Bạch Quả Chi Đồng Nhân Thiếu Niên Ca Hành
Chương 10-1: Đến Thăm Couple Phi Cơ (1)
“Tiểu Kiệt, thuốc giải đây.” Quả Quả lon ton chạy vào, đưa lọ thuốc giải cho Lôi Vô Kiệt.
Lôi Vô Kiệt nhận lấy viên thuốc nhỏ, cho vào miệng.
“Tiểu Kiệt, đưa tay ra đây, ta bôi thuốc cho đệ. Ta không thích trên người mỹ nam có sẹo đâu.” Quả Quả vừa rắc rắc lọ thuốc bột lên vết thương Lôi Vô Kiệt vừa líu lo không ngớt.
“Cô đó, chỉ biết nói hắn. Không lo cho bản thân mình đi.” Tiêu Sắt giật lấy lọ thuốc trên tay Quả Quả, tay còn lại tháo khăn tay băng lại vết cắt cho nàng. Sau đó hắn nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng vừa rắc thuốc vừa mắng.
“Tiêu Sắt, khi nào đi đến bờ sông, ta sẽ giặt sạch nó trả lại ngươi.” Quả Quả rút nhẹ khăn tay trong lòng bàn tay hắn, nói.
Tiêu Sắt “thiên ngôn vạn ngữ” không vừa ý đã dâng đầy cửa miệng, cần chỉ xuất khẩu thành văn ấy thế mà Lôi Vô Kiệt lại không cho Tiêu Sắt cơ hội để mở lời, hắn đành phải nuốt hết chúng trở lại. Lôi Vô Kiệt nhìn thấy vết thương trên tay Quả Quả, hắn kéo tay Quả Quả về gần mình, nhè nhẹ vừa thổi thổi vết thương vừa ngước lên ngây thơ hỏi. “Quả Quả tỷ, lúc nãy ta đã thắc mắc mà chưa hỏi được, tại sao tỷ lại bị thương vậy?”
“Là ta không cẩn thận, vấp phải bậc cửa nên đẩy vào bàn, làm rơi mấy cái chén sứ, rồi ngã xuống, tay chống lên một mảnh sắc nhất. Thành ra như vậy.” Quả Quả tùy ỳ bịa ra một câu chuyện vô cùng xuẩn ngốc, trả lời cho qua chuyện. Chủ yếu là nàng không muốn hắn biết nàng vì hắn mà tự làm chính mình bị thương. Nếu không với tính cua Lôi Vô Kiệt, hắn sẽ áy náy cả đời.
“Vậy à. Quả Quả tỷ sau này, cẩn thận một chút.” Lôi Vô Kiệt ngây ngô, tin ngay câu chuyện vừa nghe đã thấy mấy phần bất hợp lý. Hắn lại liên tục cúi xuống thổi thổi vết thương cho nàng.
“Đệ đệ ngoan.” Quả Quả híp mắt cười, xoa đầu khen hắn.
Tiêu Sắt thấy tình cảnh chướng tay gai mắt này, liền quay đi không màng.
Lôi Vô Kiệt thổi thổi, rồi lại ngẩng đầu hỏi: “Quả Quả tỷ, tại sao Bách Cơ trúng độc của tỷ lại không cần thuốc giải cũng tự khỏi ah?”
“Bởi vì Ngộ Giả không phải độc dược.” Vô Tâm phía sau bóng lưng trầm trầm giọng nói.
“Cái gì là loại độc độc nhất thiên hạ? Ngay từ đầu cô ta chỉ lừa chúng ta mà thôi.” Tiêu Sắt thẳng thừng vạch mặt Quả Quả không một chút thương tiếc.
Quả Quả cười hehe, nàng rút tay về, rồi nhanh chóng nằm lăn ra đất, gối đầu lên cẳng tay, thư thả thở ra tiếng, rồi nhắm nghiền mắt lại, thong dong giải trình.
“Thật ra, Ngộ Giả không phải là độc dược gì cả. Vừa nghe qua tên, không phải đã tự hiểu rồi sao? Ngộ Giả chính là…… Ngộ độc Giả đó. Khi tiếp xúc với Ngộ Giả sẽ có những biểu hiện giống như đang trúng phải kịch độc. Thực ra chỉ là ảo giác mà thôi. Ngoài ra Ngộ Giả còn làm cho người ta mất hết sức lực, không thể vận công trong một thời gian nhất định nên khiến cho Bách Cơ tin rằng vào những lời đe dọa của ta…”
“Hai người phát hiện ra từ khi nào?” Quả Quả nghiêng đầu về hướng Vô Tâm và Tiêu Sắt, mở lên một con mắt hiếu kỳ hỏi.
“Chính là lúc Bách Cửu phát hiện cô lừa bà ta.” Tiêu Sắt buông lỏng hai tay đang ôm trước ngực đi đến, vừa nằm xuống gối đầu cạnh bên Quả Quả vừa ôn ôn hòa òa nói.
“Vậy còn thứ bột trắng kia là gì?” Lôi Vô Kiệt nghiêng người ngã xuống nằm bên cạnh Quả Quả, thắc mắc.
“Cũng là Ngộ Giả thôi, nhưng nếu đệ thay đổi tỷ lệ các thành phần như nọc Ân Kỳ Ly Mãn Xà, Hồng Xiêm Bò Cạp, Thương Mạn Đà sau đó đem nung trên lửa đến khi cô cạn hết thì tạo ra Ngộ Giả dạng bột và có những biểu hiện trúng độc khác đi một chút do dạng bào chế và tỷ lệ khác nhau giữa các thành phần.” Quả Quả vớ tay qua bên cạnh, vừa giải thích và lấy tay chọc chọc vào má Lôi Vô Kiệt, trêu ghẹo hắn.
Vô Tâm không nói lời nào, hắn lẳng lặng đi đến khoảng trống còn lại gần Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt đặt lưng nằm xuống, mỗi người về nằm một hướng, nhưng bốn người lại đồng quy tựa đầu vào nhau tại một điểm, tạo thành một hình chữ thập giữa trà quán.
“Quả Quả tỷ, hảo lợi hại ah.” Lôi Vô Kiệt ánh mắt long lanh cảm phục.
“Quá khen. Quá khen.” Quả Quả tâm tình khai xuân, nàng liền xoay qua bên Lôi Vô Kiệt, mách cho hắn một thứ thú vị:
“Ở chỗ của ta, muốn khen người khác, chỉ cần bật ngón cái, như vậy nè.” Quả Quả giơ tay lên cao, bật ngón cái lên, vui sướng cười.
“Như vậy sao?” Lôi Vô Kiệt nhìn theo, bắt chước Quả Quả, giơ thẳng cánh tay lên cao, bật ra ngón cái. Hắn nhìn vào chính bàn tay mình, cảm thấy vô cùng ngộ nghĩnh, lại có chút đáng yêu, cười cười ngơ ngơ hỏi lại.
“Đúng vậy. Đệ thông minh lắm.” Quả Quả, đưa biểu tượng be like tới trước mặt khen Lôi Vô Kiệt. Lôi Vô Kiệt được khen, xấu hổ đỏ đỏ mặt, cười tít mắt.
Vô Tâm và Tiêu Sắt thiệt ngàn chấm với hai tỷ đệ này, một chuyện nhỏ như con thỏ, dễ hơn trở bàn tay như vậy, Lôi Vô Kiệt không phải đứa trẻ lên ba, không lẽ không thể làm theo được, có gì đáng khen chứ?
“Còn đệ muốn chê bai hay chửi xéo ai đó mà không tiện nói ra, đệ chỉ cần chổng ngược ngón cái xuống như vầy, sẽ khiến người đó tăng xông máu tức chết.” Quả Quả dương dương tự đắc cười thành tiếng.
Lôi Vô Kiệt lần này bị Quả Quả dạy hư rồi. Hắn rất thích mấy cái ngôn ngữ cơ thể này của nàng. “Quả Quả tỷ, còn cái gì vui nữa không, dạy đệ luôn đi.”
“À… thì còn… mà thôi… ta còn mấy thứ hay ho hơn nữa, để sau này rảnh sẽ dạy cho đệ.” Quả Quả chợt nhớ đến ngón tay thối. Lôi Vô Kiệt đơn thuần như vậy, tốt hơn là không nên để mấy thứ kia vấy bẩn tâm hồn trong sáng của đệ ấy.
“Được… được… được…” Lôi Vô Kiệt thích chí.
“Cô đừng có mà dạy hư Lôi Vô Kiệt.” Tiêu Sắt bên kia lên tiếng phản tỉnh.
“Xí.” Quả Quả trề môi.
“Cuối cùng cũng giải quyết xong Bách Cơ. Giờ có thể thoải mái nghỉ ngơi rồi.” Quả Quả thu cả người lẫn tay về, đặt ở sau gáy, nhắm mắt lại.
“Từ giờ cô sẽ không thể “tề thủy lưu trường” (ngày tháng bình yên) nữa đâu.” Tiêu Sắt nhắm mắt cảnh báo.
“Ngươi nói vậy là có ý gì?” Quả Quả vội nghiêng người qua phía Tiêu Sắt, tay chống đỡ lên đầu, chau mày hỏi.
“Độc Thần Cơ – Thiên Hạ Mỹ Nhân Đệ Nhất Dùng Độc đã bị cô đánh bại, thử hỏi sau này cô còn có thể bình bình an an ổn ổn sống qua ngày.” Tiêu Sắt không buồn mở mắt, chỉ rãnh miệng mà nói tiếp.
“Chỉ cần Bách Cơ không nói, ta ngươi và hai người bọn họ đều không nói thì ai mà biết chứ?” Quả Quả lúc đầu có chút muốn lý sự với Tiêu Sắt nhưng nàng chợt bắt được gương mặt hắn ở cự ly gần như vậy, liền bị nhan sắc tuấn mỹ của hắn thu hút, nhìn không chớp mắt, nước miếng sắp chảy ra rồi, Quả Quả mau ngậm miệng lại.
“Cô tưởng chỉ cần không nói thì sẽ không có ai biết? Cô xem giang hồ là cái gì? Đúng là ngây thơ.” Tiêu Sắt cau mày, hắn thật muốn phỉ báng chết tiểu ngốc nữ này.
“Tiêu Sắt ngươi thật mỹ ah. Tiêu mỹ nhân.” Quả Quả thật không chú tâm đến lời hắn nói, chỉ chú ý đến nhan sắc khuynh đảo chúng sinh của hắn, nàng kìm lòng không đặng mà khen một tiếng.
“Biến đi.” Tiêu Sắt vội mở mắt, liền nhìn thấy bộ mặt háo sắc hết thuốc chữa của Quả Quả kề cạnh, hắn xấu hổ cáu giận, chỉ tay vào trán, đẩy ngã Quả Quả về phía sau, cho nàng yên ổn nằm xuống, tránh xa hắn.
Quả Quả thuận theo lực đẩy, ngã người về như cũ, nhưng nàng cứ cười hề hề vui sướng.
“Trong giang hồ có rất nhiều tai mắt. Chuyện này sẽ nhanh chóng đồn đại ra ngoài thôi. Từ nay về sau, cô hãy cẩn thận hơn một chút.” Vô Tâm nằm ngược chiều vừa giải thích vừa khuyên nhũ.
“Ồh…” Quả Quả lần này thật sự đã thấm nhuần tư tưởng “muốn người ta không biết trừ phi mình không làm” rồi. Mỗi bước đi trên giang hồ càng thêm khó khăn chồng chất. Nhưng nàng cũng chẳng lo nghĩ gì nhiều. Đến một người nàng sẽ đối phó một người, đấu võ không được thì đấu trí, lấy nhu chế cương, dụng cương trừ nhu gì đó hay xài luôn 36 kế Tôn Tử hay gì gì nữa cũng được. Miễn là còn nước còn tát, nàng tin ông trời sẽ không tuyệt đường người. Nếu như đến cả trời cũng không tha cho nàng thì nàng chỉ còn cách chống lại trời để sống tiếp thôi.
“Quả Quả tỷ, năm nay tỷ bao tuổi rồi vậy?” Lôi Vô Kiệt bên kia đột nhiên lên tiếng hỏi.
“Ở hiện thực, còn 3 ngày nữa ta tròn 18 tuổi. Mà chắc thời gian ở đây với ở đó không giống nhau. Nên thôi thì cứ nghĩ ta 17 tuổi đi. Ai lại muốn mình già thêm một tuổi đâu chứ.” Quả Quả ung dung khai khẩu, nàng thật không biết chữ ngượng viết mấy nét sao?
“Mà sao đệ lại hỏi chuyện này?” Quả Quả nghe hỏi, có hơi nghi vấn.
Tên ngốc Lôi Vô Kiệt tại sao lại hỏi tuổi của nàng? Ở cổ đại, người ta rất hiếm khi hỏi tuổi các nữ nhân, thông thường khi hỏi đến vấn đề này không phải chỉ dành cho việc muốn bàn chung thân đại sự thôi sao? Lôi Vô Kiệt hắn thật không phải có ý này đó chứ? Hai tên bên cạnh thật ra cũng có sự nghi ngờ như nàng.
“Không… Không có gì ah.” Lôi Vô Kiệt nhanh chóng phủ nhận.
Nhưng thiết nghĩ, Lôi Vô Kiệt chỉ là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện thôi, hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ đến được mấy loại chuyện này. Có lẽ ba người bọn họ đã quá đa nghi rồi.
“Sau khi đưa Vô Tâm đến Vu Điền quốc, tỷ có dự định sau này sẽ làm gì chưa?” Lôi Vô Kiệt lại nghiêng đầu qua hỏi tiếp.
“Ta cũng không biết. Hay là cứ thuận theo tự nhiên đi.” Quả Quả nghĩ ngợi một chút, không chắc chắn trả lời.
“Hay là sau đó tỷ theo đệ và Tiêu Sắt đến Tuyết Nguyệt Thành đi, có được không?” Lôi Vô Kiệt đưa ra chủ ý, lại nghe thành lời cầu xin chân thành.
“Đến Tuyết Nguyệt Thành sao?” Quả Quả ngạc nhiên, nàng thật ra chưa từng nghĩ qua sẽ đặt chân đến Tuyết Nguyệt Thành.
“Đúng vậy ah. Sau đó đệ sẽ đưa tỷ đến Giang Nam chơi một chuyến.” Lôi Vô Kiệt lại vẽ ra một đường mới. Hắn thật sự rất muốn Quả Quả đi cùng hắn và Tiêu Sắt trên chặn đường tiếp theo.
“Giang Nam thì có thể nhưng ta không thích Tuyết Nguyệt Thành tí nào.” Quả Quả bĩu môi.
Quả Quả không để Lôi Vô Kiệt có cơ hội nói thêm lời nào. Nàng trong lòng thắc mắc, xém xíu là đã để lộ thân phận của Vô Tâm, nhưng cũng may lời chưa nói ra đã bị nàng chuyển sang ý khác. “Phải rồi Vô Tâm sau khi đến Vu Điền quốc, ngươi sẽ… trở lại Hàn Thủy Tự hay là….. có dự định gì khác?”
“Chuyện sau này để sau này hẵng tính.” Vô Tâm vẫn mắt nhắm, gương mặt không một biểu tình, cứ thuận miệng đáp.
Quả Quả tự nhiên cảm thấy, sau này sẽ khó được như bây giờ, bốn người cùng nhau hành tẩu giang hồ. Mỗi người sẽ có một hướng đi cho riêng mình, không biết bao lâu mới có thể tương phùng? Đến lúc gặp lại nhau liệu họ có còn là bằng hữu? Chỉ nghĩ đến đây thôi, tâm nàng đột nhiên nhói lên một cái. Quả Quả giọng buồn buồn, rồi chợt phấn chấn một chút, giơ cao tay hình quả đấm nói.
“Dù sao này chúng ta có lựa chọn thế nào, ta hi vọng chúng ta vẫn là “sinh tử chi giao” (sống chết vẫn là bằng hữu), hứa với ta đi.”
“Đệ hứa với tỷ.” Lôi Vô Kiệt hưởng ứng nàng ngay tức khắc. Hắn cũng giơ cao quả đấm, chạm tới tay nàng.
“Thao thao bất tuyệt.” Vô Tâm thở ra, nhưng hắn cũng giơ tay lên theo.
Chỉ có mỗi Tiêu Sắt vẫn không có phản ứng gì, “Tiêu Sắt.” Quả Quả gằng giọng giục hắn, hắn lười biếng làm theo, lại không quên mắng mỏ chút ít.
“Một mình cô cũng có thể “thất chủy bát thiệt” (ồn ào huyên náo, nhiều người cùng nói).”
Nhưng từ lúc hắn đưa tay lên, bốn quả đấm cụng lại vào nhau. Xem như họ đã lập giao ước với nhau.
“Ngoéo tay đi.” Quả Quả lại thêm một đề nghị.
“Lắm chuyện.” Tiêu Sắt lười nên gắt. Tuy gắt nhưng hắn vẫn làm theo.
Quả Quả liền bật ngón cái và ngón út ra, cho Tiêu Sắt ngón cái ngoắc lấy ngón út của nàng, còn nàng ngón cái ngoéo lấy ngón út của Lôi Vô Kiệt, cứ như thế, họ tạo thành một vòng tròn nhỏ. Kể từ đây, giao ước chính thức có hiệu lực cho tới thiên hoang địa lão. Bốn người chợt nghe trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, làm cho họ bất giác khẽ cong môi hoàn mỹ.
“Nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai tiếp tục lên đường.” Vô Tâm rút ta về lên tiếng nhắc nhỡ. Cả ba cũng thôi làm trò.
“Được. Đều nghe theo ngươi.” Quả Quả hân hoan trong lòng, ngoan ngoãn nghe lời, nhắm mắt lại.
Không gian chợt yên ắng đi trong chốc lát, trước khi Lôi Vô Kiệt kinh hô: “Quả Quả tỷ, có gì đó trên người tỷ đang phát sáng.”
“Hả?” Quả Quả ngạc nhiên, nhướng mắt lên nhìn thử.
Quả thật chiếc túi trên người nàng đang phát quang. Nàng vội bật ngồi dậy, cầm lấy viên ngọc đang phát sáng kia ra khỏi chiếc túi màu lam. Nâng nó lên cao, ánh sáng do nó phát ra có thể soi sáng các ngóc ngách trong trà quán, làm cho trà quán sáng nhất đêm nay. Ánh sáng khiến cho ba kẻ kia kinh ngạc liền bị nó thu hút.
“Đây là cái gì?” Tiêu Sắt và Lôi Vô Kiệt trố mắt, đồng thanh hỏi.
“Dạ minh châu?” Tiêu Sắt nghi ngờ một chút.
“Không thể.” Vô Tâm trước kia đã từng thấy qua viên minh châu này nhưng lúc đó nó không phát sáng, nếu thật là dạ minh châu thì nó không thể là viên dạ minh châu bình thường.
“Để ta từ từ nhớ lại đã…” Quả Quả ngoẻo đầu lục lại ký ức về viên dạ minh châu trong lòng bàn tay.
“Ta nhớ ra rồi. Chính là nó. Hôm đó nó đã đưa ta xuyên đến đây.” May mà cuối cùng Quả Quả cũng nhớ ra trọng điểm. Tiểu minh châu, bị bỏ rơi thật đáng thương.
“Là Nguyệt Quang Mị Châu. Đúng là nó. Hôm đó ta đi vào Hắc Thiên Động, vô tình nhìn thấy viên ngọc này, ông chủ bảo đây là một loại dạ minh châu rất kỳ lạ, phải là người có duyên mới có thể làm cho nó phát sáng nhờ vào phản chiếu ánh sánh mặt trăng. Nên mới gọi nó là Nguyệt Quang Mị Châu. Ta lấy làm thích thú muốn biết mình thật có duyên với nó hay không liền mua về chơi. Nhưng mà nó không chịu phát sáng. Ta còn tưởng ta thật sự không có duyên với nó nên quẳng nó qua một bên không chú ý tới nữa. Không ngờ nó không chỉ phát sáng được mà còn giúp ta xuyên không. Bảo bối thần kỳ ah.” Quả Quả huyên thuyên kể lại mọi chuyện.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!