh ngoài hành lan, chiết xạ vào trong đình Tứ Ngữ rộng lớn, ánh sáng trắng làm người chói mắt phát lạnh.
Hoàng đế trẻ ngữ khí trầm thấp nói: “Bình thân. Ban ngồi.”
Chúng thần tạ ơn, Hạng Ảnh cùng La Thực sau khi đứng dậy, âm thầm lấy ánh mắt đánh giá nhau, nhặt lên thanh kiếm trên mặt đất chuẩn bị từng người trở về vị trí cũ, lại bị người gọi lại: “La tướng quân, Hạng tướng quân, chậm đã!”
Là tiếng nói của nữ tử. La Thực lúc này mới ngẩng đầu đi nhìn vị hoàng phi nương nương theo lời đồn đãi lấy yêu mị mê hoặc chủ. Chỉ thấy nàng người mặc phượng bào màu đỏ sậm, trên áo choàng tơ vàng thêu phượng hoàng sống động như thật, tỏ rõ nàng tuy không có danh hiệu Hoàng Hậu, nhưng lại được hưởng tất cả tôn vinh của nhất quốc chi mẫu.Tóc bạc được buộc lên cao, búi tóc kiểu lăng vân, trên đầu ngọc bích quan màu sắc thông thấu cao quý lại không chút thô tục. Gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, hoa điền nửa đóa mai đỏ trên trán, dính một chút phấn vàng, đem khuôn mặt thanh lệ thoát tục làm nổi bật đến tinh xảo tuyệt luân, mà cả người phát ra khí chất thanh nhã cao quý khiến nàng thoạt nhìn giống như thần nữ hạ phàm, tôn quý thần thánh, không thể xâm phạm. Cùng với hình dáng nữ tử yêu mị trong tưởng tượng của hắn sai biệt rất lớn, hắn không khỏi sửng sốt sửng sốt.
(Hoa điền: là những hoa văn được vẽ hay dán lên trán, giữa hai mày.)
Mà cùng lúc đó, Mạn Yêu cũng đang đánh giá La Thực. Ấn đường mang sát, hai mắt như ưng, khuôn mặt hơi rộng, dáng người đĩnh bạt. Đây là chủ soái La gia quân! La gia quân, một cánh thủ quân mà hoàng đế đời thứ hai của Lâm Thiên quốc lưu tại Nam cảnh, bọn họ trông coi biên cảnh, nghe lệnh của La gia. La gia ba đời trung lương, đời đời đơn truyền, ai ai cũng danh chấn thiên hạ, đến đời La Thực, tuy từ nhỏ luyện tập cởi, bắn, binh pháp, võ công, tài bắn cung người người khen ngợi, tại Giang Nam, không người có thể so bì, bởi vậy đã luyện ra cá tính cuồng vọng, đặc biệt khinh thường nữ nhân.
Mạn Yêu hướng Tông Chính Vô Ưu đưa mắt nhìn một cái, thấy hắn gật đầu đáp ứng, nàng mới đứng lên đi ra khỏi quảng đình, đi đến trước mặt hai người La, Hạng, nhìn chằm chằm kiếm trong tay hai người, hơi hơi trầm giọng hỏi: “Nhị vị tướng quân ở trên ngự yến, cầm kiếm làm cái gì?” Nàng thoạt nhìn rõ ràng là mỉm cười, nhưng vẻ mặt tươi cười kia lại làm người cảm thấy lạnh lẽo. Tiếng nói của nàng hơi hơi trầm thấp, có sự uy nghiêm nói không nên lời, làm tâm người sinh kính sợ.
Vào cung, bá quan văn võ không được phép mang theo vũ khí, chỉ có cấm vệ quân trong cung là ngoại lệ. Ánh mắt Hạng Ảnh chợt lóe, vội vàng quỳ xuống nói: “Thần biết tội!”
Ánh mắt La Thực hơi hơi lóe lên, trên mặt vẫn có sự kiêu căng, ngẩng đầu trả lời: “Mạt tướng nhất thời ngứa nghề, muốn cùng Hạng tướng quân so mấy chiêu, nương nương không cần đại kinh tiểu quái như thế!”
(Đại kinh tiểu quái: chỉ chuyện chẳng có gì lạ hay to lớn gì mà lại hết sức kinh ngạc, làm ầm lên.)
Lời này nói thực là cực kỳ vô lễ, nhưng hắn chính mình cũng không cảm thấy như vậy. Ở trước khi Giang Nam được phân phong, thế lực La gia của bọn họ không người có thể so sánh, sau khi phân phong, Ly Vương tuy người ở Giang Nam, nhưng bọn hắn cố thủ biên cảnh, cùng Ly Vương cũng không qua lại. Thẳng đến Ly Vương xưng đế, bọn họ La gia mới chính thức cùng triều đình kết nối, bởi vì sinh sống nhiều năm ở biên quan, trong quân doanh chỉ có tướng soái, bởi vậy, hắn nhận thức về hoàng quyền không có sâu sắc bằng người thường.
Đại kinh tiểu quái? Ánh mắt Mạn Yêu trầm xuống, nghe nói trong mắt La Thực không có khái niệm về quốc gia, hắn sở dĩ sẽ xuất binh trấn thủ biên cảnh phía Nam, toàn bởi vì sứ mệnh gia tộc cùng di nguyện của phụ thân hắn, hoàng quyền ở trong lòng người này không đủ phân lượng, với đế vương mà nói, không thể nghi ngờ là hết sức nguy hiểm! Nàng quay đầu đi nhìn Tông Chính Vô Ưu, thấy hắn một bộ biểu tình toàn quyền giao cho nàng xử lý, cái loại này hoàn hoàn toàn toàn tín nhiệm, làm nàng cảm thấy ấm áp.
Nàng thu liễm suy nghĩ, quét mắt đến hai người trước mặt, nghiêm mặt nói: “Hai người các ngươi tay cầm binh khí ở tại cung yến mà Hoàng Thượng khâm thưởng vung tay đánh nhau, đây là đại bất kính đối với Hoàng Thượng, bổn cung mặc kệ các ngươi tranh chấp vì chuyện gì, đều nên chịu trừng phạt. Người đâu, dẫn bọn hắn đi xuống, mỗi người đánh hai mươi trượng.” Hình phạt nhỏ, đối với người không đủ tôn trọng đế vương, là cần thiết! Mà nàng, nếu Vô Ưu muốn nàng cùng hắn sóng vai, vậy nàng cũng là nên đến lúc cho mọi người một cái kinh sợ, để tránh sau này các đại thần ba ngày hai bữa tìm phiền toái đến cho bọn họ.
Chúng thần kinh động, vội giương mắt nhìn phản ứng của vị hoàng đế đang ngồi trên cao, chỉ thấy hoàng đế dựa vào trên long ỷ, rũ mi mắt, mặt không có biểu tình. Hạng Ảnh không nói cái gì, lập tức đi xuống lãnh phạt.
La Thực lại chưa động, tướng quân tứ phẩm phía sau hắn là thống lĩnh phân doanh La gia quân, thấy đế vương vẫn chưa mở miệng, vội hướng vị trí trên cao hành lễ nói: “Hoàng Thượng, lần này công chiếm Ngọc Thượng quốc, La tướng quân anh dũng vô cùng, đâu đâu cũng đi trước dẫn đầu binh lính, công không thể không……”
Ánh mắt Mạn Yêu sắc bén, quay đầu nhìn thẳng người nói chuyện, người nọ bị ánh mắt lạnh lùng sắc bén của nàng nhìn đến sửng sốt, bất giác liền im miệng.
Mạn Yêu trầm giọng nói: “Công là công, lỗi là lỗi. Có công nên thưởng, có lỗi nên phạt. Nếu như ỷ vào công lao trên người liền có thể trong mắt không có vương pháp, coi rẻ triều đình, vậy hắn cho dù có công lao to lớn cũng không giúp được gì. Dẫn đi!”
La Thực hơi nao nao, ánh mắt vẫn luôn chưa từng nhìn thẳng nàng bỗng nhiên nâng lên, nhìn thẳng tắp dáng lưng thẳng đứng của nữ tử trước mặt, nhíu mày, thưởng phạt phân minh, hắn thế nhưng không lời nào để nói.
Cấm vệ quân tiến lên kéo hắn, hắn ngược lại không có giãy giụa, cùng Hạng Ảnh hai người ở bên ngoài đình Tứ Ngữ bị trượng hình, trong lòng rất là không phục.
Hình trượng thô to một gậy một gậy đánh vào trên người bọn họ, thong thả mà nặng nề quanh quẩn ở toàn bộ Ngự Hoa Viên. Tronh đình Tứ Ngữ một mảnh an tĩnh, các đại thần ngồi nghiêm chỉnh, hai mắt không dám liếc nhìn, các tướng quân cũng là mỗi người ai cũng cúi đầu, nghĩ đến lúc trước bọn họ nghị luận đối với hoàng phi, sau lưng không khỏi toát ra mồ hôi lạnh.
Ngoài đình, trượng hình đã xong, hai người đều rất có cốt khí cổ họng không kêu một tiếng. Đứng lên, chỉnh chỉnh áo quan, trừng mắt liếc mắt lẫn nhau một cái, ánh mắt La Thực hàm chứa trào phúng, làm như đang nói: “Ngươi cũng chỉ là như thế, nàng ta cũng không cho ngươi lưu nửa phần tình cảm!”
Hạng Ảnh liếc hắn một cái, cái gì cũng không nói, liền chịu đựng đau đớn đi trở về. La Thực theo sau, hai người ở trong đình quỳ xuống, Mạn Yêu xoay người nhìn bọn họ, hỏi: “Các ngươi đến tột cùng vì chuyện gì tranh chấp, thế nhưng lại đại động can qua như thế?”
(can qua chỉ vũ khí)
La Thực hơi hơi hất đầu, thầm hừ một tiếng, phạt cũng đã phạt, còn nói những cái đó làm gì?
Hạng Ảnh rũ mắt, cũng không ra tiếng.
Lấy hiểu biết của Mạn Yêu đối với La Thực cùng Hạng Ảnh, bọn họ không nói, nàng cũng có thể đoán ra bảy tám phần, vì thế, ánh mắt nàng nhàn nhạt mà đảo qua hai người, trầm giọng nói: “Nếu các ngươi cũng không chịu nói, vậy việc này cứ như vậy bỏ qua, về sau ai cũng không được phép nhắc lại. Nếu như để bổn cung biết được các ngươi ngày sau bởi vì ghi hận trong lòng mà tính kế chèn ép lẫn nhau, bổn cung…… Quyết không phạt nhẹ như vậy! Đều về chỗ ngồi đi.”
Hai người lĩnh mệnh từng người trở về vị trí cũ, nhân bởi vì bị trượng hình, mông rạn nứt, vừa ngồi lên ghế cứng liền đau đến nhe răng.
Mạn Yêu đối với ngoài đình kêu lên: “Người đâu, lấy đệm mềm lại đây cho hai vị tướng quân.”
Cung nhân lĩnh mệnh rời đi, Hạng Ảnh cung kính mà hành lễ. “Tạ nương nương quan tâm thương xót!”. La Thực cũng nói tạ, lại là không tình nguyện.
Mạn Yêu cũng không để bụng, chỉ xoay người hướng nam nhân ngồi trên thượng vị trước sau không nói lời nào, hành lễ, mỉm cười dò hỏi: “Hoàng Thượng, thần thiếp xử lý như thế…… được không ạ?” Nàng cảm thấy “Thần thiếp” cái xưng hô này thật là không quen! Nhưng ở tại đây, lại không thể không xưng hô như vậy.
Cái này vừa hỏi, làm cho những người ở trong lòng cảm thấy Hoàng phi vượt quyền không đem Hoàng Thượng để vào mắt, tức khắc trừ khử được lòng căm giận, bất bình. Thì ra chuyện này đều là ở trong phạm vi Hoàng Thượng cho phép, bọn họ tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ngồi ở vị trí đầu của quan văn là tân thừa tướng vừa mới đề bạt lên, hắn quan sát hết thảy, trong lòng thầm khen vị hoàng phi nương nương này không bình thường, thưởng phạt phân minh, sau khi phạt xong lại chiếu cố, đã biểu lộ rõ rệt hoàng quyền không thể vi phạm, cũng biểu hiện nhân từ khoan hậu của người có địa vị cao.
Sắc mặt hoàng đế trẻ thâm trầm khó dò, ánh mắt lộ ra một tia nhợt nhạt khen ngợi, nhàn nhạt mà “Ân” một tiếng, hướng nàng duỗi tay qua, lười nhác kêu gọi nói: “Lại đây.”
Mạn Yêu nhẹ nhàng cười, tư thái ưu nhã đi về phía hắn, ngoan ngoãn mà đem tay đặt lên trong lòng bàn tay to lớn của đế vương, bị đưa tới bên người đế vương ngồi xuống. Giờ phút này nàng thanh cao ôn thuận, nơi nào còn có nửa phần khí thế sắc bén mới vừa rồi?
Mọi người sửng sốt, Thừa tướng thấy tình cảnh vậy, vội vàng đi đầu đứng dậy quỳ gối: “Hoàng Thượng anh minh!”
Bá quan đồng thời phụ theo, chúng tướng tùy theo.
Mạn Yêu cùng Tông Chính Vô Ưu nhìn nhau, mười ngón tay giao nhau gắt gao nắm chặt.
Một nữ nhân dù cho khí thế có mạnh mẽ, cũng không thể siêu việt hơn nam nhân của mình, đây là đạo lý sinh tồn cho nữ nhân ở cái xã hội nam quyền. Huống chi, nàng là hoàng phi, trượng phu của nàng là đế vương, nàng mặc dù là được cho phép tham dự triều chính, nhưng quyền lợi của nàng, vĩnh viễn cũng không thể lướt qua một đế vương, nếu không, sẽ làm quốc gia mang đến khủng hoảng, cho dù đế vương cho phép, các thần tử của hắn cũng sẽ không cho phép, cho nên cần thiết phải nắm bắt cho tốt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!