Bạch Phát Vương Phi
Chương 77: Hoàng Phi bị trục (2)
“Thỉnh Hoàng Thượng suy nghĩ kĩ càng!”
Ngày hôm nay, thượng triều liên tục hai canh giờ, là từ khi Nam đế đăng cơ tới nay, lần triều nghị này có thời gian dài nhất.
Hình Bộ ra mặt, đơn giản thẩm vấn người bị mang lên đại điện tự xưng là nam sủng của Hoàng phi, người nọ vẫn như cũ một mực khẳng định hắn là người kế tiếp sau hai gã nam tử bị bức bách bởi dâm uy của Hoàng phi bất đắc dĩ mới trở thành nam sủng thứ ba của Hoàng phi. Cấm vệ quân Phó thống lĩnh Cảnh Dực làm nhân chứng, lấy tánh mạng thề lời nói của hắn mỗi câu đều là sự thật, còn có ngày đó bọn thị vệ cùng với hắn tiến vào tẩm điện Hoàng phi và cung nữ bọn thái giám ở Mạn Hương điện đến chứng thực.
Cảnh phó thống lĩnh có thanh danh ngay thẳng lấy tánh mạng đảm bảo làm chứng, những lão thần cổ hủ tự cho là chính trực đối với chuyện Hoàng phi tư dưỡng nam sủng tin tưởng đến không nghi ngờ. Bọn họ luôn luôn tự cho là thanh cao bất phàm, làm sao chịu hướng một nữ tử bại hoại đạo đức như vậy mà cúi đầu xưng thần? Thế là, quần thần sắc mặt xúc động phẫn nộ, ngôn từ ngữ khí càng là kịch liệt vô cùng, tất cả từ ngữ dùng để chỉ trích chửi rủa nữ tử hầu như đều được dùng hết, nàng cứ như vậy ở trong miệng các đại thần chính nghĩa biến thành nữ nhân ai cũng có thể làm chồng. Chỉ có thượng thư lệnh Minh Thanh Chính trước sau không nói một lời, sắc mặt trầm tĩnh. Mà những đại thần đó bởi vì Đế vương từ đầu đến cuối đều trầm mặc, cuối cùng dừng lại. Bắt đầu dùng hành động tới biểu đạt sự phẫn nộ cùng bất mãn ở trong lòng bọn họ đối với hành vi của Hoàng phi.
Một lão thần tháo xuống mũ quan, đặt ở bên cạnh, đầu va mạnh trên nền gạch, bang bang vang lên. Chúng thần cùng noi theo, trong nhất thời, tiếng động dập đầu hết đợt này đến đợt khác, không dứt tai.
Trong điện Càn Hòa trang nghiêm, trên nền gạch vàng, máu tươi bắn ra, nhỏ xuống loang lổ. Cái trán của mấy người họ da tróc thịt bong, vẫn không ngừng nghỉ, rất có khí thế lấy chết can gián.
Đế vương từ xưa, không thể mất lòng dân, lòng thần, lòng quân, mà Nam triều giờ phút này, chiến sự phân loạn (phân tranh + hỗn loạn), lời đồn nổi lên bốn phía, lòng dân đều phẫn nộ, lòng quân không ổn, bá quan lại lấy chết can gián… Tình thế như vậy, nếu Đế vương không thể xử trí một cách hoàn hảo, giang sơn Nam triều sẽ thập phần nguy hiểm!
Đó là mục đích của người bố trí? Mạn Yêu vẫn luôn lẳng lặng quỳ ở đó, đối mặt cửa đại điện, tư thế chưa từng thay đổi. Nghe lời nói khẳng khái kịch liệt của các đại thần, sắc mặt nàng lạnh nhạt hờ hững dị thường, biểu tình thật giống như hết thảy đều không quan hệ với nàng. Đột nhiên, trên đài cao xa xa ở sau lưng, phía trên long ỷ truyền đến một tiếng “Phanh” vang lớn, sau đó, sau khi Đế vương đã nhẫn nại cực hạn, long nhan nổi giận, một tiếng bùng nổ gầm lên: “Đủ rồi!”
Cả tòa đại điện đều bị chấn động đến lung lay, thân hình Mạn Yêu cứng đờ, đôi môi hơi hơi hé mở, thần sắc trong mắt bất đắc dĩ mà bi thương.
Động tác dập đầu của các đại thần tức khắc đình trệ, bọn họ nhìn ngự án phía trên đan bệ hóa thành bụi bay khắp nơi, kinh sợ đến há to miệng. Mà đôi mắt của Đế vương giờ phút này thế nhưng đỏ đậm, ánh mắt hắn giống như dung nham trước khi núi lửa bùng nổ phun tung toé ra, đáy mắt dần dần nổi lên giông bão cuồng nộ, phảng phất tùy thời đều có khả năng hủy diệt hết thảy mọi thứ trên thế gian này. “Các ngươi, dám can đảm uy hiếp trẫm?”
Tư thái chính nghĩa nghiêm túc trên mặt các đại thần từ từ rút đi, thay thế chính là biểu tình kinh hoàng thấp thỏm.
“Chúng thần không dám!”
Tông Chính Vô Ưu hừ lạnh một tiếng, bước xuống đan bệ, đi qua thảm đỏ, một dòng uốn lượn tinh tế, là máu đỏ tươi nhỏ giọt xuống từ lòng bàn tay của hắn, giống như trong lòng đang chảy máu.
Hắn từng bước một, bỏ qua nữ tử, đi đến trước mặt Cảnh phó thống lĩnh đang quỳ gối ở giữa đại điện, thần sắc hắn là bình tĩnh sau khi trải qua cực đoan phẫn nộ cùng đau lòng, cái loại bình tĩnh này làm lòng người sinh ra mãnh liệt bất an. Sắc mặt Cảnh Dực có chút hơi khẩn trương, “Hoàng, Hoàng Thượng……
Tông Chính Vô Ưu giống như không nghe thấy, chậm rãi ngồi xổm người xuống, mắt nhìn thanh kiếm được Cảnh Dực đặt ở trên mặt đất bên cạnh, hắn duỗi tay cầm lấy chuôi kiếm, động tác thong thả dị thường.
Ngón tay thon dài tái nhợt cầm chặt chuôi kiếm, trường kiếm một tấc một tấc từ từ rút ra, kiếm khí lạnh lẽo tức khắc phá vỏ mà ra, quay quanh cả tòa đại điện, chúng thần im tiếng, hô hấp đình trệ.
Tâm thần Mạn Yêu cũng căng thẳng, nhìn chằm chằm động tác của hắn. Tông Chính Vô Ưu đứng lên, mũi kiếm vẽ ở trên nền gạch màu vàng, thanh âm bén nhọn chói tai, làm như muốn đâm thủng màng tai, xuyên thủng trái tim.
“Hoàng Thượng tha mạng a! Tiểu nhân cũng là bị bắt buộc không cách nào khác, là Nương nương…… Nương nương bức tiểu nhân! Nương nương nói, nếu tiểu nhân không đáp ứng, liền phải giết chết tiểu nhân. Còn có bọn họ, bọn họ đều đã chết, tiểu nhân không muốn chết,…… Cầu Hoàng Thượng tha……”
Người tự xưng là nam sủng của nàng dùng ngón tay chỉ về phía nàng, nhưng lời nói của hắn còn chưa nói xong, trường kiếm phụt một tiếng, xuyên qua thân thể, hắn cả tiếng kêu thảm thiết cũng chưa kịp phát ra liền trợn tròn tròng mắt, đột nhiên ngã nghiêng, khí tuyệt thân vong (đứt hơi mà chết).
Chúng thần tuy rằng cực lực yêu cầu đem người này xử tử, nhưng lại thế nào cũng không dự đoán được Đế vương sẽ ngay tại chỗ tự mình động thủ giết chết người này. Trong nhất thời, mọi người bị cổ sát khí ngoan tuyệt của Đế vương làm chấn động ngây ra đó, cũng không dám hé ra một tiếng nào.
Mặt Tông Chính Vô Ưu không biểu tình mà thu tay lại, lạnh lùng nói: “Kéo đi xuống.”
Thi thể thực mau bị kéo đi, máu tươi trên mặt đất được nhanh chóng lau rửa sạch sẽ, duy chỉ còn lại mùi máu nồng liệt gay mũi ở trong không khí quanh quẩn không tan.
Mạn Yêu cũng bị hành động của hắn làm cho kinh sợ sửng sốt, nhìn loại hành vi gần như mất đi lý trí của hắn, nàng hơi hơi nhíu mày, nhìn chăm chú bóng dáng hắn, cả người phát ra hơi thở lạnh thấu xương khiến cho nàng bỗng nhiên cảm giác được lo sợ không yên không biết làm sao.
Tông Chính Vô Ưu xoay người lại, ánh mắt kia nhìn như bình tĩnh, phía sau lại là sóng gió mãnh liệt, phức tạp khó định. Hắn chậm rãi chậm rãi dịch bước đi về phía nàng, bước chân lảo đảo phù phiếm, làm như mỏi mệt quá độ khiến cho hắn đã không còn sức lực chống đỡ thân hình cao dài. Hắn nhìn chăm chú nữ tử ngày nhớ đêm mong, sự bình tĩnh được ngụy trang toàn bộ bị xé nát, đáy lòng bị đau đớn công kích, ánh mắt bi phẫn mà tuyệt vọng.
“Vì sao?” Giọng nói của hắn trầm thấp khàn khàn như từ trong lồng ngực phát ra, hắn muốn hỏi nàng: “Nàng có suy xét qua, làm như thế …… ta có thể tiếp nhận hay không?”
Trong mắt hắn trừ bỏ đau đớn, còn có oán trách, Mạn Yêu mỗi một khắc cùng hắn nhìn nhau, trong lòng sẽ thêm một phân khẩn trương căng thẳng, thân hình hơi hơi run rẩy, há mồm muốn nói, yết hầu giống như bị nghẹn, “Vô Ưu……”
Cho dù không thể tiếp nhận, chuyện cho tới bây giờ, đã không có đường xoay chuyển. Tông Chính Vô Ưu thần sắc đột nhiên kiên quyết, như là đã hạ một quyết định nào đó, đánh gãy lời nói của nàng: “Người đâu, chuẩn bị xe ngựa, đưa…… rời đi.” Hai chữ “rời đi” ra khỏi miệng, hắn nhắm mắt lại, như bị rút cạn sức lực toàn thân.
Cái mũi của nàng đột nhiên đau xót, nước mắt trong nháy mắt bừng lên. Tựa như thừa nhận sự đả kích to lớn, nàng đột nhiên ngẩng đầu, giương đôi môi, giọng nói của nàng run rẩy, không thể tin tưởng hỏi: “Vô Ưu, chàng …… Chàng không tin thiếp? Người khác không tin, chàng cũng không tin?”
“Sự thật bày ở trước mắt, nàng kêu ta như thế nào tin nàng? Là trẫm, quá dung túng cho nàng sao?” Ngực hắn một trận phập phồng kịch liệt, tựa hồ nói ra mỗi một chữ đều gian nan vô cùng.
“Thì ra…… Thiếp ở trong lòng chàng, chính là người như vậy!” Nàng nhắm mắt lại, mặc cho hai hàng nước mắt từ khóe mắt không ngừng tràn ra, xẹt qua khuôn mặt tái nhợt, tích ở trên nền gạch.
Đôi tay của Tông Chính Vô Ưu run lên, mày gắt gao nhíu chặt, tựa như đang cực lực ẩn nhẫn cái gì.
Các đại thần giật mình, Hoàng Thượng đây là muốn bỏ qua cho Hoàng phi một mạng, đem nàng trục xuất khỏi cung?
“Hoàng Thượng, Hoàng phi dâm loạn hậu cung tội lớn tày trời, sao có thể dễ dàng như vậy thả nàng ta đi?”
“Đúng vậy, Hoàng Thượng, nếu như yêu phi không trừ, sợ sẽ tổn hại đến danh tiếng của triều ta, càng làm tổn hại đến sự anh minh của Hoàng Thượng!”
“Thỉnh Hoàng Thượng suy nghĩ lại!”
“Câm mồm!” Tông Chính Vô Ưu chậm rãi nheo lại mắt phượng, ánh mắt sắc bén như đao, “Các ngươi mỗi người đều có chủ kiến như thế, trẫm cái hoàng đế này, không bằng nhường cho các ngươi làm?”
Mọi người đều kinh hãi, sợ tới mức cuống quít lễ bái, “Hoàng Thượng bớt giận! Thần tội đáng chết vạn lần!”
Tông Chính Vô Ưu hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn bọn họ nữa, chỉ đối với nữ tử lạnh lùng nói: “Nàng đi đi. Xem ở mặt mũi của Khải Vân đế, trẫm, buông tha cho nàng.”
Nàng dương môi, khóe miệng ngậm một mạt tươi cười châm chọc, vẻ mặt tươi cười kia nhìn qua, như bao hàm ruột gan đứt từng khúc. Ánh mắt nàng mênh mông không có tiêu cự, đầu hướng lên trời cao mênh mang ngoài điện, sâu kín nói: “A, vậy ta đây…… thay hoàng huynh, cảm ơn Hoàng Thượng! Cảm ơn ngươi chịu lưu lại một cái tiện mạng của ta!”
Khải Vân đế? Hoàng huynh? Chúng thần sửng sốt, lời đồn về thân phận của Hoàng phi thế nhưng là thật sự!… Quả thật là muội muội mà Khải Vân đế thương yêu nhất, trưởng công chúa Dung Nhạc từng hòa thân với Bắc Hoàng? Đầu mùa xuân tháng hai, bọn họ bởi vì tin tức này kinh hãi ra một thân mồ hôi lạnh, Nam triều hiện giờ hai mặt Tây Bắc nổi lên chiến sự, nếu thật sự giết chết công chúa mà Khải Vân đế thương yêu nhất, Khải Vân quốc nhất định sẽ phát binh có quy mô tới xâm phạm, bọn họ lại không còn đại quân có thể kháng cự, chẳng phải là chỉ có thể chờ đợi diệt vong? Ý thức này, làm cho chúng thần lập tức ăn ý mà câm miệng. Nếu không thể giết, cùng với khuyên Hoàng Thượng đem nàng ta giam cầm ở lãnh cung, không bằng để cho nàng ta phản hồi Khải Vân quốc, cũng coi như là bán cho Khải Vân đế một cái nhân tình lớn bằng trời, đây là một công đôi việc, Hoàng Thượng quả nhiên anh minh!
Nước mắt của nàng ánh vào trong mắt Tông Chính Vô Ưu, như băng đâm dùi tim, Tông Chính Vô Ưu xoay đầu mồm to hút khí, không hề nhìn nàng. Mà nàng lại đột nhiên mở to mắt, ánh mắt lãnh khốc, nàng giơ tay, bắt lấy tay cầm kiếm của hắn, cảm giác được ngón tay hắn lạnh lẽo hơi run nhè nhẹ. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt nghiêng hắn chuyển đầu qua, buồn bã cười, sắc mặt quyết tuyệt, ngón tay chậm rãi trượt xuống, bỗng dưng cầm lấy thân kiếm nâng lên liền hướng đến bụng mình đâm xuống.
Mũi kiếm sắc bén phá da nhập vào bụng, máu tươi đầm đìa bắn ra, huyết sắc trên mặt nữ tử tức thì trút đi hết, đôi môi trắng bệch như tờ giấy.
“Chủ tử!” Tiêu Sát canh giữ ở cửa kinh hãi, cái gì cũng không quan tâm, cuống quít vọt vào đại điện.
Tông Chính Vô Ưu hoảng sợ quay đầu lại, không dám tin mà nhìn nàng, trường kiếm trong tay rơi xuống đất, nện ở trên mặt đất một tiếng giòn vang chấn động cả tâm hồn. Nhìn máu tươi trào ra trên người nàng từ từ nhuộm dần chiếc phượng bào tơ vàng thêu phượng hoàng, màu sắc tươi sáng như vậy, làm hắn kinh hoảng thất sắc, cuống quít hướng nàng nhào tới, “A Mạn!! Nàng đây là làm cái gì?!” Trong giọng nói che dấu không được sự cuồng nộ, cuốn quét nàng, tựa như muốn cắn nuốt tất cả. Trong lòng hắn đau đớn vô cùng, vội dùng tay bịt lại miệng vết thương của nàng, máu nóng dính ướt đẫm lòng bàn tay hắn, theo kẻ tay chảy ra, chảy xuôi xuống tấm thảm có màu sắc như máu.
Các đại thần kinh sợ, không cấm hai mặt nhìn nhau, “Này……
Một vị lão thần phản ứng lại trước, sợ Đế vương bởi vậy mà mềm lòng, tha thứ cho nữ tử này, liền cười nhạo một tiếng, “Hoàng phi cho rằng tự mình hại mình thì có thể bù đắp hết tất cả lỗi lớn mà ngươi phạm phải sao, hay là ngươi muốn mượn việc này lại có được thánh sủng? Hoàng Thượng, ngài ngàn vạn đừng bị nàng che mắt,…”
“Cút! Tất cả đều cút đi cho trẫm! Cút ——!!!” Tiếng hét phẫn nộ như cuồng sư (sư tử điên) vang vọng cả tòa hoàng cung, hoàng đế trẻ tuổi thâm trầm lần đầu tiên kinh hoảng thất thố (thất thố : bối rối lúng túng), lần đầu tiên mất khống chế như thế, ánh mắt đỏ đậm của hắn lạnh như kiếm, quét thẳng đến người vừa nói chuyện, cảnh cáo nồng liệt dữ tợn rõ ràng là nói: Ngươi nếu dám nói thêm một chữ, trẫm nhất định đem ngươi thiên đao vạn quả!
Tên lão thần kia cả người run lên, Thừa tướng thấy tình thế không tốt, vội vàng hành lễ rời khỏi, các đại thần lúc này mới đi theo lui ra ngoài. Bọn họ cũng không có rời đi, mà là quỳ gối ở ngoài cửa đại điện, ánh mắt nhìn chăm chú hai người trong điện.
Lòng của Tông Chính Vô Ưu sớm đã rối loạn, lớn tiếng kêu lên: “Ngự y, mau truyền ngự y!”
“Không cần.” Tay nàng tràn đầy máu tươi bắt lấy cánh tay hắn, muốn mượn lực đứng lên, Tông Chính Vô Ưu trừng lớn hai mắt, nóng giận nói: “Nàng muốn làm gì?”
Nàng hơi hơi mỉm cười, hiện ra nỗi thê lương, “Chàng, không phải…… kêu người chuẩn bị xe ngựa sao? Thiếp, phải đi liền.”
“Nàng!” Lòng ngực của Tông Chính Vô Ưu phập phồng kịch liệt, ngực có đau giận, lại không cách nào nói ra, nàng yên lặng nhìn hắn vài lần, tránh tay hắn ra, sắc mặt kiên quyết, “Chàng…… bảo trọng!”
Chống thân hình đứng lên, nện bước tập tễnh, nàng cự tuyệt Tiêu Sát nâng đỡ, chậm rãi hướng ngoài điện bước đi, ở trong mắt mọi người lưu lại một vết máu thật dài, giống như đang kể ra sự bi thương cùng tuyệt vọng ở trong lòng nữ tử.
***
Lời đồn đãi: Ngày hôm đó, chúng thần vừa lòng đi về, Đế vương lại ở điện Càn Hòa ngã ngồi suốt một ngày, ánh mắt dại ra, biểu tình đờ đẫn, phảng phất như một pho tượng đã mất đi linh hồn.
Lại có lời đồn: Hoàng phi Nam triều nhân lúc Nam đế xuất chinh ở bên ngoài, độc tài nắm giữ đại quyền dâm loạn hậu cung, làm cho cả triều văn võ bá quan và con dân Nam triều đều tức giận, bá quan ở trên đại điện lấy chết can gián, Đế vương tức giận, tự tay chém giết gian phu, còn về Hoàng phi cũng thân trúng một kiếm suýt nữa mất mạng ngay tại chỗ, sau đó bị Đế vương trục xuất khỏi Nam triều, không biết sống chết.
Lại có lời đồn: Thì ra Hoàng phi tóc bạc của Nam triều thật là trưởng công chúa Dung Nhạc của Khải Vân quốc, đã từng là thê tử của Hoàng đế Bắc triều! Lần này Nam đế cùng Bắc triều dấy lên chiến tranh, không muốn cùng Khải Vân quốc phát sinh chiến sự, mới thả trưởng công chúa Dung Nhạc rời đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!